Trong phòng Tezuka có phần trầm muộn, nghe Sanada nói xong, trên mặt Tezuka tuy rằng không có biểu cảm nào khác, nhưng bút trên tay anh lại bị anh cứng rắn bẻ gãy.
“Tezuka, tôi có thể hỏi một câu không, rốt cuộc Ogihara bị làm sao vậy?” Từ sau vài lần gặp mặt Ogihara, Sanada phát hiện sức khỏe Ogihara không tốt, nhưng hắn không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Sanada không thể tưởng tượng nổi một đôi mắt như vậy nếu như nhìn không thấy nữa... sẽ là việc khiến người ta thấy bi thương đến thế nào.
“Không biết...” Giọng của Tezuka làm Sanada nhận ra anh đang đè nén chính mình, “Kiểm tra rất nhiều lần rồi, cũng tìm các bác sĩ nổi tiếng thế giới, nhưng không thể tìm ra rốt cuộc cậu ấy có vấn đề ở đâu, còn cậu ấy thì cứ suy yếu dần dần.”
Bỏ cây bút đã gãy vào thùng rác, Tezuka cúi đầu nói với Sanada: “Trước hết đừng nói chuyện này cho những người khác, chờ sau khi thi đấu chọn lựa kết thúc, tôi sẽ tự mình nói cho bọn họ. Về phần Yukimura... cậu ấy mới phẫu thuật, đừng nói cho cậu ấy vội.”
“Tôi hiểu.” Trên mặt Sanada là sự lãnh tĩnh giống như Tezuka, lúc này nếu như để chuyện này ảnh hưởng đến những người khác, nhất định Ogihara sẽ khổ sở.
“Sanada, cảm ơn.” Sanada phải đi, Tezuka liền nói.
Mở cửa, Sanada quay đầu lại liếc nhìn Tezuka, “Mau chóng khang phục đi.” Sau đó đóng cửa đi.
Ngồi một mình, Tezuka bỏ kính xuống lấy hai tay che mặt, cứ ngồi như thế một đêm.
“Đội trưởng, dậy sớm vậy?”
Tezuka quay đầu lại, thấy Ryoma, gương mặt một đêm không ngủ không hề có chút uể oải nào. “Cậu dậy cũng rất sớm.”
“A...” Hai tay Ryoma ôm ở sau đầu, đi phía sau Tezuka, “Tay phải của đội trưởng hiện giờ rất lợi hại... Chờ vai đội trưởng lành hẳn, đấu với tôi một trận đi.”
Từ Đức trở về đảm nhận vị trí huấn luyện viên, Tezuka đã dùng tay phải đánh bại những người không phục, khơi dậy ham muốn được phân cao thấp với anh của Ryoma. Đối với Ryoma mà nói, sau này muốn đứng trên đỉnh cao của đấu trường thế giới, người trước mắt chính là một trong những người cậu phải vượt qua đầu tiên.
Tezuka quay đầu lại, nhìn gương mặt không chút căng thẳng của Ryoma. Trong khoảng thời gian này đã tăng cường độ luyện tập lên rất nhiều, Ryoma lúc nào cũng là thái độ không sao cả.
“Ryoma, khi thi đấu chọn lựa cậu sẽ gặp rất nhiều đối thủ mạnh. Nếu như phân tâm vì chuyện khác, cậu sẽ không có phần thắng.”
“Đội trưởng, như vậy sau khi thi đấu chọn lựa kết thúc, xin hãy đấu với tôi một trận.” Ryoma cũng không nghe Tezuka nói, cậu cấp thiết cần một thắng lợi có tính khiêu chiến cực lớn, cậu muốn cho một người có thể cảm thấy kiêu ngạo vì mình.
“Mọi người sắp thức dậy rồi, tôi còn có việc.” Tezuka không nhìn Ryoma nữa, bỏ đi. Đối với sự cự tuyệt ngoài dự kiến của Tezuka, Ryoma có chút bực mình.
“Sau khi thi đấu chọn lựa cậu sẽ quay về Đức nhỉ?” Khó có được thời gian nghỉ ngơi, Atobe lấy một chai rượu sâm-panh tới phòng Tezuka. “Bên kia nói thế nào, đại khái lúc nào vai mới tốt lên được, có thể vượt qua giải toàn quốc chứ?”
“Hẳn là không thành vấn đề.” Tezuka nâng chén chạm với Atobe một chút, tuy rằng một người là huấn luyện viên, một người là tuyển thủ, nhưng bởi vì không thuộc cùng một tổ nên hai người qua lại cũng không khiến cho những người khác bất mãn.
“Đã xảy ra chuyện? Tuy rằng vẻ mặt của cậu vẫn là cái loại khiến cho bổn đại gia nhìn phi thường khó chịu, nhưng ánh mắt của cậu nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện.” Atobe chuyển trọng tâm câu chuyện tới mục đích anh đến đây hôm nay, tuy rằng Tezuka che giấu rất tốt nhưng vẫn không thể gạt được con mắt của Atobe Keigo anh.
“Cậu lúc nào cũng sắc bén như vậy.” Tezuka nói vô thưởng vô phạt, “Không có chuyện gì đâu, tuy rằng cậu và Sanada đều đã vào đội tuyển, tuy nhiên vẫn không thể lơ là.”
“Hứ, ” Atobe bất mãn cười trào phúng một tiếng, “Tezuka, đừng coi bổn đại gia là kẻ ngốc... Mấy ngày trước Sanada đến tìm cậu, lúc đó cậu và cậu ta đều có chút không ổn, thật sự nghĩ bổn đại gia không nhận ra sao? Cậu không muốn nói bổn đại gia cũng không miễn cưỡng, nhưng bổn đại gia cũng không muốn thấy cậu cả ngày trầm mặc, ảnh hưởng đến tâm tình của bổn đại gia.”
Tezuka chạm ly với Atobe lần thứ hai, anh nhận ra sự quan tâm trong lời nói của Atobe, nhưng anh nhưng chỉ có thể giữ nguyên sự trầm mặc.
“Nếu như cậu thua, Itsuki-chan sẽ rất thất vọng.”
Atobe lộ ra nụ cười tự tin, làm cả người anh đều có vẻ tôn quý không gì sánh được. “Làm sao bổn đại gia lại thất bại được? Cứ để bọn họ say đắm với kĩ thuật của bổn đại gia đi!”
Đi từ chỗ Tezuka ra, Atobe lại càng trở nên nghiêm túc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể để Tezuka lộ ra biểu cảm như vậy. Atobe không nghi ngờ ánh mắt của mình, nếu anh đã nhận ra, như vậy nhất định đã xảy ra cái gì. Chẳng lẽ là... trong lòng Atobe căng thẳng, đi tới kí túc xá của Sanada.
“Sanada.” Gọi Sanada một tiếng, Atobe hướng ra bên ngoài, Sanada đi theo.
“Nói cho tôi biết, có phải vai Tezuka có chuyện gì không?” Atobe bắt đầu hỏi.
“Vai của Tezuka?” Sanada nhíu mày, “Điều này cậu nên hỏi bác sĩ điều trị của cậu ta chứ không phải tôi.” Sanada nhìn Atobe, có chút chẳng hiểu ra làm sao.
“Sanada, vai của Tezuka bị thương có liên quan vài phần tới tôi. Nếu như cậu thực sự biết cái gì thì cũng đừng giấu tôi. Hôm đó tôi thấy cậu đi ra từ phòng của Tezuka, sắc mặt cực kì khó coi, mà mấy ngày nay Tezuka cũng có tâm sự. Bổn đại gia không thích chõ mõm vào, nhưng nếu như có liên quan đến vết thương trên vai Tezuka, bổn đại gia nhất định phải biết.”
“Cậu cho rằng Tezuka là người sẽ nói với tôi vai cậu ta làm sao ư?” Sanada hỏi ngược lại một câu, trong lòng kinh ngạc vì sự nhạy bén của Atobe. Hắn cho rằng mình đã che giấu rất tốt.
Atobe suy nghĩ một chút lời Sanada nói, phát hiện thực sự là không đúng, làm sao Tezuka lại nói chuyện của mình cho người khác được. Nhưng Atobe vẫn không trầm tĩnh lại, với sự hiểu biết của anh về Tezuka, Tezuka không phải là người dễ dàng để chuyện khác ảnh ảnh hưởng đến mình. Anh là loại người đã xác định mục tiêu thì sẽ luôn hướng tới nó mà phấn đấu. Mà thi đấu chọn lựa đang ở thời điểm mấu chốt, Tezuka lại phân tâm vì chuyện gì chứ? Còn có cái người trước mặt luôn là NO. 1 trong giới tennis trung học nữa.
Atobe nhìn chằm chằm vào mắt Sanada, có chuyện gì có thể liên hệ hai người kia lại được... Đôi mắt Atobe càng ngày càng sắc bén, tới gần Sanada, anh nguy hiểm hỏi: “Nói thật với bổn đại gia đi, có phải Ogihara bị làm sao không?” Sao anh lại có thể quên một người, Kirihara Akaya.
“Tôi không biết.” Sanada mặt không biểu cảm vòng qua Atobe chuẩn bị trở lại, nhưng Atobe đâu có thể để hắn được như ý.
“Sanada, đừng nên khảo nghiệm sự nhẫn nại của bổn đại gia. Ogihara cậu ấy làm sao vậy?!” Không thể nói rõ vì sao, nhưng câu không biết kia của Sanada lại càng làm Atobe rõ ràng cảm giác được chuyện ảnh hưởng đến hai người chính là về Ogihara.
“Atobe, cậu là bạn thân của Ogihara, chuyện mà đến cậu cũng không biết cậu lại nghĩ tôi biết sao? Giữa tôi và Tezuka xác thực có một số việc, chẳng qua cũng chỉ là chuyện giữa hai người bọn tôi, Atobe cậu quản chuyện cũng rộng quá rồi đấy. Nhìn cậu như thế này, tốt nhất là hãy buông tha thi đấu chọn lựa đi, cậu như vậy làm tôi hoài nghi trong trận đấu cậu có thể phát huy ra được bao nhiêu thực lực.”
Sanada lạnh lùng nói vài câu, không để ý đến Atobe mà bỏ đi. Hắn biết, đã nói như vậy thì nhất định Atobe sẽ không trở lại dây dưa hắn.
Nhìn Sanada đi vào kí túc xá, Atobe nhăn chặt vùng xung quanh lông mày, lẽ nào thật sự anh nghĩ sai rồi? Lập tức nghĩ lại lời vừa rồi của Sanada, Atobe hừ lạnh một tiếng.
“Vậy cứ để cậu thấy thực lực chân chính của bổn đại gia đi, đúng không, Kabaji?”
“Yes.”
Trở lại ký túc xá, Sanada gọi cho Yukimura một cú điện thoại, hỏi tình hình hồi phục của anh. Trong điện thoại, Sanada nhận ra tâm tình của Yukimura rất tốt, liền nói: “Thấy tâm tình cậu khá tốt, tôi cũng an tâm.”
“A... Tôi đang nói chuyện qua webcam với Itsuki-chan.”
Trong điện thoại, Sanada nghe được tiếng Ogihara chào hắn qua microphone, ánh mắt Sanada ảm đạm đi một chút.
“Thay tôi chào Ogihara.” Biết Ogihara ở đó, Sanada không hỏi Yukimura về Ogihara, tuy nhiên từ giọng Ogihara Sanada nhận ra tinh thần cậu vẫn linh hoạt như trước đây.
Yukimura ra hiệu cho Ogihara là anh ra ngoài một chút, cầm điện thoại ra cửa nói: “Sanada, có chuyện gì?” Dù sao cũng bạn tốt nhiều năm, Yukimura đã nhận ra Sanada có chuyện muốn nói với anh.
“Không có việc gì, chỉ là muốn nói với cậu tôi đã được tuyển. Biểu hiện của Kirihara và Renji thì đều rất tốt.”
“Vậy thật tốt quá, trước khi các cậu trở về tôi sẽ lên kế hoạch tập luyện đặc biệt cho các cậu.”
“Ừ, vậy không quấy rầy cậu nói chuyện với Ogihara nữa, tôi cúp máy đây.”
Cúp điện thoại, Sanada nhắm lại hai mắt, năm phút sau, khi hắn mở mắt ra thì trong mắt chỉ có niềm tin quyết thắng. Lo lắng và áp lực của mấy ngày trước đều bị hắn vùi vào nơi sâu nhất trong ngực, giống như hắn đã nói với Atobe, bây giờ hắn sẽ không để bất kì chuyện gì ảnh hưởng đến mình, đây là sự báo đáp tốt nhất đối với một người luôn quan tâm đến họ.
“Tezuka, tôi có thể hỏi một câu không, rốt cuộc Ogihara bị làm sao vậy?” Từ sau vài lần gặp mặt Ogihara, Sanada phát hiện sức khỏe Ogihara không tốt, nhưng hắn không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Sanada không thể tưởng tượng nổi một đôi mắt như vậy nếu như nhìn không thấy nữa... sẽ là việc khiến người ta thấy bi thương đến thế nào.
“Không biết...” Giọng của Tezuka làm Sanada nhận ra anh đang đè nén chính mình, “Kiểm tra rất nhiều lần rồi, cũng tìm các bác sĩ nổi tiếng thế giới, nhưng không thể tìm ra rốt cuộc cậu ấy có vấn đề ở đâu, còn cậu ấy thì cứ suy yếu dần dần.”
Bỏ cây bút đã gãy vào thùng rác, Tezuka cúi đầu nói với Sanada: “Trước hết đừng nói chuyện này cho những người khác, chờ sau khi thi đấu chọn lựa kết thúc, tôi sẽ tự mình nói cho bọn họ. Về phần Yukimura... cậu ấy mới phẫu thuật, đừng nói cho cậu ấy vội.”
“Tôi hiểu.” Trên mặt Sanada là sự lãnh tĩnh giống như Tezuka, lúc này nếu như để chuyện này ảnh hưởng đến những người khác, nhất định Ogihara sẽ khổ sở.
“Sanada, cảm ơn.” Sanada phải đi, Tezuka liền nói.
Mở cửa, Sanada quay đầu lại liếc nhìn Tezuka, “Mau chóng khang phục đi.” Sau đó đóng cửa đi.
Ngồi một mình, Tezuka bỏ kính xuống lấy hai tay che mặt, cứ ngồi như thế một đêm.
“Đội trưởng, dậy sớm vậy?”
Tezuka quay đầu lại, thấy Ryoma, gương mặt một đêm không ngủ không hề có chút uể oải nào. “Cậu dậy cũng rất sớm.”
“A...” Hai tay Ryoma ôm ở sau đầu, đi phía sau Tezuka, “Tay phải của đội trưởng hiện giờ rất lợi hại... Chờ vai đội trưởng lành hẳn, đấu với tôi một trận đi.”
Từ Đức trở về đảm nhận vị trí huấn luyện viên, Tezuka đã dùng tay phải đánh bại những người không phục, khơi dậy ham muốn được phân cao thấp với anh của Ryoma. Đối với Ryoma mà nói, sau này muốn đứng trên đỉnh cao của đấu trường thế giới, người trước mắt chính là một trong những người cậu phải vượt qua đầu tiên.
Tezuka quay đầu lại, nhìn gương mặt không chút căng thẳng của Ryoma. Trong khoảng thời gian này đã tăng cường độ luyện tập lên rất nhiều, Ryoma lúc nào cũng là thái độ không sao cả.
“Ryoma, khi thi đấu chọn lựa cậu sẽ gặp rất nhiều đối thủ mạnh. Nếu như phân tâm vì chuyện khác, cậu sẽ không có phần thắng.”
“Đội trưởng, như vậy sau khi thi đấu chọn lựa kết thúc, xin hãy đấu với tôi một trận.” Ryoma cũng không nghe Tezuka nói, cậu cấp thiết cần một thắng lợi có tính khiêu chiến cực lớn, cậu muốn cho một người có thể cảm thấy kiêu ngạo vì mình.
“Mọi người sắp thức dậy rồi, tôi còn có việc.” Tezuka không nhìn Ryoma nữa, bỏ đi. Đối với sự cự tuyệt ngoài dự kiến của Tezuka, Ryoma có chút bực mình.
“Sau khi thi đấu chọn lựa cậu sẽ quay về Đức nhỉ?” Khó có được thời gian nghỉ ngơi, Atobe lấy một chai rượu sâm-panh tới phòng Tezuka. “Bên kia nói thế nào, đại khái lúc nào vai mới tốt lên được, có thể vượt qua giải toàn quốc chứ?”
“Hẳn là không thành vấn đề.” Tezuka nâng chén chạm với Atobe một chút, tuy rằng một người là huấn luyện viên, một người là tuyển thủ, nhưng bởi vì không thuộc cùng một tổ nên hai người qua lại cũng không khiến cho những người khác bất mãn.
“Đã xảy ra chuyện? Tuy rằng vẻ mặt của cậu vẫn là cái loại khiến cho bổn đại gia nhìn phi thường khó chịu, nhưng ánh mắt của cậu nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện.” Atobe chuyển trọng tâm câu chuyện tới mục đích anh đến đây hôm nay, tuy rằng Tezuka che giấu rất tốt nhưng vẫn không thể gạt được con mắt của Atobe Keigo anh.
“Cậu lúc nào cũng sắc bén như vậy.” Tezuka nói vô thưởng vô phạt, “Không có chuyện gì đâu, tuy rằng cậu và Sanada đều đã vào đội tuyển, tuy nhiên vẫn không thể lơ là.”
“Hứ, ” Atobe bất mãn cười trào phúng một tiếng, “Tezuka, đừng coi bổn đại gia là kẻ ngốc... Mấy ngày trước Sanada đến tìm cậu, lúc đó cậu và cậu ta đều có chút không ổn, thật sự nghĩ bổn đại gia không nhận ra sao? Cậu không muốn nói bổn đại gia cũng không miễn cưỡng, nhưng bổn đại gia cũng không muốn thấy cậu cả ngày trầm mặc, ảnh hưởng đến tâm tình của bổn đại gia.”
Tezuka chạm ly với Atobe lần thứ hai, anh nhận ra sự quan tâm trong lời nói của Atobe, nhưng anh nhưng chỉ có thể giữ nguyên sự trầm mặc.
“Nếu như cậu thua, Itsuki-chan sẽ rất thất vọng.”
Atobe lộ ra nụ cười tự tin, làm cả người anh đều có vẻ tôn quý không gì sánh được. “Làm sao bổn đại gia lại thất bại được? Cứ để bọn họ say đắm với kĩ thuật của bổn đại gia đi!”
Đi từ chỗ Tezuka ra, Atobe lại càng trở nên nghiêm túc. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể để Tezuka lộ ra biểu cảm như vậy. Atobe không nghi ngờ ánh mắt của mình, nếu anh đã nhận ra, như vậy nhất định đã xảy ra cái gì. Chẳng lẽ là... trong lòng Atobe căng thẳng, đi tới kí túc xá của Sanada.
“Sanada.” Gọi Sanada một tiếng, Atobe hướng ra bên ngoài, Sanada đi theo.
“Nói cho tôi biết, có phải vai Tezuka có chuyện gì không?” Atobe bắt đầu hỏi.
“Vai của Tezuka?” Sanada nhíu mày, “Điều này cậu nên hỏi bác sĩ điều trị của cậu ta chứ không phải tôi.” Sanada nhìn Atobe, có chút chẳng hiểu ra làm sao.
“Sanada, vai của Tezuka bị thương có liên quan vài phần tới tôi. Nếu như cậu thực sự biết cái gì thì cũng đừng giấu tôi. Hôm đó tôi thấy cậu đi ra từ phòng của Tezuka, sắc mặt cực kì khó coi, mà mấy ngày nay Tezuka cũng có tâm sự. Bổn đại gia không thích chõ mõm vào, nhưng nếu như có liên quan đến vết thương trên vai Tezuka, bổn đại gia nhất định phải biết.”
“Cậu cho rằng Tezuka là người sẽ nói với tôi vai cậu ta làm sao ư?” Sanada hỏi ngược lại một câu, trong lòng kinh ngạc vì sự nhạy bén của Atobe. Hắn cho rằng mình đã che giấu rất tốt.
Atobe suy nghĩ một chút lời Sanada nói, phát hiện thực sự là không đúng, làm sao Tezuka lại nói chuyện của mình cho người khác được. Nhưng Atobe vẫn không trầm tĩnh lại, với sự hiểu biết của anh về Tezuka, Tezuka không phải là người dễ dàng để chuyện khác ảnh ảnh hưởng đến mình. Anh là loại người đã xác định mục tiêu thì sẽ luôn hướng tới nó mà phấn đấu. Mà thi đấu chọn lựa đang ở thời điểm mấu chốt, Tezuka lại phân tâm vì chuyện gì chứ? Còn có cái người trước mặt luôn là NO. 1 trong giới tennis trung học nữa.
Atobe nhìn chằm chằm vào mắt Sanada, có chuyện gì có thể liên hệ hai người kia lại được... Đôi mắt Atobe càng ngày càng sắc bén, tới gần Sanada, anh nguy hiểm hỏi: “Nói thật với bổn đại gia đi, có phải Ogihara bị làm sao không?” Sao anh lại có thể quên một người, Kirihara Akaya.
“Tôi không biết.” Sanada mặt không biểu cảm vòng qua Atobe chuẩn bị trở lại, nhưng Atobe đâu có thể để hắn được như ý.
“Sanada, đừng nên khảo nghiệm sự nhẫn nại của bổn đại gia. Ogihara cậu ấy làm sao vậy?!” Không thể nói rõ vì sao, nhưng câu không biết kia của Sanada lại càng làm Atobe rõ ràng cảm giác được chuyện ảnh hưởng đến hai người chính là về Ogihara.
“Atobe, cậu là bạn thân của Ogihara, chuyện mà đến cậu cũng không biết cậu lại nghĩ tôi biết sao? Giữa tôi và Tezuka xác thực có một số việc, chẳng qua cũng chỉ là chuyện giữa hai người bọn tôi, Atobe cậu quản chuyện cũng rộng quá rồi đấy. Nhìn cậu như thế này, tốt nhất là hãy buông tha thi đấu chọn lựa đi, cậu như vậy làm tôi hoài nghi trong trận đấu cậu có thể phát huy ra được bao nhiêu thực lực.”
Sanada lạnh lùng nói vài câu, không để ý đến Atobe mà bỏ đi. Hắn biết, đã nói như vậy thì nhất định Atobe sẽ không trở lại dây dưa hắn.
Nhìn Sanada đi vào kí túc xá, Atobe nhăn chặt vùng xung quanh lông mày, lẽ nào thật sự anh nghĩ sai rồi? Lập tức nghĩ lại lời vừa rồi của Sanada, Atobe hừ lạnh một tiếng.
“Vậy cứ để cậu thấy thực lực chân chính của bổn đại gia đi, đúng không, Kabaji?”
“Yes.”
Trở lại ký túc xá, Sanada gọi cho Yukimura một cú điện thoại, hỏi tình hình hồi phục của anh. Trong điện thoại, Sanada nhận ra tâm tình của Yukimura rất tốt, liền nói: “Thấy tâm tình cậu khá tốt, tôi cũng an tâm.”
“A... Tôi đang nói chuyện qua webcam với Itsuki-chan.”
Trong điện thoại, Sanada nghe được tiếng Ogihara chào hắn qua microphone, ánh mắt Sanada ảm đạm đi một chút.
“Thay tôi chào Ogihara.” Biết Ogihara ở đó, Sanada không hỏi Yukimura về Ogihara, tuy nhiên từ giọng Ogihara Sanada nhận ra tinh thần cậu vẫn linh hoạt như trước đây.
Yukimura ra hiệu cho Ogihara là anh ra ngoài một chút, cầm điện thoại ra cửa nói: “Sanada, có chuyện gì?” Dù sao cũng bạn tốt nhiều năm, Yukimura đã nhận ra Sanada có chuyện muốn nói với anh.
“Không có việc gì, chỉ là muốn nói với cậu tôi đã được tuyển. Biểu hiện của Kirihara và Renji thì đều rất tốt.”
“Vậy thật tốt quá, trước khi các cậu trở về tôi sẽ lên kế hoạch tập luyện đặc biệt cho các cậu.”
“Ừ, vậy không quấy rầy cậu nói chuyện với Ogihara nữa, tôi cúp máy đây.”
Cúp điện thoại, Sanada nhắm lại hai mắt, năm phút sau, khi hắn mở mắt ra thì trong mắt chỉ có niềm tin quyết thắng. Lo lắng và áp lực của mấy ngày trước đều bị hắn vùi vào nơi sâu nhất trong ngực, giống như hắn đã nói với Atobe, bây giờ hắn sẽ không để bất kì chuyện gì ảnh hưởng đến mình, đây là sự báo đáp tốt nhất đối với một người luôn quan tâm đến họ.
Danh sách chương