Tên tôi là Đỗ Hải Yến. Là một phóng viên dọ này cực kỳ xui xẻo.
Các bạn từng biết thế nào là mặt dày chưa? Không phải loại dày bình thường mà là cái loại mặt ca su, miệng con đỉa dày vô cùng dày, vừa dày vừa dính mới tạo nghiệt chớ!
Tôi thừa nhận, tôi là phóng viên. Một phóng viên báo lá cải bám dính như kẹo cao su. Khó gỡ hơn cả keo 502.Nhưng... Nhưng.. Phải gọi là đến nay một đứa hèn mọn như tôi phải vái làm sư phụ cậu ta. Mặt đẹp trai mà tính cách quái đảng đéo chịu được. Đặc biệt là cái tật lò dò theo dõi ức chế không chịu được.
Lúc tôi tóm được cậu ta đang rình mò sau lưng tôi. Tôi cố gắng trợn mắt trừng trừng tỏ vẻ đại ca giang hồ, dọa nạt cậu ta... Vậy mà tôi chỉ nhận lại được một câu nói đắng lòng:
- Đừng trợn nữa, tôi nhìn thấy hết dỉ mắt rồi kìa, bộ sáng ko có rửa mặt hả? - Cậu!!! Cậu dám...
- sáng nay cô ăn rau muống xào tỏi à?
- hể? Sao cậu biết hay thế?
- Vừa nãy cô nghiến răng chặt quá, cọng rau bị mắc bay ra rồi. Bộ ăn cơm xong ko có xỉa răng hả?
- ...
Cha mẹ nó!Có ai khốn nạn bằng hắn không. Mắt gì mà tinh như chó,mồm gì mà độc địa như rắn. Lại còn bám dai hơn cả đỉa.Tệ nhất là tệ. Nhưng cũng phải công nhận...nhiều lúc cũng rất đẹp trai nha...
Vì sao tôi biết ư? Ừm... Thực ra, là một phóng viên ngoài việc bám dai ra thì... con mắt... Còn phải nhạy bén quan sát mọi thứ nữa... Nên... nhiều khi...
Hôm ấy mưa to, gió mạnh lắm. Có một chiếc áo. Có một bàn tay ấm áp.Có một ánh mắt dịu dàng. Lần đầu sát vai, kề cạnh. Lần đầu tôi thấy một nụ cười rạng rỡ như thế.Lần đầu bàn tay tôi dịu dàng đan chặt với đôi tay một người.Lần đầu trong mắt tôi bọn đàn ông xấu xa lại trở nên đẹp đẽ, an toàn đến vậy.Đó là khi tôi cảm thấy cậu ta đẹp trai nhất.
Về sau không như vậy nữa. Cứ mỗi khi định nhìn kỹ cậu ta thì ai ngờ bị đốp lại một câu tàn nhẫn:
- Lau vết mỡ trên môi đi,đêm ăn giò heo bộ không có đánh răng hả?
Tổ sư! Tức học máu mất. Tên này bộ có mắt thần thật à?Buổi sáng tôi không rửa mặt. Ăn rau muống xào chưa xỉa răng. Thậm chí cả chuyện tối đêm tôi ăn giò heo chưa đánh răng mà cậu ta cũng biết!!Lại còn dùng lời nói công kích người ta nữa chứ!!
Nhưng... Nhưng... Nhưng...Vẫn phải thêm một chữ Nhưng nữa. Nhưng mà thi thoảng cậu ta cũng khá quan tâm đến tôi.
- Này cậu làm cái trò trống gì thế?
- Rửa mặt cho cô. Ê, đừng động đậy!
- Bỏ ra, cậu không sợ dỉ mắt của tôi làm bẩn tay à?
- Thế cô không sợ cô đi liên hoan công ty bị mọi người xỉa xói về chuyện cô có dỉ mắt do chưa rửa mặt à?
- ...
Chưa hết đâu còn có...
- Này cậu muốn làm cái quái j thế?
- Lau miệng cho cô. Toàn mỡ là mỡ!Ăn giò heo cho lắm vào!
- Đồ điên!không sợ mỡ dây ra người hả?Đưa đây tự tôi lau đc
- Chẳng phải tay cô bị đau do chạy theo vị ca sĩ nổi tiếng nào đó à?
- ...tôi..
- Ngồi im tý tôi lau sạch cho. Tý nữa cô sẽ đi phỏng vấn ngôi sao sáng của cô không phải sao? Đừng để bị xấu mặt chứ?
- ...
Đương nhiên tôi biết thừa cái kiểu vừa đấm vừa xoa, bát nháo đủ đường của cậu ta. Nhưng... Nhưng... Phải nói là nhưng thêm một lần nữa. Tuy hay soi mói, châm chọc tôi nhưng. Nhưng cậu ta cũng rất để ý, lo lắng cho tôi.Làm tôi thấy ấm áp vô cùng. Cảm giác có người luôn quan tâm, luôn che chở khi mình cần.... Đó chính là loại cảm xúc hạnh phúc và đáng trân trọng nhất trong cuộc sống này của tôi.
Có lẽ đó là suy nghĩ của tôi. Còn bạn, trong cuộc đời bạn đã xuất hiện một người như thế chưa? Nếu đã có hãy nhớ giữ lấy họ thật chặt nhé.Về trường hợp những ai chưa có thì đừng nản lòng.Một nửa của bạn chắc chắn cũng sẽ xuất hiện thôi.
"Bởi vì chúng ta là Con người mà. Và chúng ta được thiết kế để dành cho nhau. "
Tình yêu dù ngắn hay dài, dù hạnh phúc hay bất hạnh. Dù đúng lúc hay muộn màng.Dù đơn phương hay không đơn phương thì...Đó cũng vẫn là yêu. Có thể là trọn vẹn cũng có thể không trọn vẹn. Nhưng chí ít, bạn còn biết rằng mình đã từng yêu và từng sâu đậm với một người. Tình yêu chưa bao giờ có thứ gọi là hoàn hảo là mãi mãi.Nhưng đối với một người yêu thật sự...Được yêu...cũng là...quá đủ với họ rồi...
Các bạn từng biết thế nào là mặt dày chưa? Không phải loại dày bình thường mà là cái loại mặt ca su, miệng con đỉa dày vô cùng dày, vừa dày vừa dính mới tạo nghiệt chớ!
Tôi thừa nhận, tôi là phóng viên. Một phóng viên báo lá cải bám dính như kẹo cao su. Khó gỡ hơn cả keo 502.Nhưng... Nhưng.. Phải gọi là đến nay một đứa hèn mọn như tôi phải vái làm sư phụ cậu ta. Mặt đẹp trai mà tính cách quái đảng đéo chịu được. Đặc biệt là cái tật lò dò theo dõi ức chế không chịu được.
Lúc tôi tóm được cậu ta đang rình mò sau lưng tôi. Tôi cố gắng trợn mắt trừng trừng tỏ vẻ đại ca giang hồ, dọa nạt cậu ta... Vậy mà tôi chỉ nhận lại được một câu nói đắng lòng:
- Đừng trợn nữa, tôi nhìn thấy hết dỉ mắt rồi kìa, bộ sáng ko có rửa mặt hả? - Cậu!!! Cậu dám...
- sáng nay cô ăn rau muống xào tỏi à?
- hể? Sao cậu biết hay thế?
- Vừa nãy cô nghiến răng chặt quá, cọng rau bị mắc bay ra rồi. Bộ ăn cơm xong ko có xỉa răng hả?
- ...
Cha mẹ nó!Có ai khốn nạn bằng hắn không. Mắt gì mà tinh như chó,mồm gì mà độc địa như rắn. Lại còn bám dai hơn cả đỉa.Tệ nhất là tệ. Nhưng cũng phải công nhận...nhiều lúc cũng rất đẹp trai nha...
Vì sao tôi biết ư? Ừm... Thực ra, là một phóng viên ngoài việc bám dai ra thì... con mắt... Còn phải nhạy bén quan sát mọi thứ nữa... Nên... nhiều khi...
Hôm ấy mưa to, gió mạnh lắm. Có một chiếc áo. Có một bàn tay ấm áp.Có một ánh mắt dịu dàng. Lần đầu sát vai, kề cạnh. Lần đầu tôi thấy một nụ cười rạng rỡ như thế.Lần đầu bàn tay tôi dịu dàng đan chặt với đôi tay một người.Lần đầu trong mắt tôi bọn đàn ông xấu xa lại trở nên đẹp đẽ, an toàn đến vậy.Đó là khi tôi cảm thấy cậu ta đẹp trai nhất.
Về sau không như vậy nữa. Cứ mỗi khi định nhìn kỹ cậu ta thì ai ngờ bị đốp lại một câu tàn nhẫn:
- Lau vết mỡ trên môi đi,đêm ăn giò heo bộ không có đánh răng hả?
Tổ sư! Tức học máu mất. Tên này bộ có mắt thần thật à?Buổi sáng tôi không rửa mặt. Ăn rau muống xào chưa xỉa răng. Thậm chí cả chuyện tối đêm tôi ăn giò heo chưa đánh răng mà cậu ta cũng biết!!Lại còn dùng lời nói công kích người ta nữa chứ!!
Nhưng... Nhưng... Nhưng...Vẫn phải thêm một chữ Nhưng nữa. Nhưng mà thi thoảng cậu ta cũng khá quan tâm đến tôi.
- Này cậu làm cái trò trống gì thế?
- Rửa mặt cho cô. Ê, đừng động đậy!
- Bỏ ra, cậu không sợ dỉ mắt của tôi làm bẩn tay à?
- Thế cô không sợ cô đi liên hoan công ty bị mọi người xỉa xói về chuyện cô có dỉ mắt do chưa rửa mặt à?
- ...
Chưa hết đâu còn có...
- Này cậu muốn làm cái quái j thế?
- Lau miệng cho cô. Toàn mỡ là mỡ!Ăn giò heo cho lắm vào!
- Đồ điên!không sợ mỡ dây ra người hả?Đưa đây tự tôi lau đc
- Chẳng phải tay cô bị đau do chạy theo vị ca sĩ nổi tiếng nào đó à?
- ...tôi..
- Ngồi im tý tôi lau sạch cho. Tý nữa cô sẽ đi phỏng vấn ngôi sao sáng của cô không phải sao? Đừng để bị xấu mặt chứ?
- ...
Đương nhiên tôi biết thừa cái kiểu vừa đấm vừa xoa, bát nháo đủ đường của cậu ta. Nhưng... Nhưng... Phải nói là nhưng thêm một lần nữa. Tuy hay soi mói, châm chọc tôi nhưng. Nhưng cậu ta cũng rất để ý, lo lắng cho tôi.Làm tôi thấy ấm áp vô cùng. Cảm giác có người luôn quan tâm, luôn che chở khi mình cần.... Đó chính là loại cảm xúc hạnh phúc và đáng trân trọng nhất trong cuộc sống này của tôi.
Có lẽ đó là suy nghĩ của tôi. Còn bạn, trong cuộc đời bạn đã xuất hiện một người như thế chưa? Nếu đã có hãy nhớ giữ lấy họ thật chặt nhé.Về trường hợp những ai chưa có thì đừng nản lòng.Một nửa của bạn chắc chắn cũng sẽ xuất hiện thôi.
"Bởi vì chúng ta là Con người mà. Và chúng ta được thiết kế để dành cho nhau. "
Tình yêu dù ngắn hay dài, dù hạnh phúc hay bất hạnh. Dù đúng lúc hay muộn màng.Dù đơn phương hay không đơn phương thì...Đó cũng vẫn là yêu. Có thể là trọn vẹn cũng có thể không trọn vẹn. Nhưng chí ít, bạn còn biết rằng mình đã từng yêu và từng sâu đậm với một người. Tình yêu chưa bao giờ có thứ gọi là hoàn hảo là mãi mãi.Nhưng đối với một người yêu thật sự...Được yêu...cũng là...quá đủ với họ rồi...
Danh sách chương