Nơi yên hoa vang danh nhất trong Hoàng Thành giàu có - Thúy Liễu lâu.
Trong một gian phòng chính của lầu hai, Mộ Dung Nhược Hồng toàn thân cải trang giả dạng một phen làm cho người ta nhìn không ra hắn chính là Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng như thiên tiên cao thượng. Mà ở đối diện hắn, một người nữ phẫn nam trang đang ngồi.
Cửa phòng chính bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, từ bên ngoài đi vào một nam tử dáng người cao ngất, tướng mạo bình thường, nam nhân kia đến trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng, quỳ xuống với hắn, ôm quyền nói: "Chủ nhân, chuyện ngài an bài, thuộc hạ đã làm xong."
"Ừ, làm không tồi, trở về lĩnh thưởng đi." Mộ Dung Nhược Hồng nhẹ giương tay lên, nam nhân kia nghe lệnh lui xuống, hơn nữa ở ngoài cửa còn đem cửa đóng lại.
Mà sau khi ở trong phòng chỉ còn lại có hai người, hai mắt Mộ Dung Nhược Hồng lộ ra sủng nịch, nhìn chằm chằm người đối diện.
"Nhiễm Nhi, nàng cứ yên tâm đi. Qua chốc lát, hắn sẽ xảy ra chuyện."
Người kia ngồi ở đối diện Mộ Dung Nhược Hồng dịu dàng ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo làm cho ánh mắt Mộ Dung Nhược Hồng hơi xao động. Ả ta buông chén trà trong tay, vừa lòng nhếch miệng: "Nhược Hồng, cám ơn chàng chịu giúp ta việc này."
"Nhiễm Nhi, nàng đừng nói như vậy. Làm chuyện gì cho nàng ta cũng đều nguyện ý. Huống hồ đích thật là người Đường gia phải xin lỗi nàng. Là bọn họ đáng chết!" Mộ Dung Nhược Hồng nghĩ đến ả ta bị Đường lão phu nhân lệnh cưỡng chế ra phủ, còn phải ở tại cái loại tiểu viện cũ nát không chịu nổi này làm hắn thực đau lòng.
Ở trong cảm nhận của hắn, Đường Vân Nhiễm là một đóa hoa xinh đẹp nhất trên đời này, cho dù ả muốn ánh trăng trên trời, chỉ cần sau khi nghiệp lớn hắn thành công, hắn cũng sẽ hái xuống cho ả.
Bởi vì, ả ta là tốt nhất.
Ả xứng đáng đồ tốt nhất trên đời này.
Đường Vân Nhiễm khẽ thở dài, đôi mắt mềm mại đáng yêu muốn nói lại thôi, miệng anh đào nhỏ lại hơi khẽ cắn: "Nhược Hồng, chàng đối với ta thật sự quá tốt. Chỉ là ta sẽ lập tức tiến cung, đến lúc đó hai chúng ta chính là..." Quan hệ mẫu tử.
Đường Vân Nhiễm vừa nói như vậy, trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng đột nhiên giống như là bị một khối tảng đá đè ép. Trên mặt xinh đẹp như thiên tiên của hắn hiện lên một trận đau thương, tay hắn nhẹ nhàng nắm tay ngọc của Đường Vân Nhiễm, thương cảm nói: "Nhiễm Nhi, nàng yên tâm. Đến lúc đó ta nhất định sẽ làm cho nàng bị loại trong mấy vòng ngày chân tuyển tú nữ."
Đường Vân Nhiễm nũng nịu, trong đôi mắt như nước tràn ngập sùng bái với Mộ Dung Nhược Hồng: "Nhược Hồng, ta tin tưởng chàng."
Được nữ nhân mình thích sùng bái, đó đối với nam nhân mà nói chính là chuyện phi thường kiêu ngạo. Mộ Dung Nhược Hồng nhất thời khó kìm lòng nổi, đứng lên, đi đến bên người Đường Vân Nhiễm.
"Nhiễm Nhi, ta..." Hầu kết Mộ Dung Nhược Hồng cao thấp quay cuồng vài cái.
Đường Vân Nhiễm làm như biết hắn muốn làm cái gì, chớp chớp lông mi thật dài, thập phần nhu thuận nhắm hai mắt lại, miệng anh đào nhỏ lại hơi khẽ mở. Mà Mộ Dung Nhược Hồng nhìn bộ dáng này của ả, quả thực chính là một loại mời gọi hắn.
Bàn tay to thon dài của hắn có chút kích động nâng mặt Đường Vân Nhiễm lên, cúi người xuống, cực kỳ thánh khiết ở trên môi bóng loáng no đủ của ả hôn xuống.
Đường Vân Nhiễm lại chậm rãi mở to mắt, trong đồng tử của ả rõ ràng ảnh ngược bóng dáng của Mộ Dung Nhược Hồng. Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng tê dại, đôi tay liền không an phận từ trên gương mặt của ả đi xuống, cuối cùng đừng ở trên eo nhỏ nhắn của ả.
"Nhiễm Nhi..." Mộ Dung Nhược Hồng tràn ngập khát vọng gọi một tiếng, Nhiễm Nhi của hắn quá mức xinh đẹp làm cho hắn khó kìm lòng nổi. Hắn lại cúi người xuống, lúc này đây, cánh môi hắn chạm đến cánh môi mềm mại như đóa hoa của ả, nháy mắt hơi thở cực nóng dũng mãnh vào bên trong môi Đường Vân Nhiễm.
Đường Vân Nhiễm bị động nhận hắn bá đạo đòi lấy, mà khi tay Mộ Dung Nhược Hồng muốn cởi bỏ nút thắt trên y phục ả, Đường Vân Nhiễm lại đè lại tay hắn.
Ả mở to hai tròng mắt đen nhánh, ngượng ngùng khó khăn ngăn cản nhìn Mộ Dung Nhược Hồng: "Đừng mà..."
"Nhiễm Nhi, ta khó chịu..." Mộ Dung Nhược Hồng cắn răng, trong mắt tràn đầy khát cầu.
"Nhược Hồng, chàng đã nói, vĩnh viễn sẽ không bắt buộc ta làm việc ta không thích làm..." Đường Vân Nhiễm cắn răng, vô cùng đáng thương nói. Mộ Dung Nhược Hồng nhìn thấy biểu tình này của ả, dục vọng trong mắt hắn liền vơi đi một nửa. Chỉ là, thân thể hắn như trước buộc chặt, thực khó chịu. Ả gây cho hắn rung động cùng ngọt ngào, làm cho hắn nhịn không được đã muốn trầm mê.
Hắn ôm chặt lấy Đường Vân Nhiễm, ý đồ dùng phương pháp giải khát trông mơ làm cho dục vọng của mình biến mất. Nhưng cái vật chỗ thân dưới của hắn lại lặng yên nảy mầm.
Đường Vân Nhiễm làm sao có thể không có cảm giác được cái kia có biến hoá, ả ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc ôn nhu, nói: "Nhược Hồng, cái gì trên người chàng chọc vào ta thế?"
Nói xong, tay ả còn thập phần hồn nhiên cách y phục sờ soạng chỗ mẫn cảm của hắn, một bàn tay còn nhẹ nhàng ma sát. Mộ Dung Nhược Hồng lập tức nhịn không được, đem Đường Vân Nhiễm đẩy lên trên giường, cúi thân đem ả đè xuống.
"Nhiễm Nhi, giúp ta..." Mộ Dung Nhược Hồng khát cầu, tiếp theo liền cầm tay ả, dẫn tay ả thăm dò vào tiết khố.
Vẻ mặt Mộ Dung Nhược Hồng vừa như thống khổ lại vừa như si mê, không bao lâu sau, thân mình hắn nhất thời mềm nhũn. Nằm xuống ngã trên người Đường Vân Nhiễm. Nhưng Đường Vân Nhiễm vẫn nháy đôi mắt nghi hoặc theo dõi hắn: "Nhược Hồng, vừa rồi chúng ta..."
Mộ Dung Nhược Hồng thật sự là yêu chết biểu tình này của ả, Nhiễm Nhi của hắn vừa thông minh lại vừa mang theo mơ hồ đáng yêu. Ả như thế kém chỉ kém ở nơi sinh ra. Nếu ả mới là Trưởng nữ Đường gia, nếu sau lưng ả có Đại tướng quân lợi hại giống như Trì Lệ Dập, vậy thật là tốt biết bao.
"Nhiễm Nhi, tuy rằng ta đối với nàng đã từng hứa rất nhiều lời thề, nhưng nàng phải tin tưởng ta. Ta là thực lòng yêu nàng... Ngày nào đó, ta nhất định cho nàng tận hưởng vinh quang vô hạn."
"Nhược Hồng, chàng nói cái gì ta cũng đều tin chàng." Đường Vân Nhiễm vươn tay mình, ôm thắt lưng Mộ Dung Nhược Hồng, thân thể hai người cùng dán chặt, này vô hạn quấn quýt si mê. Nhưng nếu Mộ Dung Nhược Hồng phía sau chú ý một ít, nhất định sẽ phát hiện trong mắt Đường Vân Nhiễm luôn xuất hiện vẻ cực kì chán ghét. Đáng tiếc, Mộ Dung Nhược Hồng đang đắm chìm trong tương lai vô mờ mịt mà hắn đang dệt cho ả.
Sau hai người đều tự sửa sang lại y phục thật tốt, đợi bọn hắn từ trong phòng chính Thúy Liễu lâu đi ra, Thúy Liễu lâu đã muốn loạn thành một đoàn. Nguyên nhân rất đơn giản - Đường thượng thư Đường Trọng Nguyên đột nhiên nổi điên.
Ông ta lõa thể, phủ phục quỳ rạp trên mặt đất, trên người một nha hoàn Thúy Liễu lâu, dáng vẻ giống như chó ở trên người nữ tử kia không ngừng va chạm.
Hành động điên cuồng của ông ta như thế, đương nhiên đưa tới không ít cô nương cùng khách trong lâu vây xem. Mà khi có người nhận ra ông ta chính là Đường Trọng Nguyên, mọi người đều mang vẻ mặt hoặc khinh thường, hoặc chế giễu đối với Đường Trọng Nguyên. Đều cảm thấy Đường Trọng Nguyên ở trước công chúng cường bạo một nha hoàn bưng nước, nhưng lại điên cuồng như vậy, lăng nhục trước công chúng như vậy, thật sự là hành động của cầm thú.
Nhưng Đường Trọng Nguyên căn bản giống như đã mất đi phán đoán đối với bên ngoài. Hai mắt ông ta đỏ bừng sung huyết, tóc tai bù xù, động tác máy móc va chạm thân thể nữ tử dưới thân này thật điên cuồng.
Lầu hai, Đường Vân Nhiễm quan sát Đường Trọng Nguyên bị người dưới lầu vây xem, khóe miệng hơi nhếch lên. Đây là báo ứng mà Đường Trọng Nguyên nên có, ai bảo khi Đường lão phù thủy đuổi ả đến biệt viện, Đường Trọng Nguyên lại khoanh tay đứng nhìn. Nếu như lúc ấy ông ta giúp ả nói một lời, ả cũng sẽ không đối phó với ông ta như thế.
Tất cả những chuyện này, đều là lỗi của ông ta.
Ông ta bị trừng phạt là đúng tội.
"Chúng ta vẫn là đi nhanh đi, đỡ phải để bị người nhận ra nàng đã đến." Mộ Dung Nhược Hồng mắt thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều, hắn kéo Đường Vân Nhiễm, hai người liền vội vàng rời khỏi Thúy Liễu lâu.
Ngồi trên xe ngựa, Mộ Dung Nhược Hồng vuốt ve cằm, lo lắng nói: "Nhiễm Nhi, hôm nay Đường Trọng Nguyên này bày ra trò khôi hài tuy rằng có thể giúp nàng báo thù. Nhưng ông ta nói như thế nào cũng là phụ thân của nàng, nháo lớn như thế đối với thanh danh nàng cũng là không tốt."
Đường Vân Nhiễm hơi ngẩng nửa mặt nhìn đẹp nhất của mình lên, nhìn về phía Mộ Dung Nhược Hồng, ôn nhu nói: "Thứ nhất, người Đường gia hiện tại hoàn toàn đã không đem ta trở thành thân nhân. Thứ hai, ta không giống như Đường Tứ Tứ, nàng ta nếu thoát khỏi gia tộc sẽ không thể sống. Mà ta, chân trời góc biển, chỉ cần ta nguyện ý, đều có thể. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất..."
Ý cười khóe miệng Đường Vân Nhiễm càng sâu: "Thứ ba, ta làm như vậy là vì chàng... Chàng ngẫm lại xem, nếu hiện tại Đường Trọng Nguyên xảy ra loại gièm pha loại này. Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch hắn còn có thể chịu cưới Đường Tứ Tứ sao? Chỉ cần hắn không cưới nàng ta làm Thái tử phi, thì chàng còn có cơ hội đả bại Thái tử điện hạ! Vì chàng, vì ta, gièm pha hôm nay của Đường Trọng Nguyên phải có."
Đường Vân Nhiễm đương nhiên sẽ không nói với Mộ Dung Nhược Hồng ả ta thiết kế làm Đường Trọng Nguyên ở chốn đông người làm chuyện dâm dục nữ nhân đối với ả trăm lợi mà không một hại. Thứ nhất, hiện tại ả là tú nữ chân tuyển chờ đợi tiến cung, nếu thanh danh Đường Trọng Nguyên càng thối nát, nói không chừng ngay cả tư cách tiến cung của ả cũng sẽ bị hủy bỏ.
Thứ hai, luôn luôn quý trọng danh dự, Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch sẽ không vào thời điểm nổi bật này nạp Đường Tứ Tứ làm Thái tử phi.
Thứ ba, ả làm như vậy là muốn đả kích Đường lão vu bà, đả kích Đường Trọng Nguyên, đả kích tỷ đệ Đường Tứ Tứ... Lần này xem như ả vì bản thân mình báo thù.
Đã có nhiều chỗ tốt như vậy, ả không có lý do gì không tính toán thật tốt một phen.
Đường Vân Nhiễm nói ra một phần như vậy, nháy mắt trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng liền mềm mại. Nhiễm Nhi của hắn quả nhiên làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho hắn.
Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng tràn đầy thỏa mãn, càng nhìn càng cảm thấy Nhiễm Nhi của hắn chính là phúc tinh của hắn.
Trong một gian phòng chính của lầu hai, Mộ Dung Nhược Hồng toàn thân cải trang giả dạng một phen làm cho người ta nhìn không ra hắn chính là Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng như thiên tiên cao thượng. Mà ở đối diện hắn, một người nữ phẫn nam trang đang ngồi.
Cửa phòng chính bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng đẩy ra, từ bên ngoài đi vào một nam tử dáng người cao ngất, tướng mạo bình thường, nam nhân kia đến trước mặt Mộ Dung Nhược Hồng, quỳ xuống với hắn, ôm quyền nói: "Chủ nhân, chuyện ngài an bài, thuộc hạ đã làm xong."
"Ừ, làm không tồi, trở về lĩnh thưởng đi." Mộ Dung Nhược Hồng nhẹ giương tay lên, nam nhân kia nghe lệnh lui xuống, hơn nữa ở ngoài cửa còn đem cửa đóng lại.
Mà sau khi ở trong phòng chỉ còn lại có hai người, hai mắt Mộ Dung Nhược Hồng lộ ra sủng nịch, nhìn chằm chằm người đối diện.
"Nhiễm Nhi, nàng cứ yên tâm đi. Qua chốc lát, hắn sẽ xảy ra chuyện."
Người kia ngồi ở đối diện Mộ Dung Nhược Hồng dịu dàng ngẩng đầu, khuôn mặt tinh xảo làm cho ánh mắt Mộ Dung Nhược Hồng hơi xao động. Ả ta buông chén trà trong tay, vừa lòng nhếch miệng: "Nhược Hồng, cám ơn chàng chịu giúp ta việc này."
"Nhiễm Nhi, nàng đừng nói như vậy. Làm chuyện gì cho nàng ta cũng đều nguyện ý. Huống hồ đích thật là người Đường gia phải xin lỗi nàng. Là bọn họ đáng chết!" Mộ Dung Nhược Hồng nghĩ đến ả ta bị Đường lão phu nhân lệnh cưỡng chế ra phủ, còn phải ở tại cái loại tiểu viện cũ nát không chịu nổi này làm hắn thực đau lòng.
Ở trong cảm nhận của hắn, Đường Vân Nhiễm là một đóa hoa xinh đẹp nhất trên đời này, cho dù ả muốn ánh trăng trên trời, chỉ cần sau khi nghiệp lớn hắn thành công, hắn cũng sẽ hái xuống cho ả.
Bởi vì, ả ta là tốt nhất.
Ả xứng đáng đồ tốt nhất trên đời này.
Đường Vân Nhiễm khẽ thở dài, đôi mắt mềm mại đáng yêu muốn nói lại thôi, miệng anh đào nhỏ lại hơi khẽ cắn: "Nhược Hồng, chàng đối với ta thật sự quá tốt. Chỉ là ta sẽ lập tức tiến cung, đến lúc đó hai chúng ta chính là..." Quan hệ mẫu tử.
Đường Vân Nhiễm vừa nói như vậy, trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng đột nhiên giống như là bị một khối tảng đá đè ép. Trên mặt xinh đẹp như thiên tiên của hắn hiện lên một trận đau thương, tay hắn nhẹ nhàng nắm tay ngọc của Đường Vân Nhiễm, thương cảm nói: "Nhiễm Nhi, nàng yên tâm. Đến lúc đó ta nhất định sẽ làm cho nàng bị loại trong mấy vòng ngày chân tuyển tú nữ."
Đường Vân Nhiễm nũng nịu, trong đôi mắt như nước tràn ngập sùng bái với Mộ Dung Nhược Hồng: "Nhược Hồng, ta tin tưởng chàng."
Được nữ nhân mình thích sùng bái, đó đối với nam nhân mà nói chính là chuyện phi thường kiêu ngạo. Mộ Dung Nhược Hồng nhất thời khó kìm lòng nổi, đứng lên, đi đến bên người Đường Vân Nhiễm.
"Nhiễm Nhi, ta..." Hầu kết Mộ Dung Nhược Hồng cao thấp quay cuồng vài cái.
Đường Vân Nhiễm làm như biết hắn muốn làm cái gì, chớp chớp lông mi thật dài, thập phần nhu thuận nhắm hai mắt lại, miệng anh đào nhỏ lại hơi khẽ mở. Mà Mộ Dung Nhược Hồng nhìn bộ dáng này của ả, quả thực chính là một loại mời gọi hắn.
Bàn tay to thon dài của hắn có chút kích động nâng mặt Đường Vân Nhiễm lên, cúi người xuống, cực kỳ thánh khiết ở trên môi bóng loáng no đủ của ả hôn xuống.
Đường Vân Nhiễm lại chậm rãi mở to mắt, trong đồng tử của ả rõ ràng ảnh ngược bóng dáng của Mộ Dung Nhược Hồng. Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng tê dại, đôi tay liền không an phận từ trên gương mặt của ả đi xuống, cuối cùng đừng ở trên eo nhỏ nhắn của ả.
"Nhiễm Nhi..." Mộ Dung Nhược Hồng tràn ngập khát vọng gọi một tiếng, Nhiễm Nhi của hắn quá mức xinh đẹp làm cho hắn khó kìm lòng nổi. Hắn lại cúi người xuống, lúc này đây, cánh môi hắn chạm đến cánh môi mềm mại như đóa hoa của ả, nháy mắt hơi thở cực nóng dũng mãnh vào bên trong môi Đường Vân Nhiễm.
Đường Vân Nhiễm bị động nhận hắn bá đạo đòi lấy, mà khi tay Mộ Dung Nhược Hồng muốn cởi bỏ nút thắt trên y phục ả, Đường Vân Nhiễm lại đè lại tay hắn.
Ả mở to hai tròng mắt đen nhánh, ngượng ngùng khó khăn ngăn cản nhìn Mộ Dung Nhược Hồng: "Đừng mà..."
"Nhiễm Nhi, ta khó chịu..." Mộ Dung Nhược Hồng cắn răng, trong mắt tràn đầy khát cầu.
"Nhược Hồng, chàng đã nói, vĩnh viễn sẽ không bắt buộc ta làm việc ta không thích làm..." Đường Vân Nhiễm cắn răng, vô cùng đáng thương nói. Mộ Dung Nhược Hồng nhìn thấy biểu tình này của ả, dục vọng trong mắt hắn liền vơi đi một nửa. Chỉ là, thân thể hắn như trước buộc chặt, thực khó chịu. Ả gây cho hắn rung động cùng ngọt ngào, làm cho hắn nhịn không được đã muốn trầm mê.
Hắn ôm chặt lấy Đường Vân Nhiễm, ý đồ dùng phương pháp giải khát trông mơ làm cho dục vọng của mình biến mất. Nhưng cái vật chỗ thân dưới của hắn lại lặng yên nảy mầm.
Đường Vân Nhiễm làm sao có thể không có cảm giác được cái kia có biến hoá, ả ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, trong mắt tràn đầy nghi hoặc ôn nhu, nói: "Nhược Hồng, cái gì trên người chàng chọc vào ta thế?"
Nói xong, tay ả còn thập phần hồn nhiên cách y phục sờ soạng chỗ mẫn cảm của hắn, một bàn tay còn nhẹ nhàng ma sát. Mộ Dung Nhược Hồng lập tức nhịn không được, đem Đường Vân Nhiễm đẩy lên trên giường, cúi thân đem ả đè xuống.
"Nhiễm Nhi, giúp ta..." Mộ Dung Nhược Hồng khát cầu, tiếp theo liền cầm tay ả, dẫn tay ả thăm dò vào tiết khố.
Vẻ mặt Mộ Dung Nhược Hồng vừa như thống khổ lại vừa như si mê, không bao lâu sau, thân mình hắn nhất thời mềm nhũn. Nằm xuống ngã trên người Đường Vân Nhiễm. Nhưng Đường Vân Nhiễm vẫn nháy đôi mắt nghi hoặc theo dõi hắn: "Nhược Hồng, vừa rồi chúng ta..."
Mộ Dung Nhược Hồng thật sự là yêu chết biểu tình này của ả, Nhiễm Nhi của hắn vừa thông minh lại vừa mang theo mơ hồ đáng yêu. Ả như thế kém chỉ kém ở nơi sinh ra. Nếu ả mới là Trưởng nữ Đường gia, nếu sau lưng ả có Đại tướng quân lợi hại giống như Trì Lệ Dập, vậy thật là tốt biết bao.
"Nhiễm Nhi, tuy rằng ta đối với nàng đã từng hứa rất nhiều lời thề, nhưng nàng phải tin tưởng ta. Ta là thực lòng yêu nàng... Ngày nào đó, ta nhất định cho nàng tận hưởng vinh quang vô hạn."
"Nhược Hồng, chàng nói cái gì ta cũng đều tin chàng." Đường Vân Nhiễm vươn tay mình, ôm thắt lưng Mộ Dung Nhược Hồng, thân thể hai người cùng dán chặt, này vô hạn quấn quýt si mê. Nhưng nếu Mộ Dung Nhược Hồng phía sau chú ý một ít, nhất định sẽ phát hiện trong mắt Đường Vân Nhiễm luôn xuất hiện vẻ cực kì chán ghét. Đáng tiếc, Mộ Dung Nhược Hồng đang đắm chìm trong tương lai vô mờ mịt mà hắn đang dệt cho ả.
Sau hai người đều tự sửa sang lại y phục thật tốt, đợi bọn hắn từ trong phòng chính Thúy Liễu lâu đi ra, Thúy Liễu lâu đã muốn loạn thành một đoàn. Nguyên nhân rất đơn giản - Đường thượng thư Đường Trọng Nguyên đột nhiên nổi điên.
Ông ta lõa thể, phủ phục quỳ rạp trên mặt đất, trên người một nha hoàn Thúy Liễu lâu, dáng vẻ giống như chó ở trên người nữ tử kia không ngừng va chạm.
Hành động điên cuồng của ông ta như thế, đương nhiên đưa tới không ít cô nương cùng khách trong lâu vây xem. Mà khi có người nhận ra ông ta chính là Đường Trọng Nguyên, mọi người đều mang vẻ mặt hoặc khinh thường, hoặc chế giễu đối với Đường Trọng Nguyên. Đều cảm thấy Đường Trọng Nguyên ở trước công chúng cường bạo một nha hoàn bưng nước, nhưng lại điên cuồng như vậy, lăng nhục trước công chúng như vậy, thật sự là hành động của cầm thú.
Nhưng Đường Trọng Nguyên căn bản giống như đã mất đi phán đoán đối với bên ngoài. Hai mắt ông ta đỏ bừng sung huyết, tóc tai bù xù, động tác máy móc va chạm thân thể nữ tử dưới thân này thật điên cuồng.
Lầu hai, Đường Vân Nhiễm quan sát Đường Trọng Nguyên bị người dưới lầu vây xem, khóe miệng hơi nhếch lên. Đây là báo ứng mà Đường Trọng Nguyên nên có, ai bảo khi Đường lão phù thủy đuổi ả đến biệt viện, Đường Trọng Nguyên lại khoanh tay đứng nhìn. Nếu như lúc ấy ông ta giúp ả nói một lời, ả cũng sẽ không đối phó với ông ta như thế.
Tất cả những chuyện này, đều là lỗi của ông ta.
Ông ta bị trừng phạt là đúng tội.
"Chúng ta vẫn là đi nhanh đi, đỡ phải để bị người nhận ra nàng đã đến." Mộ Dung Nhược Hồng mắt thấy người chung quanh càng ngày càng nhiều, hắn kéo Đường Vân Nhiễm, hai người liền vội vàng rời khỏi Thúy Liễu lâu.
Ngồi trên xe ngựa, Mộ Dung Nhược Hồng vuốt ve cằm, lo lắng nói: "Nhiễm Nhi, hôm nay Đường Trọng Nguyên này bày ra trò khôi hài tuy rằng có thể giúp nàng báo thù. Nhưng ông ta nói như thế nào cũng là phụ thân của nàng, nháo lớn như thế đối với thanh danh nàng cũng là không tốt."
Đường Vân Nhiễm hơi ngẩng nửa mặt nhìn đẹp nhất của mình lên, nhìn về phía Mộ Dung Nhược Hồng, ôn nhu nói: "Thứ nhất, người Đường gia hiện tại hoàn toàn đã không đem ta trở thành thân nhân. Thứ hai, ta không giống như Đường Tứ Tứ, nàng ta nếu thoát khỏi gia tộc sẽ không thể sống. Mà ta, chân trời góc biển, chỉ cần ta nguyện ý, đều có thể. Thứ ba, cũng là điều quan trọng nhất..."
Ý cười khóe miệng Đường Vân Nhiễm càng sâu: "Thứ ba, ta làm như vậy là vì chàng... Chàng ngẫm lại xem, nếu hiện tại Đường Trọng Nguyên xảy ra loại gièm pha loại này. Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch hắn còn có thể chịu cưới Đường Tứ Tứ sao? Chỉ cần hắn không cưới nàng ta làm Thái tử phi, thì chàng còn có cơ hội đả bại Thái tử điện hạ! Vì chàng, vì ta, gièm pha hôm nay của Đường Trọng Nguyên phải có."
Đường Vân Nhiễm đương nhiên sẽ không nói với Mộ Dung Nhược Hồng ả ta thiết kế làm Đường Trọng Nguyên ở chốn đông người làm chuyện dâm dục nữ nhân đối với ả trăm lợi mà không một hại. Thứ nhất, hiện tại ả là tú nữ chân tuyển chờ đợi tiến cung, nếu thanh danh Đường Trọng Nguyên càng thối nát, nói không chừng ngay cả tư cách tiến cung của ả cũng sẽ bị hủy bỏ.
Thứ hai, luôn luôn quý trọng danh dự, Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch sẽ không vào thời điểm nổi bật này nạp Đường Tứ Tứ làm Thái tử phi.
Thứ ba, ả làm như vậy là muốn đả kích Đường lão vu bà, đả kích Đường Trọng Nguyên, đả kích tỷ đệ Đường Tứ Tứ... Lần này xem như ả vì bản thân mình báo thù.
Đã có nhiều chỗ tốt như vậy, ả không có lý do gì không tính toán thật tốt một phen.
Đường Vân Nhiễm nói ra một phần như vậy, nháy mắt trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng liền mềm mại. Nhiễm Nhi của hắn quả nhiên làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ cho hắn.
Trong lòng Mộ Dung Nhược Hồng tràn đầy thỏa mãn, càng nhìn càng cảm thấy Nhiễm Nhi của hắn chính là phúc tinh của hắn.
Danh sách chương