"Ha ha..." Trong phòng tân hôn, Lạc Tranh cười đến mức tay chân cơ hồ muốn co rút lại. Ngồi đối diện với nàng là Kỳ Ưng Diêm với nét mặt buồn thiu, thậm chí hàng lông mày của anh ta cũng tràn ngập vẻ cô đơn.
Đây là khung cảnh mà Louis Thương Nghiêu nhìn thấy đầu tiên khi từ phòng tắm bước ra. Hắn chỉ khoác trên mình một cái áo choàng tắm khiến làn da ngăm mạnh mẽ trơn láng cực kỳ mê người ánh lên vẻ quyến rũ sánh ngang với những nam người mẫu hàng đầu.
Kỳ Ưng Diêm cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ lười biếng dựa vào sofa, vẻ mặt đầy sự chán chường. Louis Thương Nghiêu thấy vậy liền nhíu mày, "Ưng Diêm, anh không định ở lại phòng này cả đêm đấy chứ?"
Đêm nay dù gì cũng là đêm tân hôn của hắn và Lạc Tranh. Cái người này chạy tới đây làm loạn nỗi gì chứ?
Kỳ Ưng Diêm cũng không nói câu nào khiến người ta thật đoán không ra anh ta đang suy nghĩ điều gì.
Lạc Tranh cố gắng nín cười, vỗ nhẹ vào tay Louis Thương Nghiêu rồi dịu dàng lên tiếng, "Ưng Diêm tới đây tám phần là muốn tìm viện binh."
Louis Thương Nghiêu không rõ ý của Lạc Tranh cho lắm nên nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm cất tiếng hỏi, "Anh có chuyện gì vậy?"
Kỳ Ưng Diêm dường như cũng không nghe thấy câu hỏi của Louis Thương Nghiêu mà lại nhìn về phía Lạc Tranh, trong mắt xẹt qua chút lo lắng...
"Lạc Tranh, cô nói xem, tôi bày tỏ như vậy chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao? Cô ấy biết rõ ly Purple Love là tôi đặc biệt pha chế cho cô ấy, thế mà còn dùng ly Băng Tâm kia đuổi tôi đi."
Lạc Tranh suy nghĩ một hồi rồi mới trả lời, "Chưa chắc đâu! Lưu Ly là người chưa từng nói chuyện yêu đương, cô ấy cũng đâu phải người lão luyện tình trường mà thoáng cái có thể hiểu được ý của anh. Tôi nghĩ cô ấy pha chế ly Băng Tâm kia cho anh có lẽ là vì thật sự cảm thấy anh quá phấn khích đó thôi..."
"Nhưng mà..."
"Khoan đã..." Louis Thương Nghiêu nghe mà không hiểu đầu đuôi ra sao liền ngắt lời Kỳ Ưng Diêm. Đôi mắt sâu thẳm của hắn ánh lên chút khó hiểu, "Có phải anh bỏ qua chuyện gì rồi không?"
Lạc Tranh nhịn không được lại bật cười khẽ rồi nhìn về phía Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lên tiếng, "Bạn tốt của anh thích bạn tốt của em đó!"
"Kỳ Ưng Diêm và Lưu Ly?" Louis Thương Nghiêu thật sự bị bất ngờ. Cũng khó trách hắn là người biết cuối cùng như vậy. Trực giác của đàn ông và phụ nữ vốn rất khác nhau. Cho dù là bạn thân của hắn, nếu không chủ động đề cập đến vấn đề tình cảm của mình thì hắn cũng không có để ý tới.
"Thương Nghiêu, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Tôi đâu phải là người không thể thích phụ nữ chứ?" Kỳ Ưng Diêm thấy ánh mắt ngạc nhiên của Louis Thương Nghiêu nên tâm trạng cũng có chút không thoải mái, khẽ mở miệng phản đối.
Louis Thương Nghiêu hơi nhíu mày rồi nở nụ cười đầy tà mị, "Anh đương nhiên có thể thích phụ nữ. Chỉ là tôi không ngờ tới đó lại là Lưu Ly mà thôi." Nói đến đây, hắn quay sang nhìn Lạc Tranh, "Lưu Ly có khả năng thích Ưng Diêm không?"
"Louis Thương Nghiêu, anh nói vậy là ý gì?" Kỳ Ưng Diêm còn chưa đợi Lạc Tranh trả lời đã nhíu mày nhìn thẳng hắn, "Tôi kém đến vậy sao? So với những người đàn ông khác thì tôi đẹp trai hơn, lại hào phóng, cao to, lắm tiền, không có sở thích bất lương, gia cảnh tốt, quan trọng nhất là tôi rất chung tình. Có bao nhiêu cô còn đang xếp hàng muốn được tôi yêu đó."
Những lời của anh ta vừa dứt, Louis Thương Nghiêu và Lạc Tranh khẽ đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai nói thêm lời nào.
Trên mặt Kỳ Ưng Diêm hiện rõ vẻ lúng túng, khẽ hắng giọng, "Hai người như vậy là có ý gì?"
Louis Thương Nghiêu vẫn không trả lời, nhưng từ ánh mắt của hắn không khó để nhận ra hắn đang cố nín cười. Mà Lạc Tranh cũng thật vất vả để kìm nén tiếng cười đang chực bật ra khỏi cổ rồi mới nhẹ nhàng lên tiếng, "Xét tình hình hiện giờ thì đúng là Lưu Ly không có chút tình ý nào với anh, thậm chí là còn không có mấy thiện cảm."
Đây thực sự là một đòn đả kích mạnh giáng vào Kỳ Ưng Diêm. Anh ta hệt quả bóng cao su xì hơi ngồi ủ rũ trên sofa, "Chẳng lẽ tôi kém Dennis đến thế sao?"
"Chuyện này thì có liên quan gì tới Dennis?" Louis Thương Nghiêu cũng chưa từng gặp vẻ mặt đầy thất bại thế này của Kỳ Ưng Diêm nên tò mò lên tiếng hỏi.
Kỳ Ưng Diêm ủ dột đem những chuyện vừa xảy ra lúc trước kể lại cho hai người họ nghe. Louis Thương Nghiêu nghe xong liền bật cười, "Nếu Lưu Ly có thể thích Dennis thì cũng là chuyện tốt!"
Nghe thấy câu này, Kỳ Ưng Diêm thiếu chút nữa thì đứng bật dậy từ sofa, "Louis Thương Nghiêu, anh không cần phải tuyệt tình với tôi như vậy chứ?"
"Ưng Diêm, anh nói vậy là không đúng rồi. Anh là bạn tôi, mà Dennis cũng là bạn tôi. Tôi đương nhiên hy vọng hai người có thể tìm được người mà mình thực lòng yêu thương." Louis Thương Nghiêu mỉm cười khoanh tay trước ngực, cất giọng nói cực kỳ nghiêm túc.
Kỳ Ưng Diêm nghe vậy cũng không tức giận nữa mà lại bước tới gần Louis Thương Nghiêu, ánh mắt vốn không vui lúc trước đã chuyển thành ý cười tà...
"Thương Nghiêu, đừng quên tôi là luật sư. Anh nghĩ gì đừng tưởng tôi không biết." Nói xong, Kỳ Ưng Diêm nhìn Lạc Tranh, cười cười rồi lại đặt cánh tay lên vai Thương Nghiêu, "Tâm tư của anh thế nào tưởng tôi không nhìn ra hay sao. Giờ anh ôm được mỹ nhân về, hơn nữa còn khiến mỹ nhân tình nguyện sinh con cho anh, nhưng chỉ cần Dennis vừa tới gần Lạc Tranh, tâm tình anh liền cực kỳ khẩn trương, đúng chứ? Trong lòng anh luôn coi Dennis là tình địch của mình, cho nên anh luôn mong có một người phụ nữ xuất hiện mê hoặc anh ta, như vậy anh mới có thể ung dung tự tại được."
Louis Thương Nghiêu quay đầu nhìn về phía Kỳ Ưng Diêm, đôi môi mỏng vẫn tràn ngập ý cười nhưng từ trong ánh mắt sắc bén của hắn lại lóe lên ý cảnh cáo ngầm.
Mà Kỳ Ưng Diêm cũng không chút sợ hãi, "Bị tôi đoán trúng tâm sự rồi chứ gì?" Liền đó, anh ta phá lên cười cực kỳ sảng khoái.
Lạc Tranh thấy Louis Thương Nghiêu không lên tiếng phản đối liền đưa tay đập nhẹ vào tay hắn một cái, có chút tức giận lên tiếng, "Louis Thương Nghiêu, không ngờ lòng dạ anh lại đen tối đến vậy."
Louis Thương Nghiêu không khỏi than thầm trong bụng, hận không thể một cước đá bay Kỳ Ưng Diêm ra khỏi phòng. Hắn quay sang nhìn Lạc Tranh, dịu dàng lên tiếng.
"Anh đâu phải người như vậy chứ! Chẳng lẽ em cũng không tin anh sao? Chẳng qua anh chỉ cảm thấy Dennis cũng nên tìm cho mình một người phụ nữ mà thôi. Lưu Ly cũng rất được mà. Em không thấy hai người họ có rất nhiều điểm chung sao?"
Lạc Tranh nghe mấy lời này dường như cũng có chút nghĩ ngợi. Một lúc sau, nàng khẽ gật đầu, "Đúng thế, Lưu Ly vốn là người không thích tranh giành với người khác, mà tính cách của Dennis cũng khá lạnh lùng. Nếu hai người họ có thể đến với nhau thì tốt quá. Nhưng mà..."
"Này này...Hai người đang nói cái gì thế?" Kỳ Ưng Diêm cảm thấy câu chuyện bắt đầu chuyển thành thế bất lợi cho mình liền vội vàng ngồi xuống đối diện với hai người họ, vẻ mặt anh ta cũng lộ rõ sự lo lắng và nghiêm túc tột độ. "Hai người không thể quay lưng lại với tôi nhanh như vậy chứ? Nhất là Lạc Tranh. Cô đừng quên, lúc trước chính cô là người giới thiệu Lưu Ly cho tôi. Cô là bà mối của tôi và Lưu Ly, không phải sao?"
"Tôi giới thiệu Lưu Ly cho anh khi nào chứ? Là anh nhạy cảm hỏi lung tung này nọ mà thôi." Lạc Tranh rất nghiêm túc lên tiếng, "Hơn nữa, tình cảm phải do cả hai bên tình nguyện. Nếu như Lưu Ly thật sự không thích anh, cho dù tôi có cố gắng vun vào thế nào đi nữa cũng vô ích. Nếu như cô ấy thật sự thích Dennis, tôi cũng sẽ chúc phúc cho cô ấy. Dù sao mọi người đều là bạn của tôi cả."
Kỳ Ưng Diêm khẽ hít sâu một hơi như muốn ổn định lại cảm xúc trong lòng. Anh ta nhắm mắt lại hồi lâu rồi mới mở ra nhìn về phía Louis Thương Nghiêu...
"Thương Nghiêu, những chuyện thế này anh là người có kinh nghiệm nhất. Xin anh hãy truyền thụ cho tôi mấy chiêu đi!"
Những lời của Kỳ Ưng Diêm mang theo ngầm ý rất mờ ám nên khi anh ta vừa dứt lời, Lạc Tranh đã quay sang phía Louis Thương Nghiêu, nhìn hắn bằng ánh mắt cực kỳ kinh ngạc, dọa cho hắn thiếu chút nữa đem Kỳ Ưng Diêm ném văng xuống biển nuôi cá mập.
"Chuyện quái gì mà tôi có kinh nghiệm chứ? Kỳ Ưng Diêm, anh nói cho rõ ràng một chút." Giọng nói trầm trầm đầy nộ khí của Louis Thương Nghiêu lập tức vang lên.
Lúc này Kỳ Ưng Diêm mới thấy lo cuống lên bởi anh ta cũng ý thức được sắc mặt Lạc Tranh đã phát sinh sự biến hóa nên vội vàng cải chính, "Đừng khẩn trương, ý của tôi là lúc trước anh theo đuổi Lạc Tranh khi cô ấy cũng đã có bạn trai nhưng chẳng phải anh vẫn giành được cô ấy đó sao? Mà Lạc Tranh khi đó cũng rất ghét anh, nhưng cuối cùng anh vẫn có được cô ấy còn gì."
Louis Thương Nghiêu nghe xong mấy lời phía sau, vẻ mặt toát lên vài phần đắc ý, nghiêng đầu nhìn về phía Lạc Tranh, cất giọng đầy tà mị, "Lúc trước em ghét anh lắm sao?"
"Anh nói thử xem?" Lạc Tranh rất thông minh liền đặt câu hỏi ngược lại, "Lúc trước anh đã làm những chuyện tốt gì, đã quên nhanh như vậy sao?"
Louis Thương Nghiêu cất tiếng cười đầy yêu thương, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve tóc Lạc Tranh.
"Xin anh đó, đừng mải đắm chìm trong hạnh phúc của riêng mình như vậy. Suy nghĩ cho tôi chút đi mà!" Kỳ Ưng Diêm lo lắng lên tiếng.
Louis Thương Nghiêu khó khăn lắm mới ngưng cười được, khẽ hắng giọng rồi cất tiếng hỏi, "Vậy một năm qua anh đã làm cái gì rồi?"
Kỳ Ưng Diêm thở dài một hơi rồi nói, "Lưu Ly căn bản cũng không cho tôi cơ hội để hiểu cô ấy. Một năm qua, cô ấy thường xuyên bay ra nước ngoài. Tôi sợ cô ấy ở bên ngoài một mình gặp phải nguy hiểm nên vẫn lặng lẽ đi theo cô ấy."
"Một năm nay anh vẫn âm thầm làm hộ vệ cho Lưu Ly?" Lạc Tranh kinh ngạc kêu lên, rồi lại nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, hờn dỗi lên tiếng, "Anh xem Ưng Diêm lịch sự nho nhã như vậy, đâu có giống anh, hệt như cường đạo đi cướp người."
"Thực tế đã chứng minh hành vi cường đạo đã đánh bại những cử chỉ lịch lãm." Louis Thương Nghiêu khẽ nở nụ cười mang theo chút ý hài hước, "Ưng Diêm, theo như tôi biết, trước giờ anh luôn gặp thuận lợi khi ở trước mặt phụ nữ. Chưa tới vài phút, họ đều đã bị anh lừa gạt cả. Sao lần này đối mặt với Lưu Ly lại dè dặt như vậy?"
Lạc Tranh kinh ngạc đưa tay che miệng, nhìn Kỳ Ưng Diêm bằng ánh mắt như thể nhìn thấy quái vật. Nàng vốn còn tưởng rằng anh ta là người rất thuần khiết cơ đấy.
Bị Louis Thương Nghiêu nói thẳng ra như vậy khiến Kỳ Ưng Diêm có chút ngại ngùng, anh ta lúng túng một hồi rồi mới mở miệng, "Lưu Ly không giống mấy người phụ nữ kia. Thật lòng mà nói, cứ nhìn thấy cô ấy tôi lại cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, những chuyện muốn nói cứ suy đi tính lại mãi vì sợ nói ra sẽ gây phản cảm cho cô ấy."
"Thực tế là cô ấy rất không có cảm tình với anh." Louis Thương Nghiêu khẽ than nhẹ một tiếng, "Nếu chuyện đã trở nên tệ như vậy thì anh cũng nên biết, dù có làm thêm chút nữa thì cũng không khiến tình hình tệ thêm là bao đâu."
"Anh có ý gì hay thế?" Vừa nghe tới đây, hai mắt Kỳ Ưng Diêm liền sáng rực lên.
Lạc Tranh nhìn Louis Thương Nghiêu bằng ánh mắt đầy sự cẩn trọng. Nàng cũng muốn nghe xem hắn sẽ giúp Kỳ Ưng Diêm xoay chuyển tình hình ra sao.
Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng cong môi, lộ rõ vẻ mặt đầy tà mị, "Phụ nữ, nếu chỉ theo đuổi như vậy thì không đủ. Tốt nhất anh nên dứt khoát đem cô ấy 'gạo nấu thành cơm' đi. Cô ấy đã không cho anh cơ hội bước vào cuộc sống của mình thì anh hãy cưỡng chế mà bước vào đó, cưỡng chế cô ấy tiếp nhận mối quan hệ của hai người chẳng phải là được rồi sao?"
"Bộp!" Lạc Tranh đưa tay đập mạnh lên lồng ngực Louis Thương Nghiêu một cái, đôi mắt đẹp mở lớn vì kinh ngạc...
"Đây là cách mà anh đang nghĩ sao? Lưu Ly là bạn tốt nhất của em đó. Anh làm như vậy là hại cô ấy!"
Louis Thương Nghiêu lập tức nở nụ cười đầy ấm áp rồi ôm chầm lấy Lạc Tranh, "Anh biết rõ Lưu Ly là bạn tốt nhất của em, sao anh có thể làm hại cô ấy chứ? Đây là anh nghĩ cho hạnh phúc cả đời cô ấy mà thôi. Anh tin tưởng, Ưng Diêm chính là chân mệnh thiên tử mà cô ấy đang cần, nếu bỏ lỡ cơ hội này thì thật sự đáng tiếc."
Lạc Tranh liếc nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, khẽ nhíu mày suy tư.
Mà Kỳ Ưng Diêm ở bên này vừa nghe xong câu nói của Louis Thương Nghiêu liền bất ngờ đứng bật dậy, trầm giọng nói, "Vậy làm như thế đi!" Nói xong, anh ta lập tức xoay người tính rời đi khiến Lạc Tranh bị dọa cho hoảng sợ vội lên tiếng gọi anh ta...
"Này, Ưng Diêm, anh định làm gì với Lưu Ly?"
Kỳ Ưng Diêm nở nụ cười có chút lười biếng, "Chuyện nam nữ tốt nhất nên để nam giới nắm quyền chủ động vẫn tốt hơn. Tấn công mạnh mẽ một chút thì khả năng giành thắng lợi cũng cao hơn một chút. Một năm qua, cách thức theo đuổi của tôi thực sự đã sai rồi. Thương Nghiêu chỉ trong thời gian ngắn ngủi vài tháng đã bắt được cô, kinh nghiệm này của anh ta rất đáng để học tập. Thương Nghiêu, cám ơn anh. Không quấy rầy hai người động phòng nữa." Vừa dứt lời, Kỳ Ưng Diêm lập tức giơ tay chào rồi rời đi.
"Khoan, Ưng Diêm, không được...A..." Lạc Tranh rất muốn đuổi theo nói cho anh ta biết nhưng đáng tiếc đã bị Louis Thương Nghiêu kéo ngược trở lại.
"Tranh, đừng quá quan tâm đến chuyện của người khác." Lồng ngực vạm vỡ của hắn dán sát vào lưng nàng, cúi đầu cười khẽ khiến thân thể mềm mại của Lạc Tranh dễ dàng cảm nhận được cơ ngực rắn chắc của hắn."
"Không phải...Ưng Diêm làm vậy sẽ rất nguy hiểm." Lạc Tranh nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt tràn ngập sự lo lắng.
Louis Thương Nghiêu có chút sững sờ, "Em nói vậy là sao?"
Lạc Tranh khẽ thở nhẹ rồi mới trả lời, "Hai người căn bản không hiểu rõ Lưu Ly nên mới nói vậy. Cô ấy ghét nhất là người không biết lễ nghi. Nếu nói chuyện với cô ấy một cách lịch sự may ra còn có chút cơ hội. Đằng này Kỳ Ưng Diêm lại chủ động công kích cô ấy thì chỉ có thể nhận lấy một kết cục duy nhất là sẽ chết rất thảm mà thôi."
Hàng lông mày của Louis Thương Nghiêu khẽ nhíu lại, tỏ vẻ không hiểu.
Mà Lạc Tranh cũng rất kiên nhẫn giải thích với hắn, "Lưu Ly là nhà điều chế hương liệu nên cô ấy rất am hiểu việc sử dụng hoa cỏ để chiết xuất tinh dầu. Mỗi một loại tinh dầu đều có công hiệu riêng của nó, có thể giúp con người ta giảm bớt áp lực nhưng nếu dùng với liều lượng không phù hợp sẽ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối. Em còn nhớ lúc trước có một nam sinh theo đuổi Lưu Ly, thấy Lưu Ly không để ý đến mình nên anh ta đã đột nhập vào nhà cô ấy. Có lẽ do quá thích Lưu Ly nên anh ta không kìm được mới cưỡng hôn cô ấy. Không ngờ ngày hôm sau, anh ta lái xe như một kẻ điên, thiếu chút nữa còn lái xe lao thẳng xuống vực."
Ánh mắt Louis Thương Nghiêu có chút ngẩn ra.
"Anh không ngờ, đúng không? Nguyên nhân là do Lưu Ly rất căm ghét hành vi của anh ta nên đã xịt vào trong xe của anh ta một loại hương có tác dụng kích thích sự hưng phấn của phần đại não coi như là một sự trả đũa nho nhỏ với anh ta." Lạc Tranh
lại khẽ thở dài một tiếng, "Cho nên anh đưa ra chủ ý như vậy với Ưng Diêm, nếu anh ta thật sự làm như vậy thì không biết Lưu Ly sẽ đối phó với Ưng Diêm thế nào nữa."
Nghĩ tới đây, Lạc Tranh lại cảm thấy toàn thân khẽ run lên.
Đáy mắt Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên chút suy tư, rồi lại nhẹ nhàng cười một tiếng, "Yên tâm đi, Ưng Diêm làm chuyện gì cũng sẽ biết nặng nhẹ. Anh cũng không tin Lưu Ly không có chút cảm giác nào với anh ta. Chẳng ai lại vô cảm với người đi theo mình suốt một năm trời mà không có chút phản ứng nào cả."
Nét mặt Lạc Tranh có chút bi thương nhìn Louis Thương Nghiêu, "Đáng buồn nhất chính là người yêu đơn phương. Nếu như Lưu Ly thật sự có cảm giác với Ưng Diêm thì cũng không đến mức hôm nay mới hỏi em tên của anh ta."
Louis Thương Nghiêu hoàn toàn ngây người vì kinh ngạc trước thông tin này, "Lưu Ly thật đúng là người quá kỳ lạ. Nhưng như vậy vẫn hơn là không hỏi gì. Ít nhất, điều đó chứng tỏ Lưu Ly đã bắt đầu quan tâm đến Ưng Diêm, không phải sao?"
"Chỉ mong là vậy!" Thanh âm của Lạc Tranh có chút vô lực, khẽ đáp lại câu nói của hắn.
Trong không khí lúc này tràn ngập mùi hương nhẹ nhàng, là mùi hương thơm ngát từ trên người Lạc Tranh và mùi hoắc hương dịu nhẹ từ cơ thể Louis Thương Nghiêu đang hoà quyện lại, phảng phất trong hơi thở khiến tâm thần cả hai đều trở nên phấn khích.
Louis Thương Nghiêu từ đằng sau dịu dàng ôm lấy Lạc Tranh, âu yếm thì thầm bên tai nàng, "Lúc con trai ở bên thì em liền quan tâm đến con trai, lúc con không ở bên thì em lại dành sự quan tâm cho mấy người bạn. Em yêu, em có thể dành chút quan tâm cho ông xã của em được không?"
"Sao em lại không quan tâm đến anh chứ?" Lạc Tranh nở nụ cười dịu dàng khẽ lên tiếng kháng nghị. Còn chưa kịp nói thêm lời nào, Louis Thương Nghiêu đã cúi xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn cuồng nhiệt, đồng thời những sợi ria mới nhú của hắn cọ vào làn da mềm mại của Lạc Tranh khiến nàng có chút ngứa ngáy.
"Đừng..." Lạc Tranh nghiêng đầu muốn tránh đi nhưng lại bị hắn bá đạo giữ chặt lại. Những nụ hôn liên tiếp mang theo nhu tình đầy quyến luyến không ngừng phủ lên từng tấc da thịt nàng, khơi lên những cảm giác nóng rực không ngừng lan toả khắp toàn thân.
"Cưng, ngủ thôi!" Thanh âm êm ái cùng hơi thở nóng bỏng của hắn nhẹ nhàng phả lên vành tai nàng, mang theo ý tứ đầy ám muội.
Tim Lạc Tranh không khỏi đập loạn lên mấy nhịp. Lúc này nàng mới nhớ ra đêm nay chính là đêm động phòng chính thức của nàng và Louis Thương Nghiêu. Tuy rằng nàng đã sinh cục cưng cho hắn, nhưng đến giờ phút này, Lạc Tranh vẫn không tránh được cảm giác ngượng ngùng, nhất là trong một đêm ý nghĩa thế này.
"Thương Nghiêu...." Cả người Lạc Tranh bị Louis Thương Nghiêu bế bổng lên. Thanh âm của nàng đã trở nên run rẩy và khẩn trương đến cực điểm.
Louis Thương Nghiêu ôm Lạc Tranh đi thẳng vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt nàng xuống chiếc giường lớn cực kỳ êm ái. Ánh mắt nóng bỏng của hắn vẫn không rời khỏi nàng dù chỉ một giây phút. Hình dáng nàng hiện lên trong mắt hắn có chút như mộng như ảo, gương mặt xinh đẹp cùng đôi mắt trong veo đầy trí tuệ cùng làn da trắng muốt càng thêm mê người dưới ánh trăng bạc chiếu vào căn phòng. Khẽ cúi xuống nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang nằm dưới thân mình, tận đáy lòng Louis Thương Nghiêu không khỏi dâng lên một cảm giác mê đắm khó nói nên lời cùng sự thoả mãn đến cực điểm.
Không kìm lòng được, hắn liền cúi xuống mút lấy cánh môi mềm mại của nàng. Nụ hôn của hắn mang theo chút dịu dàng, lại có chút cuồng dã. Tác phong của hắn vẫn hệt như trước kia, nụ hôn càng lúc càng mãnh liệt của hắn dần khiến hô hấp của Lạc Tranh có chút khó nhọc nhưng nàng lại không có cách nào chống lại nó. Đầu lưỡi của hắn cũng không ngừng khiêu khích, xâm chiếm khoang miệng thơm mát của nàng, cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của Lạc Tranh, thật lâu vẫn không buông tha.
"Uhm..." Hơi thở của Lạc Tranh hoàn toàn bị lấp đầy bởi mùi hoắc hương đặc trưng trên cơ thể Louis Thương Nghiêu. Cùng với ham muốn đang không ngừng tăng lên của hắn, mùi hương quyến rũ đầy nam tính kia dần khiến đầu óc Lạc Tranh trở nên trống rỗng, chỉ có thể vô thức bật ra những tiếng ngân nga yếu ớt.
Đôi môi bá đạo của Louis Thương Nghiêu hôn tới đâu, nơi đó liền lưu lại những dấu ấn ký đỏ rực cực kỳ mê hồn. Trái tim Lạc Tranh đã đập loạn nhịp, bàn tay vô thức chống đỡ khuôn ngực rộng vạm vỡ của hắn, còn cảm nhận được tiếng tim đập mạnh mẽ trong lồng ngực kia. Rất nhanh chóng, hắn kéo bàn tay nhỏ bé của nàng vòng qua cổ mình, còn bày tay hắn thì thành thục trút bỏ hết thảy quần áo trên người nàng, từng món, từng món theo nhau rơi lả tả xuống sàn.
Thân hình tuyệt mỹ mang theo sự hấp dẫn khó cưỡng của Lạc Tranh hiện ra trước mắt khiến cho đôi mắt đen thẳm của hắn hiện rõ sự khẩn trương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh đã đỏ ửng lên, nơi cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ khe khẽ như tiếng mèo con. Dưới sự kích tình cuồng nhiệt của hắn, bàn tay nhỏ bé của Lạc Tranh cũng dần vô thức trượt xuống ôm lấy bờ vai rắn chắc của hắn, đầu ngón tay yếu ớt như muốn khảm sâu vào da thịt màu đồng mê người kia. Mà Louis Thương Nghiêu sau một hồi điên cuồng kích tình, ánh mắt của hắn cũng trở nên sâu thẳm mang theo dục vọng khiếp người.
"Tranh, em đẹp quá!" Giọng nói đầy tà mị của Louis Thương Nghiêu khẽ thì thầm bên tai nàng. Vừa dứt lời, hắn cũng lập tức cúi xuống há miệng ngậm lấy nụ hồng đã sớm vươn thẳng lên đầy kiêu hãnh trên bầu ngực tròn đầy của Lạc Tranh, khiến cho nàng hé miệng thở dốc một hồi. Bàn tay to của hắn cũng nhẹ nhàng mơn man từng đường cong tuyệt mỹ trên thân thể nàng rồi trượt xuống nơi tư mật, không ngừng trên chọc phần đùi non của nàng. Thân thể hai người họ cứ thế dán chặt vào nhau, một chút khoảng cách dù nhỏ nhất cũng bị triệt tiêu hoàn toàn.
Hành vi quen thuộc của hắn rất nhanh chóng khơi lên những cảm xúc trí mạng trên thân thể Lạc Tranh, khiến toàn thân nàng trở nên vô lực, ngửa đầu hét thành tiếng, thân thể mềm mại khẽ cong lên, chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn. Nàng lúc này dịu dàng, mềm mại như nước còn hắn, cứng rắn như thép, lại mạnh mẽ như lửa..
"Thương Nghiêu, anh thật xấu..." Thân hình thon thả của Lạc Tranh theo từng động tác tà mị của hắn không ngừng đưa đẩy, từ tận đáy lòng liên tục dâng lên một khát vọng mãnh liệt khiến nàng vô cùng khó chịu, hàm răng vô thức cắn nhẹ vào bờ môi, hàng lông mày thanh tú cũng khẽ chau lại.
Thanh âm ngọt ngào say lòng người yếu ớt vang lên khiến Louis Thương Nghiêu càng thêm khó kìm chế. Cảm giác nóng rực nơi bụng dưới càng lúc càng dâng lên mãnh liệt, hắn lập tức vươn bàn tay to ra nhắc cao phần hông của nàng lên rồi hoàn toàn áp người xuống, đem thân hình mềm mại của nàng nối liền thành một thể.
"A..." Lạc Tranh ngửa đầu hét lên thành tiếng, cảm giác trống rỗng trong thân thể bị hắn lấp đầy trong nháy mắt khiến nàng cảm giác toàn thân căng trướng.
"Tiểu yêu tinh mê hồn..." Louis Thương Nghiêu mê muội nhìn nàng chăm chú, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tranh khẽ nhăn lại bởi cơn đau đớn bất ngờ khiến hắn cực kỳ thương cảm, khẽ cất tiếng thở dài. Bộ dạng kiều mỵ của nàng thiếu chút nữa khiến hắn không cách nào kìm chế mà điên cuồng động thân. Nhưng hắn lại càng muốn nhìn ngắm dáng vẻ của nàng lúc này lâu hơn một chút. Sự yêu kiều của nàng khiến cho lý trí của hắn dần dần lạc lối, khiến hắn bắt đầu không kìm chế nổi mà điên cuồng xâm chiếm thân thể nàng, khơi lên từng đợt sóng đầy đam mê cuốn lấy nàng hoà vào với hắn.
Dưới sự luận động điên cuồng của hắn, Lạc Tranh vô thức cất tiếng khóc thổn thức tự lúc nào.
Dáng vẻ của nàng lúc này thật khiến cho người ta phải đau lòng. Louis Thương Nghiêu khẽ cúi xuống, đặt lên môi nàng một nụ hôn dài đầy yêu thương. Hắn từ từ rút khỏi thân thể nàng rồi lại bất ngờ thẳng lưng xông tới, làm cho thân thể Lạc Tranh như chơi vơi bên bờ vực.
Sự xâm nhập đầy mạnh mẽ tận sâu thẳm nơi tư mật khiến Lạc Tranh kinh hoàng tới mức không còn sức để hét lên. Thân hình mềm mại đã trở nên vô lực, dán chặt lấy lồng ngực vạm vỡ của hắn, mặc cho hắn tuỳ ý cuốn lấy nàng, đưa nàng từ đỉnh cao này tới đỉnh cao khác.
Hơi thở trầm đục đầy gấp gáp của Louis Thương Nghiêu như bao trùm bầu không khí. Thân thể nàng thực sự khiến hắn phát cuồng, một loại cảm giác vui thích cực hạn không cách nào diễn tả thành lời không ngừng xâm chiếm toàn thân hắn, khiến hắn có cảm giác phiêu diêu như đắm mình trong tiên cảnh...
Trên du thuyền khổng lồ, nhiệt độ trong phòng ngủ cơ hồ còn nóng hơn cả nhiệt độ nóng bỏng của ánh mặt trời ban ngày.
Cho đến khi sắc trời bên ngoài cửa sổ đã chuyển thành xanh thẳm, Louis Thương Nghiêu mới buông tha cho Lạc Tranh. Còn nàng, mệt mỏi tới mức chỉ có thể dụi đầu vào ngực hắn mà chìm vào giấc ngủ. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sau cơn kích tình cuồng dại khiến nét ửng đỏ vẫn còn lưu lại mãi không tan. Còn khuôn mặt của Louis Thương Nghiêu thì tràn ngập sự thoả mãn, khẽ cúi xuống đặt lên trán nàng một nụ hôn đầy yêu thương rồi vòng tay siết lấy cơ thể nàng ôm chặt vào lòng.
Cảm giác thoả mãn cùng niềm hạnh phúc vô tận này bắt đầu từ tối hôm qua càng lúc càng trở nên mãnh liệt.
Trong lúc mơ mơ màng màng, Lạc Tranh vô thức cất tiếng nói yếu ớt như muốn phản kháng hắn, "Thương Nghiêu...anh thật xấu. Biết rõ em đang trong giai đoạn nguy hiểm mà...." Lời còn chưa nói xong, Lạc Tranh đã chìm sâu vào giấc ngủ. Có lẽ bị hắn kích tình quá mức mãnh liệt như vậy đã khiến nàng không chịu nổi.
Nhìn dáng vẻ say ngủ của nàng, khoé môi Louis Thương Nghiêu khẽ cong lên lộ rõ nụ cười đầy mãn nguyện. Đem nàng ôm càng chặt hơn, hắn khẽ tì cằm lên đỉnh đầu nàng, nhắm đôi mắt lại, hít thật sâu mùi hương thơm ngát thuộc về riêng nàng rồi cũng chìm sâu vào giấc ngủ.