Giày rồng của Khánh Đức đế dính đầy máu loang lổ, hắn đạp máu mà đến, trên mặt là ý cười tà từ, nếu ai còn đang hấp hối chưa chết, hắn sẽ không ngại ngần mà đá thêm cho một cước. Tả hoàng hậu Thái Như mặt mày trắng bệch, vừa kinh vừa sợ túm chặt vạt long bào, nhắm mắt đi theo phía sau hắn, miệng nhỏ không ngừng thì thào: “Bệ hạ thật đáng sợ”, tròng mắt lại linh hoạt chuyển động, lướt đến lướt đi trên người những cung nhân mà nàng ta không quen mặt kia.
Thượng Quan Mẫn Hoa thấy thế, trong lòng lại càng thêm tự trách mình, lật thuyền trong tay nữ nhân này, thật tức đến muốn giết người.
Cấm vệ tiến lên bẩm bảo, thái tử bị bắt, không rõ tung tích. Khánh Đức đế biến sắc, giận dữ: “Dán cáo thị, kẻ cứu được thái tử về thưởng vạn lượng, bắt được tặc tử chết sống bất luận, một trăm lạng vàng một đầu người!”
Thị vệ nhanh chóng lùi ra tuyên lệnh, Chu Thừa Hi bước nhanh đến bên cạnh hoàng hậu, cầm bàn tay bị thương của nàng lên, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Hoàng hậu, không bị thương đấy chứ, đã gọi thái y chưa? Thái tử nhất định sẽ bình an trở về, đừng quá lo lắng…”
Một mảnh tình ý quan tâm và ôn nhu khiến người ta sởn hết cả tóc gáy, cho dù Thượng Quan Mẫn Hoa có trấn định đến mấy cũng ăn không tiêu. Nàng thản nhiên trả lời: “Nhờ phúc!”
Chu Thừa Hi vẫn cầm lấy tay nàng, muốn nàng cùng xoay người với hắn, nhìn lại phía xa sâu trong cung điện kia, những bóng người hoảng sợ trong màn lửa bập bùng, thê thảm vô cùng, nói: “Hoàng hậu, nàng xem bọn chúng sắp chết hết rồi đấy…”
Tên biến thái, Thượng Quan Mẫn Hoa vĩnh viện sẽ không thể nào học được cách hưởng thụ sự tử vong cùng đổ máu kia giống như Chu Thừa Hi. Nàng muốn rút tay về, Chu Thừa Hi lại càng dùng sức không cho nàng giãy.
Thái Như rón rén đến bên trái của Khánh Đức đế, kiều mị hỏi: “Bệ hạ, bọn họ thật đáng thương, ngài tha tánh mạng cho bọn họ đi…”
Chu Thừa Hi nghe vậy thì mừng rỡ, nói: “Như Nhi, chuyện trong hậu cung này còn phải do hoàng hậu làm chủ, cho dù là trẫm cũng không tiện nhúng tay.”
Nàng ta vụng trộm liếc Thượng Quan Mẫn Hoa, bị hàn quang trong mắt đối phương dọa sợ. Nàng ta nao núng ngẩng đầu lên, tránh ở bên cạnh Khánh Đức đế tìm chỗ dựa. Chu Thừa Hi lại vui vẻ cười to. Thượng Quan Mẫn Hoa tùy ý liếc một cái: “Nếu Tả hậu đã cầu xin, vậy lưu đày ngàn dặm đi.”
“Cám ơn hoàng hậu tỷ tỷ.” Thái Như sợ sệt tạ ơn. Thượng Quan Mẫn Hoa mỉm cười: “Không cần đa lễ. Sau đại điển sắc phong, bản cung còn phải dựa vào Tả hoàng hậu đấy!”
Hai mắt Thái Như tỏa sáng, bị Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng quét mắt một cái lại gục đầu xuống, phân trần: “Như nhi không lợi hại được như tỷ tỷ, cũng không thể làm tốt được như tỷ tỷ.”
“Ha ha, có phượng ấn có thể ra lệnh cho khắp lục cung!”
Lông mày Chu Thừa Hi một phen nhíu chặt, Thượng Quan Mẫn Hoa không tỏ vẻ gì, nàng lại liếc nữ nhân kia một cái, tin tưởng đối phương đã ghi lòng tạc dạ lời này của nàng rồi thì mới thản nhiên thi lễ cáo lui.
Hôm sau, tin tức thái tử bị bắt cóc truyền ra ngoài. Cả triều thần lẫn dân gian đều ồ lên. Giám Sát Tư, cấm quân Nam Nha cùng với quân thủ vệ Đại Đô đồng loạt ra quân, đến từng nhà tìm tòi. Thời gian chậm rãi trôi qua, vẫn như cũ không có bóng dáng của thái tử, mọi người đoán rằng lần này thái tử hẳn là dữ nhiều lành ít.
Khánh Đức đề đề phòng hoàng hậu mất con mà sầu lo quá nặng, lại khôi phục ân sủng đối với nàng, mang nàng vào Việt Dương điện thảo luận chính sự. Ngày vào triều, mấy thần tử xoay đến xoay đi rồi lại dập đầu thở dài, đệ tấu xin mau chóng cử hành sắc phong đại điển cho Tả hoàng hậu, ám chỉ Thượng Quan Mẫn Hoa mau mau giao ra quyền giữ phượng ấn cho Thái Như.
Ông già nhà Nhậm Phục Thu ưỡn bụng phệ, chắp tay với hoàng đế, nhưng thực tế là nói với hoàng hậu ngồi sau rèm sa, rằng quốc khố không đủ, không chịu nổi gánh nặng như vậy, vạn vạn xin hoãn đại điển sắc phong.
Lập tức có thần tử nhảy ra, nói đại quốc mênh mông ngay cả bạc dùng cho sắc phong hoàng hậu còn móc không ra thì chẳng phải để người ta chế giễu. Còn nói hoàng đế miệng vàng lời ngọc, vẫn nên cử hành đại điển sắc phong cho sớm để chấm dứt lời ra tiếng vào.
Thần sắc của Khánh Đức đế không rõ ràng, hắn chỉ hỏi: “Hoàng hậu thấy thế nào?”
Thượng Quan Mẫn Hoa nhẹ nhàng đáp: “Kẻ nắm giữ phượng ấn lục cung, cần phẩm đức vẹn toàn không thiếu sót.”
Đám người duy trì Thái Như lập tức vỗ ngực cam đoan rằng Tả hoàng hậu khoan dung nhân hậu, kiên trinh thục đức, tất nhiên là nữ tử vạn dặm mới tìm được một người. Người cầm đầu Giám Sát Tư lập tức nhảy ra, nói: “Thật không?”
Lúc ấy lại đem ghi chép về đối thoại cùng thư từ liên lạc của Thái Như cùng những người này ra trình lên, liệt kê từng tội trạng Tả hoàng hậu cấu kết với triều thần ra. Những người kia lập tức kêu to oan uổng, còn xin Khánh Đức đế đừng để bị gian thần che mắt, yêu nữ châm ngòi.
Thống lĩnh đứng đầu Giám Sát Tư là Sử Nghiêu tiến lên mấy bước hỏi: “Các ngươi đang nói Sử mỗ làm việc không công bằng sao?”
Những người kia lắc đầu nói không dám. Một kẻ to gan trong đó nhìn thẳng vào bóng dáng mơ hồ sau rèm sa, nói: “Nếu đã có điều tra về Tả hoàng hậu, vậy bọn ta cũng muốn nghe ghi chép thường nhật về Thượng Quan hoàng hậu, nếu được thì bọn ta có chết cũng cam lòng.
Trong triều bắt đầu có tiếng cười kỳ quái truyền ra, ánh mắt Khánh Đức đế đảo qua một cái, toàn bộ phía dưới đều khôi phục trầm mặc. Sử Nghiêu nhìn tên quan viên trẻ tuổi mấy cái, sau đó lấy trong tay áo ra một bản sổ con khác, bắt đầu đọc: “Buổi sáng luyện chữ một canh giờ, đứng nhìn ra ngoài cửa sổ một canh giờ, ăn cháo một canh giờ, đánh đàn một canh giờ, vẽ tranh một canh giờ…”
Những người kia không tin, lớn tiếng kêu lên: “Giả, đây là giả! Bệ hạ, chúng thần có thể làm chứng, Sử đại nhân cùng Hữu hoàng hậu cấu kết, bóp méo văn thư, tội không thể tha!” Sử Nghiêu còn nhẫn nại hỏi lại: “Như thế nào mà giả?”
“Ta rõ ràng thấy Giang Thị Lang nhiều lần mặt mũi đỏ bừng đi từ Vĩnh Lạc cung ra ngoài, hai người họ tất có gian tình!”
Giang Nhất Lưu hầm hừ trả lời: “Mắt người có đờm chắc? Ta cùng bà ta có gian tình? Ta đây là bị chọc tức!”
Tuyên tướng quân luôn chạy trối chết, nhất định là không chịu nổi sự lăng nhục của yêu hậu!”
Tuyên Sở cúi đầu, lẩm bẩm: “Bệ hạ, xin ngài nhất định phải tin tưởng Tuyên mỗ. Thần trước giờ lúc nào cũng cách xa hoàng hậu hơn một trượng!”
“Lạc đại nhân lần nào cũng y quan chỉnh tề vào cung, lúc đi ra nhất định là dấu vết đỏ ửng đầy người, toàn thân chỉ còn một cái quần cộc. Giữa thanh thiên bạch nhật mà ngang nhiên dâm loạn hậu cung, tội đáng tru di!”
“Ông XX!” Lạc Sinh nhảy đến trước mặt những người đó, bàn tay vung cái roẹt: “Ông đây ngậm đắng nuốt cay kinh doanh mới được ít tiền lời để may mấy bộ y phục đẹp đẽ, ông đây muốn cởi thì cởi, CMN liên quan gì đến ngươi?”
Đại thần lâm triều mà chửi đổng còn hay hơn cả đàn bà chanh chua ngoài chợ, triều thần thấy cảnh ấy lại bắt đầu xì xào bàn tán. Sử Nghiêu hừ lạnh một tiếng, chắp tay thở dài với Khánh Đức đế: “Mọi chuyện rất rõ ràng. Bệ hạ, những kẻ này cấu kết trong cung vua, cài mật thám giữa cung đình, chửi rủa quốc hậu, có mưu tính gì đã rất rõ ràng, tội không thể tha! Xin thánh thượng minh giám!”
“Vậy lăng trì! Vô sự bãi triều!”
“Bệ hạ, thể chuyện sắc phong Tả hậu thì sao?”
Khánh Đức đế cực kỳ tức giận, nhưng kẻ ngu ngốc kia là hoàng hậu của hắn, người ta đang cười hắn, Tả hoàng hậu mà hắn chọn để đối kháng nàng lại là loại nữ nhân không có đầu óc thế này đây! Hắn nghiến răng nghiến lợi phất tay áo: “Hoãn, hoãn! Cô vừa lòng chưa?”
Thượng Quan Mẫn Hoa khẽ cười một tiếng, cúi thấp người nói: “Cung đưa bệ hạ!”