"Anh hai....."

Lâm Vũ tựa cằm vào vai anh, cánh tay vẫn siết chặt, ở một bên tai nhỏ giọng thì thầm

"Anh hai.... hôm nay có người hướng em tỏ tình"

Giọng nói của cô thực chậm, thực nhỏ nhưng lại khiến cô tinh tế cảm nhận được người nào đó vì câu nói của cô mà trong thoáng chốc cứng ngắc, nếu như là ngày trước, có lẽ, cô sẽ đơn thuần không phát hiện được. Ánh mắt Trình Hạo ở nơi cô không nhìn thấy thoáng qua một tia ảm đảm mê man, khí tức xung quanh lại dần dần lạnh xuống giống như đến âm độ . Không đợi cho anh có thêm chút phản ứng gì, Lâm Vũ lại tiếp tục nói nhỏ

"Thời gian qua.... cảm ơn anh"

Trình Hạo nghe thấy cô nói như vậy, sững sờ, giống như nghĩ đến chuyện gì đó, bạc môi mím chặt lại. Cô... là đang muốn từ chối anh hay sao. Trong lòng cứ đinh ninh như vậy, rõ ràng miệng muốn kéo ra một nụ cười thản nhiên lại không tài nào nhếch miệng, biểu tình gương mặt hoàn toàn cứng ngắc, không biết phải làm sao mới tốt. Đến lúc này, Lâm Vũ mới nới lỏng cánh tay, ngồi thẳng dậy, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách có chút ảm đạm của anh, bàn tay nhỏ hướng khuôn mặt tuấn mĩ quen thuộc vuốt ve từng chút một. Từ hai hàng lông mày rậm đến sống mũi cao thẳng, bạc môi mỏng và đôi mắt màu hổ phách thật đẹp lại quá mức quen thuộc, ánh mắt chuyên chú.

Ở bên cạnh cô biết bao nhiêu năm, là anh.

Sủng cô, yêu thương, chiều chuộng cô đến vô pháp vô thiên, cũng là anh.

Bao nhiêu năm, cô vẫn luôn nghĩ, anh vốn dĩ là ở bên cô như vậy, chỉ cần cô quay lại sẽ thấy anh ở bên cạnh. Cũng vì thế, cô mặc nhiên hưởng thụ sự yêu thương của anh, cưng chiều của anh, cũng chưa từng nghĩ đến anh âm thầm chờ đợi.

Linda à, bây giờ em mới hiểu, em làm sao có thể để cho người đàn ông này thuộc về người con gái khác đây? Trong lúc Trình Hạo cảm thấy khó hiểu khi cô đột nhiên lộ ra một mặt chuyên tâm, bàn tay cô ở trên gương mặt anh vuốt ve, vừa muốn mở miệng hỏi lại cảm thấy cô bưng lấy hai má của anh, gương mặt xinh đẹp tinh xảo nhanh như chớp cúi sát lại gần. Cho đến khi anh phản ứng kịp, chỉ thấy ngay trước mắt là hàng mi dài đang run rẩy của cô cọ vào mặt anh ngưa ngứa cùng với xúc giác mềm mại trên môi. Trình Hạo chấn động, hai mắt không nhịn được mở lớn một chút.

Này là, cô hôn anh.

Cô thế nhưng lại chủ động hôn anh.

Mặc dù nụ hôn chỉ là hai cái chạm môi nhẹ nhàng, ngây thơ lại non nớt như vậy,

nhưng mà...

Là cô chủ động!

Anh không hiểu, không phải cô đang muốn từ chối anh sao?

Hai cánh môi chạm vào nhau, không có kĩ xảo, cũng không có hôn sâu, chỉ là đôi môi nhỏ nhắn của cô cứ như vậy chạm vào đôi môi mỏng của anh, thật lâu, thật lâu. Cho đến khi cô từ từ tách ra, hai tay vẫn bưng lấy hai bên mặt của anh, nhìn khuôn mặt vì không hiểu mà ngơ ngơ ngác ngác giống như chấn động, biểu cảm thực sự rất đáng yêu, cô không nhịn được nở nụ cười

"Tiểu Vũ, em...."

Trình Hạo lúc này mới phản ứng kịp, một ngón tay đặt lên cánh môi của mình, trong một khắc lại không biết dùng từ nào để diễn tả tâm trạng của mình lúc này.

"Thật ngốc, anh còn không hiểu sao. Vậy coi như em chưa làm gì đi"

Cô giả bộ phùng to hai má, đôi mắt xẹt qua vẻ tinh nghịch, một ngón tay ấn ấn vào trán anh, giọng nói trong trẻo như trách móc. Trình Hạo giật mình, vội vã túm lấy hai bàn tay của cô, ít nhất thì trước đây chưa bao giờ cô thấy anh khẩn trương như vậy, tuy là, bộ dạng này của anh, thực là tmd quá mức đáng yêu nha.

"Em dám. Tiểu Vũ, nói anh nghe, có phải đúng như anh đang nghĩ không"

Nét mặt anh vui sướng như điên, hai con ngươi màu hổ phách sáng lấp lánh nhìn thẳng vào cô giống như hai ngọn lửa cháy bỏng nồng nhiệt, nồng nhiệt đến mức khiến cho Lâm Vũ có chút ngượng ngùng. Cô quay mặt sang một bên, không nhìn vào anh nữa, bĩu bĩu đôi môi đỏ mọng

"Ai biết anh đang nghĩ gì chứ"

Mặc dù cô nói như vậy, nhưng mà thần sắc ngượng ngùng vui vẻ, hai má phớt hồng càng tôn thêm vẻ xinh đẹp lại gián tiếp cho ai đó câu trả lời chính xác nhất. Nụ cười trên môi vẫn thường trực không tắt, Trình Hạo lúc này mới từ từ tiến tới, chạm một bên mặt của cô để cô đối diện với mình, cất giọng trầm trầm lại không che dấu được sự thỏa mãn

"Tiểu Vũ, anh rất vui"

"Thật sự, thật sự rất vui vẻ"

Anh lặp lại hai lần bộc lộ sự vui sướng đến tột độ, niềm vui đến quá vội vã phảng phất là giống như trong mơ. Lâm Vũ nhìn thấy thần sắc vui của anh, không nghĩ tới một nụ hôn phớt qua lại khiến anh vui như vậy, đáy mắt thoáng qua tia áy náy, trong lòng lại thầm cảm thấy mình đã quyết định đúng đắn, ánh mắt trong trẻo đối diện với anh, chân thành mở miệng.

"Anh hai, cảm ơn anh"

Cảm ơn anh vì đã luôn thích em.

Cảm ơn anh vì đã luôn ở bên em.

Cảm ơn anh, vì tất cả.

Những ngày sau đó, dưới sự vừa khuyên nhủ vừa cưỡng ép của Trình đại thiếu gia, Lâm Vũ bất đắc dĩ nhìn anh chuyển hết quần áo đồ dùng từ căn hộ của cô sang biệt thự của anh, nói như cách anh giải thích thì chính là để thuận tiện chăm sóc cô thật tốt. Đối với lý do hết sức hợp tình hợp lý của anh, Lâm Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, hai người từ nhỏ đã sống cùng nhau, chuyển sang ở chung cũng không phải chuyện gì to tát, hơn nữa tình cảm cũng đã xác định rõ ràng, quan trọng nhất chính là Lâm Vũ đối với anh một lòng tin tưởng. Mấy ngày này, Lâm Vũ chính là an tâm nghỉ ngơi, mặc dù cô vô cùng lo lắng chuyện quy hoạch kia nhưng anh hai lại nói với cô không cần phí công suy nghĩ nhiều, tất cả để anh lo liệu, việc quan trọng nhất bây giờ chính là dưỡng thương cho thật tốt. Tuy là không biết anh dùng cách nào, nhưng, chỉ cần anh đã nói như vậy, cô liền tin. Từ trước đến giờ, chỉ cần anh nói, cô liền tin tưởng, đó là sự tín nhiệm bồi dưỡng qua nhiều năm mà thành, từ lâu đã sớm ăn sâu vào tận xương tủy không dễ dàng thay đổi.

"Tiểu Vũ, dậy, cũng muộn rồi, mau dậy đi"

Lâm Vũ khẽ mở đôi mắt mập mèm, mí mắt vừa nâng lên đã thấy khuôn mặt tuấn mĩ của người nào đó ngay gần sát, không nhịn được trùm chăn lên đầu rồi ngủ tiếp. Ưm, không dậy, lâu lắm rồi mới được ngủ nướng như này, thêm nữa là chăn nệm này thực ấm, thực thoải mái a, không dậy, không dậy đâu. Trình Hạo buồn cười nhìn người nào đó quấn chăn như con tôm, ngay cả cái đầu cũng không để lộ ra bên ngoài, bất đắc dĩ hơi dùng sức kéo lớp chăn ra khiến cô lèm bèm vài tiếng, cất giọng sủng nịnh

"Ngoan, dậy đánh răng rửa mặt còn ăn sáng thoa thuốc"

Nhìn Lâm Vũ vẫn nằm yên không nhúc nhích, Trình Hạo nghĩ nghĩ một lúc liền tiến sát lại gần, ở một bên tai của cô thổi thổi khí, giọng nói từ tính mà quyến rũ

"Có dậy không. Không dậy anh liền hôn đến lúc nào dậy mới thôi"

Nói rồi anh liền làm như thật, hôn từ vành tai đến hai má của cô vẫn không dừng lại, giống như thực sự muốn hôn tiếp đôi môi nhỏ nhắn đang mím chặt kia. Lâm Vũ trong nháy mắt bừng tỉnh, cơn buồn ngủ cũng thoáng chốc bay đi hết không sót chút nào, vội vã bưng kín miệng của mình, cất cao giọng

"Em còn chưa có đánh răng"

Trình Hạo nghe vậy, mày nhướng lên, thích ý hỏi lại: " Vậy đánh răng là có thể hôn phải không"

Nhìn thấy hai mày cô nhíu lại, lườm anh một cái khiến anh thức thời im bặt không trêu cô nữa, sau đó anh mới tiến đến, cẩn thận bế cô vào nhà tắm, đặt ở trên một chiếc ghế anh đã chuẩn bị sẵn. Chân của cô chưa khỏi hẳn, không thể tự đi được, muốn làm gì đều là anh giúp cô làm. Trình Hạo nhanh nhẹn lấy một ít kem đánh răng để lên bàn chải của cô, lại lấy cho cô một chút nước vào cốc thủy tinh, trong khi cô đánh răng rửa mặt thì anh đứng đằng sau giúp cô chải mái tóc dài. Tóc của cô rất đẹp, vừa đen vừa mượt, sờ vào cảm giác trơn tuột khiến anh yêu thích không buông tay. Thắt một kiểu đuôi ngựa đơn giản, nhìn thấy cô đã rửa mặt xong, anh lại bế cô ra ngoài phòng bếp, trên bàn thức ăn cũng đã được anh chuẩn bị sẵn. Mỗi khi cô hỏi

"Sao không để em đi xe lăn, không thì nhảy lò cò là được"

Anh sẽ đều vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, sủng nịnh cười cười: "Không liên quan, là anh thích bế em"

Nhìn bàn thức ăn phong phú trước mặt, Lâm Vũ lấy muỗng múc một thìa canh đưa lên miệng nếm thử, vị ngon ngọt khiến cô híp hai mắt thỏa mãn, ưm, ngọt như vậy, canh này có lẽ được hầm rất lâu đi. Trù nghệ của Trình Hạo đương nhiên không bằng Lâm Vũ, anh cũng chẳng mấy khi vào bếp, nhưng là, những món cô thích ăn anh đều từng học qua, hơn nữa làm thực sự rất tốt, rất cẩn thận.

Trình Hạo nhìn cô uống một ngụm canh, lại dùng đũa gắp vào bát của cô một miếng cá, hỏi :"Như thế nào, có vừa miệng hay không?"

Lâm Vũ cười hì hì bỏ chiếc thìa trong tay xuống, nhanh như chớp kéo lấy cổ áo cảu anh, mổ trên miệng anh vài cái khiến cho anh sững người, tinh nghịch nói:" Hương vị rất tốt a, thưởng cho một cái".

Không dự đoán nhìn thấy anh sờ sờ môi của mình, trên mặt còn xuất hiện hai vệt đỏ ửng khả nghi, Lâm Vũ trong lòng cười lớn, trời đất, hôn một cái cũng đỏ mặt, anh hai hiền lành của cô từ khi nào trở nên hay thẹn thùng như vậy rồi. Bất quá bộ dạng này của anh, quả nhiên vô vùng đáng yêu a, làm cho cô yêu thích không thôi. Không để ý tới ánh mắt tò mò quái dị của cô, khuôn mặt Trình Hạo càng đỏ hơn, nhưng là khóe môi nhếch lên biểu tình tâm trạng anh rất tốt, không ngừng gắp thức ăn cho cô, trong lòng thầm nhủ: A, ngày nào cũng như thế này, thực không tệ.

Suốt mấy ngày liền, Lâm Vũ liền phát hiện ra một chuyện, anh hai và cô mặc dù không chung huyết thống, nhưng mà hai người dường như lại có một điểm tương đồng, nói gón gọn chính là một chữ "sắc" a. Trong mấy ngày, Lâm Vũ chính là thường xuyên bị anh đánh lén, bế hôn, ép vào cửa hôn, đè xuống giường mà hôn, chỉ cần có cơ hội liền hôn, hôn đến mức cô mặt mũi đỏ bừng từ trong lòng anh chui ra, thở phì phò kháng nghị

"Anh rốt cuộc trở nên háo sắc như vậy từ khi nào a"

Anh sẽ chỉ cười đến sán lạn, nói nghiêm túc

"Vật nhỏ, em không biết từ rất lâu trước đây, mỗi lần nhìn thấy đôi môi nhỏ nhắn này đóng vào mở ra, anh liền muốn đè em xuống mà hôn"

Còn về Lâm Vũ, cô vốn là bản tính nghịch ngợm phúc hắc lại rất náo động, chẳng qua do trải qua quá nhiều biến cô mới tạo cho cô một kiểu ổn trọng bình tĩnh thậm chí có chút lạnh lùng khi đối xử với mọi người. Nhưng là, khi ở chung với Trình Hạo, tất cả tính nghịch ngợm của cô đều bộc lộ ra hết, chọc đến nhiều lúc còn khiến anh đau đầu. Do một chân bị thương, cô chỉ có thể ở trong nhà, không được đi ra ngoài chơi đùa, xác thực vô cùng nhàm chán, Lâm Vũ lại chỉ có thể tận tình trêu chọc người nào đó cho vui vẻ một chút. Chỉ là, cô rốt cuộc không biết, từ lúc nào mình đã trở thành một sắc nữ như thế a. Tỷ như chiều nay, anh ngồi ở đầu giường xử lí tài liệu, cô không có việc gì làm gối đầu ở trên đùi anh đọc sách. Nhàm chán buông quyển sách trên tay xuống, ánh mắt chuyển tới khuôn mặt chuyên chú của người nào đó khi làm việc. Người ta thường nói đàn ông đẹp trai nhất là khi chăm chú làm gì đó, hôm nay cô mới xác nhận, quả thực là không sai mà. Nhìn mà xem, khuôn mặt anh hơi hơi cúi xuống, ánh sáng mờ nhạt từ cửa sổ hắt lên một nửa khuôn mặt, chính là đẹp đến không sao tả xiết. Sống mũi cao thẳng, hàng mi dài như cánh quạt không ngừng chuyển động lên xuống, ánh mắt màu hổ phách sáng trong như ngọc lưu ly thượng hạng, còn cả đôi môi xinh đẹp hơi hơi mím lại. Bất tri bất giác, Lâm Vũ nhìn đến ngẩn người, ánh mắt si mê. Thật là, rõ ràng là con trai, sao có thể đẹp đến như vậy chứ, đẹp đến mức khiến cô không dời mắt được. Giống như một phản xạ, một bàn tay của Lâm Vũ đưa lên, trong khi anh không để ý lại kéo thấp đầu của anh xuống, đầu hơi hơi nâng lên, hai cánh môi của hai người cứ thế chuẩn xác chạm vào nhau. Đến khi anh kịp phản ứng, trong mắt tràn ngập vui vẻ, biến bị động thành chủ động, đáp trả lại cô. Một tay hơi nâng cái ót của cô lên, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào tham lam mút hết vị ngọt trong miệng, nụ hôn không giống như mọi khi dịu dàng mà có chút vội vã, chứa chan tình cảm nồng nhiệt. Cho đến khi cả hai người không thở nổi nữa, anh mới lưu luyến buông cô ra, nhìn người trong lòng sóng mắt lưu chuyển, khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng xinh đẹp khiến anh không nhịn được lại cúi xuống hôn cô lần nữa, vừa hôn vừa thì thào:" Là em quyến rũ anh"

Cô cười đáp:" Sai rồi, ai bảo do anh sinh ra đẹp mắt như vậy".

Cô nghịch ngợm hơn nữa lại là một lần khác, lúc đó, khi bị anh đặt trên đùi hôn, cô vô cùng tức giận nghĩ nghĩ. Rõ ràng là trước đây anh không có bạn gái, kĩ thuật hôn lại tốt như vậy, lần nào cũng hôn đến mức khiến cho Lâm Vũ cả người mềm nhũn trong ngực anh. Đến một buổi tối, cô quyết định phải lập án tra khảo một lần, biết đâu trước đây anh lại giấu diếm cô có bạn gái cơ chứ, thực sự không công bằng. Vậy là thừa dịp anh đã ngủ say, Lâm Vũ nhảy lò cò lẻn vào phòng của anh, cẩn thận chui lên giường, lại dùng hai sợi dây mình đã cẩn thận chuẩn bị buộc hai cổ tay của anh lên đầu giường. Sau khi xác định mọi thứ đã ổn thỏa, cô mới tiến lại gần, nằm ở trên người của anh, bắt đầu tiến hành công cuộc tra xét. Ở bên tai của anh bắt đầu thổi khí, lại cắn day nhè nhẹ, hài lòng nhìn mí mắt của anh nâng lên, đôi mắt màu hổ phách vẫn còn chút ngái ngủ, nhìn thấy cô lại thoáng qua tia kinh ngạc.

"Tiểu Vũ, sao em lại ở đây"

Khẽ cử động lại nhận ra hai tay bị trói thật chặt, anh khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn cô, tiểu nghịch ngợm này lại muốn chơi trò gì đây. Lâm Vũ bĩu đôi môi đỏ mọng, nở nụ cười ranh mãnh

"Em hôm nay chính là đến vấn tội a"

"Tội? Hỏi tội gì cơ"

Nhìn thấy ánh mắt anh khó hiểu, Lâm Vũ tiến sát lại gần, cất giọng trong trẻo: "Nói mau, trước đây anh có bao nhiêu bạn gái hả"

Anh ngây người:" Bạn gái, Tiểu Vũ, anh trước đây làm gì có bạn gái nào"

Cô nhắn nhăn cái mũi:" Hứ, còn nói không có. Nếu như vậy sao cái kia.... kĩ thuật hôn đó lại điêu luyện như vậy. Dám nói dối, xem em trừng phạt anh thế nào"

Dứt lời, hai bàn tay nhỏ nhỏ bắt đầu di chuyển. Chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo ngủ trên người anh ra để lộ làn da màu đồng khỏe mạnh, Lâm Vũ trong mắt đều là ý cười ranh mãnh bắt đầu cúi đầu xuống. Nụ hôn vụn vặn rơi ở trên mặt, vào hai bên, nhẹ nhàng lướt qua bạc môi xinh đẹp đang khẽ mở ra. Cô cắn cắn môi dưới của anh, trêu chọc khiến cho anh động tình, vừa muốn đưa lưỡi thưởng thức sâu hơn sự ngọt ngào của cô thì cô lại giảo hoạt rời đi. Đôi môi đặt ở trên cổ của anh, vừa hôn vừa liếm, khi lướt qua yết hầu thì day day thật nhẹ khiến đôi mắt anh tối sầm lại.

"Tiểu Vũ... đừng"

Tiếng nói của anh không làm cô dừng lại, miệng vẫn hôn từng điểm nhỏ trên ngực trần của anh, vừa liếm vừa day nhè nhẹ khiến cho Trình Hạo ngứa ngáy, không nhịn được vặn vẹo. Chết tiệt, cô ấy rốt cuộc có biết là đang làm gì không chứ. Cảm giác tê dại vừa đau vừa ngứa trước ngực khiến cho từng đợt tê dại dâng lên, nơi nào đó bắt đầu có phản ứng.

"Tiểu Vũ....mau dừng lại..... cái này..... cái này là ai dạy em"

Lâm Vũ từ ngực của anh ngẩng đầu lên, không hề nghĩ liền trả lời:" Là Linda a. Mấy hôm trước em kêu chán cô ấy liền nói với em trò này chơi rất vui. Sao vậy, anh không thoải mái?. Không phải cô ấy nói anh sẽ rất vui sao a."

Cô nghiêng nghiêng đầu, ngây thơ hỏi lại, không chút để ý anh mắt anh càng ngày càng đục ngầu. Linda chết tiệt, cô ấy lại dám dạy cô cái này. Tiểu yêu tinh kia rốt cuộc có biết, lúc này cô chỉ mặc đúng một chiếc váy ngủ mỏng manh ngồi ở trên người của anh, đường cong quyến rũ như ẩn như hiện, khuôn mặt tinh xảo dưới ánh trăng có biết bao phần mê hoặc. Cô lại còn vừa hôn vừa khiêu khích anh như vậy, cô ấy rốt cuộc có biết đang đùa với lửa hay không. Lâm Vũ vẽ vòng tròn lên vòng ngực rắn chắc của Trình Hạo, ánh mắt đăm chiêu suy nghĩ. Cô nói muốn tra khảo anh, thực ra chỉ là một phần. Khi Linda biết rằng cô đồng ý chấp nhận anh, cô ấy thật sự tươi cười đến sáng lạn, nói rằng mình quả thực là một quân sư tốt. Rồi khi Lâm Vũ nói muốn làm cho anh vui, Linda liền bảo cô làm như vậy, dạy rất tỷ mỉ, nhưng mà hiện tại, nhìn anh hai mắt như có hai ngọn lửa, bộ dạng không chút nào thoải mái giống như cô ấy nói, không lẽ, cô ấy lừa cô.

Lâm Vũ không biết rằng khi cô không ngừng vẽ vòng tròn lên vòm ngực đã khiến cho Trình Hạo sớm bị dục hỏa đốt người càng thêm khó chịu, toàn thân vặn vẹo, cô gắng áp chế cảm giác muốn đè cô xuống dưới thân, hung hăng chiếm đoạt.

"Vũ.... dừng lại.... cởi trói cho anh... anh sắp không nhịn được nữa"

Lâm Vũ nhìn Trình Hạo ồ ồ thở dốc, thân thể vặn vẹo, cho đến khi cảm thấy có thứ gì đó căng cứng chạm vào dưới đùi của mình mới giật mình tỉnh ra. Đối với những chuyện nam nữ thân mật, nói Trình Hạo không có kinh nghiệm thì Lâm Vũ chính là một tờ giấy trắng. Từ trước đến giờ, cô vốn không quan tâm đến vấn đề này, sách báo cũng chưa từng đọc, lý thuyết cũng không biết chứ đừng nói đến thực hành. Cảm thấy vật gì đó không ngừng chạm vào đùi mình, cô khó chịu nhích nhích cái mông, không ngờ lại vô tình đè xuống nơi nào đó khiến cho Trình Hạo cả người run lên, miệng không nhịn được rên rỉ

"Ưm"

Lâm Vũ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Trình Hạo có vẻ như đang rất khó chịu, nghĩ rằng mình đã chơi quá mức, áy náy hỏi anh

"Anh hai, em xin lỗi, anh không sao chứ"

Lồng ngực không ngừng phập phồng, trên trán gân xanh cũng nổi lên, Trình Hạo khó khăn mở miệng thì thào một tiếng

"Dây"

Lâm Vũ rốt cuộc tỉnh ra, vội vàng tiến đến tháo dây trói cho anh. Dây vừa mới nới lỏng còn chưa có cởi hết liền thấy mình nhanh chóng bị một lực lớn lật người lại, người nào đó nhanh chóng đè lên trên. Đôi môi khẩn cấp hạ xuống tìm lấy đôi môi đỏ mọng của cô ra sức hút lấy, nụ hôn cuồng nhiệt vội vã thậm chí có chút thô lỗ khiến cho cô có chút đau. Một bàn tay nóng rực của anh không nhịn được ở dưới làn váy ngủ vuốt ve làn da non mịn, cảm giác nóng rực khiến cho cô không khỏi hô lên.

"Ưm... anh hai... anh hai"

Trình Hạo khó khăn lắm mới có thể buông ra cánh môi mềm mại của cô, cặp mắt đỏ ngầu nhìn cô khiến cho cô có chút sợ, bàn tay nắm chặt đè nén dục hỏa đang không ngừng dâng lên

"Anh hai.... anh sao vậy"

"Không sao đâu. Để anh đi tắm nước lạnh là hết thôi"

Cảm nhận người bên trên thân nhiệt nóng bỏng như phát sốt, Lâm Vũ thầm nghĩ có lẽ mình đã gây nên tội, vội vàng kéo anh giống như đang chuẩn bị rời đi

"Không cần. Nửa đêm lạnh như vậy anh muốn tắm nước lạnh, anh muốn chết sao"

Cố gắng tách ra xa một chút, cô lại cứ thế không hay biết mà dịch gần, anh cuối cùng không nhịn nổi nữa, ôm lấy cả người cô vào lòng, thấp giọng thì thào

"Vũ, giúp anh"

Giúp? Giúp như thế nào a. Cho đến khi bàn tay nhỏ bị bàn tay to nắm lấy đặt vào chỗ nào đó, cảm giác nóng bỏng xa lạ khiến Lâm Vũ hoảng hốt, mặt đỏ lựng, vội vàng muốn rụt tay lại lại bị anh dùng sức giữ chặt

"Ưm... Vũ"

Nhìn khuôn mặt anh thống khổ, Lâm Vũ trong lòng không đành, cũng không cố tình rút tay về nữa, ngoan ngoãn để cho anh nắm lấy. Trình Hạo cảm thấy bàn tay mát lạnh của cô lên xuống, trong miệng không ngừng thở dốc, ánh mắt khép hờ, hai đùi kẹp chặt lấy hai đùi của cô, hít hà hương thơm nhàn nhạt. Đôi môi chuẩn xác bắt lấy môi của cô, nhiệt tình hôn sâu, chiếc lưỡi dài cuốn lấy chiếc lưỡi của cô chơi đùa, càng hôn càng thêm cuồng nhiệt. Một lát sau, Lâm Vũ cảm nhận được bàn tay anh bỗng chốc dừng lại, ôm chặt lấy cô vào lòng, cả người run rẩy bắt đầu đến lợi hại, hơi thở dồn dập cũng theo đó bắt đầu bình ổn. Trình Hạo thở chầm chậm, nhìn vào đôi mắt đen tuyền lấp lánh ngay trước mặt, cảm nhận dư vị tình dục đang dần qua đi, nói dịu dàng

"Tiểu Vũ, không có một thằng đàn ông nào ôm người mình yêu ở trong lòng lại không có phản ứng sinh lý, nhất là khi anh đã yêu em đến từng ấy năm. Anh không muốn tổn hại em, vì vậy, lần sau đừng đùa vậy nữa"

Giọng nói của anh dịu dàng lại nghiêm túc khiến Lâm Vũ ngẩn ra, thoáng chốc mặt đỏ bừng không biết nói thế nào, rốt cuộc cũng hiểu tại sao anh lại như thế. Ngay sau đó lại cảm thấy áy náy, cô nghịch ngợm như vậy, anh lại không muốn thương tổn cô, vì vậy có chút xấu hổ nói

"Xin lỗi anh, em không biết... em"

Trình Hạo thở dài, anh không trách cô, anh yêu cô còn không hết, sao trách cô được chứ. Anh cũng biết cô là vô tình, thời gian trước kia, cô đều chỉ quanh quẩn ở nhà, anh thậm chí còn ngăn cô tiếp xúc với mấy thứ như vậy, cô không biết là phải. Hiện tại xem ra, nên để cho cô ấy chuẩn bị tinh thần trước một chút, có một số chuyện, ngây thơ quá cũng không tốt a. Nhìn thấy bóng lưng anh bước vào nhà tắm, nghĩ đến ai đó, Lâm Vũ không khỏi nghiến răng nghiến lợi, Linda chết tiệt, dám nói dối em, khiến cho em bẽ mặt như vậy, xem em làm sao xử lý chị đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện