"Thương Nghiêu?" Ôn Húc Khiên hơi ngẩn ra, sau một khắc mới có phản ứng, mắt sáng lên, bước nhanh về phía trước, giống như bạn bè lâu năm không gặp, vươn tay ra ôm hắn.
Ánh mặt Lạc Tranh hơi chấn động, khe khẽ mỉm cười. Thì ra đây chính là giám đốc của tập đoàn này. Thực ra cũng không khó nhận biết, lúc giọng nói cao cao tại thượng của hắn vang lên, nàng cũng đã đoán được.
"Đã lâu không gặp, Húc Khiên." So với sự nhiệt tình của Ôn Húc Khiên, Thương Nghiêu tỏ ra khá bình tĩnh, thái độ vô cùng vương giả đứng đó nói chuyện, nhưng ánh mắt lại không chút che dấu nhìn về phía Lạc Tranh ở cách đó không xa, đáy mắt toát lên vẻ hứng thú.
Ôn Húc Khiên không hề phát hiện ra điểm này, quay đầu nói với Lạc Tranh, "Giới thiệu hai người với nhau chút."
Lạc Tranh tiến lên, theo bản năng, nàng đứng cạnh Ôn Húc Khiên, dường như cố tình đứng sát vào người anh.
Người đàn ông trước mặt nàng mà nói vẫn quá xa lạ, tuy dáng vẻ của hắn vô cùng hấp dẫn, ngay mỗi đường nét trên con người hắn đều toát lên phong thái ưu nhã cùng cao quý, nhưng mà...
Đôi mắt sâu thẳm kia toát lên vẻ tà mị, mê hoặc lòng người, phảng phất có một ma lực khiến người khác nhìn vào phải hồn xiêu phách lạc, cả người tỏa ra hơi thở vô cùng nguy hiểm khiến người ta khó có thể kháng cự.
Cho dù không nhìn thẳng hắn, Lạc Tranh cũng có thể cảm giác được hắn đang nhìn mình không chớp mắt, giống như một con báo đen nhìn chằm chằm vào con mồi sắp rơi vào trong tay, đang ngẫm nghĩ xem sẽ dùng cách nào để cắn xé...
Dưới cái nhìn soi mói đó, Lạc Tranh chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bản năng muốn tránh né hắn.
"Tranh Tranh, đây là bạn tốt của anh, Thương Nghiêu." Ôn Húc Khiên trên mặt nở nụ cười tươi rói, cố ý nhấn mạnh hai chữ "bạn tốt" như thể một loại ám hiệu ngầm, rõ ràng trong lòng hy vọng Thương Nghiêu có thể nghĩ đến giao tình trước kia, cho văn phòng luật cơ hội hợp tác.
Lạc Tranh khẽ gật đầu.
"Thương Nghiêu, cô ấy là Lạc Tranh, cũng là bạn gái của tôi..."
"Là luật sư ưu tú nhất trong văn phòng cậu." Thương Nghiêu quay đầu, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng nàng, mạnh mẽ đưa tay ra nhưng thái độ cho thấy không cho phép cự tuyệt.
"Trăm nghe không bằng một thấy, Luật sư Lạc danh tiếng lẫy lừng không ngờ lại là một mỹ nhân động lòng người thế này."
Lạc Tranh vô thức khẽ chau mày. Không biết tại sao, nàng có chút chần chừ không muốn bắt tay hắn.
"Tranh Tranh..." Ôn Húc Khiên ngầm huých nhẹ nàng.
Lạc Tranh hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt nóng rực toát ra từ đôi mắt đen thẫm kia, tươi cười đáp lại, vươn tay ra bắt tay hắn, thái độ vô cùng nhã nhặn.
"Quá khen."
Người đàn ông kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mềm mại của nàng, hoàn toàn giữ lấy trong bàn tay hắn...
Lạc Tranh vốn chỉ muốn bắt tay một chút theo phép lịch sự. Vừa định rút tay về, lại cảm thấy bàn tay to của hắn hơi nắm chặt lại. Nàng cảnh giác ngước nhìn, ánh mắt đen thẳm của hắn đang nổi lên tia bỡn cợt khiến nàng bất giác cảm thấy kinh sợ. Sau một khắc, bàn tay to lớn của hắn buông ra...
Trong lòng Lạc Tranh chợt có cảm giác muốn trốn chạy.
"Hai vị, mời ngồi." Thương Nghiêu thu hồi vẻ mặt đùa bỡn, thản nhiên cất tiếng nói vô cùng uy nghiêm.
Hắn ngồi xuống sofa đối diện trước, sau đó Lạc Tranh cùng Ôn Húc Khiên cũng ngồi xuống.
"Giám đốc, ngài còn gì dặn dò?" Thư ký từ phía sau tiến lên, đặt ba tách cà phê thơm lừng xuống, vẻ quyến rũ cất tiếng hỏi.
"Ra ngoài đi, hủy bỏ tất cả các cuộc hẹn xã giao hôm nay của tôi." Thương Nghiêu tựa lưng vào sofa, nhàn nhã ra lệnh.
"Vâng." Thư ký khẽ mỉm cười, xoay người rời phòng họp.
Mặc dù ngồi phía đối diện, Lạc Tranh cũng không khó cảm nhận được hơi thở cường thế trên người Thương Nghiêu. Tuy hắn lãnh đạm ngồi ở đó, trên mặt cũng toát lên nụ cười vẻ lâu ngày không gặp, nhưng mà nàng vẫn cảm nhận được sự xa cách của hắn. Có lẽ, trong thâm tâm hắn vẫn chỉ coi Húc Khiên là bạn bè sơ giao mà thôi.
Đang mải nghĩ, liền nghe thấy giọng Ôn Húc Khiên, hoàn toàn là ý đồ ôn lại chuyện cũ...
"Thương Nghiêu, nhiều năm không gặp, không ngờ cậu lại tạo dựng được một tập đoàn lớn mạnh thế này."
Lạc Tranh bên cạnh âm thầm thở dài, Húc Khiên luôn là người không biết a dua nịnh hót, bây giờ nói đôi chút lời khen ngợi cũng khiến người nghe thấy lạ tai.
Quả nhiên khóe môi Thương Nghiêu nhếch lên nụ cười không mấy vui vẻ.
"Hóa ra trong mắt Húc Khiên cậu, tôi lại là kẻ vô công rỗi nghề đến thế sao?"
Ôn Húc Khiên sắc mặt hoảng hốt...
"Thương Nghiêu tiên sinh..." Lạc Tranh ở bên cạnh khéo léo lên tiếng, nhìn về khuôn mặt anh tuấn của hắn, khẽ mỉm cười, "Ý của Húc Khiên là, Thương Nghiêu tiên sinh tuổi còn trẻ mà đã xây dựng được sự nghiệp như vậy thật không giống người bình thường."
Trước giờ, Lạc Tranh chưa từng hỏi qua Ôn Húc Khiên thông tin về người đàn ông này. Nhìn qua bề ngoài, nàng thật sự không thể đoán ra tuổi tác của hắn, nhưng lời nói dễ nghe thì ai cũng thích. Đạo lý "Người đứng dưới hiên nhà không thể không cúi đầu" nàng vốn hiểu rất rõ.
"Lạc tiểu thư rất biết nói chuyện." Thương Nghiêu nhếch môi cười nhẹ, vươn tay cầm lấy tách cà phê, khẽ thưởng thức, "Húc Khiên, cậu có một cấp dưới ưu tú như vậy, khó trách văn phòng luật có thể nhanh chóng thành danh."
"Tranh Tranh là bạn gái mình, mình nào dám coi cô ấy như cấp dưới chứ." Ôn Húc Khiên cười cười nói.
"Ồ?" Thương Nghiêu đặt tách cà phê xuống, đưa mắt nhìn gương mặt như trăng sáng của Lạc Tranh, nụ cười hàm chứa một cảm xúc khó tả, nửa chân tình nửa trào lộng, "Húc Khiên thật có phúc, có được một giai nhân như vậy giúp đỡ."
Lạc Tranh có chút đứng ngồi không yên, hơi cụp mắt xuống, không muốn đối diện với ánh mắt sắc bén của hắn. Đây là lần đầu tiên trong đời, nàng có cảm giác không được tự nhiên khi đối mặt với người xa lạ. Không biết tại sao, nàng có một cảm giác người đàn ông này rất kỳ lạ.
Mặc dù giọng nói của hắn rất êm tai, nhưng thứ tiếng Trung chuẩn xác mà hắn sử dụng thực khiến nàng khiếp sợ... Có lẽ, hắn luôn khiến người ta có cảm giác mình như một con chim ưng lớn dũng mãnh, từ trên cao ngó xuống, chăm chú quan sát hết thảy...
Ôn Húc Khiên cũng phát hiện bạn tốt nhìn về phía Lạc Tranh bằng ánh mắt nóng rực, hơi lúng túng khẽ ho một tiếng, cầm lấy tách cà phê, uống một ngụm, lên tiếng, "Tiếng tăm cũng chỉ là bề ngoài mà thôi. Thương Nghiêu, cậu cũng không phải không biết tình hình của văn phòng chúng tôi hiện nay, nếu chuyện hợp tác có thể tiến hành thuận lợi..."
"Húc Khiên, chúng ta hôm nay chỉ ôn chuyện cũ, không bàn công việc, Ok?" Tiếng nói trầm thấp của Thương Nghiêu vang lên, vô cùng khéo léo cắt ngang lời Ôn Húc Khiên.
Nụ cười trên mặt Ôn Húc Khiên bất giác cứng lại, bàn tay cầm tách cà phê cũng sững lại giữa không trung, trong lúc nhất thời vô cùng lúng túng.
Lạc Tranh đối với tình huống này đã có sự chuẩn bị tâm lý, mỉm cười đỡ lấy tách cà phê trên tay Ôn Húc Khiên, nhân tiện kéo tay anh xuống, khéo léo hóa giải bầu không khí lúng túng.
"Cũng đúng, hai người đã nhiều năm không gặp, nhất định có nhiều chuyện muốn nói, chuyện hợp tác cũng không cần vội vàng." Nói đến đây, nàng cố ý quay qua Húc Khiên, nhẹ nhàng lên tiếng, "Thương Nghiêu tiên sinh là bạn tốt nhiều năm không gặp của anh, lần này chúng ta tới Paris, chuyện hợp tác đương nhiên là đã định rồi, cho nên cần phải có một bầu không khí thoải mái mới có thể bàn kỹ được."
Lời nói vừa cất lên, ánh mắt Lạc Tranh đậm nét cười nhìn thẳng vào ánh mắt đầy vẻ tán dương của Thương Nghiêu.
"Thương Nghiêu tiên sinh, tôi nói vậy... không sai chứ?"