Người cô nóng lạ thường, giống như một ngọn lửa đốt qua, muốn thiêu cháy mọi thứ thành tro.
Trình Tiêu mạnh mẽ chống lại d*c vọng trong đầu đẩy cô ra, nhưng vừa mới rút ra phân nữa, cô gái nhỏ thoát khỏi kiềm chế tiến lên một lần nữa.
Cái áo mỏng bị chính cô xé rách, dưới ánh đèn mờ là làn da ửng màu đỏ hồng.
Cô dựa vào ngực anh, bàn tay nhỏ bé cởi bỏ quần đen của anh, xé rách, cơ ngực rắn chắc, cô nhìn mà thấy miệng đắng lưỡi khô, tiếng thở hổn hển, đầu lưỡi điên cuồng li3m m*t.
Lửa nóng lan rộng khắp đồng cỏ mạnh mẽ cháy lớn, bụng dưới của anh dần dần có cảm giác tê dại.
Cô ướt đến chẳng còn biết trời đất gì, anh vừa kiêu ngạo vừa cứng rắn, hình dáng của gậy th1t càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn, ở giữa nơi bí mật của cô liên tục cọ xát liên tục lớn lên.
Hiệu quả nhanh chóng của thuốc, đầu óc cô càng mê man không rõ, trước mặt cô đều hiện ra những hình ảnh dung tục đáng xấu hổ.
Miệng cô rầm rì than, giọng nói mềm mại, nhẹ nhàng: “Trình Tiêu… ăn thật ngon.
”
Trình Tiêu cảm thấy có chút không thích hợp, trong miệng cô đều là mùi rượu nhạt nhẽo, nhưng hình như không giống say rượu, ngược lại còn giống…
Lồ ng ngực anh bị ai đó nắm chặt, xoay người đặt cô trên sàn nhà, nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng của cô mà xem xét.
Đôi mắt cô tan ra, thân thể vô cùng khô nóng, đầu lưỡi đỏ bừng ướt át li3m môi, giống một con mèo nhỏ đang khát tình không thể nhịn nổi.
Trình Tiêu cố nén suy nghĩ táo bạo trong đầu mình, bàn tay to vén váy dài của cô lên, sờ d@m thủy trong suốt đang chảy ra, chất nhảy nóng bỏng thấm đầy tay anh.
Quả nhiên.
“Ai cho em uống?” Đôi mắt đen của anh dần lạnh hẳn đi.
“Ưm…”
Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, bị công dụng của thuốc tra tấn đến mức thần trí không rõ ràng, miễn cưỡng cử động nửa người trên, trong ánh sáng mờ ảo nắm lấy cánh tay anh, vội vàng nóng nảy kéo lấy cánh tay anh đến miệng huyệt đang phun từng trận nước.
“Anh sờ sờ… sờ sờ em…”
Hô hấp Trình Tiêu dần hỗn loạn, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm cô, chút lý trí vô cùng vất vả mới tìm lại được lại bị cơ thể đang đấu đá lung tung đánh bại trong chớp mắt.
Anh hình như cũng không lý trí quá như thế.
Nhưng không kịp chờ anh suy nghĩ ra lý do gì, người dưới thân đã nghẹn không chịu được, hai má hồng lên giống như trái cà chua muốn nổ tung, cái miệng nhỏ nhắn r3n rỉ, khó chịu khóc thành tiếng.
Anh rũ mắt nhìn cô gái nhỏ khóc nức nở như hoa lê đái vũ, trên người anh vặn vẹo thành một con rắn nước vô cùng xinh đẹp.
Trên cơ thể hầu như là tr@n trụi, hai bầu ng ực sữa no đủ dựng thẳng đứng, lắc lư lên xuống, nụ hồng ở giữa còn hấp dẫn người khác hơn cả độc dược.
Trình Tiêu khó khăn nhắm mắt lại, hô hấp dừng vài giây, bên tai đều là tiếng thở gấp như mèo kêu của cô.
“A ưm!! Thật căng… a…”
Hai ngón tay thô ráp cong lại tiến vào trong, cô cũng đủ ướt át, nhưng lâu rồi chưa làm chuyện thân mật thế này, bất ngờ tiến vào như thế này có chút không chấp nhận được ngón tay thô to như thế.
Phía trong huyệt nhỏ vừa ướt vừa nóng, mềm mềm hệt như kẹo bông gòn, vô cùng co giãn.
Anh cúi người đ è xuống, nặng nề nhìn chằm chằm mặt cô, miệng thở hổn hển.
Hai tay Chu Thanh Dao ôm lấy cổ anh, cúi đầu vùi vào bờ ngực lớn của anh, giọng nói lộn xộn trong cổ họng đều bị nuốt lấy, đầu lưỡi li3m lấy hạt đậu đỏ của anh, ý muốn ngậm lấy m*t vào.
Hô hấp Trình Tiêu như muốn nổ tung, nếp nhăn giữa lông mày ngày càng chặt hơn, tần suất đầu ngón tay ra ra vào vào cũng tăng nhanh, vừa nhanh còn vừa mạnh.
Cô dần dần không phát ra tiếng nữa, tiếng nức nở nhỏ bé yếu ớt không dứt lọt vào tai anh.
Huyệt nhỏ sưng lên, tê hẳn đi, thoải mái chết được.
Trong phòng vô cùng im lặng, bên tai đều là tiếng nước của ngón tay mạnh mẽ ra ra vào vào trong nơi bí mật của cô, để người khác nghe thấy cũng mặt đỏ tai hồng.
Cô gái nhỏ đang vùi đầu vào ngực anh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tròng mắt đều ngập ánh nước xuân, từng ngụm từng ngụm cắn lấy cằm anh, anh theo bản năng há miệng hít thở, đầu lưỡi trơn trượt, linh hoạt đi vào trong, miệng đầy mùi rượu, khiến anh không kịp trốn tránh.
Đầu óc Trình Tiêu hoàn toàn tê dại, ngây ngốc quên mất phải từ chối.
Đã lâu không đụng chạm da thịt, bị một cái hôn nóng cháy đẩy đến chỗ cao.
Anh hoảng hốt chừng năm giây, mặc cho cô gái ngốc ngậm ngậm cắn cắn mình.
Dáng vẻ vụng về, lúng túng còn gấp gáp, vô cùng giống cô gái nhỏ vội vàng hối anh trước kia, vừa sợ hãi cũng vừa dũng cảm, cơ thể trong sáng nổi trên bề mặt nước.
Bụng dưới của Trình Tiêu có một đốm lửa nóng lan dần đến tận ngực, một tia rối rắm và hờn dỗi cuối cùng cũng đã bị anh vứt ra sau đầu.
Giữa cổ họng anh tràn ra tiếng thở hổn hển, đột nhiên dùng sức đẩy mạnh cô xuống sàn, ngón tay nắm lấy cằm cô, rút đầu lưỡi đang bị cắn đau ra.
“Sao nào, toàn bộ thứ được học trước kia đều đã quên hết rồi à?”
Giọng nói của anh mang theo ý cười, khi nói chuyện, môi lại chạm vào chiếc cằm nhỏ của cô.
Chu Thanh Dao bị anh trêu ghẹo hơi sững sờ, đôi mắt hình trăng khuyết trong veo, ngây ngốc nhìn anh, vừa ngoan ngoãn vừa h@m muốn.
“Anh Trình Tiêu, anh… anh dạy em…”
Tiếng “anh” ngọt như nước này, chớp mắt đã đưa anh trở về sáu năm trước, về căn phòng cũ nát cất chứa nhiều kỷ niệm của hai người bọn họ.
Trước kia cô rất ít khi gọi anh là “anh”, thỉnh thoảng khi hai người cùng nhau vận động trên giường, nhiệt huyết dâng trào mới gọi một tiếng, chạm vào đầu quả tim của Trình Tiêu.
Tất cả đều tan chảy, trong đầu đều chất đầy những loại tư thế để cùng cô lăn lộn, dụ cô ghé sát vào lỗ tai anh mà kêu đủ thứ kiểu.
Đôi mắt anh càng sâu thêm, hơi hơi mở cánh môi dưới mềm mại ra, động tác tạm dừng hai giây, hôn sâu thật mạnh lên đấy, đầu lưỡi nặng nề, nóng bỏng li3m qua cánh môi của cô, kiên nhẫn tách hai hàm răng ra.
Hai chiếc lưỡi triền miên quấn lấy nhau trong khoang miệng ấm nóng, như hai con cá mất nước đã lâu, được bao phủ trong dòng suối trong veo, như cá gặp nước vô cùng vui vẻ.
Anh hôn rất mạnh bạo, hoàn toàn không cho cô có cơ hội trốn thoát, cánh môi bị lửa nóng cắn xé, nghiến ép, huyệt nhỏ ướt đẫm đón nhận hai ngón tay của anh mạnh mẽ ra vào.
Công kích mãnh liệt trên dưới thế này, va chạm này khiến cô chẳng thể nào thở nổi.
Thân thể khô hạn đã lâu căn bản chẳng chịu nổi lực tấn công tàn bạo của anh.
Khoảnh khắc đạt đến cực hạn đấy, cô mạnh mẽ đẩy anh ra, hai tay nắm chặt lấy vạt áo mở rộng của anh, ngẩng đầu, giống như thiếu oxy.
Da đầu run rẩy mãnh liệt không kiềm chế được điên cuồng ập tới, k1ch thích nơi sâu nhất trong người cô.
Tiếng r3n rỉ yếu ớt cũng chẳng thể phát ra được, trước mặt hiển lên một màu trắng xóa, k1ch thích dần dần qua đi.
Khoảng một lúc lâu sau, cô gái nhỏ vẫn còn trong làn sóng nhiệt cao trào, ý thức đều đã bay sạch.
Trình Tiêu dùng sức chống lại trán cô, khàn giọng hỏi: “Tốt hơn chưa?”
“Không đủ…”
Vẻ mặt Chu Thanh Dao hoảng hốt lắc đầu, rõ ràng vừa mới qua cao trào, lại mở ra một trận khô nóng mới.
“Còn muốn… còn muốn anh…”
Yết hầu anh khô khốc lăn lộn lên xuống, ngón tay từ từ rút ra cũng kéo theo từng lớp mật dịch bao quanh, đôi mắt đỏ lên, anh bôi mật dịch lên hai bầu ng ực sữa trắng mềm.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng chọc ghẹo đầu vú, hai hạt đậu đỏ cũng dính một tầng mật dịch trong suốt, tươi ngon như trái cây mới vừa được hái.
Có một trận lửa nóng bốc lên trong lòng phá tan lớp phòng bị của anh, sâu thẩm trong lớp sương mù, anh đã tìm lại được con người chân thật nhất của mình.
Đèn trần phía sau cửa tỏa ra thứ ánh sáng âm u, chiếu sáng hai thân thể đang chồng lên nhau của hai người.
Sau lưng anh căng cứng lên, lớp áo mỏng manh càng hiện rõ đường nét cơ thể, cổ áo sơ mi phía trước được mở tung ra, nửa thân người trên mạnh mẽ đè lên người cô.
Anh cúi đầu xuống, đầu lưỡi li3m m*t dọc theo hai bầu ng ực sữa của cô, nhanh chóng đè lên phần mềm mềm đã bị bỏ quên, gần như điên cuồng mà vuốt v e.
Lòng bàn tay khô ráo x0a nắn hai quả bóng nhỏ thành búp măng tươi mới, khoang miệng nóng bỏng bao phủ hút một cái, đảo nhẹ theo hình vòng tròn quanh bầu ng ực sữa.
“A ưm… ưm…”
Cô thoải mái nheo mắt lại, hai chân hơi cuộn lại, ngón chân trắng nõn kéo căng ra.
Đôi mắt say sưa mờ sương, người đàn ông trước ngực cô từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt đỏ lên nóng rực của anh, từng tiếng thở nặng nề, giọng nói như mài giũa qua thời gian mà ra.
“Lên giường, sẽ li3m em đến cao trào.
”