Quân Thư Ảnh nhàn nhã thong dong trải qua năm sáu ngày không bị ai quấy rầy, nhưng cũng không cảm thấy thoải mái như trong tưởng tượng.

Vừa biết rõ có người đang theo dõi, nhưng lại không có sức lực bắt bọn đạo chích này lôi ra. Vừa nghĩ nhất cử nhất động của mình đều lọt vào tầm mắt đám người đang ẩn nấp trong bóng tối kia , Quân Thư Ảnh cảm thấy cả người khó chịu.

Bất quá nghĩ kỹ lại, với tích cách Sở Phi Dương luôn một bộ dấm chua đối với mình như gà mẹ che chở gà con, lúc này lại không nói gì với mình, cũng không có hành động gì khác thường. Vậy chỉ có một khả năng, mục tiêu bọn họ nhắm đến là Sở Phi Dương, không phải mình.Mặt khác … còn một nguyên nhân, khiến cho y không thoải mái. Vài ngày không nhìn thấy Sở Phi Dương, dĩ nhiên cũng thấy cả người khó chịu. Nhàn nhã thì đúng là có nhàn nhã, nhưng cũng không thấy dễ chịu.

Cho nên khi Sở Phi Dương xách bầu rượu cùng hai tửu bôi tới đình viện này, Quân Thư Ảnh cũng không giống như mấy hôm trước trong lòng nóng nảy mà đuổi người đi.

Sở Phi Dương đứng bên cạnh cửa, cười đến mức vẻ mặt như ánh dương quang xán lạn. Hắn giơ bầu rượu trong tay, như hiến vật quý cười nói ” Hảo tửu trăm năm của Tuý Tiên Lâu, yêu quân nhất phẩm, các hạ có nguyện ý cùng ta thưởng thức?”

Quân Thư Ảnh nhìn hắn một cái,không có trả lời, lại đi vào trong phòng ngồi xuống bên cạnh bàn.

Khoé miệng Sở Phi Dương lộ ra tiếu ý càng sâu, vào theo y, ngồi xuống bên người Quân Thư Ảnh. Hắn đưa tay rót hai chén rượu, cầm lấy một chén đặt trước mặt Quân Thư Ảnh, Sở Phi Dương mờ ám nở nụ cười nói ” Ta đã đem Tiểu Thạch Đầu hảo hảo khoá trong phòng … ” nói xong đem chén rượu buông xuống đưa tay đặt trên mu bàn tay Quân Thư Ảnh nhẹ nhàng vỗ về.

Quân Thư Ảnh cầm chén rượu uống một hơi cạn sạch, lại hạ tầm mắt thưởng thức ngọc bôi nho nhỏ trong tay.

Sở Phi Dương thoáng kinh ngạc nhíu mày. Trước đây chỉ trêu chọc một chút cũng đen mặt, lần này lại thực hiếm thấy, cư nhiên không có nổi đoá.

Sở Phi Dương lại vì y châm một chén, Quân Thư Ảnh ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Sở Phi Dương cười cười mở miệng nói ” Uy, ngưu ẩm dễ say a.”

Quân Thư Ảnh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, lại tự mình châm hai chén rượu.

Sở Phi Dương nhìn y, hô hấp bất giác đông cứng, bởi vì mấy ngày trước có chút chuyện không vui vẻ lắm, hắn không hi vọng Quân Thư Ảnh để hắn nhìn thấy sắc mặt hoà nhã gì. Thế nhưng hiện giờ….

Sở Phi Dương da mặt dầy mà kéo bàn tay thon dài của Quân Thư Ảnh nắm lấy,cười nhẹ nói ” Sao lại thuận theo như vậy?! Mấy ngày không gặp, thực sự nhớ nhung sao?!”

Quân Thư Ảnh rút tay ra, cầm lấy chén rượu của mình, ở trên chén rượu của Sở Phi Dương cụng nhẹ một cái nói ” Hãy bớt xàm ngôn đi, cùng ta uống rượu.”

Sở Phi Dương nhướng mày, cũng đem tửu bôi uống cạn,cười đến mặt mày loan loan, đang muốn nói gì đó, đột nhiên biến sắc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa sổ.

” Thực sự đáng ghét hơn bọ chó.” Sở Phi Dương nhíu mày thấp giọng nói, dường như đã có chút nghiến răng nghiến lợi.

Quân Thư Ảnh cũng lười hỏi, chống khuỷu tay ở trên bàn lắc lắc chén rượu chỉ còn phân nửa, biểu tình rõ ràng đang xem hí kịch.

Sở Phi Dương oán hận một tay xách bầu rượu, một tay ôm lấy Quân Thư Ảnh, đứng dậy đi về phía giá sách trong nội thất ( gian phòng phía trong).

” Ngươi làm gì vậy?” Quân Thư Ảnh cả kinh nói.

Tới trước giá sách kia, Sở Phi Dương vươn tay, không biết là vỗ vào cơ quan nào, hai người liền bị một cỗ lực mạnh đẩy về phía trước, dường như xuyên qua giá sách dày nặng kia.Quân Thư Ảnh chỉ thấy trước mắt tối sầm, sộc vào mũi là mùi âm lãnh, lại không biết bản thân đang ở nơi nào. Còn chưa kịp phản ứng, đã bị Sở Phi Dương nắm lấy đẩy tới dựa vào trên tường.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện