Nàng ta không khỏi nhìn Triệu Tích Vi một cái thật sâu.

Không thể tưởng được, dã nha đầu này luôn làm cho nàng ta không vừa mắt này, lại nghĩ cho nàng ta như vậy.

Là thật sự rộng lượng, hay là có tính toán khác? Triệu Thừa Yến đột nhiên có chút nhìn không hiểu.

Từ ngày Giang Hạ Vương phi đến thăm, cái nhìn của nàng ta đối với thứ tỷ nửa đường này càng ngày càng phức tạp.

Nàng ta biết, thông gia với vương phủ là một gánh nặng rất nặng nề, nàng ta cũng biết, có thể được Vương phi lựa chọn, cũng đại biểu cho một loại vinh quang lớn lao.

Nhưng Triệu Tích Vi cũng không biểu hiện ra một tia cảm xúc mâu thuẫn, thậm chí có chút thuận theo khiến người ta khiếp sợ.

Mà hiện tại lại ở trước mặt Bùi Chân Chân giải vây cho nàng ta, chẳng lẽ nàng ta thật sự đã lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao?

Phải biết rằng, Triệu Tích Vi hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn, tùy ý Bùi Chân Chân mượn đề tài phát huy để đạt được mục đích khiêu khích.

Nhưng mà loại ý niệm này chỉ xảy ra trong nháy mắt, liền rất nhanh bị nàng ta phủ định.

Triệu Tích Vi có tâm cơ thủ đoạn gì? Mới hồi phủ ngày đầu tiên, có thể trị phục Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân!

Đối mặt với vương phủ lựa chọn thuận theo, chẳng qua là bởi vì đối với một nha đầu nông thôn mà nói, đây là chim sẻ biến thành phượng hoàng, là một chuyện vui lớn.

Đối mặt với sự khiêu khích của Bùi Chân Chân vươn tay giúp đỡ, chẳng qua là bởi vì, sự tình náo loạn lớn thì ngay cả bản thân Triệu Tích Vi cũng mất thể diện.

Dù sao một nữ tử có ý muốn thông gia với vương phủ, đương nhiên không cho phép hôn sự của mình xuất hiện bất kỳ tin đồn không tốt nào.

Dưới ánh sáng của đèn đất, Triệu Thừa Yến đã đem cảm xúc phức tạp quét sạch một lần.

Lại đối diện với đôi mắt sáng ngời của Triệu Tích Vi, nàng ta nở một nụ cười hiểu rõ trong lòng: "Vi tỷ tỷ không nói ta cũng quên mất, Vũ muội muội có nghe thấy không? Nếu muội dám nuốt lời, Vi tỷ tỷ sẽ phạt muội chép kinh thư. ”

Nói xong che nửa miệng mỉm cười một chút, cực kỳ giống một tỷ tỷ tốt đang bảo vệ muội muội gây họa, không có nửa điểm trách cứ hay răn dạy.

Ngón tay Triệu Tích Vi đặt trên cổ tay nàng ta, liền cứng ngắc một chút.

Trong khoảnh khắc ánh mắt Triệu Thừa Yến lóe lên nhìn chằm chằm đánh giá nàng, đến bây giờ làm đủ một bộ dáng hiền lành đoan trang, ném ra một câu "Vi tỷ tỷ muốn phạt muội", cứ như vậy nhẹ nhàng giẫm lên đầu nàng, tiện thể còn chiêu cáo mọi người: Các ngươi xem, thứ trưởng tỷ của ta thật sự rất uy phong đấy.

Triệu Tích Vi không hiểu sao cảm thấy rất thất vọng.

Mặc dù biết Triệu Thừa Yến ích kỷ, nhưng không nghĩ tới ích kỷ đến mức này.



Mọi chuyện đều muốn chiếm hết thượng phong, lại quên mất người khác đều không phải kẻ ngốc.

Triệu Thừa Yến ơi Triệu Thừa Yến, ngươi cho rằng vào lúc này đẩy ta ra, có thể làm cho những quý phụ này liếc mắt nhìn ngươi một cái sao?

Ánh mắt bốn phía giống như mũi tên nhọn, hướng tới hai tỷ muội.

Có người vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, cũng có người khinh thường, còn có mấy người cúi đầu nhấp trà, làm bộ cái gì cũng không biết.

Trong cảnh tượng hỗn loạn này, chỉ có một ánh mắt không giống người thường.

Ba phần đồng tình, bảy phần tán thưởng.

Là một thiếu nữ mặc váy màu hồng cánh sen.

Cũng tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng người có chút nhỏ nhắn, khuôn mặt tròn trịa, nụ cười trong veo như nước suối, ở má bên trái nằm ở vị trí dưới mắt một tấc, có một nốt ruồi nho nhỏ.

 Xét về tướng mạo, nữ tử có nốt ruồi nước mắt lận đận trong đường tình duyên nên đa số sẽ coi đây là điềm gở, cố tình trang điểm che đậy không chịu cho người khác xem.

Mà cô nương này lại không hề che dấu, không chỉ như thế, nốt ruồi nhỏ bé này lại làm cho nàng có chút ngọt ngào như ánh nắng đầu xuân.

Nàng cười vươn ra một đôi tay trắng nõn: "Ta họ Thôi, tên Ngọc Dung, gia phụ là Kinh Triệu Doãn Thôi Liệt, ngươi chính là vị tiểu thư Triệu phủ vừa mới trở về sao?"

Hóa ra là Thanh Hà Thôi thị.

Triệu Tích Vi gật đầu cười, còn chưa mở miệng nói chuyện, Thôi Ngọc Dung hướng nàng vui tươi nháy mắt, sau đó cao giọng nói một câu: "Chân Chân biểu tỷ, Triệu tam tiểu thư nói, đợi lát nữa nàng cũng muốn cùng chúng ta đi phóng sinh! ”

Một tiếng này, đem lực chú ý của Bùi Chân Chân hấp dẫn trở lại: "Phóng cái gì sinh? ”

 Thôi Ngọc Dung vươn hai ngón tay làm một cái tai thỏ: "Vừa rồi ở dưới chân núi mua một tổ thỏ rừng từ tay thợ săn, chúng ta lát nữa đi theo phía sau núi, tìm một chỗ tốt để thả thỏ ra, được không?"

Bùi Chân Chân dùng ánh mắt tràn ngập hoài nghi nhìn nàng ấy: "Ta thích săn bắn sát sinh, ngươi lại bảo ta đi phóng sinh, ngươi chắc chứ? ”

"Có làm sao, ta thả rồi tỷ lại bắt tiếp." Thôi Ngọc Dung cười nắm tay Triệu Tích Vi, "Triệu tam tiểu thư cũng đi cùng chúng ta đi. ”

"Ồ?" Bùi Chân Chân liếc Triệu Tích Vi một cái, hỏi: "Triệu tam tiểu thư muốn cùng đi sao?

"..."

Vấn đề giữa Triệu Thừa Yến và Bùi Chân Chân đều chưa được giải quyết, Thôi Ngọc Dung làm biểu muội của Bùi Chân Chân, lại vươn cành ô liu ( bày tỏ thiện chí muốn giúp đỡ) về phía nàng, rõ ràng đang muốn kéo bè kết phái.

Triệu Tích Vi cũng không muốn lội vũng nước đục trong giới quý nữ này, vì thế liền cười nói: "Đa tạ ý tốt của Thôi cô nương, chỉ là ta hiện tại cũng chưa chuẩn bị động vật phóng sinh, không bằng..."



Còn chưa dứt lời, Cẩm Tú cầm một cái sọc tre nhỏ tiến vào: "Tiểu thư, rùa dưới chân núi đều bán hết, nô tỳ chỉ mua được hai con thỏ rừng..."

"Nhìn xem, nói xong liền có!" Thôi Ngọc Dung vỗ tay cười, thuận tay nhận lấy: "Thỏ có rồi, chốc lát liền đi phóng sinh! ”

"..."

Triệu Tích Vi có chút dở khóc dở cười.

"Dung nhi." Thôi phu nhân gọi một tiếng, nói: "Đây là Phật tự, con yên tĩnh một chút, đừng đụng chạm Bồ Tát, nếu thật sự muốn phóng sinh, không bằng mang về nhà đặt ở phía sau núi cũng giống nhau. ”

"Mẫu thân nói đúng." Thôi Ngọc Dung thè lưỡi, đem sọt trúc trả lại cho Cẩm Tú, ánh mắt vẫn lưu luyến nhìn bên này.

Triệu Tích Vi không khỏi lộ ra một nụ cười nhu hòa.

Vị Thôi tiểu thư này thật đúng là ngây thơ hồn nhiên.

Triệu lão phu nhân cười giải vây: "Một hồi bái Phật xong cũng không có việc quan trọng khác, không bằng chúng ta đều cùng nhau đi phóng sinh thôi. ”

Thôi phu nhân cười nói: "Triệu lão phu nhân, cô nương nhà ta tinh nghịch như một con khỉ, ngài đừng nuông chiều nó. ”

Triệu lão phu nhân vẻ mặt từ ái: "Bọn nhỏ mà, phải hoạt bát một chút mới tốt. ”

Trong phòng lại khôi phục không khí hòa thuận êm ấm.

Cẩm Tú há miệng, bộ dáng muốn nói lại thôi.

Triệu Tích Vi khẽ lắc đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ một cái trên tay vịn ghế dựa, Cẩm Tú liền lui sang một bên.

Ánh mắt Triệu Tích Vi dạo một vòng trong phòng.

Ngoại trừ Bùi Chân Chân, Kiều Vân Thiển, Thôi Ngọc Dung, còn có một vị tiểu thư khác, vẫn an tĩnh ngồi ở đó, có vẻ rất theo khuôn phép.

Đặc biệt là một người trong góc, mặc một chiếc váy áo khoác trắng tinh khôi, dung mạo thanh lệ, vẻ mặt điềm đạm, phảng phất như một vầng trăng sáng trong đêm Trung thu.

Từ trang phục, vị tiểu thư này tựa hồ cũng không phải là người gia cảnh giàu có, nhưng từ khí chất dung mạo, lại cũng không giống xuất thân nghèo hèn.

Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Thôi Ngọc Dung: "Vị kia là thứ tiểu thư Hà gia Hà Mãn Chi, phụ thân Hà Khuê là chiêm sự Đông cung thái tử. ”

(Phép quan ngày xưa có một chức là chiêm sự phủ, là một chức quan cung cấp mọi việc, phụ tá cho Thái tử.)

Triệu Tích Vi lộ vẻ kinh ngạc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện