Trên đài luận võ bên ngoài Ngao Tường sơn trang, mấy trăm danh giang hồ võ lâm nhân sĩ tụ tập cùng một chỗ, ngày hè nóng bức càng làm cho những người này trong lòng đấu hỏa tăng vọt. Lúc này hai gã cầm đầu nhìn thấy một đội nhân mã hướng bọn họ đi tới liền vội vàng tiến đến nghênh đón.” Điện hạ! Nhân sĩ võ lâm chính phái hiện tại đã toàn bộ hội tụ ở nơi này, thỉnh điện hạ cùng chư vị đại nhân huấn thị!” Nghiêm Tử Phong thấp  đầu cung kính hướng người phía trước nói.

” Ma giáo Huyết Độc giáo gan lớn cuồng ngạo, không chỉ có trộm giấu [Nguyên Kiền Lục] lại không để ý đến lệnh cấm của triều đình tư luyện Phượng Hoàng Triều Phụng, không chỉ uy hiếp an nguy võ lâm mà còn đối với triều đình khiêu khích. Nếu Huyết Độc giáo có thể lạc đường biết quay lại, triều đình sẽ thả hắn một con đường sống, nhưng Huyết Độc giáo cư nhiên càng thêm kiêu ngạo, dám can đảm phái người tập kích điện hạ, hôm nay điện hạ chịu Hoàng Thượng chi mệnh hiệp đồng cùng chư vị tiêu diệt Huyết Độc giáo! Người đâu, thượng rượu!” Ti Lam Hạ thay thế Ti Hàn Nguyệt tiến lên hướng những người trong võ lâm đang im lặng thét lớn.

Bưng lên bát rượu, Nghiêm Tử Phong đứng ở bên sườn Ti Hàn Nguyệt giơ lên cao: ” Toàn lực diệt trừ Huyết Độc giáo! Báo đền điện hạ tương trợ chi ân!” nói xong ngửa đầu uống cạn, tiếp theo cầm chén ném trên mặt đất. Những người khác cũng bắt đầu hô lớn, uống xong ly rượu của mình, tiếp theo thanh âm thanh thúy vỡ vụn của đồ sứ trên mặt đất không ngừng vang lên.

Đột nhiên, mấy trăm danh sĩ mặc y phục màu trắng che mặt từ chung quanh nhảy ra nhanh chóng hướng luận võ tràng xông tới, tiếp theo giữa luận võ tràng khói trắng dâng lên.

” Cẩn thận! Có mai phục!” không biết là ai thét lên, tiếp theo thanh âm ” bảo hộ điện hạ!” truyền đến.

” Bắt sống Ti Hàn Nguyệt! Mặt khác bất lưu người sống!” vài đạo thanh âm từ góc  luận võ tràng truyền ra, bị khói trắng bao phủ mọi người dần dần mất đi tiếng kinh hô bối rối phía trước.

Lúc này, một bàn tay đột nhiên hướng Ti Hàn Nguyệt xông tới, tiếp theo mạnh mẽ bắt lấy ‘ Ti Hàn Nguyệt ’, mà phiến đá bên chân của Ti Hàn Nguyệt cũng đột nhiên đình trệ. Nháy mắt khi‘ Ti Hàn Nguyệt ’ bị nắm trụ, hắn lập tức dùng một lực đàn hồi giãy mở ra, thế nhưng cửa ngầm vừa mở thì một cánh tay trong nháy mắt hắn hướng ‘ Ti Hàn Nguyệt ’ bắn ra một loạt ngân châm, đâm trúng cánh tay ‘ Ti Hàn Nguyệt ’, ‘ Ti Hàn Nguyệt ’ tê rần một chút, rồi mới cái tay kia một lần nữa túm lấy ‘ Ti Hàn Nguyệt ’ hướng bẩy rập dưới chân hiện ra rơi xuống. Ngay thời điểm ‘ Ti Hàn Nguyệt ’ và người thần bí ngã xuống, một cánh tay lạnh lẻo bắt được một cánh tay khác của ‘ Ti Hàn Nguyệt ’.

Lúc này khói đặc dần dần tiêu tán, thời điểm mọi người ở đây phát hiện ra Ti Hàn Nguyệt thì một hồng sắc bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở phía sau Ti Hàn Nguyệt, hướng hắn đâu ra hơn mười mai phi tiêu. Ti Hàn Nguyệt lúc này trên tay đang nắm lấy một người, đang chuẩn bị đem người này lôi ra khỏi bẩy rập bên cạnh, căn bản không rảnh bận tâm đến phi tiêu phía sau, ngay lúc hắn sắp có nguy cơ bị phi tiêu bắn trúng thì một áo xanh nam tử xuất hiện che ở phía sau Ti Hàn Nguyệt, sử dụng kiếm đánh rơi xuống phi tiêu đang bay cấp tốc đến, ” đinh!” vài tiếng, phi tiêu bị chặn lại, áo xanh nam tử lại nháy mắt hướng hồng y nữ tử phóng ra một phen chủy thủ, hồng y nữ tử bị đánh trúng bụng té ngã trên đất, mà bả vai áo xanh nam tử này lại bị một quả phi tiêu gây thương tích. Lúc này, Ti Hàn Nguyệt một cái mạnh mẽ đem hai người từ trong bẩy rập kéo lên, ném sang một bên.

” Nghiêm Tử Phong!” một cái phi chân, Ti Hàn Nguyệt đem một trong hai người đá bay ra ngoài, tiếp theo thanh âm xương ngực gảy truyền đến.

Nghiêm Tử Phong quỳ rạp trên mặt đất, sau khi phun ra mấy khẩu máu loãng liền thất kinh nhìn người phía trước, người vừa rồi hắn bắt lấy như thế nào lại là Cung Vô!

” Chủ tử! Cẩn thận!” Huyền Ngọc cùng Huyền Thanh canh giữ ở bên người Ti Hàn Nguyệt, nhìn về phía bọn người ở giữa sân đang hướng bọn họ chạy tới.

” Bắt sống Ti Hàn Nguyệt!” lúc này, một gã áo trắng bịt mặt lớn tiếng thét lên, gần một ngàn danh sĩ võ lâm cùng Bạch y nhân đem đám người Ti Hàn Nguyệt bao vây ở giữa.

” Điện hạ!” đột nhiên một tiếng thét kinh hãi truyền đến, chỉ thấy Diễm Cơ kinh hoảng nhìn Ti Hàn Nguyệt, thần sắc đại biến.” thái tử điện hạ cùng Vương gia trúng phải ‘ Ngưng Ngọc ’!” nàng vừa rồi phát hiện hai vị điện hạ có chút không đúng, bước lên phía trước kiểm tra, cũng không nghĩ hai người này cư nhiên đều trúng cùng một loại Ngưng Ngọc!

Ti Hàn Nguyệt không chút nào để ý tới người chung quanh, hai bước đi đến bên cạnh Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương ngồi chồm hổm xuống, ” đó là cái gì?”

” Người trúng phải Ngưng Ngọc đầu tiên là thân thể xuất hiện ảo giác, tiếp theo sẽ toàn thân vô lực…… rồi mới…” Diễm Cơ mạnh mẽ cắn môi dưới, ” rồi mới sau mười hai canh giờ sẽ hoàn toàn đánh mất ý thức, biến thành người chỉ biết nghe lệnh làm việc … cũng chính là… giống như một con rối!”

Bên này Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương đều trúng độc, bên kia bọn người vây hãm Ti Hàn Nguyệt đã muốn hướng bọn họ vọt lại đây.

” Nếu muốn bắt sống thất điện hạ, còn phải xem Huyết Hạt Vô Phong ta có đáp ứng hay không!” Vô Phong từ nãy không cùng Ti Hàn Nguyệt đi ra hiện giờ dẫn theo vài vị trưởng lão, hai vị hộ pháp, bốn gã độc vật cùng mấy trăm danh giáo chúng Huyết Độc giáo vây quanh những kẻ đang muốn bắt sống Ti Hàn Nguyệt, trong khi bọn họ vẫn còn đương ngốc lăng thì nháy mắt hắn dẫn đầu đề kiếm vọt lên.

” Huyết Độc giáo!” Bạch y nhân dị thường kinh ngạc, ” trước hết giết Huyết Độc giáo, sau đó tái tróc Ti Hàn Nguyệt!” mệnh lệnh cho võ lâm nhân sĩ đã mất đi ý thức ngăn trở người của Huyết Độc giáo , Bạch y nhân lập tức hướng Ti Hàn Nguyệt đánh tới. Trong nhất thời, thanh âm chém giết cùng tiếng binh khí va chạm vang vọng ở cả luận võ tràng……

Đám người Lưu Mộ Dương cùng mấy chục danh ám nhãn đem Ti Hàn Nguyệt, Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương vây quanh ở giữa rồi mới cùng xông lên hướng Bạch y nhân triển khai đả đấu.

Nghiêm Tử Phong nghe thấy lời Diễm Cơ , dị thường bối rối: ” Như thế nào là ‘Ngưng Ngọc ’?! Hắn rõ ràng nói cho ta biết là ‘ Tình Hương ’!” Nghiêm Tử Phong lúc này mới ý thức được chính mình bị lợi dụng , mà hai người ở bên cạnh Ti Hàn Nguyệt này cư nhiên là đương triều thái tử cùng Vương gia, Nghiêm Tử Phong quỳ rạp trên mặt đất thở gấp, rồi mới ngẩng đầu hét lớn: ” Hà Cố! Hà Cố! Tên hỗn đản này! Ngươi…!!” Nghiêm Tử Phong khó thở công tâm phun ra một búng máu,lập tức ngã xuống đất.

” Nghiêm Tử Phong! Ngươi cư nhiên dám đối với Hàn Nguyệt dùng xuân dược!” Ti Lam Hạ tựa vào người Huyền Ngọc, thanh âm lãnh giận rống lên, một chút cũng không  bất an cùng sợ hãi khi biết được mình trúng phải Ngưng Ngọc, nếu có cũng chính là đối với ý đồ thương tổn Ti Hàn Nguyệt của Nghiêm Tử Phong căm giận ngút trời.

” Có thể giải không?” Ti Hàn Nguyệt thanh âm nghe không ra cảm xúc.

” Điện hạ…” Diễm Cơ đỏ cả mắt, “độc này……” hai chữ ‘khó giải’ bị Diễm Cơ kiềm lại đến mức cắn chặt môi đến gần như xuất huyết , hai chữ này nàng… thật sự không đành lòng nói ra khỏi miệng.

” Đã biết.” Ti Hàn Nguyệt thản nhiên nói một câu, rồi mới đứng lên, ” các ngươi chiếu cố hảo hai người bọn họ. Những người này trước hết  lưu lại  cho ta .” nói xong phi thân nhảy lên đi ra ngoài, tiếp theo mấy chục danh Bạch y nhân đuổi theo.

” Thất đệ!” Ti Cẩm Sương cùng Ti Lam Hạ muốn bắt lấy Ti Hàn Nguyệt nhưng lại chỉ có thể kéo xuống một góc áo choàng.

” Huyền Thanh, mau! Trong người ta có hỏa pháo tín hiệu, ngươi mau lấy ra.” Ti Lam Hạ ho khan vài cái, vội vàng nói . Huyền Thanh lập tức từ trong ngực Ti Lam Hạ lấy ra hỏa pháo.

” Phát ra đi, Lí Mặc Tiếu mang hai ngàn Ngự lâm quân đang ở trong rừng.” Ti Lam Hạ đem hết khí lực toàn thân dồn lên yết hầu, mặc kệ bọn họ như thế nào, thất đệ nhất định không thể có việc!

Một đạo thanh âm kéo dài và nổ lớn xuất hiện phía trên đầu đám người Ti Lam Hạ , nhìn thấy hỏa pháo tín hiệu phát ra, Bạch y nhân càng thêm điên cuồng mà hướng bổ về đám Hắc y nhân.đang chắn phía trước mặt .

Trong rừng cây, một chỗ nhỏ trên mặt đất đột nhiên bị mở ra, lập tức xuất hiện hai người từ trong chui ra. Tập trung nhìn vào, cư nhiên là Hà Cố cùng Hình Ngao:” Ngựa đã chuẩn bị tốt , chúng ta trước rời đi nơi này, Ti Hàn Nguyệt cư nhiên qua mặt chúng ta một vố, Vô Danh kia lại chính là Huyết Độc giáo giáo chủ Vô Phong!” Hà Cố oán hận nói. Hai người bình ổn lại đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên hoảng sợ nhìn về phía trước, hơn mười thi thể tứ chi không trọn vẹn nằm cùng một chỗ, hai con ngựa nguyên bản chuẩn bị tốt cũng đã bị cắt hết tứ chi, trên mặt đất, chung quanh thân cây và trên cành lá  nơi nơi đều nhiễm đỏ máu tươi, từ trên thi thể máu loãng chảy ra tạo thành một cái Huyết Hà (dòng sông máu) chảy về phía địa thế thấp trũng phía dưới.

” Ti… Ti Hàn Nguyệt…” nhìn người đang hướng bọn họ đi tới , Hà Cố cùng Hình Ngao kinh hô ra tiếng, người nọ trên người cư nhiên một giọt máu cũng không dính vào!!!

……………

” Toàn bộ buông vũ khí, kẻ nào ngoan cố chống lại , giết không tha!” bên sân luận võ tràn đầy thi thể cùng phần còn lại của chân tay đã bị cụt đột nhiên truyền đến một tiếng gầm vang, Bạch y nhân đang bị ám nhãn áp chế liền nhìn về phía trước, thân mình đột nhiên chấn động. Sau khi nghe thấy âm vang lớn, Bạch y nhân hướng về sau thối lui, tiếp theo một ít người đang chuẩn bị phi thân thoát ly là lúc bị mũi tên nhọn từ phía xa xa phóng tới xỏ xuyên qua trong ngực, ngã xuống đất mà chết.

” Buông vũ khí!” một người đi lên trước lại thét lên, Bạch y nhân còn lại lui thành một vòng, cảnh giới nhìn đối phương. Đám người võ lâm bị hạ dược vẫn đang cùng người của Huyết Độc giáo chém giết. Mà Ngự lâm quân kỵ mã đã đem tất cả mọi người vây quanh một chỗ, trên tay giương cung chỉa thẳng vào những người ở giữa .

Diễm Cơ trên đầu mồ hôi càng không ngừng tích tụ xuống dưới, nàng lúc này căn bản nghe không được thanh âm nào khác, trong lòng chỉ có một ý niệm trong đầu chính là nhất định không thể làm cho thái tử cùng Cẩm thân vương gặp chuyện không may. bay nhanh dùng ngân châm chế trụ huyệt đạo trên người hai người , Diễm Cơ từ trên người lấy ra mấy bình sứ, đương trường xứng khởi dược đến, đối với nàng mà nói, hiện tại dù là nửa khắc chậm trễ cũng không thể đảm đương nổi.

” Thái tử điện hạ! Vương gia!” Lí Mặc Tiếu nhìn thấy hai người đang nằm trên mặt đất có chút không đúng, vội chạy tới.” đã xảy ra chuyện gì?”

” Diễm cơ! Đem ‘Nhuyễn công tán ’ trên người ngươi cho ta!” lúc này Vô Phong vọt tiến vào, hồng bào trên người bị máu loãng thấm vào có chút ẩm ướt, ” những người đó bị khống chế .” tiếp nhận thuốc bột Diễm Cơ đưa qua, Vô Phong lại lập tức xông ra ngoài.

” Điện hạ, Vương gia!” Lí Mặc Tiếu nửa quỳ xuống dưới, trong lòng mơ hồ cảm thấy được bất an, nhìn về phía Diễm Cơ, ” đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

” Thái tử điện hạ và Vương gia trúng phải ‘ Ngưng Ngọc ’.” Diễm Cơ đáp trả nhanh rồi mới đem dược vừa điều chế đưa đến miệng Ti Lam Hạ và Ti Cẩm Sương, ” hiện tại chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian phát tác của Ngưng Ngọc, dược dù sao vẫn chỉ là cố cấp, hy vọng trên người hắn có giải dược.” tuy rằng dược này nghe nói khó giải, nhưng Diễm Cơ vẫn là ấp ủ một tia hy vọng.

Cách đó không xa, Vô Phong tản ra Nhuyễn công tán làm cho đám võ lâm nhân sĩ điên cuồng dần mất đi công lực, ánh mắt những người này dần chuyển sang hồng chậm rãi ngã xuống trên mặt đất, thanh âm chém giết cuối cùng cũng ngừng lại. Bên trong luận võ tràng là một mảnh hỗn độn, phiến đá màu xanh bị huyết nhuộm thành màu đỏ, trong không khí tràn ngập huyết tinh làm cho người ta hít thở không thông. Ngự lâm quân kỵ mã xông lên trước, đem Bạch y nhân vây quanh lại, chậm rãi rút ra loan đao……

” Lui về!” ngay thời điểm Ngự lâm quân chuẩn bị chém giết những người đó thì một đạo thanh âm thấp trầm vang lên. Mọi người nghe tiếng vội nhìn về trước.

“Điện hạ!”

“Chủ tử!”

Ti Hàn Nguyệt không đáp lại, hai tay nắm lấy tóc hai người, tha hai người này đi về phía trước.” Hà Cố! Hình Ngao!” Lưu Mộ Dương vừa thấy hai người này liền bay nhanh vọt lên, ” đem giải dược giao ra đây!”

” Không có giải dược.” Ti Hàn Nguyệt nhìn Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương trên mặt đất, đạm mạc nói.

“Chủ tử…” Lưu Mộ Dương mặt trắng bệch, người khác nghe được lời Ti Hàn Nguyệt nói liền đau đớn quỳ xuống, ” ngô chờ hộ chủ bất lợi, thỉnh điện hạ ban thưởng cái chết!”

” Thất đệ…” Ti Cẩm Sương khẽ cười lên, sử sụng hết sức lực làm cho mình ngồi xuống, Huyền Ngọc vội đem hắn đỡ lên, Ti Cẩm Sương thở gấp nhìn về phía Ti Hàn Nguyệt, ” ngươi không có việc gì… thật sự là… thật sự là quá tốt… Ngũ Ca… cùng tứ ca… không có việc gì… ngươi… ngươi đừng lo lắng…”

Ti Lam Hạ cũng có ý bảo Huyền Thanh nâng mình dậy: ” Thất đệ… chớ vì vậy mà… tức giận… thân… tử, những người đó… giao cho mấy người ……bọn họ…… là được… .” hiểu biết cá tính của Hàn Nguyệt, nhìn thấy Hà Cố cùng Hình Ngao tay chân bị phế đi, Ti Lam Hạ lúc này dị thường lo lắng cho người này. Đêm đó dính phải huyết tinh, sau khi trở về người này cả đêm sắc mặt cũng chưa một lần tốt lên được , hắn không thể lại làm cho người này dính phải dù chỉ là một điểm máu, thân mình người này một khi chịu thêm sức ép khẳng định sẽ không thể dậy nổi .

Ti Hàn Nguyệt lấy tay nắm hai người ném tới một bên, nhìn về phía trước: ” Ngự lâm quân thối lui qua một bên cho ta, những người này ta muốn đích thân động thủ. Nếu để một người đào thoát, các ngươi cũng không cần sống thêm nữa !” Ti Hàn Nguyệt ở bên dưới áo choàng làm cho người ta nhìn không thấy biểu tình, nhưng thanh âm lại bắt đầu thay đổi.

” Thất đệ… đừng……” nhìn người đang cởi áo choàng, Ti Lam Hạ dị thường lo âu, cố sức muốn đứng lên, thế nhưng một tia khí lực đều không có, Ti Cẩm Sương cũng dị thường kinh hoảng.

” Thái tử điện hạ, Vương gia, các ngươi không thể vận khí a!” Diễm Cơ đè lại hai người, thật sự không rõ vì sao bọn họ lại kích động như thế.

” Ti Lam Hạ, Ti Cẩm Sương, ” Ti Hàn Nguyệt mắt nhìn phía trước, đem áo choàng của mình cởi ra ném tới trên người hai người, thanh âm băng hàn, ” không cần tái chọc giận ta !” đồng mâu nguyên bản màu đen lúc này trở nên đỏ thẩm, bảy màu vầng sáng hoàn toàn biến thành màu vàng sang chói chưa bao giờ gặp qua. Một dòng nước siết mạnh hàn khí theo chung quanh Ti Hàn Nguyệt khuếch tán mở ra, trên mặt đất dưới chân cư nhiên bị bịt kín một tầng băng tiết vốn không thể xuất hiện trong mùa hè! Bọn người Huyết Độc giáo chưa bao giờ gặp qua Ti Hàn Nguyệt phát giận, nhìn Ti Hàn Nguyệt như vậy sâu tận dưới đáy long họ liền hiện ra sợ hãi, Diễm Cơ bị loại khí thế này làm cho sợ tới mức tay chân như nhũn ra, Vô Phong đi đến bên người Lưu Mộ Dương ôm lấy thân thể đã có chút run rẩy, loại khí thế này làm cho hắn dưới đáy lòng có chút phát lạnh.

Ti Hàn Nguyệt vẫy lui ám nhãn hai bên, đi đến bên người Hà Cố, bộ mặt tái nhợt mà âm lãnh: ” Xem ra người của Đông Nguyệt quốc không có nói cho các ngươi biết, chọc giận Ti Hàn Nguyệt ta hậu quả không phải các ngươi có thể gánh nổi! mà…” đem người từ trên mặt đất nhấc lên, Ti Hàn Nguyệt chăm chú nhìn vào ánh mắt đang kinh hoàng của đối phương, “tổn hại Ti Hàn Nguyệt ta, ta sẽ giết các ngươi, nhưng là! Tổn hại người không nên tổn hại, vậy không chỉ là chọc giận ta ! Hôm nay ta sẽ khiến cho các ngươi biết tổn hại phụ hoàng ta, lại làm hai người bọn họ bị thương, Ti Hàn Nguyệt ta sẽ làm như thế nào!” buông tay ra, ở lúc Hà Cố sắp sửa ngã xuống đất, Ti Hàn Nguyệt nâng lên một cước đem Hà Cố đá ra ngoài, tiếp theo lại một cước đem Hình Ngao đá ra . Nhìn hai người bị Ti Hàn Nguyệt đá vào trước người, Bạch y nhân ở giữa nắm chặt đao kiếm trên tay lui về sau mấy bước, trong mắt lộ ra rõ ràng hoảng sợ.

“Lưu Mộ Dương, thế nào là vô gian luyện ngục?” Ti Hàn Nguyệt quay đầu, nhìn về phía Lưu Mộ Dương, đột nhiên hỏi.

“Chủ… chủ tử,” Lưu Mộ Dương kinh hãi, chủ tử sao lại hỏi vấn đề này? ” Ngươi đã đáp không ra, vậy nhìn xem vôgian luyện ngục đến tột cùng có quang cảnh như thế nào.” Tiếng nói Ti Hàn Nguyệt nguyên bản linh hoạt kỳ ảo thanh thúy lúc này hoàn toàn bị thanh âm đông lạnh tàn ngược thay thế, giữa huyết mâu (con ngươi đầy máu) không một tia tình cảm, nếu có thì chính là băng hàn không đáy.

Chậm rãi tiến về phía trước, Ti Hàn Nguyệt vươn một bàn tay liền dừng lại: “Nếu các ngươi có thể sống sót, nói dùm lời ta cho chủ tử các ngươi, Ti Hàn Nguyệt ta ở Yển quốc chờ hắn!” vừa dứt lời, tay Ti Hàn Nguyệt đột nhiên bùng cháy, tiếng kinh hô nháy mắt truyền đến. Nhìn một bàn tay đang cháy sang,những người trừ bỏ đã gặp qua ở ngoài đều thanh tỉnh thì còn lại đều giống như gặp phải quỷ, thần sắc mỗi nguời không chút nào không biến hóa.

” Thất điện hạ!” Vô Phong thần sắc kinh hãi, đang muốn tiến lên đột nhiên bị người bên cạnh gắt gao bắt lấy, “Mộ Dương?” mà Lưu Mộ Dương lại cái gì cũng chưa nói, chỉ là nhìn chủ tử, rồi mới nắm chặt Vô Phong.

Ti Hàn Nguyệt bắt lấy cánh tay chuyển qua trước người, nắm chặt tay duỗi nửa thân người, bàn tay dựng thẳng lên, lòng bàn tay hướng ra phía ngoài, tiếp theo ngọn lửa sắp lụi tắt đột nhiên chớp động vài cái, mấy trăm hỏa xà xuất hiện ở chung quanh bàn tay Ti Hàn Nguyệt, dưới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, hỏa xà dường như có sinh mệnh hướng đến đám người phía trước vọt tới.

” A!!! A!!!” những người bị hỏa xà đánh trúng thống khổ hét lên, kỳ quái chính là trên người bọn họ không hề có một ngọn lửa nào, những người này ôm chặt bộ vị bất đồng với thân thể lớn tiếng thét đến chói tai.

Nhìn mọi người không ngừng vặn vẹo, Ti Hàn Nguyệt trong tay lại phát ra hỏa xà, sau khi lần thứ hai phóng hỏa xà đánh tới trên người những người đó, Ti Hàn Nguyệt phất tay một cái, những người đó đột nhiên từ giữa chân nhảy lên một ngọn lửa, những người này một bên cuồng loạn kêu to, một bên điên cuồng mà dập tắt ngọn lửa trên người, nhưng ngọn lửa này căn bản là không thể tắt, ngược lại nhảy lên càng nhiều.

Người chung quanh đứng quan sát trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi đảm chiến (trong lòng run rẩy), ngựa chung quanh cảm nhận được một hơi thở không tầm thường liền bắt đầu hí rống lên, bất an nổi loạn, giáo chúng Huyết Độc giáo quỳ trên mặt đất, hoảng sợ kiềm hãm thanh âm: ” Thiên thần giáng lâm! Thiên thần giáng lâm!” Vô Phong ôm sát Lưu Mộ Dương, lần đầu tiên từ đáy lòng cảm nhận được sợ hãi và sợ hãi.

Nhìn một đám người bị làm cho đầy đất loạn, Ti Hàn Nguyệt lại giơ tay lên không, ngay tại thời điểm mọi người nghĩ rằng hắn sẽ lại đem ngọn lửa thả ra thì trên tay Ti Hàn Nguyệt lại xuất hiện một tầng trong suốt gì đó, nhìn kỹ lại như nước bình thường. Vẫn giống như trước, Ti Hàn Nguyệt giơ tay lên chưởng xuất ra, mấy trăm con rắn nước dài lạnh như băng trong suốt như ánh trăng theo lệnh chạy như điên ra, đuôi rắn tha theo một hơi lạnh kéo dài.

” A!!!” thanh âm thống khổ tùy mức độ rắn nước nhập vào cơ thể mà vang lên mạnh mẽ hơn, cảm giác nóng rực bị thêu cháy trên người nháy mắt biến mất khi rắn nước tiến vào trong cơ thể, thủ nhi đại chi (lớp sau thay thế lớp trước) chính là đau đớn cùng lãnh liệt (rét lạnh) khi lưỡi băng khắc cốt.

” Giết chúng ta, giết chúng ta đi……” đám võ lâm nhân sĩ đã khôi phục lại cùng Bạch y nhân lớn tiếng la hét, loại tra tấn này làm cho bọn họ chỉ cầu được chết ngay lập tức.

” Vô gian luyện ngục: Thì (năm tháng) vô gian, khống (trống rỗng) vô gian, tội khí (lỗi lầm lớn) vô gian, bình đẳng (ngang hàng) vô gian, sinh tử vô gian, bọn ngươi đã dám hạ loại thủ đoạn này sẽ phải tự mình gánh vác luyện ngục chi quả. Tổn hại người không nên tổn hại sẽ phải chấp nhận nổi thống khổ trong vô gian luyện ngục!” Ti Hàn Nguyệt thanh âm phảng phất như từ bầu trời truyền đến, trống không mờ mịt mà tràn ngập hành hạ đến chết!, “ngày đó các ngươi tổn hại phụ hoàng ta, ta diệt tam môn đại sát thủ chính là muốn cho các ngươi một cái cảnh cáo, đối với các ngươi là đã đánh giá quá cao, các ngươi thế nhưng càng thêm không biết sống chết. Đông Nguyệt quốc, sau là Hồng Tụ Thiêm Hương, đến lần này là [Nguyên Kiền Lục], còn có những người bị ta uy cho cẩu , các ngươi thật sự cho là ta không biết ai phái tới sao? Ở trong mắt ta, các ngươi bất quá là những con kiến có chút đê tiện, các ngươi như vậy làm thế nào có thể bắt sống ta?” (chị lạy em, nói nữa là chị lăn ra chết tươi đấy…)

Cả người Ti Hàn Nguyệt buộc chặt lại, cả thân mình cháy bừng lên, tiếp theo vô số hỏa xà từ bên trong người bay ra ngoài, nháy mắt chui vào toàn thân những người này, chỉ khác với vừa rồi là chỉ tập trung ở phía chân. Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc, thanh âm hoảng sợ, cầu xin tha thứ không ngừng từ trong đám người phát ra.

” Điện hạ! Thất điện hạ, chúng ta… chúng ta bị hạ dược… căn bản không biết là sao lại… sao lại xảy ra chuyện này a, điện hạ… điện hạ tha mạng a!!” một ít người võ lâm bắt đầu hét lên hướng Ti Hàn Nguyệt phóng đi.

” Các ngươi tổn hại tên tuổi phụ hoàng, tự tiện can thiệp chuyện [Nguyên Kiền Lục], vốn đã là tử tội! Muốn mượn tay Ti Hàn Nguyệt ta thay các ngươi diệt trừ Huyết Độc giáo, các ngươi cho là ta không biết sao?” ngọn lửa trên người Ti Hàn Nguyệt lại tiêu tán, vừa mới dứt lời vô số rắn nước lại bay ra ngoài, những người này lại lập tức từ nơi hỏa ngục rơi vào băng chi luyện ngục.

Cứ như vậy, Ti Hàn Nguyệt càng không ngừng dùng hỏa lẫn băng tra tấn những người đó, thẳng đến một canh giờ sau, Ti Hàn Nguyệt mới thu hồi năng lực ở trên người bọn họ. Thân thể những người này có vài nơi bị đốt trọi, có vài nơi đã gần bị đông chết, nhưng làm cho những người khác cảm giác khủng bố nhất chính là, những người này không có một người nào chết đi, có vài người sau khi chết ngất lại bị cảm nhận sâu sắc mãnh liệt hơn cứu tỉnh, thứ bọn họ hiện tại duy nhất sở cầu chính là có thể thống khoái chết đi. Những người này thời khắc bị thiêu hủy, ngay cả cắn lưỡi tự sát đều làm không được. Địa ngục nhân gian bất quá cũng chỉ như thế, không! Một khi đã hiểu rõ Vô gian luyện ngục thì so với địa ngục nhân gian càng thêm thống khổ vạn lần! Những người đứng bên cạnh nhìn có vài tên chịu không nổi loại hạnh hạ này đều chạy đến một bên nôn mửa, có kẻ đã sớm chết ngất. Đám người Lưu Mộ Dương lúc này mới hiểu được so với lúc này thì chủ tử của bọn họ lần trước đã là vạn phần nhân từ! (cả người chết đen thui là một loại nhân từ…)

Ti Hàn Nguyệt đi đến trước người Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương, hai người lúc này đã muốn nói không ra lời, bọn họ dùng ánh mắt lý giải cho Ti Hàn Nguyệt biết sự đau long của chính mình, nói cho Ti Hàn Nguyệt rằng hắn không cần sinh khí. Xoay người đưa tay lấy đi kiếm của Ti Lam Hạ, Ti Hàn Nguyệt hướng đến người trong sân đi đến, đi tới trước mặt Hà Cố cả người đã phát ra mùi khét, Ti Hàn Nguyệt một cái nâng chân mạnh mẽ đá về trước, rồi mới ném kiếm trong tay xuống.

” Đông!” ” phốc!” Hà Cố bị Ti Hàn Nguyệt cố định ở trên một cành cây tại cách đó không xa, lúc này hắn đã không còn có thể kêu la , trong mắt chỉ có ý muốn chết cùng một tia tình cảm tưởng niệm không biết đối với người nào.

” Phù Vân bảo ba trăm mười hai người hôm nay cùng sự ngu muội của ngươi mà chôn cùng! Đến nỗi ngươi…  nếm thử một chút tư vị bị xuyên thủng như một con kiến của bản thân ra sao!” Ti Hàn Nguyệt tự cắn ngón tay của chính mình, hướng Hà Cố bắn một chút, một giọt huyết dừng ở trên mặt Hà Cố, rồi mới rớt vào giữa thân cây thô ráp, tiếp theo một giọt huyết tích ở xung quanh những người khác.

“Nghĩ chi vương (Vị vua của loài kiến), lắng nghe lời ta gọi về, lấy thân thể đám người này, làm nguồn dưỡng con cháu các ngươi!” khi cách xa ba mươi ba bước, Ti Hàn Nguyệt lần thứ hai gọi động vật về, sử dụng vu thuật triệu hồi cấp thấp nhất của Thiên triều, hắn trừ bỏ lúc năm tuổi ngẫu nhiên phát hiện ra thì chưa từng dùng qua, đối với hắn mà nói địch nhân của mình phải do chính tay mình giải quyết, gọi về động vật chiến đấu là chuyện kẻ yếu mới có thể làm, cho nên hắn vẫn không đem năng lực này làm như là năng lực duy nhất của mình, mà trong Vô gian luyện ngục hôm nay, Ti Hàn Nguyệt đem năng lực ngay cả phụ hoàng cũng không biết này phát huy ra, hoàn toàn phát tiết lửa giận trong lòng. Phụ hoàng vì hắn mà bị thương, hai người này vì hắn mà sắp biến thành con rối, Ti Hàn Nguyệt cũng không nghĩ chính mình cư nhiên sẽ làm người khác vì hắn mà chịu liên lụy, hắn là kẻ cường đại, vì cường đại nên không ai cho rằng hắn sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng hiện tại hắn đối với bản thân lại sinh ra một tia hoài nghi, chưa bao giờ từng có kinh nghiệm làm cho hắn chỉ có thể lấy phương thức mình nghĩ được mà phát tiết phẫn nộ cùng vô thố của mình.

” Trời ạ, mau nhìn!” trong đám người có người phát ra tiếng kêu sợ hãi, chỉ thấy đông nghìn nghịt kiến theo bốn phương tám hướng vọt tới, thẳng đến Hà Cố trên cây và đám người trong sân luận võ mà đi, người trên đường đều vọt đến hai bên, mà Ti Hàn Nguyệt lại không chút sứt mẻ, màn kiến đen kín nhanh chóng bao trùm lên đám người đã muốn hoàn toàn lâm vào khủng hoảng. Mà quỷ dị chính là, đám kiến này lại tự động tránh đi Ti Hàn Nguyệt, không có một con đi đến trên người hắn.

” A!!!! Giết ta đi!!!” tiếng quát tháo khàn khàn liên tiếp vang lên, thanh âm kiến cắn tụ tập cùng một chỗ, làm cho người nghe thấy toàn thân mao cốt tủng nhiên.(nổi da gà)

Không hề xem những người đó liếc mắt một cái, Ti Hàn Nguyệt phi thân rời đi, nhảy tới trước người Ti Lam Hạ cùng Ti Cẩm Sương, đem ngân châm trên người hai người nhổ xuống trả lại cho Diễm Cơ, Ti Hàn Nguyệt đem hai thân mình trúng ‘ Ngưng Ngọc ’ mà trở nên dị thường cứng ngắc một tả một hữu khiêng trên vai: ” Đến Ngọc Hàn trang.” cự tuyệt người bên ngoài trợ giúp, hắn nhìn về phía Lí Mặc Tiếu, ” người của Ngao Tường sơn trang, một kẻ cũng không được lưu!” nói xong hướng xe ngựa Lí Mặc Tiếu mang đến đi tới.

” Thất… đệ…” bởi vì nói không ra lời, Ti Lam Hạ chỉ có thể phát ra khí thanh mơ hồ, ” thái tử… chi… vị, ngươi… …”

” Các ngươi không có việc gì!” đem hai người bỏ vào xe ngựa, Ti Hàn Nguyệt vừa trầm giọng nói, hai mắt màu đỏ dần dần khôi phục bình thường, ” ta sẽ không cho các ngươi vì ta mà ra xảy ra chuyện, thái tử vị vĩnh viễn là của ngươi!” ở trong mắt người khác, hắn vốn là là Nghiệt đồng, nếu như vậy, hắn nếu biến thành yêu nghiệt chân chính cũng không là gì, chính là… không biết khi đó thân thể hắn có còn là Ti Hàn Nguyệt của phụ hoàng hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện