Khi Fuji đánh ra cú trả bóng thứ tư “Kagerou Zutsumi” (Ảo ảnh), toàn trường ồ lên khiếp sợ. Thiên tài của Seigaku lại một lần nữa khiến mọi người biết đến thực lực của mình. Nhìn Ogihara trong tầm mắt, Fuji biết mắt cậu còn chưa khôi phục, nhưng vẻ tươi cười trên mặt Ogihara làm Fuji hiểu rõ, cậu vẫn luôn “nhìn” anh.

Bắt tay giao hữu, sau khi thắng trận đấu Kawamura đứng dưới đài mà hoan hô, Fuji nhảy lên khán đài, đưa vợt tennis của mình cho Ogihara, ngồi xổm xuống nói: “Itsuki-chan, em không được quá tùy hứng đâu đấy.”

“Ogihara, cố lên!” Những người khác hét to.

Đứng lên, Ogihara nháy mắt mấy cái, thở phào, đập tay hoan nghênh Fuji một chút, hài lòng nói: “A, thật đúng lúc, nếu không thì tôi không ra sân được rồi.”

“20 phút.” Tezuka và Ryoma đồng thời nói, Ogihara ai oán liếc nhìn ba người, bất đắc dĩ lấy vợt tennis của mình ra, không tình nguyện lắm nói: “Đã biết, 20 phút.”

Mới vừa đi ra, Ogihara đã bị Fuji kéo lại. Ogihara quay đầu lại nhìn thì thấy Fuji đổ nước vào đầy bình cho cậu. Ogihara cảm giác không phải mình đang đi thi đấu mà là đi chơi xuân. Trên lưng đeo bình nước, Ogihara có vẻ hài hước mà đi ra sân.

“Này, có muốn về nhà uống sữa không vậy?” Vừa lên sân, Kai của Higa liền cười nhạo bình nước mà Ogihara mang theo. Ogihara lẳng lặng uống nước rồi tháo Power Ankle trên người xuống. Tuy rằng tình trạng của cậu không tốt, nhưng trận đấu này cậu sẽ không thua.

Thấy Ogihara không để ý tới hắn, Kai khinh thường nhìn Ogihara có vẻ rất bệnh tật, lấy bóng tennis ra. Tuy rằng biết đối phương là ai, nhưng hiện tại hình dạng của người nọ thực sự làm hắn không nhìn ra chút nào của “thần đồng tennis” cả. Rõ ràng là con trai, vậy mà còn xức nước hoa, một tên ẻo lả như vậy thì lợi hại được bao nhiêu.

Game thứ nhất, Ogihara phát bóng.

Không sử dụng “Rumba hai trong một” và “Bóng xoáy ngược chéo”, Ogihara bắt đầu với chỉ một quả phát bóng rất đơn giản, Kai thoải mái đánh bóng trở lại, nhưng Ogihara đứng không nhúc nhích, nuốt nước bọt.

“Out!”

Bóng ra ngoài. Kai nhìn tay mình, lại nhìn Ogihara, khinh thường trên mặt biến thành cẩn thận, lực như vừa rồi tại sao lại ra ngoài.

Uống xong nước, Ogihara tiếp tục phát bóng, vẫn là một cú phát bóng rất bình thường. Lần này, Kai rất dè dặt đánh bóng qua, kết quả là bóng không qua lưới.

“Chiêu này của Itsuki-chan lợi hại hơn trước rất nhiều... Xem ra cậu ấy đã lén không ngừng huấn luyện.” Bên sân, Fuji vẻ mặt không vui nói, nghĩ đến việc Ogihara len lén luyện tập, anh và hai người khác không vui vẻ nổi.

“1-0, đổi phát bóng.”

Game thứ nhất kết thúc rất nhanh, Ogihara thắng được dễ dàng, người của Higa cũng không dám xem thường Ogihara nữa.

“Quả nhiên là ‘thần đồng tennis’, xem ra không thể phớt lờ được.” Kite huýt sáo với Kai một tiếng, Kai hiểu ý mà gật đầu.

Game phát bóng của Kai, hắn đánh bóng về phía đường biên, khi Ogihara đánh trả, Kai lại càng đánh bóng tới sát biên, định toàn bộ lợi dụng thúc địa pháp để làm Ogihara mệt mỏi.

Ngoài sân, Fuji, Ryoma và Tezuka càng không ngừng nhìn đồng hồ. Tuy rằng Ogihara áp chế được Kai nhưng thể lực của cậu đã không như ngày trước. Chạy qua lại một lúc, hơi thở của Ogihara dần dần trở nên khó khăn, mà Kai thì đổi vợt tennis sang tay trái, thay đổi tư thế cầm vợt.

“Phải thua sao?” Nhắm mắt lại, Ogihara thở hổn hển, bên tai thổi qua một trận gió, bóng rơi ra phía sau cậu.

“Này, mày không được đâu, có muốn bỏ quyền hay không đấy?” Tiếng nói của Kai vang lên, Ogihara vẫn như trước không để ý tới, uống một ngụm nước lớn.

Chuẩn bị xong tư thế, Ogihara cúi đầu, bóng không ngừng rơi ra phía sau cậu, Ogihara vẫn không nhúc nhích. Ogihara có thể giữ được game phát bóng của mình, nhưng game phát bóng của đối phương thì Ogihara hầu như không được điểm nào. Người của Higa trên sân bắt đầu lớn tiếng ồn ào, bên Seigaku thì lo lắng. Họ biết Ogihara không kiên trì được nữa.

“4-3, Ogihara phát bóng.”

Lắc đầu, Ogihara đổi vợt tennis sang tay trái, điều này làm đối thủ cảnh giác. Mở mắt, thần thái của Ogihara làm ba người trên khán đài bất an. Ánh sáng màu vàng nhàn nhạt xuất hiện phía sau Ogihara, hai luồng sáng màu trắng đồng thời tỏa ra từ trong màu vàng. Trên sân tràn ngập mùi hoa, ánh mắt Ogihara không có linh khí như trước, trở nên thâm trầm, nội liễm.

Bóng bị ném lên, Ogihara lại không hề nhìn bóng, cậu đạm nhiên nhìn Kai, khi bóng rơi xuống thì vợt tennis cũng được chém ra với tốc độ mọi người không nhìn thấy. Thậm chí Kai còn chưa bắt đầu di chuyển thì bóng đã rơi xuống rồi.

“15-0 ”

“30-0 ”

“40-0 ”

“…”

“5-3, Kai phát bóng.”

Tốc độ bóng càng lúc càng nhanh, Kai căn bản không thấy rõ bóng được đánh tới thế nào, tuyệt chiêu “Viking horn” của Kai hầu như không đất dụng võ. Đội Higa, kể cả Kite đều giật mình nhìn Ogihara cả người bị ánh sáng bao phủ. Một khắc đó, bọn họ cho rằng mình đã nhìn thấy “Thiên sứ”.

“Game won by Ogihara.”

Trận đấu kết thúc sau 15 phút, Seigaku thuận lợi tiến vào bát cường, nhưng không một người dám lên tiếng. Giống như biến thành người khác, mùi hương trên người Ogihara bao phủ toàn trường. Cậu không bắt tay với Kai mà bỏ lại vợt tennis chậm rãi đi ra khỏi sân thi đấu. Chầm chậm không mục đích đi về phía trước, bầu trời phảng phất có cột ánh sáng chiếu vào người Ogihara, làm toàn thân cậu thoạt nhìn mờ ảo, hư huyễn.

“Itsuki-chan, em muốn đi đâu?”

Fuji ôm chặt lấy Ogihara, không cho cậu đi tiếp. Bộ dạng Ogihara hiện tại làm anh rất sợ, sợ cậu cứ như vậy bay đi mất.

“Itsuki-chan?” Mặt Ogihara lộ vẻ nghi hoặc, hình như không biết mình gọi là Itsuki-chan, đối với cái ôm của Fuji cũng có chút bài xích, liên tục đẩy Fuji ra.

“Backy, Backy, cậu mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.” Ryoma vỗ mặt Ogihara, muốn cho cậu tỉnh táo lại. Nhưng Ogihara nhắm mắt lại, có vẻ rất thống khổ. “Backy?” Ôm đầu, Ogihara ngồi xổm xuống, nỉ non, “Ta đang ở đâu...” Nói xong liền ngất xỉu trong lòng Fuji.

“Shusuke, tôi lại ngất xỉu sao?” Mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên lưng Fuji, Ogihara hỏi.

“Itsuki-chan... Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Cõng Ogihara, Fuji hỏi, anh vừa đưa Ogihara đến bác sĩ.

“Không, chỉ cảm thấy không có sức lực.” Mò lấy bình nước của mình, Ogihara vội vàng uống, uống xong câu hỏi, “Trận đấu kết thúc rồi sao?”

“Còn chưa, bây giờ chắc là Tezuka đang đấu với Kite Eishiro. Echizen đi mua nước cho em rồi.” Cúi đầu, Fuji giấu đi biểu cảm của mình, nói, “Itsuki-chan, sau này không nên thi đấu nữa. Mỗi lần Itsuki-chan thi đấu đều sẽ phát sinh biến hóa, tôi... rất sợ, sợ Itsuki-chan thực sự biến thành thiên sứ bay đi mất.”

“Biến hóa? Biến hóa cái gì?” Ogihara hiếu kỳ hỏi, đến cuối trận đấu ngày hôm nay cậu đã không có ý thức, cũng không biết đã xảy ra cái gì.

“Trở nên... làm tôi không thể chạm tới được.”

Fuji khắc sâu nhớ kỹ lúc đó, ánh mắt Ogihara nhìn về phía anh lại xa lạ như vậy, xen lẫn một tia chán ghét, vội vã giãy ra khỏi lòng anh, chán ghét anh chạm vào cậu.

“Itsuki-chan... rất miễn cưỡng đúng không? Itsuki-chan không thích tôi chạm vào em, nhưng vì không muốn tôi thương tâm nên mới phải chịu đựng. Kỳ thực... Itsuki-chan luôn miễn cưỡng chính mình, đúng không?” Fuji ngừng lại, không muốn đi tiếp, giờ khắc này chỉ có anh và Ogihara, giờ khắc này, anh còn có thể chạm vào Ogihara.

Ogihara cũng không hiểu vì sao, cổ hướng ra trước, muốn nhìn rõ mặt Fuji. “Shusuke, tôi không hiểu... Vì sao Shusuke lại cho rằng như thế?”

“Itsuki-chan... Tôi vẫn rất ích kỉ.”

Không giải thích, Fuji tiếp tục đi tới trước.

Ogihara không nhúc nhích, trái lại ghé vào lưng Fuji, để anh cõng mình. Chỉ là hai tay cậu đã quấn quanh cổ Fuji.

“Shusuke, tôi rất ngốc, có một số việc đến cuối cùng tôi vẫn không rõ. Ví dụ như cái thích mà các anh nói. Tôi vẫn không phân rõ tình yêu và tình thân có gì khác nhau. Thế nhưng, dù miễn cưỡng hay không thì tôi vẫn mười phần rõ ràng. Shusuke, mỗi lần tôi nói dối, các anh tôi đều có thể biết, bởi vì mặt tôi không bao giờ giấu được bất kì suy nghĩ gì. Nếu như tôi thực sự miễn cưỡng, Shusuke thông minh như vậy thì làm sao lại không nhận ra? Shusuke... Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì lại khiến anh nghĩ tôi miễn cưỡng, thế nhưng... bây giờ tôi không muốn xuống một chút nào. Shusuke, tôi không còn sức lực, anh cõng tôi đi, cõng tôi về đến tận nhà.”

Ogihara mặt dày mày dạn xích lên một chút để mình nằm sấp được thoải mái hơn. Đầu Fuji ngẩng lên, giữ chặt Ogihara.

“Itsuki-chan nguyện ý để tôi cõng cả đời sao?”

Itsuki-chan khi đó thực sự không phải cậu ấy đúng không.

“Nếu như Shusuke không chê tôi nặng thì tôi cũng không có ý kiến.” Thấy tâm tình Fuji khá hơn rất nhiều, Ogihara ôm chặt Fuji, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có phải khi cậu không nhớ gì cả đã làm gì đó không? “Vậy tôi sẽ cõng Itsuki-chan cả đời.”

Sẽ không cho em có cơ hội đẩy tôi ra nữa, Itsuki-chan.

“Ừ.”

Nhắm mắt lại, Ogihara thả lỏng để mình dần trôi vào bóng tối, bên tai có người đang không ngừng nói cái gì đó, Ogihara nghe không rõ ràng lắm, mơ hồ nghe được hai chữ “Soran”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện