Lúc nửa đêm, khinh vân yểm nguyệt ( mây mù che khuất ánh trăng), tiếng côn trùng vang lên bốn phía, gió đêm lành lạnh.
Một thân ảnh thon dài thận trọng đi tới trước cánh cửa, nắm tay động nhẹ, ‘két’ một tiếng, cánh cửa khép hờ mở ra một khe hở, ánh sáng nhàn nhạt ấm áp hắt ra. Bóng đen lắc mình đi vào, đóng cửa cài then.
Cánh cửa đóng chặt, chỉ có tiếng người thì thầm đứt quãng từ bên trong lọt ra. Chỉ sau một lúc ánh đèn tắt ngấm. Sau một lúc nữa, một chuỗi rên rỉ trầm thấp khiến người khác nghe thấy phải đỏ mặt truyền ra, thanh âm vốn trong trẻo lúc này vì mang theo tình dục nồng đậm mà trở nên mị hoặc.
” Thoải mái vậy sao, hả?…” thanh âm khe khẽ mang theo trêu chọc.
” Không…” thanh âm mềm mại như nước xuân trầm thấp hưởng ứng.
” Khó chịu sao?!”
“A!…” bỗng nhiên âm điệu cuối cùng kia khẽ run run, tựa hồ như không chịu nổi động tác thô bạo của người đang tàn sát bừa bãi phía trên người hắn, ” Ngươi nhẹ một chút…”
Tiếng cười trầm thấp có phần khàn khàn vang lên: ” Vậy người tự mình động xem, muốn nhẹ thế nào thì làm thế ấy…”
Thanh âm của nụ hôn ướt át cùng tiếng nước…
Thân thiết qua đi, Sở Phi Dương vẫn như trước ôm Quân Thư Ảnh nằm ghé trên người mình, một chút một chút mà vuốt ve Quân Thư Ảnh, ngón tay cuốn lấy mái tóc dài của y, chậm rãi thưởng thức. Quân Thư Ảnh vô lực mà gối lên lồng ngực hắn.
Khí tức hỗn loạn dần dần bình ổn.
Sở Phi Dương cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Quân Thư Ảnh, đặt cằm trên đỉnh đầu y. Chung quy hắn rất thích Quân Thư Ảnh nằm sấp trên người hắn.
Trên người, sức nặng cùng hơi ấm của thân thể kia khiến cho hắn có cảm giác an tâm. Hắn vốn tưởng rằng Quân Thư Ảnh hẳn sẽ bài xích động tác giống như đối đãi với nữ nhân này, nhưng hoá ra Quân Thư Ảnh căn bản không thèm để ý.
Nghĩ cho cùng, ngay cả lúc Quân Thư Ảnh sinh hài tử, chuyện y lưu tâm nhất chỉ là việc nội lực của y bị hấp thu, trừ việc đó ra dường như y không quan tâm việc gì khác, một nam nhân mang thai mà mặt không biến sắc hành tẩu trên đường lớn, người bình thường nào thấy dáng vẻ của y, nhiều nhất chỉ cảm thấy đáng tiếc cho một người khôi ngô tuấn tú như thế nhưng lại có cái bụng lớn của một địa chủ, cũng không nghĩ đến kỳ thực là trong thân thể y đang mang mầm mống sự sống do hắn gieo mầm…
” Lại đang suy nghĩ mấy chuyện thấp hèn gì vậy.” Quân Thư Ảnh ở trước ngực đột nhiên mở miệng, thanh âm thoáng có chút khàn khàn tựa như vuốt mèo gãi gãi trong lòng hắn một chút. Sở Phi Dương ho nhẹ một tiếng, nắm thật chặt cánh tay nói: “Không có, không có, ngươi ngủ tiếp đi.”
Quân Thư Ảnh hừ nhẹ một tiếng, nhắm lại hai mắt.
Ai~ tính tình thực đa nghi.
Vỗ về một chút, thuận tiện sờ sờ.
Quân Thư Ảnh không buồn để ý. Bởi vì Sở đại hiệp luôn không hề cố kị mà ở trên người y tìm những cách hạ lưu thể hiện quyền sở hữu của chính mình. Nếu như không phải quá phận tới mức vượt qua phạm vi chịu đựng, Quân Thư Ảnh chung quy vẫn tận lực phối hợp.Được như vậy, Phu quân còn cầu gì?! Sở Phi Dương cảm khái không ngớt. Hắn vốn còn đang lo lắng vạn nhất Quân Thư Ảnh đòi hỏi hắn như vậy như này lại như thế này, hắn phải ứng phó thế nào đây. Suy nghĩ một trăm hai mươi mốt cách đối phó, nhưng không có nơi dụng võ. Bởi vì Quân Thư Ảnh chưa từng muốn hắn phải thế nào. Sở Phi Dương thở dài một hơi đồng thời tự cảm thấy hối tiếc xót xa.
Thế này chẳng phải là, Quân Thư Ảnh đối với hắn căn bản không hề ” Tính ” Thú? ( Tình cảm và hứng thú đó) Y rõ ràng từng muốn đem tên Cao Phóng kia như vậy… như vậy… Hơn nữa Quân Thư Ảnh ở trên giường đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng dường như cũng không chút cự tuyệt. Rốt cuộc nghĩ vẫn thấy thiếu chút gì……….
Tiểu Tùng nói Quân Thư Ảnh rất thương yêu mình, chính là hắn chưa từng cảm nhận được? Cho dù có như vậy một hai lần, cũng đều là lúc hắn chỉ còn một hơi thở. Này không được. Phải nghĩ một cách gì thấy được y một lần thương yêu chân thành, Sở đại hiệp ai oán mà suy nghĩ.
Một thân ảnh thon dài thận trọng đi tới trước cánh cửa, nắm tay động nhẹ, ‘két’ một tiếng, cánh cửa khép hờ mở ra một khe hở, ánh sáng nhàn nhạt ấm áp hắt ra. Bóng đen lắc mình đi vào, đóng cửa cài then.
Cánh cửa đóng chặt, chỉ có tiếng người thì thầm đứt quãng từ bên trong lọt ra. Chỉ sau một lúc ánh đèn tắt ngấm. Sau một lúc nữa, một chuỗi rên rỉ trầm thấp khiến người khác nghe thấy phải đỏ mặt truyền ra, thanh âm vốn trong trẻo lúc này vì mang theo tình dục nồng đậm mà trở nên mị hoặc.
” Thoải mái vậy sao, hả?…” thanh âm khe khẽ mang theo trêu chọc.
” Không…” thanh âm mềm mại như nước xuân trầm thấp hưởng ứng.
” Khó chịu sao?!”
“A!…” bỗng nhiên âm điệu cuối cùng kia khẽ run run, tựa hồ như không chịu nổi động tác thô bạo của người đang tàn sát bừa bãi phía trên người hắn, ” Ngươi nhẹ một chút…”
Tiếng cười trầm thấp có phần khàn khàn vang lên: ” Vậy người tự mình động xem, muốn nhẹ thế nào thì làm thế ấy…”
Thanh âm của nụ hôn ướt át cùng tiếng nước…
Thân thiết qua đi, Sở Phi Dương vẫn như trước ôm Quân Thư Ảnh nằm ghé trên người mình, một chút một chút mà vuốt ve Quân Thư Ảnh, ngón tay cuốn lấy mái tóc dài của y, chậm rãi thưởng thức. Quân Thư Ảnh vô lực mà gối lên lồng ngực hắn.
Khí tức hỗn loạn dần dần bình ổn.
Sở Phi Dương cúi đầu hôn lên đỉnh đầu Quân Thư Ảnh, đặt cằm trên đỉnh đầu y. Chung quy hắn rất thích Quân Thư Ảnh nằm sấp trên người hắn.
Trên người, sức nặng cùng hơi ấm của thân thể kia khiến cho hắn có cảm giác an tâm. Hắn vốn tưởng rằng Quân Thư Ảnh hẳn sẽ bài xích động tác giống như đối đãi với nữ nhân này, nhưng hoá ra Quân Thư Ảnh căn bản không thèm để ý.
Nghĩ cho cùng, ngay cả lúc Quân Thư Ảnh sinh hài tử, chuyện y lưu tâm nhất chỉ là việc nội lực của y bị hấp thu, trừ việc đó ra dường như y không quan tâm việc gì khác, một nam nhân mang thai mà mặt không biến sắc hành tẩu trên đường lớn, người bình thường nào thấy dáng vẻ của y, nhiều nhất chỉ cảm thấy đáng tiếc cho một người khôi ngô tuấn tú như thế nhưng lại có cái bụng lớn của một địa chủ, cũng không nghĩ đến kỳ thực là trong thân thể y đang mang mầm mống sự sống do hắn gieo mầm…
” Lại đang suy nghĩ mấy chuyện thấp hèn gì vậy.” Quân Thư Ảnh ở trước ngực đột nhiên mở miệng, thanh âm thoáng có chút khàn khàn tựa như vuốt mèo gãi gãi trong lòng hắn một chút. Sở Phi Dương ho nhẹ một tiếng, nắm thật chặt cánh tay nói: “Không có, không có, ngươi ngủ tiếp đi.”
Quân Thư Ảnh hừ nhẹ một tiếng, nhắm lại hai mắt.
Ai~ tính tình thực đa nghi.
Vỗ về một chút, thuận tiện sờ sờ.
Quân Thư Ảnh không buồn để ý. Bởi vì Sở đại hiệp luôn không hề cố kị mà ở trên người y tìm những cách hạ lưu thể hiện quyền sở hữu của chính mình. Nếu như không phải quá phận tới mức vượt qua phạm vi chịu đựng, Quân Thư Ảnh chung quy vẫn tận lực phối hợp.Được như vậy, Phu quân còn cầu gì?! Sở Phi Dương cảm khái không ngớt. Hắn vốn còn đang lo lắng vạn nhất Quân Thư Ảnh đòi hỏi hắn như vậy như này lại như thế này, hắn phải ứng phó thế nào đây. Suy nghĩ một trăm hai mươi mốt cách đối phó, nhưng không có nơi dụng võ. Bởi vì Quân Thư Ảnh chưa từng muốn hắn phải thế nào. Sở Phi Dương thở dài một hơi đồng thời tự cảm thấy hối tiếc xót xa.
Thế này chẳng phải là, Quân Thư Ảnh đối với hắn căn bản không hề ” Tính ” Thú? ( Tình cảm và hứng thú đó) Y rõ ràng từng muốn đem tên Cao Phóng kia như vậy… như vậy… Hơn nữa Quân Thư Ảnh ở trên giường đối với hắn ngoan ngoãn phục tùng dường như cũng không chút cự tuyệt. Rốt cuộc nghĩ vẫn thấy thiếu chút gì……….
Tiểu Tùng nói Quân Thư Ảnh rất thương yêu mình, chính là hắn chưa từng cảm nhận được? Cho dù có như vậy một hai lần, cũng đều là lúc hắn chỉ còn một hơi thở. Này không được. Phải nghĩ một cách gì thấy được y một lần thương yêu chân thành, Sở đại hiệp ai oán mà suy nghĩ.
Danh sách chương