Trên đường về nhà, Phi Thuyền Nhỏ rất tự nhiên nằm bên cạnh Trình Tố Tố ăn bánh quy hình con gấu. Tuy cậu nhóc vẫn không nhiệt tình lắm, nhưng chỉ sau mấy tiếng đồng hồ mà quan hệ giữa hai mẹ con họ đã tốt hơn hẳn lúc trước rồi.
Trình Tố Tố rất vui vẻ, buổi chiều còn mời Thẩm Lạc và Bắc Vũ sang ăn cơm. Hai người giả vờ hỏi ý kiến Phi Thuyền Nhỏ, cậu nhóc rất kiêu ngạo gật đầu:
– Đi đi! Ngày nào bố cũng phải nấu cơm sẽ rất mệt.
Trình Tố Tố và Hàn Kính cùng nhau nấu cơm, đa số các món trên bàn đều phù hợp với khẩu vị của trẻ con.
Sau một bữa tối, cả khách và chủ đều vui vẻ, nhất là Trình Tố Tố. Kể từ lúc hai bên gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên nụ cười vui vẻ xuất hiện ở trên gương mặt cô ấy. Ánh mắt cô ấy nhìn Phi Thuyền Nhỏ rất dịu dàng, như muốn hòa tan tất cả mọi thứ vậy.
Còn Hàn Kính bên cạnh cô ấy cũng rất vui, vì cô ấy vui là anh ta cũng thấy vui vẻ.
Trong câu chuyện bi kịch mà Trình Tố Tố kể, nhân vật Hàn Kính được miêu tả rất đơn sơ, nhưng Bắc Vũ biết, anh chàng này chính là người đã cứu vớt Trình Tố Tố ra khỏi nỗi đau mất chồng.
Con người sống trên đời, chỉ có nhìn về phía trước, thì mới không làm đau lòng một trái tim khác.
Hôm nay Phi Thuyền Nhỏ cũng rất vui vẻ. Mặc dù lúc ở bên nhà Trình Tố Tố, cậu nhóc vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng, nhưng khi về đến nhà thì lại nói chuyện liên miên. Tuy cậu nhóc không nhắc tới chữ mẹ, nhưng giữa những câu nói đều có bóng dáng Trình Tố Tố ở trong.
Kết quả của việc quá vui vẻ đó là hơn mười giờ đêm, cậu nhóc mới lên giường đi ngủ.
Bắc Vũ và Thẩm Lạc đều thở phào một hơi.
Giữa đêm đông giá rét, chỉ có ổ chăn là nơi đẹp đẽ nhất thôi.
Bắc Vũ tắm rửa xong liền nằm trên giường sấy tóc. Khi Thẩm Lạc ra khỏi phòng tắm, cô liền vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo anh ngồi lên đó.
Khi anh đã ngồi ở bên cạnh rồi, cô mới hôn anh một cái.
– Mấy hôm nay vì chuyện của Phi Thuyền Nhỏ, mà chúng ta đã lâu không...
Cô còn chưa nói xong, Thẩm Lạc đã gật đầu cắt lời cô.
– Đúng là lâu rồi chưa làm.
Sau đó liền giơ tay ra sờ lên áo cô, kết quả là bị cô gạt tay ra.
– Em nói là chúng ta đã lâu không nói chuyện với nhau.
Thẩm Lạc ngồi thẳng dậy.
– Nói chuyện hả? Em muốn nói thi từ ca phú hay là triết học con người? Bắc Vũ cười:
– Ai bảo anh là nói cái này?
Thẩm Lạc liếc cô:
– Vậy em muốn nói chuyện gì? Chỉ cần không phải tin tức giải trí thì anh đều nói chuyện với em được hết.
Bắc Vũ giả vờ thuận miệng:
– Hôm nay chị Tố Tố kể với em chuyện của bố Phi Thuyền Nhỏ.
– Ừ.
Thẩm Lạc nằm xuống giường, tỏ vẻ không có hứng thú với đề tài này.
Bắc Vũ lại nói:
– Chị ấy nói bố Phi Thuyền Nhỏ qua đời do tai nạn lúc làm thí nghiệm.
– Ừ.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại, thản nhiên đáp.
Da anh rất trắng, lông mi vừa dài vừa đen, dưới hiệu ứng của anh đèn, cả khuôn mặt anh mịn màng như ngọc.
Bắc Vũ chọc anh:
– Em nghe nói lúc trước bọn anh về nước là để làm hàng không, thiên văn. Đó chính là chuyện anh muốn làm hả?
Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi chậm rãi mở mắt ra:
– Đúng là chuyện anh từng muốn làm. Nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy mình rất buồn cười thôi.
Bắc Vũ nghĩ rồi lại nói:
– Nghiên cứu khoa học nào cũng có tai nạn bất ngờ. Không thể vì chuyện của Thẩm Viễn Hàng mà phủ định hết mọi chuyện được.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại, không muốn nói nhiều về vấn đề này:
– Không phải là vì A Hàng, mà là vì anh biết mình là ai. Anh là nerd, ngoài việc làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm ra, anh không làm được gì nữa cả. Cái suy nghĩ viển vông hồi đó, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Bắc Vũ nói:
– Ai nói anh không làm được gì khác? Anh vừa thông minh lại vừa đẹp trai, chụp ảnh đẹp, nấu ăn ngon, có thể nói là hoàn mỹ luôn ấy chứ. Nerd mà như vậy thì em cho mười sao luôn.
Thẩm Lạc quay lại nhìn cô:
– Mười sao?
Bắc Vũ vội vàng lắc đầu, bàn tay bắt đầu làm loạn ở dưới chăn:
– Em có muốn cho mười sao cũng không được, vì Lạc Thần của em là có một không hai trên đời này. Với lại nơi này cũng giỏi nữa.
Thẩm Lạc bắt lấy tay cô, bật cười:
– Cái này thì anh thừa nhận.
Sau khi làm xong, Thẩm Lạc ôm Bắc Vũ trong lòng.
– Em thấy anh tốt thật hả?
Bắc Vũ bật cười:
– Không ai sánh bằng.
Thẩm Lạc nói:
– Em không thấy anh giống một kẻ quái gở sao?
Bắc Vũ nhíu mày:
– Sao lại phải giống người khác? Em thích sự khác người của anh đấy.
Cô ghé vào vai anh.
– Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nhưng em sẽ luôn ủng hộ việc anh muốn làm.
Thẩm Lạc nhìn cô, rồi tắt đèn bàn đi.
– Ngủ đi.
*
Sau lần đi chơi đó, Phi Thuyền Nhỏ và Trình Tố Tố đã thân thết hơn. Lúc đầu là nhận bánh Trình Tố Tố làm, sau đó là sang nhà cô ấy ăn cơm, rồi đến việc đi chơi một mình với cô ấy.
Cho đến một ngày cuối tháng mười hai, Trình Tố Tố bị ốm, không thể ra đầu ngõ đón cậu bé được. Phi Thuyền Nhỏ không thấy cô đâu thì vội vàng chạy đến nhà Trình Tố Tố.
Hàn Kính thấy cậu bé sang thì nói:
– Phi Thuyền Nhỏ, mẹ cháu ốm rồi, nên không đi đón cháu được.
– Mẹ bị ốm ạ? Có nặng lắm không ạ?
Phi Thuyền Nhỏ lo lắng hỏi.
Hàn Kính lắc đầu:
– Không nặng lắm đâu, nằm nghỉ mấy ngày là sẽ khỏe thôi.
Phi Thuyền Nhỏ cõng cặp sách đi vào trong nhà.
– Cháu muốn vào thăm mẹ!
Từ trước tới giờ, cậu nhóc chưa bao giờ gọi Trình Tố Tố là mẹ cả, vậy mà nay lại gọi rất tự nhiên.
Hàn Kính dẫn Phi Thuyền Nhỏ lên trên tầng.
Trình Tố Tố đang nằm ở trên giường, thấy Phi Thuyền Nhỏ vào thì muốn ngồi dậy, nhưng cậu nhóc đã chạy tới giữ cô ấy lại:
– Mẹ đang bị ốm mà. Đừng ngồi dậy.
Trình Tố Tố sửng sốt, cứ ngỡ là mình nghe lầm.
– Phi Thuyền Nhỏ, con vừa nói gì thế?
Phi Thuyền Nhỏ nói:
– Con bảo mẹ cứ nằm đó.
Trình Tố Tố nói:
– Con gọi mẹ là gì?
– Mẹ đó! Không thì phải gọi là gì?
Phi Thuyền Nhỏ nói rất thản nhiên.
Trình Tố Tố bật khóc, vội vàng ôm lấy cậu bé.
– Bé ngoan, mẹ rất vui vẻ.
Phi Thuyền Nhỏ giãy ra, kéo Trình Tố Tố nằm xuống.
– Mẹ, mẹ đang bị ốm thì phải nghỉ ngơi cho khỏe. Mẹ đi bệnh viện chưa? Uống thuốc chưa? Phải uống nhiều nước ấm đấy.
Cậu nhóc nói liên miên hệt như một bà lão, nhưng Trình Tố Tố lại thấy rất ấm áp. Cô dịu dàng nhìn cậu bé, làn sương mù trong mắt ngày càng đậm hơn.
Hàn Kính đứng dựa ở cửa, khóe môi mỉm cười.
Một ngày nào đó, mấy năm xa cách kia sẽ được thời gian lấp đầy.
Đảo mắt đã đến cuối năm, Phi Thuyền Nhỏ sắp được nghỉ đông, Trình Tố Tố lại nhận được tin bố mình ốm nặng.
Nhà cô ở Thượng Hải, mẹ mất sớm, bố đi bước nữa, nên quan hệ giữa hai bên cũng nhạt dần. Đây cũng là lý do cô muốn ở nước ngoài sinh sống cùng Thẩm Viễn Hàng.
Nhưng cô là đứa con duy nhất của bố cô, mà bố cô lại chưa được gặp cháu ngoại lần nào, nên cô cũng muốn dẫn Phi Thuyền Nhỏ về Thượng Hải một thời gian.
Cô còn tưởng rằng Phi Thuyền Nhỏ sẽ không đi, nào ngờ hai ngày sau Phi Thuyền Nhỏ lại đồng ý.
Trước khi đi, Thẩm Lạc ngồi thu dọn hành lý cho Phi Thuyền Nhỏ, còn Bắc Vũ và Trình Tố Tố thì đứng bên cạnh nhìn.
Hai bố con họ chưa từng rời xa nhau lâu như vậy, nên lúc thu dọn hành lý, Phi Thuyền Nhỏ cứ lẽo đẽo đi theo Thẩm Lạc.
– Bố ơi, con không có nhà, thì bố phải tự chăm sóc bản thân đấy nhé.
– Ừ, con cũng vậy.
– Bố mà nhớ con thì gọi video cho con nhé.
– Ừ.
– Một ngày ít nhất ba lần nhé.
– Ừ.
– Bố phải trông chừng chị đấy. Mấy hôm trước con có thấy chú Thiệu gì đó đến tìm chị đó. Mãi bố mới tìm được bạn gái, nên đừng để ai cướp mất nhé.
Thẩm Lạc sửng sốt:
– Con nhìn thấy chú Thiệu đến đó à?
– Vâng.
Thẩm Lạc quay lại nhìn Bắc Vũ, nhưng lại bị cô ngó lơ. Bắc Vũ kéo Trình Tố Tố xuống nhà để lại không gian riêng cho hai bố con.
– Con có nhìn thấy chú Thiệu đến làm gì không?
Phi Thuyền Nhỏ lắc đầu:
– Hình như chị chỉ đứng ở cửa nói với chú ấy mấy câu, là chú ấy đi luôn.
Thẩm Lạc hài lòng gật đầu.
Sau khi xuống lầu, Trình Tố Tố nhìn quanh nhà, rồi thở dài:
– Ba người bọn họ là bạn cùng phòng. A Hàng là người sôi nổi nhất, Tri Viễn là người ngốc nghếch, chỉ có mình Thẩm Lạc có bộ mặt lạnh lùng thôi. Chị vẫn luôn cho rằng anh ấy là nhạt nhẽo như người máy. Nay nhìn thấy Phi Thuyền Nhỏ được anh ấy nuôi dạy rất tốt, thì mới biết hóa ra anh ấy là một người có nội tâm ấm áp.
Bắc Vũ cười.
– Đúng là bề ngoài của anh ấy rất có tính lừa gạt.
Trình Tố Tố trêu cô:
– Nhưng em có thể nhìn thấy được bản chất của anh ấy.
Bắc Vũ lắc đầu.
– Nói vậy thì không phải. Lúc trước em là thích vẻ lạnh lùng này của anh ấy. Đến khi yêu nhau rồi, mới biết là ơ, hình như có chỗ sai sai!
Trình Tố Tố nói:
– Cũng chỉ có em mới có thể đi cùng anh ấy thôi.
Bắc Vũ gật đầu.
– Em cũng không ngờ hai đứa em ở cùng nhau lại hài hòa như thế đâu.
Trình Tố Tố nhìn cô rồi hít sâu một hơi.
– Năm đó chị cũng không nghĩ tới việc ở cùng A Hàng đâu. Anh ấy nhỏ hơn chị 3 tuổi, cả ngày đều đọc những quyển sách mà chị không hiểu, lúc nào cũng thích làm thí nghiệm, tính cách lại đơn thuần. Người như vậy thì sao mà yêu đương, kết hôn được chứ! Nhưng cuối cùng sống cùng nhau rồi, mới biết những thứ đó không phải là vấn đề.
Bắc Vũ nói:
– Con người phải đơn giản một chút mới tốt.
Trình Tố Tố gật đầu:
– Nhìn qua thì thấy họ kỳ lạ, nhưng đến gần mới biết họ rất đáng yêu. Bởi vì tính cách thẳng thắn, nên đã yêu ai là chỉ nhìn thấy người đó thôi, có người khác đến gần cũng không biết gì cả. Có lẽ IQ của họ cao, nên EQ chỉ đủ để yêu một người thôi.
Bắc Vũ bật cười:
– Chắc chắn là bố Phi Thuyền Nhỏ rất yêu chị.
Trình Tố Tố gật đầu:
– Nhưng chị lại cho rằng tình yêu là tất cả, và có ý định dùng tình yêu để bắt cóc anh ấy.
Bắc Vũ nói:
– Đó là chuyện ngoài ý muốn.
Trình Tố Tố nhẹ nhàng đáp:
– Chị biết chứ.
Trình Tố Tố rất vui vẻ, buổi chiều còn mời Thẩm Lạc và Bắc Vũ sang ăn cơm. Hai người giả vờ hỏi ý kiến Phi Thuyền Nhỏ, cậu nhóc rất kiêu ngạo gật đầu:
– Đi đi! Ngày nào bố cũng phải nấu cơm sẽ rất mệt.
Trình Tố Tố và Hàn Kính cùng nhau nấu cơm, đa số các món trên bàn đều phù hợp với khẩu vị của trẻ con.
Sau một bữa tối, cả khách và chủ đều vui vẻ, nhất là Trình Tố Tố. Kể từ lúc hai bên gặp nhau đến giờ, đây là lần đầu tiên nụ cười vui vẻ xuất hiện ở trên gương mặt cô ấy. Ánh mắt cô ấy nhìn Phi Thuyền Nhỏ rất dịu dàng, như muốn hòa tan tất cả mọi thứ vậy.
Còn Hàn Kính bên cạnh cô ấy cũng rất vui, vì cô ấy vui là anh ta cũng thấy vui vẻ.
Trong câu chuyện bi kịch mà Trình Tố Tố kể, nhân vật Hàn Kính được miêu tả rất đơn sơ, nhưng Bắc Vũ biết, anh chàng này chính là người đã cứu vớt Trình Tố Tố ra khỏi nỗi đau mất chồng.
Con người sống trên đời, chỉ có nhìn về phía trước, thì mới không làm đau lòng một trái tim khác.
Hôm nay Phi Thuyền Nhỏ cũng rất vui vẻ. Mặc dù lúc ở bên nhà Trình Tố Tố, cậu nhóc vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng, nhưng khi về đến nhà thì lại nói chuyện liên miên. Tuy cậu nhóc không nhắc tới chữ mẹ, nhưng giữa những câu nói đều có bóng dáng Trình Tố Tố ở trong.
Kết quả của việc quá vui vẻ đó là hơn mười giờ đêm, cậu nhóc mới lên giường đi ngủ.
Bắc Vũ và Thẩm Lạc đều thở phào một hơi.
Giữa đêm đông giá rét, chỉ có ổ chăn là nơi đẹp đẽ nhất thôi.
Bắc Vũ tắm rửa xong liền nằm trên giường sấy tóc. Khi Thẩm Lạc ra khỏi phòng tắm, cô liền vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình, ý bảo anh ngồi lên đó.
Khi anh đã ngồi ở bên cạnh rồi, cô mới hôn anh một cái.
– Mấy hôm nay vì chuyện của Phi Thuyền Nhỏ, mà chúng ta đã lâu không...
Cô còn chưa nói xong, Thẩm Lạc đã gật đầu cắt lời cô.
– Đúng là lâu rồi chưa làm.
Sau đó liền giơ tay ra sờ lên áo cô, kết quả là bị cô gạt tay ra.
– Em nói là chúng ta đã lâu không nói chuyện với nhau.
Thẩm Lạc ngồi thẳng dậy.
– Nói chuyện hả? Em muốn nói thi từ ca phú hay là triết học con người? Bắc Vũ cười:
– Ai bảo anh là nói cái này?
Thẩm Lạc liếc cô:
– Vậy em muốn nói chuyện gì? Chỉ cần không phải tin tức giải trí thì anh đều nói chuyện với em được hết.
Bắc Vũ giả vờ thuận miệng:
– Hôm nay chị Tố Tố kể với em chuyện của bố Phi Thuyền Nhỏ.
– Ừ.
Thẩm Lạc nằm xuống giường, tỏ vẻ không có hứng thú với đề tài này.
Bắc Vũ lại nói:
– Chị ấy nói bố Phi Thuyền Nhỏ qua đời do tai nạn lúc làm thí nghiệm.
– Ừ.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại, thản nhiên đáp.
Da anh rất trắng, lông mi vừa dài vừa đen, dưới hiệu ứng của anh đèn, cả khuôn mặt anh mịn màng như ngọc.
Bắc Vũ chọc anh:
– Em nghe nói lúc trước bọn anh về nước là để làm hàng không, thiên văn. Đó chính là chuyện anh muốn làm hả?
Thẩm Lạc im lặng một lát, rồi chậm rãi mở mắt ra:
– Đúng là chuyện anh từng muốn làm. Nhưng bây giờ nghĩ lại chỉ thấy mình rất buồn cười thôi.
Bắc Vũ nghĩ rồi lại nói:
– Nghiên cứu khoa học nào cũng có tai nạn bất ngờ. Không thể vì chuyện của Thẩm Viễn Hàng mà phủ định hết mọi chuyện được.
Thẩm Lạc nhắm mắt lại, không muốn nói nhiều về vấn đề này:
– Không phải là vì A Hàng, mà là vì anh biết mình là ai. Anh là nerd, ngoài việc làm thí nghiệm trong phòng thí nghiệm ra, anh không làm được gì nữa cả. Cái suy nghĩ viển vông hồi đó, đúng là không biết tự lượng sức mình.
Bắc Vũ nói:
– Ai nói anh không làm được gì khác? Anh vừa thông minh lại vừa đẹp trai, chụp ảnh đẹp, nấu ăn ngon, có thể nói là hoàn mỹ luôn ấy chứ. Nerd mà như vậy thì em cho mười sao luôn.
Thẩm Lạc quay lại nhìn cô:
– Mười sao?
Bắc Vũ vội vàng lắc đầu, bàn tay bắt đầu làm loạn ở dưới chăn:
– Em có muốn cho mười sao cũng không được, vì Lạc Thần của em là có một không hai trên đời này. Với lại nơi này cũng giỏi nữa.
Thẩm Lạc bắt lấy tay cô, bật cười:
– Cái này thì anh thừa nhận.
Sau khi làm xong, Thẩm Lạc ôm Bắc Vũ trong lòng.
– Em thấy anh tốt thật hả?
Bắc Vũ bật cười:
– Không ai sánh bằng.
Thẩm Lạc nói:
– Em không thấy anh giống một kẻ quái gở sao?
Bắc Vũ nhíu mày:
– Sao lại phải giống người khác? Em thích sự khác người của anh đấy.
Cô ghé vào vai anh.
– Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, nhưng em sẽ luôn ủng hộ việc anh muốn làm.
Thẩm Lạc nhìn cô, rồi tắt đèn bàn đi.
– Ngủ đi.
*
Sau lần đi chơi đó, Phi Thuyền Nhỏ và Trình Tố Tố đã thân thết hơn. Lúc đầu là nhận bánh Trình Tố Tố làm, sau đó là sang nhà cô ấy ăn cơm, rồi đến việc đi chơi một mình với cô ấy.
Cho đến một ngày cuối tháng mười hai, Trình Tố Tố bị ốm, không thể ra đầu ngõ đón cậu bé được. Phi Thuyền Nhỏ không thấy cô đâu thì vội vàng chạy đến nhà Trình Tố Tố.
Hàn Kính thấy cậu bé sang thì nói:
– Phi Thuyền Nhỏ, mẹ cháu ốm rồi, nên không đi đón cháu được.
– Mẹ bị ốm ạ? Có nặng lắm không ạ?
Phi Thuyền Nhỏ lo lắng hỏi.
Hàn Kính lắc đầu:
– Không nặng lắm đâu, nằm nghỉ mấy ngày là sẽ khỏe thôi.
Phi Thuyền Nhỏ cõng cặp sách đi vào trong nhà.
– Cháu muốn vào thăm mẹ!
Từ trước tới giờ, cậu nhóc chưa bao giờ gọi Trình Tố Tố là mẹ cả, vậy mà nay lại gọi rất tự nhiên.
Hàn Kính dẫn Phi Thuyền Nhỏ lên trên tầng.
Trình Tố Tố đang nằm ở trên giường, thấy Phi Thuyền Nhỏ vào thì muốn ngồi dậy, nhưng cậu nhóc đã chạy tới giữ cô ấy lại:
– Mẹ đang bị ốm mà. Đừng ngồi dậy.
Trình Tố Tố sửng sốt, cứ ngỡ là mình nghe lầm.
– Phi Thuyền Nhỏ, con vừa nói gì thế?
Phi Thuyền Nhỏ nói:
– Con bảo mẹ cứ nằm đó.
Trình Tố Tố nói:
– Con gọi mẹ là gì?
– Mẹ đó! Không thì phải gọi là gì?
Phi Thuyền Nhỏ nói rất thản nhiên.
Trình Tố Tố bật khóc, vội vàng ôm lấy cậu bé.
– Bé ngoan, mẹ rất vui vẻ.
Phi Thuyền Nhỏ giãy ra, kéo Trình Tố Tố nằm xuống.
– Mẹ, mẹ đang bị ốm thì phải nghỉ ngơi cho khỏe. Mẹ đi bệnh viện chưa? Uống thuốc chưa? Phải uống nhiều nước ấm đấy.
Cậu nhóc nói liên miên hệt như một bà lão, nhưng Trình Tố Tố lại thấy rất ấm áp. Cô dịu dàng nhìn cậu bé, làn sương mù trong mắt ngày càng đậm hơn.
Hàn Kính đứng dựa ở cửa, khóe môi mỉm cười.
Một ngày nào đó, mấy năm xa cách kia sẽ được thời gian lấp đầy.
Đảo mắt đã đến cuối năm, Phi Thuyền Nhỏ sắp được nghỉ đông, Trình Tố Tố lại nhận được tin bố mình ốm nặng.
Nhà cô ở Thượng Hải, mẹ mất sớm, bố đi bước nữa, nên quan hệ giữa hai bên cũng nhạt dần. Đây cũng là lý do cô muốn ở nước ngoài sinh sống cùng Thẩm Viễn Hàng.
Nhưng cô là đứa con duy nhất của bố cô, mà bố cô lại chưa được gặp cháu ngoại lần nào, nên cô cũng muốn dẫn Phi Thuyền Nhỏ về Thượng Hải một thời gian.
Cô còn tưởng rằng Phi Thuyền Nhỏ sẽ không đi, nào ngờ hai ngày sau Phi Thuyền Nhỏ lại đồng ý.
Trước khi đi, Thẩm Lạc ngồi thu dọn hành lý cho Phi Thuyền Nhỏ, còn Bắc Vũ và Trình Tố Tố thì đứng bên cạnh nhìn.
Hai bố con họ chưa từng rời xa nhau lâu như vậy, nên lúc thu dọn hành lý, Phi Thuyền Nhỏ cứ lẽo đẽo đi theo Thẩm Lạc.
– Bố ơi, con không có nhà, thì bố phải tự chăm sóc bản thân đấy nhé.
– Ừ, con cũng vậy.
– Bố mà nhớ con thì gọi video cho con nhé.
– Ừ.
– Một ngày ít nhất ba lần nhé.
– Ừ.
– Bố phải trông chừng chị đấy. Mấy hôm trước con có thấy chú Thiệu gì đó đến tìm chị đó. Mãi bố mới tìm được bạn gái, nên đừng để ai cướp mất nhé.
Thẩm Lạc sửng sốt:
– Con nhìn thấy chú Thiệu đến đó à?
– Vâng.
Thẩm Lạc quay lại nhìn Bắc Vũ, nhưng lại bị cô ngó lơ. Bắc Vũ kéo Trình Tố Tố xuống nhà để lại không gian riêng cho hai bố con.
– Con có nhìn thấy chú Thiệu đến làm gì không?
Phi Thuyền Nhỏ lắc đầu:
– Hình như chị chỉ đứng ở cửa nói với chú ấy mấy câu, là chú ấy đi luôn.
Thẩm Lạc hài lòng gật đầu.
Sau khi xuống lầu, Trình Tố Tố nhìn quanh nhà, rồi thở dài:
– Ba người bọn họ là bạn cùng phòng. A Hàng là người sôi nổi nhất, Tri Viễn là người ngốc nghếch, chỉ có mình Thẩm Lạc có bộ mặt lạnh lùng thôi. Chị vẫn luôn cho rằng anh ấy là nhạt nhẽo như người máy. Nay nhìn thấy Phi Thuyền Nhỏ được anh ấy nuôi dạy rất tốt, thì mới biết hóa ra anh ấy là một người có nội tâm ấm áp.
Bắc Vũ cười.
– Đúng là bề ngoài của anh ấy rất có tính lừa gạt.
Trình Tố Tố trêu cô:
– Nhưng em có thể nhìn thấy được bản chất của anh ấy.
Bắc Vũ lắc đầu.
– Nói vậy thì không phải. Lúc trước em là thích vẻ lạnh lùng này của anh ấy. Đến khi yêu nhau rồi, mới biết là ơ, hình như có chỗ sai sai!
Trình Tố Tố nói:
– Cũng chỉ có em mới có thể đi cùng anh ấy thôi.
Bắc Vũ gật đầu.
– Em cũng không ngờ hai đứa em ở cùng nhau lại hài hòa như thế đâu.
Trình Tố Tố nhìn cô rồi hít sâu một hơi.
– Năm đó chị cũng không nghĩ tới việc ở cùng A Hàng đâu. Anh ấy nhỏ hơn chị 3 tuổi, cả ngày đều đọc những quyển sách mà chị không hiểu, lúc nào cũng thích làm thí nghiệm, tính cách lại đơn thuần. Người như vậy thì sao mà yêu đương, kết hôn được chứ! Nhưng cuối cùng sống cùng nhau rồi, mới biết những thứ đó không phải là vấn đề.
Bắc Vũ nói:
– Con người phải đơn giản một chút mới tốt.
Trình Tố Tố gật đầu:
– Nhìn qua thì thấy họ kỳ lạ, nhưng đến gần mới biết họ rất đáng yêu. Bởi vì tính cách thẳng thắn, nên đã yêu ai là chỉ nhìn thấy người đó thôi, có người khác đến gần cũng không biết gì cả. Có lẽ IQ của họ cao, nên EQ chỉ đủ để yêu một người thôi.
Bắc Vũ bật cười:
– Chắc chắn là bố Phi Thuyền Nhỏ rất yêu chị.
Trình Tố Tố gật đầu:
– Nhưng chị lại cho rằng tình yêu là tất cả, và có ý định dùng tình yêu để bắt cóc anh ấy.
Bắc Vũ nói:
– Đó là chuyện ngoài ý muốn.
Trình Tố Tố nhẹ nhàng đáp:
– Chị biết chứ.
Danh sách chương