Trên đường lái xe tâm trạng cô rất tệ, tốc độ nhanh chậm thất thường. Động tác co ngón tay lại cắn cắn cứ lặp lại vài lần. Rõ ràng trong lòng cô đang có sự phiền muộn cùng lo lắng.

Mạc Hàn chòm người về phía cô, dùng ngón tay thon dài xoa nhẹ đôi má đang ửng hồng của cô:“Đừng khóc…”

Cô bị Mạc Hàn an ủi, trong lòng cũng không còn bực bội gì mấy, nhưng trong lòng cô vẫn có ấm ức. Rất bất công nếu Mạc Hàn hiểu hết những gì cha cô khi nãy vừa nói, cô không kiềm được mà xả lửa giận giùm anh.

Huống chi, từ bé đến lớn cũng chỉ có Mạc Hàn bao bọc che chở cho cô, đáp lại anh vài lần cần thiết cũng không có gì là quá.

Gương mặt cô nở nụ cười vui vẻ trở lại, liền chở cậu ra biển cùng dạo chơi.

Đến gần tối khoảng 5 giờ hơn Khúc Yên dẫn cậu đến một quá ăn ở ven đường ở vỉa hè. Họ ngồi trên một chiếc bàn nhỏ cạnh vách biển. Sóng ồ ập đập tới vô cùng mát mẻ, gió có đôi lúc mạnh, có đôi lúc nhẹ. Họ cứ phiên theo những làn gió ấy mà trò chuyện. Nhìn họ chẳng khác là hai cô cậu học sinh trẻ đang hẹn hò.

Cô ghim một viên chả lụa chấm vào tương cà, hỏi cậu:“Cậu về đây có việc gì sao?”



Mạc Hàn đang nhìn biển nghe cô hỏi quay qua nhìn cô:“Sao lại nói vậy?”

Dáng cô ngồi xuống chiếc bàn nhỏ có chút khó khăn mà cong gối, chiếc ghế phải cách bàn xa mới vắt chân vào nhau được huống chi dáng Mạc Hàn còn cao hơn cô rất nhiều lần. Nhìn thôi đã thấy trật rồi.

Cô khẽ hừ:“Trước đó nghe tớ nói có bạn trai giận tớ tận mất ngày, giờ lại về đây tìm tớ.” Cô đoán mò:“Hay là, cậu muốn làm bạn trai tớ?”

Đôi mắt Mạc Hàn khẽ co lại, trong con ngươi màu xanh ấy đẹp vô cùng. Dù cô đã nhìn rất nhiều lần rồi nhưng vẫn không kiềm được sự yêu thích, nó vẫn mãnh liệt như lần đầu gặp cậu.

Cậu khẽ cười, đút cô viên cá viên chiên:“Thật thông minh. Đúng vậy, muốn cậu làm bạn gái tôi.”

Cô khẽ “ồ” một cái, cậu nhìn cô rất chăm chú đến nổi xuất cả hồn. Mái tóc rất đẹp, tạo đường nét sóng khuôn mặt cô càng rõ ràng xinh đẹp, đuôi mắt cong nhẹ vừa xinh vừa quyến rũ.

“Tinh Tinh xinh thế ai mà lại không thích.” Cậu cúi đầu không tiếp tục nhìn.

Khúc Yên cười đến ngượng ngùng, cô mở khóa màn hình:“Có muốn là người đầu tiên tớ up lên mạng xã hội không?”

Cậu hơi nhếch môi, đuôi mắt ẩn sự vui vẻ cúi người nói nhỏ vào tai cô:“Muốn chụp chung với tôi thì phải có điều kiện.”

Cô hứng thú nhìn cậu:“Điều kiện gì?”

Cậu chỉ má mình, góc nghiên sắc sảo lộ ra:“Hôn ở đây, giống như nhiều năm trước cậu nhờ tôi giảng Vật Lý giùm ấy.”



Khúc Yên đậu xe tới một căn chung cư lớn nhất Bắc Thành, căn hộ ở đây được ví với danh xưng là nơi xa hoa nhất. Căn hộ có khoảng gần 50 tầng và rất nhiều căn hộ nhỏ khác.

Khúc Yên dẫn Mạc Hàn vào trong tiểu khu, hỏi người dân thì cũng tìm được ông chủ căn chung cư đó để xin thuê một căn phòng.

May mắn là giấy tờ Mạc Hàn luôn đem theo bên người nên rất nhanh cô đã lấy được chìa khóa và trả trước 3 tháng tiếp theo.

Mạc Hàn nhìn cô gái nhỏ vì mình mà bận rộn, cậu đứng 1 bên khoanh tay nhìn ngắm, đôi mắt bất giác hiện lên sự vui vẻ lẫn trong đó là cảm xúc thỏa mãn cùng sảng khoái của mình. Giống như cậu đang hưởng thụ những thứ cô mang lại, hoàn toàn không muốn cự tuyệt cái gì.

Theo số phòng được khắc trên trên chìa khóa mà họ lên tầng 36 tìm căn phòng 3769.

Bước vào trong căn phòng ngăn nắp, sạch sẽ và rất thoáng mát. Mạc Hàn kéo cô vào trong rồi đóng sầm cửa lại, bỏ giày để vali của mình lên mặt bàn của sofa.

Từ bên trong vali cậu lấy ra một mảnh giấy, không nói gì mà đưa cho cô.

Khúc Yên nhận lấy, tò mò nhìn. Sau đó ánh mắt cô kinh hãi mà không nói được câu nào. Cô đọc đi đọc lại vài lần vì nghĩ mình hoa mắt, nhưng không. Những thứ trong tờ giấy là tên của Khúc Yên, tiếp đó là một bảng danh sách những người được nhận giải cuộc thi toàn quốc. Khúc Yên lại may mắn xếp top 2.

Vậy là, cô chỉ được nhận giải nhì thôi.

Ánh mắt cô từ kinh hãi chuyển sang trầm xuống, một chút gì đó thất vọng nhưng trong lòng vẫn vui vẻ vì nhận thành tích ấy.

Theo kết quả, cô chỉ sai duy nhất 1 câu. Còn người đứng trước cô lại làm đúng hết và đã giành giải nhất cuộc thi năm nay.

Bỗng cô hỏi:“Sao cậu có vậy?”

Mạc Hàn đáp:“Mẹ cậu nhờ tớ đem cho cậu. Mà…”

“Hử?” Khúc Yên nhận ra cậu có chút là lạ.

“Tớ nhớ trường cậu dù là trường chuyên nhưng không có cuộc thi giành cho khối 10 mà?”

Cô gật đầu:“Đúng rồi. Đâu có đâu.”

Cậu lại chỉ tờ phiếu trên tay cô:“Vậy sao cậu được tham gia?”

Cô đáp:“Tổ Toán đề nghị cho tớ 1 xuất tham gia.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện