Trên sân trống trải một người một thân áo trắng đang đứng, tóc dài vi phiêu, dung mạo tuyệt thế làm cho thiên địa đều phải thất sắc, văn mạch trên má phải lại làm cho hắn có vẻ có chút tà mị, nhưng song đồng bảy màu kia tản mát ra ánh sắc bén như có thể thấy rõ hết thảy, rồi lại khiến cho hắn bịt kín một tầng khí chất nghiêm nghị. Toàn thân như bao phủ ở trong mâu thuẫn làm cho hai người đang đánh nhau vừa nhìn thấy liền không nói được một lời.

Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn hai người chỉ chuyên chú mà đánh nhau, nửa năm qua đều trình diễn một màn như thế. Mà từ khi được người nọ tự mình dạy, võ công cùng năng lực ứng đối của hai người đột nhiên tăng mạnh lên. Ước chừng một canh giờ sau, hai người đồng thời xuất ra chiêu cuối cùng, sau đó liền thu thế nhảy về phía sau ngừng lại, tiếp theo xoay người hướng người đứng ở một bên hành lễ.

Ti Hàn Nguyệt nhìn thấy hai người vẫn như trước không lên tiếng, chính là xoay người đi tới nhuyễn y phía trước ngồi xuống. Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn cũng vội vàng đi qua, im lặng ngồi đối diện người nọ.

“Từ ngày mai, các ngươi không cần đến nữa.” Tiếp nhận nước trà Huyền Thanh đưa, Ti Hàn Nguyệt lạnh nhạt nói.

“Ca ( Hoàng thúc )? !” Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn nghe người nói thế, trong lúc nhất thời có chút phát mộng, có chút kinh ngạc.

“Những gì các ngươi có thể học, ta đã dạy toàn bộ, nếu muốn mạnh hơn các ngươi phải không ngừng tự tôi luyện. Không trải qua chém giết, vĩnh viễn không thể trở thành kẻ quật cường , ý tứ này không cần ta nhiều lời.” Một câu nói của Ti Hàn Nguyệt liền dẹp bỏ bất an của hai người.

“Y Tư Hàn.” Ti Hàn Nguyệt đột nhiên gọi.

“Ca.” Y Tư Hàn còn đang chăm chú nhìn ca ca.

“Ngày mai trở đi, ngươi đến Nội Giam xử cùng Ám nhãn đi nhận nhiệm vụ, sáng sớm ngày mai sẽ có người mang ngươi đi. Thiên Nguyệt Phủ cùng Huyết Độc Giáo nếu không có đại sự, ngươi cứ giao cho người phía dưới xử lý là được.”

“Dạ, ca.”

“Ti Liễu Hàn.” Nói xong, Ti Hàn Nguyệt nhìn tên còn lại, đồng thời từ trong lòng xuất ra một cuốn sổ.

“Hoàng thúc.” Ti Liễu Hàn cung kính tiếp nhận thứ gì đó người nọ đưa qua.

“Thân là Hoàng tử, ngươi phải hiểu biết quân đội của mình, thân là Thái tử, tương lai phải khống chế cả thiên hạ, thực lực của ngươi còn chưa đủ.” Nhìn Thái tử đối diện, đôi mắt Ti Hàn Nguyệt có chút thâm trầm.

“Hoàng thúc giáo huấn rất phải.” Ti Liễu Hàn thấp giọng lại, trong mắt xẹt qua một đạo ám quang khổ sở.

“Ngày mai, một vạn Ngự lâm quân mới vừa chiêu mộ sẽ đưa đi huấn luyện, ngươi cùng vài người nữa đi theo. Trước khi trở về, đem nội dung trong quyển sổ trên tay ngươi toàn bộ hoàn thành.” Ti Hàn Nguyệt nhìn chằm chằm Ti Liễu Hàn, giọng điệu lạnh nhạt như trước.

“. . . . Dạ, Hoàng thúc.” Xiết chặt tay, Ti Liễu Hàn trầm thanh đáp trả.

“Ti Liễu Hàn, chấp nhất sẽ không thể thay đổi được gì, chỉ làm cho ngươi càng ngày càng yếu. Ngươi như vậy, dùng cái gì xưng vương xưng đế.” Ti Hàn Nguyệt lãnh trầm trong lời nói làm cho sắc mặt Ti Liễu Hàn nháy mắt trở nên tái nhợt.

“Hoàng thúc!” Ti Liễu Hàn có chút kinh hoảng hô lớn. Lời nói của Hoàng thúc làm cho hắn có chút sợ hãi.

“Ca?” Y Tư Hàn có chút vô thố nhìn ca ca, lời nói của ca đến tột cùng là ý gì.

Mà Ti Hàn Nguyệt lại không nói thêm gì nữa, chính là đứng lên xoay người nhìn về hai người mới đến. Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn kinh ngạc nhìn người không biết khi nào xuất hiện, sửng sốt một hồi vừa muốn hành lễ, đã bị một người khẽ nâng tay ngừng lại.

“Hàn Nguyệt, đã xong sao?” Ti Cẩm Sương bắt tay đem áo choàng đi đến phủ lên cho người nọ, ôn nhu hỏi. Mấy ngày nay dần dần lạnh, tuy biết người này không sợ lạnh, nhưng hắn vẫn rất lo lắng.

“Ân.” Ti Hàn Nguyệt khẽ lên tiếng, để mặc người này cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của mình.

“Ngũ ca, ngươi bồi Thất ca đi về trước đi.” Ti Hoài Ân có thâm ý nhìn Ngũ Ca liếc mắt một cái. Ti Cẩm Sương lập tức hiểu được gật đầu, ôm thắt lưng Hàn Nguyệt nhẹ giọng nói: “Hàn Nguyệt, chúng ta đi về trước đi.”

“Ân.” Lãnh đạm như cũ, Ti Hàn Nguyệt cũng không quay đầu lại cùng Ti Cẩm Sương ly khai luyện võ trường. Huyền Thanh nhìn Bát vương gia liếc mắt một cái, đi theo hai người đang rời đi.

Nhìn mạt bóng dáng biến mất, Ti Hoài Ân mỉm cười, quay đầu nhìn hai người thần sắc phức tạp. Đi đến ghế người nọ vừa ngồi, Ti Hoài Ân đối hai người phất tay: “Ngồi xuống đi, cho tới bây giờ ta còn chưa từng cùng hai người các ngươi tán gẫu qua.” Ám nhãn theo sau lặng yên không một tiếng động liền ẩn nấp đi.

“Thời gian qua thật là nhanh, nhoáng một cái các ngươi đều lớn như vậy.” Ti Hoài Ân thân thủ rót cho hai vãn bối ly trà, Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn vội vàng đi lên tiếp ấm trà, lại nghe người này nói, “Để ta làm đi, sau này chỉ sợ cũng không có cơ hội như vậy.”

“Bát hoàng thúc?” Ti Liễu Hàn nghe vậy có chút kinh ngạc, Y Tư Hàn khó hiểu nhìn vị Hoài thân vương có chút kỳ quái này.

“Tư Hàn, luận bối phận ngươi nên gọi ta một tiếng ca ca đi.” Ti Hoài Ân uống ngụm trà, ôn hòa nhìn hai người đối diện.

“Hoài thân vương. . .” Y Tư Hàn bị những lời của người này làm cho không biết nên phản ứngnhư thế nào.

“Ha ha, các ngươi đừng làm vẻ mặt sợ hãi vậy, ta hôm nay chỉ là nghĩ muốn lấy thân phận bằng hữu cùng các ngươi tâm sự. Tư Hàn, ngươi không cần gọi chúng ta là thân vương. Trừ bỏ Tứ ca ra, những người khác ngươi cứ trực tiếp xưng hô thúc thúc thì được rồi, ngươi không biết mỗi lần ngươi gọi chúng ta là thân vương chúng ta đều cảm thấy rất quái lạ.” Nhớ tới Đại ca bọn họ đối hắn oán giận, Ti Hoài Ân nở nụ cười.

“Này. . . này rất không ổn .” Y Tư Hàn lắc đầu, hắn có thể nào vô lễ như thế a, tuy rằng có thể nói là bọn họ nhìn thấy hắn lớn lên.

“Có gì không ổn? Ngươi là sợ chúng ta mất hứng đi, hay là sợ có người nói ngươi ỷ vào thân phận ca ngươi mà không đem người khác để vào mắt?” Ti Hoài Ân bình tĩnh vạch ra băn khoăn của Y Tư Hàn.

“Ngô. . . Hoài thân vương, ngài nếu biết. . . thì không nói là được.” Đối với Hoài thân vương, Y Tư Hàn thoáng lộ ra bản tính bướng bỉnh.

“Ha hả, ngươi a. Nói ngươi khôn khéo đi, nhưng mà gặp chuyện của ca ngươi ngươi liền hồ đồ; nói ngươi hồ đồ thì trừ chuyện ca ngươi ra thì mọi thứ đều khôn khéo, tính tình này thật đúng là rất giống Lâm phu nhân.” Trong giọng nói của Ti Hoài Ân mang theo một tia sủng nịch vãn bối.”Đừng kêu thân vương nữa, gọi ta Hoài Ân thúc đi, nếu ngươi gọi ta là ca ca thì Liễu Hàn phải gọi ngươi là thúc rồi, dù sao bối phận này đã muốn rối loạn. Như vậy, người không biết rõ lắm về thân thế ngươi cũng sẽ không nghi ngờ gì, yên tâm, sẽ không mang đến phiền toái cho Thất ca đâu.”

“Ân. . . Nếu vậy thì ta gọi ngài là Hoài Ân thúc, khi có người thì gọi ngài là Hoài thân vương?” Y Tư Hàn suy nghĩ biện pháp lưỡng toàn, kêu ca là thúc, hắn thì không sao cả, chính là hắn thật sự không muốn mang đến phiền toái cho ca.

“Như thế nào lại gọi như vậy? Ngươi để ý làm cái gì, ai sẽ tìm ca ngươi phiền toái? Thái hoàng? Hoàng Thượng? Hay là mấy Vương gia chúng ta?” Ti Hoài Ân nhìn Y Tư Hàn cười mắng, người này thật sự là có lòng quan tâm.

“Hoài Ân thúc. . . Ta không lo lắng các ngươi đối với ca ta, chính là sợ. . .” Y Tư Hàn không có nói thêm gì nữa, bất quá Ti Hoài Ân như thế nào không biết hắn ám chỉ ai.

“Ngươi a, bảo ta nói ngươi cái gì mới được đây. Trong đầu của ngươi chỉ cần nghĩ nên như thế nào làm cho mình biến thành cường đại, cho ca ngươi bớt quan tâm đến ngươi, không đụng phải chuyện loạn thất bát tao gì. Đám văn võ bá quan trốn còn không kịp, người nào dám tùy tiện nói Thất ca cái gì. Hơn nữa, trọng thần trong triều đều là năm đó Thất ca mang theo bên người, cũng đều là nhìn thấy ngươi lớn lên, ngươi còn đam* cái gì tâm*?” Ti Hoài Ân có chút bất đắc dĩ điểm điểm đầu Y Tư Hàn, “Về phần người trong cung, ngươi lại càng không cần quan tâm, không có người nào dám nói gì đâu.” Nói tới đây, Ti Hoài Ân nhìn về phía Ti Liễu Hàn. (*đam tâm: lo lắng)

“Ân. . Ta biết.” Y Tư Hàn cúi đầu nhỏ giọng đáp trả, lập tức cảm thấy Ti Liễu Hàn bên cạnh hơi thở thay đổi. Ai, hắn chính là không nghĩ người này quá khó chịu, cho nên ở trong cung mới có thể phá lệ cẩn thận.

Ti Hoài Ân nhìn thấy hai người trong lòng có chút hiểu, mặc dù không định chỉ ra, nhưng nghĩ đến thời gian của mình đã không còn nhiều, hắn vẫn là quyết định đem ra nói hết: “Tư Hàn, ngươi là không muốn Liễu Hàn khó xử, cho nên mới như vậy đi.”

“Hoài Ân thúc?” “Bát Hoàng thúc!” Hai người kinh hoảng nhìn người đang mỉm cười.

“Các ngươi không nói chẳng lẽ chúng ta sẽ không biết sao?” Lời nói của Ti Hoài Ân làm cho hai người hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, “Chúng ta đều biết hết, chính là các ngươi còn nhỏ, nên muốn cho các ngươi thời gian để các ngươi chậm rãi hiểu được, bất quá hiện tại xem ra, các ngươi ngay cả phân nữa cũng không hiểu.”

“Bát. . .Bát hoàng thúc. . .” Ti Liễu Hàn có chút bối rối gọi, chẳng lẽ cả Phụ hoàng. . . Cũng biết ? Nghĩ đến đây, Ti Liễu Hàn sau lưng bắt đầu lạnh cả người.

“Tư Hàn, Liễu Hàn, các ngươi đừng khẩn trương, ta hôm nay nếu nói ra, liền cho thấy chúng ta cũng không để ý. Nếu để ý ta sẽ không nói với các ngươi những lời này.” Ti Hoài Ân trấn an vỗ vỗ hai người sắc mặt tái nhợt.

“Tư Hàn, ngươi ở trong cung đối chúng ta nơi chốn cẩn thận, cung kính hữu lễ, là không muốn nhóm phi tử, hoàng tử trong cung đối với ca ngươi có chuyện nói, không muốn cho ca ngươi không thể làm người, cũng không muốn cho Liễu Hàn khó xử, có phải không? Dù sao hắn cũng là Thái tử.” Ti Hoài Ân nhất châm kiến huyết (một kim đâm ra máu) vạch ra nỗi khổ của Y Tư Hàn. Y Tư Hàn ngốc lăng một hồi, im lặng gật đầu, trừ bỏ một ít người ra, những người khác đều nghĩ hắn là nghĩa đệ của ca ca, phi tử hậu cung trừ bỏ Hoàng hậu thì không ai biết thân phận thật của hắn.

“Liễu Hàn. . .” Ti Hoài Ân kéo tay Ti Liễu Hàn qua, vỗ nhẹ vài cái, thở dài một tiếng, “Ngươi vẫn rất oán trách Thất Hoàng thúc của ngươi đi. Trách hắn không chỉ có dụ dỗ Thái hoàng cùng chúng ta, còn trách hắn dụ dỗ Phụ hoàng của ngươi, làm cho Mẫu hậu ngươi khổ sở.”

“Hoàng thúc. .” Bị nói trúng tâm sự Ti Liễu Hàn thân mình có chút phát run. Trên mặt Y Tư Hàn liền lộ ra một tia bất đắc dĩ cùng thống khổ, hắn cùng Liễu Hàn chỉ hơn kém hai tuổi, hai người có thể nói là cùng nhau lớn lên, Liễu Hàn xem hắn như thân huynh đệ, không có bởi vì chuyện của ca ca mà không để ý tới hắn, hắn thật sự không biết nên như thế nào giúp Liễu Hàn.

“Ai. . . Kỳ thật các ngươi đều sai lầm rồi.” Biết mình nói đúng, Ti Hoài Ân khóe miệng tươi cười thu lại, hắn không muốn hai người con trai này sau này phải hối hận cả đời.

“Hoài Ân thúc?” Y Tư Hàn nghi hoặc nhìn qua, nhiều năm như vậy, hắn vẫn muốn biết ca ca cùng mấy người này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, dù sao nương chưa bao giờ nguyện ý nói cho mình nghe.

“Tư Hàn, Liễu Hàn, người các ngươi nên oán trách không phải Thất ca. . . Mà là chúng ta, là chúng ta đem hắn cường giữ ở bên người, nếu không phải chúng ta, hắn. . . đã sớm ly khai.” Lời nói của Ti Hoài Ân ở trong lòng hai người đầu hạ khối cự thạch, nhìn thấy chung quanh đèn cung đình bắt đầu được thắp, Ti Hoài Ân nói nhỏ: “Rõ ràng đã nhiều năm như vậy, lại giống như hôm qua mới phát sinh. . . .”

Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn lúc này chỉ im lặng mà nghe, bọn họ biết người này giờ phút này sắp nói cho bọn họ những chuyện quá khứ cho tới bây giờ bọn họ vẫn không thể biết được.

“Mẫu thân của ta năm đó cùng mẫu thân Thất ca Lệ quý phi là hai quý phi duy nhất trong hậu cung. Sau đó, Lệ quý phi có thai trước, mà mẫu thân của ta. . . biết được Lệ quý phi hoài thai chính là nam anh, bởi vì sợ phụ hoàng phong Lệ quý phi vi Hậu. . . Khi Lệ quý phi mang thai tám tháng, mua chuộc ngự y trong cung hạ dược sẩy thai với Lệ quý phi.” Ti Hoài Ân chìm sâu trong hồi ức coi như không nghe thấy âm thanh kinh ngạc của hai người trước mặt, ánh mắt nhìn chằm chằm một ngọn đèn cung đình vẫn không nhúc nhích.

Y Tư Hàn trăm triệu lần không nghĩ tới người kê dược cho nương cư nhiên là mẫu thân của Hoài Ân thúc, hắn còn đang kinh ngạc thì tiếng nói khàn khàn tiếp tục vang lên.

“Lệ quý phi may mắn bình an sanh ra đứa nhỏ, sau lại được phong làm Hoàng hậu, mà bởi vì sự tình bại lộ, mẫu thân của ta lúc đó đang mang thai ta bị Phụ hoàng nhốt vào lãnh cung. Sau khi ta sinh vẫn sinh hoạt tại lãnh cung, ta mặc dù cũng là Hoàng tử nhưng bởi vì chuyện của mẫu thân, trong cung không ai xem ta là Hoàng tử, cho dù là bọn thái giám ở lãnh cung nhìn thấy ta cũng luôn khi dễ, cho nên từ nhỏ ta rất hay khóc, cũng thực yếu đuối. Năm ấy ta sáu tuổi, Phụ hoàng đột nhiên phái người đến nói cho ta biết người cho ta theo các Hoàng tử khác đi thư viện học, ta lúc ấy thật cao hứng, tuy rằng biết tới nơi đó nhất định không tốt, nhưng vì mẫu thân, ta phải bắt lấy cơ hội này, cho dù không được Phụ hoàng chú ý, ta cũng muốn học thêm vài thứ, có lẽ sau này có thể thoát khỏi loại cuộc sống này.”

Nhớ tới những ngày ở lãnh cung, Ti Hoài Ân không có nhiều thống khổ, chỉ là bình thản kể lại. Mà Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn không cách nào tưởng tượng vị Hoài thân vương nổi tiếng thiên hạ trước mắt này cư nhiên có một đoạn quá khứ như vậy.

“Tới thư viện, quả nhiên không ngoài dự kiến. Khi đó Nhị ca cùng Tam ca còn sống, mỗi ngày tìm biện pháp khi dễ ta, mỗi lần ta khóc chính là lúc bọn họ vui vẻ nhất. Nhưng bởi vì thân phận của ta, lại là ở trong cung, Đại ca bọn họ tuy rằng khó chịu, nhưng cũng không giúp được ta. Hoàng tử năm tuổi đều đến thư viện đọc sách, lúc ta đi đã chậm một năm, trước khi đi ta vốn là chuẩn bị tâm lý bị Thất ca đánh chửi, nhưng ai biết, lúc ta đến cư nhiên Thất ca cũng không có đến thư viện đọc sách. Cho nên tuy rằng mỗi ngày đều rất sợ hãi đi thư viện, nhưng ta lại cũng muốn đi, muốn nhìn một chút cái người được gọi là Thất ca thiếu chút nữa bị mẫu thân ta hại chết bộ dáng như thế nào, nếu có thể, ta muốn hướng hắn nói một tiếng thực xin lỗi, mặc dù không hy vọng hắn có thể tha thứ cho ta, nhưng mẫu thân năm đó dù sao thiếu chút nữa hại chết hắn cùng nương hắn, ta vẫn chuẩn bị mẫu trái tử thường (mẹ nợ thì con trả).” Nói tới đây, Ti Hoài Ân ngừng lại, nhớ tới những ngày bị người khi dễ, hắn lúc này đã không thống khổ như năm đó, hiểu được giờ chỉ là thản nhiên cảm khái.

“Kia. . . sau đó. . . ca ta. . . ân. . đánh ngài  sao?” Y Tư Hàn không xác định hỏi đến, nương từng kể qua cho hắn chuyện ca ca năm đó bác bỏ thái phó, vậy chứng tỏ ca ca vẫn có đi thư viện, lúc này Y Tư Hàn vạn phần tức giận mẫu thân, như thế nào nói cho hắn ít như vậy a. Mà Ti Liễu Hàn cũng nôn nóng nhìn Bát Hoàng thúc, đối với chuyện mấy người bọn họ năm đó, hắn vẫn rất muốn biết rõ ràng.

“Ngươi cảm thấy được ca ngươi sẽ khi dễ ta sao?” Ti Hoài Ân cười hỏi, đứa nhỏ này, chẳng lẽ là nhìn ca hắn như vậy sao? “Ách. . . Ca ta đương nhiên sẽ không tùy tiện khi dễ người khác.” Y Tư Hàn cũng hiểu được mình có chút ngu xuẩn.

“Ha ha, vậy là ngươi còn có chút hiểu được.” Ti Hoài Ân cười tự rót thêm trà cho mình, tiếp tục nói: “Một năm sau khi ta đi thư viện ca ngươi mới đến thư viện học bài. Ngày Thất ca tới ta nhớ rất rõ ràng: hắn mặc áo choàng màu đen, cả người đều bị che kín, chỉ lộ ra cằm. Lúc hắn đi vào chúng ta đều ngây dại, bởi vì tất cả mọi người nghĩ rằng hắn sẽ không đến thư viện, dù sao đã qua hai năm, hơn nữa, hắn nổi tiếng chán ghét tranh cãi ầm ĩ, Phụ hoàng lại cực kỳ sủng ái hắn, cho nên đối với chuyện hắn đến thư viện đọc sách, chúng ta là càng ngày càng không ôm hy vọng. Nhưng hắn vẫn là làm cho chúng ta xuất hồ ý liêu (ngoài dự kiến), tuy là chậm hai năm, hắn vẫn là đến đây. . . .”

“Lúc ấy, Đại ca hướng hắn giới thiệu chúng ta, cuối cùng mới nói đến ta. Khi đó nói không sợ là gạt người, ta mặc dù không có gặp qua hắn, nhưng biết Phụ hoàng là thực sủng hắn, hắn thậm chí thường xuyên ở chỗ Phụ hoàng qua đêm, không ai được loại ân chuẩn này. Thậm chí ngay cả lúc hắn chọn nô tài, đều là Phụ hoàng cùng đi. Tại bữa tiệc sinh nhật hai năm trước của Phụ hoàng, một vũ điệu Phượng Hoàng Triều Phụng của hắn làm khiếp sợ vua và dân, càng làm cho Phụ hoàng ngoại lệ chấp thuận hắn trước tiên dọn ra khỏi chỗ của Hoàng hậu nương nương, dọn đến Nguyệt Tiêu Điện trong tẩm cung của Phụ hoàng. Các ngươi biết không? Cung điện trong tẩm cung của Hoàng Thượng là không thể tùy ý cho bất kỳ ai ở lại, trừ phi là người được Hoàng đế ân chuẩn, ngay cả Hoàng hậu cũng chưa có tư cách vào ở. Có thể nói, nếu hắn hận ta, Phụ hoàng khẳng định là cho hắn được tùy ý, ta dù sao cũng là Hoàng tử mang tội. Chính là. . . hắn cái gì cũng không có làm, tháo mũ xuống nói ra tên mình xong liền im lặng ngồi trở lại vị trí, không hề để ý đến chúng ta. Ở trong mắt hắn, ta cùng người khác không có gì khác nhau.”

“Hoài Ân thúc, chuyện kia cũng không phải lỗi của ngài.” Nghe đến đó, Y Tư Hàn có chút không đành lòng. Ti Liễu Hàn cũng nhỏ giọng mở miệng: “Đúng vậy, Bát Hoàng thúc, chuyện kia không nên đổ hết lên ngài.” Chuyện hậu cung tranh quyền đoạt thế, không phải năm đó hắn có thể quyết định.

“Trong cung không phải là như thế này sao? Cho dù là ở ngoài cung, dân chúng bình thường cũng là đồng dạng, không có gì có nên hay không. Tục ngữ nói: phụ trái tử thường. Ta bất quá là cùng một ý mà thôi.” Nhìn thấy hai người so với mình còn khổ sở hơn, Ti Hoài Ân cười rộ lên, gõ trán hai người một cái, “Các ngươi không cần như thế, dù sao sự tình đã qua nhiều năm như vậy.”

“Bát hoàng thúc. . . Ngài năm đó không hận sao? Hận Hoàng gia gia đối xử với ngài như vậy, dù sao ngài. . cũng là Hoàng tử, là đứa con của Hoàng gia gia.” Ti Liễu Hàn hỏi ra nghi hoặc trong lòng, bị khi dễ như vậy có thể nào không hận đâu. Còn cư nhiên có thể cùng bọn họ bình thản ở chung nhiều năm như vậy.

“Có lẽ là có hận đi, chính là lúc hận ý của ta còn chưa kịp sinh ra, Thất ca liền chiếm cứ toàn bộ cuộc sống của ta. Tâm tư của ta tất cả đều là như thế nào biến cường, như thế nào không làm cho Thất ca chán ghét ta, làm sao còn có tâm tư dư thừa suy nghĩ chuyện của Phụ hoàng. Hơn nữa khi đó, Phụ hoàng trừ bỏ dị thường yêu thương Thất ca ra, đối với chúng ta đều là đối xử bình đẳng.”

“Kia. . Các ngươi sẽ không. . .” Y Tư Hàn không biết có nên hỏi không.

“Ghen tị sao?” Ti Hoài Ân cười khẽ ra tiếng, “Người khác có lẽ sẽ thế, nhưng ta một tia đều không có.”

“Vì sao?” Ti Liễu Hàn không rõ người này vì sao một chút cũng không để ý. Từ nhỏ sinh hoạt tại lãnh cung nhận hết sự đối xử lạnh lùng của người chung quanh, tới khi đi thư viện lại bị huynh trưởng của mình khi dễ, ngay cả Phụ hoàng cũng chẳng quan tâm, chỉ sủng ái Thất ca của mình, hắn vì sao không hận, vì sao không ghen tị?

“Liễu Hàn. . .” Ti Hoài Ân nhìn thấy người kia có chút kích động nghiêm túc mở miệng: “Nếu không có hắn, ta đã sớm là một mạt vong hồn .”

Đối với hai người thần sắc chấn động mạnh, Ti Hoài Ân chậm rãi nói: “Năm ấy tám tuổi. . . . Ta bị Nhị ca lừa cưỡi ngựa, lúc ta vừa lên ngựa, hắn ngay tại trên thân ngựa đâm một kiếm, lúc ấy ngựa bắt đầu phát cuồng. Thị vệ bên cạnh bị hạ lệnh không được cứu ta, ta lúc đó trừ bỏ nắm chặt bờm ngựa cái gì cũng làm không được, ngay khi ta nghĩ ta nhất định sẽ chết, là Thất ca không để ý nguy hiểm nhảy lên ngựa đem ta cứu. Vì cứu ta. . . Thất ca thiếu chút nữa mất một tay.”

“Trời ạ, không thể nào. . .” Mẫu thân của ta a, chuyện kích thích như vậy ngươi cư nhiên cũng chưa nói cho ta.

“Mùa hè năm ta mười tuổi, có một ngày giữa khuya, lãnh cung đột nhiên bị người phóng hỏa, lúc ấy nương ta còn kẹt tại bên trong. Ngày đó thế hỏa rất lớn, ta khóc to muốn đi vào cứu nàng, sau đó bị Thất ca tát cho một cái. Hắn một bên mắng ta không biết tự lượng sức mình, tự tìm tử lộ, một bên lại tự mình vọt vào. . . .” Nghĩ đến một màn lúc đó, Ti Hoài Ân vẫn là đỏ đôi mắt, một màn đó làm cho hắn xém chút bị hù chết, cũng vạn phần hối hận chính mình ngay lúc đó lỗ mãng, “Các ngươi cũng biết, sau đó lãnh cung sụp. . . mà hắn. . . hắn lại chưa đi ra, ta khi đó hối hận cực kỳ, đã nghĩ vạn nhất nếu hắn có bề gì, ta nhất định sẽ chạy vào chết cùng hắn. Hoàn hảo. . . hắn cuối cùng vẫn là bình an đi ra, hơn nữa còn cứu được nương ta.”

“Bát hoàng thúc. . .” “Hoài Ân thúc. . .” Nhìn thấy người có chút thương cảm, Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn không đành lòng mà thét lên, bọn họ không nghĩ tới cư nhiên có nhiều chuyện xưa như vậy. Người đó lại từng có lúc gặp nguy hiểm như vậy.

“Hắn từng nói với ta, chuyện nương ta chính là chuyện riêng của nương ta cùng Hoàng hậu nương nương, giữa ta và hắn cái gì cũng đều không liên quan. Hắn. . . không hận ta, đối với ta cuối cùng chỉ là tiếc hận rèn sắt không thành thép mà thôi. Hắn luôn nói ta quá yếu ớt, quá thích khóc, mỗi lần hắn nhìn thấy bất quá sẽ ném ta một chút, sau đó an bài cho ta rất nhiều bài huấn luyện để ta đi làm. Cứ như vậy, một lần lại một lần, một chút lại một chút, ta bị hắn dẫn theo. Có thể nói, không có hắn. . . sẽ không có Ti Hoài Ân hiện nay. Tư Hàn. . với ta mà nói ‘trưởng huynh như cha’. . . . Ta so với ngươi càng có cảm xúc nhiều hơn. Thất ca ngày thường tuy rằng luôn lạnh lùng, nhưng hắn lại cái gì cũng đều nghĩ tốt cho chúng ta. Dụng tâm của hắn đối với chúng ta không hề ít hơn so với Phụ hoàng, có khi hắn nghĩ còn nhiều hơn cả Phụ hoàng. Không có hắn, Đại Yển hôm nay còn không biết khi nào mới có thể xuất hiện. Mỗi lần nguy hiểm, đều là hắn ở trước mặt che chở cho chúng ta.”

“Bát Hoàng thúc. . các ngươi là vì báo ân. . Mới ở bên người Thất Hoàng thúc sao?” Ti Liễu Hàn cắn cắn môi, do dự hỏi ra.

“Báo ân sao? . . . .” Ti Hoài Ân thấp giọng, hạ mắt trầm tư nửa ngày đột nhiên nở nụ cười, “Người khác. . ta không rõ ràng lắm. . còn ta cũng không biết. Trước kia chỉ muốn ở bên người hắn mà hầu hạ hắn, hắn là bầu trời của ta, ta chỉ muốn nhìn thấy hắn, không ly khai hắn. Không có hắn, ta cảm giác rằng mình cái gì cũng làm không được. Sau đó. . . đã xảy ra rất nhiều chuyện, ta mới phát hiện mình căn bản không thể ly khai hắn, một ngày không thấy hắn ta đã không chịu nổi, nhưng khi đó ta nào dám đối với hắn ôm tạp niệm, hắn là người cao như vậy không thể chạm vào. Sau đó nữa. . . chúng ta ba người kiên quyết cùng Phụ hoàng ở bên hắn, năn nỉ hắn để cho chúng ta bồi ở bên người hắn, hắn lúc đầu là không muốn, cho đến khi. . . hắn vì cứu Tứ ca cùng Ngũ ca, biến thành bộ dạng hiện giờ, thân mình bắt đầu kém hơn, chúng ta mới có thể ở lại bên người hắn.”

“Cứu Hoàng Thượng. . . cùng Cẩm thân. . . Cẩm Sương thúc? Chẳng lẽ ca ta ngay từ đầu không phải là bộ dạng này?” Y Tư Hàn dị thường kinh ngạc, từ khi hắn có trí nhớ tới nay ca chính là cái dạng này, vậy là trước kia không phải? Nương quá đáng! ! (thằng bất hiếu =__=)

“Phụ hoàng người. . .” Ti Liễu Hàn hiện tại trong lòng có chút hỗn loạn, hắn vẫn tưởng Hoàng thúc mê hoặc Phụ hoàng bọn họ khiến họ ở bên cạnh, bằng không vì sao mỗi lần hỏi Mẫu hậu, Mẫu hậu đều là trầm mặc không lên tiếng, nếu không thì là làm cho hắn không cần lo đến việc này.

“Đương nhiên không phải, Thất ca trước kia trên mặt không có văn mạch này, ánh mắt khi phẫn nộ sẽ biến hồng hoặc tối đen, sẽ không xuất hiện màu lam, tính tình cũng so với hiện tại dễ giận hơn. Chẳng qua từ khi phát bệnh, hắn liền trở nên càng ngày càng tĩnh lặng.” Ti Hoài Ân che giấu một ít sự thật, dù sao đối với hai người này mà nói, vẫn không phải là lúc đem toàn bộ nói ra hết.

“Bát Hoàng thúc. . . Phụ hoàng của ta. . các ngươi. . . Yêu Thất Hoàng thúc sao?” Ti Liễu Hàn nắm chặt quyền có chút trắng bệch, hắn không thể lý giải nổi chuyện giữa mấy người kia, bọn họ là phụ tử, là huynh đệ, chẳng lẽ có thể như thế không cần để ý mà ở cùng một chỗ sao?

“Yêu?” Ti Hoài Ân tựa hồ nghe thấy chuyện gì ngạc nhiên lắm, thanh âm có chút tăng cao, lập tức cười ha hả, “Ha ha. . . Yêu. . . không không, kia rất nông cạn . . . .” Vừa cười, Ti Hoài Ân vừa lắc đầu, tiếp theo đột nhiên nghiêm túc nhìn hai người: “Hắn là sinh mệnh của chúng ta. . . Không có hắn, cũng sẽ không có chúng ta.”

Lời nói của Ti Hoài Ân làm cho Y Tư Hàn cùng Ti Liễu Hàn trừng lớn hai mắt, hai người vì chấn động mà ngực kịch liệt phập phồng, này không phải yêu. . . thì là cái gì. . . Những người này đến tột cùng đối người nọ ôm loại cảm tình như thế nào.

“Tư Hàn, Liễu Hàn, không cần chờ đến khi sự tình không thể vãn hồi mới hối hận, nếu trong lòng có nghi vấn gì thì phải đi tìm hiểu cho rõ. Liễu Hàn, nhiều năm như vậy, ngươi cũng nên buông khúc mắc trong lòng cùng Phụ hoàng ngươi hảo hảo nói chuyện. Nếu ngươi không muốn cũng có thể tới tìm ta hoặc Ngũ thúc ngươi, hoặc là Đại hoàng thúc bọn họ cũng được. Nếu ngươi thật muốn oán trách thì trách chúng ta là được. Thất Hoàng thúc ngươi hắn là thiên nhân, nếu không phải bởi vì ngươi còn nhỏ, không thể gánh vác giang sơn. . hắn đã sớm rời khỏi trần thế này.” Thấy sắc trời đã tối, Ti Hoài Ân đứng dậy chấm dứt buổi nói chuyện hôm nay, người nọ lúc này hẳn là đang đợi hắn trở về dùng bữa, nhiều năm như vậy, người nọ đã quen có mấy người bọn họ cùng bồi.

“Bát Hoàng thúc. . .” Nghe đến đó, thanh âm Ti Liễu Hàn có chút run rẩy, là bởi vì . . .hắn sao? Lúc trước người nọ nói hắn chấp nhất thì không thể thay đổi việc gì, cũng là đã sớm rõ ràng suy nghĩ trong lòng mình đi.

“Không có gì có thể giấu được hắn, chẳng qua nếu không phải chuyện lớn, hắn sẽ không quản đâu.” Ti Hoài Ân hiền lành ôm lấy đứa cháu Ti Liễu Hàn có chút yếu ớt của mình, “Thất Hoàng thúc ngươi đã phải chịu rất nhiều khổ sở, thế gian này, chỉ có chúng ta mới có lỗi với hắn, hắn không thẹn với bất luận kẻ nào.”

“Hoài ân thúc. . . ca ta. . thật sự. . là . là .” Lúc này Y Tư Hàn đã không thể an ủi Ti Liễu Hàn, hắn cũng cần người đến an ủi tâm linh “yếu ớt” của mình.

“Ha ha, ngươi nói đi?” Ti Hoài Ân thấy rõ điều Y Tư Hàn muốn hỏi hiện lên trong mắt.

“. . . . Là thật sao. . .” Y Tư Hàn chùng vai, tuy rằng hắn vẫn không tin, chính là. . . nếu ca hắn không phải thần tiên thì như thế nào có thể nháy mắt đem mình ném vào sâu trong thâm sơn, ngựa cũng không dùng đến. . . Ô ô. . . Y Tư Hàn có chút ai oán, hắn còn nghĩ ca có thể là học được loại ảo thuật nào đó hay không, không nghĩ tới. . . ca hắn cư nhiên thật sự không phải phàm nhân. Nương của ta a, ngươi vì sao không đem cả ta sinh ra là thiên nhân luôn a. . . Thật không công bằng a, vậy hắn như thế nào theo kịp ca ca a. (ta cũng đang tự hỏi như thế =__=)

“Ta đi về trước, hôm nay chỉ cùng các ngươi nói tới đây thôi, có cái gì không rõ thì đi hỏi lại ta.” Nhìn thấy hai người một người thì ủ rũ, một người thì có chút bối rối, Ti Hoài Ân ôn hòa nói xong, vỗ vỗ vai hai người xoay người đi đến Lộ Hoa Điện. Hắn biết, mấy lời hắn vừa nói đủ làm cho hai người này phiền não vài ngày.

. . . . . . . . .

“Liễu Hàn. . . Ta đói bụng.” Kéo ống tay áo người bên cạnh, miệng Y Tư Hàn vẫn tràn ngập oán hận.

“. . . Ta cũng đói bụng.” Ti Liễu Hàn cũng trắng mặt, ôm bụng mình.

“Đi tới nhà của ta ăn cơm đi. . . dù sao cũng không xa.” Thuận tiện có thể ép hỏi người nào đó một ít tin tức.

“. . . . Tư Hàn, ngươi. . . không trách ta sao?” Đối với ca ca ngươi sùng kính như vậy, ta cư nhiên một mực oán trách hắn.

“. . . . Ân. . . ngươi vẫn xem ta như huynh đệ. . . Tuy rằng ngươi đối với ca ta có chút hiểu lầm, bất quá đối ta lại không có gì, hơn nữa. . . ngươi đối ca ta cũng rất hữu lễ, cũng chưa làm qua cái gì thương tổn ca ta, cho nên. . . Tuy rằng biết. . . bất quá ta không trách ngươi. Ta nghĩ một ngày nào đó ngươi sẽ suy nghĩ cẩn thận.” Y Tư Hàn ôm lấy huynh đệ tốt của mình, trấn an nói, tuy rằng nương thường xuyên gạt hắn, nhưng từ nương hắn vẫn cảm giác được ca ca không phải loại người Liễu Hàn nghĩ, hơn nữa theo như tính tình lạnh lùng của ca ca cũng không thể chủ động trêu chọc ai a, hắn nhưng cho tới bây giờ chưa thấy qua ca ca chủ động thân cận mấy người kia.

“Tư Hàn. . . Nhà ngươi buổi tối ăn cái gì?” Nghe Y Tư Hàn nói, trong lòng Ti Liễu Hàn xẹt qua một dòng nước ấm, người này bất luận khi nào cũng đều ở bên người hắn, nhiều năm như vậy vẫn là hắn đi cùng mình, giúp đỡ mình.

“Không biết, nếu không đi tới nhà của ta xem thử? Dù sao cũng không khó ăn là được.” Y Tư Hàn một bên nói một bên kéo huynh đệ tốt ra khỏi, đầu bếp nhà hắn chính là Thái hoàng phái tới, mục đích chính là để cho ca hắn khi về nhà có thể ăn được, bất quá đầu bếp kia thật sự là không tồi, nghĩ đến đây Y Tư Hàn cảm thấy mình càng đói bụng.

“Tư Hàn. . . Ngươi sẽ một mực ở bên người ta sao?” Ti Liễu Hàn nhìn Y Tư Hàn lôi kéo tay mình, có chút bất an mà hỏi.

“Đương nhiên, ngươi là hảo huynh đệ của ta. Hơn nữa, làm Hoàng Thượng thực vất vả, ta không giúp ngươi ai giúp a.” Y Tư Hàn hào sảng vỗ ngực cam đoan.

“Huynh đệ sao?” Ti Liễu Hàn thùy hạ mắt. . . Vì sao lúc này nghe nói như thế, làm cho hắn có chút không thoải mái.

“Ai? Đừng nói ngươi không muốn cùng ta làm huynh đệ nga.” Y Tư Hàn có chút nóng nảy, đem Ti Liễu Hàn kéo đến trước mặt nhìn chằm chằm đối phương.

Thấy Y Tư Hàn khó có khi nào lộ ra vẻ lo lắng, u buồn trên mặt Ti Liễu Hàn đột nhiên trở thành tươi cười, nhìn người cao hơn mình nửa cái đầu, Ti Liễu Hàn dương trang sinh khí nói: “Nếu ngươi buổi tối không cho ta ăn ngon, ta sẽ không xem ngươi là huynh đệ.”

“Hừ! Ngươi mà ăn không tốt, ta có thể mặc kệ đi?” Thấy Ti Liễu Hàn không có việc gì, Y Tư Hàn tiếp tục lôi kéo người đi, hôm nay không cho người này ăn đầu lợn sữa nướng, cư nhiên dám dọa hắn.

“Ha ha. . . .” Tiếng cười nhẹ nhàng trong miệng Ti Liễu Hàn phát ra, tuy rằng trong lòng vẫn là có chút trầm buồn, còn có rất nhiều sự hắn muốn làm rõ ràng, nhưng hắn tin tưởng, chỉ cần có người này, hắn sẽ không khổ sở nữa.

. . . . . . . . . . . .

“Hoài Ân, như thế nào?” Nhìn người bước vào, Ti Cẩm Sương ngẩng đầu hỏi.

“Còn sớm, cứ từ từ đi, cho bọn hắn một ít thời gian.” Ti Hoài Ân ngồi vào bàn ăn đơn giản đáp.

“Ngày khác để cho Lam Hạ cùng Liễu Hàn hảo hảo nói chuyện, dù sao bọn họ là phụ tử, cũng cần phải nói chuyện một chút.” Ti Ngự Thiên ngồi một bên nhìn vài vị cựu thần đưa tới sổ con, ra tiếng nói.

“Thất ca đâu?” Tiếp nhận nước trà Huyền Ngọc đưa tới, Ti Hoài Ân nghi hoặc hỏi, lúc này hẳn là lúc dùng bữa đi.

“Thấy ngươi còn chưa quay về, Tứ ca mang Hàn Nguyệt vào phòng.” Ánh mắt Ti Cẩm Sương có chút khẽ biến, Ti Hoài Ân liền hiểu rõ đỏ mặt. Mà Ti Ngự Thiên không hề ảnh hưởng tiếp tục nhìn thứ gì đó trong tay, đôi lúc phê duyệt một chút.

“A!” Một đạo thanh âm thấp nhuận từ nội thất cách âm thật tốt truyền ra, ba người dừng lại một chút, Ti Ngự Thiên buông tấu chương trong tay ánh mắt có chút thâm trầm. Qua ước chừng hai khắc sau, Hoàng Thượng Ti Lam Hạ mặc y phục hàng ngày đi ra, trên người thấp ý biểu hiện hắn vừa mới tắm rửa qua.

“Nguyệt nhi đâu?” Thấy phía sau Ti Lam Hạ không có ai, Ti Ngự Thiên ra tiếng hỏi, bình thường đều là hắn đi ra trước a.

“Hàn Nguyệt còn đang tắm rửa.” Ti Lam Hạ nhẹ nhàng ngồi vào nhuyễn tháp, vừa rồi kịch liệt làm cho hắn có chút không khoẻ, bất quá vốn là người hưởng thụ, mỗi lần so với người thừa nhận thì càng có vẻ là hắn bị cái kia tiến vào, hiện tại cho dù là lúc phát tác, đều là mặc cho bọn họ nằm ở trên người hắn, điều này làm cho bọn họ mỗi lần chạm vào người nọ đều có loại cảm giác muốn giữ lấy người nọ, mà không phải là hầu hạ dưới thân người khác. Sự quan tâm săn sóc của người này luôn từng chút từng chút lộ ra.

“Nga? Ta đây đi vào nhìn một cái, các ngươi dùng bữa trước đi.” Ti Ngự Thiên buông tấu chương trong tay, đứng dậy hướng vào dục gian phía trong phòng, một tiếng kêu to vừa rồi liền khơi dậy dục hỏa từ đáy lòng hắn, hắn đã hai ngày không ôm bảo bối của mình.

Mặt khác mấy người kia hiểu được cười cười, lập tức tiếp đón đồ ăn người đem lên, chờ bọn hắn ăn xong, người nọ hẳn mới có thể đi ra.





Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện