"Sao vậy".
Lâm Vũ ngồi trên đùi của Trình Hạo, hai tay vòng qua cổ anh, thắc mắc hỏi. Từ lúc Kỳ Dương rời đi anh vẫn luôn giữ trầm mặc như vậy, không nói một lời, ánh mắt trầm tư giống như có điều suy nghĩ. Trình Hạo chôn cằm ở hõm vai cô, hít hà mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, lại nhìn cô đang chăm chú nhìn mình, lúc này mới thở dài một hơi
"Vật nhỏ, em thật sự không biết Kỳ Dương kia đối với em.... ..... thôi vậy". Trình Hạo nói một nửa rồi ngừng lại, nhìn biểu hiện của cô, không cần hỏi nữa cũng biết là cô chẳng chút nào nhận ra. Ánh mắt tên đó nhìn cô giống hệt như ánh mắt anh nhìn cô, thiếu đi một phần tự tin lại thêm vào một phần gần như sùng kính, anh chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra. Vậy mà cô nhóc này, Trình Hạo cố nén một tiếng thở dài, cô thực sự không biết bản thân có bao nhiêu tốt đẹp, có bao nhiêu mê người hay sao.
"Anh hai, em phát hiện dạo này anh rất hay suy nghĩ nhiều nhé, như thế chóng già lắm đó". Lâm Vũ cụng một cái ở trán anh, nhoẻn miệng cười, tinh nghịch nói. Trình Hạo đan năm ngón tay mình vào năm ngón tay cô, kỳ lạ là nghe cô đùa như vậy lại không cười, đầu hơi hơi ngẩng lên đối diện với cô, cực kì nghiêm túc mở miệng
"Vật nhỏ, anh cũng cảm thấy mình sắp điên rồi. Em tốt đẹp như vậy, lúc nào cũng có kẻ nhòm ngó. Tên Kỳ Dương kia giúp em đến 5 năm, anh lại không thể. Tiểu Vũ, anh... giống như có chút ghen tị....anh...."
Trình Hạo không nói được nữa, đôi môi đang mấp máy của anh trong nháy mắt bị đôi môi mềm mại của cô chặn lại, hai hàng mi vừa dài vừa cong của cô cọ vào mặt anh ngưa ngứa. Lâm Vũ chỉ chạm nhẹ rồi buông ra, rồi lại chạm nhẹ, hai tay bưng lấy mặt anh, cứ như thế mấy lần ấn môi xuống khiến Trình Hạo ngỡ ngàng.
"Hạo, anh chỉ cần như vậy ở bên cạnh em, đó đã là sự giúp đỡ tốt nhất rồi". Dứt lời lại hạ môi xuống, hôn ở trên mí mắt, trên má, trên môi anh, thì thào : " Anh là người đầu tiên, người cuối cùng và cũng là người duy nhất có thể làm như vậy với em. Em cũng chỉ cho phép anh được làm vậy với một mình em, như vậy, có đủ hay không"
Trình Hạo hơi ngẩn người nghe cô nói, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô cười rất tươi, rất dịu dàng, ánh mắt trong vắt giống như có vô vàn tia sáng nhu hòa bao lấy anh, vuốt ve trái tim bất ổn của anh. Anh cuối cùng không nhịn được cười một tiếng, đem cả người cô ôm vào lòng thật chặt giống như muốn khảm cô vào thân thể mình, từ trong miệng bật ra
"Đủ"
Anh cọ má mình vào mái tóc của cô, không ngừng lặp lại
"Đủ rồi. Vật nhỏ. Đủ rồi. Cảm ơn em"
Lâm Vũ thỏa mãn ôm lấy anh, mỉm cười mãn nguyện
"Hạo, chờ cho mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta sẽ sống một cuộc sống thật tốt, thật hạnh phúc, em hứa đấy"
....
Diệp Vấn bị giam lỏng để điểu tra. Điều đầu tiên ông ta làm chính là tìm cách liên lạc với Nghiêm Tố Thu nhằm hi vọng được giúp đỡ nhưng đáng thất vọng là thủ hạ của ông ta tìm khắp mọi nới vẫn không tìm được tung tích của bà ta, giống như bà ta đã thực sự bốc hơi khỏi cuộc đời. Lần này, Diệp Vấn bắt đầu thực sự cảm thấy lo sợ. Nghiêm Kiệt sẽ không giúp ông ta, Diệp Vấn hiểu rõ điều đó, mặc dù Nghiêm Ái nói sẽ tìm cách nhưng ông thực sự không hi vọng nhiều. Nếu như không tìm được Nghiêm Tố Thu, ông ta thực sự liền xong đời.
Ba ngày sau, phiên tòa xét thẩm mở ra, Lâm Vũ, Trình Hạo, Kỳ Dương, Linda, Lâm Phong, Lâm Khải đều đến tham dự, Lâm Vũ là muốn tận mắt nhìn thấy Diệp Vấn bị tống vào tù, chỉ khi đó, cô mới cảm thấy nút nắt bao năm cuối cùng cũng được cởi bỏ. Diệp Vấn bị hai người áp giải ra trước tòa, khi nhìn thấy Kỳ Dương và Lâm Vũ ông ta không nhịn được chửi phá lên, muốn thoát khỏi vòng vây để chạy về phía họ lại bị bảo an giữ lại. Phiên tòa rốt cuộc bắt đầu, những chứng cứ Lâm Vũ gửi đến quá mức xác thực, lại được thu thập qua nhiều năm, Diệp Vấn xem từng cái từng cái, sắc mặt biến thành trắng rồi lại thành xanh, Nghiêm Kiệt tức giận trực tiếp bỏ về, những người đến xem kiện cũng kịch liệt chửi rủa, không thể ngờ vị thư ký mà họ vốn tin tưởng lại ăn chặn nhiều tiền của dân như vậy. Diệp Vấn bị phán án tù chung thân, ông ta không nhịn được ngã ngồi xuống đất, ánh mắt đờ đẫn, trong thoáng chốc giống như bị rút hết sức lực, già đi cả chục tuổi. Lâm Vũ bình thản đứng nhìn ở một góc, ánh mắt trong suốt không một chút dao động, không có hối hận, thậm chí cũng không có một chút thương hại. Với những gì ông ta đã làm, sự trừng phạt này, xứng đáng.
Hai ngày sau đó, Nghiêm Tố Thu và Diệp Tuyền trở về, chỉ là, có một việc khiến cho tất cả những kẻ đứng ngoài quan sát đều ngạc nhiên, hai người đó không hề ló mặt ra ngoài dù chỉ một chút. Tất cả đều xì xào bàn tán, dấy lên một làn sóng không nhỏ, duy chỉ có mấy người Lâm Vũ là giữ thái độ bình tĩnh. Cô thả hai mẹ con bà ta về không phải vì thương hại bà ta, Lâm Vũ cô không nhân từ như vậy, chỉ đơn giản, một người hai tay hai chân bị phế, mất đi khả năng nói chuyện, một kẻ bị điên, từ nay về sau, hai kẻ đó sống so với chết còn thống khổ hơn gấp nhiều lần.
Lâm Vũ đi trên đường cùng với Kỳ Dương và Linda, Trình Hạo có công việc phải giải quyết, Lâm Phong, Lâm Khải cũng đi theo giúp anh. Lâm Vũ cùng với Linda đi bên cạnh nhau, Kỳ Dương đi bên cạnh Lâm Vũ. Anh vốn muốn đi lui về phía sau lại bị Lâm Vũ kéo lên trước, cô nói, anh không phải thủ hạ, mà là bằng hữu khiến cho anh hơi ngượng ngùng, trong mắt lại không giấu được niềm vui. Linda vốn là người rất thoải mái, bằng hữu của Ella cũng là bằng hữu của cô, vì thế mà anh một câu tôi một câu nói chuyện cũng thực vui vẻ. Trời cũng đã mờ mờ tối, Lâm Vũ vốn là định cùng ba người đi siêu thị mua một ít thức ăn, chính mình đến tối sẽ đích thân nấu một bữa thật thịnh soạn để chào mừng Kỳ Dương, cũng là để kỉ niệm một ngày khá vui vẻ. Thế nhưng khi ba người vừa dừng chân trước một ngã tư, một cô gái không biết từ hướng nào chạy đến đâm sầm vào cô, trong miệng còn không ngừng phát âm bằng thứ tiếng anh ngượng nghịu
"Help.... help me...."
Lâm Vũ vốn tính cảnh giác rất cao, cũng không thích người khác động chạm vào mình, vì thế liền theo bản năng tránh sang một bên. Cũng ở một khắc đó, cảm nhận một tiếng xe gió truyền tới, Lâm Vũ chưa kịp suy nghĩ thì cả người đã có phản ứng trước, chân mạnh mẽ đá ra một quyền, đạp văng chiếc dao trong tay cô gái vừa mới lao tới kia. Linda và Kỳ Dương cũng phản ứng rất nhanh, mỗi người xử lý một kẻ đóng vai làm kẻ bắt cóc đi theo cô gái kia, đạp cả 2 tên ra xa. Ba người Lâm Vũ đứng sát gần nhau, cảnh giác nhìn hai tên chạy về phía cô gái kia. Cô gái kia kỳ lạ không bỏ trốn như Lâm Vũ tưởng, trên người cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực giống như một con khổng tước kiêu ngạo, mái tóc được vuốt thẳng lại để lộ một khuôn mặt xinh đẹp giống như con lai, cô ta nhìn thẳng vào Lâm Vũ, trên miệng để lộ một nụ cười hứng thú, có chút tà mị liếm liếm hai cánh môi đỏ mọng đầy đặn, một ngón tay chỉ thẳng vào Lâm Vũ đứng đối diện
"Cô là người mà Thần ca thích sao". Vừa nói, ánh mắt đảo qua Lâm Vũ một lượt từ trên xuống dưới, miệng nở nụ cười
"Không tệ, thân thủ cũng không tệ. Xem ra lần này tôi về đây một chuyến là quyết định đúng đắn"
Đúng lúc Lâm Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một chiếc cadillac phóng như bay về phía cô," két" một tiếng phanh gấp thể hiện sự vội vã của người đến. Dạ Thần giống như cơn gió từ trên xe gần như lao xuống trước mặt Lâm Vũ, hai tay mạnh mẽ nắm lấy vai cô, sau khi nhìn một lượt từ trên xuống thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như phản xạ che chắn cô ở sau lưng mình, cảnh giác nhìn vào cô gái đứng đối diện
"Nhu Mễ, cô rốt cuộc đang làm gì, tôi đã nói không được động đến cô ấy"
Cô gái kia nhìn thấy Lâm Vũ được Dạ Thần che chở ở sau thì mắt đẹp thoáng qua một tia sát khí, môi đỏ hơi hơi bĩu lên
"Thần ca, em đã nói rồi, anh là của em, tất cả những ai dám tán tỉnh anh em sẽ giúp anh loại sạch"
"Cô gái, chúng ta sẽ còn gặp lại đấy". Không đợi cho Dạ Thần kịp tức giận, Nhu Mễ quay sang Lâm Vũ cười nói một câu rồi nhanh chóng cùng thuộc hạ rời đi. Lâm Vũ nhìn bóng lưng của cô ta, mặc dù không biết rõ cô ta là ai nhưng cô biết, cô ta nói thật, trong mắt cô ta ẩn chứa sát khí nồng đậm giống như cô ta nói, chính là muốn đem cô loại bỏ. Linda lo lắng quay sang nhìn Lâm Vũ, ngay cả Kỳ Dương cũng không giấu nổi sự bất an trong mắt. Lâm Vũ ném cho hai người một ánh mắt trấn an, sau đó liền ghé vào tai Linda nói câu gì đó khiến cô hơi tái mặt, nhưng sau một lúc cũng gật đầu đồng ý. Lâm Vũ vào xe với Dạ Thần, mặc dù Lâm Vũ không chút e sợ, nhưng ít nhất, cô cần biết rõ chuyện gì đang diễn ra
"Em uống đi"
"Cảm ơn anh"
Lâm Vũ tựa người vào xe, uống một ngụm cafe Dạ Thần đưa tới, cảm nhận gió mát bên bờ sông thổi qua từng hồi. Cô thở một hơi, chầm chậm quay sang nhìn Dạ Thần đang ngồi đối diện, Dạ Thần biết, cô là đang đợi anh nói cho cô tất cả mọi chuyện. Dạ Thần uống một hớp cà phê, vị ngọt đắng tràn ngập trong miệng, lúc này anh mới mở miệng, nhàn nhạt nói
"Nhiên, em còn nhớ lần anh bỏ đi năm đó hay không". Đợi cho cô gật gật đầu, anh mới nói tiếp
"Có lẽ nên bắt nguồn từ gia đình anh. Ông nội của anh là một thương nhân lớn, nhưng bà nội anh lại là người Nhật, ba mẹ anh đều là người Trung. Ông nội gây dựng sự nghiệp từ khi còn rất trẻ, nhúng chân cả vào hắc đạo bạch đạo, có thể nói sống một đời không uổng phí. Vì bà nội mà ông chuyển hết gia tài của mình sang Nhật, cũng không quay trở lại Trung Quốc. Ba mẹ anh mất sớm...."
"Thần, em rất tiếc...em..."
Lâm Vũ hơi ngạc nhiên, từ trên xe đứng dậy đi tới trước mặt anh. Dạ Thần nhìn ánh mắt lo lắng của cô, chỉ cười cười, vỗ vỗ vai cô
"Không sao đâu, đó là chuyện xảy ra khi anh còn rất nhỏ. Anh hầu như còn không nhớ rõ nữa"
"Nhiên, hiện tại ông chỉ còn mình anh, lần đó anh sau nhiều năm như vậy mới trở về, cũng là vì ông"
"Cô gái kia là ai", nhìn thấy trong mắt Dạ Thần chứa chan tình cảm, Lâm Vũ giật mình vội vàng nói lảng sang chuyện khác
"Tên cô ta là Nhu Mễ. Nhiên, em phải cẩn thận cô ta, cô ta chính xác là một kẻ điên". Khi nhắc đến Nhu Mễ, ánh mắt Dạ Thần xẹt qua tia chán ghét không hề che giấu, anh nói với Lâm Vũ bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, ánh mắt ngưng trọng, ít nhất từ khi quen anh Lâm Vũ chưa từng thấy biểu hiện như vậy của anh.
"Cô ta bám theo anh từ năm 13 tuổi, có 4 cô gái từng muốn theo đuổi anh, chính tay cô ta giết sạch, 4 cô gái đó chết không toàn thây. Nhu gia là một gia tộc có truyền thống rất lâu đời, tài lực của họ rất mạnh, vì không muốn trực tiếp đối đầu với họ nên anh mới một mắt nhắm một mắt mở cho qua". Quan trọng nhất là, anh không hề có chút tình cảm nào với bốn cô gái kia cho nên mới có thể để cho Nhu Mễ tùy tiện làm bậy, còn hiện tại....Dạ Thần không dấu vết đảo mắt qua Lâm Vũ đang đứng trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt sáng ngời, trong vắt, đôi mắt ấy đã thu hút anh từ lần đầu tiên. Nhu Mễ kia, anh tuyệt đối sẽ không để cô ta tổn hại đến cô.
Lâm Vũ trầm tư suy nghĩ, cô biết rằng gia tộc của Thần không chỉ đơn giản như anh nói. Khí chất cao quý từ trên người anh tự nhiên như vậy giống như đã ăn sâu vào máu thịt, ngay cả cái giơ chân nhấc tay đều tỏ rõ sự gia giáo lịch thiệp. Còn về Nhu Mễ kia, nhớ tới khuôn mặt kiêu ngạo có chút điên cuồng của cô ta, Lâm Vũ hơi mím môi, cô không sợ, từ nhỏ đến lớn Lâm Vũ cô chưa từng biết sợ hãi là gì. Cô ta muốn làm gì, cô dêud hảo hảo tiếp đón. Chỉ là Lâm Vũ không tài nào ngờ tới, chính vì cô gái đó mà cô và người cô yêu nhất phải tách ra, chia cách trong suốt một thời gian dài.
Lâm Vũ ngồi trên đùi của Trình Hạo, hai tay vòng qua cổ anh, thắc mắc hỏi. Từ lúc Kỳ Dương rời đi anh vẫn luôn giữ trầm mặc như vậy, không nói một lời, ánh mắt trầm tư giống như có điều suy nghĩ. Trình Hạo chôn cằm ở hõm vai cô, hít hà mùi hương nhàn nhạt quen thuộc, lại nhìn cô đang chăm chú nhìn mình, lúc này mới thở dài một hơi
"Vật nhỏ, em thật sự không biết Kỳ Dương kia đối với em.... ..... thôi vậy". Trình Hạo nói một nửa rồi ngừng lại, nhìn biểu hiện của cô, không cần hỏi nữa cũng biết là cô chẳng chút nào nhận ra. Ánh mắt tên đó nhìn cô giống hệt như ánh mắt anh nhìn cô, thiếu đi một phần tự tin lại thêm vào một phần gần như sùng kính, anh chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra. Vậy mà cô nhóc này, Trình Hạo cố nén một tiếng thở dài, cô thực sự không biết bản thân có bao nhiêu tốt đẹp, có bao nhiêu mê người hay sao.
"Anh hai, em phát hiện dạo này anh rất hay suy nghĩ nhiều nhé, như thế chóng già lắm đó". Lâm Vũ cụng một cái ở trán anh, nhoẻn miệng cười, tinh nghịch nói. Trình Hạo đan năm ngón tay mình vào năm ngón tay cô, kỳ lạ là nghe cô đùa như vậy lại không cười, đầu hơi hơi ngẩng lên đối diện với cô, cực kì nghiêm túc mở miệng
"Vật nhỏ, anh cũng cảm thấy mình sắp điên rồi. Em tốt đẹp như vậy, lúc nào cũng có kẻ nhòm ngó. Tên Kỳ Dương kia giúp em đến 5 năm, anh lại không thể. Tiểu Vũ, anh... giống như có chút ghen tị....anh...."
Trình Hạo không nói được nữa, đôi môi đang mấp máy của anh trong nháy mắt bị đôi môi mềm mại của cô chặn lại, hai hàng mi vừa dài vừa cong của cô cọ vào mặt anh ngưa ngứa. Lâm Vũ chỉ chạm nhẹ rồi buông ra, rồi lại chạm nhẹ, hai tay bưng lấy mặt anh, cứ như thế mấy lần ấn môi xuống khiến Trình Hạo ngỡ ngàng.
"Hạo, anh chỉ cần như vậy ở bên cạnh em, đó đã là sự giúp đỡ tốt nhất rồi". Dứt lời lại hạ môi xuống, hôn ở trên mí mắt, trên má, trên môi anh, thì thào : " Anh là người đầu tiên, người cuối cùng và cũng là người duy nhất có thể làm như vậy với em. Em cũng chỉ cho phép anh được làm vậy với một mình em, như vậy, có đủ hay không"
Trình Hạo hơi ngẩn người nghe cô nói, mắt nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, cô cười rất tươi, rất dịu dàng, ánh mắt trong vắt giống như có vô vàn tia sáng nhu hòa bao lấy anh, vuốt ve trái tim bất ổn của anh. Anh cuối cùng không nhịn được cười một tiếng, đem cả người cô ôm vào lòng thật chặt giống như muốn khảm cô vào thân thể mình, từ trong miệng bật ra
"Đủ"
Anh cọ má mình vào mái tóc của cô, không ngừng lặp lại
"Đủ rồi. Vật nhỏ. Đủ rồi. Cảm ơn em"
Lâm Vũ thỏa mãn ôm lấy anh, mỉm cười mãn nguyện
"Hạo, chờ cho mọi chuyện ổn thỏa, chúng ta sẽ sống một cuộc sống thật tốt, thật hạnh phúc, em hứa đấy"
....
Diệp Vấn bị giam lỏng để điểu tra. Điều đầu tiên ông ta làm chính là tìm cách liên lạc với Nghiêm Tố Thu nhằm hi vọng được giúp đỡ nhưng đáng thất vọng là thủ hạ của ông ta tìm khắp mọi nới vẫn không tìm được tung tích của bà ta, giống như bà ta đã thực sự bốc hơi khỏi cuộc đời. Lần này, Diệp Vấn bắt đầu thực sự cảm thấy lo sợ. Nghiêm Kiệt sẽ không giúp ông ta, Diệp Vấn hiểu rõ điều đó, mặc dù Nghiêm Ái nói sẽ tìm cách nhưng ông thực sự không hi vọng nhiều. Nếu như không tìm được Nghiêm Tố Thu, ông ta thực sự liền xong đời.
Ba ngày sau, phiên tòa xét thẩm mở ra, Lâm Vũ, Trình Hạo, Kỳ Dương, Linda, Lâm Phong, Lâm Khải đều đến tham dự, Lâm Vũ là muốn tận mắt nhìn thấy Diệp Vấn bị tống vào tù, chỉ khi đó, cô mới cảm thấy nút nắt bao năm cuối cùng cũng được cởi bỏ. Diệp Vấn bị hai người áp giải ra trước tòa, khi nhìn thấy Kỳ Dương và Lâm Vũ ông ta không nhịn được chửi phá lên, muốn thoát khỏi vòng vây để chạy về phía họ lại bị bảo an giữ lại. Phiên tòa rốt cuộc bắt đầu, những chứng cứ Lâm Vũ gửi đến quá mức xác thực, lại được thu thập qua nhiều năm, Diệp Vấn xem từng cái từng cái, sắc mặt biến thành trắng rồi lại thành xanh, Nghiêm Kiệt tức giận trực tiếp bỏ về, những người đến xem kiện cũng kịch liệt chửi rủa, không thể ngờ vị thư ký mà họ vốn tin tưởng lại ăn chặn nhiều tiền của dân như vậy. Diệp Vấn bị phán án tù chung thân, ông ta không nhịn được ngã ngồi xuống đất, ánh mắt đờ đẫn, trong thoáng chốc giống như bị rút hết sức lực, già đi cả chục tuổi. Lâm Vũ bình thản đứng nhìn ở một góc, ánh mắt trong suốt không một chút dao động, không có hối hận, thậm chí cũng không có một chút thương hại. Với những gì ông ta đã làm, sự trừng phạt này, xứng đáng.
Hai ngày sau đó, Nghiêm Tố Thu và Diệp Tuyền trở về, chỉ là, có một việc khiến cho tất cả những kẻ đứng ngoài quan sát đều ngạc nhiên, hai người đó không hề ló mặt ra ngoài dù chỉ một chút. Tất cả đều xì xào bàn tán, dấy lên một làn sóng không nhỏ, duy chỉ có mấy người Lâm Vũ là giữ thái độ bình tĩnh. Cô thả hai mẹ con bà ta về không phải vì thương hại bà ta, Lâm Vũ cô không nhân từ như vậy, chỉ đơn giản, một người hai tay hai chân bị phế, mất đi khả năng nói chuyện, một kẻ bị điên, từ nay về sau, hai kẻ đó sống so với chết còn thống khổ hơn gấp nhiều lần.
Lâm Vũ đi trên đường cùng với Kỳ Dương và Linda, Trình Hạo có công việc phải giải quyết, Lâm Phong, Lâm Khải cũng đi theo giúp anh. Lâm Vũ cùng với Linda đi bên cạnh nhau, Kỳ Dương đi bên cạnh Lâm Vũ. Anh vốn muốn đi lui về phía sau lại bị Lâm Vũ kéo lên trước, cô nói, anh không phải thủ hạ, mà là bằng hữu khiến cho anh hơi ngượng ngùng, trong mắt lại không giấu được niềm vui. Linda vốn là người rất thoải mái, bằng hữu của Ella cũng là bằng hữu của cô, vì thế mà anh một câu tôi một câu nói chuyện cũng thực vui vẻ. Trời cũng đã mờ mờ tối, Lâm Vũ vốn là định cùng ba người đi siêu thị mua một ít thức ăn, chính mình đến tối sẽ đích thân nấu một bữa thật thịnh soạn để chào mừng Kỳ Dương, cũng là để kỉ niệm một ngày khá vui vẻ. Thế nhưng khi ba người vừa dừng chân trước một ngã tư, một cô gái không biết từ hướng nào chạy đến đâm sầm vào cô, trong miệng còn không ngừng phát âm bằng thứ tiếng anh ngượng nghịu
"Help.... help me...."
Lâm Vũ vốn tính cảnh giác rất cao, cũng không thích người khác động chạm vào mình, vì thế liền theo bản năng tránh sang một bên. Cũng ở một khắc đó, cảm nhận một tiếng xe gió truyền tới, Lâm Vũ chưa kịp suy nghĩ thì cả người đã có phản ứng trước, chân mạnh mẽ đá ra một quyền, đạp văng chiếc dao trong tay cô gái vừa mới lao tới kia. Linda và Kỳ Dương cũng phản ứng rất nhanh, mỗi người xử lý một kẻ đóng vai làm kẻ bắt cóc đi theo cô gái kia, đạp cả 2 tên ra xa. Ba người Lâm Vũ đứng sát gần nhau, cảnh giác nhìn hai tên chạy về phía cô gái kia. Cô gái kia kỳ lạ không bỏ trốn như Lâm Vũ tưởng, trên người cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực giống như một con khổng tước kiêu ngạo, mái tóc được vuốt thẳng lại để lộ một khuôn mặt xinh đẹp giống như con lai, cô ta nhìn thẳng vào Lâm Vũ, trên miệng để lộ một nụ cười hứng thú, có chút tà mị liếm liếm hai cánh môi đỏ mọng đầy đặn, một ngón tay chỉ thẳng vào Lâm Vũ đứng đối diện
"Cô là người mà Thần ca thích sao". Vừa nói, ánh mắt đảo qua Lâm Vũ một lượt từ trên xuống dưới, miệng nở nụ cười
"Không tệ, thân thủ cũng không tệ. Xem ra lần này tôi về đây một chuyến là quyết định đúng đắn"
Đúng lúc Lâm Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một chiếc cadillac phóng như bay về phía cô," két" một tiếng phanh gấp thể hiện sự vội vã của người đến. Dạ Thần giống như cơn gió từ trên xe gần như lao xuống trước mặt Lâm Vũ, hai tay mạnh mẽ nắm lấy vai cô, sau khi nhìn một lượt từ trên xuống thấy cô không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, giống như phản xạ che chắn cô ở sau lưng mình, cảnh giác nhìn vào cô gái đứng đối diện
"Nhu Mễ, cô rốt cuộc đang làm gì, tôi đã nói không được động đến cô ấy"
Cô gái kia nhìn thấy Lâm Vũ được Dạ Thần che chở ở sau thì mắt đẹp thoáng qua một tia sát khí, môi đỏ hơi hơi bĩu lên
"Thần ca, em đã nói rồi, anh là của em, tất cả những ai dám tán tỉnh anh em sẽ giúp anh loại sạch"
"Cô gái, chúng ta sẽ còn gặp lại đấy". Không đợi cho Dạ Thần kịp tức giận, Nhu Mễ quay sang Lâm Vũ cười nói một câu rồi nhanh chóng cùng thuộc hạ rời đi. Lâm Vũ nhìn bóng lưng của cô ta, mặc dù không biết rõ cô ta là ai nhưng cô biết, cô ta nói thật, trong mắt cô ta ẩn chứa sát khí nồng đậm giống như cô ta nói, chính là muốn đem cô loại bỏ. Linda lo lắng quay sang nhìn Lâm Vũ, ngay cả Kỳ Dương cũng không giấu nổi sự bất an trong mắt. Lâm Vũ ném cho hai người một ánh mắt trấn an, sau đó liền ghé vào tai Linda nói câu gì đó khiến cô hơi tái mặt, nhưng sau một lúc cũng gật đầu đồng ý. Lâm Vũ vào xe với Dạ Thần, mặc dù Lâm Vũ không chút e sợ, nhưng ít nhất, cô cần biết rõ chuyện gì đang diễn ra
"Em uống đi"
"Cảm ơn anh"
Lâm Vũ tựa người vào xe, uống một ngụm cafe Dạ Thần đưa tới, cảm nhận gió mát bên bờ sông thổi qua từng hồi. Cô thở một hơi, chầm chậm quay sang nhìn Dạ Thần đang ngồi đối diện, Dạ Thần biết, cô là đang đợi anh nói cho cô tất cả mọi chuyện. Dạ Thần uống một hớp cà phê, vị ngọt đắng tràn ngập trong miệng, lúc này anh mới mở miệng, nhàn nhạt nói
"Nhiên, em còn nhớ lần anh bỏ đi năm đó hay không". Đợi cho cô gật gật đầu, anh mới nói tiếp
"Có lẽ nên bắt nguồn từ gia đình anh. Ông nội của anh là một thương nhân lớn, nhưng bà nội anh lại là người Nhật, ba mẹ anh đều là người Trung. Ông nội gây dựng sự nghiệp từ khi còn rất trẻ, nhúng chân cả vào hắc đạo bạch đạo, có thể nói sống một đời không uổng phí. Vì bà nội mà ông chuyển hết gia tài của mình sang Nhật, cũng không quay trở lại Trung Quốc. Ba mẹ anh mất sớm...."
"Thần, em rất tiếc...em..."
Lâm Vũ hơi ngạc nhiên, từ trên xe đứng dậy đi tới trước mặt anh. Dạ Thần nhìn ánh mắt lo lắng của cô, chỉ cười cười, vỗ vỗ vai cô
"Không sao đâu, đó là chuyện xảy ra khi anh còn rất nhỏ. Anh hầu như còn không nhớ rõ nữa"
"Nhiên, hiện tại ông chỉ còn mình anh, lần đó anh sau nhiều năm như vậy mới trở về, cũng là vì ông"
"Cô gái kia là ai", nhìn thấy trong mắt Dạ Thần chứa chan tình cảm, Lâm Vũ giật mình vội vàng nói lảng sang chuyện khác
"Tên cô ta là Nhu Mễ. Nhiên, em phải cẩn thận cô ta, cô ta chính xác là một kẻ điên". Khi nhắc đến Nhu Mễ, ánh mắt Dạ Thần xẹt qua tia chán ghét không hề che giấu, anh nói với Lâm Vũ bằng giọng điệu vô cùng nghiêm túc, ánh mắt ngưng trọng, ít nhất từ khi quen anh Lâm Vũ chưa từng thấy biểu hiện như vậy của anh.
"Cô ta bám theo anh từ năm 13 tuổi, có 4 cô gái từng muốn theo đuổi anh, chính tay cô ta giết sạch, 4 cô gái đó chết không toàn thây. Nhu gia là một gia tộc có truyền thống rất lâu đời, tài lực của họ rất mạnh, vì không muốn trực tiếp đối đầu với họ nên anh mới một mắt nhắm một mắt mở cho qua". Quan trọng nhất là, anh không hề có chút tình cảm nào với bốn cô gái kia cho nên mới có thể để cho Nhu Mễ tùy tiện làm bậy, còn hiện tại....Dạ Thần không dấu vết đảo mắt qua Lâm Vũ đang đứng trước mặt, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, đôi mắt sáng ngời, trong vắt, đôi mắt ấy đã thu hút anh từ lần đầu tiên. Nhu Mễ kia, anh tuyệt đối sẽ không để cô ta tổn hại đến cô.
Lâm Vũ trầm tư suy nghĩ, cô biết rằng gia tộc của Thần không chỉ đơn giản như anh nói. Khí chất cao quý từ trên người anh tự nhiên như vậy giống như đã ăn sâu vào máu thịt, ngay cả cái giơ chân nhấc tay đều tỏ rõ sự gia giáo lịch thiệp. Còn về Nhu Mễ kia, nhớ tới khuôn mặt kiêu ngạo có chút điên cuồng của cô ta, Lâm Vũ hơi mím môi, cô không sợ, từ nhỏ đến lớn Lâm Vũ cô chưa từng biết sợ hãi là gì. Cô ta muốn làm gì, cô dêud hảo hảo tiếp đón. Chỉ là Lâm Vũ không tài nào ngờ tới, chính vì cô gái đó mà cô và người cô yêu nhất phải tách ra, chia cách trong suốt một thời gian dài.
Danh sách chương