Tôn ma ma cảm thấy hết sức kinh ngạc.

Còn tưởng rằng dã nha đầu này kiêu căng khó thuần phục, thật không ngờ lại hiểu chuyện như vậy.

Bà ta đã tự tay dạy dỗ qua biết bao nhiêu con người nên hiểu sâu sắc một chân lý, đó chính là, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Một người có tính tình xảo trá, dù có cố gắng thế nào cũng không thể hoàn toàn thay đổi.

Hơn nữa, bà ta có năng lực nhìn thấu lòng người, ai thật sự trong sáng thiện lương, ai giả tạo dối trá, bà ta chỉ cần thoáng qua đều có thể nhìn thấu.

Mặc dù Vi nhi có một số khuyết điểm, chẳng hạn như từ trong xương tủy có chút cố chấp, nhưng đó không phải là vấn đề lớn, hiếm có nhất chính là sự thẳng thắn và chân thành của nàng, khiến người ta khó có thể ghét được.

Tôn ma ma triệt để thu hồi kia địch ý: "Tiểu thư không chê lão nô lải nhải là tốt rồi, lão nô tất nhiên tận tâm tận lực dạy bảo tiểu thư."

Mấy đại nha hoàn đều sửng sốt: Tôn ma ma là nữ quan phụng dưỡng Thái hậu trong cung, vậy mà tán thưởng tiểu thư nhiều như vậy, có thể thấy tiểu thư của bọn họ thật sự đáng để đi theo! ** **

Nhưng giờ phút này, điện Vinh An lại vô cùng lạnh lẽo yên tĩnh, nhóm tiểu nha hoàn canh giữ bên ngoài tấm bình phong sơn mài quỳ hoa, từng người đều cúi đầu nghiêm mặt, không dám phát ra một tiếng động.

Chu ma ma bưng một mâm sơn son đỏ vẽ hoa thu hải đường vàng đi tới, nhóm tiểu nha hoàn từ xa nhìn qua vui vẻ làm động tác tay tán thưởng.

Thấy bà ấy tiến lại gần, thấp giọng nói: "Tướng gia đang ở bên trong, lão phu nhân rất không vui."

Chu ma ma gật đầu, ra hiệu cho mấy tiểu nha hoàn lui xuống trước.

Mấy tiểu nha hoàn như trút được gánh nặng thở phào một hơi, lặng yên không một tiếng động biến mất ở cuối hành lang.



Chu ma ma điều chỉnh cảm xúc thật tốt, nhẹ nhàng vén rèm, vòng qua bình phong gỗ trầm hương chạm khắc bốn mùa như ý, tiến vào nội gian.

Không khí trong phòng như đông cứng lại.

Lão phu nhân cùng tướng gia đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lê chạm hoa bên cửa sổ, hai người đều có vẻ mặt trang nghiêm, ngọn đèn cung điện trong góc lặng lẽ tỏa ra ánh sáng ảm đạm, khiến căn phòng càng thêm hiu quạnh.

Chu ma ma đặt khay lên bàn sơn đen, lấy ra hai tách trà xanh trắng, nhẹ nhàng rót trà, khẽ gật đầu rồi im lặng lui ra ngoài.

Trời mùa đông tối sớm, mới đầu giờ Dậu, cột đèn trong sân đã thắp sáng.

Chu ma ma canh giữ dưới hiên, bên tai mơ hồ nghe thấy giọng nói bất đắc dĩ của tướng gia: "Bản vạch tội của Ngự Sử đài xếp bay đầy trời, bệ hạ ở thời điểm này đề nghị để chúng ta thông gia với vương phủ, nhi tử đáp ứng cũng không được, không đáp ứng cũng không được."

"Chuyện này lỗi là do ngươi." Giọng nói của lão phu nhân mang hàm ý trách móc. "Nếu đăm đó đã cùng Thẩm Ngọc Thanh định chung thân, vì sao không nói cho ta? Ta cho dù có phản đối đi chăng nữa, cũng sẽ tìm cách đưa đứa bé kia trở về phủ thượng nuôi dưỡng, nhà chúng ta không thiếu chút gạo này!"

"Khi đó không thể nhận hài tử, lúc này cũng không nên vì đứa bé kia chặn kiệu ngươi ở trên đường, mà cứ thế nhận nó! Biết rõ vây cánh của Thái hậu luôn nhìn chằm chằm vào, nhưng ngươi lại không coi ra gì. Đứa bé kia nếu có xuất thân khác thì không sao, thế nhưng thân thế của nó còn liên lụy đến Thẩm gia."

Lão phu nhân càng nói càng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, nhưng vừa nhìn thấy nét mặt căng thẳng của nhi tử, lại không đành lòng tiếp tục khiển trách nữa.

Sau khi bình tĩnh lại một chút, liền khuyên nhủ: "Theo ý của vi nương, không bằng cứ xem xem thái độ của Giang Hạ vương bên kia thế nào đã. Nếu vương phủ cũng có ý muốn thông gia với nhà chúng ta, nhà chúng ta gả cô nương qua đó cũng không phải việc khó gì..."

Triệu Tử Nghi nâng chung trà lên uống một ngụm, trầm mặc thật lâu, mới chậm rãi nói: "Mẫu thân, không cần nói, hôn sự này không thích hợp."

"Nào có cái gì thích hợp hay không." Lão phu nhân cười cười, nhìn qua nhi tử: "Vậy ngươi cứ để mặc cho Ngự Sử đài tiếp tục như vậy sao?"

"Như vậy còn tốt hơn là giễu cợt hôn sự của con cái." Triệu Tử Nghi sắc mặt âm trầm, "Giang Hạ vương lưng tựa Thái hậu, chúng ta Triệu gia lưng tựa Hoàng đế, mà Thái hậu cùng Hoàng đế oán hận chất chứa đã sâu, không cách nào hàn gắn. Gả nữ nhi vào vương phủ, đến lúc đó hai cung đấu đá, nó phải tự giải quyết như thế nào?"

"Ngươi cũng biết hai cung bất hoà." Lão phu nhân liếc mắt nhìn nhi tử, "Lúc này trong lúc mấu chốt ngươi lại cự tuyệt kiến nghị thông gia của Hoàng đế, vậy Hoàng đế sẽ nghĩ như thế nào? Không phải vì là nương mà nói ngươi cân nhắc lợi ích, từ trước đến nay ngươi là một người tỉnh táo điềm tĩnh, nhưng khi liên quan đến chuyện của Vi nhi, lại như biến thành người khác vậy, do dự và thiếu quyết đoán!"



Nói xong lời cuối cùng, đã mang mấy phần nghiêm khắc.

"Nương, người không cần thiết cứ nói mãi chuyện của Vi nhi ." Sắc mặt Triệu Tử Nghi trầm xuống, cường ngạnh nói: "Bệ hạ thân thể không tốt, Thái tử không có nhà ngoại hỗ trợ, Thái hậu liên hợp Ngự Sử đài đàn áp con, chẳng qua là muốn chống đối bệ hạ thôi."

Hắn nói rồi cười lạnh một tiếng: "Bây giờ con không tiếp chiêu, bọn họ có thể làm gì? Trong lòng ai chẳng như gương, giả câm vờ điếc có ai không biết?"

"Nói thì dễ, ngươi bây giờ là tướng gia dưới một người trên vạn người." Lão phu nhân thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói: "Dư luận như đao, giết không thấy máu, hiện tại quan trọng nhất chính là trấn an dư luận, nếu cứ để mặc Ngự Sử đài làm loạn như vậy, thanh danh ngươi có thể không màng đến, nhưng nếu "rút lên củ cải còn mang theo bùn", nếu bản án cũ thái học hồi đó bị phanh phui, e rằng toàn bộ thành Trường An sẽ bị đảo lộn."

Triệu Tử Nghi khẽ giật mình.

Lão phu nhân thấy nhi tử không nói, liền lại nặng nề thở dài, ngữ trọng tâm trường nói: "Triệu gia của chúng ta đã đến độ cao này rồi, không thể quay đầu, cũng không thể đứng yên, chỉ có một con đường. . . "

Bà ấy uống một hớp trà, thấm giọng, yếu ớt nói: " "Hoặc chọn đứng trong một đội, hoặc chọn liên minh."

Triệu Tử Nghi cầm tách trà lên, nhẹ nhàng hớt bọt trà bằng một cái nắp nhỏ: "Nương, con không đồng ý cùng vương phủ thông gia, ngoại trừ bởi vì chỗ dựa của Giang Hạ vương là Thái hậu, càng là vì không muốn gả hài tử vào hoàng thất. Nương, năm đó Tứ muội vào cung, trong lòng người dễ chịu không? Làm bạn với vua như làm bạn với cọp, một bước không cẩn thận có thể xuống vực sâu, người ngoài coi muội ấy là Thục phi nương nương được sủng ái, nhưng là mẫu thân, người không biết sao? Muội ấy đã chịu bao nhiêu oan ức?"

Nhắc đến nữ nhi, khóe mắt lão phu nhân có chút ướt át.

Thanh âm Triệu Tử Nghi nhu hòa một chút: "Chủ yếu là mấy cô nương nhà chúng ta đều không thích hợp gả vào hoàng thất. Mấy đứa trẻ nhà Tam đệ tuổi tác quá nhỏ, còn dư lại Vũ nhi hớn hở ra mặt, Yến nhi ngược lại đoan trang trầm ổn, Vi nhi thì càng không cần nói, sống tự do ở nông thôn mười mấy năm, sao có thể thích ứng hoàn cảnh phức tạp trong hoàng cung."

Lão phu nhân nhíu mày suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ngươi nói cũng có lý. Thế nhưng gia tộc như chúng ta, hài tử luôn luôn phải gánh chịu trách nhiệm, cho dù không gả vào hoàng thất cũng phải đối phó với thế gia quý tộc, ngươi sao có thể che chở mãi được?"

Nói xong lại liếc mắt nhìn nhi tử, thấy như có điều suy nghĩ, lúc này mới tiếp tục: "Cho nên ý của vi nương vẫn như vậy, ngươi không cần vội vã cự tuyệt bệ hạ, chỉ nói để xem ý của Giang Hạ vương, nếu Giang Hạ vương không có ý này, thì để hắn cự tuyệt là được rồi. Nếu như Vương gia cảm thấy phù hợp, thì liền lựa chọn một người thích hợp gả đi."

Triệu Tử Nghi trầm mặc không nói gì.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện