Không có đạo lý gì bạn chơi của mình bị ức hiếp, Tịch Tích Chi còn có thể ngồi yên không để ý đến. Huống hồ, tất cả mọi chuyện đều dính dáng đến Tịch Tích Chi, nếu không phải nàng tìm ba Yêu Tinh múa trên sân khấu thì cũng không đến mực làm các nàng trọc tới nhiều phiền toái vậy. Tóm lại, so với Tịch Tích Chi, ba Yêu Tinh quả thật là người vô tội.

Ánh mắt ba Yêu Tinh hiện ra vẻ ngờ vực, nhìn qua nhìn lại chằm chằm tiểu cô nương chỉ có bảy tám tuổi trước mắt, mở trừng mắt nhìn, vẫn không nhận ra đối phương là ai.

Tịch Tích Chi muốn mở miệng giải thích, nhưng lại có quá nhiều người ở đây gây trở ngại, không cách nào nói ra khỏi miệng.

Ba Yêu Tinh u mê đứng tại chỗ, mặc cho gió lạnh thổi đến trên người các nàng, cũng không nhúc nhích. Nếu không phải cặp mắt kia còn đang chuyển động thì sợ rằng tất cả mọi người sẽ cho rằng họ chỉ là tượng điêu khắc mà thôi.

Nhìn bọn họ mặc vũ y(1) rách rưới, thân hình lung lay trong gió lạnh, Tịch Tích Chi có chút không đành lòng. Xoay người, liền đi kéo y phục của vị Đế Vương nào đó. . . . . .

(1)Vũ y: y phục chuyên dùng cho việc biểu diễn múa.

Mà đường đường là Đế Vương nước Phong Trạch chẳng những không có ngăn cản, mà còn mặc cho đứa trẻ cởi áo khoác ngoài của hắn.

Ánh mắt của mọi người cũng chăm chú nhìn động tác của đứa trẻ.

Ngay khi y phục An Hoằng Hàn sắp được cởi ra, thân là thị vệ, Ngô Kiến Phong là người phản ứng lại đầu tiên, hô to một tiếng: "To gan! Y phục của bệ hạ, là thứ ngươi có thể tùy tiện cởi ra sao?"

Tịch Tích Chi ngẩn người, vô tội giương mắt nhìn, trước kia nàng cũng thường cởi y phục An Hoằng Hàn kia mà, mặc dù là dùng móng vuốt cởi ra.

"Các nàng lạnh." Ba chữ, giống như chịu uỷ khuất rất lớn.

Trái tim nhỏ của mọi người đập ‘bình bịch’ nhảy thót lên, có cảm giác giống như mình là kẻ phạm tội không thể tha thứ, là mình đang ức hiếp tiểu cô nương vậy.

An Hoằng Hàn giơ tay lên cởi áo khoác ra, đưa cho tiểu cô nương, "Ngươi thích làm sao, liền làm thế ấy."

Toàn bộ đại thần, thái giám cùng thị vệ không thể tin nhìn chằm chằm vào hai người, trong lòng thở dài, đó là long bào đấy! Tượng trưng cho địa vị và quyền lợi chí cao vô thượng, vậy mà bệ hạ ngài nói cho liền cho.

Khóe miệng Đông Phương Vưu Dục lộ ra một tia nghiền ngẫm, chưa từng nhìn thấy An Hoằng Hàn có một mặt này. Rốt cuộc tiểu cô nương này có lai lịch ra sao? Lại có thể khiến người đứng đầu một nước ngoan ngoãn nghe theo.

Sau khi An Hoằng Hàn rút đi áo khoác, còn mặc một tầng áo trong. Cho dù trên thân không có long bào, nhưng một thân khí thế uy nghiêm, vẫn làm cho người ta không dám xem nhẹ.

Tịch Tích Chi nhận lấy chiếc áo khoác, không để ý ánh mắt của mọi người, phủ thêm vào một Yêu Tinh.

"Che kín tốt hơn." Vũ Y vốn có vẻ hở hang, hơn nữa y phục của các nàng cũng bị kéo rách tung toé. Vừa rồi Tịch Tích Chi còn nhìn thấy, có mấy nam nhân không ngừng nhìn về phía các nàng bên này, kiểu ánh mắt đắm đuối đó, Tịch Tích Chi tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

Chiều cao Tịch Tích Chi không đủ, nàng phải nhón chân, nâng hai cánh tay trắng nõn nà lên, cách một hồi lâu, mới khoác y phục lên cho Yêu Tinh.

Yêu Tinh kia mắt không chớp nhìn đối phương khoác áo cho mình, khi chạm đến cặp tròng mắt màu xanh thẩm thì dường như nghĩ đến cái gì, mở miệng phát ra âm thanh ‘y nha y nha’ nói chuyện. Chỉ tiếc tất cả mọi người nghe không hiểu rốt cuộc hàm nghĩa nàng ta muốn biểu đạt là gì. . . . . .

"Là . . . . . Là bị câm?"

Rất nhiều người phát hiện chuyện đó, triển khai nghị luận. Không nghĩ tới dáng vóc người đẹp như thế, lại không nói được thành lời.

"Còn thiếu hai kiện y phục." Tịch Tích Chi nhỏ giọng nói thầm.

Lời này lập tức bị mọi người nghe thấy được. . . . . .

Đông Phương Vưu Dục xung phong nhận việc, "Dùng của bổn thái tử đi."

Nói xong, Đông Phương Vưu Dục cởi ra áo khoác của mình, đưa cho tiểu cô nương, "Mau mặc vào cho các nàng đi, ban đêm rất lạnh."

Giờ khắc này, cái nhìn Tịch Tích Chi miễn cưỡng có sự thay đổi đối với Tiếu Diện Hổ(2). Tâm địa người này cũng không xấu lắm, ít nhất còn có phong độ của nam nhân.

(2)Tiếu Diện Hổ: nghĩa là khuôn mặt hổ cười, ý nói người dối trá bề ngoài luôn cười nhưng trong lòng thì ngược lại, ở đây được dùng là biệt danh Tịch Tích Chi đặt cho Đông Phương Vưu Dục.

Đông Phương Vưu Dục đáp lại bằng một nụ cười.

Bên cạnh khuôn mặt An Hoằng Hàn trong nháy mắt trở nên âm trầm, "Ngô Kiến Phong, cởi y phục của ngươi xuống."

Ai cũng đều nghe được ra lời nói này mang theo lạnh lẽo, nhưng từ trước đến giờ bệ hạ vẫn nói chuyện như thế nên mọi người cũng không có nghĩ theo hướng khác.

"Tuân chỉ, bệ hạ." Ngô Kiến Phong tuân theo An Hoằng Hàn phân phó, cởi ra áo khoác của mình, sau đó đem áo khoác đưa cho Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi từ từ mặc vào cho ba Yêu Tinh, nhân tiện kiểm tra thân thể của các nàng một lần, rồi xác định họ không có bất kỳ thương thế nghiêm trọng gì, mới thở ra một hơi.

Bốn tên ăn chơi trác táng đã bị thị vệ bắt lại, trong rừng cây nhỏ, bươm bướm cũng dứt quãng bay khỏi, ngẫu nhiên có mấy con lưu luyến không rời, đỗ xuống trên người ba Yêu Tinh.

Tịch Tích Chi xoay người, hỏi An Hoằng Hàn: "Có luật pháp nào quy định không thể ức hiếp phụ nữ đàng hoàng không?"

Trong lòng Tịch Tích Chi biết rất rõ, hẳn là có, bởi vì điều luật này là không biến đổi ở mỗi quốc gia từ xưa. Nếu thiếu đi một điều này thì quốc gia khẳng định sẽ lộn xộn.

"Có thì có, nhưng dám ở bên trong hoàng cung của trẫm gây chuyện, há có thể dễ dàng chỉ nguôi giận?" Từ trước đến giờ thủ đoạn của An Hoằng Hàn luôn tàn nhẫn, những lời này của hắn có ý tứ là, luật pháp sử phạt, chưa đủ nặng, bốn tên quan viên này tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ vậy.

Từ trước đến nay, Tịch Tích Chi luôn mềm lòng, lần này cũng phải chủ động đề nghị phạt nặng! Xem tác phong làm việc của bốn tên nam nhân bọn hắn, hiển nhiên không phải lần đầu tiên gây án. Nếu không phạt nặng thì không biết sau này sẽ có bao nhiêu thiếu nữ bị hại ở trong tay bọn họ.

Mỗi lần nghĩ đến ba Yêu Tinh thiếu chút nữa liền gặp phải bàn tay độc ác của bọn họ, Tịch Tích Chi liền nghiến răng một hồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện