"Ở nước ngoài có tốt không?" Hắn hỏi.
Cả hai trong khoảng khắc này càng giống hơn là đôi bạn lâu ngày không gặp, làn da màu đồng của Thẩm Tây Thừa rất căng mịn, đến cả nết nhăn trên khóe mắt cũng chưa xuất hiện. Sự an tuấn, lịch lãm cứ như người đàn ông 27 tuổi vậy. Cô nhìn hắn, hắn cũng đưa mắt nhìn cô, trạng thái Khúc Yên có chút mệt mỏi, cô đưa tay lên xoa gáy, trong đôi mắt chứa nhiều hơn là sự buồn bã, nhưng cảm xúc ấy giống hơn là đang cô đơn.
Khúc Yên lắc đầu, lấy từ túi quần một viên kẹo, vừa xé vỏ kẹo vừa đáp hắn:"Cảm thấy có cha là sẽ mất đi mẹ."
Cô lại tự cười, không phát hiện ra sự lạnh lùng của Thẩm Tây Thừa có vấn đề, khi vị ngọt từ viên kẹo tràn ngập trong khoang miệng mới khiến cô có chút phấn trấn.
Thẩm Tây Thừa có cảm xúc rất lạ khi nhìn vào đôi mắt cô, cứ như tự nhìn lại bản thân mình trong quá khứ, một kẻ thiếu tình cảm từ bố mẹ sau khi họ ly hôn đẩy hắn cho người bà của mình.
Mọi ánh đèn dưới bầu trời bất ngờ vụt tắt, giọng nói của người dẫn buổi tiệc vang lên, sau đó ánh sáng chỉ chiếu ở sân khấu. Trong bóng tối, những quả cầu nhỏ đầy màu sắc lờ mờ chiếu xuống bên dưới, lướt qua tới đâu nơi đó điều sáng lên trong phạm vị quả cầu nhỏ.
"Muốn ngắm thành phố đêm không?" Trong bóng tối, giọng nói Thẩm Tây Thừa chậm rãi mà từ tốn hỏi Khúc Yên.
"Sao ạ?" Khúc Yên nhìn lại hắn, trong bóng đêm cả hai đều đang nhìn nhau.
Tầng cao nhất nhà hàng.
Sau khi bước đến tầng cao nhất, tất cả mọi tiếng ồn đều chỉ mơ hồ nghe được. Chỉ cảm thấy từ khi lên đây, Khúc Yên có cảm giác mái mẻ và tự do.
Trên đây được bố trí chẳng khác mấy nếu so với khách sạn, giống hơn là tầng trống giành để ngắm cảnh hoặc để chụp hình phía dưới thành phố.
Thẩm Tây Thừa rất cao, bờ vai rộng góc cạnh chỉ nhìn phía sau cũng đã trở nên đẹp đẽ như bước từ trong tranh ra vậy, vì bên dưới quá tối nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn, không xác định được hắn có bao nhiêu phần cao lớn và vạn vỡ, bước chân Khúc Yên vội vã chạy theo từng bước đi của hắn. Đến khi đứng trước thang máy, nhờ ánh sáng ở hành lang mà cô mới thật sự phát hiện.
Khi ngồi trên ghế cô không thể xác định chiều cao của đôi chân dài của hắn, nhưng hiện giờ khi hắn đứng kế bên cô đợi thang máy, Khúc Yên chỉ nhỏ bé đứng tới đầu bả vai hắn.
Nhìn từ góc nghiên của gương mặt hắn, sóng mũi cao thẳng tấp và cả góc cạnh xương hàm rõ ràng. Thật sự, thật sự là đẹp không thể tả. Đến cả thân hình cũng là dạng cực phẩm, không gầy ốm cũng không thô cứng những người tập thế hình, cảm giác thân thể ấy đẹp ẩn giấu như những người mẫu phương Tây.
Khi đến ban công, Khúc Yên đón nhận cơn gió nhẹ từ đêm khuya. Không lạnh lẽo mà thật ra rất mát.
Trên tầng này cũng có nhiều khung cửa sổ khác, khi mở ra đều có lang can nhỏ ở ngoài, nhìn từ nơi đây toàn bộ ánh đèn của thành phố cứ như là những con đom đóm nhỏ chiếu sáng đủ màu
"Chú Thẩm, chỗ đó là tầng nhà cao nhất đúng không? Thật đẹp đó nha" Khúc Yên chỉ đến tầng nhà có vị trí cao nhất ấy, trong mắt như chứa cả vì sao lấp lánh của bầu trời.
Thẩm Tây Thừa nhìn nơi cô chỉ, giọng bình ổn đáp:"Đó là khu trung tâm thương mại cao nhất ở nơi đây, nếu chạy xe đến đó phải qua một cây cầu, về đêm cây cầu ấy rất đẹp."
Khúc Yên nhìn qua cây cầu ở phía xa xa ấy, cây cầu đó rất lớn, thành cầu được dựng nên như những con sóng uốn lượn. Trên dọc con đường đi bộ còn có ánh sáng bởi những đóa hoa nhiều màu sắc. Lâu lâu lại đổi sang màu khác, Khúc Yên tựa hồ cũng cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy được cảnh đó.
"Mẹ cháu rất ít khi cho cháu đi chơi về đêm, nếu có chắc là những lần bà ấy đều đi công tác xa. Bà ấy rất chú trọng thành tích học tập của cháu, về đêm rất khó đi chơi, toàn gặp gia sư là nhiều." Khúc Yên nói, bàn tay nắm chặt vào nhau đến đỏ hồng cả lên. Mắt vẫn hướng phía dưới con đường đông xe cộ qua lại.
"Cháu không còn nhỏ, đủ tuổi là hiểu chuyện rồi." Hắn châm điếu thuốc, rít một hơi nhả ra khói thuốc.
Khói thuốc lá bay ra từ miệng hắn phả vào không khí loãng, Khúc Yên loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc khó ngửi nên xoay mặt tránh đi. Khói thuốc theo làn gió cũng từ từ tan biến
"Thế chú nghĩ cháu bao nhiêu tuổi." Cô nín thở, ngước lên nhìn hắn
"19." Hắn lạnh lùng trả lời, ngón tay kẹp chặt điếu thuốc
"Không lớn đến thế." Cô lắc đầu, nhìn hắn trả lời lại.
Thẩm Tây Thừa cau mày:" Vậy, cháu 18?"
"Cháu 16 tuổi."
Cả hai trong khoảng khắc này càng giống hơn là đôi bạn lâu ngày không gặp, làn da màu đồng của Thẩm Tây Thừa rất căng mịn, đến cả nết nhăn trên khóe mắt cũng chưa xuất hiện. Sự an tuấn, lịch lãm cứ như người đàn ông 27 tuổi vậy. Cô nhìn hắn, hắn cũng đưa mắt nhìn cô, trạng thái Khúc Yên có chút mệt mỏi, cô đưa tay lên xoa gáy, trong đôi mắt chứa nhiều hơn là sự buồn bã, nhưng cảm xúc ấy giống hơn là đang cô đơn.
Khúc Yên lắc đầu, lấy từ túi quần một viên kẹo, vừa xé vỏ kẹo vừa đáp hắn:"Cảm thấy có cha là sẽ mất đi mẹ."
Cô lại tự cười, không phát hiện ra sự lạnh lùng của Thẩm Tây Thừa có vấn đề, khi vị ngọt từ viên kẹo tràn ngập trong khoang miệng mới khiến cô có chút phấn trấn.
Thẩm Tây Thừa có cảm xúc rất lạ khi nhìn vào đôi mắt cô, cứ như tự nhìn lại bản thân mình trong quá khứ, một kẻ thiếu tình cảm từ bố mẹ sau khi họ ly hôn đẩy hắn cho người bà của mình.
Mọi ánh đèn dưới bầu trời bất ngờ vụt tắt, giọng nói của người dẫn buổi tiệc vang lên, sau đó ánh sáng chỉ chiếu ở sân khấu. Trong bóng tối, những quả cầu nhỏ đầy màu sắc lờ mờ chiếu xuống bên dưới, lướt qua tới đâu nơi đó điều sáng lên trong phạm vị quả cầu nhỏ.
"Muốn ngắm thành phố đêm không?" Trong bóng tối, giọng nói Thẩm Tây Thừa chậm rãi mà từ tốn hỏi Khúc Yên.
"Sao ạ?" Khúc Yên nhìn lại hắn, trong bóng đêm cả hai đều đang nhìn nhau.
Tầng cao nhất nhà hàng.
Sau khi bước đến tầng cao nhất, tất cả mọi tiếng ồn đều chỉ mơ hồ nghe được. Chỉ cảm thấy từ khi lên đây, Khúc Yên có cảm giác mái mẻ và tự do.
Trên đây được bố trí chẳng khác mấy nếu so với khách sạn, giống hơn là tầng trống giành để ngắm cảnh hoặc để chụp hình phía dưới thành phố.
Thẩm Tây Thừa rất cao, bờ vai rộng góc cạnh chỉ nhìn phía sau cũng đã trở nên đẹp đẽ như bước từ trong tranh ra vậy, vì bên dưới quá tối nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng hắn, không xác định được hắn có bao nhiêu phần cao lớn và vạn vỡ, bước chân Khúc Yên vội vã chạy theo từng bước đi của hắn. Đến khi đứng trước thang máy, nhờ ánh sáng ở hành lang mà cô mới thật sự phát hiện.
Khi ngồi trên ghế cô không thể xác định chiều cao của đôi chân dài của hắn, nhưng hiện giờ khi hắn đứng kế bên cô đợi thang máy, Khúc Yên chỉ nhỏ bé đứng tới đầu bả vai hắn.
Nhìn từ góc nghiên của gương mặt hắn, sóng mũi cao thẳng tấp và cả góc cạnh xương hàm rõ ràng. Thật sự, thật sự là đẹp không thể tả. Đến cả thân hình cũng là dạng cực phẩm, không gầy ốm cũng không thô cứng những người tập thế hình, cảm giác thân thể ấy đẹp ẩn giấu như những người mẫu phương Tây.
Khi đến ban công, Khúc Yên đón nhận cơn gió nhẹ từ đêm khuya. Không lạnh lẽo mà thật ra rất mát.
Trên tầng này cũng có nhiều khung cửa sổ khác, khi mở ra đều có lang can nhỏ ở ngoài, nhìn từ nơi đây toàn bộ ánh đèn của thành phố cứ như là những con đom đóm nhỏ chiếu sáng đủ màu
"Chú Thẩm, chỗ đó là tầng nhà cao nhất đúng không? Thật đẹp đó nha" Khúc Yên chỉ đến tầng nhà có vị trí cao nhất ấy, trong mắt như chứa cả vì sao lấp lánh của bầu trời.
Thẩm Tây Thừa nhìn nơi cô chỉ, giọng bình ổn đáp:"Đó là khu trung tâm thương mại cao nhất ở nơi đây, nếu chạy xe đến đó phải qua một cây cầu, về đêm cây cầu ấy rất đẹp."
Khúc Yên nhìn qua cây cầu ở phía xa xa ấy, cây cầu đó rất lớn, thành cầu được dựng nên như những con sóng uốn lượn. Trên dọc con đường đi bộ còn có ánh sáng bởi những đóa hoa nhiều màu sắc. Lâu lâu lại đổi sang màu khác, Khúc Yên tựa hồ cũng cảm thấy vui vẻ khi nhìn thấy được cảnh đó.
"Mẹ cháu rất ít khi cho cháu đi chơi về đêm, nếu có chắc là những lần bà ấy đều đi công tác xa. Bà ấy rất chú trọng thành tích học tập của cháu, về đêm rất khó đi chơi, toàn gặp gia sư là nhiều." Khúc Yên nói, bàn tay nắm chặt vào nhau đến đỏ hồng cả lên. Mắt vẫn hướng phía dưới con đường đông xe cộ qua lại.
"Cháu không còn nhỏ, đủ tuổi là hiểu chuyện rồi." Hắn châm điếu thuốc, rít một hơi nhả ra khói thuốc.
Khói thuốc lá bay ra từ miệng hắn phả vào không khí loãng, Khúc Yên loáng thoáng ngửi thấy mùi thuốc khó ngửi nên xoay mặt tránh đi. Khói thuốc theo làn gió cũng từ từ tan biến
"Thế chú nghĩ cháu bao nhiêu tuổi." Cô nín thở, ngước lên nhìn hắn
"19." Hắn lạnh lùng trả lời, ngón tay kẹp chặt điếu thuốc
"Không lớn đến thế." Cô lắc đầu, nhìn hắn trả lời lại.
Thẩm Tây Thừa cau mày:" Vậy, cháu 18?"
"Cháu 16 tuổi."
Danh sách chương