Trở lại Phi Vũ các, Nguyên Tĩnh Vũ lập tức viết một đạo mật lệnh, để Tần Cánh lập tức phái người đưa đến Thanh Dương phái, sau đó mới ra ngoài cùng Khinh Nhan dùng cơm tối.

Tối nay Khinh Nhan ăn cháo so với buổi trưa nhiều hơn chút, dùng canh gà nhân sâm hầm, bỏ thêm vào các loại táo đỏ, còn thêm chút rau xanh.Không những bốc lên mùi hương của cháo gà, còn có chút mùi thơm của rau xanh. Khinh Nhan uống một chén nhỏ, vẫn chưa thỏa mãn, nhưng không dám ăn nhiều. Nguyên Tĩnh Vũ luôn miệng khen ngon, một hơi ăn hết ba chén.

Khinh Nhan liếc hắn một cái, biết là hắn sợ mình suy nghĩ nhiều, cố ý như thế. Thật ra thì nàng mới không thèm suy nghĩ nhiều, hắn vốn nên cùng nàng đồng cam cộng khổ, cũng không nghĩ nàng vì người nào mới biến thành cái bộ dáng này . Chỉ là nhìn dáng vẻ thỏa mãn của hắn, trong lòng nàng vẫn rất cao hứng.

"No chưa?" Hắn hỏi nàng.

Khinh Nhan gật đầu một cái.

"Vậy chúng ta cùng đi tắm rửa?" Nguyên Tĩnh Vũ nhướng mi, thần sắc mong đợi.

"Chàng trước đi đi!" Nàng nhàn nhạt nói. Nghiêng mắt nhìn Chu Tử Ngọc ngoài cửa đang che miệng quay lưng đi.

Hắn cũng nhìn ra bên ngoài một cái, đi tới bên người nàng ngồi xổm xuống nhỏ giọng hỏi."Không thể đi cùng sao?"

"Chàng mơ đi!" Nàng thần sắc lạnh nhạt.

Nguyên Tĩnh Vũ híp mắt nhìn nàng. Hắn cũng không tin nàng không hiểu ý tứ trong lời nói của mình, coi như nàng xấu hổ cự tuyệt đi, làm sao có thể lạnh nhạt như vậy được? Hồi tưởng lại sự nhiệt tình đêm hôm đó của nàng, bất giác mê mẩn. Nàng làm sao có thể đem cảm xúc chính mình khống chế tốt như vậy đây? So với hắn chỉ hơn chứ không kém.

Nhìn lửa nóng trong mắt hắn, nàng cũng không thể kiên trì nổi nữa, nổi giận: "Nhìn cái gì vậy? Cũng không phải là chưa từng xem qua. . . . . ."

"Xuy ——" Nguyên Tĩnh Vũ không nhịn được bật cười, còn tưởng rằng nàng thật không động lòng !"Đúng vậy, cũng không phải là không có xem qua, ngày đó Bổn vương giúp nàng tắm rửa đó. . . . . ."

Nói xong, hắn đã tiến tới bên tai nàng, hơi thở ấm áp phun tại sau tai nàng, nàng lập tức liền đỏ mặt, thật nhanh đứng dậy chạy ra ngoài.

Nguyên Tĩnh Vũ đuổi tới.

Nàng một hơi chạy ra bên ngoài, nhưng thấy hành lang trước mặt đèn dầu sắp xếp chỉnh tề được thắp lên, sáng ngời mà ấm áp, làm cho người ta không khỏi cảm thấy ấm áp.

Nguyên Tĩnh Vũ nhận lấy áo choàng trong tay Chu Tử Ngọc khoác lên trên vai Khinh Nhan, nói: "Chậm thôi, gió lớn. Chúng ta đi về tắm rửa nghỉ ngơi được không?"

Khinh Nhan cúi đầu "Ừ" một tiếng, theo hành lang đi về phía trước.

Nguyên Tĩnh Vũ nắm chặt tay của nàng, không nói một lời theo sát nàng. Chỉ cần nàng ở bên người, chỉ cần mũi có thể ngửi được hơi thở của nàng, hắn liền cảm thấy một loại thỏa mãn khác thường. Sắc trời đã tối, nàng còn có thể trốn tránh tới khi nào đây? Mặc dù hắn một chút cũng không hiểu nàng đang trốn tránh cái gì. Bọn họ không phải đã thành vợ chồng chi thực rồi sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ đêm đó hắn hù nàng? "Khinh Nhan, nàng . . . . . Có phải đang sợ hay không?" Hắn tiến tới bên tai nàng, nhỏ giọng nói.

"Ừ?" Nàng đỏ mặt, cúi đầu tựa vào bộ ngực hắn, "Thiếp chỉ . . . . . không quá quen. . . . . ."

Là nàng đoán sai mình. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới giữa nam nữ có thể thân mật thành cái dạng kia. Các cô gái Lăng Tiêu các bọn họ không giống với cô gái bình thường, sau khi trưởng thành sư phụ sẽ giảng giải chuyện nam nữ cho các nàng, cùng với chuyện song tu hơn thiệt. Lập gia đình thì trong quà tặng trưởng bối phải có một quyển xuân cung đồ. Sách đó dùng để tăng tiến tình thú giữa vợ chồng. Cho nên, nàng đối chuyện nam nữ cũng không phải không biết, nàng chỉ là không có nghĩ đến. . . . . . Kia không chỉ là thân thể thân mật, thậm chí ngay cả cả linh hồn cũng giống như tan ra hòa chung với nhau. Nàng hơi sợ. Nàng cảm giác mình có chút không khống chế được tình cảm của mình. Nàng phát hiện mình bắt đầu không muốn xa rời hắn, tham luyến thân thể ấm áp của hắn, lòng của nàng bắt đầu trở nên mềm yếu. . . . .

Nàng. . . . . . Quá quan tâm hắn!

Nguyên Tĩnh Vũ mới đầu cho là nàng chỉ là xấu hổ, không có thói quen quan hệ giữa bọn hắn thay đổi, nhưng rất nhanh phát giác ra thần sắc của nàng có chút khác thường, trong lòng không nhịn được tức giận, lại không khỏi mừng rỡ. Hắn không nhịn được hoài nghi nàng đã từng dụng tâm với hắn, rồi lại không kìm hãm được vì nàng hôm nay phiền não mà vui sướng. Cảm tình con người vì sao luôn là phức tạp như vậy đây? Bọn họ, ngay cả hắn cũng không thể đơn thuần yêu nhau sao?

Hắn lúc chợt bật cười, cười mình ngây thơ. Cõi đời này nào có tình yêu thuần túy? Cho dù có, cũng sẽ không thuộc về người như bọn họ. Cả tình ban đầu đối với nàng không phải cũng có suy tính quyền thế sao? Vô luận như thế nào, nàng đã động lòng, hắn có thể cảm thấy. Mà mình, vì cái gì trầm luân đây? Giữa bọn họ, đến tột cùng người nào yêu người nào nhiều một chút, chỉ sợ chưa chắc có thể phân rõ ràng như vậy. . . . . .

Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng ôm Dịch Khinh Nhan đứng dưới ngọn đèn dầu ở bên trong hành lang, lẳng lặng, thật giống như một bức hoạ ấm áp.

"Khinh Nhan, đối với ta thêm lòng tin một chút được chứ?" Hắn nhẹ nhàng thở dài, "Vì tín niệm cùng mơ ước của chúng ta, chỉ vì nàng nguyên tắc cùng kiên trì, chúng ta cùng nhau cố gắng lên! Chỉ cần ta ngươi hai người đồng tâm, ta tin tưởng vô luận cái dạng gì khó khăn cũng không làm khó được chúng ta!"

Khinh Nhan kinh ngạc trước sự nhạy cảm của hắn, cũng rất mau tỉnh ngộ. Hắn trở nên nhạy cảm như vậy, không phải nói rõ tình cảm của hắn cũng giống mình sao?

Nàng nhẹ nhàng vòng tay quanh hông hắn, tự nói với mình: Khinh Nhan, dũng cảm một chút! Hắn nói không sai, vô luận sau này gặp phải khó khăn gì, chỉ cần bọn họ đồng tâm hợp lực, luôn có biện pháp giải quyết.

"Khinh Nhan, chúng ta sinh một đứa nhỏ đi!" Hắn nhẹ nhàng vuốt ve tóc dài sau lưng nàng. Một hài tử, sẽ làm tình cảm của bọn họ càng thêm chặt chẽ, coi như là đồng minh, cũng sẽ càng thêm vững chắc. . . . . . Hắn không biết tương lai như thế nào, ít nhất vào giờ khắc này, hắn thật muốn như vậy ôm nàng đến đầu bạc.

Nàng không nói gì, chỉ là chợt ôm hắn chặt thêm.

Hồ tắm rộng lớn đã đổ đầy nước nóng, màu sắc hơi tối, bởi vì lúc chế nước bỏ thêm vào mấy vị dược thảo.

Khí nóng tràn ngập, cả phòng tắm cũng ấm ấm áp áp .

Nguyên Tĩnh Vũ đem tất cả thị nữ phục vụ đuổi ra ngoài, còn cố ý dặn dò một câu: Đi xa một chút! Không cần người ở cửa phục vụ!

Thị nữ trong vương phủ tự nhiên biết sẽ có chuyện gì, im lặng lui ra ngoài.

Khinh Nhan cúi đầu, trên mặt nóng hừng hực. Đối với ám hiệu của Nguyên Tĩnh Vũ, nàng vừa cảm thấy e lệ, lại mơ hồ có chút chờ mong. Chậm rãi bỏ đi áo khoác, nàng liền đi vào trong bồn tắm.

Nguyên Tĩnh Vũ mạnh mẽ đè nén dục vọng mênh mông trong lòng, ung dung bỏ đi quần áo trên người, không nhanh không chậm đi tới phía sau nàng.

Khinh Nhan thân thể cứng đờ, nhưng không có tránh né.

Hắn chậm rãi rút đi áo trong màu trắng bởi dính nước mà dính sát vào thân thể nàng, sau đó cúi đầu, chiếc hôn đầu tiên in trên vai của nàng.

"Khinh Nhan, đừng sợ, lần này sẽ không đau . . . . . ." Hắn khẽ ngẩng đầu, lại nhẹ nhàng ở trên mặt nàng hôn xuống, rồi sau đó đem thân thể nàng chậm rãi quay lại. . . . . .

Sau màn kích tình, nàng mềm nhũn tựa vào trên người hắn, làn da trắng nõn hơi ửng hồng, đó là loại mềm mại mê người. Nguyên Tĩnh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve thân thể của nàng, yêu thích không rời tay. Sự mềm dẻo của thân thể nàng thật đẹp, so với tưởng tượng của hắn càng thêm đẹp, để cho hắn kìm lòng không được trầm luân, về mặt tình dục hoàn toàn mê loạn đánh mất mình. Hắn cực kỳ yêu một khắc kia nàng mềm mại, nghênh hợp cùng mềm yếu. Nhớ lại ánh mắt nàng mê ly, giống như một khắc kia bọn họ kết hợp là không chỉ là thân thể, còn có hai linh hồn cô độc.

"Cảnh Hãn, thiếp mệt mỏi. . . . . ." Nàng nhắm mắt lại nhẹ nhàng thì thầm.

"Ta ôm nàng đi về nghỉ."

"Được. . . . . ." Nàng ôm cổ hắn, lại không nhịn được dặn dò, "Thật cần nghỉ ngơi a, không cho tiếp tục náo thiếp. . . . . ."

"Nhưng ta còn muốn thì làm sao? Chính nàngđã đáp ứng ta đấy, chờ nàng tỉnh lại, ta muốn như thế nào liền như thế." Hắn trầm thấp cười, giống như mèo trộm được mỡ, thỏa mãn nghĩ lại liếm liếm khóe miệng, trong lòng vĩnh viễn có một loại cảm giác vẫn chưa thỏa mãn.

"Còn nhiều thời gian chứ sao. . . . . ." Nàng khẽ mở mắt, trong đôi mắt là cầu xin cùng dịu dàng càng thêm mị hoặc.

Còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian. . . . . . Hắn lại không nghĩ bốn chữ đơn giản như vậy có thể để cho hắn cảm thấy ngọt ngào.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Tĩnh Vũ mở mắt, thấy Khinh Nhan đang ngủ say ở trong lòng mình, cảm thấy thật ngọt ngào. Hắn duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt của nàng, đôi môi đỏ thắm, gương mặt trắng nõn mềm mại, làm hắn không rời tay được.

Đêm xuân thật sự ngắn a!

Bất tri bất giác, tay của hắn lặng lẽ trượt vào trong vạt áo nàng, cầm nhũ hoa mềm mại trắng nõn của nàng nhẹ nhàng vuốt ve, trong lúc nàng mơ mơ màng màng từ chối, hắn lại hôn môi nàng.

Khinh Nhan hốt hoảng mở mắt, khắc sâu vào tầm mắt nàng chính là khuôn mặt tràn đầy dục tình của hắn."Trời sắp sáng!" Nàng kêu lên.

"Ừ, đợi lát nữa ta rời giường, nàng có thể ngủ thẳng tới giữa trưa. . . . . ." Trong khi nói chuyện, hắn đã lấy tay đẩy chân nàng ra, một tay dò đi vào.

"Cảnh Hãn, Cảnh Hãn. . . . . ." Nàng khóc không ra nước mắt, có người nào sáng sớm lại làm chuyện này?

"Sẽ không có người biết." Hắn trấn an nói. Nhưng trong lòng nghĩ rằng cho dù có người biết thì như thế nào? Ai dám nhiều lời? Chỉ cần hắn không làm trễ nải chính sự là được.

Chu Tử Ngọc cùng Lâm Khinh Vân ở bên ngoài đã chuẩn bị tốt nước nóng phục vụ Nguyên Tĩnh Vũ rửa mặt, ai ngờ bên trong lại truyền ra thanh âm kỳ quái. Hai người lúng túng lại phẫn hận mà nhìn nhau một cái, vội vàng lặng yên không một tiếng động lui ra ngoài.

Khi Nguyên Tĩnh Vũ đổi một thân quần áo sạch sẽ đi ra ngoài, nhìn thấy một chậu nước lạnh thì hắn không nhịn được nâng lên một nụ cười đắc chí vừa lòng. Hôm nay hắn rời giường chậm hơn với ngày thường nửa canh giờ, nói vậy về sau cũng sẽ như vậy, Khinh Nhan sau khi tỉnh lại biết sẽ lúng túng, hắn hạ lệnh sau này sáng sớm không cần người phục vụ, từ ngày mai trở đi tất cả đều chờ đợi ở nhà phía đông là được rồi.

Khinh Nhan tỉnh lại đã là cuối giờ Tỵ, trong phòng yên lặng, trên kỷ án bên giường cắm một bó hoa tươi, mùi hoa nhàn nhạt làm cho người ta sảng khoái tinh thần. Nàng vén mạn giường đứng dậy, vươn tay, duỗi duỗi eo, cũng không cảm thấy khó chịu. Nghĩ đến chuyện đêm qua cùng với sáng sớm hôm nay, trên mặt nóng lên. Vô luận nàng trốn tránh thế nào, hắn luôn có biện pháp tách chân của nàng ra, tiến vào thân thể của nàng, rồi lại khơi lên dục vọng của nàng, muốn nàng cùng với hắn trầm luân. Lúc nàng cơ hồ lạc mất bản thân của mình, loáng thoáng nghe được hắn tuyên thệ. Hắn nói: Khinh Nhan, nàng là của ta, thân thể của nàng, linh hồn của nàng, tất cả của nàng đều thuộc về ta. . . . . .

Tất cả của nàng đề là của hắn? Vậy tất cả của hắn cũng thuộc về nàng sao?

Rửa mặt xong, nàng mới cảm giác thật đói bụng.

Trong phòng bếp đã chuẩn bị sẵn cháo thịt ấm, hôm nay đưa lên cho nàng một bàn rau xanh, một đĩa tương thịt. Ngày mai là nàng có thể khôi phục ăn uống bình thường rồi.

Sau khi ăn xong, Dịch Khinh Nhan tìm Chu Tử Ngọc, nghe nàng nói rõ chi tiết chuyện tình mấy ngày nay đã xảy ra khi mình hôn mê. Chợt, nàng nhớ tới hôm qua Nguyên Tĩnh Trinh nhắc tới hai người thị nữ kia, liền nói: "Thị nữ kia chính là Nghệ An vương phi đưa tới, gọi Đàn Ngọc đúng không? Tối hôm qua, rốt cuộc có. . . . . ."

Chu Tử Ngọc cúi đầu, sau một hồi mới lên tiếng: "Tối hôm qua nửa đêm bị trả về, khóc một hồi, sáng sớm hôm nay giống như không có chuyện gì, còn đi thư phòng làm nhiệm vụ rồi. . . . . ."

Khinh Nhan có chút kinh ngạc, đó là nữ tử quá kiên cường hay là Tần Cánh bọn hắn lưu tình? Nói cho cùng cũng là cô gái vô tội, bọn họ cùng Nguyên Tĩnh Trinh tranh đấu, có cần thiết lấy nàng ra trút giận?

Nhớ tới Nguyên Tĩnh Trinh, Khinh Nhan không nhịn được nhức đầu. Chuyện nữ nhân thật đúng là không dễ làm! Tiêu Dật Phi đưa cả Trung Châu cho Nguyên Tĩnh Vũ, trong lòng nàng dĩ nhiên là không thoải mái, nhưng không còn cách nào khác, nếu thật để cho tên nhi tử ngu ngốc kia của nàng kế vị, vị trí Vương Thái Phi ngu ngốc này của nàng cũng ngồi không vững đi. Tại sao nàng không thể an phận một chút? Nàng chỉ cần đàng hoàng sống ở trong viện của mình, chăm sóc tốt mấy đứa nhỏ là được rồi, Nguyên Tĩnh Vũ nể mặt mũi Tiêu Dật Phi cũng sẽ không làm khó nàng, nàng lại nhất định ra ngoài gây chuyện với ta, thật chẳng lẽ muốn cùng Tiêu Dật Phi chết theo? Hay là Nguyên Tĩnh Trinh chỉ là không thích mình mà thôi, nàng vốn là muốn lấy lòng Nguyên Tĩnh Vũ , nhưng không biết mình vừa đúng vỗ mông ngựa.

Hay là giao ra quyền thế trong tay mình nàng không cam lòng? Cho nên muốn muốn khống chế nữ nhân của Nguyên Tĩnh Vũ từ đó tiếp tục khống chế Nghệ An vương phủ. . . . . . Nguyên Tĩnh Vũ không có ý định xây dựng vương phủ khác, cũng là vì tiết kiệm đi! Nghệ An vương phủ là hoàng cung tiền triều, coi như tương lai thiên hạ thống nhất cũng không cần xây dựng cung thất khác, chỉ cần sửa chữa Nghệ An vương phủ này một chút là được rồi.

Khinh Nhan vẫn còn trầm tư, Phượng Khinh Trần ở ngoài cửa cầu kiến. Nàng lập tức hồi thần, truyền Khinh Trần đi vào. Khinh Trần đưa lên một thiệp mời, sau đó là tờ giấy nhỏ.

Thiệp mời là Thanh Dương phái đưa tới, nói là xin Lăng Nguyệt các chủ Lăng Tiêu các cùng mấy vị trưởng lão tối nay ở Thanh Dương phái gặp mặt, cùng bàn bạc chuyện diệt trừ ma giáo. Nàng biết đây là Nguyên Tĩnh Vũ an bài, liền lệnh Khinh Trần phái người trở lại, bày tỏ mình đồng ý, cũng cho mấy vị trưởng lão đi trước, buổi tối nàng sẽ đến.

Nhìn lại tờ giấy nhỏ kia, là Dật Dương truyền tin tức đến. Trắc phi Dụ Dương vương Thôi Thuỵ Ngọc gần ngày sinh, Giản vương phi quyết định lưu lại chờ hài tử ra đời, tạm thời không có tới Vinh Dương tham gia nghi thức nhường ngôi vào ngày mười sáu tháng tư.

Giản vương phi từ trước đến giờ luôn coi trọng quyền thế, hôm nay Dụ Dương vương làm chủ Trung Châu, chúng thần Trung Châu bái kiến tân chủ, nàng là vương phi làm sao sẽ bỏ qua cơ hội tốt đến Trung Châu? Mà đem điều vinh dự này hoàn toàn để lại cho mình? Chỉ sợ tin tức này không thật? Nhưng Thôi Thuỵ Ngọc muốn sinh. . . . . . Đây cũng là chuyện lớn. . . . . .

Thôi Thuỵ Ngọc muốn sinh sao? Hài tử của hắn. . . . . .

Lại nhớ tới thân mật đêm qua, nàng lại cảm thấy chua xót. Hắn cũng từng cùng nữ nhân khác thân mật như vậy a! Chuyện hắn đã làm cùng nàng, cũng cùng nữ nhân khác làm qua. . . . . .

"Các chủ, ngươi làm sao vậy?" Tử Ngọc thấy sắc mặt Khinh Nhan không tốt, còn tưởng rằng có tin tức gì xấu .

Phượng Khinh Trần nâng lên khóe miệng, giễu cợt cười một tiếng, nàng không phải đã sớm biết sao? Nếu lựa chọn người nam nhân kia, tại sao lại không nhận ra?

"Không sao." Khinh Nhan ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy khóe miệng Khinh Trần cười giễu cợt, không khỏi tự giễu cười chính mình. Không phải đã nói chuyện đã qua cũng không muốn nhắc lại sao? Ánh mắt của nàng tại sao có thể dừng lại tại chuyện tình đã qua? Chuyện nàng cần làm rất nhiều, tinh lực của nàng cũng cần đặt vào việc lớn mới phải.

Nhưng nếu Thôi Thuỵ Ngọc sinh con trai, đối với nàng mà nói cũng không phải chuyện tốt.

"Các chủ, Thôi phu nhân. . . . . . Chỉ có thể sinh nữ nhi chứ?" Khinh Trần bỗng nhiên nhìn lại.

Khinh Nhan trầm ngâm liên tục, cuối cùng thở dài nói: "Thôi, chuyện hài tử kia chúng ta không phải muốn nhúng tay là được, dù sao sau này sẽ không có chuyện như vậy. . . . . . Một hài tử, cho dù là con trai cũng không sao." Coi như về sau có phiền toái, cũng không ảnh hưởng đến chuyện hiện tại. Huống chi Trung Châu bởi vì vô tự (không con cháu) mà đổi chủ, Nguyên Tĩnh Vũ hôm nay rất cần một người thừa kế khỏe mạnh.

Chu Tử Ngọc lúc này mới trở lại chỗ, xem cái này một chút, lại xem cái kia một chút, cuối cùng cúi đầu cũng không nói gì.

Đến trưa Nguyên Tĩnh Vũ trở lại cùng Khinh Nhan dùng bữa, rau xanh quả nhiên có tăng thêm, khẩu vị Khinh Nhan không tồi, mặc dù mới dùng điểm tâm không quá một canh giờ, vẫn ăn một bát cháo, còn uống thêm một chén canh cá.

Sau khi ăn xong, Nguyên Tĩnh Vũ để Khinh Nhan tiếp tục nghỉ ngơi, nói tối nay muốn đi Thanh Dương phái tham gia dạ tiệc, đoán chừng rất khuya mới có thể trở về, nên khuyên nàng ngủ trước.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện