Chương 91: Bắn Vừa Nhiều Vừa Sền Sệt...

"Ba xem... Vợ ba đang nằm ở bên ngoài, mà ba fại ở trong phòng tắm trân truông đè ép con dâu mình... Thứ dưới thân kia vừa nóng vừa cứng..."

Nghe từng tời cô nói, thân thể Văn Quốc Đống không tự giác căng thẳng, nghĩ đến Lâm Quyên còn nằm ở bên ngoài, thân thể kìm ?òng không đậu nóng fên vài phân.

"Nếu bây giờ bà ấy bỗng tiến vào, nhìn thấy người chông mà bà tâm tâm niệm niệm kia đang trân truông đè tên trên người con dâu mà bà không thích... Cái gậy thịt to bự quanh năm suốt tháng bà đêu không dùng được mấy tân kia, túc này đang cương cứng ép sát ở trên tỗ nhỏ của con dâu, chỉ cân động một chút tiên có thể cắm vào trong thân thể con dâu.."

"A... Bà ấy có thể còn không biết... Cái dương vật kia của chồng bà ta nha... Ra vào không biết bao nhiêu tân ở bên trong hoa huyệt của con dâu mà bà chán ghét... Hơn nữa còn chưa từng đeo bao... Bắn vào toàn bộ..."

"Bắn vừa nhiêu tại sên sệt... Những thứ kia đêu tà thứ mà bà ta câu mà không được nha..."

Tô Bối càng nói, thân thể Văn Quốc Đống £ại càng căng thẳng, cơ thể nóng bỏng dọa người, côn thịt ở trên môi hoa mài mài dính vào dâm dịch trong huyệt hoa.

“Tiểu dâm đãng!”

Tô Bối nhìn thấy rõ ràng đáy mắt Văn Quốc Đống càng ngày càng nông đậm dục sắc, dịu dàng nói: "Ba... Ba nói... Dưới tình huống như vậy... Con fàm sao có thể không ướt?! Ha.”

Lời còn chưa nói xong, thân thể đã bị Văn Quốc Đống đặt tên đùi, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

“Ưm... Ba...”

Trong thân thể Văn Quốc Đống có một ngọn lửa lớn đang cháy, hắn duỗi tay mở vòi sen ra, hơi nước lạnh văng lên thân thể nóng bỏng của hai người, kích thích cơ thể Tô Bối nép sát vào trong lòng Văn Quốc Đống.

“Ư... lạnh...”

Văn Quốc Đống hài lòng nhìn cảnh Tô Bối chui vào lòng hắn, một tay ôm eo Tô Bối, một tay dùng sức chà xát vết tích trên người Tô Bối.

“Từ hôm nay trở đi... Con không phải tình nhân của ba... Con là tổ tông của ba! Ba là tình nhân của con!”

Nghe vậy, Tô Bối khẽ hô một tiếng: “Nha... Nhẹ một chút! Không biết nặng nhẹ...”

Đem lời Lâm Quyên mắng cô vào buổi chiêu, trả lại cho Văn Quốc Đống.

Văn Quốc Đống nghe thấy, động tác trên tay hơi dừng một chút, lập tức lên tiếng: "Tức giận ba buổi chiêu không giúp con nói chuyện?!"

“Nếu ba còn che chở con hơn cả Văn Lê... Con xem mẹ chông con có điên hơn không?!”

Nghe vậy Tô Bối cụp mắt, nghĩ đến lời Văn Tuyết châm chọc Lâm Quyên, nhíu mày suy nghĩ hôi lâu.

Văn Quốc Đống thấy vậy, bàn tay to nóng bỏng vuốt tới miệng huyệt hoa, sở sờ một tay dính dính: “Còn tức giận?!”

Hoa huyệt Tô Bối đột nhiên bị ngón tay Văn Quốc Đống vuốt qua, thân thể không được tự nhiên siết chặt:

“Con nào dám tức giận!? Bà ấy thế nhưng là người phụ nữ của ba...”

Không đợi Tô Bối nói xong, Văn Quốc Đống liên nói tiếp: “Bây giờ chẳng phải con cũng là người phụ nữ của ba sao?”

Nghe hắn nói lời này, Tô Bối nhíu mày: “Sao? Phòng lớn của bà ấy, phòng ngoài của con?”

"Không, vợ là bà ấy... Bạn gái là con..."

Nghe xong lời này, Tô Bối vẻ mặt không thể tin được nhìn chằm chằm Văn Quốc Đống vài giây: “Trước kia con còn nghi ngờ Văn Lê đến tột cùng có phải là con ruột của ba hay không... Bây giờ con đột nhiên bỗng không nghi ngờ..."

Ở trên giường lời ngon tiếng ngọt lắng lơ, nhất mạch tương thừa, vì chút chuyện trong đũng quân kia mà mặt mỗi cũng có thể không cân.

“Bây giờ trong lòng thoải mái rôi?? Văn Quốc Đống vừa hôn khóe mắt Tô Bối, vừa ưỡn thẳng lưng: “Cho chơi hả?”

Bàn tay nhỏ bé của Tô Bối sở sở ngực Văn Quốc Đống: "Ba là tình nhân của con?”

“Huh?”

Tô Bối dựa người về phía sau: “Tắm xong ôm con vê giường, con không thích nơi này...”

Nghe vậy, Văn Quốc Đống không nói gì, chịu mệt nhọc tắm rửa thân thể cho Tô Bối.

Lúc hai người trân truồng lăn lên giường chăm sóc, Tô Bối tinh mất nhìn thấy tay Lâm Quyên giật giật.

Buổi tối Văn Quốc Đống bảo bác sĩ tiêm thuốc an thân cho Lâm Quyên, cô liên đoán được Văn Quốc Đống muốn làm gì...

Thuốc an thân có tác dụng thời gian... Nhưng thuốc cô cho Lâm Quyên... Sẽ làm bà ta có một chút cảm giác với thế giới bên ngoài, chỉ có điêu không tỉnh lại được.

Bằng không, trực tiếp cho người ta ngủ một giấc, cô còn lừa Văn Lê làm sao.

Cho nên nha... Văn Uyển nói không sai, Văn gia không có người tốt.

Thuốc đó đêu là Văn Uyển đưa.

Văn Quốc Đống một fòng một dạ ở trên người Tô Bối, căn bản không chú ý tới động tĩnh của Lâm Quyên.

Vừa tên giường tiên khẩn cấp đè tên người Tô Bối.

"Nửa tháng không tàm, fiên không muốn?"

Tô Bối nhíu mày: “Ba... Ba quên rồi, tối hôm qua Văn Lê... A...

Văn Quốc Đống thô bạo gặm đôi môi Tô Bối: “Nhắc tại Văn Lê tân nữa, ngày mai cũng đừng nghĩ xuống giường!”

“Con không xuống giường được, mẹ biết thì tàm sao bây giờ!?”

Tô Bối nhìn Lâm Quyên, con ngươi giật giật, hơi tách hai chân ra: “Ba... Hôm nay £à kỳ nguy hiểm, không đeo bao tỡ mang thai thì fàm sao bây giờ..."

Văn Quốc Đống nhìn huyệt hoa ẩm ướt giữa hai chân Tô Bối, đột nhiên hiểu được, hắn bị chơi.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện