Không khí ngày thu có chút se lạnh nhưng cũng không đến nỗi quá sức chịu đựng mà ngược lại khiến người ta có một cảm giác rất thư thái.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây, chiếu những đốm nắng nhạt phản chiếu trên gương mặt xinh đẹp của Lạc Tranh. Nghe xong những lời của Liệt khiến nàng kinh ngạc đến sững người, đôi mắt đẹp như chìm vào trong cơn mê bất tận.
"Lạc Tranh?" Liệt đưa tay quơ quơ trước mặt nàng.
Ánh mắt ngưng trệ hồi lâu mới có lại được phản ứng, Lạc Tranh quay đầu nhìn về phía Liệt, thấy cậu ta nở nụ cười tươi rói đầy vẻ ân cần lại có chút lo lắng, nàng khẽ mỉm cười đáp lại. Hít một hơi thật sâu, nàng lên tiếng, "Tôi sao? Liệt, tôi lại thấy hứng thú với chuyện của cậu hơn đấy."
"A?" Liệt chợt nhíu mày, nở nụ cười đầy thoải mái, "Chuyện của tôi rất đơn giản thôi, bốn năm liền làm người thực vật." Cậu ta nói thản nhiên như thể đang nói về chuyện của người khác vậy.
Lạc Tranh nghe mấy lời này lại cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái. Nàng có thể nhận ra Liệt là người rất tốt, không hề mang theo tư tưởng hận thù với cuộc đời như những người trẻ tuổi hiện nay cho dù cậu ta hoàn toàn có lý do để làm như vậy. Sống như vậy quả thực rất thanh thản.
"Về cái chết của Vũ, tôi thật sự xin lỗi." Lạc Tranh chân thành nói những lời từ tận đáy lòng. Còn chưa kịp nhìn về phía Liệt, nàng đã bị cậu ta giơ tay cốc nhẹ một cái lên đầu.
Lạc Tranh kinh ngạc nhìn Liệt.
Liệt khẽ dựa người vào thành ghế, nở nụ cười tươi rói có chút ý chế giễu nàng, để lộ hàm răng trắng tinh đều tăm tắp.
"Hey, Lạc Tranh, tôi đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì tới chị, sao còn cứ để trong lòng như vậy?"
"Cậu…cậu thật sự bỏ qua tất cả sao?" Lạc Tranh có chút khó tin nhìn cậu ta. Người chết là anh em sinh đôi với mình, sao Liệt lại có thể nghĩ thoáng được như vậy?
Liệt nghe vậy, khẽ thu lại nụ cười trên môi, gương mặt anh tuấn lộ ra vài phần bất đắc dĩ, chậm rãi vắt chéo đôi chân, cả thân hình toát lên vẻ tiêu dao cùng hơi thở đầy quyến rũ.
"Không bỏ qua cũng phải bỏ qua. Chuyện đã xảy ra lâu như vậy rồi, cũng không thể cứ tiếp tục ôm hận như vậy được. Thật sự mà nói, tôi cùng Vũ lúc trước…đích thực là kẻ không ra gì. Tuy không đến nỗi giết người phóng hỏa nhưng cũng chưa bao giờ nghiêm túc với bất cứ chuyện gì. Có lẽ chính vì vậy nên ông trời mới bắt chúng tôi phải chịu sự trừng phạt." Nói đến đây, đôi mắt đen thẫm của cậu ta có chút biến đổi, có thể nhận rõ sự thống khổ tràn ngập trong đó.
"Tôi biết rõ anh trai đã vì chuyện này mà khiến cho rất nhiều người phải trả giá rất lớn. Đủ rồi, thật sự đủ rồi. Tôi không muốn tiếp tục sống trong đau khổ như vậy. Tôi nghĩ Vũ cũng sẽ đồng ý với tôi, nhất định cũng hy vọng tôi có thể có cuộc sống hạnh phúc."
Lạc Tranh nhìn thấy Liệt đau lòng như vậy, vô thức đưa tay khẽ vỗ nhẹ lên vai cậu ta. Nàng đã quên bẵng mất cậu ta không còn là cậu thanh niên mười tám tuổi năm nào nữa.
Liệt nhìn nàng một hồi rồi đưa tay kéo bàn tay nhỏ bé của nàng xuống, đặt vào trong lòng bàn tay lớn của mình, đầy trân trọng vuốt ve nhè nhẹ.
Khi cảm giác ấm áp từ bàn tay cậu ta theo đầu ngón tay nàng lan khắp toàn thân, Lạc Tranh mới ý thức được Liệt đã là một người đàn ông trưởng thành. Vừa muốn rút tay về, lại bị cậu ta giữ chặt lại…
"Liệt..."
"Không muốn nghe chuyện trước kia của tôi và Vũ sao? Tôi nghĩ chị nhất định rất có hứng thú." Liệt nghiêng đầu nhìn nàng, trên môi nở nụ cười đầy mê hoặc.
Trái tim Lạc Tranh khẽ đập loạn lên như thể bị nụ cười của cậu ta đầu độc hoặc bị lời nói kia mê hoặc. Đúng vậy, nàng rất có hứng thú với chuyện của cậu ta cùng Vũ. Điều nàng muốn hỏi nhất chính là tại sao cậu ta khi trưởng thành lại có vẻ đẹp khiến phụ nữ còn phải ghen tị như vậy?
Nhất là tại giờ khắc này, trong sự giao hòa của ánh sáng và bóng râm, gương mặt đẹp của Liệt như chìm trong màn sương mờ, gương mặt đó cực kỳ nhẵn mịn cùng tinh tế khiến người ta mơ ước. Cùng Liệt ngồi một chỗ, phụ nữ cũng sẽ cảm thấy tự ti.
Một lúc sau, nàng mới gật gật đầu.
Liệt khẽ thở một hơi dài, ngồi thẳng người lại, đem bàn tay nhỏ bé của nàng kéo về phía mình khẽ vuốt ve, từng động tác như vô tình nhưng lại mang theo sự quan tâm đầy thâm tình. Nhìn bộ dạng nghiêm nghị của Liệt, Lạc Tranh không đành lòng cự tuyệt hành vi của cậu ta.
"Tôi cùng Vũ là anh em sinh đôi, chắc chị đã biết?" Liệt nhìn nàng, hỏi lại.
Lạc Tranh gật đầu, "Tôi đã xem ảnh của hai người, quả thực là giống nhau như đúc."
"Phải, không khác nhau bao nhiêu, nhưng người quen vẫn có thể nhận ra được. Dù sao trên đời này cũng không thể có hai người giống đến mức tuyệt đối, trừ phi là soi gương mà thôi." Liệt cười cười, vừa nói vừa lấy ví ra, dùng một tay đưa cho Lạc Tranh.
Lạc Tranh cầm xem, chỉ thấy trước mặt là một tấm ảnh cực đẹp. Tấm ảnh này nàng chưa từng nhìn thấy trong album lúc trước. Trong ảnh là hai người mặc đồng phục, mặt mũi giống hệt nhau, nở nụ cười vô cùng sáng lạn. Nhìn họ có thể nghĩ ngay đến bức tượng mỹ thần Hy Lạp anh tuấn mê người khiến người ta bị thu hút không thể dời mắt.
"Bức ảnh này..."
"Là bức ảnh chụp lúc tôi và Vũ tốt nghiệp đại học năm mười tám tuổi, cũng là bức ảnh cuối cùng chụp chung." Liệt cười có chút miễn cưỡng, nhìn người trong bức ảnh, ánh mắt vô cùng tịch mịch.
"Hai người…thật sự rất thông minh." Lạc Tranh nhìn bức ảnh, chân thành nói. Mười tám tuổi đã có thể tốt nghiệp đại học, có thể thấy bọn họ ưu tú đến chừng nào.
"Nếu Vũ còn sống, cậu ấy chắc hẳn đã trở thành một kiến trúc sư nổi tiếng." Giọng nói của Liệt nhẹ nhàng vang lên không hề che dấu sự kiêu hãnh trong đó.
Lạc Tranh có chút nghi ngờ nhìn cậu ta.
Liệt khẽ cười, giải thích với nàng, "Tuy tôi với Vũ là anh em sinh đôi, nhưng lại không cùng học một ngành. Tôi chọn ngành quản lý kinh tế, còn Vũ chọn kiến trúc."
"Vũ chọn ngành kiến trúc? Theo tôi biết, các gia đình giàu có đều hy vọng con cháu mình học ngành quản lý kinh tế, huống hồ các cậu đều là người của gia tộc Louis. Hẳn là lúc Vũ chọn ngành học đã gặp phải rất nhiều sự phản đối?" Lạc Tranh nhìn người trong bức ảnh, nàng thật không phân biệt nổi ai là Vũ, ai là Liệt, chỉ biết là một người trong tấm ảnh này đã rời khỏi nhân thế, một nhân tài ưu tú đã vĩnh viễn ra đi mà thôi.
Ai ngờ, Liệt nghe vậy liền lắc đầu, "Không, lúc Vũ chọn ngành học mọi việc vô cùng thuận lợi vì có được sự ủng hộ của anh trai."
"Louis Thương Nghiêu?" Lạc Tranh có chút sững sờ. Nàng không ngờ tới hắn lại là một người tâm lý như vậy. Hắn không phải là người vốn thích cưỡng chế người khác và cực kỳ bá đạo hay sao? Vũ lại là em trai hắn, sao hắn có thể cho phép Vũ học kiến trúc chứ?
Liệt nhìn về phía Lạc Tranh mỉm cười, đôi mắt sáng ngời lên, "Chị cho rằng anh sẽ phản đối Vũ học ngành kiến trúc phải không?"
Lạc Tranh bị cậu ta nhìn thấu suy nghĩ, không khỏi than nhẹ một tiếng rồi gật đầu. Người nhà Louis quả thực không hề đơn giản, bản lĩnh nhìn thấu lòng người này có phải được di truyền hay không đây?
"Anh trai rất yêu thương Vũ, mà Vũ lại cực kỳ sùng bái anh ấy. Trong lòng Vũ, hình ảnh của anh ấy không khác nào thiên thần. Cho nên Vũ mới thích kiến trúc tới điên cuồng như vậy. Vũ bị ám ảnh bởi việc thiết kế cho nên lúc chọn ngành học đã chọn ngay kiến trúc." Liệt hơi mím môi cười nhẹ, trả lời câu hỏi của nàng.
Lạc Tranh hiểu ra khẽ gật đầu, rồi lại cảm thấy lời của Liệt có chút gì đó không hợp lý, liền hỏi, "Sao Vũ lại thần tượng anh ta mà điên cuồng ham mê kiến trúc chứ?"
Liệt nghe vậy trên mặt lộ vẻ khó hiểu, "Sao thế, chị không biết trước kia anh ấy học kiến trúc à?"
"A?" Lạc Tranh thực sự ngỡ ngàng, thấy cậu ta nhìn mình không chớp mắt, có chút lúng túng trả lời.
"Tôi sao biết chuyện anh ta học kiến trúc chứ? Như vậy chẳng phải quá nực cười rồi sao?" Nàng vốn vẫn cho rằng Louis Thương Nghiêu học kinh tế, nếu không sao có thể điều hành công việc kinh doanh cả hai mảng hắc, bạch đạo thành công như vậy?
"Về chuyện anh trai học kiến trúc, nói ra thì rất dài. Người ngoài căn bản cũng không hiểu rõ anh ấy, người trong gia tộc cũng vậy. Người có thể hiểu anh ấy, ngoài người được anh ấy tự mình nói cho biết thì chỉ có tôi và Vũ mà thôi." Liệt nói đến đây liền nở nụ cười tà, "Nhưng mà Lạc Tranh, chị muốn nghe chuyện của Vũ hay là nghe chuyện xưa của anh trai đây?"
Lạc Tranh vô thức muốn lựa chọn vế sau, nhưng mà chuyện của Vũ cũng khiến nàng rất tò mò. Sững người hồi lâu lại nhận ra đáy mắt Liệt lấp lánh đầy tinh quái, liền tỏ ý không vui khẽ hét lên, "Liệt, cậu đang tính đùa bỡn tôi có phải không?"
Liệt cười hì hì một tiếng, thong thả nói, "Đâu có, tôi thật lòng muốn đem chuyện của gia tộc Louis nói cho chị biết mà thôi."
Lạc Tranh bối rối nhìn cậu ta.
"Bởi vì chị rất đặc biệt." Liệt liền giải đáp ngay thắc mắc của nàng.
"Tôi đặc biệt? Tôi có gì đặc biệt?" Lạc Tranh lại càng thấy khó hiểu.
Liệt vẫn vô tư đùa bỡn ngón tay nàng, nhìn vết thương vẫn còn chưa lành hẳn trên đó, đáy mắt tràn ngập sự áy náy, nhưng cũng không nói ra thành lời mà chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, "Chị rất đặc biệt, mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói rằng tôi và anh đều thích chị. Có lẽ, nói cho chính xác hơn thì chị là người phụ nữ mà cả tôi và anh đều yêu."
"A?" Lạc Tranh cảm giác đây chính là từ mà mình nói nhiều nhất trong ngày. Tâm tư của Liệt nàng hiểu rõ, cậu ta chẳng hề kiêng dè mà biểu đạt tình yêu của mình, nhưng mà cậu ta nói vậy về cả Louis Thương Nghiêu…
Không thể nào...
Ánh mắt nàng bắt đầu trở nên hoảng loạn, nhịp tim cũng càng lúc càng tăng vọt. Louis Thương Nghiêu yêu nàng? Nàng không thể tin điều này, cũng không muốn tin, nàng…
"Liệt, những lời như vậy không thể nói bừa." Lạc Tranh có chút mất tự nhiên nhìn cậu ta, khẽ nói.
Liệt nhìn chằm chằm vào gương mặt tràn ngập sự lúng túng của Lạc Tranh, cũng không cưỡng ép hay gặng hỏi tâm tư nàng nàng, chỉ lười biếng trả lời, "Anh là người như thế nào, tôi hiểu rất rõ. Bình thường dáng vẻ của anh ấy thế nào, trông thấy chị lại thành ra thế nào, tôi đều nhìn rất rõ ràng. Đối với phụ nữ trước giờ, anh là người rất bạc tình."
"Bạc tình? Là đa tình mới đúng chứ!" Lạc Tranh vô thức thu cánh tay về, hàng lông mày thanh tú nổi lên sự phẫn hận. "Bạc tình chỉ là đối với tôi mà thôi, tôi cho tới giờ cũng chưa từng gặp người đàn ông nào độc ác và biến thái như anh ta."
Liệt nghe những lời này lại cảm thấy như nghe được chuyện đáng buồn cười, khẽ nhíu mày hỏi, "Lạc Tranh, chị có biết, có bao nhiêu cô gái mong ước được như vậy hay không?"
"Nói đùa sao? Rất nhiều phụ nữ muốn được như thế này? Bị quất bằng dây lưng?" Lạc Tranh lại càng cảm thấy buồn cười hơn. Trên đời này không có một ai, không có một phụ nữ nào lại thích bị như vậy, trừ phi đầu óc cô ta bị lừa đá.
"À, chị hiểu lầm rồi. Ý của tôi là có rất nhiều phụ nữ ao ước được anh ấy chú ý. Nên biết, chị là người phụ nữ duy nhất có thể cùng chung sống với anh ấy như vậy." Liệt nói rất bình thản, như thể đây là chuyện rất đối bình thường vậy.
Lạc Tranh nghe lại cảm thấy không được tự nhiên, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không giải thích gì.
"Anh ấy là người không thích biểu đạt tình cảm của mình. Sở dĩ tôi nói anh ấy đối với phụ nữ rất bạc tình bởi vì dường như anh ấy có mối thù trời sinh đối với phụ nữ vậy. Mặc dù bên cạnh từng có vô số phụ nữ, nhưng cũng chỉ là thoảng qua mà thôi. Anh ấy không hề giống với những người có dòng dõi vương thất khác, lúc nào cũng có vài tình nhân bên mình. Người phụ nữ nào từng được anh ấy chạm vào cũng đều điên cuồng mà yêu anh ấy. Nhưng mà, anh ấy cũng không bao giờ chạm đến họ lần thứ hai."
Liệt khẽ hắng giọng một cái, nói tiếp, "Tôi còn nhớ rõ năm mình mười bảy tuổi, có một cô gái nhà giàu yêu anh ấy. Cô ta yêu đến điên cuồng, chỉ cần nhìn thấy anh ấy chân tay đã mềm nhũn ra, không thể tự chủ nổi. Cuối cùng, biết không có cách nào khiến anh ấy yêu mình, cô ta liền leo lên nóc nhà cao tầng, yêu cầu gặp mặt anh ấy lần cuối. Chị biết, anh ấy đã làm gì không?"
Lạc Tranh vô thức lắc đầu, những chuyện Liệt vừa nói nàng đều không hề biết. Thậm chí, nàng còn cảm thấy những điều này không hề giống với tính cách của Louis Thương Nghiêu chút nào…
"Lúc ấy anh đang bận họp, nhận được điện thoại chỉ lạnh lùng nói một câu, "Cô muốn nhảy thì nhảy luôn đi, thế giới này cũng chẳng có gì thay đổi hết, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị một cỗ quan tài thật tốt." Liệt cong môi kể tiếp.
Lạc Tranh trong nháy mắt trừng lớn đôi mắt, thật lâu mới nói nổi, "Anh ta... còn có phải là người hay không?"
"Nếu như tôi là anh ấy thì cũng sẽ làm như vậy. Những thứ cô gái kia làm thật sự rất quá đáng. Sao lại có thể nghĩ ra phương thức nực cười như vậy để thu hút sự chú ý của anh chứ? Anh nói như vậy cũng là rất bình thường." Liệt nhún vai, "Tôi cho tới giờ chưa từng thấy anh ấy khẩn trương vì một người phụ nữ nào. Mỗi lần đi qua biệt thự của anh ấy, tôi đều thấy anh ấy chỉ sống có một mình, chưa từng thấy anh ấy đem người phụ nữ nào về đó, nhưng….ngoại trừ chị."
Lạc Tranh chỉ cảm thấy đôi mắt Liệt như có thể nhìn thấu tâm tư mình, cảm thấy không được tự nhiên, nàng liền cố tỏ ra bình tĩnh nói, "Liệt, không phải là kể chuyện về Vũ sao? Nói về chuyện của hai người đi…"
Nàng không muốn nghe chuyện của Louis Thương Nghiêu nữa. Nàng sợ, càng nghe, trái tim mình sẽ càng trở nên mềm yếu…
Liệt nghe vậy, khẽ lắc đầu, "Thật ra rất nhiều chuyện của tôi và Vũ đều có liên quan đến anh. Chị nghe chuyện của anh ấy thì cũng biết được chuyện của tôi và Vũ, đơn giản vậy thôi." Nói đến đây, cậu ta khẽ nghiêng đầu nhìn nàng, "Hay là, chị không dám nghe chuyện về anh ấy?"
"Chuyện của anh ta có cái gì mà tôi không dám nghe ?" Lạc Tranh thấy nét giễu cợt trong đáy mắt Liệt, liền lên tiếng phản bác.
Liệt cười cười, cũng không vạch trần sự mất tự nhiên của nàng, nói tiếp, "Anh ấy trước kia không có như vậy. Chị cũng biết đấy, sinh ra trong gia đình vương thất, có rất nhiều chuyện không thể tự chủ. Anh là con cháu dòng chính của gia tộc Louis, tất cả mọi chuyện của gia tộc đương nhiên sẽ đặt lên vai anh ấy. Ngược lại, tôi và Vũ lại cực kỳ thoải mái, có thể trưởng thành mà không gặp bất kỳ áp lực nào."
Về vấn đề này, Lạc Tranh cũng có thể hiểu được. Ở Trung Quốc cổ đại có câu "sinh ra trong gia đình để vương" để chỉ điều này. Gia tộc Louis cũng từng làm mưa làm gió cả một giai đoạn lịch sử, trong huyết thống mỗi người họ đều mang theo sự kiêu hãnh cực kỳ. Đáng tiếc, sinh ra trong gia đình đế vương cũng gặp lắm nỗi bi ai, không thể làm theo ý mình. Hiện nay cũng vậy, tuy rằng vương quyền không còn tồn tại.
"Thật ra anh ấy không hề thích ngành kinh tế. Anh ấy thích nhất là thiết kế kiến trúc. Từ lúc học đại học, anh ấy đã bị người trong gia tộc ép phải theo ngành kinh tế. Nhưng mà anh ấy vẫn học thêm chuyên ngành kiến trúc. Anh quả thực là một thiên tài về kiến trúc. Về mặt ý tưởng thiết kế cũng vượt xa rất nhiều nhà thiết kế chuyên nghiệp về sự sáng tạo. À, đúng rồi! Tập đoàn WORLD cùng tất cả thiết kế bên trong đều do một tay anh ấy làm ra. Còn có căn biệt thự mà chị đang ở, cả những ngôi nhà của anh ở những thành phố khác nhau đều là thành quả của một tay anh ấy…" Liệt nhấn mạnh từng lời, hàng lông mày nhướng lên đầy vẻ kiêu ngạo cùng tự hào.
Lạc Tranh lại bị kinh ngạc thêm lần nữa, nàng biết rõ căn biệt thự mình đang ở được thiết kế tinh tế đến mức nào, biết rõ toà nhà tập đoàn WORLD hùng vĩ cùng độc đáo đến cỡ nào, biết rõ những thiết kế bên trong đó đáng được tán thưởng đến cỡ nào, chỉ là…nàng hoàn toàn không biết hết thảy những thứ đó đều do một tay Louis Thương Nghiêu tạo ra mà thôi.
"Từ khi anh ấy tiếp quản tập đoàn WORLD liền bắt đầu đổi mới lại thiết kế kiến trúc của toà nhà, mỗi một viên gạch nơi này đều có mồ hôi của anh ấy bởi mỗi ngày anh ấy đều đến công trường, cùng các công nhân theo sát tiến độ xây dựng. Toà nhà này bởi lối kiến trúc cùng phong cách đặc biệt của nó đã được xếp vào nhóm những toà nhà có ý tưởng thiết kế ý nghĩa nhất trên thế giới, trở thành một biểu tượng của kiến trúc Paris."
"Anh ta…sao có thể làm được như vậy?" Lạc Tranh thật sự khó hiểu, cũng rất khó tưởng tượng ra một Louis Thương Nghiêu khoác áo bảo hộ ra vào công trường xây dựng sẽ thế nào.
"Anh ấy thích kiến trúc, đáng tiếc, vì mang thân phận trưởng tôn trong gia tộc cho nên anh ấy đã định phải gánh vác sứ mạng nặng nề của gia tộc. Anh ấy không thể theo sở thích của mình, học kinh tế cùng phụ trách điều hành sản nghiệp của gia tộc cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng khi anh ấy biết Vũ thích kiến trúc, anh ấy đã rất khuyến khích nó, có lẽ cũng là một cách để anh ấy có thể hoàn thành tâm nguyện của mình."
Liệt khẽ thở dài một tiếng, nói tiếp, "Con người của anh bề ngoài thâm sâu khó lường nhưng trước mặt tôi và Vũ thì chẳng bao giờ che dấu bản thân cả. Tôi, Vũ và anh đều thích đua xe, nhất là anh trai, kỹ thuật đua xe của anh ấy thật sự rất cao thâm, khiến tôi và Vũ cực kỳ hâm mộ. Mà Vũ, mọi chuyện đều thích noi gương anh ấy, chẳng những thích đua xe, còn muốn tham gia các giải đua chuyên nghiệp. Anh mặc dù rất lo cho sự an toàn của Vũ nhưng cũng vẫn khích lệ nó tham dự. Tôi còn nhớ, một ngày trước khi Vũ bước vào giải đấu quan trọng, anh trai còn tự tay thu thập gỗ mun làm bùa hộ mệnh, làm ra hai chiếc vòng, một chiếc cho Vũ. Vũ cực kỳ thích chuỗi vòng đó, luôn đeo nó trên tay, cho đến ngày Vũ ngộ hại…."
Nghi vấn trong lòng Lạc Tranh rốt cuộc cũng được giải đáp. Thì ra nàng đã đoán đúng. Chuỗi vòng kia quả thực thuộc về Vũ. Chỉ là nàng không nghĩ tới chuỗi vòng đó do Louis Thương Nghiêu đích thân thiết kế ra. Nhất định là hắn đã tự tay chọn vật liệu rồi tuyển chọn thợ khéo để chế tác ra chuỗi vòng đó. Đối với tình cảm của hắn dành cho em trai, Lạc Tranh thực sự cảm động.
"Tôi cùng Vũ thường xuyên đi theo anh ấy nên cũng hình thành không ít thói quen giống hệt anh. Nhưng mà thói quen này xuất phát từ sự sùng bái tận đáy lòng, cũng bởi biết anh ấy không hề dễ dàng có được sự nghiệp như ngày hôm nay nên lại càng thêm kính trọng anh ấy."
"Sự nghiệp của anh ta không phải dễ dàng có được? Anh ta không phải xuất thân trong gia đình hoàng gia sao? Sao mọi chuyện lại không thuận buồm xuôi gió chứ?" Lạc Tranh thật sự khó hiểu.
"Đó là vì mẹ của anh ấy, chúng tôi vẫn gọi bà là dì." Liệt vội giải thích cho nàng.
"Dì? Sao hai người lại gọi như vậy?" Lạc Tranh lại càng thắc mắc hơn.
Liệt suy nghĩ một chút, do dự hồi lâu rồi cũng nói cho Lạc Tranh biết, "Bởi vì cha mẹ anh ấy vẫn chưa hề cử hành hôn lễ, nói cách khác là chưa chính thức kết hôn cho nên chúng tôi đều quen gọi bà là dì."
"Chưa kết hôn? Tại sao lại như vậy?" Lạc Tranh thật sự kinh ngạc. Vậy….Louis Thương Nghiêu chẳng phải là con ngoài giá thú hay sao?
Dường như nhìn thấu tâm tư nàng, Liệt cười khẽ, "Không phải như vậy, chị suy nghĩ quá nhiều rồi. Anh trai không phải con ngoài giá thú. Cậu của tôi, cũng là cha của anh ấy, cả đời chỉ có một người phụ nữ là dì mà thôi."
"Vậy…" Lạc Tranh lại càng thấy rối tung lên, "Cậu gọi cha của Louis Thương Nghiêu là cậu? Tại sao lại không gọi là chú? Theo như lời cậu nói, chẳng phải cậu cũng là người của gia tộc Louis sao?"
Liệt cười nhẹ một tiếng, giải đáp thắc mắc của nàng, "Là thế này, tất cả con cái trong gia tộc Louis, bất luận nam nữ, sau khi có con đều đổi theo họ của gia tộc. Nhưng tuy tôi tên Louis Liệt, nhưng mang huyết thống chân chính trực hệ chỉ có một mình anh trai mà thôi. Tôi nghĩ, người trong gia tộc cũng thích cách gọi đó."
"Thì ra là như vậy!" Lạc Tranh gật đầu tỏ ý đã hiểu, "Vậy mẹ của anh trai cậu đã xảy ra chuyện gì?"
"Nhắc tới chuyện này quả thực rất đau lòng." Liệt nhún nhún vai nói, "Trong gia tộc Louis, mỗi một người đều đã được định sẵn cuộc hôn nhân cho riêng mình. Đương nhiên, chị có thể tưởng tượng được cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối cổ lỗ đó rồi. Gia tộc Louis lại là một dòng họ lâu đời, vừa kinh doanh vừa tham gia chính trị, cho nên luôn liên hôn với con cháu các gia đình vương thất khác. Nhưng lúc đó, cậu của tôi lại thích một người phụ nữ bình thường. Bình thường ở đây không phải chỉ tướng mạo mà là xuất thân của bà.
Dì sinh ra trong một gia đình công chức bình thường, ngẫu nhiên gặp gỡ cậu mà thôi. Nhưng cậu vừa gặp đã yêu dì, rồi hai người họ tâm đầu ý hợp đã phát sinh quan hệ. Cậu trở về nhà, nói rõ chuyện với các vị trưởng bối trong gia tộc, kiên quyết muốn cùng dì kết hôn. Không khó để tưởng tượng ra lúc đó các vị trưởng bối phản đối đến cỡ nào, thậm chí còn nghĩ ra rất nhiều biện pháp để ngăn cản hai người họ ở bên nhau."
Lạc Tranh nghe chuyện, vừa cảm thấy sợ hãi vừa cảm thấy bi thương. Sinh ra trong gia đình như vậy, cũng khó tránh sẽ có một kết cục như vậy. Chỉ là ngang nhiên chia rẽ một đôi tình nhân như vậy quả thực quá tàn nhẫn. Nàng đột nhiên nhớ lại chuyện xưa của Louis 14…Chẳng lẽ, gia tộc này lại tái diễn thảm cảnh của năm xưa?
"Sau đó thế nào?"
"Về sau, dì có thai, cậu càng kiên quyết muốn kết hôn với dì hơn nữa. Nhưng trong mắt người lớn trong gia tộc, dì chỉ là một người thuộc tầng lớp thấp, căn bản không xứng làm con dâu của gia tộc Louis." Liệt khẽ lắc đầu, tiếp tục kể, "Khi bọn họ biết dì mang thai, liền nghĩ cách để giành được đứa bé. Mặc dù bọn họ không thừa nhận dì, nhưng huyết thống trực hệ của gia tộc Louis thì không thể bỏ qua. Cuối cùng, họ nghĩ ra một cách."
"Là cách gì?" Trong lòng Lạc Tranh không khỏi nổi lên một cảm giác bất an.
Liệt nhìn nàng, hít sâu một hơi, "Họ yêu cầu dì sinh đứa bé ra, nếu là con trai thì sẽ đồng ý cho dì bước vào gia tộc."
"Bọn họ thật quá đáng, đó hoàn toàn là một vụ giao dịch." Lạc Tranh thật sự tức giận.
"Đúng vậy! Đó chỉ là một vụ giao dịch, họ chỉ muốn huyết thống của gia tộc Louis mà thôi." Liệt gật đầu, "Cậu đương nhiên không đồng ý. Cậu toàn tâm toàn ý yêu dì như vậy, chỉ muốn dì được chấp nhận mà thôi. Nhưng cậu biết rõ, người trong gia tộc chỉ là đang tìm cớ, cho dù dì có sinh được con trai, bọn họ cũng tuyệt đối không để dì bước vào cửa. Cho nên, cậu cũng đã có một quyết định rất bạo gan, đó là từ bỏ thân phận vương thất của mình, cùng dì sống cuộc sống của những người bình thường."
Lạc Tranh khó nhọc hít một hơi, hai mắt mở lớn, không khỏi kính nể cha của Louis Thương Nghiêu có thể vì tình yêu mà từ bỏ hết thảy vinh hoa phú quý.
"Tôi đoán, rốt cục họ vẫn thất bại, phải không?"
"Phải!" Liệt xác nhận lời nàng, "Cậu rời khỏi gia tộc, đưa dì tới Provence. Hai người họ trải qua cuộc sống hạnh phúc được một năm. Một năm đó cũng khá yên ả, nhưng khi dì vừa sinh xong thì lập tức xảy ra chuyện." Liệt dừng lại một chút rồi kể tiếp, "Người của gia tộc chỉ chờ dì sinh xong, chỉ cần là bé trai, họ sẽ tìm cách giết chết dì ngay. Một ngày nọ, khi cậu cùng dì ôm đứa bé mới sinh từ vườn hoa trở về liền gặp bọn sát thủ. Cậu dù có thể đánh lại bọn chúng cũng không thể hoàn toàn để ý được tới dì. Khi một tên sát thủ vung lưỡi dao sáng loáng hướng về phía dì, cậu đã dùng thân mình đỡ nhát dao đó. Cho nên, cậu chính là dùng mạng của mình để bảo toàn sinh mạng cho dì…"
Lạc Tranh nghe mà run rẩy, vô thức thốt lên, "Thật sự là bi kịch lại tái diễn…"
"Chị đang nói tới bi kịch giữa Louis 14 và Mary Catherine sao?" Liệt mỉm cười hỏi lại.
"Đúng vậy, tôi vẫn không rõ truyền thuyết đó có phải thật hay không nữa." Lạc Tranh nhẹ nhàng trả lời.
"Là thật, nhưng bởi họ đã hoả thiêu Mary Catherine nên lịch sử không hề ghi lại tên bà ấy." Liệt gật đầu khẳng định lại, "Nhưng mà, người của gia tộc Louis cũng biết chuyện xưa nên rất lo lắng liệu bi kịch đó có lại tái diễn trên huyết thống trực hệ của gia tộc hay không. Sự thật đã chứng minh, câu chuyện xưa chính là một ví dụ, chỉ là người chết đi là cậu chứ không phải dì."
"Bọn họ…sao có thể ra tay như vậy?" Lạc Tranh thật sự cảm thấy phẫn nộ.
"Lúc đó, mục tiêu của họ chỉ là dì mà thôi. Bởi bọn họ cho rằng cậu bị dì mê hoặc, nhất định phải diệt trừ mới được." Liệt buồn bã nhìn về phía xa, "Không ngờ, bọn họ lại giết mất huyết thống trực hệ của gia tộc."
"Sao cậu lại biết chuyện này?" Lạc Tranh thắc mắc với cậu ta.
"Chúng tôi sau này có gặp dì, mà người của gia tộc cũng không hề che dấu. Đối với chuyện năm xưa, bọn họ cũng vẫn canh cánh trong lòng."
"Các cậu….đã gặp mẹ của Louis Thương Nghiêu?" Lạc Tranh thật sự ngạc nhiên.
"Đúng vậy, dì vẫn thỉnh thoảng lui tới với người trong gia tộc. Không, phải nói chính xác là, dì cho tới giờ cũng không rời bỏ anh trai. Sau khi cậu xảy ra chuyện, dì hận người của gia tộc đến thấu xương, thề không bước vào gia tộc Louis lấy một bước. Nhưng người của gia tộc đương nhiên không chịu buông tha đứa bé nên đã đề xuất điều kiện với dì, chỉ cần dì để cho đứa trẻ trở thành người thừa kế sản nghiệp của gia tộc. Thật ra dì cũng biết đây là chuyện không thể tránh được nên cũng đề ra điều kiện là không được ngăn cản mẹ con họ ở bên nhau, nếu không dì sẽ đưa đứa bé đi lập tức."
Liệt nhẹ nhàng kể tiếp, "Người của gia tộc cũng phải đồng ý, bởi lúc đó có rất nhiều người của các vương thất khác có mặt, bọn họ không có cách nào cự tuyệt. Cứ như vậy, anh trai lớn lên trong gia tộc Louis, trở thành người điều hành sản nghiệp của gia tộc. Còn dì, chỉ cần gặp mặt anh mà thôi, tuyệt đối không bước chân vào gia tộc nửa bước."
"Vậy…quan hệ giữa anh ta và mẹ…"
"Có thể nói rằng, người phụ nữ quan trọng nhất trong lòng anh ấy ngoài người mà anh ấy yêu thì chỉ có dì mà thôi. Anh ấy vẫn luôn cảm thấy cả cuộc đời dì quá vất vả, quá khổ sở cho nên anh ấy đối xử rất tốt với dì. Chỉ cần dì thích, anh ấy sẽ tìm mọi cách để hoàn thành. Cũng bởi lời của dì nên anh ấy mới ở lại gia tộc, hoàn thành sứ mạng của cậu năm xưa. Cũng không có cách nào, anh ấy là trưởng tôn của dòng họ, cho dù muốn tránh cũng không tránh được." Liệt lại nhún vai lần nữa, nghiêm túc nhận định.
Lạc Tranh gật đầu, trong lòng không khỏi cảm thấy kính nể mẹ của Louis Thương Nghiêu.
"Bởi anh biết dì sống rất vất vả, nơi ở lại không tốt cho nên từ nhỏ anh đã quyết chí trở thành một kiến trúc sư thật giỏi, có thể thiết kế cho dì những căn nhà đẹp nhất. Anh quả thật đã làm được chuyện đó. Tuy anh ấy không phải là kiến trúc sư, nhưng hiện tại, tất cả biệt thự mà dì ở đều do anh ấy đích thân thiết kế, vậy coi như cũng hoàn thành tâm nguyện." Liệt vừa cười vừa nói.
Trong lòng Lạc Tranh không khỏi nổi lên một hồi chua xót. Chuyện của cha mẹ hắn năm xưa quả thực quá bi thảm, mà sự hiếu thuận của hắn lại khiến cho nàng cảm động…
"Nhưng mà, Lạc Tranh…" Liệt bất ngờ chuyển đề tài, nhìn về phía nàng, ánh mắt tràn ngập sự nghiêm túc.
Lạc Tranh bị bộ dạng của cậu ta làm cho sợ, vội hỏi, "Cậu muốn nói gì thế?"
"Tôi không muốn nhìn thấy bi kịch giữa Louis 14 và Mary Catherine lại lần nữa tái diễn trên người chị. Càng không muốn nhìn thấy chị lại bước vào con đường như của dì." Từng lời của Liệt vô cùng chân thành, ý tứ cũng rất rõ ràng.
Lạc Tranh chợt sững người…
"Hiện tại mặc dù không giống như trước kia, con cháu trong gia tộc không nhất thiết phải theo sự sắp xếp hôn sự của trưởng bối, nhưng anh thì tuyệt đối không có ngoại lệ. Anh ấy yêu chị, cho dù là đối với anh ấy hay chị mà nói thì…" Liệt hít sâu một hơi, "…đều sẽ là một thảm hoạ, sẽ khiến bi kịch lại tái hiện thêm lần nữa."
Tim Lạc Tranh không khỏi đập loạn lên, hô hấp cũng trở nên gấp rút…
"Cho nên, Lạc Tranh, chị đã nghĩ kỹ chưa? Thân phận của anh ấy không cho phép anh ấy có quyền yêu một người phụ nữ nào khác. Tất cả quyền chủ động đều ở chị. Chị yêu anh ấy sao?" Liệt nhìn nàng hồi lâu, nghiêm túc hỏi.
"Tôi…" Lạc Tranh không khỏi cảm thấy bi thương. Đúng vậy, ngay từ đầu nàng đã biết, hai người bọn họ vĩnh viễn thuộc về hai thế giới, vĩnh viễn không thể cùng xuất hiện. Trong thế giới của Louis Thương Nghiêu không phải còn có một vị công chúa hay sao? Bọn họ mới là môn đăng hộ đối…"
"Liệt, tôi không biết cậu đang nói bậy cái gì. Tôi sao có thể yêu anh ta chứ?" Nói đến đây, Lạc Tranh miễn cưỡng nở nụ cười, "Con người tôi, tính mệnh vẫn là quan trọng nhất, biết rõ anh ta nguy hiểm như vậy sao có thể ngốc nghếch yêu chứ? Hơn nữa, trong mắt anh ta, tôi…chẳng qua chỉ là một tình nhân mà thôi. Tôi cùng anh ta, vĩnh viễn không thể nào…"
"Lạc Tranh, tôi không thích nghe chị nói về mình như vậy. Trong mắt tôi, chị là người hoàn mỹ nhất." Thẳm sâu trong đáy mắt Liệt hiện lên một suy nghĩ sâu xa, nở nụ cười, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, "Nhưng mà, mặc kệ chị yêu hay không yêu, đối với tôi không quan trọng. Tôi sẽ bảo vệ chị, nhất định sẽ bảo vệ chị, không để chị bị tổn thương dù chỉ một chút."
"Liệt…" Lạc Tranh thực sự cảm động trước sự chân thành của cậu ta. "Không cần phải vì tôi làm gì hết, tôi cũng không thể cho cậu cái gì…"
"Tôi cũng đâu cần hồi đáp." Liệt nghe vậy liền cười lớn, "Yên tâm đi, tôi yêu chị là chuyện của riêng tôi, không liên quan gì tới chị. Cho nên, tôi bảo vệ chị cũng là chuyện cá nhân mà thôi. Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ hy vọng chị có thể mỗi ngày đều vui vẻ, vậy là đủ rồi."
"Cảm ơn cậu!" Lạc Tranh thật sự lần đầu tiên gặp được một người hiểu chuyện như Liệt. Tuy tuổi tác không nhiều nhưng cậu ta thật sự rất tâm lý.
Liệt cười, rồi lại đau lòng nhìn nàng, cuối cùng, không kìm chế được đem nàng kéo nhẹ, ôm vào lòng….
Tình yêu một khi đã nảy sinh thì sao có thể kìm chế được đây? Không kìm chế được nên Liệt chỉ có thể đem hết khả năng của mình để nàng cảm thấy vui vẻ cùng an toàn, không để cho nàng phải chịu tổn thương dù chỉ một chút…
Lạc Tranh lẳng lặng vùi ở trong ngực của Liệt. Cậu ta đã không còn là cậu thanh niên năm xưa, cậu ta đã trở thành một người đàn ông trưởng thành với lồng ngực vạm vỡ, đủ để cho nàng dựa vào. Nhưng, lòng của nàng lại không ngừng đau đớn, trong đầu chỉ nghĩ đến người đàn ông kia…
Xa xa, Louis Thương Nghiêu đứng đó, hình ảnh hai người dưới bóng cây ôm nhau đập thẳng vào mắt khiến sống lưng hắn bất giác lạnh cứng lại. Ngay cả gương mặt cương nghị cũng trở nên lạnh băng, đôi môi mỏng mím chặt lại, không khó nhận ra hắn đang cố gắng nhẫn nhịn tới mức nào.
Hắn vẫn không hề chớp mắt nhìn về phía Lạc Tranh cùng Liệt, bàn tay đột nhiên siết lại thành nắm đấm. Nụ cười dịu dàng như vậy, nàng chưa từng dành cho hắn bao giờ. Một cảm giác ghen tức chưa từng có nảy sinh trong lòng hắn, nhanh chóng lan tràn khắp lục phủ ngũ tạng, khiến hắn cơ hồ không thở nổi…