Thắng hai game, Ogihara cũng không thả lỏng cảnh giác, giống như lời cậu nói với Shinjo vậy, cậu chưa bao giờ xem nhẹ bất kì đối thủ nào, nhất là trực giác cậu cho rằng người kia sẽ không đơn giản như vậy.
Khi Shinjo đột nhiên phát bóng thật mạnh, hai tay Ogihara nắm chặt vợt đỡ bóng, trong nháy mắt ngay khi vợt và bóng chạm nhau, Ogihara thầm kêu một tiếng không tốt.
“Out.” Bóng ra ngoài rồi.
Lần này, Ogihara cười rộ lên, cậu biết là đối thủ sẽ không đơn giản như vậy.
“Ê ê, sao quả bóng này lại ra ngoài được?”
“Đúng vậy, quả bóng kia cảm giác rất mạnh mà, lực của Ogihara sẽ không mạnh hơn một Shinjo to con thế kia chứ.”
Quả bóng bay ra ngoài làm mọi người không giải thích được.
Bóng bay tới, một tay Ogihara cầm vợt đỡ, “Lạch cạch”, vợt tennis rơi xuống đất. Trong mắt Ogihara lộ ra kinh hỉ, thì ra là như vậy sao.
“A... Vừa rồi là gì thế?” Kikumaru triệt để mờ mịt, rõ ràng là đường bóng nhanh giống vừa rồi mà.
“Hắn vừa sử dụng... cùng một tư thế...” Nhìn ra bí mật, Fuji nói, “Hắn có thể dùng một tư thế để phát bóng nhanh và bóng chậm nên Itsuki-chan không thể phán đoán nên dùng lực như thế nào để đỡ bóng.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Kikumaru lo lắng không ngớt, sau một lúc anh lập tức đổi giọng, “Ogihara sẽ làm như thế nào nhỉ?” Ogihara có thể đơn giản đánh bại Fuji, tuyệt đối sẽ có biện pháp. Không chỉ Kikumaru, tất cả mọi người cực kì tin tưởng điều này.
Quả phát bóng thứ ba, Ogihara lại không hề nhúc nhích để bóng sượt qua tai mình, quả thứ tư, cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn bóng.
“Xem ra nó đã buông tha rồi, không dám đỡ bóng nữa. Ngay cả chúng ta cũng chưa từng phá được ‘Ảo ảnh’ của Shinjo đâu.” Bên Shishiraku có người nói, nhưng khi thấy vẻ nghiêm túc của huấn luyện viên Hanamura thì thấy cực kì khó tin.
Quả phát bóng cuối cùng, lần thứ hai lại ngoài dự liệu của mọi người, Ogihara di chuyển, lưu loát nhảy lấy đà, một tay vung vợt, bóng rơi xuống đất... rơi vào trước lưới bên sân Shinjo.
“Trùng hợp thôi...”
“Ăn may thôi...”
“Nó không thể khám phá ra tuyệt chiêu của Shinjo đâu...”
Nhảy lấy đà, một tay vung vợt, bóng rơi xuống đất... 40: 30, không ai còn tin Ogihara chỉ là gặp may nữa.
“3: 0” trận đấu mới bắt đầu, Shinjo đã thua ba game, không chỉ có chính hắn mà toàn bộ cầu thủ Shishiraku và đội cổ động viên đều không tin.
Game phát bóng của Ogihara, cậu đang tràn ngập sung mãn, khi đối thủ đang chờ đợi “Rumba hai trong một” của cậu thì cậu lại đánh “Bóng xoáy ngược chéo”. Shinjo trấn định, khi bóng nảy lên thì định đánh trả, nhưng kết quả lại làm hắn khiếp sợ.
“Out.”
“Rốt cuộc Ogihara Aitsuki này là ai?” Có người không nhịn được hỏi, nhưng không ai trả lời hắn.
Mà Shinjo đối mặt với cú phát bóng của Ogihara, bóng đánh trả không bị không qua lưới thì sẽ ra ngoài, ánh mắt hắn thay đổi lần thứ hai.
“Lẽ nào người kia cũng biết dùng ‘Ảo ảnh ‘?” Cặp song sinh đánh đôi của Shishiraku trong lòng đầy nghi ngờ hỏi. Người kia cũng không giống Shinjo chỉ dùng một tư thế để đánh, rõ ràng có thể thấy được sức mạnh đường bóng thì vì sao lại không đánh trúng!
“Không phải ảo ảnh...” Đội trưởng của Shishiraku vì trận đấu dường như không có thật trước mắt mà mất đi một ít lãnh tĩnh, lộ rõ vẻ kích động nói, “Cú phát bóng của cậu ta không có biến hóa, lực đỡ bóng của Shinjo vẫn ở trong phạm vi hợp lý.”
“Vậy vì sao...” Bóng lại bay lung tung thế? “Tôi cũng không biết...” Hắn chưa bao giờ gặp phải một đối thủ đặc thù như vậy.
“4: 0 ”
Điểm số cách biệt làm người bên Shishiraku hiểu được Ogihara Aitsuki bị bọn họ bỏ qua mới là người khó đối phó nhất của Seigaku. Nghỉ ngơi giữa trận, Ogihara trầm mặc uống nước, Shinjo thì không nói một tiếng nào ngồi bên cạnh Hanamura.
“Không để hắn thắng game nào sao?” Bên này, Ryuzaki hỏi.
“Em đáp ứng daddy sẽ tốc chiến tốc thắng, nếu không thì sau này đừng nghĩ đến việc chơi bóng.” Cậu không phải muốn đối thủ thắng vài game của trận đấu, cậu chỉ muốn tìm thấy vui vẻ khi thi đấu, tuy nhiên hôm nay tâm tình của cậu có chút không tốt, đối thủ cũng không phải người có thể làm cậu vui vẻ lên được.
Mà bên kia, Hanamura cũng đã tiếp nhận kết quả: “Ogihara Aitsuki, nếu như tôi nhớ không lầm thì có lẽ cậu ta chính là ‘thần đồng tennis’ Backy Douglas. Từ lúc cậu ta tham gia thi đấu tới nay thì chưa từng ghi lại thất bại nào, là thiên tài đích thực ── nhân vật đứng đầu giới tennis thanh thiếu niên thế giới, hôm nay cậu gặp phải cậu ta thì chỉ có thể nói số chúng ta không may. Năm ngoái cậu ta đã tuyên bố rời khỏi giới tennis, tôi không ngờ cậu ta lại tới Nhật Bản, còn vào Seigaku.”
“Backy Douglas?” Shinjo chỉ khó hiểu mất một giây, bình tĩnh thuyết, “Cậu ta thực sự rất lợi hại, nhưng em sẽ không chịu thua.” Không hề nghe Hanamura khuyên bảo, Shinjo lên sân đấu.
“Ryoji!” Vẻ mặt Hanamura trở nên nghiêm túc, cô biết Shinjo hiểu ý mình. Mà khi co nhìn thấy ánh mắt liều lĩnh của Shinjo thì đột nhiên rất hối hận vì đã nói cho hắn.
Nửa trận đấu tiếp theo, Shinjo phát bóng trước, hắn bày ra một người tư thế kỳ quái, hai tay hắn giao trước người, khí thế trên người đột nhiên thay đổi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Ogihara... Thần đồng tennis sao...
“Ryoji! Không thể dùng chiêu đó!” Hanamura trực tiếp đứng lên, muốn ngăn cản Shinjo, mà Shinjo thì dường như không nghe thấy, bắt đầu huơ cánh tay. Một tiếng hét này của Hanamura làm người bên Seigaku khẩn trương, ánh mắt của Ken cũng thay đổi, “Baby! Cẩn thận!”
“A!”
“Bốp!”
Bóng bay thẳng tới mặt Ogihara với lực đạo cực kì mạnh mẽ, đánh Ogihara ngã xuống đất. Quỳ rạp trên mặt đất, Ogihara vẫn không nhúc nhích, người của Seigaku bị dọa, Fuji và Ryoma chạy vội vào sân. Mà bị dọa không chỉ có người của Seigaku bên này, còn cả hai huấn luyện viên trong sân cùng với học sinh của Shishiraku.
“Baby! Baby!” Căn bản mặc kệ đây là đang thi đấu, Ken không hề để ý tới lời trọng tài liền chạt thẳng vào sân ôm lấy con mình. Khi hắn thấy mặt của con, ánh mắt hắn làm trọng tài chạy đến ngăn lại sợ đến mức phải lui về phía sau hai bước.
Lắc lắc cái đầu hơi choáng, Ogihara cảm thấy mặt nóng rát, “Daddy... con không sao, chỉ nhất thời luống cuống thôi.” Thấy Ryoma và Fuji đều chạy vào, cậu lập tức đứng dậy khỏi người cha mình. “Không việc gì không việc gì, mọi người mau ra đi, trận đấu sẽ kết thúc ngay đây.”
“Baby, dừng trận đấu lại!” Ken kéo con mình định đi, cuối cùng lại bị cậu giữ lại.
“Daddy... Con xin cha, để con đánh xong trận này đi, con không muốn... cứ như thế bỏ quyền.” Nếu cậu bị thương, cậu lại càng muốn đánh xong trận này.
“Xin... xin các vị ra ngoài, bây giờ đang là trận đấu, nếu không... tôi sẽ tuyên bố trận này Seigaku bỏ quyền.” Trọng tài đi tới nhỏ giọng nói.
“Daddy... con xin cha.” Ogihara liên tục cầu xin, mong muốn cha có thể để cậu đánh xong trận đấu.
“Baby!” Ken kéo đứa con một chút, “Sau khi trở về nhất định daddy phải đánh mông con!” Buông con mình ra, Ken rời khỏi sân đấu.
“Itsuki-chan... Đừng nên đỡ bóng của hắn.” Lập tức phải đi, Fuji liền để lại một câu rồi kéo Ryoma đi ra.
Trận đấu bị gián đoạn lại tiếp tục tiến hành, mà Shinjo lại bày ra cái tư thế kia── tấn công tê liệt ── hắn từng đáp ứng huấn luyện viên là sẽ không dùng chiêu này, thế nhưng hôm nay... hắn cần xuất ra 200% thực lực bản thân.
Trong nháy mắt bóng bắn tới mắt mình, Ogihara vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng cậu vẫn chậm một bước. Tấn công tê liệt ── mục đích là làm đối thủ bị thương, nhờ đó đối thủ sẽ sinh ra cảm giác sợ, dẫn tới đánh mất ý chí chiến đấu. Trên mặt Ogihara lại thêm một vết thương, gần như ở cùng một vị trí.
Cú phát bóng thứ ba, Shinjo lại phát một đường bóng cực kì bình thường. Sau khi Ogihara trả bóng về, hai tay Shinjo lại giao phía trước, không nghi ngờ gì là sẽ chuẩn bị phát ra “Tấn công tê liệt”. Mà ngay khi Shinjo bày ra tư thế này, Ogihara lại cố sức ném vợt tennis lên cao. Hai tay vừa trống không, cậu liền tháo Power Ankle, ném sang một bên, khi mấy động tác liên tiếp này hoàn thành thì vợt tennis vừa lúc rơi vào tay cậu. Cậu không thể để mình bị thương nữa... Cúi thấp người, Ogihara chờ đợi “Tấn công tê liệt” sắp đến.
“A?!” Những người cho rằng Ogihara sẽ bị thương đều la hoảng lên, Ogihara biến mất! Mà khi bóng bật lên sắp ra ngoài, Ogihara lại không biết xông ra từ nơi nào, đánh bóng trở lại. Bóng sượt qua bên tai Shinjo, lẽ ra phải ra ngoài nhưng lại xoay tròn vài vòng, rơi vào trong sân!
“Này! Anh hại tôi hôm nay về bị đánh, không nên dùng chiêu đó nữa.” Ogihara không dám đụng vào mặt mình, cậu cảm thấy chỗ bị bắn trúng đã bỏng rát rồi.
Vẻ mặt của Shinjo trở nên dữ tợn, hắn không tin mình không thể lấy được của đối phương một điểm nào! Sao người lại tự nhiên biến mất được!
Vẫn đang dùng “Tấn công tê liệt”, trong lòng Shinjo thề rằng phải lấy được điểm này từ tay Ogihara. Mà cũng giống như trên, “Tấn công tê liệt” bị Ogihara đánh trả về, rơi xuống bên gót chân hắn.
Mùi hoa nhàn nhạt phiêu tán, thân thể Ogihara trở nên có chút không thật, ngay cả trên mặt cậu cũng mang một ít nụ cười nhàn nhạt. Đối mặt với một cú “Tấn công tê liệt”, thân hình Ogihara chợt lóe lên, nhanh đến mức làm cho người khác nghĩ cậu biến mất. Vợt trượt xuống dưới vài độ, Ogihara nghĩ đến trận đấu với Fuji, đánh bóng đi, lần này bóng vậy mà biến mất trước mắt Shinjo, khi xuất hiện thì lại cũng đã rơi xuống mặt đất. “Tấn công tê liệt” đã bị Ogihara phá giải, lần đầu tiên Shinjo có cảm giác mờ mịt.
“Fuji... Cái kia...” Kikumaru vươn một ngón tay, nói không ra lời, Ogihara học được... từ lúc nào. Còn Fuji thì cười như thể vừa được ăn đường vậy.
“Game won by Ogihara, 6: 0 ”
Tiếp theo, hoàn toàn trong dự liệu của mọi người, Shinjo phảng phất đã mất đi ý chí chiến đấu, vì thảm bại game này mà bỏ dở trận đấu.
Thở một hơi, lúc này Ogihara mới sờ lên gương mặt đã đau đến chết lặng của mình, a, đau quá. Khom lưng nhặt Power Ankle đeo lại lên tay, Ogihara đi hướng về phía mấy người đang sắc mặt không tốt, nhất là cha của mình, aizzz, hôm nay mông cậu lại nở hoa rồi.
Khi Shinjo đột nhiên phát bóng thật mạnh, hai tay Ogihara nắm chặt vợt đỡ bóng, trong nháy mắt ngay khi vợt và bóng chạm nhau, Ogihara thầm kêu một tiếng không tốt.
“Out.” Bóng ra ngoài rồi.
Lần này, Ogihara cười rộ lên, cậu biết là đối thủ sẽ không đơn giản như vậy.
“Ê ê, sao quả bóng này lại ra ngoài được?”
“Đúng vậy, quả bóng kia cảm giác rất mạnh mà, lực của Ogihara sẽ không mạnh hơn một Shinjo to con thế kia chứ.”
Quả bóng bay ra ngoài làm mọi người không giải thích được.
Bóng bay tới, một tay Ogihara cầm vợt đỡ, “Lạch cạch”, vợt tennis rơi xuống đất. Trong mắt Ogihara lộ ra kinh hỉ, thì ra là như vậy sao.
“A... Vừa rồi là gì thế?” Kikumaru triệt để mờ mịt, rõ ràng là đường bóng nhanh giống vừa rồi mà.
“Hắn vừa sử dụng... cùng một tư thế...” Nhìn ra bí mật, Fuji nói, “Hắn có thể dùng một tư thế để phát bóng nhanh và bóng chậm nên Itsuki-chan không thể phán đoán nên dùng lực như thế nào để đỡ bóng.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Kikumaru lo lắng không ngớt, sau một lúc anh lập tức đổi giọng, “Ogihara sẽ làm như thế nào nhỉ?” Ogihara có thể đơn giản đánh bại Fuji, tuyệt đối sẽ có biện pháp. Không chỉ Kikumaru, tất cả mọi người cực kì tin tưởng điều này.
Quả phát bóng thứ ba, Ogihara lại không hề nhúc nhích để bóng sượt qua tai mình, quả thứ tư, cậu vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn bóng.
“Xem ra nó đã buông tha rồi, không dám đỡ bóng nữa. Ngay cả chúng ta cũng chưa từng phá được ‘Ảo ảnh’ của Shinjo đâu.” Bên Shishiraku có người nói, nhưng khi thấy vẻ nghiêm túc của huấn luyện viên Hanamura thì thấy cực kì khó tin.
Quả phát bóng cuối cùng, lần thứ hai lại ngoài dự liệu của mọi người, Ogihara di chuyển, lưu loát nhảy lấy đà, một tay vung vợt, bóng rơi xuống đất... rơi vào trước lưới bên sân Shinjo.
“Trùng hợp thôi...”
“Ăn may thôi...”
“Nó không thể khám phá ra tuyệt chiêu của Shinjo đâu...”
Nhảy lấy đà, một tay vung vợt, bóng rơi xuống đất... 40: 30, không ai còn tin Ogihara chỉ là gặp may nữa.
“3: 0” trận đấu mới bắt đầu, Shinjo đã thua ba game, không chỉ có chính hắn mà toàn bộ cầu thủ Shishiraku và đội cổ động viên đều không tin.
Game phát bóng của Ogihara, cậu đang tràn ngập sung mãn, khi đối thủ đang chờ đợi “Rumba hai trong một” của cậu thì cậu lại đánh “Bóng xoáy ngược chéo”. Shinjo trấn định, khi bóng nảy lên thì định đánh trả, nhưng kết quả lại làm hắn khiếp sợ.
“Out.”
“Rốt cuộc Ogihara Aitsuki này là ai?” Có người không nhịn được hỏi, nhưng không ai trả lời hắn.
Mà Shinjo đối mặt với cú phát bóng của Ogihara, bóng đánh trả không bị không qua lưới thì sẽ ra ngoài, ánh mắt hắn thay đổi lần thứ hai.
“Lẽ nào người kia cũng biết dùng ‘Ảo ảnh ‘?” Cặp song sinh đánh đôi của Shishiraku trong lòng đầy nghi ngờ hỏi. Người kia cũng không giống Shinjo chỉ dùng một tư thế để đánh, rõ ràng có thể thấy được sức mạnh đường bóng thì vì sao lại không đánh trúng!
“Không phải ảo ảnh...” Đội trưởng của Shishiraku vì trận đấu dường như không có thật trước mắt mà mất đi một ít lãnh tĩnh, lộ rõ vẻ kích động nói, “Cú phát bóng của cậu ta không có biến hóa, lực đỡ bóng của Shinjo vẫn ở trong phạm vi hợp lý.”
“Vậy vì sao...” Bóng lại bay lung tung thế? “Tôi cũng không biết...” Hắn chưa bao giờ gặp phải một đối thủ đặc thù như vậy.
“4: 0 ”
Điểm số cách biệt làm người bên Shishiraku hiểu được Ogihara Aitsuki bị bọn họ bỏ qua mới là người khó đối phó nhất của Seigaku. Nghỉ ngơi giữa trận, Ogihara trầm mặc uống nước, Shinjo thì không nói một tiếng nào ngồi bên cạnh Hanamura.
“Không để hắn thắng game nào sao?” Bên này, Ryuzaki hỏi.
“Em đáp ứng daddy sẽ tốc chiến tốc thắng, nếu không thì sau này đừng nghĩ đến việc chơi bóng.” Cậu không phải muốn đối thủ thắng vài game của trận đấu, cậu chỉ muốn tìm thấy vui vẻ khi thi đấu, tuy nhiên hôm nay tâm tình của cậu có chút không tốt, đối thủ cũng không phải người có thể làm cậu vui vẻ lên được.
Mà bên kia, Hanamura cũng đã tiếp nhận kết quả: “Ogihara Aitsuki, nếu như tôi nhớ không lầm thì có lẽ cậu ta chính là ‘thần đồng tennis’ Backy Douglas. Từ lúc cậu ta tham gia thi đấu tới nay thì chưa từng ghi lại thất bại nào, là thiên tài đích thực ── nhân vật đứng đầu giới tennis thanh thiếu niên thế giới, hôm nay cậu gặp phải cậu ta thì chỉ có thể nói số chúng ta không may. Năm ngoái cậu ta đã tuyên bố rời khỏi giới tennis, tôi không ngờ cậu ta lại tới Nhật Bản, còn vào Seigaku.”
“Backy Douglas?” Shinjo chỉ khó hiểu mất một giây, bình tĩnh thuyết, “Cậu ta thực sự rất lợi hại, nhưng em sẽ không chịu thua.” Không hề nghe Hanamura khuyên bảo, Shinjo lên sân đấu.
“Ryoji!” Vẻ mặt Hanamura trở nên nghiêm túc, cô biết Shinjo hiểu ý mình. Mà khi co nhìn thấy ánh mắt liều lĩnh của Shinjo thì đột nhiên rất hối hận vì đã nói cho hắn.
Nửa trận đấu tiếp theo, Shinjo phát bóng trước, hắn bày ra một người tư thế kỳ quái, hai tay hắn giao trước người, khí thế trên người đột nhiên thay đổi. Ánh mắt lạnh lùng nhìn Ogihara... Thần đồng tennis sao...
“Ryoji! Không thể dùng chiêu đó!” Hanamura trực tiếp đứng lên, muốn ngăn cản Shinjo, mà Shinjo thì dường như không nghe thấy, bắt đầu huơ cánh tay. Một tiếng hét này của Hanamura làm người bên Seigaku khẩn trương, ánh mắt của Ken cũng thay đổi, “Baby! Cẩn thận!”
“A!”
“Bốp!”
Bóng bay thẳng tới mặt Ogihara với lực đạo cực kì mạnh mẽ, đánh Ogihara ngã xuống đất. Quỳ rạp trên mặt đất, Ogihara vẫn không nhúc nhích, người của Seigaku bị dọa, Fuji và Ryoma chạy vội vào sân. Mà bị dọa không chỉ có người của Seigaku bên này, còn cả hai huấn luyện viên trong sân cùng với học sinh của Shishiraku.
“Baby! Baby!” Căn bản mặc kệ đây là đang thi đấu, Ken không hề để ý tới lời trọng tài liền chạt thẳng vào sân ôm lấy con mình. Khi hắn thấy mặt của con, ánh mắt hắn làm trọng tài chạy đến ngăn lại sợ đến mức phải lui về phía sau hai bước.
Lắc lắc cái đầu hơi choáng, Ogihara cảm thấy mặt nóng rát, “Daddy... con không sao, chỉ nhất thời luống cuống thôi.” Thấy Ryoma và Fuji đều chạy vào, cậu lập tức đứng dậy khỏi người cha mình. “Không việc gì không việc gì, mọi người mau ra đi, trận đấu sẽ kết thúc ngay đây.”
“Baby, dừng trận đấu lại!” Ken kéo con mình định đi, cuối cùng lại bị cậu giữ lại.
“Daddy... Con xin cha, để con đánh xong trận này đi, con không muốn... cứ như thế bỏ quyền.” Nếu cậu bị thương, cậu lại càng muốn đánh xong trận này.
“Xin... xin các vị ra ngoài, bây giờ đang là trận đấu, nếu không... tôi sẽ tuyên bố trận này Seigaku bỏ quyền.” Trọng tài đi tới nhỏ giọng nói.
“Daddy... con xin cha.” Ogihara liên tục cầu xin, mong muốn cha có thể để cậu đánh xong trận đấu.
“Baby!” Ken kéo đứa con một chút, “Sau khi trở về nhất định daddy phải đánh mông con!” Buông con mình ra, Ken rời khỏi sân đấu.
“Itsuki-chan... Đừng nên đỡ bóng của hắn.” Lập tức phải đi, Fuji liền để lại một câu rồi kéo Ryoma đi ra.
Trận đấu bị gián đoạn lại tiếp tục tiến hành, mà Shinjo lại bày ra cái tư thế kia── tấn công tê liệt ── hắn từng đáp ứng huấn luyện viên là sẽ không dùng chiêu này, thế nhưng hôm nay... hắn cần xuất ra 200% thực lực bản thân.
Trong nháy mắt bóng bắn tới mắt mình, Ogihara vội vàng tránh sang bên cạnh, nhưng cậu vẫn chậm một bước. Tấn công tê liệt ── mục đích là làm đối thủ bị thương, nhờ đó đối thủ sẽ sinh ra cảm giác sợ, dẫn tới đánh mất ý chí chiến đấu. Trên mặt Ogihara lại thêm một vết thương, gần như ở cùng một vị trí.
Cú phát bóng thứ ba, Shinjo lại phát một đường bóng cực kì bình thường. Sau khi Ogihara trả bóng về, hai tay Shinjo lại giao phía trước, không nghi ngờ gì là sẽ chuẩn bị phát ra “Tấn công tê liệt”. Mà ngay khi Shinjo bày ra tư thế này, Ogihara lại cố sức ném vợt tennis lên cao. Hai tay vừa trống không, cậu liền tháo Power Ankle, ném sang một bên, khi mấy động tác liên tiếp này hoàn thành thì vợt tennis vừa lúc rơi vào tay cậu. Cậu không thể để mình bị thương nữa... Cúi thấp người, Ogihara chờ đợi “Tấn công tê liệt” sắp đến.
“A?!” Những người cho rằng Ogihara sẽ bị thương đều la hoảng lên, Ogihara biến mất! Mà khi bóng bật lên sắp ra ngoài, Ogihara lại không biết xông ra từ nơi nào, đánh bóng trở lại. Bóng sượt qua bên tai Shinjo, lẽ ra phải ra ngoài nhưng lại xoay tròn vài vòng, rơi vào trong sân!
“Này! Anh hại tôi hôm nay về bị đánh, không nên dùng chiêu đó nữa.” Ogihara không dám đụng vào mặt mình, cậu cảm thấy chỗ bị bắn trúng đã bỏng rát rồi.
Vẻ mặt của Shinjo trở nên dữ tợn, hắn không tin mình không thể lấy được của đối phương một điểm nào! Sao người lại tự nhiên biến mất được!
Vẫn đang dùng “Tấn công tê liệt”, trong lòng Shinjo thề rằng phải lấy được điểm này từ tay Ogihara. Mà cũng giống như trên, “Tấn công tê liệt” bị Ogihara đánh trả về, rơi xuống bên gót chân hắn.
Mùi hoa nhàn nhạt phiêu tán, thân thể Ogihara trở nên có chút không thật, ngay cả trên mặt cậu cũng mang một ít nụ cười nhàn nhạt. Đối mặt với một cú “Tấn công tê liệt”, thân hình Ogihara chợt lóe lên, nhanh đến mức làm cho người khác nghĩ cậu biến mất. Vợt trượt xuống dưới vài độ, Ogihara nghĩ đến trận đấu với Fuji, đánh bóng đi, lần này bóng vậy mà biến mất trước mắt Shinjo, khi xuất hiện thì lại cũng đã rơi xuống mặt đất. “Tấn công tê liệt” đã bị Ogihara phá giải, lần đầu tiên Shinjo có cảm giác mờ mịt.
“Fuji... Cái kia...” Kikumaru vươn một ngón tay, nói không ra lời, Ogihara học được... từ lúc nào. Còn Fuji thì cười như thể vừa được ăn đường vậy.
“Game won by Ogihara, 6: 0 ”
Tiếp theo, hoàn toàn trong dự liệu của mọi người, Shinjo phảng phất đã mất đi ý chí chiến đấu, vì thảm bại game này mà bỏ dở trận đấu.
Thở một hơi, lúc này Ogihara mới sờ lên gương mặt đã đau đến chết lặng của mình, a, đau quá. Khom lưng nhặt Power Ankle đeo lại lên tay, Ogihara đi hướng về phía mấy người đang sắc mặt không tốt, nhất là cha của mình, aizzz, hôm nay mông cậu lại nở hoa rồi.
Danh sách chương