Bắc Vũ không hiểu gì hết:
– Không đợi em cái gì cơ? Phi Thuyền Nhỏ buồn bã nói:
– Chú Nhị Cẩu nói là chị có bạn trai rồi. Vậy chị không đợi em nữa hả?
Chú Nhị Cẩu?
Giang Việt:...
Bắc Vũ bật cười:
– Giang Nhị Cẩu, anh nói bậy bạ gì đó hả?
Giang Việt cười:
– Anh thấy mẹ em nói là chiều nay em đi xem mắt. Lúc nãy lại thấy em đi về cùng thằng nhóc đẹp trai kia. Lại còn cười nói rất vui vẻ. Anh đã bấm đốt ngón tay rồi. Lần này có thể thành đấy.
Bắc Vũ liếc anh ta một cái:
– Anh nói như kiểu em đi xem mặt là kết hôn được ngay ý.
Cô nhìn bộ bài trên bàn, ngáp một cái rồi nói:
– Mọi người đang đánh bài hả? Vậy em đi làm việc nốt đây, không làm phiền mọi người nữa.
Thẩm Lạc kéo Phi Thuyền Nhỏ:
– Muộn rồi, bố dẫn con về đi ngủ.
Giang Việt "ơ" một tiếng:
– Cứ đi vậy hả? Ván này đã chơi xong đâu!
Phi Thuyền Nhỏ vẫy tay với Giang Việt, rồi than thở:
– Chú Nhị Cẩu, chị có bạn trai rồi. Cháu thất tình rồi. Cháu rất buồn, không còn tâm trạng để chơi với chú nữa. Mai cháu sang chơi với chú sau nhé!
Bắc Vũ bật cười. Đợi hai bố con Phi Thuyền Nhỏ đi qua chỗ cô, thì cô giơ tay xoa đầu cậu bé, rồi đưa cho cậu bé một thanh socola.
Phi Thuyền Nhỏ nhận được socola thì mặt mày hớn hở. Cậu bé vui vẻ nói:
– Bây giờ hết buồn rồi!
Bắc Vũ lắc đầu. Dưới ánh đèn ngủ mơ hồ, cô liếc sang phía Thẩm Lạc. Vẻ mặt anh rất căng thẳng, nhưng cũng không biểu lộ ra điều gì.
Mặc dù cô chưa thấy anh cười bao giờ, nhưng vẻ mặt hiện tại của anh còn lạnh hơn cả mọi ngày. Có lẽ anh gặp phải chuyện gì đó, nếu không anh sẽ không sang đây chơi bài với Giang Việt.
Cô đi theo hai bố con, tiễn họ xuống dưới nhà. Cô nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói:
– Chúc anh ngủ ngon!
Phi Thuyền Nhỏ nhân lúc bố không chú ý, liền nhét miếng socola vào miệng. Thẩm Lạc trông thấy nhưng cũng không nói gì. Anh chỉ quay sang hỏi Bắc Vũ:
– Trưa mai ăn gì?
Bắc Vũ thấy bất ngờ. Không ngờ anh lại quan tâm đến bữa trưa như vậy. Sau đó cô mới nhún vai cười:
– Sao cũng được. Anh ăn gì thì em ăn đó. Dù sao cũng chỉ thêm một bộ bát đũa thôi mà.
Thẩm Lạc gật đầu, rồi lại hỏi:
– Em có kiêng món gì không?
Giọng anh rất nghiêm túc làm Bắc Vũ bắt đầu nghi ngờ ăn trưa là một việc vô cùng quan trọng.
Dù vậy nhưng cô cũng vội vàng lắc đầu:
– Không có, em không kiêng kị gì hết.
– Ừ.
Bắc Vũ nhìn anh một lúc nhưng không nhận ra điều gì lạ thường cả. Một lát sau cô mới đưa cho Thẩm Lạc mấy tờ tiền:
– Em đưa tiền ăn cho anh trước, không em lại quên mất.
Thẩm Lạc không nhận mà nói:
– Sau này nói.
Bắc Vũ hỏi:
– Vậy trả theo tháng hả?
Thẩm Lạc im lặng một lát:
– Nói sau.
Bắc Vũ tức tối bỏ tiền vào trong ví. Cô luôn cảm thấy không khí hiện tại rất kỳ lạ. Vì vậy cô vừa xoa đầu Phi Thuyền Nhỏ vừa tỏ vẻ rất thoải mái:
– Sau này không cần ăn đồ ăn bên ngoài nữa rồi. Cảm ơn hai bố con nhé.
Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ cùng trả lời cô:
– Không cần cảm ơn.
Bắc Vũ:...
Hơn mười một giờ sáng hôm sau, Bắc Vũ vừa làm xong việc thì Phi Thuyền Nhỏ đã hào hứng chạy vào báo cáo với cô:
– Chị ơi. Bố mua nhiều đồ ăn ngon lắm!
– Thế hả?
Bắc Vũ nghĩ một lát rồi nói:
– Chúng ta đi rửa rau giúp bố em đi!
Một người ăn chùa đúng cách là phải biết chủ động làm một số việc vặt.
Khi cô sang đến nơi, thì đã thấy Thẩm Lạc đang chuẩn bị nấu cơm rồi.
Bắc Vũ hỏi:
– Có cần em giúp gì không?
Thẩm Lạc quay đầu nhìn cô:
– Không cần.
Bắc Vũ đi vào đứng bên cạnh anh. Khi thấy chỗ nguyên liệu nấu ăn trên bàn thì kinh ngạc:
– Nhiều vậy hả? Sao cái gì anh cũng biết hết thế? Vừa học giỏi, chụp ảnh giỏi, ngay cả nấu ăn cũng giỏi nữa. Vợ cũ của anh nhất định sẽ hối hận!
Cô nói xong mới nhận ra là mình đã lỡ lời.
Phi Thuyền Nhỏ chỉ nói là không có mẹ. Như vậy thì Thẩm Lạc có vợ cũ hay không, vợ cũ mất rồi, hay là họ ly hôn thì không ai biết.
Bây giờ mình lại dùng hai từ "vợ cũ" thì không thích hợp lắm.
Nhưng mà cũng như cô từng nói, Thẩm Lạc rất giỏi. Nhưng mà gả cho một vị thiên tài ít nói, không biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ thế này, thì cuộc sống sẽ không thể bình thường được nữa.
Chắc cũng vì vậy mà anh trở thành ông bố độc thân nhỉ?
Thẩm Lạc quay sang nhìn cô. Mặc dù trên mặt anh không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt tối om, sâu thẳm làm Bắc Vũ cảm thấy mất tự nhiên. Cô cười gượng một tiếng rồi nói sang chuyện khác:
– Có cần rửa gì không ạ?
– Anh chưa kết hôn, không có vợ cũ.
– Hả?
Cho nên là có con trước khi cưới, sinh con xong liền chia tay hả?
Bắc Vũ biết chuyện thế này ở nước ngoài có rất nhiều. Cô cũng không phải người nhiều chuyện, vì vậy cô chỉ "ồ" một cái rồi đi rửa rau.
Hai người đứng cạnh nhau, một người rửa rau, một người xắt đồ ăn.
Hai người không nói gì nữa, làm cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bắc Vũ lặng lẽ nhìn người bên cạnh. Anh hơi cúi đầu, sống mũi rất cao, gò má anh tuần. Ngay cả vẻ nghiêm túc lúc xắt thức ăn cũng làm anh đẹp hơn mọi ngày.
Ánh mắt của cô chuyển sang tay anh.
Ngón tay anh rất đẹp. Động tác xắt thức ăn của anh cũng rất đẹp.
Thật ra thì lúc trước cô không dám nghĩ tới cảnh Thẩm Lạc nấu ăn đâu. Nhưng mà bây giờ nhìn anh đứng trong bếp nấu ăn, cô lại thấy rất hòa hợp.
Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy tình huống hiện tại hơi mờ ám.
Một cô bạn đại học của cô từng than vãn là, chỉ cần nghĩ đến cảnh bạn trai mình từng nấu ăn cùng bạn gái cũ là cô ấy lại không chịu nổi. Vì theo cô ấy thấy, hai người cùng nhau nấu ăn còn đáng sợ hơn cả việc lên giường.
Mà hiện tại cô đang nấu ăn cùng một anh chàng.
Bắc Vũ nghĩ tới đây thì lập tức rùng mình. Cô rửa rau xong thì vội vàng lau tay rồi nói:
– Em ra đi chơi với Phi Thuyền Nhỏ nhé. Không ở đây làm phiền anh nữa.
Thẩm Lạc gật đầu, nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô.
Thẩm Lạc nấu ăn rất nhanh. Chỉ nửa tiếng sau, năm mặn một canh đã ra lò.
Hai mắt Bắc Vũ sáng bừng lên khi nhìn thấy cua xào cay, cá sóc chua ngọt, ngó sen xào, canh rau mầm, và cả món canh nấm nấu trong nồi đất trên bàn ăn.
– Tay nghề của anh không khác nào đầu bếp luôn.
Phi Thuyền Nhỏ mím môi:
– Em thích ăn món bố làm nhất đấy.
Thẩm Lạc đưa cơm cho cô và Phi Thuyền Nhỏ xong mới nói:
– Em không thích món gì thì cứ nói, để mai anh đổi món khác.
– Không có đâu!
Cô nhìn những món ăn trên bàn, rồi lại nhớ tới những hộp cơm ở quán. Đúng là mừng đến mức suýt khóc luôn. Đột nhiên cô lại nhớ tới vóc người của mình nên nói đùa:
– Em mà ăn cùng bố con anh một thời gian, chắc phải tăng lên vài cân mất.
Vì cô làm người mẫu ảnh, nên cô rất chú ý tới vóc dáng. Mặc dù để có vóc dáng đẹp thì phải tập thể dục, nhưng vẫn phải chú ý đến việc ăn uống nữa.
Thẩm Lạc ngẩng đầu lên nhìn cô:
– Em béo thêm một chút nữa sẽ càng đẹp.
Bắc Vũ cười:
– Vậy bây giờ em không đẹp hả?
Đây chỉ là một câu nói đùa thôi, không ngờ Thẩm Lạc lại trả lời rất nghiêm túc:
– Cũng đẹp.
Lần này đến lượt Bắc Vũ ngơ ngẩn. Cô không tin được là Thẩm Lạc khen cô đẹp.
Nếu không phải là mặt anh vẫn bình thản, thì cô còn tưởng là anh đang chơi trò mờ ám với cô đấy.
Cũng may Phi Thuyền Nhỏ đã phá vỡ sự lúng túng của Bắc Vũ:
– Em thấy chị đẹp nhất mà!
Bắc Vũ bật cười:
– Cảm ơn bé ngoan nhé!
Cô đang nói thì chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Cô nhìn tên người gọi rồi bấm nghe:
– Bạn Thiệu Vân Khê có việc gì sao?
– Trưa nay tớ có việc ở gần chỗ cậu, nên gọi cho cậu xem cậu có rảnh không ra đây ăn cơm với tớ.
Bắc Vũ cười:
– Cậu mà gọi sớm hơn một chút thì còn được. Bây giờ tớ đang ăn rồi.
Thiệu Vân Khê cười:
– Tớ gọi hỏi thử thôi. Nếu cậu ăn rồi thì tớ không làm phiền nữa nhé. À, mai cậu có bận gì không? Tớ mới về đây không lâu, lại chẳng quen ai cả, nên muốn rủ cậu đi chơi.
Bắc Vũ nhớ ra mai là thứ bảy:
– Tớ có lịch đi leo núi giả rồi.
– Được đó. Lâu lắm rồi tớ chưa đi.
– Vậy được, mai gặp ở đó nhé.
Cô nghe điện thoại xong thì mới phát hiện ra Thẩm Lạc đang nhìn cô.
Cô mỉm cười:
– Một người bạn cũ hẹn em đi leo núi giả.
Thẩm Lạc gật đầu:
– Mai anh cũng định cho Phi Thuyền Nhỏ đi chơi. Đi cùng nhé?
Bắc Vũ cười:
– Được chứ!
Phi Thuyền Nhỏ:
– Ơ! Bố bảo là mai cho con đi thủy cung chơi cơ mà!
Thẩm Lạc nói:
– Sáng đi leo núi giả, chiều đi thủy cung.
Phi Thuyền Nhỏ gật đầu:
– Hóa ra là vậy!
Sau khi ăn xong, Bắc Vũ đi về nhà.
Cô nằm trên ghế nghỉ ngơi rồi lại cảm thấy hoang đường.
Không ngờ cô lại có thể bình tĩnh ngồi ăn cơm với Thẩm Lạc đấy.
Một người mình từng yêu thầm.
Một người mới tình một đêm với mình.
Cô không biết mình nên khâm phục mình hay là Thẩm Lạc nữa.
Nhưng mà dạo này cô cảm thấy, anh không có lạnh lùng như lúc trước nữa.
Buổi tối, Bắc Vũ và Giang Việt mang một đống da về công ty. Vì lúc về đến nơi đã muộn, nên trong công ty chẳng còn ai. Bởi vậy dỡ hàng thuộc về Giang Việt. Nhưng mà Giang Việt mới bê được hai thùng về kho hàng, thì đã nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó anh ta túm lấy chìa khóa xe của Bắc Vũ rồi chạy đi mất.
Bắc Vũ không cần nghĩ cũng biết là ai gọi.
Cái người mà chỉ cần gọi một phát, là Giang Việt lập tức chạy tới thì chỉ có mỗi cô tình nhân trong mộng Lý Nhu của anh ta thôi.
Bắc Vũ lắc đầu thở dài. Trời bắt đầu nổi gió, chắc là sắp mưa rồi. Cô vội vàng xắn tay áo lên bê hàng.
Một người bê tận một trăm chiếc thùng giấy cũng không phải chuyện đơn giản. Nhưng nếu cứ để đó mà bị dính mưa thì càng phiền phức hơn.
Bắc Vũ vừa mắng Giang Việt vừa trèo lên xe.
Khi cô đang ôm một chiếc thùng, chuẩn bị xuống xe, thì lại bị Thẩm Lạc bê đi mất.
– Không... Không cần đâu ạ!
Bắc Vũ bất ngờ, sau đó mới nhận ra là Thẩm Lạc muốn giúp cô.
Nhưng mà Thẩm Lạc lại không để ý đến cô. Anh chỉ nói:
– Để anh bê cho!
– Như vậy thì ngại lắm.
Loại nhiệt tình này không hợp với vẻ lạnh lùng của anh đâu!
Thẩm Lạc nói:
– Phi Thuyền Nhỏ ngủ rồi. Anh đang định đi chạy bộ. Bây giờ bê cái này cũng giống nhau.
– Vậy thì cảm ơn anh nhé!
Nói xong thì cô lại quay lại bê một cái thùng khác.
Thẩm Lạc quay lại nhìn cô:
– Em đi xuống đi. Một mình anh bê là đủ rồi.
– Hả?
– Xuống dưới đi!
– Vâng!
Mặc dù Bắc Vũ cảm thấy hơi kì lạ, nhưng cô vẫn xuống xe theo lời anh, rồi dẫn anh vào kho hàng.
Mỗi lần Thẩm Lạc bê ba thùng. Đi qua đi lại hơn mấy chục lần. Khi anh đang bê hai chiếc thùng cuối cùng, thì trời đổ mưa.
Mặc dù Bắc Vũ không bê, nhưng cô vẫn luôn sắp xếp hàng ở trong kho. Khi nghe thấy tiếng mưa rơi, thì thở phào một cái, rồi vội vàng đi lấy nước cho Thẩm Lạc.
– Phiền anh quá!
Thẩm Lạc uống một ngụm rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Bắc Vũ cầm lon bia lên uống một ngụm lớn. Sau đó cô nói:
– Giang Nhị Cẩu chết tiệt. Nếu không có anh thì bọn em tổn thất lớn rồi.
– Tiện tay mà.
Bắc Vũ nhìn anh. Càng nhìn cô càng cảm thấy anh cũng dễ gần. Vì vậy cô giơ lon bia lên:
– Anh có uống không?
Thẩm Lạc gật đầu:
– Cho anh một lon đi!
Bắc Vũ cười rồi đi vào phòng. Cô ôm tất cả mọi lon bia trong tủ lạnh ra:
– Đây là hàng Giang Nhị Cậu tích trữ. Tối nay chúng ta tiêu diệt hết chỗ này đi.
Thẩm Lạc cong môi lên, lộ ra một loại biểu tình gần giống với mỉm cười.
Nhưng vì nó quá nhanh nên Bắc Vũ cũng không rõ là anh có cười hay không nữa. Nhưng mà cái này không quan trọng. Quan trọng là Thẩm Lạc đã gật đầu đồng ý với kế hoạch của cô rồi.
Bắc Vũ thích uống bia, nhưng tửu lượng của cô lại rất dở. Cô chỉ cần uống mấy lon là sẽ say.
Mà cô còn thích vừa uống bia vừa nói chuyện nữa.
Thẩm Lạc uống rất chậm, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô. Sau khi nghe cô nói một đống linh tinh, thì anh đột nhiên mở miệng:
– Hôm qua em đi xem mắt hả?
– Đúng vậy!
– Kết quả thế nào?
Bắc Vũ xua tay:
– Anh đừng nhắc tới nữa. Cái người mà em gặp chính là người đã hại em bị mọi người hiểu lầm hồi cấp ba. Nhưng mà tên kia bây giờ trông rất lịch sự, khác hẳn ngày xưa rồi.
– Vậy à? Vậy em định hẹn hò với cậu ta hả?
Bắc Vũ đã hơi say, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mê ly. Cô nhìn anh, rồi lại nhìn xung quanh, sau đó đặt một ngón tay lên môi, nói thầm:
– Em nói với anh nhé. Em đi xem mắt là do bị mẹ em ép. Anh không biết bị phụ huynh giục cưới đáng sợ thế nào đâu. Vì giảm bớt phiền toái, nên em và Thiệu Vân Khê đã thương lượng với nhau là sẽ giả vờ hẹn hò, để bố mẹ không giục nữa.
Thẩm Lạc nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, cổ họng hơi động. Một lát sau anh mới hỏi tiếp:
– Vậy em không muốn kết hôn hả?
– Không muốn. Việc này không nằm trong bản kế hoạch của em. Đàn ông chẳng có ai tốt cả. Được rồi, em cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Nhưng em không muốn tốn sức vào một cuộc hôn nhân mờ mịt không thú vị.
Cô vỗ ngực một cái rồi nói tiếp:
– Khi nào có nhu cầu sinh lý, thì tìm một anh chàng đẹp trai làm bạn tình. Còn nếu lúc đó em có tiền thì em bao nuôi mấy ngôi sao luôn. Ha ha ha ha!
Thẩm Lạc nhìn cô:
– Vậy hả?
Bắc Vũ gật đầu:
– Đúng vậy! Dù sao em cũng không muốn yêu đương, càng không muốn kết hôn. Ở cái xã hội này thì không nên nói đến chuyện tình cảm. Anh có thấy Giang Nhị Cẩu không? Anh ấy và hoa khôi lớp anh dây dưa mười mấy năm rồi. Bây giờ người ta sắp lấy chồng rồi, mà gọi một cái anh ấy lại chạy tới. Chẳng biết yêu thương bản thân gì cả. Em không muốn trở thành người như anh ấy. Em muốn là một Bắc Vũ không sợ đao kiếm...
Cô nói xong thì nằm đó ngủ mất.
– Không đợi em cái gì cơ? Phi Thuyền Nhỏ buồn bã nói:
– Chú Nhị Cẩu nói là chị có bạn trai rồi. Vậy chị không đợi em nữa hả?
Chú Nhị Cẩu?
Giang Việt:...
Bắc Vũ bật cười:
– Giang Nhị Cẩu, anh nói bậy bạ gì đó hả?
Giang Việt cười:
– Anh thấy mẹ em nói là chiều nay em đi xem mắt. Lúc nãy lại thấy em đi về cùng thằng nhóc đẹp trai kia. Lại còn cười nói rất vui vẻ. Anh đã bấm đốt ngón tay rồi. Lần này có thể thành đấy.
Bắc Vũ liếc anh ta một cái:
– Anh nói như kiểu em đi xem mặt là kết hôn được ngay ý.
Cô nhìn bộ bài trên bàn, ngáp một cái rồi nói:
– Mọi người đang đánh bài hả? Vậy em đi làm việc nốt đây, không làm phiền mọi người nữa.
Thẩm Lạc kéo Phi Thuyền Nhỏ:
– Muộn rồi, bố dẫn con về đi ngủ.
Giang Việt "ơ" một tiếng:
– Cứ đi vậy hả? Ván này đã chơi xong đâu!
Phi Thuyền Nhỏ vẫy tay với Giang Việt, rồi than thở:
– Chú Nhị Cẩu, chị có bạn trai rồi. Cháu thất tình rồi. Cháu rất buồn, không còn tâm trạng để chơi với chú nữa. Mai cháu sang chơi với chú sau nhé!
Bắc Vũ bật cười. Đợi hai bố con Phi Thuyền Nhỏ đi qua chỗ cô, thì cô giơ tay xoa đầu cậu bé, rồi đưa cho cậu bé một thanh socola.
Phi Thuyền Nhỏ nhận được socola thì mặt mày hớn hở. Cậu bé vui vẻ nói:
– Bây giờ hết buồn rồi!
Bắc Vũ lắc đầu. Dưới ánh đèn ngủ mơ hồ, cô liếc sang phía Thẩm Lạc. Vẻ mặt anh rất căng thẳng, nhưng cũng không biểu lộ ra điều gì.
Mặc dù cô chưa thấy anh cười bao giờ, nhưng vẻ mặt hiện tại của anh còn lạnh hơn cả mọi ngày. Có lẽ anh gặp phải chuyện gì đó, nếu không anh sẽ không sang đây chơi bài với Giang Việt.
Cô đi theo hai bố con, tiễn họ xuống dưới nhà. Cô nghĩ một lát rồi nhẹ nhàng nói:
– Chúc anh ngủ ngon!
Phi Thuyền Nhỏ nhân lúc bố không chú ý, liền nhét miếng socola vào miệng. Thẩm Lạc trông thấy nhưng cũng không nói gì. Anh chỉ quay sang hỏi Bắc Vũ:
– Trưa mai ăn gì?
Bắc Vũ thấy bất ngờ. Không ngờ anh lại quan tâm đến bữa trưa như vậy. Sau đó cô mới nhún vai cười:
– Sao cũng được. Anh ăn gì thì em ăn đó. Dù sao cũng chỉ thêm một bộ bát đũa thôi mà.
Thẩm Lạc gật đầu, rồi lại hỏi:
– Em có kiêng món gì không?
Giọng anh rất nghiêm túc làm Bắc Vũ bắt đầu nghi ngờ ăn trưa là một việc vô cùng quan trọng.
Dù vậy nhưng cô cũng vội vàng lắc đầu:
– Không có, em không kiêng kị gì hết.
– Ừ.
Bắc Vũ nhìn anh một lúc nhưng không nhận ra điều gì lạ thường cả. Một lát sau cô mới đưa cho Thẩm Lạc mấy tờ tiền:
– Em đưa tiền ăn cho anh trước, không em lại quên mất.
Thẩm Lạc không nhận mà nói:
– Sau này nói.
Bắc Vũ hỏi:
– Vậy trả theo tháng hả?
Thẩm Lạc im lặng một lát:
– Nói sau.
Bắc Vũ tức tối bỏ tiền vào trong ví. Cô luôn cảm thấy không khí hiện tại rất kỳ lạ. Vì vậy cô vừa xoa đầu Phi Thuyền Nhỏ vừa tỏ vẻ rất thoải mái:
– Sau này không cần ăn đồ ăn bên ngoài nữa rồi. Cảm ơn hai bố con nhé.
Thẩm Lạc và Phi Thuyền Nhỏ cùng trả lời cô:
– Không cần cảm ơn.
Bắc Vũ:...
Hơn mười một giờ sáng hôm sau, Bắc Vũ vừa làm xong việc thì Phi Thuyền Nhỏ đã hào hứng chạy vào báo cáo với cô:
– Chị ơi. Bố mua nhiều đồ ăn ngon lắm!
– Thế hả?
Bắc Vũ nghĩ một lát rồi nói:
– Chúng ta đi rửa rau giúp bố em đi!
Một người ăn chùa đúng cách là phải biết chủ động làm một số việc vặt.
Khi cô sang đến nơi, thì đã thấy Thẩm Lạc đang chuẩn bị nấu cơm rồi.
Bắc Vũ hỏi:
– Có cần em giúp gì không?
Thẩm Lạc quay đầu nhìn cô:
– Không cần.
Bắc Vũ đi vào đứng bên cạnh anh. Khi thấy chỗ nguyên liệu nấu ăn trên bàn thì kinh ngạc:
– Nhiều vậy hả? Sao cái gì anh cũng biết hết thế? Vừa học giỏi, chụp ảnh giỏi, ngay cả nấu ăn cũng giỏi nữa. Vợ cũ của anh nhất định sẽ hối hận!
Cô nói xong mới nhận ra là mình đã lỡ lời.
Phi Thuyền Nhỏ chỉ nói là không có mẹ. Như vậy thì Thẩm Lạc có vợ cũ hay không, vợ cũ mất rồi, hay là họ ly hôn thì không ai biết.
Bây giờ mình lại dùng hai từ "vợ cũ" thì không thích hợp lắm.
Nhưng mà cũng như cô từng nói, Thẩm Lạc rất giỏi. Nhưng mà gả cho một vị thiên tài ít nói, không biểu lộ cảm xúc, suy nghĩ thế này, thì cuộc sống sẽ không thể bình thường được nữa.
Chắc cũng vì vậy mà anh trở thành ông bố độc thân nhỉ?
Thẩm Lạc quay sang nhìn cô. Mặc dù trên mặt anh không có biểu tình gì, nhưng ánh mắt tối om, sâu thẳm làm Bắc Vũ cảm thấy mất tự nhiên. Cô cười gượng một tiếng rồi nói sang chuyện khác:
– Có cần rửa gì không ạ?
– Anh chưa kết hôn, không có vợ cũ.
– Hả?
Cho nên là có con trước khi cưới, sinh con xong liền chia tay hả?
Bắc Vũ biết chuyện thế này ở nước ngoài có rất nhiều. Cô cũng không phải người nhiều chuyện, vì vậy cô chỉ "ồ" một cái rồi đi rửa rau.
Hai người đứng cạnh nhau, một người rửa rau, một người xắt đồ ăn.
Hai người không nói gì nữa, làm cả căn phòng trở nên yên tĩnh.
Bắc Vũ lặng lẽ nhìn người bên cạnh. Anh hơi cúi đầu, sống mũi rất cao, gò má anh tuần. Ngay cả vẻ nghiêm túc lúc xắt thức ăn cũng làm anh đẹp hơn mọi ngày.
Ánh mắt của cô chuyển sang tay anh.
Ngón tay anh rất đẹp. Động tác xắt thức ăn của anh cũng rất đẹp.
Thật ra thì lúc trước cô không dám nghĩ tới cảnh Thẩm Lạc nấu ăn đâu. Nhưng mà bây giờ nhìn anh đứng trong bếp nấu ăn, cô lại thấy rất hòa hợp.
Nghĩ đến đây cô lại cảm thấy tình huống hiện tại hơi mờ ám.
Một cô bạn đại học của cô từng than vãn là, chỉ cần nghĩ đến cảnh bạn trai mình từng nấu ăn cùng bạn gái cũ là cô ấy lại không chịu nổi. Vì theo cô ấy thấy, hai người cùng nhau nấu ăn còn đáng sợ hơn cả việc lên giường.
Mà hiện tại cô đang nấu ăn cùng một anh chàng.
Bắc Vũ nghĩ tới đây thì lập tức rùng mình. Cô rửa rau xong thì vội vàng lau tay rồi nói:
– Em ra đi chơi với Phi Thuyền Nhỏ nhé. Không ở đây làm phiền anh nữa.
Thẩm Lạc gật đầu, nhíu mày nhìn theo bóng lưng cô.
Thẩm Lạc nấu ăn rất nhanh. Chỉ nửa tiếng sau, năm mặn một canh đã ra lò.
Hai mắt Bắc Vũ sáng bừng lên khi nhìn thấy cua xào cay, cá sóc chua ngọt, ngó sen xào, canh rau mầm, và cả món canh nấm nấu trong nồi đất trên bàn ăn.
– Tay nghề của anh không khác nào đầu bếp luôn.
Phi Thuyền Nhỏ mím môi:
– Em thích ăn món bố làm nhất đấy.
Thẩm Lạc đưa cơm cho cô và Phi Thuyền Nhỏ xong mới nói:
– Em không thích món gì thì cứ nói, để mai anh đổi món khác.
– Không có đâu!
Cô nhìn những món ăn trên bàn, rồi lại nhớ tới những hộp cơm ở quán. Đúng là mừng đến mức suýt khóc luôn. Đột nhiên cô lại nhớ tới vóc người của mình nên nói đùa:
– Em mà ăn cùng bố con anh một thời gian, chắc phải tăng lên vài cân mất.
Vì cô làm người mẫu ảnh, nên cô rất chú ý tới vóc dáng. Mặc dù để có vóc dáng đẹp thì phải tập thể dục, nhưng vẫn phải chú ý đến việc ăn uống nữa.
Thẩm Lạc ngẩng đầu lên nhìn cô:
– Em béo thêm một chút nữa sẽ càng đẹp.
Bắc Vũ cười:
– Vậy bây giờ em không đẹp hả?
Đây chỉ là một câu nói đùa thôi, không ngờ Thẩm Lạc lại trả lời rất nghiêm túc:
– Cũng đẹp.
Lần này đến lượt Bắc Vũ ngơ ngẩn. Cô không tin được là Thẩm Lạc khen cô đẹp.
Nếu không phải là mặt anh vẫn bình thản, thì cô còn tưởng là anh đang chơi trò mờ ám với cô đấy.
Cũng may Phi Thuyền Nhỏ đã phá vỡ sự lúng túng của Bắc Vũ:
– Em thấy chị đẹp nhất mà!
Bắc Vũ bật cười:
– Cảm ơn bé ngoan nhé!
Cô đang nói thì chuông điện thoại của cô lại vang lên.
Cô nhìn tên người gọi rồi bấm nghe:
– Bạn Thiệu Vân Khê có việc gì sao?
– Trưa nay tớ có việc ở gần chỗ cậu, nên gọi cho cậu xem cậu có rảnh không ra đây ăn cơm với tớ.
Bắc Vũ cười:
– Cậu mà gọi sớm hơn một chút thì còn được. Bây giờ tớ đang ăn rồi.
Thiệu Vân Khê cười:
– Tớ gọi hỏi thử thôi. Nếu cậu ăn rồi thì tớ không làm phiền nữa nhé. À, mai cậu có bận gì không? Tớ mới về đây không lâu, lại chẳng quen ai cả, nên muốn rủ cậu đi chơi.
Bắc Vũ nhớ ra mai là thứ bảy:
– Tớ có lịch đi leo núi giả rồi.
– Được đó. Lâu lắm rồi tớ chưa đi.
– Vậy được, mai gặp ở đó nhé.
Cô nghe điện thoại xong thì mới phát hiện ra Thẩm Lạc đang nhìn cô.
Cô mỉm cười:
– Một người bạn cũ hẹn em đi leo núi giả.
Thẩm Lạc gật đầu:
– Mai anh cũng định cho Phi Thuyền Nhỏ đi chơi. Đi cùng nhé?
Bắc Vũ cười:
– Được chứ!
Phi Thuyền Nhỏ:
– Ơ! Bố bảo là mai cho con đi thủy cung chơi cơ mà!
Thẩm Lạc nói:
– Sáng đi leo núi giả, chiều đi thủy cung.
Phi Thuyền Nhỏ gật đầu:
– Hóa ra là vậy!
Sau khi ăn xong, Bắc Vũ đi về nhà.
Cô nằm trên ghế nghỉ ngơi rồi lại cảm thấy hoang đường.
Không ngờ cô lại có thể bình tĩnh ngồi ăn cơm với Thẩm Lạc đấy.
Một người mình từng yêu thầm.
Một người mới tình một đêm với mình.
Cô không biết mình nên khâm phục mình hay là Thẩm Lạc nữa.
Nhưng mà dạo này cô cảm thấy, anh không có lạnh lùng như lúc trước nữa.
Buổi tối, Bắc Vũ và Giang Việt mang một đống da về công ty. Vì lúc về đến nơi đã muộn, nên trong công ty chẳng còn ai. Bởi vậy dỡ hàng thuộc về Giang Việt. Nhưng mà Giang Việt mới bê được hai thùng về kho hàng, thì đã nhận được một cuộc điện thoại. Sau đó anh ta túm lấy chìa khóa xe của Bắc Vũ rồi chạy đi mất.
Bắc Vũ không cần nghĩ cũng biết là ai gọi.
Cái người mà chỉ cần gọi một phát, là Giang Việt lập tức chạy tới thì chỉ có mỗi cô tình nhân trong mộng Lý Nhu của anh ta thôi.
Bắc Vũ lắc đầu thở dài. Trời bắt đầu nổi gió, chắc là sắp mưa rồi. Cô vội vàng xắn tay áo lên bê hàng.
Một người bê tận một trăm chiếc thùng giấy cũng không phải chuyện đơn giản. Nhưng nếu cứ để đó mà bị dính mưa thì càng phiền phức hơn.
Bắc Vũ vừa mắng Giang Việt vừa trèo lên xe.
Khi cô đang ôm một chiếc thùng, chuẩn bị xuống xe, thì lại bị Thẩm Lạc bê đi mất.
– Không... Không cần đâu ạ!
Bắc Vũ bất ngờ, sau đó mới nhận ra là Thẩm Lạc muốn giúp cô.
Nhưng mà Thẩm Lạc lại không để ý đến cô. Anh chỉ nói:
– Để anh bê cho!
– Như vậy thì ngại lắm.
Loại nhiệt tình này không hợp với vẻ lạnh lùng của anh đâu!
Thẩm Lạc nói:
– Phi Thuyền Nhỏ ngủ rồi. Anh đang định đi chạy bộ. Bây giờ bê cái này cũng giống nhau.
– Vậy thì cảm ơn anh nhé!
Nói xong thì cô lại quay lại bê một cái thùng khác.
Thẩm Lạc quay lại nhìn cô:
– Em đi xuống đi. Một mình anh bê là đủ rồi.
– Hả?
– Xuống dưới đi!
– Vâng!
Mặc dù Bắc Vũ cảm thấy hơi kì lạ, nhưng cô vẫn xuống xe theo lời anh, rồi dẫn anh vào kho hàng.
Mỗi lần Thẩm Lạc bê ba thùng. Đi qua đi lại hơn mấy chục lần. Khi anh đang bê hai chiếc thùng cuối cùng, thì trời đổ mưa.
Mặc dù Bắc Vũ không bê, nhưng cô vẫn luôn sắp xếp hàng ở trong kho. Khi nghe thấy tiếng mưa rơi, thì thở phào một cái, rồi vội vàng đi lấy nước cho Thẩm Lạc.
– Phiền anh quá!
Thẩm Lạc uống một ngụm rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
Bắc Vũ cầm lon bia lên uống một ngụm lớn. Sau đó cô nói:
– Giang Nhị Cẩu chết tiệt. Nếu không có anh thì bọn em tổn thất lớn rồi.
– Tiện tay mà.
Bắc Vũ nhìn anh. Càng nhìn cô càng cảm thấy anh cũng dễ gần. Vì vậy cô giơ lon bia lên:
– Anh có uống không?
Thẩm Lạc gật đầu:
– Cho anh một lon đi!
Bắc Vũ cười rồi đi vào phòng. Cô ôm tất cả mọi lon bia trong tủ lạnh ra:
– Đây là hàng Giang Nhị Cậu tích trữ. Tối nay chúng ta tiêu diệt hết chỗ này đi.
Thẩm Lạc cong môi lên, lộ ra một loại biểu tình gần giống với mỉm cười.
Nhưng vì nó quá nhanh nên Bắc Vũ cũng không rõ là anh có cười hay không nữa. Nhưng mà cái này không quan trọng. Quan trọng là Thẩm Lạc đã gật đầu đồng ý với kế hoạch của cô rồi.
Bắc Vũ thích uống bia, nhưng tửu lượng của cô lại rất dở. Cô chỉ cần uống mấy lon là sẽ say.
Mà cô còn thích vừa uống bia vừa nói chuyện nữa.
Thẩm Lạc uống rất chậm, ánh mắt anh vẫn dõi theo cô. Sau khi nghe cô nói một đống linh tinh, thì anh đột nhiên mở miệng:
– Hôm qua em đi xem mắt hả?
– Đúng vậy!
– Kết quả thế nào?
Bắc Vũ xua tay:
– Anh đừng nhắc tới nữa. Cái người mà em gặp chính là người đã hại em bị mọi người hiểu lầm hồi cấp ba. Nhưng mà tên kia bây giờ trông rất lịch sự, khác hẳn ngày xưa rồi.
– Vậy à? Vậy em định hẹn hò với cậu ta hả?
Bắc Vũ đã hơi say, hai gò má đỏ bừng, ánh mắt mê ly. Cô nhìn anh, rồi lại nhìn xung quanh, sau đó đặt một ngón tay lên môi, nói thầm:
– Em nói với anh nhé. Em đi xem mắt là do bị mẹ em ép. Anh không biết bị phụ huynh giục cưới đáng sợ thế nào đâu. Vì giảm bớt phiền toái, nên em và Thiệu Vân Khê đã thương lượng với nhau là sẽ giả vờ hẹn hò, để bố mẹ không giục nữa.
Thẩm Lạc nhìn ánh mắt mờ mịt của cô, cổ họng hơi động. Một lát sau anh mới hỏi tiếp:
– Vậy em không muốn kết hôn hả?
– Không muốn. Việc này không nằm trong bản kế hoạch của em. Đàn ông chẳng có ai tốt cả. Được rồi, em cũng chẳng phải người tốt đẹp gì. Nhưng em không muốn tốn sức vào một cuộc hôn nhân mờ mịt không thú vị.
Cô vỗ ngực một cái rồi nói tiếp:
– Khi nào có nhu cầu sinh lý, thì tìm một anh chàng đẹp trai làm bạn tình. Còn nếu lúc đó em có tiền thì em bao nuôi mấy ngôi sao luôn. Ha ha ha ha!
Thẩm Lạc nhìn cô:
– Vậy hả?
Bắc Vũ gật đầu:
– Đúng vậy! Dù sao em cũng không muốn yêu đương, càng không muốn kết hôn. Ở cái xã hội này thì không nên nói đến chuyện tình cảm. Anh có thấy Giang Nhị Cẩu không? Anh ấy và hoa khôi lớp anh dây dưa mười mấy năm rồi. Bây giờ người ta sắp lấy chồng rồi, mà gọi một cái anh ấy lại chạy tới. Chẳng biết yêu thương bản thân gì cả. Em không muốn trở thành người như anh ấy. Em muốn là một Bắc Vũ không sợ đao kiếm...
Cô nói xong thì nằm đó ngủ mất.
Danh sách chương