“Tối nay là trận battle trên sân nhà của Caesar, mau nhanh chân đến xem.”

Dương Chi nhìn nhìn đồng hồ, đang định từ chối, Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch không biết từ đâu chạy ra, ôm bả vai Dương Chi tục nói: “Đi đi đi, chúng tôi đương nhiên muốn đi!”

Thời Tự nhìn hai người ra vẻ quen thuộc kia, nghi ngờ hỏi Dương Chi: “Bạn của cậu à? Cùng đi xem biểu diễn không?”

Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch liên tục nháy mắt ra hiệu với Dương Chi, cô do dự một lát, cuối cùng đành bất đắc dĩ gật đầu.

Dọc trên đường đi, Lâm Lộ Bạch đều khe khẽ giải thích với Dương Chi: “Buổi biểu diễn của Caesar rất khó đến, những quán bar ngầm đó vàng thau lẫn lộn, nếu không có người quen dẫn đường chúng ta thật sự không thể tìm được dễ dàng.”

“Video biểu diễn của Caesar ở trên mạng có tỉ lệ click rất cao! Tớ đã sớm muốn tới tham dự biểu diễn chính thức nhưng vẫn luôn không có cơ hội.”

Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch hưng phấn không thôi, Dương Chi cũng không nhìn ra, hai người này lại say đắm Caesar như thế, bình thường trong trường thì giả vờ rụt rè, không dám nói với anh một câu.

Ngoài cửa bar Mr, có mấy người đàn ông mặc trang phục hip-hop vô cùng thời thượng.

Thời Tự dẫn theo các cô gái tới, có người đàn ông tết bím tóc sau gáy nói đùa: “Paris, chuyện hiếm à nha, hôm nay mang bạn đến đây à.”

Một cái người đàn ông khác tết tóc sát da đầu đi lên, cười tủm tỉm nói: “Wow, các cô gái thật là xinh đẹp, có bạn trai chưa?”

Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch vội vàng trốn sau lưng Thời Tự, không biết đáp như thế nào.

Thời Tự đẩy mấy người đàn ông kia ra, kéo các cô gái ra phía sau, trêu chọc: “Anh Hổ, bọn họ đều là bạn của Caesar.”

Mấy người đàn ông lập tức thu ánh mắt không đứng đắn lại, anh Hổ tết tóc sát da đầu cười hì hì nói: “Thất kính thất kính.”

Thời Tự nói: “Anh Hổ, chúng em không có vé, có thể vào không?”

“Nếu là bạn của Caesar, bọn anh có thể ngăn ở bên ngoài sao.” Anh Hổ tươi cười: “Các người đẹp, mời vào.”

“Cảm ơn anh, anh Hổ.”

Thời Tự dẫn các cô gái vào quán bar, hai bên tường trên đường đi hẹp dài phun tranh graffiti, màu sắc sặc sỡ, hình cơ thể đàn ông phụ nữ, còn có các loại tranh phong cảnh trừu tượng cận đại mà mọi người xem không hiểu, giống như một triển lãm tranh sinh động.

Có không ít nam nữ mặc quần áo thời thượng đứng hút thuốc trên lối đi, nói chuyện với nhau, thậm chí hôn nhau.

Tô Bắc Bắc Lâm Lộ Bạch bình thường là học sinh một ngày ba điểm đến, đâu gặp những nơi như vậy, giống như đi tham quan, nhìn đông nhìn tây.

Dương Chi đương nhiên cũng chưa từng thấy nơi như vậy, đây là lần đầu tiên cô tới quán bar, vô cùng tò mò.

Điều đáng sợ, bất kể là đàn ông hay phụ nữ, cũng đều quay đầu lại đánh giá các cô.

Mặc đồng phục đi quẩy, đúng là dễ hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Trước khi vào hội trường, Thời Tự đưa cho mỗi người các cô một sợi dây lụa màu đỏ, để các cô buộc trên cổ tay.

Dương Chi chú ý tới, nam nữ đi ngang qua bọn họ, trên đầu đều buộc một sợi dây màu đỏ hoặc màu xanh biển.

“Màu đỏ là màu đại diện cho August chúng ta, màu xanh biển là màu đại diện cho B-boy, cũng chính là ban nhạc thi đấu với Caesar hôm nay.”

Tô Bắc Bắc lập tức nói: “Tôi biết, cho nên trên tay buộc dây màu đỏ là fans cổ vũ Caesar, buộc màu xanh là fans cổ vũ đối phương.”

Thời Tự búng tay một cái: “Chính là như thế.”

Hội trường truyền đến tiếng nhạc đập thình thịch, ánh đèn chợt sáng chợt tối loé mắt, đám đông hưng phấn chen chúc, mọi người hét ầm ĩ, không ngừng kích động.

Các cô gái vất vả chen đến vị trí ít người bên cạnh, cố gắng kiễng chân nhìn về phía sân khấu, trên sân khấu tràn ngập ánh sáng, một người đàn ông mặc đồ hip-hop đang battle, anh ta mặc một cái áo thể thao to rộng, áo ba lỗ màu đen, trước ngực có một hình xăm rất lớn.

Tốc độ rap của anh ta nhanh, từ ngữ rõ ràng, bầu không khí trong hội trường được anh ta đẩy lên cao trào, mọi người hò reo, cảm xúc vô cùng kích động.

Thỉnh thoảng Dương Chi lại nghe thấy vài câu chửi bậy, cô khó hiểu hỏi Thời Tự: “Anh ta đang hát gì thế?”

Thời Tự ghé lỗ tai, khẽ giải thích: “Battle chính là hai ca sĩ hát đối kháng, dùng rap diss công kích lẫn nhau, mỗi người có 45 giây, cuối cùng dựa vào  hiện trường người xem tiếng gọi ầm ĩ tới quyết định thắng bại.”

Đúng lúc này, ánh đèn tối tăm lại bật sáng, chiếu vào một người đàn ông khác trên sân khấu.

Vóc dáng anh cao lớn thẳng tắp, khí chất trầm lạnh.

Hội trường lập tức tràn ngập tiếng hò reo.

Khấu Hưởng đội mũ lưỡi trai màu đen, mặc áo phông dài và khoác da giống như ở trường hôm nay, phong cách nhẹ nhàng thoải mái.

Anh đang định nhận mic, lại không ngờ, mic bị đối thủ trực tiếp ném xuống mặt đất.

Người đó nhìn anh khiêu khích, nở nụ cười đểu cáng.

Khóe miệng Khấu Hưởng khẽ nhếch, nhặt mic bị đối thủ ném xuống đất lên.

Tư thái thong dong.

Anh hơi nghiêng đầu, để lộ khuyên tai tròn màu đen trên vành tai trái, lấp lánh ánh sáng.

So với đối thủ, đoạn flow của Khấu Hưởng lưu loát và dễ nghe hơn nhiều, giọng anh rất giàu cảm xúc và từ tính, hơi thở cũng ổn định.

Mỗi một đoạn punchline xuất sắc đều có thể là kíp nổ khiến hội trường thét chói tai, đặc biệt là các cô gái, các cô ấy nhìn người đàn ông đứng trên sân khấu một cách say đắm, toàn bộ chìm vào cảm xúc điên cuồng.

Lâm Lộ Bạch hỏi Thời Tự: “Khấu Hưởng thật là lợi hại, nhiều từ như thế, phải học thuộc mất bao lâu.”

Thời Tự cười một tiếng: “Học thuộc? Cậu không biết battle đều là ngẫu hứng tại chỗ sao?”

“Ngẫu hứng!”

Không chỉ Lâm Lộ Bạch và Tô Bắc Bắc, ngay cả Dương Chi cũng quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Hiện tại cậu ấy vừa nghĩ lời vừa rap ư?”

Trên mặt Thời Tự tràn ngập vẻ kiêu ngạo: “Đương nhiên, Caesar freestyle rất lợi hại, không ai có thể sánh được với cậu ấy.”

Từ đầu đến cuối Khấu Hưởng vẫn duy trì trạng thái rất tốt, không dừng lại cũng không hát tạp nham, tư thái nhàn nhã thậm chí còn cười lạnh với đối thủ.

Từ ngữ của anh rất cuồng rất dã, nhưng không dùng từ thô tục khó nghe, so với đối thủ của anh, rõ ràng trình độ cao hơn một bậc, rap diss là một loại văn hóa, nhưng thế cũng không có nghĩa thấp kém.

Tính cách Khấu Hưởng không tốt, nhưng anh cũng không thích nói tục.

Dương Chi đứng trong góc nhìn anh, anh thế này, cùng với chàng thiếu niên nóng nảy tối tăm kia, như hai người khác nhau.

Caesar trên sân khấu, lấp lánh ánh sáng tự tin, là tâm điểm củ sự chú ý, tất cả mọi người vì anh mà say đắm hò reo.

Sau khi phần battle của anh chấm dứt, cả hội trường hoàn toàn bùng nổ, các fan kích động gọi tên anh ——

“Caesar!”

“Caesar!”

“Caesar!”

……

Nhưng đúng lúc này, Dương Chi quay đầu chợt nhìn thấy Tống Mạt trong đám đông.

Cô ta nhìn người đàn ông trên sân khấu say đắm, nhưng lại che miệng, không la hét.

Giống như một con thiên nga cao quý.

Lâm Lộ Bạch theo ánh mắt Dương Chi cũng nhìn thấy Tống Mạt, cô ấy ghé vào bên tai Dương Chi, nói nhỏ: “Cô ta giả vờ cái gì mà giả vờ, rõ ràng thích đến mức sắp phát điên rồi.”

Dương Chi bình tĩnh nói: “Cũng bình thường mà.”

Tống Mạt không giống với fans cuồng xung quanh.

“Thích một người, ánh mắt luôn không thể che giấu.”

Quả nhiên, khi Dương Chi lại nhìn về phía cô ta, phát hiện ánh mắt của cô ta dán chặt vào Khấu Hưởng trên sân khấu, thật sự có gì đó rất khác.

Là thích ư? Dương Chi không biết, dù sao cô cũng chưa từng có kinh nghiệm trên phương diện này, cũng không biết thích một người có cảm giác như thế nào.

Lúc này, Thời Tự bắc tay thành cái loa, hét to một tiếng về phía Khấu Hưởng, vẫy tay với anh.

Khấu Hưởng thoáng nhìn qua chỗ Dương Chi.

Khoảnh khắc đó, ánh mắt hai người tiếp xúc một lát.

Khóe miệng Khấu Hưởng thoáng cong lên, đột nhiên vươn tay, làm động tác giơ ngón cái lên, hướng đối diện với Dương Chi.

Nhìn anh mỉm cười ngông cuồng, nghe bên tai không ngừng vang vọng tiếng reo hò…

Tim Dương Chi bỗng không kiềm chế được mà đập thình thịch.

Cô dời mắt, đến khi nhìn lại anh, anh đã xoay người, đâm ngực đấm tay với đối thủ.

Hai người giương cung bạt kiếm với nhau vừa rồi, sau khi âm nhạc kết thúc, biến chiến tranh thành tơ lụa, nhìn quan hệ trông có vẻ không tệ.

Đây là Hip-hop sao.

Từ Thời Tự phổ cập khoa học, Dương Chi cũng hiểu được đại khái, Hip-hop là một loại nghệ thuật biểu diễn phóng túng cảm xúc, diễn tả những mặt tối hiện thực xã hội, trút ra những cảm xúc nào đó.

Dương Chi đột nhiên nghĩ đến, những đêm tối dài bất tận ấy, tiếng mắng chửi đáng sợ của bố dượng và tiếng khóc của mẹ, cô bịt kín lỗ tai, trong nội tâm cô có một ngọn lửa đang thiêu đốt, cô muốn bùng nổ.

Cảm xúc rap, từng câu từng chữ, những lời rap đó, đều đang lên án trực tiếp, lên án thế giới bất công, lên án bóng tối vô tận.

Trong đám đông, cánh cửa ngăn cách bản thân với bên ngoài của Dương Chi dường như đã được mở ra, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông trên sân khấu, anh cũng đang nhìn cô.

Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên tin chắc, linh hồn bọn họ vô cùng đồng điệu.

*****

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Thời Tự dẫn các cô gái ra quầy nước, nói với các cô: “Bạn bè của Caesar tới rất đông, lát nữa mọi người cũng chơi nhé.”

Dương Chi nhìn đồng hồ, bây giờ đã là 8 giờ tối, cô phải về nhà làm bài tập, nhưng Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch vẫn chưa muốn về, ra vẻ đáng thương nhìn cô.

“Bất kể thế nào, lát nữa cậu cũng phải nói chuyện với Caesar.” Thời Tự nhắc Dương Chi: “Cậu ấy vì cậu, hôm nay chưa nói một lời đã bỏ battle lại trực tiếp chạy lấy người, trước đây chưa từng xảy ra chuyện này đâu.”

Dương Chi mím môi, gật đầu.

Vừa rồi khi Khấu Hưởng rời đi, sắc mặt âm u đến đáng sợ, thật ra trong lòng cô rất áy náy.

Lúc này, Tống Mạt dẫn theo mấy cô gái đến, chào hỏi với Dương Chi: “Hi, các cậu cũng ở đây à.”

Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch không mặn không nhạt chào hỏi với Tống Mạt, tuy bình thường không tiếp xúc, nhưng dù sao cũng là bạn cùng lớp.

Tống Mạt cùng mấy cô gái kia ngồi bên quầy bar, hình như không có ý định rời đi, mọi người bắt đầu trò chuyện.

“Đúng rồi, Tống Mạt, nghe nói các cậu thu video thi đấu singer, thế nào rồi.” Lâm Lộ Bạch cảm thấy khá hứng thú với chuyện này.

Tống Mạt gọi một ly nước chanh, nói: “Cũng ổn, dù sao chỉ quay chơi thôi.”

Lâm Lộ Bạch hâm mộ nói: “Cậu hát hay như vậy, còn có nhiều người cùng vào nhảy, nhất định có thể giành được quán quân.”

“Chúng tôi cũng không muốn giành quán quân lắm, chỉ hy vọng có thêm nhiều người xem được video của chúng tôi, nghe thấy giọng hát của chúng tôi, thế là được rồi.” Tống Mạt thờ ơ nói.

“Thật tốt, suy nghĩ này của cậu, chính là suy nghĩ của người đứng đầu đấy.”

Tống Mạt bình tĩnh cười cười, không đáp lại, hỏi Dương Chi: “Cậu biết hát không?”

Dương Chi gật đầu: “Biết một chút.”

Lâm Lộ Bạch gấp gáp nói: “Dương Chi hát rất…”

“Có cơ hội chúng ta hát chung đi.” Tống Mạt trực tiếp cắt ngang lời Lâm Lộ Bạch, nói với Dương Chi: “Nếu cậu biết nhảy nữa thì càng tốt.”

Dương Chi lắc đầu.

Lâm Lộ Bạch vừa mở miệng lại khép lại, cuối cùng vẫn nuốt lời nói bên miệng xuống. Chắc chắn Tống Mạt muốn kéo Dương Chi làm bạn nhảy hát phụ họa cho mình, nhưng Lâm Lộ Bạch cảm thấy, Dương Chi hát hay hơn cô ta nhiều.

Thời Tự đi tới nói: “Thuê phòng rồi đấy, mọi người vào chơi đi.”

Tống Mạt chủ động chào hỏi Thời Tự: “Chị Thời Tự, chào chị.”

Thời Tự bâng quơ nhún vai, xem như đáp lại, cơ bản không muốn phản ứng với cô ta.

Tính cách Thời Tự rất sắc sảo, yêu ghét rõ ràng, thích là thích, không thích là không thích.

Cô ấy không thích con gái như Tống Mạt, cảm thấy cô ta rất giả tạo, cũng biết cô ta đối xử tốt với mình, tám phần là bởi cô ấy là thành viên trong ban nhạc của Khấu Hưởng, thân cận với cô ấy, muốn thông qua người con gái duy nhất trong ban nhạc để làm quen với Khấu Hưởng.

Dù sao Tống Mạt không hợp khẩu vị Thời Tự, nên cô ấy luôn hờ hững với cô ta, chỉ lạnh nhạt lên tiếng, không nói gì thêm.

Các cô gái đi theo Thời Tự vào phòng, Tô Bắc Bắc đi cuối cùng, kéo góc áo Dương Chi, nói nhỏ vào tai cô: “Mục địch Tống Mạt làm quen với cậu không đơn giản đâu.”

Dương Chi không biết nói gì, thích một người sẽ luôn tìm cớ để tiếp cận người ấy, tuy rằng cô chưa từng trải qua, nhưng cũng có thể hiểu cảm giác này.

“Cậu đừng thật sự chơi với cô ta, cô ta chưa chắc có ý tốt với cậu đâu.” Tô Bắc Bắc có vẻ không thích Tống Mạt.

“Tớ biết.” Dương Chi nhún vai, tỏ vẻ không sao cả.

Phòng bar rất rộng, trong phòng có rất nhiều chàng trai cô gái đang ngồi, trông bọn họ không giống học sinh, ăn mặc khá thời thượng, có người còn nhuộm tóc, trên tai đeo khuyên tai.

Các cô gái thì trang điểm, tuổi có vẻ không lớn, nhưng bộ dáng lại rất thành thục, so với Tô Bắc Bắc và Lâm Lộ Bạch mặc đồng phục học sinh, cách biệt một trời một vực.

Dương Chi nhận ra một người trong đó, chính là người vừa battle với Khấu Hưởng trên sân khấu.

Thế nên hiện tại là thời gian tụ tập của ban nhạc bọn họ?

Các cô gái dần dần đi vào, Thời Tự chào hỏi: “Đều là bạn bè của chúng tôi, mọi người cùng chơi nhé.”

Các chàng trai huýt sáo, sôi nổi đứng dậy nhường chỗ, chỉ duy nhất một người ngồi ngoài cùng, không cử động.

Anh ngồi trên sô pha da nâu rộng rãi mềm mại, ngón trỏ và ngón giữa thon dài cầm một chiếc bật lửa có hoa văn độc đáo lên thưởng thức, trên thân bật lửa lấp lánh ánh kim.

“Tạch” một tiếng, ngọn lửa bùng lên.

Động tác nghiêng mặt châm thuốc của Khấu Hưởng, vô cùng gợi cảm.

Đúng vào lúc Dương Chi nhìn anh, anh nhấc mí mắt, tầm mắt vừa khéo liếc qua cô.

Động tác châm thuốc, phối hợp với ánh mắt của anh bỗng dưng mang một vẻ quyến rũ khó cưỡng.

Tim Dương Chi không kìm được đập nhanh.

Cô đi theo Tô Bắc Bắc ngồi xuống một chỗ khác trong phòng, Tống Mạt và mấy cô gái ngồi trên một cái sô pha khác.

Chỉ có bên cạnh Khấu Hưởng, còn một vị trí trống.

Anh ngồi thẳng tắp trên sô pha, chân dài duỗi ra, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc.

Xa cách lạnh nhạt.

Nghĩ đến vừa rồi anh nổi giận trên sân thượng khu dạy học, cùng anh của hiện tại, như hai người khác nhau, Dương Chi cũng không biết rốt cuộc anh còn giận hay không.

Cho nên, có cần đi qua xin lỗi hay không.

Hết chương 17
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện