Yêu Tinh sợ hãi đến dung nhan biến sắc, phát ra âm thanh ‘ô a’.

"Chẳng lẽ câm?" Lưu Phỉ thấy ba người các nàng ta không thể nói chuyện, nhất thời cười ha hả, "Câm càng tốt, bị ức hiếp cũng không thể nói ra! Chơi càng thêm thú vị."

Hắn ta đột nhiên kéo lấy cánh tay một Yêu Tinh, đi hướng đến con đường nhỏ vắng vẻ.

Ba người còn lại hiểu ý, bắt được hai mỹ nhân khác, đuổi theo.

"Tối nay có thể hưởng thụ rồi."

Ba nữ Yêu Tinh ra sức giãy giụa, tay đấm chân đá bốn tên nam tử. Nhưng đến biến ảo thành hình người đều do con chồn nhỏ dạy họ, họ mới học được. Đối với việc sử dụng linh lực thì họ càng không biết chút gì, chỉ thuần túy dựa vào sức mình chống lại bốn tên nam tử.

Đêm đen như mực, trong rừng cây vắng vẻ, từng đợt âm thanh ma sát nhau vang lên, xen lẫn tiếng mấy cô gái thét thê thảm chói tai.

. . . . . .

Khắp cả người Tịch Tích Chi đều cảm thấy mơ hồ đau đớn, cố gắng chịu đựng không kêu lên. Liều mạng núp ở trong ngực An Hoằng Hàn, không dám chui ra ngoài. Gân xanh run lên, dùng mắt thường của con người cũng có thể thấy được kinh mạch lồi lõm hiện lên.

Mới vừa chạy về điện Bàn Long, An Hoằng Hàn lập tức đuổi tất cả cung nữ thái giám lui ra.

Trong đại điện trống trải chỉ có một người một con chồn. An Hoằng Hàn ôm con chồn nhỏ, đặt nàngở trên giường, "Thế nào? Vẫn cảm thấy khó chịu?"

Thấy con chồn nhỏ khó chịu đến mức cuộn mình lại thành vòng tròn, sắc mặt của An Hoằng Hàn càng mức càng lạnh lùng.

Trước đó, hắn không chính mắt thấy quá trình con chồn nhỏ biến ảo thành hình người nên không biết sẽ khổ cực đến vậy. Lúc này vừa nhìn, hắn chỉ cảm thấy trong lòng toát ra một cảm giác khó chịu. Mà cảm giác đó, ngay đến An Hoằng Hàn cũng cảm thấy xa lạ.

Ôm con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn nhẹ nhàng thuận lông cho nó, ý muốn nàngcó thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Một tầng ánh sáng nhàn nhạt bao quanh thân thể con chồn nhỏ, lần này còn đau đớn mãnh liệt hơn gấp hai lần trước khiến Tịch Tích Chi suýt nữa không chịu nổi muốn bất tỉnh. Trong thân thể mỗi tế bào đều như đang kêu gào, hành hạ thần kinh Tịch Tích Chi.

Tịch Tích Chi đau đến mức lăn qua lăn lại nhưng cơn đau vẫn không dừng lại.

Thân thể nàng dường như muốn nổ tung, đột nhiên, ánh sáng đại thịnh, tập kích bất ngờ khiến người ta không mở mắt ra được.

Cùng với cường độ tia sáng phai nhạt dần đi, cảm giác đau đớn toàn thân của Tịch Tích Chi cũng dần dần biến mất.

Trong nháy mắt Tịch Tích Chi mở mắt ra, lập tức nhìn thấy cánh tay nhỏ như ngó sen trắng như ngọc của mình. Một chiếc đuôi lông lá vẫy qua vẫy lại, che chắn bộ phận quan trọng cho Tịch Tích Chi. Vẫn dáng vẻ của một bé gái bảy tám tuổi lần trước, Tịch Tích Chi giơ tay lên sờ đỉnh đầu, hai lỗ tai vẫn như cũ còn tồn tại.

Nàng thất vọng cúi đầu, lỗ tai nhỏ trên đỉnh đầu cũng theo đó mà mềm nhũn rủ xuống một nửa, nghiễm nhiên là dáng vẻ ‘ta rất buồn rầu’.

An Hoằng Hàn tập trung tinh thần chú ý đến con chồn nhỏ, càng ngày càng cảm thấy Tịch Tích Chi đáng yêu đến rung động lòng người. Kể cả nàngsẽ không nói chuyện thì đôi mắt trong sáng cũng có thể thể hiện rõ ý nghĩ trong nội tâm của nó.

Chính giữa cái trán Tịch Tích Chi có một dấu ấn màu đỏ hình thoi nhỏ, ký hiệu màu đỏ như một ngọn lửa nhỏ. Quả nhiên khi con chồn nhỏ biến ảo thành hình người, thân thể nàngvẫn lưu giữ đặc thù của mỗi con thú.

An Hoằng Hàn đưa bàn tay thon dài ra, bắt được lỗ tai lông lá của con chồn nhỏ, nhéo nhéo, "Xúc cảm vẫn như trước.”

Lỗ tai của nàng mềm nhũn, thuận lông trên lỗ tai thì càng cảm thấy không thứ gì sánh được.

Trong nháy mắt khi mới bị đụng vào, lỗ tai nhỏ của Tịch Tích Chi run lên hai cái, kéo chăn che bản thân mình, trốn vào trong.

Mặc dù trước đó có thói quen lúc làm động vật, nhưng khi nàng lấy hình dáng loài người xuất hiện vẫn chưa quen với cảm giác bị người khác đụng vào. Mặc dù thân thể này mới bảy tám tuổi, không có gì đáng xem, nhưng khi bị một người nhìn chăm chú xem nàng, nàng vẫn không cảm thấy tự nhiên.

Nhìn ra ý định trốn tránh của con chồn nhỏ, An Hoằng Hàn tạm thời không ép buộc nàng, đứng lên đi về phía chiếc tủ trong điện Bàn Long, kéo ra cánh cửa chiếc tủ, lấy một bộ y phục màu hồng bên trong.

Y phục được may từ loại tơ lụa thượng đẳng nhất, hoa thuê trên đó cũng rất tinh xảo.

"Mặc vào." Thấy đứa nhỏ kia dùng chăn bông tự quấn quanh mình, trong lòng sợ bị người khác nhìn thấy, An Hoằng Hàn đưa y phục cho nàng.

Tịch Tích Chi đưa cánh tay trắng nõn nà ra, cầm lấy y phục, vừa định đứng lên thay y phục, thấy An Hoằng Hàn còn đứng chính diện nhìn nàng, thẹn quá hoá giận nói: "Xoay người qua chỗ khác, không cho nhìn lén."

"Đầu trở lớn hơn, lẽ nào lá gan cũng sẽ cùng to lớn hơn? Lại dám hô to gọi nhỏ với trẫm.” An Hoằng Hàn không có bất cứ hành động nào, nếu lần nào cũng nhượng bộ con chồn không biết lớn bé này thì sau này hắn sẽ nhất định bị nàng ăn gắt gao.

Chỉ cần An Hoằng Hàn nghiêm mặt, bộ dạng lạnh lùng không khác gì tảng băng.

Con chồn nào đó mới vừa biến ảo không lâu, thành công bị hắn doạ giật cả mình, dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy biến mất trong nháy mắt, không còn thấy bóng dáng tăm hơi, gương mặt khẽ ửng hồng, có chút xấu hổ nói: "Dẫu gì hiện tại ta cũng mang hình dáng của con người, nam nữ thụ thụ bất thân, dù sao ngươi cũng từng nghe qua?"

Chỉ một lý do, đã liền muốn An Hoằng Hàn chịu nhượng bộ, vậy thì đã quá khinh thường hắn.

An Hoằng Hàn cố ý đi về phía trước một bước, cúi đầu, mắt nhìn xuống một đứa bé đang mắc cỡ cúi thấp đầu, sắp chạm đến tận cổ, "Nếu trẫm nhớ không nhầm, trước đây lúc ngươi hóa hình người thì sớm đã bị trẫm nhìn thấy hết. Hơn nữa, khi ngươi không hóa hình, tắm, bôi thuốc, lau lông, chuyện nào không phải do trẫm tự tay xử lý? Trẫm đã sớm sờ qua toàn thân ngươi, sao, hôm nay ngược lại biết xấu hổ rồi?"

Vẻ mặt giả bộ không hiểu, An Hoằng Hàn đi từng bước một tới gần.

Người nào đó mắc cỡ hoàn toàn không còn mặt mũi nào rồi, è hèm một tiếng: "Lúc đó có thể so sánh với sao?"

Khi còn là động vật, ít nhất còn có một lớp lông che chắn, bây giờ cả người nàng trần chuồng đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện