Khúc Yên không nghỉ ngơi, trở về Australia ngay trong đêm bằng trực thăng tư nhân của Ôn Thành Uy. Đến tối hôm sau cô mới có thể đáp xuống chuyến bay dài.

Bạc Kiêu là người nhận nhiệm vụ đưa đón Khúc Yên, cả đường đi đều hỏi cô có đói hoặc muốn ăn uống gì không.

Khúc Yên bảo ăn rồi, lại nhẹ giọng hỏi Thẩm Tây Thừa có tiến triển gì không.

Bạc Kiêu cười, không đáp lời cô.

Khúc Yên xem như có câu trả lời, đầu dựa vào ghế dựa nhắm mắt lại.

Bạc Kiêu nhìn cô, sau đó cũng không nói gì.

Đến bệnh viện, Khúc Yên cảm thấy hơi khác lạ nhưng không biết là lạ ở điểm nào. Cô thoáng nhìn vào trong phòng từ cửa kính quan sát, không thấy bóng ai đang ở bên trong.

Khúc Yên vặn tay nắm cửa, nhẹ nhàng bước vào.

Người đàn ông đứng quay lưng về phía cô, ánh mắt nhìn ra phía cửa sổ, trên tai nghe di động, cả người cô thoáng chốc cứng đờ đứng bất động tại chỗ.

Khí chất ôn hoà, dáng người cao lớn mặc đồ bệnh nhân lại đặc biệt làm tăng thêm sự dịu dàng, ánh sáng trong phòng bệnh hắt lên người anh, làm cho làn da càng thêm chút tái nhợt, giọng nói của anh không lạnh mà uy đang chậm rãi bàn về công việc.

Cô nghẹn ngào, vành mắt đỏ lên, cô cứ thế đứng bất động ở đó cẩn thận nhìn Thẩm Tây Thừa, đến khi anh nghe xong cuộc gọi, yếu ớt gọi, ‘‘Tây Thừa…’’

Cô thấy rõ tấm lưng anh căng cứng trong thoáng chốc, anh xoay người lại nhìn cô. Mày anh bất giác nhíu lại, hỏi:’‘Em vừa về?’’

Anh tỉnh lại ngay sau khi Khúc Yên đi chưa được bao lâu, nghe Bạc Kiêu nói cô đã về Mỹ tham gia sự kiện quan trọng của Tập Đoàn. Ôn Thành Uy có hỏi rốt cuộc đám người đó là ai, nhưng Thẩm Tây Thừa lại trầm mặt không nói quá rõ ràng, Bạc Kiêu thấy anh không muốn nói nên cũng không hỏi gì thêm.

Cô rưng rưng nhìn người đàn ông trước mắt, cô vẫn còn nhớ khi đó miệng anh chảy ra rất nhiều máu, vết thương cũng bị máu làm thấm ướt cả chiếc áo đen. Hình ảnh khi đó tương phản với anh của bây giờ, máu me và sạch sẽ.

Bước chân cô chậm chạm đi tới, nước mắt cô rơi xuống, khóc lên như một đứa trẻ:’‘Em rất sợ…anh sẽ xảy ra chuyện không may.’’

Anh sững người nhìn cô.

Cô nói tiếp:’‘Em thật sự không dám nghĩ…anh sẽ ngủ mãi không tỉnh…Em…’’

Cô vội kịp chữa lại lời mình, nước mắt rơi càng nhiều:’‘Em…em không nên nói vậy…’’

Ánh mắt Khúc Yên vừa mệt mỏi lại bất lực, trái tim Thẩm Tây Thừa vừa đau vừa xót, nhưng lại như tan ra, anh bước tới trước mặt cô, cẩn thận cúi đầu hôn xuống đôi mắt cô, anh kiên nhẫn cất giọng ấm áp:’‘Khúc tiểu Yên, em đừng khóc.’’

Khúc Yên cắn chặt môi, vươn tay ôm lấy anh, giọng nói cô sợ hãi vang lên:’‘Thẩm Tây Thừa, em sợ lắm.’’

Anh ghì chặt ôm cô vào lòng, vừa vuốt ve tóc lại vừa hôn lên vết thương trên thái dương cô:’‘Đừng sợ, đừng sợ. Em chịu nhiều uất ức rồi.’’

Ngay khoảng khắc này, nội tâm kiên định của cô ngay lập tức bị anh đập cho ngã xuống.

Sự chịu đựng, cảm xúc đè nén, nội tâm lo lắng không yên…tất cả đã bị phá vỡ.

Cơ thể anh vẫn cần phải tịnh dưỡng đầy đủ, sau khi anh tỉnh lại lần nữa lại không thấy cô đâu. Khúc Yên hồi sau mới quay lại, cũng đã phát hiện là anh tỉnh lại.

‘‘Anh không ngủ thêm sao?’’

Thẩm Tây Thừa nhìn cô, ngữ điệu nhàn nhạt “ừ” một cái.

Khúc Yên đi tới trước mắt anh, do dự một cái rồi hỏi:’‘Tây Thừa, em có chuyện muốn hỏi.’’

Anh lại “ừ” một cái, nhìn cô như đợi câu hỏi từ cô.

‘‘Chúng ta sinh con đi.’’

Thân thể Thẩm Tây Thừa chợt bất động, đôi mắt sâu thẳm của anh hơi dao động, khó khăn trầm giọng mở miệng:’‘Em không phải rất sợ đau sao? Em thật sự bằng lòng?’’

Cô nhíu mày, hơi bất mãn:’‘Tại sao không bằng lòng chứ?’’

Anh vén chăn xuống giường:’‘Để vài năm sau đi.’’

Khúc Yên nhéo vào eo anh một cái, dùng tay ấn anh ngồi xuống trở lại giường, cô hung hăng ra lệnh:’‘Không được đứng!’’

Ngay khi anh còn chưa hiểu chuyện gì, Khúc Yên lấy từ trong túi quần ra một thứ, rồi cầm bàn tay anh lên đặt nó xuống.

Thần sắc anh trở nên cứng đờ, chân mày anh co rồi lại giãn ra, cơ thể anh như có tảng đá đè xuống. Không có phản ứng gì.

Que thử thai? Hai vạch?

Có thai?

Cô có thai à?

Anh kinh ngạc nhìn cô. Cô còn cho rằng anh không thích, kiên quyết nói trước:’‘Em sợ đau nhưng nếu em đã kết hôn với anh thì em đã chuẩn bị tâm lý để làm mẹ, em không còn nhỏ nữa, sau này em sẽ học cách làm mẹ.’’

Lời nói cô văng vẳng bên tai anh, đầu óc anh trở nên choáng váng. Anh đứng dậy, bàn tay run rẩy ôm chặt lấy bả vai cô, lời nói rối loạn không nói rõ ý:’‘Em…thật sự sao? Là con của em sao?’’

Cô nghiến răng nhìn anh:’‘Tên đàn ông khốn, còn có thể là con của ai?’’

Anh nhận ra mình nói năng lung tung, định giải thích lại nghe thấy giọng của Khúc Yên.

‘‘Anh phải tự xem bản thân mình đi. Ngoại trừ ngày em tới tháng, có đêm nào anh cho em ngủ yên không? Đã thế còn không sử dụng biện pháp an toàn, anh còn có mặt mũi hỏi em sao?’’

Đáy lòng anh dâng lên một cỗ cảm xúc sung sướng, ánh mắt anh ôn nhu lại khong giấu được sự vui vẻ, kéo Khúc Yên ôm vào lòng, giọng anh khó khăn vang lên:’‘Cảm ơn em.’’

Thẩm Tây Thừa chợt nhớ lại lúc mình vừa tỉnh lại chưa bao lâu, Bạc Kiêu nhìn anh rồi cười tủm tỉm, vỗ vai rồi chúc mừng anh. Khi đó anh còn cho rằng là Bạc Kiêu chúc mừng anh đã qua cơn nguy hiểm, không ngờ lại là ý tứ sâu xa này.

Anh ôm mặt Khúc Yên lên, cây thử que trong tay anh nóng đến bỏng rát, anh cúi đầu hôn xuống môi Khúc Yên.

Khúc Yên chợt nhận ra không phải anh không muốn có con, mà là anh suy nghĩ sợ cô chịu thiệt.

Môi cô chợt cong lên, vòng tay qua cổ anh, nhắm mắt đón nhận nụ hôn từ anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện