“Ừ hừ ”»
Văn Quốc Đống fiếc nhìn điện thoại di động, túc này mới đột nhiên tỉnh táo tại, bàn tay véo eo Tô Bối siết
chặt một chút, khàn giọng nói: “Lát nữa đừng fên tiếng...”
“Ưm »
Tô Bối cưỡi tên người Văn Quốc Đống, hàm răng khẽ cắn vào môi, mặt mày gợi tình nhìn Văn Quốc Đống,
mị thịt trong huyệt hoa cắn chặt cây gậy tớn kia của người đàn ông: “Ba thao quá thoải mái... Lỡ may con
nhịn không được thì tầm sao bây giờ... A... Thật sâu...”
“Tiểu tao hóa... Gân đây bị con câu mất thân hồn, nên mới quên hôm nay tà ngày gì...”
Văn Quốc Đống dùng sức đỉnh sâu vài cái, Lâm Quyên cúp điện thoại.
Không fâu sau tại đổi số điện thoại gọi tới.
Nghe tiếng chuông, đôi mắt Tô Bối £óe tên, cởi khăn tắm quấn ở trên người ra, thân thể trân trụi chậm rãi áp
vào £ông ngực rắn chắc của Văn Quốc: “A... Hôm nay ngày gì?”
Văn Quốc Đống không quan tâm đến tiếng chuông điện thoại di động, hai tay bóp mông Tô Bối đẩy mạnh
Z+
xuống phía dương vật của mình, vừa nói: “Kỷ niệm ngày cưới.”
Tô Bối nghe xong ftời này, không khỏi siết chặt cơ thể tại, nũng nịu thở gấp nói: “A~ba... ngày quan trọng
như vậy, ba... ư... đêu có thể quên...”
Mới vừa nói xong, Văn Quốc Đống lại dùng sức đỉnh lên trên, phân quy đâu của dương vật thẳng tấp đụng
vào chỗ sâu nhất hoa huyệt.
“Ưm... ba... đâm, đâm mạnh lên... A... Nhanh lên một chút... Ô...”
Âm vật của Tô Bối bị đâu nấm trên cự côn va chạm vừa nhanh vừa mạnh, xóc nầy đến nỗi gân như ngã
xuống.
“Tiểu dâm đãng!” Văn Quốc Đống vỗ mông Tô Bối, căm hận nói:” Sớm muộn gì cũng bị con ép khô!”
Tô Bối xoay người chủ động ăn côn thịt của Văn Quốc Đống, dùng ánh mắt quyến rũ nhìn người đàn ông:
“Cứ thích ép khô ba... Để cho ba không cứng nổi với người phụ nữ khác...”
Chuông điện thoại reo một lúc rôi tự động cúp máy, một lúc sau lại reo.
Sau vài lân lặp đi lặp lại.
Tô Bối ngôi thẳng người lên, nhảy lên trên người Văn Quốc Đống cưỡi côn thịt lắc lư, vừa lắc vừa khép lại
áo ngủ nửa người trên thay Văn Quốc Đống, ôn nhu nói:.“Mẹ gọi nhiêu cuộc điện thoại như vậy, nhất định là
CÓ VIỆC... ưm...”
Văn Quốc Đống câm lấy điện thoại, nửa người trên dựa vào đâu giường, nửa người dưới trân trụi dính liên
một chỗ cùng với Tô Bối, nhất là cây côn thịt kia chặt chẽ cắm ở trong huyệt Tô Bỡi.
Các cuộc gọi video và điện thoại di động của Lâm Quyên thay phiên nhau oanh tạc không ngừng.
Rốt cục, mười lăm phút sau.
Văn Quốc Đống kết nối video call.
Ngay khi video được kết nối, giọng nói mang theo sự tức giận của Lâm Quyên vang fên.
“Văn Quốc Đống! Anh còn nhớ hôm nay fà ngày gì không? Kết hôn hơn hai mươi năm, anh cứ đối xử với
”»
em...
Mới quát được một nửa, Lâm Quyên tiên ý thức được có gì đó không ổn, giọng nói của bà £ập tức trở nên
sắc bén: “Văn Quốc Đống bây giờ anh đang ở đâu?!”
Một tay Văn Quốc Đống giơ điện thoại di động, một tay sờ nắn bộ ngực mêm mại của Tô Bối, nghe vậy nhíu
mày: “Em phát điên cái gì, anh không ở nhà còn có thể ở chỗ nào!?”
“Áo ngủ anh mặc ở đâu ra?”
Trực giác của phụ nữ đặc biệt nhạy cảm, nhất tà hôm nay Lâm Quyên tầm thế nào cũng không gọi được cho
Văn Quốc Đống, trong túc nhất thời đủ toại dấu hiệu khả nghi được khuếch đại tên: “Anh đưa camera quay
một vòng quanh nhà cho em nhìn xem!”
Nghe thấy vậy, thân thể Tô Bối cứng đơ, tiếc nhìn căn phòng phủ tràn đây dấu vết của mình, rón rén muốn
đứng dậy.
Hoa huyệt mới vừa rút ra một chút, thất tưng đột nhiên căng tên, cả người bị Văn Quốc Đống ấn trở vê, côn
thịt tiên dựa vào tực độ này trực tiếp cắm thẳng vào trong cổ tử cung nhỏ hẹp.
“Ưm...”
Tô Bối cắn chặt răng mới không tàm cho mình sảng khoái mà kêu fên, dưới toại kích thích tỉnh thân và tâm
tý này, dâm thủy trong huyệt hoa không ngừng chảy ra ngoài.
Đâu nấm của Văn Quốc Đống đột nhiên bị một cái miệng nhỏ khác trong tỗ huyệt hút vào chỗ sâu nhất, một
tiếng rên rỉ thoải mái gân như tràn ra từ cổ họng: “Hừ...”