Hôn lễ cô được cử hành vào Tám giờ tối.
Cánh cửa lớn của căn phòng được mở ra, Khúc Yên xinh đẹp như vật sáng trên cao, khoác lấy tay Ôn Thành Uy bước vào. Chiếc váy cưới màu trắng bó sát lấy nửa thân người cô, dưới sự xuýt xoa và hoan hô chúc mừng của mọi người, cô xuất hiện trên thảm đỏ lễ đường trong tiếng nhạc giao hưởng quá mức choáng ngợp.
Không khí tràn ngập sự sang trọng, Khúc Yên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Thừa, nở nụ cười với anh.
Thẩm Tây Thừa mặc một bộ vest đen, trước ngực anh có cài hoa giống với loại mà bó hoa cô đang cầm. Quả thật mọi người không khỏi choáng ngợp với nhan sắc của cô, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay, cả người mảnh mai nhưng đường cong lại rất đẹp mắt, họ chưa từng thấy nữ nhân nào có nhan sắc xinh đẹp như thế này. Không khỏi động lòng một chút.
Trên sân khấu có gần ba bậc thang, vị trí trên cao chỉ có anh và một người đàn ông trung niên trên tay cầm micro và một tờ giấy cứng, là người chủ trì hôn lễ.
Thẩm Tây Thừa cả người đều tràn ra một sự cao quý, lạnh nhạt lại hừ hững. Mặt mày anh quả thật quá xuất chúng, không hề nhìn ra dấu vết tuổi tác.
Anh bước xuống bậc thang cuối cùng, Ôn Thành Uy đặt tay Khúc Yên vào lòng bàn tay Thẩm Tây Thừa, vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh vài cái. Ôn nhu nói:’‘Con gái của tôi, không cho phép cậu khi dễ.’’
Thẩm Tây Thừa nắm chặt bàn tay cô, lễ phép với người cha vợ trước mặt, đáp “vâng” một cái, nắm chặt tay cô dẫn cô đến vị trí cao nhất, lên đến trên bục cao là một khoảng sân khấu rất rộng, đuôi váy cô đều nằm ngang ngắn phía trên.
Khúc Yên nhìn Thẩm Tây Thừa, không nhịn được mà chợt cười.
Một bên, Lục Thành và Phó Văn dùng cam di động phóng to gương mặt cô dâu và chú rể. Cam điện thoại run lắc vì ánh mắt thâm tình dịu dàng đó của anh.
Bên khác, cả nhóm Mạc Hàn ngồi gần với sân khấu. Nhìn bạn thân mình thật sự lên xe hoa thì đúng là có chút xúc động. Chỉ riêng Mạc Hàn, gương mặt cậu lạnh lẽo, đáy lòng chết lặng. Nhưng sau đó khoé môi cậu yếu ớt cong lên, nhìn cô gái mình thầm thương trộm nhớ suốt mười năm.
Quả thật đã không có cơ hội rồi.
Sau khi chủ hôn nói ra những lời cần nói, liền đưa micro cho Thẩm Tây Thừa.
Lúc này tiếng nhạc dần dần nhỏ xuống, anh chăm chú nhìn cô, không giống như một lời thề, vừa ngắn gọi lại trịnh trọng, giọng anh nghe rất hay, vang cả căn phòng lớn:’‘Khúc Yên. Anh có lời nhất định phải nói một lần.’’
Khúc Yên chăm chú nhìn anh.
Anh nói tiếp:’‘Bao nhiêu năm qua, anh chỉ thích em.’’
‘‘Trước kia là em, hiện tại là em, sau này cũng là em.’’
Khúc Yên mỉm cười, cảm giác dâng trào đột ngột, chắc chỉ có cô mới biết những ngày thường anh rất ít khi nói mấy câu như thế này. Anh tựa như khúc gỗ khô cứng, lại lạnh nhạt thờ ơ, không biết nói mấy lời ngọt ngào, nhưng lại rất nhạy bén phát hiện ra biểu hiện lạ của cô, lời nói ấy thật sự đã chạm tới trái tim cô, nước mắt thật sự đã rơi xuống.
Màn trao nhẫn cưới diễn ra rất suôn sẻ, anh kéo cô lại gần hôn cô trước toàn thể đám đông. Xém một chút nữa là thật sự bị cuống vào nụ hôn đó, may là Khúc Yên kéo lấy góc áo anh, nụ hôn rất nhanh đã tách ra.
Ôn Thành Uy đôi mắt đỏ bừng, tức giận nói:’‘Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi! Đúng là không nên sanh con gái!’’
Khúc Nhã Tinh xoa xoa mặt ông, buồn cười nói:’‘Gả cho cậu ấy rồi, anh muốn cướp về cũng không có cơ hội.’’
Ôn Thành Uy tức giận:’‘Gả đi thì là gả đi! Tôi sẽ không cướp về!’’
Âm nhạc nổi lên, Khúc Yên được Thẩm Tây Thừa dẫn sang một bên. Gương mặt uy nghiêm khẽ xoa eo cô, cúi đầu hỏi:’‘Mặc đồ nặng thế này, khó chịu lắm không.’’
Khúc Yên nghiêng đầu nhìn anh, ngón tay vuốt nhẹ yết hầu trên cổ Thẩm Tây Thừa, quyến rũ ghé vào tai anh, tình cảm gọi:’‘Ông xã của em.’’
Yết hầu anh di chuyển lên xuống, nhắm mắt nắm lấy bàn tay nghịch ngợm cô xuống, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu thẳm, biết cô đang trêu chọc mình. Anh đàng hoàng lại cấm dục, nhẹ nói:’‘Đừng lộn xộn.’’
Cô tươi cười, xuống chạm vào yết hầu đang nhô ra của anh:’‘Sao thế? Không thích à?’’
Anh híp mắt lại, trầm mặt tĩnh mịch nhìn cô, một lời cũng không nói.
‘‘Chúc mừng nhá, cô dâu Khúc Yên.’’
Khúc Yên xoay người lại, nhìn nhóm Mạc Hàn mỗi ngày đều cầm một ly rượu đỏ, rất rõ ràng mà muốn mời rượu cô.
Về đến dinh thự là lúc nửa đêm, trong dinh thự không có một bóng người, qua tấm kính cô có thể thấy được đèn ngủ trong dinh thự được phát sáng để soi đường đi.
Khúc Yên bây giờ vừa đói vừa mệt, nhìn phòng tân hôn được trang trí tinh sảo lại có chút phấn kích, quay đầu nhìn Thẩm Tây Thừa:’‘Là anh trang trí sao?’’
Căn phòng được ánh đèn chiếu sáng lên, nó thật sự rất đẹp. Bàn trang điểm, tủ quần áo, chiếc giường đều được trang trí theo màu đỏ chủ đạo. Xoay qua nhìn chiếc bàn dài để dựng tivi còn xuất hiện hai món. Một là bó hoa anh tặng cô vào đêm sinh nhật mười bảy tuổi và một hộp thuỷ tỉnh nhỏ, bên trong là món quà cô từng đan rồi tặng cho anh, không ngờ anh lại bảo dưỡng kỹ tới thế.
‘‘Thích không?’’ Nhìn vẻ mặt của cô biểu hiện rất rõ, nhưng anh vẫn muốn hỏi.
Nhìn tấm hình cưới được treo ở đầu giường. Càng nhìn càng hài lòng.
Cô gật đầu:’‘Rất ưng ý nha.’’
Cô lại nhớ tới phải thay bộ váy cưới này ra, nhờ Thẩm Tây Thừa kéo khoá ở sau lưng cô. Anh cẩn thận kéo khoá váy xuống, sau đó anh gỡ voăn cô dâu và vương miện từ trên đỉnh đầu cô. Khi cô cảm nhận lưng mình trở nên mát mẻ từ không khí bên ngoài, phút chốc cả người cô đều thoải mái cực điểm. Bên trong váy cưới cô còn mặc chiếc áo hai dây khác, để tránh chất vải cọ gây rát cho da.
Khúc Yên thoái mái bước ra khỏi chiếc váy cưới, cả người như nhẹ đi mấy tấn, duỗi duỗi cái tấm thân nhứt mỏi của mình.
Anh liếc nhìn Khúc Yên, cúi người đeo váy cưới đặt lên giường, anh chân dài bước vào phòng tắm. Cô còn nghĩ là anh muốn tắm nên đã ngã lưng xuống giường, thoải mái nhắm mắt lại.
Chưa đến một phút sau anh đã bước ra, thân dựa vào vách tường ảm đạm nhìn cô.
‘‘Tắm cho thoải mái.’’
Khúc Yên mở mắt ra nhìn anh, lắc đầu đầu:’‘Anh tắm trước đi, em còn phải tẩy trang nữa.’’
Thẩm Tây Thừa yên lặng nhìn cô, bế cô từ trên giường lên, đi tới đặt Khúc Yên ngồi xuống bàn trang điểm.
‘‘Sao vậy?’’
Cô nhìn động tác của anh, có chút buồn người.
‘‘Muốn tẩy trang cho em sao?’’
Anh cho nước tẩy trang vào bông tăm, bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu trầm thấp:’‘Sáng giờ chắc em mệt mỏi rồi, anh giúp em tẩy trang.’’
Khúc Yên trêu chọc:’‘Anh biết tẩy trang sao? Trước đó đã làm cho ai rồi?’’
Anh nghiêm túc tẩy trang, đến khi tẩy trang gần xong hết mới dùng ánh mắt sắc bén lườm cô:’‘Chỉ làm cho duy nhất một người, là Bà Thẩm. Đây chính là lần đầu tiên.’’
Khúc Yên trong lòng đều ngọt lịm, ngoan ngoãn nghe lời vào phòng tắm để tắm rửa.
Cánh cửa lớn của căn phòng được mở ra, Khúc Yên xinh đẹp như vật sáng trên cao, khoác lấy tay Ôn Thành Uy bước vào. Chiếc váy cưới màu trắng bó sát lấy nửa thân người cô, dưới sự xuýt xoa và hoan hô chúc mừng của mọi người, cô xuất hiện trên thảm đỏ lễ đường trong tiếng nhạc giao hưởng quá mức choáng ngợp.
Không khí tràn ngập sự sang trọng, Khúc Yên ngẩng đầu nhìn Thẩm Tây Thừa, nở nụ cười với anh.
Thẩm Tây Thừa mặc một bộ vest đen, trước ngực anh có cài hoa giống với loại mà bó hoa cô đang cầm. Quả thật mọi người không khỏi choáng ngợp với nhan sắc của cô, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay, cả người mảnh mai nhưng đường cong lại rất đẹp mắt, họ chưa từng thấy nữ nhân nào có nhan sắc xinh đẹp như thế này. Không khỏi động lòng một chút.
Trên sân khấu có gần ba bậc thang, vị trí trên cao chỉ có anh và một người đàn ông trung niên trên tay cầm micro và một tờ giấy cứng, là người chủ trì hôn lễ.
Thẩm Tây Thừa cả người đều tràn ra một sự cao quý, lạnh nhạt lại hừ hững. Mặt mày anh quả thật quá xuất chúng, không hề nhìn ra dấu vết tuổi tác.
Anh bước xuống bậc thang cuối cùng, Ôn Thành Uy đặt tay Khúc Yên vào lòng bàn tay Thẩm Tây Thừa, vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh vài cái. Ôn nhu nói:’‘Con gái của tôi, không cho phép cậu khi dễ.’’
Thẩm Tây Thừa nắm chặt bàn tay cô, lễ phép với người cha vợ trước mặt, đáp “vâng” một cái, nắm chặt tay cô dẫn cô đến vị trí cao nhất, lên đến trên bục cao là một khoảng sân khấu rất rộng, đuôi váy cô đều nằm ngang ngắn phía trên.
Khúc Yên nhìn Thẩm Tây Thừa, không nhịn được mà chợt cười.
Một bên, Lục Thành và Phó Văn dùng cam di động phóng to gương mặt cô dâu và chú rể. Cam điện thoại run lắc vì ánh mắt thâm tình dịu dàng đó của anh.
Bên khác, cả nhóm Mạc Hàn ngồi gần với sân khấu. Nhìn bạn thân mình thật sự lên xe hoa thì đúng là có chút xúc động. Chỉ riêng Mạc Hàn, gương mặt cậu lạnh lẽo, đáy lòng chết lặng. Nhưng sau đó khoé môi cậu yếu ớt cong lên, nhìn cô gái mình thầm thương trộm nhớ suốt mười năm.
Quả thật đã không có cơ hội rồi.
Sau khi chủ hôn nói ra những lời cần nói, liền đưa micro cho Thẩm Tây Thừa.
Lúc này tiếng nhạc dần dần nhỏ xuống, anh chăm chú nhìn cô, không giống như một lời thề, vừa ngắn gọi lại trịnh trọng, giọng anh nghe rất hay, vang cả căn phòng lớn:’‘Khúc Yên. Anh có lời nhất định phải nói một lần.’’
Khúc Yên chăm chú nhìn anh.
Anh nói tiếp:’‘Bao nhiêu năm qua, anh chỉ thích em.’’
‘‘Trước kia là em, hiện tại là em, sau này cũng là em.’’
Khúc Yên mỉm cười, cảm giác dâng trào đột ngột, chắc chỉ có cô mới biết những ngày thường anh rất ít khi nói mấy câu như thế này. Anh tựa như khúc gỗ khô cứng, lại lạnh nhạt thờ ơ, không biết nói mấy lời ngọt ngào, nhưng lại rất nhạy bén phát hiện ra biểu hiện lạ của cô, lời nói ấy thật sự đã chạm tới trái tim cô, nước mắt thật sự đã rơi xuống.
Màn trao nhẫn cưới diễn ra rất suôn sẻ, anh kéo cô lại gần hôn cô trước toàn thể đám đông. Xém một chút nữa là thật sự bị cuống vào nụ hôn đó, may là Khúc Yên kéo lấy góc áo anh, nụ hôn rất nhanh đã tách ra.
Ôn Thành Uy đôi mắt đỏ bừng, tức giận nói:’‘Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi! Đúng là không nên sanh con gái!’’
Khúc Nhã Tinh xoa xoa mặt ông, buồn cười nói:’‘Gả cho cậu ấy rồi, anh muốn cướp về cũng không có cơ hội.’’
Ôn Thành Uy tức giận:’‘Gả đi thì là gả đi! Tôi sẽ không cướp về!’’
Âm nhạc nổi lên, Khúc Yên được Thẩm Tây Thừa dẫn sang một bên. Gương mặt uy nghiêm khẽ xoa eo cô, cúi đầu hỏi:’‘Mặc đồ nặng thế này, khó chịu lắm không.’’
Khúc Yên nghiêng đầu nhìn anh, ngón tay vuốt nhẹ yết hầu trên cổ Thẩm Tây Thừa, quyến rũ ghé vào tai anh, tình cảm gọi:’‘Ông xã của em.’’
Yết hầu anh di chuyển lên xuống, nhắm mắt nắm lấy bàn tay nghịch ngợm cô xuống, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu thẳm, biết cô đang trêu chọc mình. Anh đàng hoàng lại cấm dục, nhẹ nói:’‘Đừng lộn xộn.’’
Cô tươi cười, xuống chạm vào yết hầu đang nhô ra của anh:’‘Sao thế? Không thích à?’’
Anh híp mắt lại, trầm mặt tĩnh mịch nhìn cô, một lời cũng không nói.
‘‘Chúc mừng nhá, cô dâu Khúc Yên.’’
Khúc Yên xoay người lại, nhìn nhóm Mạc Hàn mỗi ngày đều cầm một ly rượu đỏ, rất rõ ràng mà muốn mời rượu cô.
Về đến dinh thự là lúc nửa đêm, trong dinh thự không có một bóng người, qua tấm kính cô có thể thấy được đèn ngủ trong dinh thự được phát sáng để soi đường đi.
Khúc Yên bây giờ vừa đói vừa mệt, nhìn phòng tân hôn được trang trí tinh sảo lại có chút phấn kích, quay đầu nhìn Thẩm Tây Thừa:’‘Là anh trang trí sao?’’
Căn phòng được ánh đèn chiếu sáng lên, nó thật sự rất đẹp. Bàn trang điểm, tủ quần áo, chiếc giường đều được trang trí theo màu đỏ chủ đạo. Xoay qua nhìn chiếc bàn dài để dựng tivi còn xuất hiện hai món. Một là bó hoa anh tặng cô vào đêm sinh nhật mười bảy tuổi và một hộp thuỷ tỉnh nhỏ, bên trong là món quà cô từng đan rồi tặng cho anh, không ngờ anh lại bảo dưỡng kỹ tới thế.
‘‘Thích không?’’ Nhìn vẻ mặt của cô biểu hiện rất rõ, nhưng anh vẫn muốn hỏi.
Nhìn tấm hình cưới được treo ở đầu giường. Càng nhìn càng hài lòng.
Cô gật đầu:’‘Rất ưng ý nha.’’
Cô lại nhớ tới phải thay bộ váy cưới này ra, nhờ Thẩm Tây Thừa kéo khoá ở sau lưng cô. Anh cẩn thận kéo khoá váy xuống, sau đó anh gỡ voăn cô dâu và vương miện từ trên đỉnh đầu cô. Khi cô cảm nhận lưng mình trở nên mát mẻ từ không khí bên ngoài, phút chốc cả người cô đều thoải mái cực điểm. Bên trong váy cưới cô còn mặc chiếc áo hai dây khác, để tránh chất vải cọ gây rát cho da.
Khúc Yên thoái mái bước ra khỏi chiếc váy cưới, cả người như nhẹ đi mấy tấn, duỗi duỗi cái tấm thân nhứt mỏi của mình.
Anh liếc nhìn Khúc Yên, cúi người đeo váy cưới đặt lên giường, anh chân dài bước vào phòng tắm. Cô còn nghĩ là anh muốn tắm nên đã ngã lưng xuống giường, thoải mái nhắm mắt lại.
Chưa đến một phút sau anh đã bước ra, thân dựa vào vách tường ảm đạm nhìn cô.
‘‘Tắm cho thoải mái.’’
Khúc Yên mở mắt ra nhìn anh, lắc đầu đầu:’‘Anh tắm trước đi, em còn phải tẩy trang nữa.’’
Thẩm Tây Thừa yên lặng nhìn cô, bế cô từ trên giường lên, đi tới đặt Khúc Yên ngồi xuống bàn trang điểm.
‘‘Sao vậy?’’
Cô nhìn động tác của anh, có chút buồn người.
‘‘Muốn tẩy trang cho em sao?’’
Anh cho nước tẩy trang vào bông tăm, bình tĩnh nhìn cô, giọng điệu trầm thấp:’‘Sáng giờ chắc em mệt mỏi rồi, anh giúp em tẩy trang.’’
Khúc Yên trêu chọc:’‘Anh biết tẩy trang sao? Trước đó đã làm cho ai rồi?’’
Anh nghiêm túc tẩy trang, đến khi tẩy trang gần xong hết mới dùng ánh mắt sắc bén lườm cô:’‘Chỉ làm cho duy nhất một người, là Bà Thẩm. Đây chính là lần đầu tiên.’’
Khúc Yên trong lòng đều ngọt lịm, ngoan ngoãn nghe lời vào phòng tắm để tắm rửa.
Danh sách chương