Anh mở bàn tay cô ra nhận lấy viên kẹo nhỏ, nơi lòng bàn tay anh chạm tê dại một mảnh, sau đó cổ tay không còn cảm giác đau nhói và trở nên bình thường. cô thu tay lại, xoa vết ửng đỏ trên làn da mình.
Trái tim, lại đập loạn nhịp.
Thẩm Tây Thừa cũng thấy vết ửng đỏ ấy, anh đã sử dụng lực đạo nhẹ nhất rồi, thế mà trên làn da cô vẫn có giấu đỏ hiện lên. Thấy da cô mỏng, không chỉ mỏng mà lại còn mẫn cảm vô cùng. Giống như da em bé vậy.
Anh ngắm nghía viên kẹo có vỏ bọc màu hồng nhạt trong suốt, trên thân vỏ còn vô số chấm bi trắng nhỏ nhỏ:“Còn viên nào khác không?.”
Cô lắc đầu:“Hết rồi ạ.”
Anh rũ mắt xuống, vẫn nhìn viên kẹo:“Tôi rất thích kẹo…”
Cô lập tức cảm thấy cô và anh như có một điểm chung, phấn khích hỏi:“Chú cũng thích kẹo sao ạ? Cháu thích nhất là vị cam, viên kẹo trong tay chú cũng là vị cam, trường học cháu bán rất nhiều loại kẹo này, bán chạy nhất vẫn là vị cam. Rất ngon ấy ạ!”
Ánh mắt anh đột nhiên dịu nhẹ xuống:“Ừ, tôi rất thích…”
Những viên kẹo mà em đã tặng…
Thẩm Tây Thừa không nói ra câu này, đương nhiên cô cũng không suy nghĩ sâu xa gì cả. Lý trí anh nói không thể có tình cảm đặc biệt với người con gái trước mặt này, nhưng ngay từ đầu Thẩm Tây Thừa đã không xem cô là cháu gái, mà là một thiếu nữ bình thường. Trái tim anh ấm áp như muốn tan chảy ra bởi hành động nhỏ của cô, sự ngọt ngào len lỏi trong lòng anh, Thẩm Tây Thừa ánh mắt không còn lạnh lẽo mà trở nên dịu dàng đôi chúc. Anh biết, anh đối với Khúc Yên đã có sự động tâm. Đã xuất hiện cảm giác kì lạ, trào dâng cùng với khoảnh khắc ở quán xiên nướng.
Trước đó anh không nghĩ đến tình yêu là vì muốn chú tâm vào sự nghiệp, muốn xây dựng chỗ đứng vững chắc cho chính mình. Mà vài năm trở lại đây, anh có suy nghĩ…sẽ đến một lúc nào đó sẽ có người như ánh dương rạng rỡ bước vào đời anh, và cho anh biết tất cả thời gian chờ đợi của anh là quý giá.
Có thể cô ấy sẽ không chủ động tiến vào cuộc đời anh, nhưng chỉ cần anh thật sự rung động. Anh sẽ tự khắc tiến vào cuộc sống của đối phương. Anh chưa từng rung động, chỉ cần cảm giác hơi bấp bênh là sẽ có thể nhận ra ngay.
Cuối cùng, anh cũng đã rung động…nhưng lại là loại tình cảm không đúng đắn, quan trọng nhất vẫn là tuổi tác. Khúc Yên kém Thẩm Tây Thừa tận 20 tuổi.
Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa đi trên lộ, cô quay lại định lên tiếng chào Thẩm Tây Thừa để nhanh chóng rời đi, chưa kịp lên tiếng đôi giày cao gót dậm trúng cục đá, sau đó là loạng choạng té xuống đất.
Vốn dĩ Thẩm Tây Thừa cách cô rất xa. Phản ứng dù nhanh cũng không kịp thời đỡ lấy cô. Cứ thế mà nhìn cô ngã xuống lộ đá.
Anh khuỵu gối xuống nhìn gương mắt cô nhăn nhó, bàn tay cô chà xát xuống đường lộ, bị trầy xước bàn tay nhỏ. Vì trời quá tối nên cô không rõ tay mình có chảy máu không mà có cảm giác tê tê đau rát một hồi, cô chỉ có thể thổi thổi phần gò kim tinh trong lòng bàn tay của mình. Đột nhiên bàn tay bị thương của cô bị ai đó nắm lấy, cô nhăn mặt vì đau rát ngước lên mình. Là Thẩm Tây Thừa, anh nhẹ nhàng lấy tờ giấy mỏng lau vết máu nhạt trong lòng bàn tay cô, động tác nhẹ nhàng trái ngược lực nắm ở cổ tay cô.
Khúc Yên chăm chú nhìn anh, đây là khoảng cách gần nhất của anh và cô. Đôi mắt anh hơi cụp xuống, hàng lông mi dài hơi chớp chớp tạo một lớp bóng nhỏ dưới bọng mắt anh. Chiếc mũi cao thẳng cùng làn da đồng mịn màn vô cùng. Có chút không kiềm được vẻ đẹp này. Trên người anh có mùi hương lài nhẹ, cả hơi thở ấm nóng của anh, Khúc Yên cũng cảm nhận được.
“Đứng dậy được không?” Anh lấy di động bật đèn flash, nhìn vết thương cô chân mài không khỏi nhíu lại.
Cô gật đầu, định dùng lực tay còn lại và chân đứng dậy. Bất ngờ một cơn đau từ cổ chân truyền đến khiến cô xanh mặt mà hít thở không thông.
“Sao vậy? Còn đau ở đâu sao?” Anh không hiểu tại sao gương mặt cô lại tái nhợt đến vậy, biểu tình sốt sắn lo lắng nhìn cô, đồng tử anh lung lay liên tục hỏi cô.
Khúc Yên nhắm chặt mắt thở đều, đôi mắt có tầng hơi nước mỏng. Cô nhỏ giọng trả lời anh:“Chân…hình như bị trật. Cháu đau…”
Trái tim, lại đập loạn nhịp.
Thẩm Tây Thừa cũng thấy vết ửng đỏ ấy, anh đã sử dụng lực đạo nhẹ nhất rồi, thế mà trên làn da cô vẫn có giấu đỏ hiện lên. Thấy da cô mỏng, không chỉ mỏng mà lại còn mẫn cảm vô cùng. Giống như da em bé vậy.
Anh ngắm nghía viên kẹo có vỏ bọc màu hồng nhạt trong suốt, trên thân vỏ còn vô số chấm bi trắng nhỏ nhỏ:“Còn viên nào khác không?.”
Cô lắc đầu:“Hết rồi ạ.”
Anh rũ mắt xuống, vẫn nhìn viên kẹo:“Tôi rất thích kẹo…”
Cô lập tức cảm thấy cô và anh như có một điểm chung, phấn khích hỏi:“Chú cũng thích kẹo sao ạ? Cháu thích nhất là vị cam, viên kẹo trong tay chú cũng là vị cam, trường học cháu bán rất nhiều loại kẹo này, bán chạy nhất vẫn là vị cam. Rất ngon ấy ạ!”
Ánh mắt anh đột nhiên dịu nhẹ xuống:“Ừ, tôi rất thích…”
Những viên kẹo mà em đã tặng…
Thẩm Tây Thừa không nói ra câu này, đương nhiên cô cũng không suy nghĩ sâu xa gì cả. Lý trí anh nói không thể có tình cảm đặc biệt với người con gái trước mặt này, nhưng ngay từ đầu Thẩm Tây Thừa đã không xem cô là cháu gái, mà là một thiếu nữ bình thường. Trái tim anh ấm áp như muốn tan chảy ra bởi hành động nhỏ của cô, sự ngọt ngào len lỏi trong lòng anh, Thẩm Tây Thừa ánh mắt không còn lạnh lẽo mà trở nên dịu dàng đôi chúc. Anh biết, anh đối với Khúc Yên đã có sự động tâm. Đã xuất hiện cảm giác kì lạ, trào dâng cùng với khoảnh khắc ở quán xiên nướng.
Trước đó anh không nghĩ đến tình yêu là vì muốn chú tâm vào sự nghiệp, muốn xây dựng chỗ đứng vững chắc cho chính mình. Mà vài năm trở lại đây, anh có suy nghĩ…sẽ đến một lúc nào đó sẽ có người như ánh dương rạng rỡ bước vào đời anh, và cho anh biết tất cả thời gian chờ đợi của anh là quý giá.
Có thể cô ấy sẽ không chủ động tiến vào cuộc đời anh, nhưng chỉ cần anh thật sự rung động. Anh sẽ tự khắc tiến vào cuộc sống của đối phương. Anh chưa từng rung động, chỉ cần cảm giác hơi bấp bênh là sẽ có thể nhận ra ngay.
Cuối cùng, anh cũng đã rung động…nhưng lại là loại tình cảm không đúng đắn, quan trọng nhất vẫn là tuổi tác. Khúc Yên kém Thẩm Tây Thừa tận 20 tuổi.
Khúc Yên và Thẩm Tây Thừa đi trên lộ, cô quay lại định lên tiếng chào Thẩm Tây Thừa để nhanh chóng rời đi, chưa kịp lên tiếng đôi giày cao gót dậm trúng cục đá, sau đó là loạng choạng té xuống đất.
Vốn dĩ Thẩm Tây Thừa cách cô rất xa. Phản ứng dù nhanh cũng không kịp thời đỡ lấy cô. Cứ thế mà nhìn cô ngã xuống lộ đá.
Anh khuỵu gối xuống nhìn gương mắt cô nhăn nhó, bàn tay cô chà xát xuống đường lộ, bị trầy xước bàn tay nhỏ. Vì trời quá tối nên cô không rõ tay mình có chảy máu không mà có cảm giác tê tê đau rát một hồi, cô chỉ có thể thổi thổi phần gò kim tinh trong lòng bàn tay của mình. Đột nhiên bàn tay bị thương của cô bị ai đó nắm lấy, cô nhăn mặt vì đau rát ngước lên mình. Là Thẩm Tây Thừa, anh nhẹ nhàng lấy tờ giấy mỏng lau vết máu nhạt trong lòng bàn tay cô, động tác nhẹ nhàng trái ngược lực nắm ở cổ tay cô.
Khúc Yên chăm chú nhìn anh, đây là khoảng cách gần nhất của anh và cô. Đôi mắt anh hơi cụp xuống, hàng lông mi dài hơi chớp chớp tạo một lớp bóng nhỏ dưới bọng mắt anh. Chiếc mũi cao thẳng cùng làn da đồng mịn màn vô cùng. Có chút không kiềm được vẻ đẹp này. Trên người anh có mùi hương lài nhẹ, cả hơi thở ấm nóng của anh, Khúc Yên cũng cảm nhận được.
“Đứng dậy được không?” Anh lấy di động bật đèn flash, nhìn vết thương cô chân mài không khỏi nhíu lại.
Cô gật đầu, định dùng lực tay còn lại và chân đứng dậy. Bất ngờ một cơn đau từ cổ chân truyền đến khiến cô xanh mặt mà hít thở không thông.
“Sao vậy? Còn đau ở đâu sao?” Anh không hiểu tại sao gương mặt cô lại tái nhợt đến vậy, biểu tình sốt sắn lo lắng nhìn cô, đồng tử anh lung lay liên tục hỏi cô.
Khúc Yên nhắm chặt mắt thở đều, đôi mắt có tầng hơi nước mỏng. Cô nhỏ giọng trả lời anh:“Chân…hình như bị trật. Cháu đau…”
Danh sách chương