Tuyên Sở sợ tới mức tay chân cứng đờ không biết để đâu, đầu lưỡi cũng cứng lại, mặc kệ đối phương cắn mút, Thượng Quan Mẫn Hoa cười khẽ, còn muốn nhào lên cắn đối phương một ngụm, Tuyên Sở cả kinh, thiếu chút nữa lại nhảy dựng lên.
Mắt thấy sắp sa đà, những nhân vật xem diễn chính rốt cuộc cũng đạp cửa lao vào. Chu Thừa Hi rống to một tiếng, một tay túm nam tử đang đặt trên người Thượng Quan Mẫn Hoa xuống giường, hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn nữ tử sắc mặt đỏ ửng trên giường, lắp bắp: “Cô, cô… Các người…”
Thượng Quan Mẫn Hoa lườm hắn một cái, nói: “Anh tới quá sớm!” Sau đó lại đổi một giọng nũng nịu, ôn nhu gọi một người khác: “Tuyên tướng quân, mau lên đây, chúng ta tiếp tục.”
Tuyên Sở trần truồng quỳ ở đằng kia, động cũng không dám động. “Xoát!” một tiếng, Chu Thừa Hi rút kiếm ra, muốn chém chết đôi gian phu dâm phụ này ngay trong điện. Tần quốc sư nghe tin cũng vội chạy đến, đám người Trưởng công chúa đến xem náo nhiệt cũng tề tụ đông đủ, vây chặt lấy căn phòng, chỉ chỉ trỏ trỏ, khe khẽ nói nhỏ. Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ mỉm cười, thản nhiên tự đắc. Tần Quan Nguyệt ngăn trường kiếm của hoàng đế lại, khuyên hắn cẩn thận suy nghĩ, lại cẩn thận suy nghĩ. Chu Thừa Giản ở một bên châm chọc khiêu khích, đổ dầu vào lửa, làm cho bầu không khí càng thêm nóng bỏng. Chu Thừa Hi kiềm chế không được, một kiếm đâm trúng vai phải của Tuyên Sở, nhìn đến vết răng hồng hồng trên cổ, kiếm lại nhập sâu ba phần. Tuyên Sở nuốt câu rên rỉ trong cuống họng, chịu đựng đau đớn, mồ hôi cứ thế chảy ròng ròng xuống trán.
“Nguyên Thù, con mau nói gì đi!” Tần Quan Nguyệt không khuyên được Chu Thừa Hi, liền tìm người thắt chuông trên giường đi giải nạn.
Thượng Quan Mẫn Hoa mang vẻ mặt nghiền ngẫm đột nhiên cười rộ lên: “Quốc sư đại nhân còn muốn ta nói cái gì chứ? Không phải ngài từng nói bệ hạ tuyệt đối không khó xử ta sao?”
“Chuyện này…” Tần Quan Nguyệt nghẹn họng, sau đó nghiêm mặt, ý đồ muốn giảng đạo lý: “Tuyên tướng quân thân mang trọng trách bảo vệ hoàng cung. Nguyên Thù đừng chơi đùa nữa, nói cho vi sư đây là đã xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Mẫn Hoa bừng tỉnh đại ngộ, à một tiếng thật dài. Sau đó nàng nghiêng đầu cười nói: “Nhưng mà ta rất thích thân thể cường tráng của Tuyên tướng quân nha, quốc sư đại nhân, ngài nói ta phải làm sao bây giờ?”
Tần Quan Nguyệt mang biểu cảm hoảng sợ như vừa nuốt sống ba trăm con gián, Chu Thừa Hi tung một cưới đá Tuyên Sở bay thẳng vào góc tường, trường kiếm ròng ròng máu chảy, trừng mắt nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Hắn trừng mắt đến mức hiện ra tơ máu, lửa giận khó nén, tay nâng, kiếm xuất, thứ bị đâm thủng lại là tay áo của Tần Quan Nguyệt.
“Quốc sư, ông tránh ra cho trẫm!”
“Bệ hạ, trong chuyện này tất có nguyên do, cần phải cân nhắc kĩ.” “Nguyên do?” Chu Thừa Hi giận dữ cười to, chỉ thẳng vào mũi Thượng Quan Mẫn Hoa mà mắng: “Quốc sư còn nhìn không ra sao? Chỉ cần không phải là trẫm, cô ta thích là có thể tùy tiện mở đùi ra cho bất cứ nam nhân nào! Đồ đê tiện, lẳng lơ, không biết xấu hổ này…”
Truyện được chỉ được dịch và cập nhật liên tục tại bachngocsach.com, mời các bạn đăng nhập đọc truyện để like như một lời tri ân dịch giả. Xin cảm ơn!!
Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu mắt lại, giấu đi tức giận mà trả lời: “Quả nhiên nói đúng cực kỳ. Có bản lĩnh thì giờ một kiếm giết ta luôn đi, còn không sau này ta liền cho ngươi đội một trăm, một ngàn cái sừng!”
Chu Thừa Hi tức giận đến ngao ngao rống lên, trưởng công chúa gọi đại nội tổng quản đến bắt Thượng Quan Mẫn Hoa lại. Tần Quan Nguyệt muốn giữ cả hai đầu, cuối cùng đầu nào cũng hỏng. Tuyên Sở trọng thương, hoàng hậu đương triều biếm lãnh cung. Bản tính hiếu sát, bạo ngược đã lâu không xuất hiện của tân đế lại quay trở về, phủ bóng ma lên bầu trời hoàng cung, cả triều đình lẫn hậu cung đều bị hàn khí dày đặc bao phủ, giống như nơi này không phải nhân gian.
Đêm đó, Vương thục nghi sinh hạ long tử, vẫn là con nối dòng đầu tiên của Khánh Đức Đế - đứa bé có thể kế thừa đại nghiệp Đại Chu đã ra đời. Đêm đó, dân ý bị áp bức bao lâu đột nhiên bùng nổ. Mất đi sự chỉ huy của Tuyên Sở, Nam Nha cấm quân không thể bảo vệ cho cửa cung, quân phản loạn dấy cờ diệt trừ bạo quân đánh vào tận hoàng cung.
Trong lãnh cung, Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu mày, nói với Như Ý Cát Tường: “Đêm nay rời đi.”
Như Ý, Cát Tường mặt mũi hoảng hốt: “Còn chưa liên hệ được với Tiểu Xuân sư phụ.” Cũng chính là chỉ rõ, bằng thực lực hai người bọn họ, căn bản không mang nàng đi được.
Trong lúc ba người còn đang do dự, từ bên ngoài lãnh cung có một nam nhân người ngợm loang lổ vết máu vọt vào, trên lưng hắn còn đang cắm hai mũi tên thép.
“Chu Thừa Hi!” Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu kêu một tiếng.
Chu Thừa Hi lau gương mặt đầm đìa máu chảy của mình một cái, nhe răng cười, vươn tay nói: “Thượng Quan Mẫn Hoa, theo ta đi!”
Thượng Quan Mẫn Hoa tránh đi bàn tay đầy máu tươi của hắn, khẽ cười nói: “Anh đã bại trận, ta lại không muốn theo một con chó nhà có tang!”
Chu Thừa Hi đang định cưỡng ép nàng đi, Như Ý Cát Tưởng sao có thể để hắn xuống tay với Thượng Quan Mẫn Hoa, hai người cùng tiến lên ngăn hắn lại. Ba người bắt đầu động thủ, rõ ràng đẩy Chu Thừa Hi vào thế bất lợi, nhìn những vũng máu dọa người vương đầy mặt đất, ai cũng sẽ cảm thấy người nọ sắp chết đến nơi rồi.
“Hoàng đệ, hoàng đệ.” Tiếng kêu lo lắng của trưởng công chúa ở bên ngoài vang lên, nàng ta chạy vào nhìn thấy tình cảnh như vậy, tức giận chửi ầm lên: “Hoàng đệ, nay chạy đi lánh nạn quan trọng hơn, đệ còn để ý ả làm gì?”
Nói xong, toan tự tay kéo Chu Thừa Hi đi. Hoàng đệ của nàng ta cũng chẳng thèm cảm kích, ánh mắt bướng bỉnh nhìn thẳng Thượng Quan Mẫn Hoa, nói lại một lần nữa: “Theo ta đi.”
Người này ngay cả đứng cũng không vững, tính tình còn ngang bướng như thế. Nàng thở dài một tiếng, nàng đối xử với hắn cũng không tốt, hắn cũng chưa từng thả lỏng cảnh giác với nàng, hai người cùng với gia tộc mình từng tranh đấu nhiều năm, giữa hai người họ làm gì có cái tình ý gì chứ, thù sâu như biển nghe còn hợp lý. Nếu đã như vậy, vào lúc như thế này, hắn còn khăng khăng bắt mình đi theo làm gì đây? Nàng nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng, Chu Thừa Hi chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Ít nói lời vô nghĩa, bảo cô đi thì đi!”
Thượng Quan Mẫn Hoa nghe vậy lại ngây người, Chu Thừa Hi nhân cơ hội nắm chặt cổ tay nàng, dùng một lực đủ để vặn gãy cổ tay nhỏ gầy, túm chặt lấy nàng lôi ra khỏi lãnh cung, lao ra ngoài cung rồi ném nàng lên lưng ngựa. Gào thét một tiếng, thúc ngựa, rút kiếm mở đường, chia binh làm hai đường: “Lã Minh Vọng, Linh Lung, các ngươi mang công chúa đi lối kia. Gặp nhau ở Hành Thành!”
“Hoàng đệ, hoàng đệ, đệ quay về đây!” Trưởng công chúa ở phía sau vội vàng kêu to, Chu Thừa Hi trả lời: “A Giản, bảo trọng!”
Chiến mã lao như tên bắn, khắp nơi là tiếng giết chóc, truy binh đuổi theo dai dẳng mãi không từ bỏ. Thượng Quan Mẫn Hoa khó chịu phát điên, phía sau lại là vết máu ướt sũng, còn còn xu hướng không ngừng chảy ra, nàng suy nghĩ, trong cơ thể của tên này rốt cuộc là có bao nhiêu máu đây, mới có thể đủ cho Chu Thừa Hi phung phí như thế.
Chu Thừa Hi bị thương rất nặng, một lúc sau, cơ hồ là hắn dựa Thượng Quan Mẫn Hoa mới không bị ngã khỏi lưng ngựa. Như Ý Cát Tường chạy theo sát phía sau vài lần định đỡ lấy hắn, đều bị Chu Thừa Hi vung kiếm vẫy lui. Thượng Quan Mẫn Hoa bị hắn ép đến khó chịu, mắng: “Anh có biết anh nặng lắm không hả, xương cốt của ta cũng sắp bị anh ép đến gãy rồi! Sao còn bắt ta ngồi chung ngựa?”
“Nếu không cưỡi cùng một con ngựa thì hoàng hậu của trẫm còn định chạy đến chỗ nào?”
“Giờ rối loạn như vậy, anh bảo ta chạy đi chỗ nào được, Anh sang chỗ bọn họ đi.”
Chu Thừa Hi không nói, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ đành phải cam đoan nàng nhất định không rời khỏi tầm mắt của hắn quá ba bước. Chu Thừa Hi vẫn không nói gì, Thượng Quan Mẫn Hoa nổi giận quát: “Anh còn chưa cai sữa à? Còn muốn dựa vào nữ nhân!”
Nếu là lúc bình thường, Chu Thừa Hi đã sớm chửi ầm lên rồi. Lần này đối phương tức giận đến mức lao thẳng xuống ngựa, ngay cả Thượng Quan Mẫn Hoa cũng túm xuống theo. Thượng Quan Mẫn Hoa ngã đến choáng váng lảo đảo, vừa định mắng chửi thì đã thấy phía trước mặt có rất nhiều người xông lên, ngăn cản truy binh. Thì ra là đã đến Hành Thành. Thượng Quan Mẫn Hoa muốn đứng lên, trên lưng còn có cánh tay Chu Thừa Hi ôm chặt như kìm sắt, người mặc dù bị hôn mê do mất máu quá nhiều, bàn tay nắm lấy thắt lưng nàng lại chưa từng thả lỏng.
Như Ý, Cát Tường nhịn cười, nhảy xuống ngựa dìu Chu Thừa Hi vào quân doanh.
Đám người trưởng công chúa đã chờ ở đó từ lâu, nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Chu Thừa Hi liền chỉ thẳng vào mũi Thượng Quan Mẫn Hoa mà mắng, bảo nàng là đồ sao chổi. Thượng Quan Mẫn Hoa hừ lạnh, trả lời. trưởng công chúa về Đại Đô còn chưa đủ ba tháng đã có người làm phản, rốt cuộc ai mới là đại tai tinh?
Lời này làm trưởng công chúa bị nghẹn họng, mặt lúc đỏ lúc trắng, Thượng Quan Mẫn Hoa gọi quân y dùng kim khâu đâm vào hổ khẩu trên cổ tay của Chu Thừa Hi, huyệt đạo bị kích thích, tay Chu Thừa Hi tê rần, buông lỏng ra. Thượng Quan Mẫn Hoa lập tức đứng dậy, rời khỏi lều trại.
Như Ý, Cát Tường cũng đi ra, hỏi: “Tiểu thư, trước mắt phải làm sao bây giờ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa vươn vai một cái lười biếng, nói: “Ăn cơm, ngủ!”
Mắt thấy sắp sa đà, những nhân vật xem diễn chính rốt cuộc cũng đạp cửa lao vào. Chu Thừa Hi rống to một tiếng, một tay túm nam tử đang đặt trên người Thượng Quan Mẫn Hoa xuống giường, hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn nữ tử sắc mặt đỏ ửng trên giường, lắp bắp: “Cô, cô… Các người…”
Thượng Quan Mẫn Hoa lườm hắn một cái, nói: “Anh tới quá sớm!” Sau đó lại đổi một giọng nũng nịu, ôn nhu gọi một người khác: “Tuyên tướng quân, mau lên đây, chúng ta tiếp tục.”
Tuyên Sở trần truồng quỳ ở đằng kia, động cũng không dám động. “Xoát!” một tiếng, Chu Thừa Hi rút kiếm ra, muốn chém chết đôi gian phu dâm phụ này ngay trong điện. Tần quốc sư nghe tin cũng vội chạy đến, đám người Trưởng công chúa đến xem náo nhiệt cũng tề tụ đông đủ, vây chặt lấy căn phòng, chỉ chỉ trỏ trỏ, khe khẽ nói nhỏ. Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ mỉm cười, thản nhiên tự đắc. Tần Quan Nguyệt ngăn trường kiếm của hoàng đế lại, khuyên hắn cẩn thận suy nghĩ, lại cẩn thận suy nghĩ. Chu Thừa Giản ở một bên châm chọc khiêu khích, đổ dầu vào lửa, làm cho bầu không khí càng thêm nóng bỏng. Chu Thừa Hi kiềm chế không được, một kiếm đâm trúng vai phải của Tuyên Sở, nhìn đến vết răng hồng hồng trên cổ, kiếm lại nhập sâu ba phần. Tuyên Sở nuốt câu rên rỉ trong cuống họng, chịu đựng đau đớn, mồ hôi cứ thế chảy ròng ròng xuống trán.
“Nguyên Thù, con mau nói gì đi!” Tần Quan Nguyệt không khuyên được Chu Thừa Hi, liền tìm người thắt chuông trên giường đi giải nạn.
Thượng Quan Mẫn Hoa mang vẻ mặt nghiền ngẫm đột nhiên cười rộ lên: “Quốc sư đại nhân còn muốn ta nói cái gì chứ? Không phải ngài từng nói bệ hạ tuyệt đối không khó xử ta sao?”
“Chuyện này…” Tần Quan Nguyệt nghẹn họng, sau đó nghiêm mặt, ý đồ muốn giảng đạo lý: “Tuyên tướng quân thân mang trọng trách bảo vệ hoàng cung. Nguyên Thù đừng chơi đùa nữa, nói cho vi sư đây là đã xảy ra chuyện gì?”
Thượng Quan Mẫn Hoa bừng tỉnh đại ngộ, à một tiếng thật dài. Sau đó nàng nghiêng đầu cười nói: “Nhưng mà ta rất thích thân thể cường tráng của Tuyên tướng quân nha, quốc sư đại nhân, ngài nói ta phải làm sao bây giờ?”
Tần Quan Nguyệt mang biểu cảm hoảng sợ như vừa nuốt sống ba trăm con gián, Chu Thừa Hi tung một cưới đá Tuyên Sở bay thẳng vào góc tường, trường kiếm ròng ròng máu chảy, trừng mắt nhìn Thượng Quan Mẫn Hoa như muốn ăn tươi nuốt sống nàng. Hắn trừng mắt đến mức hiện ra tơ máu, lửa giận khó nén, tay nâng, kiếm xuất, thứ bị đâm thủng lại là tay áo của Tần Quan Nguyệt.
“Quốc sư, ông tránh ra cho trẫm!”
“Bệ hạ, trong chuyện này tất có nguyên do, cần phải cân nhắc kĩ.” “Nguyên do?” Chu Thừa Hi giận dữ cười to, chỉ thẳng vào mũi Thượng Quan Mẫn Hoa mà mắng: “Quốc sư còn nhìn không ra sao? Chỉ cần không phải là trẫm, cô ta thích là có thể tùy tiện mở đùi ra cho bất cứ nam nhân nào! Đồ đê tiện, lẳng lơ, không biết xấu hổ này…”
Truyện được chỉ được dịch và cập nhật liên tục tại bachngocsach.com, mời các bạn đăng nhập đọc truyện để like như một lời tri ân dịch giả. Xin cảm ơn!!
Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu mắt lại, giấu đi tức giận mà trả lời: “Quả nhiên nói đúng cực kỳ. Có bản lĩnh thì giờ một kiếm giết ta luôn đi, còn không sau này ta liền cho ngươi đội một trăm, một ngàn cái sừng!”
Chu Thừa Hi tức giận đến ngao ngao rống lên, trưởng công chúa gọi đại nội tổng quản đến bắt Thượng Quan Mẫn Hoa lại. Tần Quan Nguyệt muốn giữ cả hai đầu, cuối cùng đầu nào cũng hỏng. Tuyên Sở trọng thương, hoàng hậu đương triều biếm lãnh cung. Bản tính hiếu sát, bạo ngược đã lâu không xuất hiện của tân đế lại quay trở về, phủ bóng ma lên bầu trời hoàng cung, cả triều đình lẫn hậu cung đều bị hàn khí dày đặc bao phủ, giống như nơi này không phải nhân gian.
Đêm đó, Vương thục nghi sinh hạ long tử, vẫn là con nối dòng đầu tiên của Khánh Đức Đế - đứa bé có thể kế thừa đại nghiệp Đại Chu đã ra đời. Đêm đó, dân ý bị áp bức bao lâu đột nhiên bùng nổ. Mất đi sự chỉ huy của Tuyên Sở, Nam Nha cấm quân không thể bảo vệ cho cửa cung, quân phản loạn dấy cờ diệt trừ bạo quân đánh vào tận hoàng cung.
Trong lãnh cung, Thượng Quan Mẫn Hoa nhíu mày, nói với Như Ý Cát Tường: “Đêm nay rời đi.”
Như Ý, Cát Tường mặt mũi hoảng hốt: “Còn chưa liên hệ được với Tiểu Xuân sư phụ.” Cũng chính là chỉ rõ, bằng thực lực hai người bọn họ, căn bản không mang nàng đi được.
Trong lúc ba người còn đang do dự, từ bên ngoài lãnh cung có một nam nhân người ngợm loang lổ vết máu vọt vào, trên lưng hắn còn đang cắm hai mũi tên thép.
“Chu Thừa Hi!” Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu kêu một tiếng.
Chu Thừa Hi lau gương mặt đầm đìa máu chảy của mình một cái, nhe răng cười, vươn tay nói: “Thượng Quan Mẫn Hoa, theo ta đi!”
Thượng Quan Mẫn Hoa tránh đi bàn tay đầy máu tươi của hắn, khẽ cười nói: “Anh đã bại trận, ta lại không muốn theo một con chó nhà có tang!”
Chu Thừa Hi đang định cưỡng ép nàng đi, Như Ý Cát Tưởng sao có thể để hắn xuống tay với Thượng Quan Mẫn Hoa, hai người cùng tiến lên ngăn hắn lại. Ba người bắt đầu động thủ, rõ ràng đẩy Chu Thừa Hi vào thế bất lợi, nhìn những vũng máu dọa người vương đầy mặt đất, ai cũng sẽ cảm thấy người nọ sắp chết đến nơi rồi.
“Hoàng đệ, hoàng đệ.” Tiếng kêu lo lắng của trưởng công chúa ở bên ngoài vang lên, nàng ta chạy vào nhìn thấy tình cảnh như vậy, tức giận chửi ầm lên: “Hoàng đệ, nay chạy đi lánh nạn quan trọng hơn, đệ còn để ý ả làm gì?”
Nói xong, toan tự tay kéo Chu Thừa Hi đi. Hoàng đệ của nàng ta cũng chẳng thèm cảm kích, ánh mắt bướng bỉnh nhìn thẳng Thượng Quan Mẫn Hoa, nói lại một lần nữa: “Theo ta đi.”
Người này ngay cả đứng cũng không vững, tính tình còn ngang bướng như thế. Nàng thở dài một tiếng, nàng đối xử với hắn cũng không tốt, hắn cũng chưa từng thả lỏng cảnh giác với nàng, hai người cùng với gia tộc mình từng tranh đấu nhiều năm, giữa hai người họ làm gì có cái tình ý gì chứ, thù sâu như biển nghe còn hợp lý. Nếu đã như vậy, vào lúc như thế này, hắn còn khăng khăng bắt mình đi theo làm gì đây? Nàng nói ra nỗi nghi hoặc trong lòng, Chu Thừa Hi chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Ít nói lời vô nghĩa, bảo cô đi thì đi!”
Thượng Quan Mẫn Hoa nghe vậy lại ngây người, Chu Thừa Hi nhân cơ hội nắm chặt cổ tay nàng, dùng một lực đủ để vặn gãy cổ tay nhỏ gầy, túm chặt lấy nàng lôi ra khỏi lãnh cung, lao ra ngoài cung rồi ném nàng lên lưng ngựa. Gào thét một tiếng, thúc ngựa, rút kiếm mở đường, chia binh làm hai đường: “Lã Minh Vọng, Linh Lung, các ngươi mang công chúa đi lối kia. Gặp nhau ở Hành Thành!”
“Hoàng đệ, hoàng đệ, đệ quay về đây!” Trưởng công chúa ở phía sau vội vàng kêu to, Chu Thừa Hi trả lời: “A Giản, bảo trọng!”
Chiến mã lao như tên bắn, khắp nơi là tiếng giết chóc, truy binh đuổi theo dai dẳng mãi không từ bỏ. Thượng Quan Mẫn Hoa khó chịu phát điên, phía sau lại là vết máu ướt sũng, còn còn xu hướng không ngừng chảy ra, nàng suy nghĩ, trong cơ thể của tên này rốt cuộc là có bao nhiêu máu đây, mới có thể đủ cho Chu Thừa Hi phung phí như thế.
Chu Thừa Hi bị thương rất nặng, một lúc sau, cơ hồ là hắn dựa Thượng Quan Mẫn Hoa mới không bị ngã khỏi lưng ngựa. Như Ý Cát Tường chạy theo sát phía sau vài lần định đỡ lấy hắn, đều bị Chu Thừa Hi vung kiếm vẫy lui. Thượng Quan Mẫn Hoa bị hắn ép đến khó chịu, mắng: “Anh có biết anh nặng lắm không hả, xương cốt của ta cũng sắp bị anh ép đến gãy rồi! Sao còn bắt ta ngồi chung ngựa?”
“Nếu không cưỡi cùng một con ngựa thì hoàng hậu của trẫm còn định chạy đến chỗ nào?”
“Giờ rối loạn như vậy, anh bảo ta chạy đi chỗ nào được, Anh sang chỗ bọn họ đi.”
Chu Thừa Hi không nói, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ đành phải cam đoan nàng nhất định không rời khỏi tầm mắt của hắn quá ba bước. Chu Thừa Hi vẫn không nói gì, Thượng Quan Mẫn Hoa nổi giận quát: “Anh còn chưa cai sữa à? Còn muốn dựa vào nữ nhân!”
Nếu là lúc bình thường, Chu Thừa Hi đã sớm chửi ầm lên rồi. Lần này đối phương tức giận đến mức lao thẳng xuống ngựa, ngay cả Thượng Quan Mẫn Hoa cũng túm xuống theo. Thượng Quan Mẫn Hoa ngã đến choáng váng lảo đảo, vừa định mắng chửi thì đã thấy phía trước mặt có rất nhiều người xông lên, ngăn cản truy binh. Thì ra là đã đến Hành Thành. Thượng Quan Mẫn Hoa muốn đứng lên, trên lưng còn có cánh tay Chu Thừa Hi ôm chặt như kìm sắt, người mặc dù bị hôn mê do mất máu quá nhiều, bàn tay nắm lấy thắt lưng nàng lại chưa từng thả lỏng.
Như Ý, Cát Tường nhịn cười, nhảy xuống ngựa dìu Chu Thừa Hi vào quân doanh.
Đám người trưởng công chúa đã chờ ở đó từ lâu, nhìn thấy tình cảnh thảm hại của Chu Thừa Hi liền chỉ thẳng vào mũi Thượng Quan Mẫn Hoa mà mắng, bảo nàng là đồ sao chổi. Thượng Quan Mẫn Hoa hừ lạnh, trả lời. trưởng công chúa về Đại Đô còn chưa đủ ba tháng đã có người làm phản, rốt cuộc ai mới là đại tai tinh?
Lời này làm trưởng công chúa bị nghẹn họng, mặt lúc đỏ lúc trắng, Thượng Quan Mẫn Hoa gọi quân y dùng kim khâu đâm vào hổ khẩu trên cổ tay của Chu Thừa Hi, huyệt đạo bị kích thích, tay Chu Thừa Hi tê rần, buông lỏng ra. Thượng Quan Mẫn Hoa lập tức đứng dậy, rời khỏi lều trại.
Như Ý, Cát Tường cũng đi ra, hỏi: “Tiểu thư, trước mắt phải làm sao bây giờ?”
Thượng Quan Mẫn Hoa vươn vai một cái lười biếng, nói: “Ăn cơm, ngủ!”
Danh sách chương