Thẩm Tây Thừa yêu cầu Khúc Yên ngồi ở vị tría ghế phụ bên cạnh, cô không suy nghĩ quá sâu xa. Đơn thuần chỉ nghĩ nếu như mình ngồi phần ghế phía sau sẽ vô tình xem anh là tài xế lái xe.
Cô mở cửa, nhẹ nhàng không gây ra tiếng động ngồi vào trong. Trong xe có mùi hương dịu nhẹ đột ngột xâm nhập vào khứu giác của cô, giống như là gỗ tràm và thoang thoảng mùi hương lài từ cơ thể anh.
Trong không gian trật hẹp của ô tô lại càng làm khứu giác cô nhạy cảm hơn, tự giác đưa tay xoa xoa cánh mũi, mùi hương nam tính đầy sự quyến rũ này…Khúc Yên thật tâm không thể kiềm lòng được.
Khúc Yên tự suy nghĩ vài năm sau lúc Thẩm Tây Thừa có bạn gái và tiến đến hôn nhân không biết sẽ là cô gái có tư chất và may mắn thế nào mới hợp pàm vợ của người đàn ông ưu tú, tài giỏi lại có sắc đẹp thế này.
Đôi mắt cô bỗng nhiên sáng rực, quay qua nhìn anh. Thẩm Tây Thừa đang chuyên tâm lái xe đột nhiên có một ánh mắt nóng rực cứ nhìn anh chằm chằm. Cuối cùng vẫn là anh mất tự nhiên hỏi trước.
“Có chuyện gì?” Anh bình tĩnh liếc đôi mắt sắc bén qua nhìn cô.
Nhìn ở cự li gần cô có thể thấy rõ trên làn da anh không hề có khuyết điểm nào, không có dấu hiệu lão hóa như cha cô, làn da căng mịn hơn cả cô.
Đôi chân mài kiếm nổi bật, phần trán để lộ ra bên ngoài, mái tóc đen nhánh được chải chuốt kỹ càng, chiếc mũi cao thẳng, hiên ngang làm góc nghiêng anh đẹp đến nổi không thể tả bằng lời, đôi mắt phượng hẹp dài hai mí cuốn hút và có mị lực không thể diễn tả được, đôi môi mỏng cùng chiếc càm thon gọn phải gọi là thật sự rất rất đẹp trai. Nhưng sát khí trên người anh quá nặng, điều đó chính là trở ngại lớn nhất khi muốn giao tiếp cùng anh.
Cô vô thức bật cười:“Chú Thẩm, chú rất đẹp trai.”
Anh ngây người với câu trả lời của cô, không ngờ cô lại có thể nói ra câu nói thế này. Hơi thở anh dồn dập khó lưu thông, những đốt ngón tay đặt trên vô lăng run rẩy nhẹ, thật sự là bị câu nói Khúc Yên đả kích không nhỏ.
Thẩm Tây Thừa cau mày, chỉ là một câu nói nhỏ thôi. Lời khen như thế này anh đã nghe từ lúc còn là một thiếu niên rồi, sao giờ lại như một chàng trai mười bảy tuổi đang được bạn gái khen ngợi mà e ngại thế chứ.
Gương mặt cô nhìn anh rất trân thành, là loại đơn thuần của thiếu nữ mới lớn vành tai anh vẫn không tự chủ mà đỏ ửng cả lên.
Anh nhìn đường tập trung lái xe, thản nhiên nói:“Có khen cũng vô ích!”
“Chú có muốn trao đổi phương tiện liên lạc không? Sau này cháu sẽ nhắn trước rồi đưa cơm đến cho chú.”
Anh liếc nhìn cô, bàn tay lung ta lúng túng hơi run nhẹ mở khóa màn hình, tâm trạng anh kích động không nhỏ, là Khúc Yên chủ động xin phương thức liên lạc của anh, thế là anh không cần phải đố kỵ với Bạc Kiêu nữa rồi. Anh đưa mã cô quét.
Khúc Yên vội ngăn anh lại, có chút khó xử:“Camera sau của cháu bị hư rồi. Chú quét của cháu được không ạ?”
Anh im lặng một lúc, sau đó không nói gì đưa điện thoại cho cô.
Sau khi đến nhà hàng mà Thẩm Tây Thừa lựa chọn, họ ngồi ở dưới đại sảnh lớn gần sát khung cửa kính sát đất, Khúc Yên chỉ thấy những con đường đầy ngập những chiếc xe khác nhau chạy vụt qua nhanh. Chốn thành thị nơi phồn hoa thế mà khi vào một không gian kín, nhìn lại nó thật yên tĩnh và sống động vô cùng.
“Muốn ăn gì?”
Khúc Yên định thần lại, phát hiện Thẩm Tây Thừa vẫn dùng đôi mắt phượng ấy nhìn mình. Cô thế mà lại thất thần ngay trước mặt anh. Anh đưa cô thực đơn.
Cô dùng hai tay nhận lấy, nhìn một lượt vẫn là không có món mình thích. Hầu như đều là những món cô chưa được nếm qua nhưng mà cũng không dám ăn quá nhiều.
Cô nhớ lại một món ăn buổi tối mấy ngày trước, suy nghĩ một hồi lâu.
Cô nhìn anh cười ngại:“Món mà phát ra tiếng nhoàn nhoàn ấy ạ.”
Anh nhíu mài nhìn cô, gương mặt cương nghị có chút lạnh đi:“Gà chiên?”
“Không, không phải ạ. Đồ ăn mà có tiếng nhoàn nhoàn ấy ạ!” Cô cau có, gương mặt có chút hồng hào hơn khi nảy.
Thẩm Tây Thừa không nói gì, chỉ khẽ thở dài bằng mũi. Phục vụ đi tới chuẩn bị giấy bút chờ anh gọi món.
Khúc Yên với vẻ mặt không can tâm cứ nhìn anh một lúc, sau đó nghe anh gọi những món khác thì nhục trí mở điện thoại lên xem.
Anh nhìn cô có phần bất lực, lạnh lùng nói:“Ở đây có món nào có tiếng nhoàn nhoàn không?”
Cô mở cửa, nhẹ nhàng không gây ra tiếng động ngồi vào trong. Trong xe có mùi hương dịu nhẹ đột ngột xâm nhập vào khứu giác của cô, giống như là gỗ tràm và thoang thoảng mùi hương lài từ cơ thể anh.
Trong không gian trật hẹp của ô tô lại càng làm khứu giác cô nhạy cảm hơn, tự giác đưa tay xoa xoa cánh mũi, mùi hương nam tính đầy sự quyến rũ này…Khúc Yên thật tâm không thể kiềm lòng được.
Khúc Yên tự suy nghĩ vài năm sau lúc Thẩm Tây Thừa có bạn gái và tiến đến hôn nhân không biết sẽ là cô gái có tư chất và may mắn thế nào mới hợp pàm vợ của người đàn ông ưu tú, tài giỏi lại có sắc đẹp thế này.
Đôi mắt cô bỗng nhiên sáng rực, quay qua nhìn anh. Thẩm Tây Thừa đang chuyên tâm lái xe đột nhiên có một ánh mắt nóng rực cứ nhìn anh chằm chằm. Cuối cùng vẫn là anh mất tự nhiên hỏi trước.
“Có chuyện gì?” Anh bình tĩnh liếc đôi mắt sắc bén qua nhìn cô.
Nhìn ở cự li gần cô có thể thấy rõ trên làn da anh không hề có khuyết điểm nào, không có dấu hiệu lão hóa như cha cô, làn da căng mịn hơn cả cô.
Đôi chân mài kiếm nổi bật, phần trán để lộ ra bên ngoài, mái tóc đen nhánh được chải chuốt kỹ càng, chiếc mũi cao thẳng, hiên ngang làm góc nghiêng anh đẹp đến nổi không thể tả bằng lời, đôi mắt phượng hẹp dài hai mí cuốn hút và có mị lực không thể diễn tả được, đôi môi mỏng cùng chiếc càm thon gọn phải gọi là thật sự rất rất đẹp trai. Nhưng sát khí trên người anh quá nặng, điều đó chính là trở ngại lớn nhất khi muốn giao tiếp cùng anh.
Cô vô thức bật cười:“Chú Thẩm, chú rất đẹp trai.”
Anh ngây người với câu trả lời của cô, không ngờ cô lại có thể nói ra câu nói thế này. Hơi thở anh dồn dập khó lưu thông, những đốt ngón tay đặt trên vô lăng run rẩy nhẹ, thật sự là bị câu nói Khúc Yên đả kích không nhỏ.
Thẩm Tây Thừa cau mày, chỉ là một câu nói nhỏ thôi. Lời khen như thế này anh đã nghe từ lúc còn là một thiếu niên rồi, sao giờ lại như một chàng trai mười bảy tuổi đang được bạn gái khen ngợi mà e ngại thế chứ.
Gương mặt cô nhìn anh rất trân thành, là loại đơn thuần của thiếu nữ mới lớn vành tai anh vẫn không tự chủ mà đỏ ửng cả lên.
Anh nhìn đường tập trung lái xe, thản nhiên nói:“Có khen cũng vô ích!”
“Chú có muốn trao đổi phương tiện liên lạc không? Sau này cháu sẽ nhắn trước rồi đưa cơm đến cho chú.”
Anh liếc nhìn cô, bàn tay lung ta lúng túng hơi run nhẹ mở khóa màn hình, tâm trạng anh kích động không nhỏ, là Khúc Yên chủ động xin phương thức liên lạc của anh, thế là anh không cần phải đố kỵ với Bạc Kiêu nữa rồi. Anh đưa mã cô quét.
Khúc Yên vội ngăn anh lại, có chút khó xử:“Camera sau của cháu bị hư rồi. Chú quét của cháu được không ạ?”
Anh im lặng một lúc, sau đó không nói gì đưa điện thoại cho cô.
Sau khi đến nhà hàng mà Thẩm Tây Thừa lựa chọn, họ ngồi ở dưới đại sảnh lớn gần sát khung cửa kính sát đất, Khúc Yên chỉ thấy những con đường đầy ngập những chiếc xe khác nhau chạy vụt qua nhanh. Chốn thành thị nơi phồn hoa thế mà khi vào một không gian kín, nhìn lại nó thật yên tĩnh và sống động vô cùng.
“Muốn ăn gì?”
Khúc Yên định thần lại, phát hiện Thẩm Tây Thừa vẫn dùng đôi mắt phượng ấy nhìn mình. Cô thế mà lại thất thần ngay trước mặt anh. Anh đưa cô thực đơn.
Cô dùng hai tay nhận lấy, nhìn một lượt vẫn là không có món mình thích. Hầu như đều là những món cô chưa được nếm qua nhưng mà cũng không dám ăn quá nhiều.
Cô nhớ lại một món ăn buổi tối mấy ngày trước, suy nghĩ một hồi lâu.
Cô nhìn anh cười ngại:“Món mà phát ra tiếng nhoàn nhoàn ấy ạ.”
Anh nhíu mài nhìn cô, gương mặt cương nghị có chút lạnh đi:“Gà chiên?”
“Không, không phải ạ. Đồ ăn mà có tiếng nhoàn nhoàn ấy ạ!” Cô cau có, gương mặt có chút hồng hào hơn khi nảy.
Thẩm Tây Thừa không nói gì, chỉ khẽ thở dài bằng mũi. Phục vụ đi tới chuẩn bị giấy bút chờ anh gọi món.
Khúc Yên với vẻ mặt không can tâm cứ nhìn anh một lúc, sau đó nghe anh gọi những món khác thì nhục trí mở điện thoại lên xem.
Anh nhìn cô có phần bất lực, lạnh lùng nói:“Ở đây có món nào có tiếng nhoàn nhoàn không?”
Danh sách chương