Editor: Mộc An Chi
Cô hơi kinh ngạc hỏi: “Sao cô ấy lại uống thuốc trừ sâu?”
Bách Luyện suy nghĩ, phát hiện mình cũng không biết, theo bản năng thành thật lắc đầu, sau đó chợt nhận ra Khương Đường không thấy, cậu bé nói thêm: “Con không biết.”
Khương Đường đầy nghi ngờ, nhưng hai đứa nhỏ cái gì cũng không biết, cô đành phải gác lại một góc trong lòng, chờ lần sau tìm cơ hội hỏi Từ Vọng Quy.
Ngày tiếp theo.
Cô và hai đứa nhỏ rời giường, Từ Vọng Quy đã đi đến nơi đóng quân.
Vừa ăn cơm sáng xong, chị dâu Tề mang vải dệt và một cái bát to tới nhà, “Sao em nghĩ đến chuyện dùng bí đỏ làm nhân bánh bao hay quá vậy, vừa mềm vừa ngọt, lão Tề nhà chị rất thích ăn đó.”
Khương Đường đang quét sân, nghe vậy ngồi dậy nhìn về phía cô ấy, cười nói: “Thích thì em đưa chị thêm mấy cái, nhà của bọn em còn nhiều lắm.”
“Không cần đâu không cần đâu.” Chị dâu Tề vội vàng xua tay, “Em chỉ chị cách làm là được rồi, chị về nhà tự gói, vừa lúc ngày mai Tề Hưng trở về từ trường học.”
“Được thôi.” Khương Đường không miễn cưỡng, thời buổi này không dư dả lương thực, chị dâu Tề lại là người lương thiện, không muốn lấy không bánh bao nhà người khác cũng rất bình thường.
Chị dâu Tề ngồi trên ghế dựa ở mái hiên, ôm vải dệt câu được câu không nói chuyện với cô.
Khương Đường nghĩ đến vợ trước của Từ Vọng Quy, cô hỏi: “Chị dâu Tề, đoàn trưởng Tề và Từ Vọng Quy vẫn luôn ở cùng một chiến khu ạ?”
“Tiểu Từ không nói với em sao?” Chị dâu Tề tò mò hỏi, “Tiểu Từ được chuyển từ chiến khu khác đến.”
Khương Đường ăn ngay nói thật, “Em không rõ chuyện của anh ấy lắm, em và anh ấy quen nhau nhờ xem mắt, không được mấy ngày thì đăng ký kết hôn, đăng ký kết hôn xong anh ấy lập tức đi làm nhiệm vụ. Nói thật, em với anh ấy còn không quen thuộc bằng chị.”
Chị dâu Tề cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại an ủi nói: “Em cứ từ từ làm quen đi, khi chị gả cho lão Tề, hai năm mới gặp mặt một lần, sau khi có Tề Hưng thì càng khó, lão Tề vẫn luôn không ở bên cạnh chị, có việc gì cũng dựa vào chính mình.”
Khương Đường cười nói: “Những chuyện đó đã qua rồi, bây giờ một nhà ba người có thể ở cùng nhau là tốt rồi.”
Trên mặt chị dâu Tề lộ ra sự ngại ngùng, “Vốn dĩ định an ủi em, không ngờ lại thành em an ủi chị.”
Nói xong cô ấy tò mò hỏi: “Em muốn biết chuyện trước kia của Tiểu Từ?”
Khương Đường gật đầu, cô dừng động tác quét rác, tiến đến trước mặt chị dâu Tề, “Đoàn trưởng Tề có nói chuyện về mẹ ruột của Bách Luyện và Thành Cương với chị không?”
Chị dâu Tề lắc đầu, nghĩ nghĩ cô ấy còn nói thêm: “Thật ra khi Tiểu Từ mới chuyển tới, vợ sử trưởng Tô còn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, sau khi cậu ấy từ chối, mọi người mới biết cậu ấy không chỉ đã kết hôn mà còn có hai đứa nhỏ.”
Khương Đường đầy mặt kinh ngạc chớp chớp mắt, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, chuyện không đơn giản như vậy.
Cô có một ý tưởng rất to gan.
Nhưng vẫn cần nghiệm chứng lại.
**
Dưới ánh mắt chờ đợi của chị dâu Tề, cuối cùng Khương Đường cũng quét xong.
Chị dâu Tề nâng cánh tay phối hợp để cô đo kích cỡ, giọng điệu ẩn ẩn hưng phấn, “Làm một bộ giống bộ kia của em, để lão Tề nhà chị sáng mắt ra, chứ lão Tề cứ luôn nói chị không chịu chăm chút cho bản thân.”
Khương Đường vừa ghi lại kích cỡ vừa nói: “Bảo đảm sẽ khiến chị trẻ ra mười tuổi.”
Cô hơi kinh ngạc hỏi: “Sao cô ấy lại uống thuốc trừ sâu?”
Bách Luyện suy nghĩ, phát hiện mình cũng không biết, theo bản năng thành thật lắc đầu, sau đó chợt nhận ra Khương Đường không thấy, cậu bé nói thêm: “Con không biết.”
Khương Đường đầy nghi ngờ, nhưng hai đứa nhỏ cái gì cũng không biết, cô đành phải gác lại một góc trong lòng, chờ lần sau tìm cơ hội hỏi Từ Vọng Quy.
Ngày tiếp theo.
Cô và hai đứa nhỏ rời giường, Từ Vọng Quy đã đi đến nơi đóng quân.
Vừa ăn cơm sáng xong, chị dâu Tề mang vải dệt và một cái bát to tới nhà, “Sao em nghĩ đến chuyện dùng bí đỏ làm nhân bánh bao hay quá vậy, vừa mềm vừa ngọt, lão Tề nhà chị rất thích ăn đó.”
Khương Đường đang quét sân, nghe vậy ngồi dậy nhìn về phía cô ấy, cười nói: “Thích thì em đưa chị thêm mấy cái, nhà của bọn em còn nhiều lắm.”
“Không cần đâu không cần đâu.” Chị dâu Tề vội vàng xua tay, “Em chỉ chị cách làm là được rồi, chị về nhà tự gói, vừa lúc ngày mai Tề Hưng trở về từ trường học.”
“Được thôi.” Khương Đường không miễn cưỡng, thời buổi này không dư dả lương thực, chị dâu Tề lại là người lương thiện, không muốn lấy không bánh bao nhà người khác cũng rất bình thường.
Chị dâu Tề ngồi trên ghế dựa ở mái hiên, ôm vải dệt câu được câu không nói chuyện với cô.
Khương Đường nghĩ đến vợ trước của Từ Vọng Quy, cô hỏi: “Chị dâu Tề, đoàn trưởng Tề và Từ Vọng Quy vẫn luôn ở cùng một chiến khu ạ?”
“Tiểu Từ không nói với em sao?” Chị dâu Tề tò mò hỏi, “Tiểu Từ được chuyển từ chiến khu khác đến.”
Khương Đường ăn ngay nói thật, “Em không rõ chuyện của anh ấy lắm, em và anh ấy quen nhau nhờ xem mắt, không được mấy ngày thì đăng ký kết hôn, đăng ký kết hôn xong anh ấy lập tức đi làm nhiệm vụ. Nói thật, em với anh ấy còn không quen thuộc bằng chị.”
Chị dâu Tề cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại an ủi nói: “Em cứ từ từ làm quen đi, khi chị gả cho lão Tề, hai năm mới gặp mặt một lần, sau khi có Tề Hưng thì càng khó, lão Tề vẫn luôn không ở bên cạnh chị, có việc gì cũng dựa vào chính mình.”
Khương Đường cười nói: “Những chuyện đó đã qua rồi, bây giờ một nhà ba người có thể ở cùng nhau là tốt rồi.”
Trên mặt chị dâu Tề lộ ra sự ngại ngùng, “Vốn dĩ định an ủi em, không ngờ lại thành em an ủi chị.”
Nói xong cô ấy tò mò hỏi: “Em muốn biết chuyện trước kia của Tiểu Từ?”
Khương Đường gật đầu, cô dừng động tác quét rác, tiến đến trước mặt chị dâu Tề, “Đoàn trưởng Tề có nói chuyện về mẹ ruột của Bách Luyện và Thành Cương với chị không?”
Chị dâu Tề lắc đầu, nghĩ nghĩ cô ấy còn nói thêm: “Thật ra khi Tiểu Từ mới chuyển tới, vợ sử trưởng Tô còn giới thiệu đối tượng cho cậu ấy, sau khi cậu ấy từ chối, mọi người mới biết cậu ấy không chỉ đã kết hôn mà còn có hai đứa nhỏ.”
Khương Đường đầy mặt kinh ngạc chớp chớp mắt, giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, chuyện không đơn giản như vậy.
Cô có một ý tưởng rất to gan.
Nhưng vẫn cần nghiệm chứng lại.
**
Dưới ánh mắt chờ đợi của chị dâu Tề, cuối cùng Khương Đường cũng quét xong.
Chị dâu Tề nâng cánh tay phối hợp để cô đo kích cỡ, giọng điệu ẩn ẩn hưng phấn, “Làm một bộ giống bộ kia của em, để lão Tề nhà chị sáng mắt ra, chứ lão Tề cứ luôn nói chị không chịu chăm chút cho bản thân.”
Khương Đường vừa ghi lại kích cỡ vừa nói: “Bảo đảm sẽ khiến chị trẻ ra mười tuổi.”
Danh sách chương