Dịch Đồng muốn nhìn Đường Vân Nhiễm, nhưng bị Đường Tứ Tứ ngăn chặn, nàng cúi đầu khe khẽ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quyết tâm đưa tay vào trong tay áo tay run run lấy ra một phong thư.

"Trước đây nô tỳ có giữ lại thư Đường Đại tiểu thư đưa tới..." Dịch Đồng cầm phong thư trong tay đưa cho Đường Tứ Tứ. Đường Tứ Tứ lại chuyển phong thư đến tay Đường lão phu nhân.

Đường lão phu nhân mở phong thư ra nhìn, tức giận đem phong thư trong tay trực tiếp ném về hướng hai gò má Đường Vân Nhiễm. Trên mặt Đường Vân Nhiễm không có nửa điểm biến sắc, làm như ả ta sớm có chuẩn bị. Nhặt thư lên, ánh mắt ả ta lướt qua Đường lão phu nhân, cuối cùng dừng ở trên người Đường Trọng Nguyên.

"Phụ thân, ngài tới nhìn xem chữ viết trên phong thư này rốt cuộc có phải xuất phát từ tay nữ nhi hay không." Đường Vân Nhiễm quỳ đi về phía trước vài bước, cầm phong thư trong tay đưa tới tay Đường Trọng Nguyên.

Đường Trọng Nguyên lạnh lùng nhìn ả ta một cái, nhưng vẫn cúi đầu thật sự nhìn thư trong tay. Sau lại ngẩng đầu, nói với Đường lão phu nhân: "Mẫu thân, chữ viết trên thư nhìn thấy như là của Nhiễm Nhi. Nhưng con có thể khẳng định không phải xuất phát từ tay Nhiễm Nhi, là có người giả tạo."

Khóe miệng Đường Vân Nhiễm có nụ cười thản nhiên hiện lên.

Dù Đường Tứ Tứ ngươi lợi hại, cũng đấu không chết ta được. Thư này đích thật là xuất phát từ tay ả, nhưng mỗi khi ả ta viết thư cho Dịch Đồng là cực kỳ cẩn thận. Ả ta sẽ luôn trên một số chữ cố ý lộ ra một ít khuyết điểm rất nhỏ nhưng lại sẽ không bị người bỏ qua thấy cùng chữ viết của ả không thích hợp, chính là để phòng ngừa chuyện phát sinh giống hôm nay.

Mà trước kia ả ta không ít lần nhẵn mặt Đường Trọng Nguyên, Đường Trọng Nguyên khẳng định có thể nhìn ra “sơ hở” này trong chữ viết trên thư của Dịch Đồng.

"Tổ mẫu, phụ thân, Nhiễm Nhi có thể thề với trời, con xác thực không biết Dịch Đồng người này." Đường Vân Nhiễm lộ ra vẻ mặt uy vũ không khuất phục,

"Tổ mẫu, Tử An là đệ đệ Nhiễm Nhi, vô luận Nhiễm Nhi về sau như thế nào. Nhưng nếu không có Đường gia, không có Tử An, cả đời này của Nhiễm Nhi sẽ là lục bình không rễ. Cho nên, vô luận như thế nào Nhiễm Nhi cũng sẽ không hại độc Tử An."

Đường Vân Nhiễm cố ý tạm dừng, bắt đầu hướng Đường Tứ Tứ phản kích nói: "Nhưng thật ra người tự xưng là tỷ tỷ Tử An, ai biết nàng ta có thể cố ý tạo ra một hồi khổ nhục kế vu oan hãm hại thứ tỷ như con hay không."

Đường Tứ Tứ ở trong lòng bật cười, Đường Vân Nhiễm này, thật đúng là giảo hoạt.

Nhưng ả ta cho rằng ả thật sự có thể tránh thoát một kiếp này sao?

Đường Tứ Tứ nhìn về phía Đường lão phu nhân. Trên mặt Đường lão phu nhân đã muốn kết sương, hiển nhiên là bà chắc chắn Đường Vân Nhiễm chính là người phía sau màn sai sử, bà cực kỳ không khách khí nói: "Được rồi, chính ngươi còn không ngay thẳng, ngươi dựa vào cái gì chỉ trích Tứ Tứ chứ."

"Tổ mẫu, người hãy tin tưởng con, con thật sự không có hại Tử An." Đường Vân Nhiễm lại nhanh chóng biện hộ cho mình.

Đường lão phu nhân buồn phiền trong lòng: "Tốt lắm, ngươi cũng đừng tranh cãi. Mặc kệ ngươi có phải là người phía sau màn sai sử hay không, trong khoảng thời gian này trước hết ngươi chuyển đến viện ngoại ô dưỡng thân mình cho ta. Chờ ngày tiến cung chân tuyển tới, ta sẽ phái người đi đón ngươi trở về."

Mặc kệ thế nào, bà cũng sẽ không đem người hay vật nguy hiểm đặt ở bên cạnh tôn tử bảo bối của bà.

Trong lòng Đường Vân Nhiễm đã không ngừng mắng Đường lão phu nhân là lão phù thủy. Giờ phút này đuổi ả tới viện vùng ngoại ô, chờ ngày tiến cung chân tuyển lại đón ả trở về. Đây chẳng phải là... Cả Đường gia muốn buông tay đứa con gái là ả rồi? Biểu lộ trên mặt ả tựa hồ càng lúc càng trở nên thâm độc.

Đường Vân Nhiễm vội vàng ngẩng đầu nhìn Đường Trọng Nguyên: "Phụ thân, người biết là nữ nhi sẽ không làm loại chuyện này. Cầu người, đừng đuổi Vân Nhiễm ra khỏi phủ." Nước mắt của ả ta nói đến là đến, nước mắt trong suốt điềm đạm đáng yêu tích ở trong hốc mắt, cả người mềm mại làm cho người ta nhìn thấy sẽ nghĩ ả bị khi dễ.

Tay Đường Trọng Nguyên nhẹ sờ chòm râu, châm chước một lát, ngẩng đầu nhìn Đường lão phu nhân, như vậy xem ra tựa hồ là vì Đường Vân Nhiễm cầu tình. Ánh mắt Đường lão phu nhân sắc bén trực tiếp nhìn qua.

"Trọng Nguyên, con cũng đừng quên, chính là bởi vì mẫu thân thân sinh của Vân Nhiễm hại con hiện tại chỉ có thể có đứa con là Tử An này. Thân mình Tử An đến bây giờ vẫn còn chưa khỏi hẳn, ta cũng không muốn nó lại xảy ra chuyện gì. Hơn nữa, chiếu thư cho nàng ta tiến cung chân tuyển đã hạ, sớm hay muộn có một ngày nàng sẽ tiến cung."

Mà nàng lại được người trong Hoàng Thành bầu là "Kinh thành đệ nhất mỹ nữ", chỉ cần ánh mắt hoàng đế không mù, nhất định nàng sẽ bị tuyển làm phi. Phi tử của Mộ Dung Long Thịnh có mấy người có thể sống.

Cho nên, Đường Vân Nhiễm, là quân cờ phải buông tay.

Liễu di nương là vảy ngược cả đời của Đường Trọng Nguyên. Đường lão phu nhân vừa nói như vậy, trong lòng Đường Trọng Nguyên cứng lại, trái tim nháy mắt lạnh xuống. Ông ta đưa mắt liếc nhìn Đường Vân Nhiễm, sau đó rốt cuộc ông ta cũng nhắm mắt lại, là trạng thái nhắm mắt dưỡng thần.

Đường Vân Nhiễm không được sự chống đỡ của Đường Trọng Nguyên, trong lòng ả ta bị kích thích như mèo cào đau đớn. Nhưng ả ta không tiếp tục cầu xin nữa, ả ta hướng Đường lão phu nhân cùng Đường Trọng Nguyên dập đầu nói: "Nếu tổ mẫu đã nói như vậy, Vân Nhiễm nguyện ý ra phủ."

Đường lão phu nhân cũng không nói nữa, Đường Tứ Tứ mắt vô biểu tình nhìn ả. Mà chờ Đường Vân Nhiễm đứng dậy, sau khi ra khỏi thư phòng, ả ta lại quay đầu lại nhìn thư phòng, trong mắt đã có ánh tia máu độc ác lan tràn.

Đường lão phu nhân ghét bỏ ả? Đường Trọng Nguyên giận chó đánh mèo? Đường Tử An chán ghét ả? Đường Tứ Tứ thống hận ả?

Ở trong Đường phủ này, không ai thiệt tình đối tốt ả, cũng không có người thiệt tình che chở ả.

Như vậy bọn họ những người này sẽ không thể trách ả.

Đường Vân Nhiễm đem tâm niệm hủy diệt đồng loạt cả Đường phủ về tới sân của mình. Mà nha hoàn trong sân nghe nói Đường Vân Nhiễm phải chuyển ra khỏi Đường phủ, trong lòng rất nhiều người đều trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nhưng thật ra Cao ma ma, Tiểu Đào Nhi và mấy ma ma cùng nha hoàn hầu hạ bên người Đường Vân Nhiễm đều thầm hô không hay. Bởi vì các nàng còn phải đi theo Đường Vân Nhiễm.

Ngày hôm sau, Đường Vân Nhiễm theo xe ngựa bình thường chạy đến vùng ngoại ô. Mà nhận được tin tức này Mộ Dung Nhược Hồng dẫn một đoàn người giục ngựa đi theo phía sau Đường Vân Nhiễm, bảo hộ an toàn của ả.

Cuối cùng khi hai người chia lìa, Mộ Dung Nhược Hồng thâm tình nói với Đường Vân Nhiễm: "Nhiễm Nhi, nếu nàng không rời không bỏ, ta tất sinh tử gắn bó. Chờ xem ngày nào đó, ta nhất định sẽ cho nàng một đời thịnh sủng."

Đường Vân Nhiễm nở nụ cười, một khắc đó, mặt ả ta đẹp hơn cả đóa hoa đang nở rộ, người còn đẹp hơn cả hoa.

Hứa hẹn của nam nhân, cho tới bây giờ đều là chó má không bằng.

Ả không tin.

Hơn nữa, năng lực của ả cũng không kém hơn Mộ Dung Nhược Hồng, ả vì cái gì đem hạnh phúc của mình ký thác ở trên người một nam nhân chứ? Nếu nam nhân có thể ngồi trên ngôi vị đế vương, có được ba nghìn hậu cung. Vì cái gì nữ nhân phải ngoan ngoãn thần phục ở dưới thân nam nhân?

Chờ xem, Đường Vân Nhiễm ả mới chính là người thắng cuối cùng.

Trong hoàng cung, Mộ Dung Long Thịnh lại một lần nữa nảy sinh giới hạn mới, cho một Chiêu Dung tân sủng của mình cắt quần áo, toàn thân lỏa thể bày ra tư thế gợi cảm nằm ở trong lòng hắn.

Mà trên đại điện lúc này còn có thái tử Mộ Dung Ôn Trạch tồn tại.

"Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy nữ nhi Đường thượng thư Đường Tứ Tứ không sai, hơn nữa nàng cùng nhi thần cũng đã định tình rồi. Phụ hoàng, nhi thần muốn nạp nàng làm thái tử phi, phụ hoàng người cảm thấy thế nào?" Mộ Dung Ôn Trạch vẫn cúi mắt nhìn chằm chằm miếng lót trên đại điện.

Mộ Dung Long Thịnh cúi đầu, hai tay sờ ngực nữ nhân kia. Mà Quân Cơ Lạc đứng ở một bên, đôi mắt u ám quỷ dị nheo lại, hướng thái tử Mộ Dung Ôn Trạch lộ ra một chút đối địch ngay cả chính hắn cũng không phát giác.

Dung mạo tuấn mỹ của hắn cũng bất giác trầm vài phần.

Hai người còn định tình rồi? Không tệ, tốc độ thực mau a!

Chẳng qua hắn lại cực kì chán ghét Mộ Dung Ôn Trạch, mà Đường Tứ Tứ lại là nữ nhân có năng lực lọt vào mắt hắn.

Hắn cũng không nghĩ rằng nữ nhân mình có thể nhìn trúng lại gả cho nam nhân mà hắn không thích.

Quân Cơ Lạc mím cánh môi khêu gợi thành một đường thẳng.

Mộ Dung Ôn Trạch đợi một lát, nhưng vẫn không hề đợi được câu trả lời từ phụ hoàng của hắn. Hắn lại cung kính nói: "Phụ hoàng, nhi thần muốn nạp nữ nhi của Đường thượng thư làm thái tử phi. Ngài cảm thấy thế nào?"

"À, chuyện này à, trẫm biết rồi. Ngươi về trước đi, trẫm sẽ suy nghĩ lại." Mộ Dung Long Thịnh đáp có lệ, lập tức phất tay cho Mộ Dung Ôn Trạch lui xuống. Mộ Dung Ôn Trạch bất đắc dĩ chỉ có thể lui ra.

Mà sau khi Mộ Dung Ôn Trạch rời đi, Mộ Dung Long Thịnh ôm nữ nhân trong lòng đến giữa bàn, vẫy tay nói với Quân Cơ Lạc, "Cơ Lạc, ngươi nói nàng là cực phẩm không?"

Ánh mắt Quân Cơ Lạc như không có gì nhẹ liếc mắt nữ nhân kia một cái, thản nhiên nói, "Hồi bẩm Hoàng Thượng, Chiêu Dung nàng là cực phẩm!" Da trắng, mặt đẹp, trước nhô sau vểnh, đích thật là cực phẩm.

Mộ Dung Long Thịnh vừa lòng cười gật đầu: "Vậy quyết định, ngươi mang nàng đến hồ nước nóng để tắm, đêm nay trẫm muốn cùng nàng song tu."

Quân Cơ Lạc im lặng gật đầu, khi ánh mắt lại liếc nhìn Chiêu Dung mới phong kia lộ ra một tia thương hại. Hắn có thể khẳng định, nữ nhân này sống không quá hai tháng. Càng là nữ tử mặt đẹp giống loại này, Mộ Dung Long Thịnh sẽ càng biến thái tra tấn các nàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện