Nhà họ Hạ.

Hạ Trung Trạch, ông nội của Hạ Tịch, đang ngồi trong thư phòng xem bản báo cáo giám định kia.

Thật sự trước khi báo cáo đến, ông đã biết tất cả.

Mẹ của Hạ Tịch, Lạc Văn, là con dâu ông đích thân lựa chọn, các phương diện điều kiện đều rất tốt. Xuất thân danh môn, gia thế hiển hách, mặt mũi cũng đoan trang lễ nghĩa. Hành vi cử chỉ tiến thoái chừng mực, là người trong ngàn dặm mới tìm được một vào thời điểm đó.

Điều duy nhất không tốt là, con trai của ông, Hạ Ích Hiên, không thích Lạc Văn.

Hai người không có tình cảm cùng sống chung với nhau, cuối cùng rồi sẽ nhượng bộ nhau thôi. Nhưng người cứng đầu như Hạ Ích Hiên, ông Hạ cũng là lần đầu tiên gặp.

Làm sao để ép buộc được con trai đây? Con trai không lay chuyển được ông, đã chia tay với cô gái mình thích. Nhưng từ đầu chí cuối con trai ông vẫn không chấp nhận Lạc Văn, tình cảm vợ chồng có thể nói là không có một chút nào. Ông Hạ còn nhớ rất rõ, đêm tân hôn, con trai ở trước mặt ông ra khỏi phòng của Lạc Văn, ôm gối đi vào thư phòng bên cạnh.

Con trai ông khóa cửa lại, mặc cho ai gõ cửa thế nào cũng không mở.

Hôm sau ai nấy đều mệt mỏi ủ rũ, chỉ có Hạ Ích Hiên ngủ đủ giấc tinh thần dồi dào, hẹn bạn bè đi đánh gôn, ném người vợ mới cưới ở nhà.

Bất mãn của ông Hạ với con trai, liền bắt đầu từ lúc đó. Ông Hạ bắt đầu nghĩ cách khác, muốn chờ sau khi Lạc Văn sinh con, liền một lòng bồi dưỡng thế hệ sau, từ từ thu lại chức quyền của con trai trong công ty, xem như sự trừng phạt khi dám đối nghịch với ông.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, sau khi con trai và con dâu kết hôn nhiều năm sau vẫn không có tin tức gì, gấp đến độ người ba chồng như ông nhấp nhổm không yên. Ông lờ mờ cảm thấy con trai hoàn toàn không chạm vào Lạc Văn, tức giận đến đánh con mình, kêu người ta trói Hạ Ích Hiên lại ném lên giường của Lạc Văn.

Sau đó bụng của Lạc Văn cũng có tin tức, chỉ là sinh ra được mỗi cô con gái. Cháu gái ông Hạ cũng thương, là huyết mạch của mình, sao lại không thương được. Chỉ là tính cách của Hạ Tịch quá kiêu ngạo, khó thành việc lớn. Hưởng thụ xa hoa quen rồi, hoàn toàn không chèo chống nổi cả tập đoàn.

Họa vô đơn chí là, bên này cháu gái được ông bồi dưỡng lại là bùn nhão không trét lên tường được, bên kia đứa con trai ông không ngừng đối phó nhiều năm trải qua đấu tranh, tính cách ngày càng quái lạ, phủi hết mọi việc trong công ty, đi du lịch vòng quanh thế giới.

Bẩm sinh con trai ông đã không màng danh lợi, cũng không thích hưởng thụ, yêu cầu với vật chất rất thấp. Hạ Ích Hiên cầm tiền trong tay, đi một lần là mấy năm trời, đôi khi trở về ở nhà được hai ngày, nhưng thời gian lâu quá không chịu nổi, bất cứ lúc nào cũng có thể thu dọn hành lý lao ra sân bay.

Hạ Ích Hiên phóng khoáng tận hưởng tự do, chỉ khổ cho Hạ Trung Trạch đến ngần này tuổi, vẫn phải ra sức chống đỡ gia nghiệp.

Mấy năm gần đây, ông Hạ càng lúc càng cảm thấy sức khỏe không còn tốt nữa. Thức khuya, dậy sớm, mệt một chút liền tức ngực thở dốc. Kết quả khám sức khỏe định kỳ lại sinh ra một đống vấn đề, bệnh cũ không khỏi lại có thêm bệnh mới.

Cho nên ông càng thêm sốt sắng đi tìm một người đàn ông đáng tin cậy cho Hạ Tịch.

Có người khuyên ông nên thông báo kén chồng cho cháu gái, tìm một người trẻ tuổi xuất thân nghèo khó, chỉ cần tư chất tốt chịu vươn lên, chắc chắn có thể bồi dưỡng được. Nếu hết thảy đều dựa vào nhà họ Hạ, không lo người đó không nghe lời Hạ Tịch, sau này sinh con liền theo họ Hạ, coi như duy trì hương khói của nhà ông.

Nhưng ông Hạ không nghĩ vậy, đương nhiên ông để ý đến họ của gia đình, nhưng ông càng để ý hơn một ngọn núi lớn như Nhất Phẩm sẽ nằm trong tay ai.

Người đàn ông bần cùng nghèo khổ, chưa từng trải qua cám dỗ nơi phồn hoa đô hội, thì ông thấy toàn bộ đều không đáng tin. Phụ nữ thỏ thẻ bên tai, đàn ông nếu khôn khéo, sẽ nói lời hay dỗ dành người, trong mười người cũng có tám chín đều đã bị gạt rồi mà.

Đến lúc đó ngoài mặt hắn giả bộ nghe lời, sau lưng ám độ Trần Thương[1], biến cả Nhất Phẩm thành của hắn, ông Hạ chẳng phải tức chết rồi sao.

Cho nên ông mới muốn tìm người như Kỷ Tùy Châu, loại người này tâm cao khí ngạo, gia tài bạc triệu, sẽ không ham tiền tài của nhà vợ. Anh ta sẽ kinh doanh Nhất Phẩm, nhưng tuyệt đối không chiếm Nhất Phẩm làm của riêng. Anh ta lại không thiếu tiền, sẽ không bị người khác ở sau lưng đàm tiếu anh nuốt hết của hồi môn của nhà vợ.

Chỉ có như vậy, mới có thể thật sự giữ được Nhất Phẩm.

Nhưng Kỷ Tùy Châu không nghe lời, hơn nữa còn vô cùng không nghe lời. Chuyện anh và Doãn Ước kết hôn, ông Hạ đã biết trước tiên, lúc đó tức giận đến độ suýt nữa bệnh tim tái phát. Nhưng khi đó cháu gái ông đang quen với Diệp Hải Thần, ông có tức giận cũng vô ích. Hai bên cùng không đồng ý, ông có thể làm được gì.

Hệt như năm đó con trai ông không chịu ở cùng phòng với con dâu, đều là chuyện ông không xen vào được.

Nhưng ông không ngờ, cuối đời sắp vào quan tài rồi, lại xuất hiện trò hề luân lý gia đình thế này. Đứa cháu gái ông nuôi dưỡng suốt hai mươi mấy năm, lại có thể là hàng giả.

Trên báo cáo giám định quan hệ huyết thống thể hiện rõ ràng, Hạ Tịch không hề có bất kỳ quan hệ nào với họ Hạ, nhưng lại là con ruột của Lạc Văn. Hiển nhiên năm đó Lạc Văn nóng nảy, có chồng thân mật được vài lần không thể khiến bà thuận lợi mang thai, mắt thấy kéo dài, bà liền dùng chiêu hư hỏng này.

Bà sinh đứa con của người đàn ông khác sống trong nhà họ Hạ, dùng tiền của họ Hạ nuôi nấng nó, ngẫm lại đúng là mỉa mai.

Ông Hạ tức giận ném cái ly trong tay, gọi người kêu Lạc Văn vào thư phòng. Ông phải mắng bà một trận mới được.

Bên ngoài, Hạ Tịch đã nghe được tin này, toàn thân cô ta bắt đầu luống cuống. Nghe ông nội gọi mẹ mình qua, cô khẩn trương đến nỗi tay run rẩy. Lạc Văn lại vô cùng bình tĩnh, cầm tay an ủi cô:

– Không sao đâu, ông nội không cần mẹ con nhưng cần con. Vả lại ông ấy cũng không có tư cách la lối mẹ, mẹ gả cho con ông ấy, thủ tiết mà sống. Mẹ nói muốn ly hôn ông nội con không cho, một khi đã vậy thì đừng trách mẹ bất nhân bất nghĩa. Dựa vào cái gì mà đồ tốt trong thiên hạ đều phải để họ Hạ của ông ta chiếm được chứ.

Lạc Văn không chút sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ. Bà đã nhịn nhiều năm, cũng nên hãnh diện một lần. Họ Hạ nuôi dưỡng con gái bà thì sao, bà bị ấm ức nhiều năm rồi, tiêu chút tiền của họ Hạ cũng là lẽ đương nhiên.

Lạc Văn đứng lên, ưỡn thẳng sống lưng đi khỏi. Một mình Hạ Tịch ở đó rối loạn như ruồi bọ mất đầu, không nghĩ được cách giải quyết nào tốt.

Cô lấy điện thoại ra muốn gọi, nhưng lại không biết nên gọi cho ai. Xảy ra chuyện thế này, người đầu tiên nghĩ đến phải là bạn trai của mình, nhưng Hạ Tịch lại do dự. Cô lại có thể mở số điện thoại của Kỷ Tùy Châu ra, ước gì có thể gọi ngay cho anh.

Theo cô thấy, chỉ có người giống như Kỷ Tùy Châu mới có năng lực giải quyết nguy cơ trước mắt. Còn bên Diệp Hải Thần, tốt nhất ngay cả chuyện này cũng không cần cho anh biết.

Nếu anh mà biết thân phận thật sự của cô, hai người họ còn có tương lai không?

Nhưng điện thoại lại reo, Diệp Hải Thần gọi đến, hẹn cô ra ngoài gặp mặt. Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, chuyện này không chừng tất cả mọi người đều đã biết rồi.

Chờ đến khi Doãn Ước biết, chuyện này trên cơ bản đã có kết quả cuối cùng.

– Vậy chị Sandy trở thành người thừa kế hợp pháp duy nhất hiện giờ của họ Hạ?

– Trên lý thuyết là vậy, đương nhiên em đừng quên, ông Hạ còn có con trai- Kỷ Tùy Châu đút muỗng cháo cho Doãn Ước- Con trai của ông ta còn chưa chết, nếu Hạ Ích Hiên tình nguyện quay về quản lý Nhất Phẩm, anh nghĩ ông Hạ sẽ không từ chối đâu. Huống hồ, Hạ Ích Hiên vẫn còn trẻ, rất có thể sẽ sinh thêm một cháu trai nữa cho ba mình. Chuyện này không ai nói trước được.

Nhưng trước mắt xem ra, phần thắng của Sandy quả thật lớn nhất. Vốn là đứa cháu gái vô thừa nhận, liền trở thành người chiến thắng. Thật giống như vở kịch hoàng tử hóa ăn mày, Doãn Ước đột nhiên có chút thương hại Hạ Tịch.

Cô ấy xinh đẹp kiêu hãnh và đã sống gần ba mươi năm trong nhung lụa, chớp mắt tan thành bọt nước.

– Nhà họ Hạ sẽ đối xử với cô ấy thế nào, đuổi đi sao?

– Chắc không đâu, tuy rằng chuyện này hiện tại không ít người biết, nhưng họ Hạ dù sao cũng không thừa nhận với bên ngoài. Hạ Tịch trên danh nghĩa vẫn là con gái của Hạ Ích Hiên. Vậy mới có lợi cho giá cổ phiếu của Nhất Phẩm. Thay đổi người thừa kế có thể lặng lẽ từ từ tiến hành, giờ quậy lớn lên, người mua cổ phiếu lòng sẽ loạn. Nhưng ông Hạ chắc chắn không chu cấp cho cô ta như trước nữa đâu, hiện tại với ông ta, Sandy đã trở thành đối tượng trọng điểm để bồi dưỡng rồi.

Phong thủy luân chuyển, vốn dĩ Doãn Ước cảm thấy Sandy quá đáng thương. Cùng là con cháu họ Hạ, một người thì ở tít trên cao, một người phải dựa vào phấn đấu của mình. Ngay cả bạn trai cũng như vậy, Diệp Hải Thần theo đuổi Hạ Tịch, khó nói bên trong không có tâm tư khác. Anh ta là người thông minh như vậy, bộ không biết chọn người nào sẽ có lợi cho bản thân hay sao?

Nhưng hiện tại hết thảy đã hoán đổi, anh ta còn có thể đối xử với Hạ Tịch như trước nữa không?

– Em lo làm quái gì, liên quan gì đến em đâu.

Doãn Ước cảm thấy con người Kỷ Tùy Châu đúng là máu lạnh vô tình:

– Hạ Tịch đáng thương như vậy, có chút lòng đồng cảm với cô ấy không được à.

– Cô ta đáng thương chỗ nào, cô ta so với phần lớn con gái trên đời này đã quá sướng rồi. Không có họ Hạ cô ta cũng không thiếu tiền tiêu, tài sản trong tay mẹ cô ta thiếu gì, họ Lạc cũng có máu mặt gốc gác lắm. Nếu ba mẹ cô ta ly hôn, mẹ cô ta sẽ cắt một miếng thịt lớn của ba cô ta. Với năng lực của họ Lạc, con gái gả qua đó nhiều năm như vậy, lúc ly hôn họ Hạ không xì ra đồng nào sao được. Em đồng cảm với cô ta, chi bằng đi đồng cảm thương xót cho mấy trẻ em ở châu Phi đi.

Nghe anh nói vậy, Doãn Ước cũng hiểu lòng đồng tình của bản thân đã quá phung phí rồi. Lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn, Hạ Tịch quả thật không phải người thê thảm nhất.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, Doãn Ước cũng không dám đi tìm Sandy, chỉ ở lì trong nhà làm như không biết gì cả. Mãi cho đến khi Sandy gọi điện thoại cho cô, nói muốn tới nhà cho cô xem bản phác thảo thiết kế mới.

Giọng chị ấy bình tĩnh, không nghe chút sóng lớn nào:

– Em đừng đi lung tung, ngoan ngoãn chờ chị đến. Gần đây chị có rất nhiều linh cảm, cam đoan em sẽ thích.

Doãn Ước không khỏi thở dài trong lòng. Bây giờ cô còn chỗ nào để đi đây. Kỷ Tùy Châu lấy lý do cô mang thai, trực tiếp xin cho cô nghỉ ở lớp bổ túc. Kỳ thi vào tháng Tư cũng không cho cô tham gia, nói là sợ đứa bé mệt. Còn tìm một đống quy tắc ở trên mạng, đa số là thông tin dẫn chứng thai phụ dưới tình huống căng thẳng sẽ bị chảy máu sảy thai, sợ đến mức Doãn Ước làm sao còn dám học hành nữa, mau chóng xếp sách vở khóa vào trong rương.

Cố gắng lâu như vậy, vẫn không thành công, đúng là có chút tiếc nuối. Kỷ Tùy Châu thì ở đó vẽ tương lai giúp cô:

– Đợi sinh con xong thì học lại.

Có thể không? Đến lúc đó cả ngày xoay quanh đứa bé, làm gì còn tâm trạng học tập nữa.

Doãn Ước xem như đã nhìn ra, anh là muốn cô như con sâu gạo không học vấn không nghề nghiệp.

Sandy đến nhà, trông chị có vể rất bận rộn. Chị ngồi xuống ngay cả nước còn chưa uống, đã mở bản phác thảo ra cho Doãn Ước xem.

Doãn Ước lại hoàn toàn không tập trung được sự chú ý, tầm mắt vẫn dừng trên mặt đối phương. Cô đang khá tò mò phản ứng tâm lý mấy hôm nay của Sandy, nghe nói ông Hạ đã tìm đến chị, nói chuyện với chị rất nhiều, cũng biểu đạt nguyện vọng muốn đón chị về nhà ở. Nhưng chị trả lời cụ thể thế nào, ngay cả Kỷ Tùy Châu cũng không biết.

Có lẽ do là bạn, anh cũng không muốn can thiệp quá sâu vào chuyện này.

Nhưng trên mặt Sandy không nhìn ra một tia vui sướng nào, chị vẫn giống như trước, một lòng say mê công việc của mình. Khi phát hiện Doãn Ước đang thất thần, cô có hơi mất hứng.

– Không lẽ em mệt? Nghe nói phụ nữ mang thai đặc biệt thích ngủ.

– Đúng vậy, lúc nào cũng thiếu ngủ- Doãn Ước phối hợp than thở.

– Chị thấy em là lòng hiếu kỳ quá nặng, chứ không phải buồn ngủ quá nhiều đâu.

– Đúng là rất hiếu kỳ, chị nói nghe chút đi- Doãn Ước bị vạch trần không chút ngượng ngùng, cười rất nịnh bợ nói.

– Có gì đâu, chị cũng không thiếu tiền.

– Vậy chị không muốn quay về nhà họ Hạ à?

– Chị lớn như vậy rồi, còn cần người khác chiếu cố sao. Huống chi…- Sandy ánh mắt buồn bã, trong giọng nói mang theo chút bi thương- Thứ chị muốn không hề là tiền. Chị có thể nhường hết tiền cho cô ta, chị chỉ cần người đó thôi.

***Chú thích:

[1] Ám độ Trần Thương: Chọn con đường, cách thức tấn công mà không ai nghĩ tới. Thời Hán-Sở tranh hùng, Lưu Bang bị Hạng Vũ ép vào đóng quân trong vùng Ba Thục hẻo lánh khó ra được Trung Nguyên. Hàn Tín bèn bày kế vờ sửa đường sạn đạo nhưng lại ngầm dẫn quân đi đường núi hiểm trở để đánh úp ải Trần Thương, mở đường ra Trung Nguyên cho quân Hán.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện