Khi Thẩm Tây Thừa lái xe vào hoa viên, Khúc Yên mới đóng cánh cửa sắt lại, khóa lại như cũ thì cũng thấy anh đã bước xuống xe, trên tay cầm một sấp tài liệu. Khúc Yên liền đoán là đưa cho cha mình, nhưng tại sao không trực tiếp đến công ty chỗ cha cô đang làm chứ? Cô chân không đi dép, đôi chân trần trắng nõn bước đi xuống nền cỏ xanh, thân cỏ ma sát chân có chút ngứa ngứa. Từ tầm nhìn xa anh lại nhìn thấy đôi chân trắng như tuyết của cô trong chiếc quần đen, làn da cô trắng nên tương phản lại với quần đen, trắng đến mức phát sáng. Đêm qua cô mặc quần Jean che hết chân, giờ hơn phân nửa đôi chân phơi bày trước mắt anh, thon dài thẳng tấp xinh đẹp.

Cô nhìn anh, cười nhẹ nói:"Chú Thẩm, nhìn nữa là tính phí đó. Chú mau mau cưới vợ đi là cũng có con gái giống cháu đấy, đến đó chú tha hồ mà nhìn."

Thẩm Tây Thừa lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách an toàn hai bước chân với cô. Hơi thở anh có chút gấp gáp, trái tim lại khẽ đập nhanh. Mất tự nhiên không muốn cùng cô gái nhỏ này vượt quá phạm vi cho phép. Lúc cô tiến gần, anh cảm nhận cổ mùi sữa tắm thơm ngát sộc vào mũi mình, hơi thở quanh cô nóng rực. Anh cảm thấy, trái tim mình không ổn nữa rồi.

Khúc Yên đương nhiên nhận ra ý tứ xa cách của Thẩm Tây Thừa, gương mặt cô điềm tĩnh hơn khi nảy. Hảo cảm đối với anh không biết vì sao lại giảm xuống vài phần. Cô tặc lưỡi, nhìn xuống ngón chân mình cười lạnh, anh đang coi cô là kẻ phiền toái sao, né tránh như kiểu chính cô đến tìm anh gây phiền phức vậy, còn mình thì như bị cưỡng ép đứng nghe cô nói. Nếu đã có thái độ không muốn tiếp cận thì đến đây là có ý gì? Có phải là cảm thấy Khúc Yên cô quá cô đơn nên sinh ra cảm giác thương hại cô không?

Phía sau truyền tới tiếng xe, không chỉ một mà tới tận hai chiếc, là cha cô và Bạc Kiêu. Khúc Yên quay lại bất ngờ thấy Bạc Kiêu ở chiếc xe phía sau từ khung cửa sổ ló người ra khỏi xe nhìn cô vẩy tay, ngược lại là vui vẻ khi nhìn thấy cô.

Thái độ nhiệt tình đó khiến tâm trạng cô lại trở nên vui vẻ mà bật cười, tiếng cười nhỏ làm Thẩm Tây Thừa chú ý, khi nảy cô cũng cười, nhưng mà không phải nụ cười vui vẻ, giống như là cười tự giễu.

Khúc Yên vẩy tay lại, chạy lại phía cửa mở cổng mở cửa cho cả hai chạy vào. Cha cô lái xe thẳng đến gara bên trong, còn Bạc Kiêu đậu xe thành một hàng ngay phía sau Thẩm Tây Thừa.

Lúc anh ta mở cửa đi ra vẫn thấy Thẩm Tây Thừa đứng đó, ánh mắt không độ ấm nào nhìn Bạc Kiêu.

Khúc Yên bước tới trước mắt Bạc Kiêu, anh ta cũng đưa mắt dò xét cô sau đó lại gật đầu khen ngợi:"Xinh đấy."

Khúc Yên không ngờ Bạc Kiêu mở miệng câu đầu là đã khen mình, gương mặt có chút nóng, tuy cảm giác được khen cô đã nghe từ nhỏ, nhưng vẫn là thiếu nữ da mặt mỏng. Không tránh được sẽ xấu hổ ngại ngùng.



Thẩm Tây Thừa có cảm giác hơi khó chịu, nói chuyện với anh nào có dáng vẻ e thẹn thế này, trong khi chính anh còn quên mất là mình khi nảy còn chê cô không phải là mỹ nhân. Anh lạnh lùng lườm Bạc Kiêu, sau đó bước vào trong nhà.

Bạc Kiêu thấy Thẩm Tây Thừa vào nhà, cũng sải bước vừa đi vừa tiếp:"Xinh hơn mẹ cháu, nhưng mà cháu gầy quá rồi. Đừng nhịn ăn nữa, hồi cấp 3 mẹ cháu không gầy như cháu đâu."

Khúc Yên bước theo, nhìn Bạc Kiêu đáp:"Một năm nay chiều cao cháu cứ tăng không ngừng, ăn quá nhiều lại cao thêm vài cm, chiều cao cháu đã đứng thứ hai trong lớp rồi đó. Huhu, cháu không muốn cao hơn con trai đâu."

"Đúng là khờ, chỉ cần tìm người cao hơn cháu là được" Bạc Kiêu nói.

Cô giải thích:"Không phải vấn đề bạn trai, mà là cháu không thích cao."

"Thế thì cắt chân là được." Bạc Kiêu suy nghĩ đơn giản.

"Chú bị hâm à?" Cô lại bắt đầu quạo.

Bạc Kiêu chỉ muốn cô thoải mái, nhưng mà đúng thật là Khúc Yên dáng người rất gầy, chiếc áo phông rộng vẫn không thể che đi sự gầy yếu của cô. Ai không biết còn nghĩ cô bị bắt ép nhịn đói đến suy dinh dưỡng.

Thẩm Tây Thừa bước vào trong nhà ngồi trên ghế sofa, lúc này Ôn Thành Uy cũng gấp gáp đi tới. Ông nhận lấy tập hồ sơ gì đó trong tay Thẩm Tây Thừa, gương mặt ông hơi căng thẳng nhìn Khúc Yên. Đôi mắt có chút phức tạp vẫn nhìn cô. Nhưng lúc này cô đang bận quét mã Wechat của Bạc Kiêu, vốn dĩ chẳng phát giác thấy cái gì bất thường.

Thẩm Tây Thừa cũng đưa mắt nhìn cô, đôi mắt giống như có tia lửa, nhưng cũng lạnh lùng bông tuyết mùa đông, nhìn cô và Bạc Kiêu lạnh lẽo đến phát run.

Lúc này cô đưa mắt lên nhìn anh, cả hai đều chạm mắt nhau. Nhưng rất nhanh cô đã cụp mắt rời đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện