Theo như lời Dạ Thần nói, biết được mối quan hệ của hai người Diệp Vấn cùng Nghiêm Ái hoàn toàn là ngoài dự đoán, mặc dù đoạn băng đó thực sự đúng là anh phải tốn không ít công sức mới có được. Khách sạn mà Diệp Vấn và Nghiêm Ái thường xuyên gặp nhau là khách sạn "riêng" của những cán bộ cấp cao, bên trong đều gài người của họ, bên ngoài được trang trí giống như một nhã gian, khi đi vào cũng sẽ tưởng họ đến dùng một bữa cơm chứ không có gì khác. Khi bọn họ đến sẽ có một người dẫn họ vào phòng riêng sau đó liền giúp họ canh chừng, tất cả đều là những thủ hạ trung thành nhất. Điều đó thực ra cũng không phải là lạ, những người đứng ở trên cao đó đâu phải ai ai cũng thanh liêm chính trực, trong tay có tiền, có quyền, ngẫu nhiên nuôi một vài tình nhân bên ngoài cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Người của Dạ Thần theo Diệp Vấn tới đây thì mất dấu, bên ngoài lại canh gác cực kì cẩn mật không thể lẻn vào được. Những người đến đây cũng rất thông minh, giả như chuyện của Diệp Vấn, ông ta sẽ đi bằng cửa trước, Nghiêm Ái sẽ đến bằng lối bí mật ở cửa sau, ăn mặc kín mít như vậy, thoạt nhìn tuyệt đối không giống như có quan hệ. Nếu như không phải Thần tìm cách gài người vào bên trong rồi dùng một số thủ đoạn khác, có lẽ Lâm Vũ cũng sẽ chẳng bao giờ biết được bí mật này.
Lần này, Lâm Vũ cũng đã lên kế hoạch thật tốt, chỉ cần người đó trả lời, tất cả đều có thể bắt đầu. Diệp Vấn, Nghiêm Tố Thu, các người đợi đó đi, nếu như động đến tôi, tôi còn có thể cho các người một đường sống.
Còn nếu như dám động đến mẹ tôi, như vậy, liền chờ đợi trừng phạt đi.
....
Chiều, gió mát thổi qua, trời có vẻ hơi âm u một chút, có vẻ như sắp có mưa lớn. Lâm Vũ bước lang thang trên đường, trên tay còn xách hai túi đồ lớn, anh hai hôm qua đột nhiên nói muốn ăn mì vằn thắn, cô hôm nay liền đi mua ít nguyên liệu làm cho anh ăn. Nghĩ đến đôi mắt màu hổ phách dịu dàng như nước, khóe môi cô không nhịn được kéo ra nụ cười, cô không biết rằng bộ dáng cô lúc này, đầu mắt đuôi mắt ẩn ẩn ý cười, hai má phơn phớt hồng, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ hạnh phúc giống như một đóa hoa nở rộ, cực kì chói mắt. Lâm Vũ vừa từ trường về, trên mặt vẫn đeo mặt nạ liền cứ thế đi mua đồ chưa có tháo xuống. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi bỗng dưng đổ chuông, Lâm Vũ chuyển hết đồ sang một tay rồi vội vàng bắt điện thoại
"Alo"
"Này. Em cũng thật là ác đấy. Nếu như tôi không gặp em em liền như vậy ngó lơ tôi luôn sao. Dù gì em cũng đang là sư phụ trên danh nghĩa của tôi đấy, có thể có trách nhiệm hơn một chút được không". Bên kia truyền đến một tràng dài không dứt, giọng nói giống như trêu đùa lại giống như oán trách cực kì ngả ngớn khiến Lâm Vũ bất giác nhíu mày
"Hàn Minh?"
"Chứ em nghĩ là ai chứ. Nhóc, chúng ta gặp nhau chút đi. Tôi đang đứng trước cửa hàng bánh ngọt ở đường...."
Nói xong liền cúp điện thoại không cho Lâm Vũ cơ hội nói tiếp. Nhìn màn hình đen ngòm, Lâm Vũ nhíu nhíu mi, lại thở dài một hơi, sao cô quên mất chứ, cô còn nợ Hàn Minh một câu trả lời. Thôi, như vậy, liền, dứt khoát một lần đi. Nghĩ như thế, Lâm Vũ quay đầu, bước chân theo hướng ngược lại đi tới, tiệm bánh đó hình như cũng ở gần đây thì phải.
Tiệm bánh đó đúng là rất gần đây, đi bộ qua ba con phố liền đến nơi. Lúc Lâm Vũ đến đã thấy Hàn Minh một thân quần jean áo phông đứng ở trước cửa, cao lớn sáng sủa, khuôn mặt yêu nghiệt khi nhìn thấy cô liền nở một nụ cười quen thuộc, chỉ là không hiểu sao Lâm Vũ lại cảm thấy nụ cười của anh dường như có chút u buồn. Hàn Minh nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Lâm Vũ, lại nhìn hai ba túi đồ trên tay cô liền mở miệng hỏi
"Em đang vội sao"
Lâm Vũ nhìn sắc trời đã hơi ngả tối một chút, nghĩ đến tối đã hẹn Trình Hạo về ăn cơm liền hơi gật đầu. Hàn Minh thấy vậy, giúp cô cầm mấy túi xách, thở dài
"Thôi vậy, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện"
Lâm Vũ để mặc anh xách đồ cho mình, hai người sóng vai đi bên cạnh nhau, trong nhất thời lại không ai mở miệng trước, trong không gian chỉ có tiếng lá cây xào xạc ven đường
"Em..."
"Anh..."
Hai người không hẹn mà cùng nhau mở miệng, sau đó liền nhìn nhau cười. Lâm Vũ nhìn Hàn Minh, cười cười: " Anh nói trước đi"
"Nhóc, lời đề nghị của tôi.....", Hàn Minh hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Lâm Vũ đang đi ngay cạnh, có chút ấp úng mở miệng. Lâm Vũ mím mím môi, đôi mắt xẹt qua một tia áy náy
"Em xin lỗi"
Ba chữ này so với bất kỳ câu trả lời nào cũng rõ ràng hơn, cô cũng không cần nói thêm câu nào khác. Hàn Minh lúc đầu là ngẩn ra, cả người hơi khựng lại, sau đó không nhịn được nở nụ cười chua chát.
"Tôi... có thể hỏi em lý do không"
"Em có bạn trai rồi, anh ấy đối với em rất tốt", Lâm Vũ đáp bâng quơ, mặc cho làn gió mát vuốt ve trên mặt, luồn vào trong mái tóc dài của cô kéo ra sau. Lâm Vũ là kiểu người như vậy, nếu như cô đã xác định tình cảm của mình, tuyệt đối sẽ không dây dưa lòng vòng với người khác, nếu như vậy, bất kì ai cũng sẽ chịu tổn thương.
Hàn Minh là người tốt, vì cô như vậy, không đáng.
Lâm Vũ thấy anh trầm mặc, nghĩ một chút liền mở miệng:" Minh, anh là người tốt, có rất nhiều cô gái khác phù hợp với anh. Em không tốt như anh nghĩ đâu, em còn giấu anh rất nhiều, rất nhiều thứ. Cũng có thể anh chỉ là nhất thời động tâm, đối với em có chút tò mò chứ chưa hẳn là yêu. Dù sao thì, chúng ta vẫn mãi là bằng hữu tốt, không phải sao"
Bằng hữu tốt. Hàn Minh chậm rãi lẩm nhẩm lại ba từ này.
Nhóc, em nói tôi chỉ là nhất thời động tâm, như vậy, tại sao trái tim lại đau đến nghẹt thở.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại không biết mở miệng thế nào, cũng không thể nói cho cô ấy biết mình ghen tị với người kia, ghen tị với người có được cô ấy đến phát điên.
"Haiz, không ngờ một người phong lưu đẹp trai như anh em lại nhẫn tâm bỏ phí. Thôi vậy. Nếu như sau này tiếc nuối cứ quay lại tìm anh, biết đâu anh vẫn ở đó thì sao"
Khuôn mặt anh vốn dĩ đang rất buồn bã trong thoáng chốc lại chuyển về dáng vẻ lưu manh thường ngày, câu nói nửa đùa nửa thật khiến Lâm Vũ không biết phải làm sao. Hàn Minh nhìn thẳng về đằng trước, không dám nhìn thẳng vào cô, miệng cười nhưng tâm không cười. Bỗng nhiên, anh dừng lại, đặt hai túi đồ xuống đất, nhanh như chớp quay sang ôm Lâm Vũ vào lòng. Ngay lúc Lâm Vũ phản ứng kịp định đẩy anh ra lại nghe thấy tiếng thì thào trầm thấp ở bên tai khiến động tác của cô trong thoáng chốc dừng lại, nghĩ gì đó rồi hai tay buông thõng xuống, mặc cho anh ôm
"Cho anh ôm một chút, một chút thôi", anh nói
Cằm của anh tựa lên vai cô, vòng tay siết chặt, hơi ấm còn phả vào vành tai khiến cô ngưa ngứa.
Hai mắt anh nhắm lại, cảm thụ thân thể mềm mại trong ngực cùng với mùi bạc hà nhàn nhạt trên cơ thể cô
Nhóc.... để anh ôm em một lần....tham lam một lần thôi.
"Haha, cũng tình cảm thật đó chứ. Chậc, thật cảm động quá".
Đúng lúc đó, một giọng nói ồm ồm mang theo ý chế giễu vang lên. Hàn Minh mau chóng buông Lâm Vũ ra, cả hai người cảnh giác nhìn về nơi phát ra giọng nói. Chỉ thấy trước mặt cả hai có tầm hai chục gã đàn ông to cao, khuôn mặt dữ tợn giống như lưu manh, trên cổ và cánh tay đều được xăm trổ kín mít. Mỗi một tên cầm gậy hoặc dao găm, tên đứng đầu cũng là tên đang phì phò thuốc lá vừa mới mở miệng chế giễu, ánh mắt ti hí muốn bao nhiêu bỉ ổi liền có bấy nhiêu.
Lâm Vũ thầm hô một tiếng không ổn, không ngờ trong lúc cô và Hàn Minh nói chuyện lại đi vào trong ngõ vắng người này. Hàn Minh cùng Lâm Vũ nhìn vào mắt nhau, cả hai đều thấy được tia nghiêm trọng trong mắt đối phương. Nếu như bọn chúng không mang vũ khí, hai người bọn họ còn có thể đánh một trận, đằng này đám người kia đều mang dao trên tay, trận đánh này, phần thắng không lớn. Hai người Minh- Vũ đều biết nặng nhẹ, đồng loạt quay sang hướng ngược lại, vốn định nâng bước chạy lại không khỏi khựng lại, ánh mắt càng thêm tối sầm. Chỉ thấy đầu ngõ bên kia, tầm chục tên nữa đã vây kín không để cho hai người có đường thoát, xem ra trận lần này, không đánh không được. Lâm Vũ nghĩ như vậy, hai bàn tay nắm chặt lại, định tiến lên lại nghe thấy mấy tên đứng đằng trước mở miệng
"Đại ca, chỉ cần bắt con nhỏ thôi. Tự dưng lòi ra thằng kia, phải làm sao"
"Hừ, bọn mày không thấy chúng nó tình cảm vậy sao. Cùng lắm tẩn cho nó một trận rồi vứt nó ở đây, bắt con nhỏ". Tên được gọi là đại ca nói một tràng rồi ném điếu thuốc lá xuống đất, lấy chân dẫm lên, khuôn mặt xấu xí hướng Lâm Vũ cười dữ tợn.
"Cô em, ngoan ngoãn theo bọn anh đi một chuyến. Nếu không anh cũng không biết con dao này sẽ vạch bao đường trên khuôn mặt xinh đẹp kia đâu". Nói xong liền phe phẩy con dao trên tay, thích ý cười cười.
Lâm Vũ nắm chặt tay, lưỡi dao được thiết kế riêng kẹp ở hai ngón tay, khuôn mặt không có chút cảm xúc, chậm rãi cất giọng lạnh lùng
"Đừng nói nhiều nữa"
Tên cầm đầu thấy vậy, cười khẩy một tiếng, tay giơ lên trên cao, bọn đàn em liền biết ý tiến về phía trước, tên đó đứng đằng sau ra lệnh
"Nó biết võ đấy. Bắt sống, chỉ cần không giết nó là được"
Lâm Vũ cũng không chần chừ nữa, thấy một tên đến gần liền nhanh như chớp tiến đến đạp một cú vào giữa bụng, ý định ra tay trước chiếm thế chủ động. Hàn Minh bên cạnh cũng phản ứng rất nhanh, kẹp cổ một tên sau đó thúc vài cú liên tục khiến hắn đau đên tái mét mặt mày. Mấy tên thuộc hạ nhìn như vậy cũng càng thêm cảnh giác, đồng loạt tiến tới, dao trên tay cũng bắt đầu khua khoắng loạn xạ. Lâm Vũ nhìn một mảnh áo do bị dao xẹt qua mà rách bợt, đáy lòng rét lạnh. Một chân cô đạp mạnh vào tên đằng trước, người lại nhanh như chớp ngửa 180 độ, lưỡi dao lam trong tay xẹt qua cổ họng của một tên. Cô vốn là không muốn giết người, nhưng mà hôm nay nếu như không làm vậy, người chết rất có thể sẽ là cô. Nghĩ như vậy, động tác trên tay càng nhanh hơn, lưỡi dao sắc bén trên tay giống như lưỡi hái tử thần khiến cho không ít tên ngã xuống. Lâm Vũ khẽ điều chỉnh hơi thở, mặc dù trên mặt cô vẫn là biểu tình lạnh nhạt không đổi nhưng thực chất bàn tay đã có chút run rẩy, dù sao cũng không phải một đấu một, thể lực cô cũng không phải vô hạn, hơn nữa đã lấu không đánh, thân thể dường như không linh hoạt như trước.
Hàn Minh so với cô còn thê thảm hơn, trên tay anh vốn khômg có vũ khí nên bị dao xẹt qua tạo nên không ít vết thương lớn nhỏ. Hai người áp lưng vào nhau, một người đằng trước một người đằng sau, gắng hết sức mà chống cự. Tên cầm đầu nhận thấy Lâm Vũ lợi hại, ra lệnh cho thuộc hạ tập trung tấn công Hàn Minh, chỉ để lại vài tên bao vây Lâm Vũ. Lâm Vũ nhận ra ý định của hắn ta, hết sức sốt ruột nhưng lại không thể nào thoát khỏi vòng vây của mấy tên trước mặt, một tên ngã xuống lại có một tên tiến đến khiến cô nóng nảy, vừa đỡ đòn lại vừa liếc mắt qua Hàn Minh. Đúng lúc đó, một tên nhận ra sau lưng cô có sơ hở, tận dụng từ đằng sau lưng lao tới. Hàn Minh nhìn thấy như vậy, không suy nghĩ liền nhảy ra trước thay cô hứng trọn, một con dao thẳng tắp xuyên qua vai, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ một khoảng.
Lâm Vũ hét lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, bất chấp chạy về phía Hàn Minh, bàn tay dang ra đỡ anh đang từ từ gục xuống. Hàn Minh mặc kệ bả vai đang không ngừng chảy máu, người hơi khụy xuống cố gắng đứng vững, thở hổn hển quay sang nói với cô
"Chạy đi, mặc kệ anh"
Nói xong lại cảm thấy một trận váng đầu ập tới, cả người nhũn ra. Lâm Vũ vội vã đỡ lấy anh mặc cho đằng sau bị một tên chém một nhát, cảm xúc đau buốt truyền đến lại không khiến cô mảy may quan tâm. Hai mắt cô đỏ ngầu, hai tay run rẩy, đôi mắt đen tuyền tràn ngập sợ hãi nhìn vào vết thương đang không ngừng chảy máu, nơi đó vẫn đang cắm một con dao sắc nhọn.
Lâm Vũ sợ
Ngay cả khi đối diện với mấy tên đó cũng chưa từng sợ như vậy.
Khuôn mặt không còn giữ được vẻ lạnh lùng thường thấy mà tràn ngập xúc động không thể tin.
"Đồ ngốc"
"Hàn Minh, anh đúng là tên ngốc"
Nhìn thấy một mảng áo phông trắng của anh bị máu nhuộm đỏ, đáy lòng cô không khỏi siết chặt lại, nghẹn ngào hét lên.
Lúc này tên cầm đầu đã ra lệnh cho thuộc hạ dừng tay lại, nhìn thấy Lâm Vũ ôm Hàn Minh ngồi đó, hắn phe phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ. Lập tức có bốn tên đi tới, trong lúc cô không chú ý liền giữ lấy tay của cô không cho phản kháng, một tên lấy mảnh khăn đã được tẩm sẵn thuốc mê bịt kín miệng cô. Chỉ trong chốc lát, Lâm Vũ cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, mi mắt nặng dần, cả người mềm nhũn vô lực, cô cứ thế liền ngất đi. Tên cầm đầu ra lệnh cho bọn thuộc hạ kéo cô lên xe, thu xếp cho ổn thỏa, lại nhìn thoáng qua Hàn Minh đang nằm trên đất, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Tên đó mất máu nhiều như vậy, nếu như không có ai đến kịp cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.
....
Đau quá.
Cảm giác đau nhức trên người khiến Lâm Vũ tỉnh lại, đầu choáng váng khiến cô mất một lúc mới mở được hai mí mắt nặng trĩu. Đau quá. Cả người đều là vết thương, vừa đau vừa rát.
Lâm Vũ nghiêng đầu đi đánh giá một chút, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, đây là đâu, cô rốt cuộc bị đưa đến đâu rồi. Căn phòng này không rộng lắm, nhìn có vẻ giống như một căn nhà bỏ hoang từ lâu, mặt sàn cũ kĩ ẩm mốc có một mùi gay mũi rất khó chịu. Cả người cô bị trói hai tay hai chân, cột vào một chiếc cột, cô thử nhúc nhích một chút liền cảm thấy vết thương trên người đau rát. Trước mặt cô thấp thoáng vài bóng người, bên cạnh tên cầm đầu cùng vài tên cô gặp trước đó, còn có một bóng người vô cùng quen thuộc.
"Lâm Nhiên, chị tỉnh rồi sao", giọng nói ngọt ngào vang lên khiến cho Lâm Vũ trong thoáng chốc thấy buồn nôn. Cô cắn răng nghiến lợi phun ra hai chữ
"Diệp Tuyền"
"Ha ha, vẫn còn nhận ra tôi, như vậy sức khỏe vẫn còn tốt lắm". Diệp Tuyền cười ha hả, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu thoáng qua tia âm hiểm.
"Là cô bắt cóc tôi tới đây. Cô muốn làm gì. Hàn Minh anh ấy đang ở đâu". Lâm Vũ theo bản năng nhìn quanh lại không thấy Hàn Minh, trong lòng tỏ ra lo lắng. Biểu hiện này vào trong mắt Diệp Tuyền lại khiến cho cô ta cười lớn
"Lâm Nhiên, cô chắc gì đã giữ được mạng lại còn lo cho người tình của cô chứ. Trình Hạo, Hàn Minh, tất cả đều bị cô thu phục. Lâm Nhiên, cô giỏi lắm". Diệp Tuyền căm phẫn nói. Lúc này, tên cầm đầu đang đứng ở đằng sau bỗng dưng bước tới, cánh tay dang ra đem Diệp Tuyền ôm vào trong lòng
"Bảo bối, người đã bắt về, em nên thưởng cho anh thế nào đây"
Diệp Tuyền nhìn thoáng qua khuôn mặt xấu xí thô lỗ ngay bên cạnh, cố nén nhịn cảm giác buồn nôn đang trào lên, ở trên môi hắn ta hôn một cái, giọng nói nũng nịu mập mờ.
"Được rồi mà. Chờ em xử lý xong ả liền thưởng cho anh"
Khi ánh mắt chuyển qua trên người Lâm Vũ từ kinh tởm liền biến thành thù hận thấu xương. Tại sao, tại sao, tại sao chứ. Lâm Nhiên này có gì tốt lại có được Trình Hạo, còn Diệp Tuyền cô lại phải ở với tên A Đại vừa xấu xí vừa thô lỗ này. Cô còn nhớ năm ngày trước cô uống rượu ở quán bar, gặp phải hắn liền bị hắn cường bạo, cảm giác đau đớn khuất nhục lúc đó khiến cho cô cả đời không quên. Cô không dám nói với ai, không dám nói với ba mẹ, sợ một thân danh dự đều hỏng mất. Cô hận, cô thật sự hận, hận Lâm Nhiên, chính cô ta đã cướp đi tất cả của cô. Tất cả những người từng tôn sùng cô như nữ hoàng bây giờ lại đối với cô khinh bỉ. Cô hận, làm sao có thể không hận con ả khốn khiếp trước mặt.
A Đại si mê thân thể cô, mặc cho hắn xấu xí một chút nhưng thế lực rất mạnh, như vậy, cô liền lợi dụng hắn bắt Lâm Nhiên đến đây, giúp cô xả mối hận này.
Lâm Vũ nhìn thoáng qua hai người, trên miêng kéo ra một tia mỉa mai, một tia này vào trong mắt Diệp Tuyền chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Diệp Tuyền bước lên một bước, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo
"Cô cười cái gì"
Lâm Vũ vẫn không nói, chỉ cười. Trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi.
"Cô cười cái gì.... cười cái gì"
Diệp Tuyền không lấy được đáp án mình muốn, bàn tay nhanh như chớp ở trên mặt Lâm Vũ hạ xuống.
Bốp
Bốp
Bốp
Hai má Lâm Vũ bị tát đến đỏ lừ, Diệp Tuyền vẫn không dừng lại, lực đạo trên tay càng lớn. Lâm Vũ không rên lấy một câu, khóe miệng lại mau chóng chảy ra dòng máu tươi, đầu choáng váng. Dù sao hiện tại thân thể cô cũng đang rất suy yếu, vết thương dường như nhiễm trùng đau đến mức cô động cũng không động.
Diệp Tuyền tát đến mức khuôn mặt Lâm Vũ hằn lên dấu tay đỏ ửng mới hài lòng buông ra. Diệp Tuyền hơi cúi người nắm lấy cằm của của Lâm Vũ ép cô ngẩng mặt lên nhìn cô ta, trong đôi mắt đen tuyền của Lâm Vũ thế nhưng lại không có chút sợ hãi, có chăng chỉ là tiếu ý chế giễu.
"Tôi thực sự muốn móc hai mắt của cô ra", Diệp Tuyền cất giọng ác độc, ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt của Lâm Nhiên
"Khuôn mặt này có cái gì tốt... xấu xí như vậy"
Cô ta lẩm bẩm vài câu, sau đó, móng tay sắc nhọn không hề cố kị dùng sức cào trên mặt Lâm Nhiên. Kì lạ là, nó lại không tạo ra nhiều vết máu như cô tưởng. Nhìn vào chỗ vết thương, hai mắt Diệp Tuyền sáng lên, cuối cùng lần mò ở chỗ cổ của cô, chiếc mặt nạ cứ thế được kéo ra, trong phòng lập tức vang lên tiếng hít khí. Dưới lớp mặt nạ đương nhiên là khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lâm Vũ, khuôn mặt trắng nõn nà do bị đánh mà hơi đỏ lên, ánh mắt sáng ngời, cả người có chút xốc xếch không làm mất đi vẻ xinh đẹp mà càng khiến cho người ta muốn yêu thương che chở. Trong mắt tên cầm đầu xẹt qua tia sáng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Vũ cùng với da thịt trắng nõn lộ ra khỏi quần áo, ánh mắt tối lại như có điều suy nghĩ.
Diệp Tuyền cầm lớp mặt nạ trên tay, lại nhìn Lâm Vũ trước mặt, cả người run rẩy không biết phải nói gì.
"Cô.... là cô... là cô"
"Sao, ngạc nhiên lắm sao",Lâm Vũ cất giọng lạnh lùng. Hai hàng lông mày cô khẽ nhíu lại khi ánh mắt sáng rực trần trụi của mấy tên trong phòng nhìn chằm chằm vào cô
"Khốn khiếp.... Lâm Nhiên.... thì ra tất cả đều bị cô lừa". Diệp Tuyền vứt chiếc mặt nạ trên tay xuống đất, ánh mắt càng thêm tàn độc, hung hăng cho Lâm Vũ một cái tát, máu tươi từ trong miệng cô phun ra
"A Đại, đại mỹ nhân như vậy, thuộc hạ của anh xem ra rất được hưởng phúc đó"
Diệp Tuyền quay sang A Đại nói ngọt ngào, trong mắt đều là tia âm lãnh. A Đại biết cô ám chỉ điều gì, nhưng mà, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia....
"Sao, anh thích cô ta",Diệp Tuyền chợt nhận ra tình thế không tốt, sắc mặt khẽ biến, chủ động đến gần ôm lấy anh ta.
"A Đại, cô ta so với em đẹp hơn sao", giọng nói nũng nịu đến mức buồn nôn khiến Lâm Vũ không nhịn được nhổ ra một búng máu. Diệp Tuyền nhìn A Đại vẫn còn một tia do dự, hơi cắn răng, cầm lấy tay anh ta đặt lên bầu ngực căng tròn của mình, cất giọng làm nũng
"Đại....~~"
Ôm trong tay thân thể đầy đặn thơm mát, tên A Đại cũng không nhịn được nữa, luyến tiếc nhìn qua Lâm Vũ đang ngồi đó rồi kéo Diệp Tuyền ra ngoài, tay lại ra lệnh cho hai tên thuộc hạ của mình. Hai tên thuộc hạ kia vốn thèm thuồng Lâm Vũ tới đỏ mắt nhưng vẫn ngại lão đại bọn họ, hiện tại được tiến đến, sung sướng như vớ được vàng, nhanh như chớp chạy tới chỉ sợ chậm chân. Một tên xé áo của Lâm Vũ để lộ ra bầu ngực trắng nõn căng tròn, hắn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt thèm thuồng không thể che giấu. Mà tên còn lại đã không nhịn được cởi quần áo trên cười, khoa trương cười lớn.
"Thả tôi ra... khốn khiếp"
"Người đẹp, em có kêu nát họng cũng không có ai đến cứu em đâu. Không bằng im lặng một chút anh liền cho em sung sướng"
Cảm nhận bàn tay bẩn thỉu chạm vào người mình, Lâm Vũ không nhịn được run rẩy, một cỗ ghê tởm trào lên, tay chân cố gắng dùng sức khua khoắng lại không thoát được nửa phần.
"Mẹ nó, da thịt trơn mượt như vậy, chơi thực sự thích. Mày lên trước hay tao lên trước"
"Để tao đi, tao không nhịn được nữa rồi"
Tên bên cạnh xoa xoa cánh tay, trực tiếp bổ nhào lên người cô, bàn tay sờ soạng cặp đùi thon dài. Lâm Vũ hai mắt đỏ ngầu, chẳng lẽ ngày hôm này cô thực sự phải chịu đựng sự ô nhục này hay sao. Đôi mắt cô mở lớn, hàng mi run rẩy, trong một khắc, khuôn mặt dịu dàng yêu thương của ai đó hiện ra ngay trước mặt, một giọt nước mắt trong veo cứ thế rơi xuống, mang theo tuyệt vọng đau khổ.
Nếu như ngày hôm nay bị mấy tên này làm nhục, cô còn tư cách gì ở bên anh đây? Nước mắt không nhịn được chảy nhiều hơn, lướt qua gò má rồi nhỏ xuống nền đất.
Lâm Vũ không hề do dự đặt hàm răng trên đầu lưỡi mình, chì cần cô dùng lực một chút, cái mạng nhỏ này liền biến mất.
Cảm nhận quần dài bị xé rách, hai mắt Lâm Vũ nhắm chặt lại
Anh hai.... Tạm biệt....
Lần này, Lâm Vũ cũng đã lên kế hoạch thật tốt, chỉ cần người đó trả lời, tất cả đều có thể bắt đầu. Diệp Vấn, Nghiêm Tố Thu, các người đợi đó đi, nếu như động đến tôi, tôi còn có thể cho các người một đường sống.
Còn nếu như dám động đến mẹ tôi, như vậy, liền chờ đợi trừng phạt đi.
....
Chiều, gió mát thổi qua, trời có vẻ hơi âm u một chút, có vẻ như sắp có mưa lớn. Lâm Vũ bước lang thang trên đường, trên tay còn xách hai túi đồ lớn, anh hai hôm qua đột nhiên nói muốn ăn mì vằn thắn, cô hôm nay liền đi mua ít nguyên liệu làm cho anh ăn. Nghĩ đến đôi mắt màu hổ phách dịu dàng như nước, khóe môi cô không nhịn được kéo ra nụ cười, cô không biết rằng bộ dáng cô lúc này, đầu mắt đuôi mắt ẩn ẩn ý cười, hai má phơn phớt hồng, ánh mắt sáng ngời, khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ hạnh phúc giống như một đóa hoa nở rộ, cực kì chói mắt. Lâm Vũ vừa từ trường về, trên mặt vẫn đeo mặt nạ liền cứ thế đi mua đồ chưa có tháo xuống. Đúng lúc đó, điện thoại trong túi bỗng dưng đổ chuông, Lâm Vũ chuyển hết đồ sang một tay rồi vội vàng bắt điện thoại
"Alo"
"Này. Em cũng thật là ác đấy. Nếu như tôi không gặp em em liền như vậy ngó lơ tôi luôn sao. Dù gì em cũng đang là sư phụ trên danh nghĩa của tôi đấy, có thể có trách nhiệm hơn một chút được không". Bên kia truyền đến một tràng dài không dứt, giọng nói giống như trêu đùa lại giống như oán trách cực kì ngả ngớn khiến Lâm Vũ bất giác nhíu mày
"Hàn Minh?"
"Chứ em nghĩ là ai chứ. Nhóc, chúng ta gặp nhau chút đi. Tôi đang đứng trước cửa hàng bánh ngọt ở đường...."
Nói xong liền cúp điện thoại không cho Lâm Vũ cơ hội nói tiếp. Nhìn màn hình đen ngòm, Lâm Vũ nhíu nhíu mi, lại thở dài một hơi, sao cô quên mất chứ, cô còn nợ Hàn Minh một câu trả lời. Thôi, như vậy, liền, dứt khoát một lần đi. Nghĩ như thế, Lâm Vũ quay đầu, bước chân theo hướng ngược lại đi tới, tiệm bánh đó hình như cũng ở gần đây thì phải.
Tiệm bánh đó đúng là rất gần đây, đi bộ qua ba con phố liền đến nơi. Lúc Lâm Vũ đến đã thấy Hàn Minh một thân quần jean áo phông đứng ở trước cửa, cao lớn sáng sủa, khuôn mặt yêu nghiệt khi nhìn thấy cô liền nở một nụ cười quen thuộc, chỉ là không hiểu sao Lâm Vũ lại cảm thấy nụ cười của anh dường như có chút u buồn. Hàn Minh nhanh nhẹn chạy đến trước mặt Lâm Vũ, lại nhìn hai ba túi đồ trên tay cô liền mở miệng hỏi
"Em đang vội sao"
Lâm Vũ nhìn sắc trời đã hơi ngả tối một chút, nghĩ đến tối đã hẹn Trình Hạo về ăn cơm liền hơi gật đầu. Hàn Minh thấy vậy, giúp cô cầm mấy túi xách, thở dài
"Thôi vậy, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện"
Lâm Vũ để mặc anh xách đồ cho mình, hai người sóng vai đi bên cạnh nhau, trong nhất thời lại không ai mở miệng trước, trong không gian chỉ có tiếng lá cây xào xạc ven đường
"Em..."
"Anh..."
Hai người không hẹn mà cùng nhau mở miệng, sau đó liền nhìn nhau cười. Lâm Vũ nhìn Hàn Minh, cười cười: " Anh nói trước đi"
"Nhóc, lời đề nghị của tôi.....", Hàn Minh hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào Lâm Vũ đang đi ngay cạnh, có chút ấp úng mở miệng. Lâm Vũ mím mím môi, đôi mắt xẹt qua một tia áy náy
"Em xin lỗi"
Ba chữ này so với bất kỳ câu trả lời nào cũng rõ ràng hơn, cô cũng không cần nói thêm câu nào khác. Hàn Minh lúc đầu là ngẩn ra, cả người hơi khựng lại, sau đó không nhịn được nở nụ cười chua chát.
"Tôi... có thể hỏi em lý do không"
"Em có bạn trai rồi, anh ấy đối với em rất tốt", Lâm Vũ đáp bâng quơ, mặc cho làn gió mát vuốt ve trên mặt, luồn vào trong mái tóc dài của cô kéo ra sau. Lâm Vũ là kiểu người như vậy, nếu như cô đã xác định tình cảm của mình, tuyệt đối sẽ không dây dưa lòng vòng với người khác, nếu như vậy, bất kì ai cũng sẽ chịu tổn thương.
Hàn Minh là người tốt, vì cô như vậy, không đáng.
Lâm Vũ thấy anh trầm mặc, nghĩ một chút liền mở miệng:" Minh, anh là người tốt, có rất nhiều cô gái khác phù hợp với anh. Em không tốt như anh nghĩ đâu, em còn giấu anh rất nhiều, rất nhiều thứ. Cũng có thể anh chỉ là nhất thời động tâm, đối với em có chút tò mò chứ chưa hẳn là yêu. Dù sao thì, chúng ta vẫn mãi là bằng hữu tốt, không phải sao"
Bằng hữu tốt. Hàn Minh chậm rãi lẩm nhẩm lại ba từ này.
Nhóc, em nói tôi chỉ là nhất thời động tâm, như vậy, tại sao trái tim lại đau đến nghẹt thở.
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng bên ngoài lại không biết mở miệng thế nào, cũng không thể nói cho cô ấy biết mình ghen tị với người kia, ghen tị với người có được cô ấy đến phát điên.
"Haiz, không ngờ một người phong lưu đẹp trai như anh em lại nhẫn tâm bỏ phí. Thôi vậy. Nếu như sau này tiếc nuối cứ quay lại tìm anh, biết đâu anh vẫn ở đó thì sao"
Khuôn mặt anh vốn dĩ đang rất buồn bã trong thoáng chốc lại chuyển về dáng vẻ lưu manh thường ngày, câu nói nửa đùa nửa thật khiến Lâm Vũ không biết phải làm sao. Hàn Minh nhìn thẳng về đằng trước, không dám nhìn thẳng vào cô, miệng cười nhưng tâm không cười. Bỗng nhiên, anh dừng lại, đặt hai túi đồ xuống đất, nhanh như chớp quay sang ôm Lâm Vũ vào lòng. Ngay lúc Lâm Vũ phản ứng kịp định đẩy anh ra lại nghe thấy tiếng thì thào trầm thấp ở bên tai khiến động tác của cô trong thoáng chốc dừng lại, nghĩ gì đó rồi hai tay buông thõng xuống, mặc cho anh ôm
"Cho anh ôm một chút, một chút thôi", anh nói
Cằm của anh tựa lên vai cô, vòng tay siết chặt, hơi ấm còn phả vào vành tai khiến cô ngưa ngứa.
Hai mắt anh nhắm lại, cảm thụ thân thể mềm mại trong ngực cùng với mùi bạc hà nhàn nhạt trên cơ thể cô
Nhóc.... để anh ôm em một lần....tham lam một lần thôi.
"Haha, cũng tình cảm thật đó chứ. Chậc, thật cảm động quá".
Đúng lúc đó, một giọng nói ồm ồm mang theo ý chế giễu vang lên. Hàn Minh mau chóng buông Lâm Vũ ra, cả hai người cảnh giác nhìn về nơi phát ra giọng nói. Chỉ thấy trước mặt cả hai có tầm hai chục gã đàn ông to cao, khuôn mặt dữ tợn giống như lưu manh, trên cổ và cánh tay đều được xăm trổ kín mít. Mỗi một tên cầm gậy hoặc dao găm, tên đứng đầu cũng là tên đang phì phò thuốc lá vừa mới mở miệng chế giễu, ánh mắt ti hí muốn bao nhiêu bỉ ổi liền có bấy nhiêu.
Lâm Vũ thầm hô một tiếng không ổn, không ngờ trong lúc cô và Hàn Minh nói chuyện lại đi vào trong ngõ vắng người này. Hàn Minh cùng Lâm Vũ nhìn vào mắt nhau, cả hai đều thấy được tia nghiêm trọng trong mắt đối phương. Nếu như bọn chúng không mang vũ khí, hai người bọn họ còn có thể đánh một trận, đằng này đám người kia đều mang dao trên tay, trận đánh này, phần thắng không lớn. Hai người Minh- Vũ đều biết nặng nhẹ, đồng loạt quay sang hướng ngược lại, vốn định nâng bước chạy lại không khỏi khựng lại, ánh mắt càng thêm tối sầm. Chỉ thấy đầu ngõ bên kia, tầm chục tên nữa đã vây kín không để cho hai người có đường thoát, xem ra trận lần này, không đánh không được. Lâm Vũ nghĩ như vậy, hai bàn tay nắm chặt lại, định tiến lên lại nghe thấy mấy tên đứng đằng trước mở miệng
"Đại ca, chỉ cần bắt con nhỏ thôi. Tự dưng lòi ra thằng kia, phải làm sao"
"Hừ, bọn mày không thấy chúng nó tình cảm vậy sao. Cùng lắm tẩn cho nó một trận rồi vứt nó ở đây, bắt con nhỏ". Tên được gọi là đại ca nói một tràng rồi ném điếu thuốc lá xuống đất, lấy chân dẫm lên, khuôn mặt xấu xí hướng Lâm Vũ cười dữ tợn.
"Cô em, ngoan ngoãn theo bọn anh đi một chuyến. Nếu không anh cũng không biết con dao này sẽ vạch bao đường trên khuôn mặt xinh đẹp kia đâu". Nói xong liền phe phẩy con dao trên tay, thích ý cười cười.
Lâm Vũ nắm chặt tay, lưỡi dao được thiết kế riêng kẹp ở hai ngón tay, khuôn mặt không có chút cảm xúc, chậm rãi cất giọng lạnh lùng
"Đừng nói nhiều nữa"
Tên cầm đầu thấy vậy, cười khẩy một tiếng, tay giơ lên trên cao, bọn đàn em liền biết ý tiến về phía trước, tên đó đứng đằng sau ra lệnh
"Nó biết võ đấy. Bắt sống, chỉ cần không giết nó là được"
Lâm Vũ cũng không chần chừ nữa, thấy một tên đến gần liền nhanh như chớp tiến đến đạp một cú vào giữa bụng, ý định ra tay trước chiếm thế chủ động. Hàn Minh bên cạnh cũng phản ứng rất nhanh, kẹp cổ một tên sau đó thúc vài cú liên tục khiến hắn đau đên tái mét mặt mày. Mấy tên thuộc hạ nhìn như vậy cũng càng thêm cảnh giác, đồng loạt tiến tới, dao trên tay cũng bắt đầu khua khoắng loạn xạ. Lâm Vũ nhìn một mảnh áo do bị dao xẹt qua mà rách bợt, đáy lòng rét lạnh. Một chân cô đạp mạnh vào tên đằng trước, người lại nhanh như chớp ngửa 180 độ, lưỡi dao lam trong tay xẹt qua cổ họng của một tên. Cô vốn là không muốn giết người, nhưng mà hôm nay nếu như không làm vậy, người chết rất có thể sẽ là cô. Nghĩ như vậy, động tác trên tay càng nhanh hơn, lưỡi dao sắc bén trên tay giống như lưỡi hái tử thần khiến cho không ít tên ngã xuống. Lâm Vũ khẽ điều chỉnh hơi thở, mặc dù trên mặt cô vẫn là biểu tình lạnh nhạt không đổi nhưng thực chất bàn tay đã có chút run rẩy, dù sao cũng không phải một đấu một, thể lực cô cũng không phải vô hạn, hơn nữa đã lấu không đánh, thân thể dường như không linh hoạt như trước.
Hàn Minh so với cô còn thê thảm hơn, trên tay anh vốn khômg có vũ khí nên bị dao xẹt qua tạo nên không ít vết thương lớn nhỏ. Hai người áp lưng vào nhau, một người đằng trước một người đằng sau, gắng hết sức mà chống cự. Tên cầm đầu nhận thấy Lâm Vũ lợi hại, ra lệnh cho thuộc hạ tập trung tấn công Hàn Minh, chỉ để lại vài tên bao vây Lâm Vũ. Lâm Vũ nhận ra ý định của hắn ta, hết sức sốt ruột nhưng lại không thể nào thoát khỏi vòng vây của mấy tên trước mặt, một tên ngã xuống lại có một tên tiến đến khiến cô nóng nảy, vừa đỡ đòn lại vừa liếc mắt qua Hàn Minh. Đúng lúc đó, một tên nhận ra sau lưng cô có sơ hở, tận dụng từ đằng sau lưng lao tới. Hàn Minh nhìn thấy như vậy, không suy nghĩ liền nhảy ra trước thay cô hứng trọn, một con dao thẳng tắp xuyên qua vai, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ một khoảng.
Lâm Vũ hét lên một tiếng, hai mắt đỏ ngầu, bất chấp chạy về phía Hàn Minh, bàn tay dang ra đỡ anh đang từ từ gục xuống. Hàn Minh mặc kệ bả vai đang không ngừng chảy máu, người hơi khụy xuống cố gắng đứng vững, thở hổn hển quay sang nói với cô
"Chạy đi, mặc kệ anh"
Nói xong lại cảm thấy một trận váng đầu ập tới, cả người nhũn ra. Lâm Vũ vội vã đỡ lấy anh mặc cho đằng sau bị một tên chém một nhát, cảm xúc đau buốt truyền đến lại không khiến cô mảy may quan tâm. Hai mắt cô đỏ ngầu, hai tay run rẩy, đôi mắt đen tuyền tràn ngập sợ hãi nhìn vào vết thương đang không ngừng chảy máu, nơi đó vẫn đang cắm một con dao sắc nhọn.
Lâm Vũ sợ
Ngay cả khi đối diện với mấy tên đó cũng chưa từng sợ như vậy.
Khuôn mặt không còn giữ được vẻ lạnh lùng thường thấy mà tràn ngập xúc động không thể tin.
"Đồ ngốc"
"Hàn Minh, anh đúng là tên ngốc"
Nhìn thấy một mảng áo phông trắng của anh bị máu nhuộm đỏ, đáy lòng cô không khỏi siết chặt lại, nghẹn ngào hét lên.
Lúc này tên cầm đầu đã ra lệnh cho thuộc hạ dừng tay lại, nhìn thấy Lâm Vũ ôm Hàn Minh ngồi đó, hắn phe phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ. Lập tức có bốn tên đi tới, trong lúc cô không chú ý liền giữ lấy tay của cô không cho phản kháng, một tên lấy mảnh khăn đã được tẩm sẵn thuốc mê bịt kín miệng cô. Chỉ trong chốc lát, Lâm Vũ cảm thấy một cơn buồn ngủ ập đến, mi mắt nặng dần, cả người mềm nhũn vô lực, cô cứ thế liền ngất đi. Tên cầm đầu ra lệnh cho bọn thuộc hạ kéo cô lên xe, thu xếp cho ổn thỏa, lại nhìn thoáng qua Hàn Minh đang nằm trên đất, hừ lạnh một tiếng rồi bỏ đi. Tên đó mất máu nhiều như vậy, nếu như không có ai đến kịp cũng sẽ chết không thể nghi ngờ.
....
Đau quá.
Cảm giác đau nhức trên người khiến Lâm Vũ tỉnh lại, đầu choáng váng khiến cô mất một lúc mới mở được hai mí mắt nặng trĩu. Đau quá. Cả người đều là vết thương, vừa đau vừa rát.
Lâm Vũ nghiêng đầu đi đánh giá một chút, một mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, đây là đâu, cô rốt cuộc bị đưa đến đâu rồi. Căn phòng này không rộng lắm, nhìn có vẻ giống như một căn nhà bỏ hoang từ lâu, mặt sàn cũ kĩ ẩm mốc có một mùi gay mũi rất khó chịu. Cả người cô bị trói hai tay hai chân, cột vào một chiếc cột, cô thử nhúc nhích một chút liền cảm thấy vết thương trên người đau rát. Trước mặt cô thấp thoáng vài bóng người, bên cạnh tên cầm đầu cùng vài tên cô gặp trước đó, còn có một bóng người vô cùng quen thuộc.
"Lâm Nhiên, chị tỉnh rồi sao", giọng nói ngọt ngào vang lên khiến cho Lâm Vũ trong thoáng chốc thấy buồn nôn. Cô cắn răng nghiến lợi phun ra hai chữ
"Diệp Tuyền"
"Ha ha, vẫn còn nhận ra tôi, như vậy sức khỏe vẫn còn tốt lắm". Diệp Tuyền cười ha hả, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu thoáng qua tia âm hiểm.
"Là cô bắt cóc tôi tới đây. Cô muốn làm gì. Hàn Minh anh ấy đang ở đâu". Lâm Vũ theo bản năng nhìn quanh lại không thấy Hàn Minh, trong lòng tỏ ra lo lắng. Biểu hiện này vào trong mắt Diệp Tuyền lại khiến cho cô ta cười lớn
"Lâm Nhiên, cô chắc gì đã giữ được mạng lại còn lo cho người tình của cô chứ. Trình Hạo, Hàn Minh, tất cả đều bị cô thu phục. Lâm Nhiên, cô giỏi lắm". Diệp Tuyền căm phẫn nói. Lúc này, tên cầm đầu đang đứng ở đằng sau bỗng dưng bước tới, cánh tay dang ra đem Diệp Tuyền ôm vào trong lòng
"Bảo bối, người đã bắt về, em nên thưởng cho anh thế nào đây"
Diệp Tuyền nhìn thoáng qua khuôn mặt xấu xí thô lỗ ngay bên cạnh, cố nén nhịn cảm giác buồn nôn đang trào lên, ở trên môi hắn ta hôn một cái, giọng nói nũng nịu mập mờ.
"Được rồi mà. Chờ em xử lý xong ả liền thưởng cho anh"
Khi ánh mắt chuyển qua trên người Lâm Vũ từ kinh tởm liền biến thành thù hận thấu xương. Tại sao, tại sao, tại sao chứ. Lâm Nhiên này có gì tốt lại có được Trình Hạo, còn Diệp Tuyền cô lại phải ở với tên A Đại vừa xấu xí vừa thô lỗ này. Cô còn nhớ năm ngày trước cô uống rượu ở quán bar, gặp phải hắn liền bị hắn cường bạo, cảm giác đau đớn khuất nhục lúc đó khiến cho cô cả đời không quên. Cô không dám nói với ai, không dám nói với ba mẹ, sợ một thân danh dự đều hỏng mất. Cô hận, cô thật sự hận, hận Lâm Nhiên, chính cô ta đã cướp đi tất cả của cô. Tất cả những người từng tôn sùng cô như nữ hoàng bây giờ lại đối với cô khinh bỉ. Cô hận, làm sao có thể không hận con ả khốn khiếp trước mặt.
A Đại si mê thân thể cô, mặc cho hắn xấu xí một chút nhưng thế lực rất mạnh, như vậy, cô liền lợi dụng hắn bắt Lâm Nhiên đến đây, giúp cô xả mối hận này.
Lâm Vũ nhìn thoáng qua hai người, trên miêng kéo ra một tia mỉa mai, một tia này vào trong mắt Diệp Tuyền chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Diệp Tuyền bước lên một bước, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo
"Cô cười cái gì"
Lâm Vũ vẫn không nói, chỉ cười. Trên mặt không có vẻ gì là sợ hãi.
"Cô cười cái gì.... cười cái gì"
Diệp Tuyền không lấy được đáp án mình muốn, bàn tay nhanh như chớp ở trên mặt Lâm Vũ hạ xuống.
Bốp
Bốp
Bốp
Hai má Lâm Vũ bị tát đến đỏ lừ, Diệp Tuyền vẫn không dừng lại, lực đạo trên tay càng lớn. Lâm Vũ không rên lấy một câu, khóe miệng lại mau chóng chảy ra dòng máu tươi, đầu choáng váng. Dù sao hiện tại thân thể cô cũng đang rất suy yếu, vết thương dường như nhiễm trùng đau đến mức cô động cũng không động.
Diệp Tuyền tát đến mức khuôn mặt Lâm Vũ hằn lên dấu tay đỏ ửng mới hài lòng buông ra. Diệp Tuyền hơi cúi người nắm lấy cằm của của Lâm Vũ ép cô ngẩng mặt lên nhìn cô ta, trong đôi mắt đen tuyền của Lâm Vũ thế nhưng lại không có chút sợ hãi, có chăng chỉ là tiếu ý chế giễu.
"Tôi thực sự muốn móc hai mắt của cô ra", Diệp Tuyền cất giọng ác độc, ngón tay lướt nhẹ trên khuôn mặt của Lâm Nhiên
"Khuôn mặt này có cái gì tốt... xấu xí như vậy"
Cô ta lẩm bẩm vài câu, sau đó, móng tay sắc nhọn không hề cố kị dùng sức cào trên mặt Lâm Nhiên. Kì lạ là, nó lại không tạo ra nhiều vết máu như cô tưởng. Nhìn vào chỗ vết thương, hai mắt Diệp Tuyền sáng lên, cuối cùng lần mò ở chỗ cổ của cô, chiếc mặt nạ cứ thế được kéo ra, trong phòng lập tức vang lên tiếng hít khí. Dưới lớp mặt nạ đương nhiên là khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Lâm Vũ, khuôn mặt trắng nõn nà do bị đánh mà hơi đỏ lên, ánh mắt sáng ngời, cả người có chút xốc xếch không làm mất đi vẻ xinh đẹp mà càng khiến cho người ta muốn yêu thương che chở. Trong mắt tên cầm đầu xẹt qua tia sáng, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Vũ cùng với da thịt trắng nõn lộ ra khỏi quần áo, ánh mắt tối lại như có điều suy nghĩ.
Diệp Tuyền cầm lớp mặt nạ trên tay, lại nhìn Lâm Vũ trước mặt, cả người run rẩy không biết phải nói gì.
"Cô.... là cô... là cô"
"Sao, ngạc nhiên lắm sao",Lâm Vũ cất giọng lạnh lùng. Hai hàng lông mày cô khẽ nhíu lại khi ánh mắt sáng rực trần trụi của mấy tên trong phòng nhìn chằm chằm vào cô
"Khốn khiếp.... Lâm Nhiên.... thì ra tất cả đều bị cô lừa". Diệp Tuyền vứt chiếc mặt nạ trên tay xuống đất, ánh mắt càng thêm tàn độc, hung hăng cho Lâm Vũ một cái tát, máu tươi từ trong miệng cô phun ra
"A Đại, đại mỹ nhân như vậy, thuộc hạ của anh xem ra rất được hưởng phúc đó"
Diệp Tuyền quay sang A Đại nói ngọt ngào, trong mắt đều là tia âm lãnh. A Đại biết cô ám chỉ điều gì, nhưng mà, nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia....
"Sao, anh thích cô ta",Diệp Tuyền chợt nhận ra tình thế không tốt, sắc mặt khẽ biến, chủ động đến gần ôm lấy anh ta.
"A Đại, cô ta so với em đẹp hơn sao", giọng nói nũng nịu đến mức buồn nôn khiến Lâm Vũ không nhịn được nhổ ra một búng máu. Diệp Tuyền nhìn A Đại vẫn còn một tia do dự, hơi cắn răng, cầm lấy tay anh ta đặt lên bầu ngực căng tròn của mình, cất giọng làm nũng
"Đại....~~"
Ôm trong tay thân thể đầy đặn thơm mát, tên A Đại cũng không nhịn được nữa, luyến tiếc nhìn qua Lâm Vũ đang ngồi đó rồi kéo Diệp Tuyền ra ngoài, tay lại ra lệnh cho hai tên thuộc hạ của mình. Hai tên thuộc hạ kia vốn thèm thuồng Lâm Vũ tới đỏ mắt nhưng vẫn ngại lão đại bọn họ, hiện tại được tiến đến, sung sướng như vớ được vàng, nhanh như chớp chạy tới chỉ sợ chậm chân. Một tên xé áo của Lâm Vũ để lộ ra bầu ngực trắng nõn căng tròn, hắn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt thèm thuồng không thể che giấu. Mà tên còn lại đã không nhịn được cởi quần áo trên cười, khoa trương cười lớn.
"Thả tôi ra... khốn khiếp"
"Người đẹp, em có kêu nát họng cũng không có ai đến cứu em đâu. Không bằng im lặng một chút anh liền cho em sung sướng"
Cảm nhận bàn tay bẩn thỉu chạm vào người mình, Lâm Vũ không nhịn được run rẩy, một cỗ ghê tởm trào lên, tay chân cố gắng dùng sức khua khoắng lại không thoát được nửa phần.
"Mẹ nó, da thịt trơn mượt như vậy, chơi thực sự thích. Mày lên trước hay tao lên trước"
"Để tao đi, tao không nhịn được nữa rồi"
Tên bên cạnh xoa xoa cánh tay, trực tiếp bổ nhào lên người cô, bàn tay sờ soạng cặp đùi thon dài. Lâm Vũ hai mắt đỏ ngầu, chẳng lẽ ngày hôm này cô thực sự phải chịu đựng sự ô nhục này hay sao. Đôi mắt cô mở lớn, hàng mi run rẩy, trong một khắc, khuôn mặt dịu dàng yêu thương của ai đó hiện ra ngay trước mặt, một giọt nước mắt trong veo cứ thế rơi xuống, mang theo tuyệt vọng đau khổ.
Nếu như ngày hôm nay bị mấy tên này làm nhục, cô còn tư cách gì ở bên anh đây? Nước mắt không nhịn được chảy nhiều hơn, lướt qua gò má rồi nhỏ xuống nền đất.
Lâm Vũ không hề do dự đặt hàm răng trên đầu lưỡi mình, chì cần cô dùng lực một chút, cái mạng nhỏ này liền biến mất.
Cảm nhận quần dài bị xé rách, hai mắt Lâm Vũ nhắm chặt lại
Anh hai.... Tạm biệt....
Danh sách chương