Tuy Lạc Tranh là luật sư nổi tiếng nhưng nàng cũng chỉ là một người bình thường, đối mặt với tình huống bị người ta đùa bỡn chọc ghẹo đương nhiên sẽ bực mình mà công kích lại. Đương nhiên, đây là lần đầu tiên nàng dùng thái độ này đối với khách hàng, mặc dù người đàn ông này là khách hàng mà nàng đang rất muốn tranh thủ sự hợp tác.

Những lời này một khi đã thốt ra, có lẽ sẽ dẫn tới hậu quả vô cùng lớn, trước mắt có thể thấy là sẽ trực tiếp chọc giận hắn, sẽ không còn bất kỳ cơ hội hợp tác nào nữa.

Nhưng mà, nàng thực sự không còn đủ kiên nhẫn. Kể từ khi tới Paris, nàng liên tiếp bị người đàn ông này trêu đùa, đầu tiên là bằng lời nói, sau đó là hành động. Nếu không phải vì lấy chuyện hợp tác làm trọng, lại thêm hắn là bạn của Húc Khiên, nàng đã sớm trở mặt rồi.

Nhưng mà…

Lời nói thốt ra đã lâu, cũng không hề có cơn thịnh nộ nào trút xuống, mà là…

Chỉ thấy Thương Nghiêu không giận mà trái lại còn cười, đôi mắt thâm thuý sắc bén nhìn thẳng vào gương mặt trắng trẻo vô cùng bình tĩnh của nàng, đẹp tựa đoá dạ lan dưới ánh trăng. Hắn nhìn nàng chăm chú, không nói lời nào, khuôn mặt vô cùng cương nghị khiến người ta khó có thể nhìn thấu thế giới nội tâm của hắn.

Móng tay Lạc Tranh lúc này dường như khảm sâu vào lòng bàn tay, nhưng sắc mặt nàng vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh như trước. Đúng là một người đàn ông vô cùng khó dây, trừ phi hắn chủ động bỏ qua cho nàng, nếu không nàng thực không cách nào địch lại hắn…

Dường như nhìn thấy sự kiên nhẫn của Lạc Tranh đã lên tới đỉnh điểm, khoé môi Thương Nghiêu khẽ nhếch lên, bộ dạng vô cùng tà mị cùng cuồng ngạo khiến người ta phải mê muội. Cuối cùng hắn cũng mở miệng, tiếng nói trầm thấp cất lên, mang theo hàm ý nửa đùa nửa thật…

"Thật là đáng tiếc..."

Lạc Tranh cũng không ngờ tới hắn lại đột ngột thốt lên mấy lời này, ánh mắt khẽ nhộn nhạo như thể hồ nước phẳng lặng khi có cơn gió nhẹ thoảng qua bỗng dưng gợn sóng. Nàng hơi nhíu mày, nhìn hắn đầy vẻ nghi ngờ.

Thương Nghiêu hơi nghiêng người về phía trước, ngũ quan cân đối đẹp tựa một thiên thần trong thần thoại Hy Lạp, toát lên vẻ cương nghị cùng uy quyền. Ở khoảng cách gần như vậy, khiến Lạc Tranh không thể tránh né, chỉ có thể mở to mắt nhìn hắn với một thái độ vô cùng cảnh giác.

Nàng không thể không thừa nhận, người đàn ông này thật hoàn mỹ, không chỉ là ngoại hình tuấn tú mà còn tràn đầy khí thế, thật khó tưởng tượng trên đời này lại có một người đàn ông hội tụ đầy đủ những nét đẹp vô cùng tinh tế đến vậy.

"Húc Khiên thật sự là phí phạm báu vật trời ban, chẳng lẽ hắn không biết em quyến rũ đến nhường nào ư? Bạn gái đẹp như vậy mà để ở bên ngoài, thật quá nguy hiểm!" Thương Nghiêu nhếch đôi môi mỏng, từng câu từng chữ thốt ra vô cùng lớn mật, mà cách hắn nhìn về phía nàng cũng không hề che giấu ý tà mị.

Lạc Tranh đương nhiên nghe ra hàm ý trong lời nói của hắn, thản nhiên trả lời, "Sẽ không, Húc Khiên và tôi thật lòng yêu nhau, anh ấy hiểu rõ tính cách của tôi, đã yêu thì phải tin tưởng lẫn nhau, đây là đạo lý căn bản." Bao năm qua, Lạc Tranh chưa từng gặp một người đàn ông nào nguy hiểm như Thương Nghiêu, kiểu nói chuyện nửa đùa nửa thật này nàng đã từng nghe rất nhiều, nhưng mà lần này không biết là ý gì đây?

"Yêu nhau?" Thương Nghiêu nghe vậy mỉa mai cười một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng gảy một lọn tóc của nàng kéo lên chóp mũi, hít thật sâu mùi hương thuộc về riêng nàng, "Những lời của Lạc tiểu thư thật khiến người nghe vô cùng cảm động."

"Thương Nghiêu tiên sinh, ngài có mong muốn hoặc yêu cầu gì xin cứ nói thẳng." Lạc Tranh biết rõ người đàn ông này nhất định có mưu đồ, nếu không cũng sẽ không năm lần bảy lượt gặp gỡ nàng. Nếu như hắn hoàn toàn không có ý hợp tác, có lẽ cũng sẽ không cho nàng cơ hội tiếp cận dù chỉ là nhỏ nhất.

Tuy nàng không thực sự hiểu rõ hắn, nhưng cũng biết, một người đàn ông thành đạt như vậy tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian một cách vô ích. Tất cả những việc hắn làm, những lời hắn nói, nhất định phải có mục đích.

Thương Nghiêu cười vô cùng rạng rỡ, nhìn nàng chằm chằm, "Mở cái ngăn bên tay phải em, lấy vật trong đó ra."

Lạc Tranh có chút chần chừ khẽ liếc nhìn hắn, sau đó mở cái ngăn kia ra, chiếc xe này quả thực đã được hắn cải tạo quá hoàn hảo, từng chỗ đều được đặc biệt thiết kế tỉ mỉ.

Trong ngăn hiện ra một chiếc chìa khoá, còn có…một tờ hợp đồng!

Lạc Tranh hơi nhíu mày, ánh mắt toát lên vẻ thấu hiểu. Khi nàng nhìn thấy hai vật này cùng một lúc, trong nội tâm đã hiểu tới bảy, tám phần, hô hấp có chút dồn dập, nhưng vẫn nằm trong phạm vi kiểm soát của nàng.

Suy nghĩ một chút, nàng quyết định giả ngốc. Loại chuyện như vậy nàng đã từng gặp qua, đương nhiên muốn tìm cách khéo léo mà tránh thoát. Bởi nếu đúng như phán đoán của nàng, chiếc chìa khoá kia hẳn là…

"Thương Nghiêu tiên sinh nếu như đã bằng lòng hợp tác cùng văn phòng chúng tôi, vậy thì không cần phải tìm nhiều cách thử thách như vậy. Trung Quốc có câu nói, "Dùng người thì không nên nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng." Thương Nghiêu tiên sinh, bản hợp đồng này có thể ký tên được rồi chứ?

Thương Nghiêu cười cười, bộ dạng vẫn khó dò như trước, ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt nàng, không để ý tới bản hợp đồng mà nàng vừa nhắc tới, trực tiếp cầm lấy chiếc chìa khoá trong tay nàng, nhếch môi tà mị thốt lên..

"Đây là chìa khoá phòng Hoàng gia tại khách sạn Boltzmann thuộc sở hữu của tôi, tuyệt đối an toàn."

Tâm tư Lạc Tranh theo lời nói của hắn bất giác trùng xuống. Điều phải đến cũng đã đến, chỉ là nàng tuyệt đối không nghĩ tới hắn có thể làm như vậy, hắn vốn là bạn thân của Húc Khiên…

Trong đầu nhanh chóng cân nhắc mọi chuyện, nàng muốn tìm cho được một biện pháp vẹn cả đôi đường.

Chiếc chìa khoá trong tay hắn phát ra ánh sáng chói loá, dưới ánh mặt trời cơ hồ khiến mắt nàng nhức nhối. Âm thầm hít sâu một hơi, nhìn vào cặp mắt đen thẫm của hắn, Lạc Tranh nở nụ cười "vô tội" đầy "cảm kích"…

"Thương Nghiêu tiên sinh thật là người chu đáo. Nhưng mà tôi cùng Húc Khiên ở Paris cũng không được lâu, không cần phải đổi khách sạn phiền phức như vậy. Khách sạn mà Thương Nghiêu tiên sinh đã sắp xếp cho chúng tôi cũng rất tốt, ý tốt của ngài chúng tôi xin ghi tạc trong lòng."

Thương Nghiêu nghe xong, cười vô cùng thoải mái, ánh mắt nhìn nàng lại thêm phần hứng thú, ý đồ cũng vô cùng rõ ràng…

"Lạc tiểu thư, em luôn luôn là một người con gái thông minh, cố làm ra vẻ hồ đồ hẳn không phải là tác phong của em." Hắn lại càng tiến đến gần, nhìn thẳng vào ánh mắt nàng, "Em luôn miệng nhắc tới Húc Khiên, là đang sợ cái gì? Là vì phòng ngừa tôi có ý đồ với em sao?"

"Thương Nghiêu tiên sinh quyền cao chức trọng, bên cạnh luôn luôn không thiếu phụ nữ. Trong mắt Thương Nghiêu tiên sinh, tôi chẳng qua chỉ là một con kiến nhỏ, cho nên, sao có thể cho rằng Thương Nghiêu tiên sinh có ý đồ gì với mình chứ." Lạc Tranh vô cùng bình tĩnh, cũng không kinh hoàng trốn tránh như những người con gái khác, cũng không tỏ vẻ kệch cỡm mà thản nhiên cùng hắn đối đáp, "Thương Nghiêu tiên sinh đã hiểu lầm rồi!"

Thương Nghiêu nâng tay lên, trực tiếp giữ lấy cằm nàng, đôi môi mỏng cơ hồ muốn dán lên đôi môi anh đào căng mọng, hơi thở tràn ngập mùi hoắc hương nóng rực quyện lấy hơi thở của nàng…

"Em thông minh như vậy, hẳn biết rõ tôi muốn cái gì." Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, đem chìa khoá trong tay một lần nữa nhét trở lại lòng bàn tay nàng, giọng nói không hề che lấp dục vọng tràn trề…

"Đêm mai 9h, tôi ở khách sạn chờ em! Tôi chỉ muốn em một đêm mà thôi. Sau một đêm, em sẽ nhận được thứ em muốn. Em yên tâm, chỉ có một đêm, Húc Khiên hắn sẽ không phát hiện ra gì hết." Cùng với lời nói tà ác, bàn tay to của hắn chậm rãi rời xuống, hơ nóng da thịt phía sau lưng nàng…

Nụ cười trên môi Lạc Tranh ngưng lại, nàng không khiếp sợ, cũng không hất bàn tay không an phận của hắn xuống, chỉ là không ngờ tới hắn lại dứt khoát đề xuất yêu cầu quá đáng như vậy.

Thấy ánh mắt của nàng dần trở nên ngưng trọng, Thương Nghiêu nâng chiếc cằm nhỏ của nàng lên, khẽ vuốt ve, cất tiếng nói càng thêm rõ ràng…

"Lạc tiểu thư, em đừng quên, tôi là thương nhân, sẽ đứng trên lập trường kinh doanh để nhìn nhận vấn đề. Em muốn có thứ mình muốn thì tôi cũng phải đạt được thứ tôi muốn." Ánh mắt hắn vẫn kín như bưng, "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần em một đêm. Nếu như em thực sự muốn hợp tác, hãy chứng tỏ thành ý cho tôi thấy. Chỉ có thông qua phương thức này, tôi mới biết rốt cục em có được bao nhiêu thành ý."

Lạc Tranh chỉ cảm thấy gương mặt như tê dại, cảm giác buốt giá theo từng lỗ chân lông thấm vào trong máu. Nàng không khỏi cất tiếng cười lạnh lùng, "Tôi vốn tưởng Thương Nghiêu tiên sinh không giống như những người đàn ông khác."

"Xem ra Lạc tiểu thư sớm đã thân kinh bách chiến." Ánh mắt Thương Nghiêu bỗng dưng chuyển lạnh, lộ ra tia âm u vô cùng, khoé môi đang tươi cười cũng lạnh băng, "Đã như vậy, đêm mai chúng ta tiến hành như thoả thuận."

Lạc Tranh nghe ra ý mỉa mai cùng khinh thường trong lời nói của hắn, cũng không có bất kỳ lời giải thích, chỉ thản nhiên nói, "Ngài sai rồi, Thương Nghiêu tiên sinh, tôi có quyền cự tuyệt! Cho dù tôi thân kinh bách chiến, cũng phải tìm đối tượng thích hợp."

Thương Nghiêu nghe vậy, buông cằm nàng ra, nét mỉa mai trong mắt giờ biến thành nghiền ngẫm, "Theo tôi biết, em đã không có quyền lựa chọn, trừ phi…em không quan tâm tới sự sống còn của văn phòng luật."

Lạc Tranh nhìn hắn, "Thương Nghiêu tiên sinh dùng cách này để uy hiếp không phải quá nhẹ tay sao? Danh tiếng của văn phòng chúng tôi không phải tạo dựng nên trong một, hai ngày. Chẳng lẽ Thương Nghiêu tiên sinh thật sự cho rằng, chúng tôi sẽ bởi vì mất đi một khách hàng mà phải đóng cửa hay sao?"

"Tôi chưa từng hoài nghi năng lực của Húc Khiên, huống chi, hắn còn có một người phụ nữ thông minh như em hỗ trợ, chẳng qua…" Thương Nghiêu nở nụ cười vô cùng thoải mái, nói tiếp, "Việc đời khó đoán, công việc kinh doanh chẳng có ai dám nói chắc. Khi lãi khi lỗ cũng là chuyện hết sức bình thường. Húc Khiên lần này tới Pháp dốc sức tìm kiếm khách hàng, kết quả thế nào em cũng thấy rồi đấy!"

Lạc Tranh không thể phản bác lại, những gì hắn nói quả không sai. Lần này nếu Húc Khiên có thể tìm được khách hàng nặng ký thì đã không đem toàn bộ hy vọng đặt lên Thương Nghiêu, tranh thủ lấy lòng hắn để đạt được hợp đồng, Chỉ có điều nàng nhận thấy thực tế không đơn giản như họ đã tưởng tượng.

"Nếu như bên em có thể hợp tác với tôi lần này thì trong vài năm tới, văn phòng luật sẽ đủ khả năng lội ngược dòng, cho dù xem như thời kỳ quá độ cũng được, ít nhất cũng là cơ hội để bên em tranh thủ kiếm tiền. Phải nói việc trước mắt em chính là mấu chốt, đạt được thành công cũng đồng nghĩa với tiền đồ sáng lạn. Nhưng mà, nếu để vuột mất…" Thương Nghiêu nhún vai, cười tà mị, "…quý vị sẽ lại lần nữa phải khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, đơn giản vậy thôi."

Lạc Tranh chăm chú nhìn hắn, ánh mắt trở nên sắc bén, bàn tay theo bản năng nắm chặt lại. Hắn nói không sai, phân tích rất chính xác. Cho tới bây giờ, nàng mới biết được thì ra người đàn ông này đã sớm đem tình hình của văn phòng nàng tìm hiểu kỹ càng, nhưng vẫn làm ra vẻ lãnh đạm hờ hững. Mà thực ra, hắn cũng không cần phải tỏ vẻ, bởi hắn quả thực có đủ tư cách lãnh đạm hờ hững như vậy…

"Lạc tiểu thư, em chỉ có cơ hội duy nhất này thôi. Đêm mai, sau 9h không thấy em tới, tôi sẽ coi như em tự động bỏ cuộc…" Thương Nghiêu khẽ nở nụ cười vô cùng gian tà, hệt như quỷ Satan một tay che trời, hoàn toàn phá huỷ hy vọng của người khác…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện