Tàu dừng lại hoàn toàn, chúng tôi bước xuống. Hành lý được để yên trên tàu, sẽ có người mang vào giúp.


Cảm giác trong lòng vừa nôn vừa háo hức.


Tôi và Beavis chịu đựng sự chen lấn của học sinh xung quanh, bỗng nhiên có một giọng nói rất to vang lên khiến tôi giật cả mình.


Giống như là tiếng sấm vậy.


"Học sinh năm nhất đâu! học sinh năm nhất mau đến đây!" Người có giọng nói như sấm rền ấy chính là lão khổng lồ mà tôi đã gặp ở cửa tiệm phu nhân Malkin.


Lão ấy tên Hagrid.


Bước chân của tôi có chút loạng chọang, thấy vậy Beavis nắm chặt lấy tay tôi kéo đi, một tay đặt hờ ở đằng sau.


Kể từ khi nào mà thằng nhóc lại ga lăng đến như vậy chứ ?


Đám nhóc chúng tôi đi theo bác Hagrid đến bên bờ hồ để ngồi thuyền vào trường Hogwarts.


...


Cửa lâu đài nặng nề mở ra. Bên trong có một người đang đứng, bà ấy cao gầy mặc áo dài màu xanh ngọc, mái tóc đen dài được búi chặt lên đầu, khuôn mặt nghiêm nghị.


Bác Hagrid lên tiếng. "Đây là những học sinh năm nhất thưa giáo sư McGonagall."


"Cảm ơn Hagrid, còn lại cứ giao bọn trẻ cho tôi là được rồi ." Giáo sư McGonagall gật đầu.


Bọn trẻ theo giáo sư McGonagall băng qua một tầng lâu đài toàn đá phiến. Tôi nghe được tiếng của hàng trăm giọng nói vang sau cánh cửa bên phải, có lẽ cả trường đang tập trung đâu đó tại đây.


Tôi cứ nghĩ bà ấy sẽ đưa chúng tôi đến nơi có âm thanh đó. Nhưng không... giáo sư McGonagall lại đưa đám nhóc chúng tôi vào một căn phòng nhỏ trống rỗng ở cuối hành lang.


Cả đám chúng tôi đứng gần vào nhau, trong ngóng một cách hồi hộp lo âu.


Giáo sư McGonagall cất lời:


"Chào mừng các con đến trường Hogwarts tiệc khai giảng sắp bắt đầu, nhưng trước khi nhận được chỗ ngồi trong đại sảnh, các con sẽ được phân loại để xếp vào ký túc xá nào, phân loại là một lễ rất quan trọng với các con trong thời gian sắp tới, ký túc xá cũng giống như gia đình của con trong trường vậy, các con sẽ cùng học cùng chơi với các bạn cùng ký túc xá của mình....."


"Ở Hogwarts có 4 kí túc xá, ký túc xá ở đây gọi là nhà, nhà Gryffindor, nhà Hufflepuff, nhà Ravenclaw và nhà Slytherin. Mỗi nhà đều có một lịch sử cao quý riêng và nhà nào cũng tạo nên được các nam phù thủy và nữ phù thủy xuất sắc nhất, trong thời gian các con học ở Hogwarts thì thành tích của các con sẽ được cộng vào điểm chung cho nhà mà mình đang ở. Cuối năm nhà nào có được nhiều điểm nhất nhà đó sẽ được nhận cúp nhà, cho dù các con có được chọn vào nhà nào đi nữa thì đó cũng là một điều xứng đáng..."


"... Lễ phân loại sẽ diễn ra trong vài phút tới, và sẽ diễn ra trước mặt các giáo viên và học sinh lớn hơn trong trường, các con mau chóng sửa soạn lại quần áo để chờ làm lễ phân loại."


"Trò Pauline, trong khi ta đang nói tốn hơi thì trò lại nói chuyện riêng?" Giáo sư McGonagall nghiêm túc nhìn Laura Pauline.


Laura Pauline lập tức ngậm miệng.


Đám nhóc chúng tôi im thin thít như ve sầu mùa đông, nghe giáo sư McGonagall nói một tràng dài.


Sau đó bà chần chừ nhìn về phía một cậu nhóc mặc áo choàng một cách cẩu thả và Ron Weasley. Laura Pauline chỉnh sửa tóc giúp Harry Potter.


Có gian tình!!


Tôi khẳng định.


Cuối cùng giáo sư McGonagall nói. "Ta sẽ quay lại khi các con chuẩn bị xong... phải giữ trật tự!" Bà ấy quay đầu đi ra khỏi phòng.


Harry Potter nuốt nước bọt, lo lắng hỏi Ron Weasley.


"Phân loại vô các nhà là sao?"


"Chắc là họ cho mình làm kiểm tra gì đó. Anh Fred nói đau lắm, nhưng chắc là ảnh nói chơi." Ron Weasley suy tư nói


Harry Potter "!!!"


Tôi nghĩ cậu ta bắt đầu suy nghĩ miên man rồi cho xem. Hình như ai cũng lộ ra vẻ mặt hãi hùng khiếp vía, tụi nhóc không nói năng gì, ngoại trừ nhỏ Hermione Granger cứ lẩm nhẩm cả đống thần chú đã học thuộc lòng và đang tính xem hồi nữa nên xài câu nào....


Tôi "......." Căng thẳng theo.


Tôi nhắm mắt lại khiến bản thân bình tĩnh hơn.


Đột nhiên.


"Aaa!!'


Tôi giật bắn người suýt chút ngã lăn ra đất.


Beavis cũng hết hồn không kém. "Chị... chị, kia là ma!!"


Bọn nhóc xung quanh cũng kêu thét lên. Tất cả chúng tôi đều há hốc mồm kinh hãi.


Khoảng hai chục con ma vừa trường ra từ bức tường phía sau!!!!


Ma đó!! Là ma thật đó!!!


Bọn "người" đó lướt ngang qua phòng, còn trò chuyện với nhau và không thèm để mắt tới bọn học sinh năm thứ nhất chúng tôi. Hình như còn có "vài người" đang gây gổ nhau nữa chứ!


Cuối cùng giáo sư McGonagall đã quay trở lại. "Bây giờ các con xếp thành một hàng và đi theo ta."


Cả đám xếp hàng vào, nối đuôi nhau ra khỏi phòng, đi ngang hành lang và xuyên qua vài cánh cửa rồi bước vào đại sảnh.


Đại sảnh lộng lẫy rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh.


Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho các giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng tôi.


Tôi nghĩ cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.


Bầu trời đầy sao đẹp ghê gớm.


Tôi thích!


Tôi thấy giáo sư McGonagall cầm một tấm da dê, trên ghế bên cạnh có một cái nón cũ kỹ. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo vài cái và nó bắt đầu hát:


"Ờ này ta dẫu không xinh


Nhưng mà chớ xét ngoại hình


Xét về thông minh, sắc xảo


Đố nón nào qua mặt ta


Các người cứ đội nón hoa


Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích


Không sao, ta đây chấp hết


Nón ta: phân loại Hogwarts


Những điều giấu chẳng nói ra


Ta đọc được từ trong óc


Hãy chải đầu và vuốc tóc


Đặt lên, ta nói cho nghe


Người nào vô Gryffindor


Cái lò luyện trang dũng cảm


Người nào vô Hufflepuff


Nơi đào tạo kẻ kiêng trung


Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng


Đáng tin, đúng người chín trực


Ai vào Ravenclaw được


Nơi đào luyện trí tinh nhanh?


Vừa ham học lại chân thành


Hoặc Slytherin cũng thế


Dạy cho ta đa mưu túc trí


Làm sai miễn đạt mục tiêu


Hãy đội lên! Hãy đội nào!


Đừng sợ sệt, nghe ta nói


Nghe ta nói, ta phân loại


Ngươi là ai, ở nhà nào


Hãy bình tĩnh, đội lên nào


Trong vành nón như tay ấm. "


Bài hát kết thúc, cả đại sảnh vỗ tay rầm rập gần như muốn nổ tung. Cái nón chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên.


Tôi "???" Hát lạ thế mà nhiều người thích vậy sao? Gu mặn thật.









9/11/2020







Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện