Thẩm Tây Thừa quay mặt đi không tiếp tục nhìn cô, đôi mắt như có tia lửa nóng rực. Phía đối diện là Giám Đốc Phương cũng đang dè dặt nhìn anh lên tiếng:“Ngài Thẩm? Ngài đây là…”
Anh cau mày, giọng trầm chậm:“Cứ thu xếp lần sau tôi sẽ gọi người sang đó.”
Nét mặt Giám Đốc Phương thoáng chốc kinh ngạc sau đó lại chuyển sang vui vẻ. Đứng dậy kích động liên tục cúi người cảm tạ anh. Sau đó nói thêm vài câu Giám Đốc Phương đó đã rời đi như đúng lời của Thẩm Tây Thừa yêu cầu.
Ánh mắt anh khẽ nhìn xuống đại sảnh phía dưới, Khúc Yên và Mạc Hàn người hỏi người đáp, lâu lâu lại thấy Khúc Yên cười tươi rạng rỡ làm mặt quỷ dọa Mạc Hàn, cả gương mặt đều nở nụ cười sáng như nở hoa, một loài hoa chưa từng là của ai lại đột nhiên xuất hiện một người hái mất.
Bàn tay cậu nam sinh đó nắm lấy bàn tay Khúc Yên, cô vẫn cười với tâm trạng thoải mái như xem đây là việc thường ngày, đáy mắt anh híp lại hiện lên tia ghen tỵ. Nếu người nắm tay cô là anh thì cô có rút tay lại không? Thẩm Tây Thừa đột ngột đứng dậy cất bước rời đi, cô thấy anh rời đi liền thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Hàn khó hiểu, nhẹ giọng hỏi:“Sao thế? Cậu quen anh chàng kia nãy sao?”
Khúc Yên nghe xong trừng mắt đánh nhẹ vào mu bàn tay cậu:“Không được hỗn, chú ấy là bạn của cha tớ. Bằng tuổi cha tớ đó đừng có mà gọi lung tung.”
Mạc Hàn khẽ “Ồ” lên, trong mắt cậu xuất hiện tia cưng chiều, nhưng cậu nhìn ra ánh mắt của Thẩm Tây Thừa thật sự không đơn giản như những gì cô nói, nó đơn giản là vì Khúc Yên không nghĩ nó phức tạp mà thôi.
Bỗng nhiên cậu hỏi:“Thế còn Cố Quyền? Tại sao lại chia tay?”
Khúc Yên nghe xong tâm trạng đang vui vẻ bỗng tệ xuống, lắc đầu nhăn nhó:“Đừng có nhắc tên đó nữa, tên tra nam!”
Cố Quyền chính là bạn trai cũ của Khúc Yên, cái tên nghe có vẻ là rất có uy quyền nhưng thật ra chỉ là một tên thích trêu đùa tình cảm người khác, đào hoa và cũng không từ chối bất kì nụ hôn nào, đó là điều mà cô kinh tỡm nhất. Càng nhớ tới cô càng thấy gu thẩm mỹ lúc đó của mình như là ếch ngồi đáy giếng.
Cậu nghe thế khẽ bật cười:“Lí do gì khiến cậu sáng mắt ra?”
Khúc Yên đặt ly nước xuống, nghiêm túc nói ra sự bực tức bấy lâu nay của mình.
“Cậu nghĩ xem! Con mẹ nó giờ kể lại vẫn tức! Nó cứ so sánh tớ với bạn gái cũ của nó, gì mà bảo tớ quá giỏi không dám trèo cao. Mọi thứ từ cách xưng hô. Cách tớ quan tâm nó, nó đều coi tớ như một con chó làm loạn vậy, gì mà việc tớ làm sẽ ảnh hưởng đến những cuộc thi của nó. Nực cười! Còn nữa, chẳng có thằng con trai dù mà đã có bạn gái nhưng vẫn xung phong chở bạn nữ khác về mỗi ngày đâu, đồ tởm lợn. Tớ nhõng nhẽo kể chuyện buồn thì bảo tớ trẻ con nghĩ nhiều, còn có chuyện không nói cho nó thì nói tớ đã thay đổi, bắt đầu độc lập không giống bạn gái cũ nó! Cái gì tớ làm nó đều so sánh tớ với bạn nữ đó và không quan tâm đến việc tớ sẽ như thế nào! Tớ đã bảo là không ăn được tôm, năm lần bảy lượt dẫn đến nhà hàng gọi tôm. Tới lúc tớ nhịn không được làm lớn lại tâm tình với lũ bạn nó nói tớ tính khí thất thường, là tiểu thư giàu có khó chiều chuộng.”
Khúc Yên tức tới nổi nói ra hết những gì mình giấu trong lòng, bởi vì giữa Khúc Yên và Mạc Hàn vốn không có bí mật cần giấu, việc tâm sự cùng Mạc Hàn lại khiến cô thoải mái hơn bất kì ai mà cô từng tâm sự.
Lời cô nói, cậu đều lắng nghe. Cũng biết cách làm cô vui, biết rõ cái cô ghét, cái cô thích. Cậu đều sẽ biết cách làm cô vui vẻ mỗi khi khó chịu. Cũng chỉ có cậu mới hiểu được hết những tính khí cổ quái của cô, cũng chị có cậu là chịu đựng nổi cô tận 10 năm nay thôi.
Anh cau mày, giọng trầm chậm:“Cứ thu xếp lần sau tôi sẽ gọi người sang đó.”
Nét mặt Giám Đốc Phương thoáng chốc kinh ngạc sau đó lại chuyển sang vui vẻ. Đứng dậy kích động liên tục cúi người cảm tạ anh. Sau đó nói thêm vài câu Giám Đốc Phương đó đã rời đi như đúng lời của Thẩm Tây Thừa yêu cầu.
Ánh mắt anh khẽ nhìn xuống đại sảnh phía dưới, Khúc Yên và Mạc Hàn người hỏi người đáp, lâu lâu lại thấy Khúc Yên cười tươi rạng rỡ làm mặt quỷ dọa Mạc Hàn, cả gương mặt đều nở nụ cười sáng như nở hoa, một loài hoa chưa từng là của ai lại đột nhiên xuất hiện một người hái mất.
Bàn tay cậu nam sinh đó nắm lấy bàn tay Khúc Yên, cô vẫn cười với tâm trạng thoải mái như xem đây là việc thường ngày, đáy mắt anh híp lại hiện lên tia ghen tỵ. Nếu người nắm tay cô là anh thì cô có rút tay lại không? Thẩm Tây Thừa đột ngột đứng dậy cất bước rời đi, cô thấy anh rời đi liền thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Hàn khó hiểu, nhẹ giọng hỏi:“Sao thế? Cậu quen anh chàng kia nãy sao?”
Khúc Yên nghe xong trừng mắt đánh nhẹ vào mu bàn tay cậu:“Không được hỗn, chú ấy là bạn của cha tớ. Bằng tuổi cha tớ đó đừng có mà gọi lung tung.”
Mạc Hàn khẽ “Ồ” lên, trong mắt cậu xuất hiện tia cưng chiều, nhưng cậu nhìn ra ánh mắt của Thẩm Tây Thừa thật sự không đơn giản như những gì cô nói, nó đơn giản là vì Khúc Yên không nghĩ nó phức tạp mà thôi.
Bỗng nhiên cậu hỏi:“Thế còn Cố Quyền? Tại sao lại chia tay?”
Khúc Yên nghe xong tâm trạng đang vui vẻ bỗng tệ xuống, lắc đầu nhăn nhó:“Đừng có nhắc tên đó nữa, tên tra nam!”
Cố Quyền chính là bạn trai cũ của Khúc Yên, cái tên nghe có vẻ là rất có uy quyền nhưng thật ra chỉ là một tên thích trêu đùa tình cảm người khác, đào hoa và cũng không từ chối bất kì nụ hôn nào, đó là điều mà cô kinh tỡm nhất. Càng nhớ tới cô càng thấy gu thẩm mỹ lúc đó của mình như là ếch ngồi đáy giếng.
Cậu nghe thế khẽ bật cười:“Lí do gì khiến cậu sáng mắt ra?”
Khúc Yên đặt ly nước xuống, nghiêm túc nói ra sự bực tức bấy lâu nay của mình.
“Cậu nghĩ xem! Con mẹ nó giờ kể lại vẫn tức! Nó cứ so sánh tớ với bạn gái cũ của nó, gì mà bảo tớ quá giỏi không dám trèo cao. Mọi thứ từ cách xưng hô. Cách tớ quan tâm nó, nó đều coi tớ như một con chó làm loạn vậy, gì mà việc tớ làm sẽ ảnh hưởng đến những cuộc thi của nó. Nực cười! Còn nữa, chẳng có thằng con trai dù mà đã có bạn gái nhưng vẫn xung phong chở bạn nữ khác về mỗi ngày đâu, đồ tởm lợn. Tớ nhõng nhẽo kể chuyện buồn thì bảo tớ trẻ con nghĩ nhiều, còn có chuyện không nói cho nó thì nói tớ đã thay đổi, bắt đầu độc lập không giống bạn gái cũ nó! Cái gì tớ làm nó đều so sánh tớ với bạn nữ đó và không quan tâm đến việc tớ sẽ như thế nào! Tớ đã bảo là không ăn được tôm, năm lần bảy lượt dẫn đến nhà hàng gọi tôm. Tới lúc tớ nhịn không được làm lớn lại tâm tình với lũ bạn nó nói tớ tính khí thất thường, là tiểu thư giàu có khó chiều chuộng.”
Khúc Yên tức tới nổi nói ra hết những gì mình giấu trong lòng, bởi vì giữa Khúc Yên và Mạc Hàn vốn không có bí mật cần giấu, việc tâm sự cùng Mạc Hàn lại khiến cô thoải mái hơn bất kì ai mà cô từng tâm sự.
Lời cô nói, cậu đều lắng nghe. Cũng biết cách làm cô vui, biết rõ cái cô ghét, cái cô thích. Cậu đều sẽ biết cách làm cô vui vẻ mỗi khi khó chịu. Cũng chỉ có cậu mới hiểu được hết những tính khí cổ quái của cô, cũng chị có cậu là chịu đựng nổi cô tận 10 năm nay thôi.
Danh sách chương