Đợi đến khi Đường Tứ Tứ vào đại sảnh, Đường Trọng Nguyên chạy nhanh đến trước mặt Đường Tứ Tứ, hắn không có quan tâm ân cần thăm hỏi, không có vẻ mặt vui mừng, mà là tay giơ lên, một cái tát hung hăng trực tiếp đánh về phía Đường Tứ Tứ, làm Đường Tứ Tứ lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
"Đồ con gái không biết liêm sỉ, trong ba tháng nay đi nơi nào?"
Tay Đường Tứ Tứ ôm gò má bị đánh của mình, ánh mắt ngạo nghễ ngẩng đầu nghênh hướng Đường Trọng Nguyên, "Phụ thân, xin hỏi Tứ Tứ có gì sai để người dùng sức đánh con như vậy?"
Đường Trọng Nguyên trên trán nổi gân xanh, chỉ vào Đường Tứ Tứ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đồ vô liêm sỉ! Ba tháng nay ngươi đi nơi nào? Có phải bị người ta bắt đi hay không? Nếu ta là ngươi, còn không bằng chết ở bên ngoài đâu. Ngươi hiện tại không thanh không bạch trở về, vũ nhục cửa Đường gia chúng ta.”
Trong mắt Đường Tứ Tứ ánh lên tia nhìn mãnh liệt, nếu nàng không trở về, thực có chút làm thỏa mãn ý người khác. Chẳng qua, loại chuyện tiện nghi người khác này, không phải tác phong của nàng.
Đường Tứ Tứ đem ống tay áo mình nhẹ nhàng vén lên, lộ ra trên cổ tay dấu thủ cung sa lớn như viên đậu tương.
"Phụ thân, thủ cung sa của nữ nhi vẫn còn, sao lại nói không thanh không bạch?" Lạnh bạc như phụ thân Đường Trọng Nguyên này, vĩnh viễn quan tâm đều chỉ có chính ông ta. Đường Tứ Tứ âm thầm thề, chờ sau khi đệ đệ nàng Đường Tử An trở về, nàng nhất định phải dạy dỗ ông ta thật tốt, để tránh tai họa cho em dâu cùng cháu tương lai của nàng.
Đường Trọng Nguyên thoáng nhìn dấu thủ cung sa như máu đẹp đẽ trên cổ tay nàng kia, lông mày nhíu chặt mới hơi buông lỏng.
Nhưng Đường Vân Nhiễm đứng bên cạnh lại đảo mắt, chen vào nói, "Nhị muội, không nên trách phụ thân tức giận. Trước đó phụ thân biết ma ma cùng gia đinh hộ tống muội đi trang viên đều gặp phải độc thủ, phụ thân nghĩ rằng muội cũng bị kẻ xấu bắt đi. Hơn nữa, Nhị muội, hiện tại tuy rằng trên tay muội vẫn còn dấu thủ cung sa, nhưng nghe nói thủ cung sa cũng có thể làm giả. Tứ Tứ, thủ cung sa của muội sẽ không phải giả chứ?"
Đường Vân Nhiễm nhìn thấy Đường Tứ Tứ bình an trở về, trong lòng đã tức giận muốn nổi điên, hiện tại lại tìm đúng thời cơ, nghĩ muốn tận dụng mọi biện pháp bôi đen nàng.
Đường Tứ Tứ tiến lên phía trước vài bước, đứng trước mặt Đường Vân Nhiễm, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, "Vậy dựa theo Đại tỷ nói như vậy, Tứ Tứ cũng có lý do hoài nghi thủ cung sa trong tay đại tỷ là giả. Dù sao, còn hơn Tứ Tứ ngu muội, Đại tỷ thế nhưng còn biết thủ cung sa có thể làm giả. Xem ra là rất có kinh nghiệm.”
"Nhị muội, Đại tỷ là quan tâm muội. Muội cần gì phải dùng loại giọng điệu gây sự này nói chuyện cùng Đại tỷ? Dù sao muội rời khỏi nhà đã ba tháng, chúng ta ai cũng không biết muội ở bên ngoài rốt cuộc đã gặp chuyện gì.” Đường Vân Nhiễm trả đũa, ngược lại là răn dạy Đường Tứ Tứ không phải.
Đường Tứ Tứ cũng không cam yếu thế, "Nếu Đại tỷ còn hoài nghi thủ cung sa Tứ Tứ là giả, có thể tìm người đến nghiệm. Nhưng nếu kết quả cuối cùng chứng minh thủ cung sa của Tứ Tứ là thật, Đại tỷ có chịu xin lỗi ta trước mặt mọi người hay không?"
Đường Vân Nhiễm là loại người giảo hoạt như vậy, nàng ta làm sao đáp ứng Đường Tứ Tứ chứ. Nàng ta nhấp cánh môi, ánh mắt lại trở lại trên người Đường Trọng Nguyên đang đứng giữa nhà.
Đôi mắt Đường Tứ Tứ lộ ra khinh thường trừng mắt liếc nàng ta một cái, lại nói với Đường Trọng Nguyên, "Phụ thân, nếu các người còn không tin con, vậy người có thể phái người đi tìm Tiết thần y hỏi rõ ràng. Nữ nhi ngày đó gặp nạn, may mắn biểu ca lấy mệnh cứu giúp, sau lại có may mắn gặp được Tiết thần y. Nữ nhi ở y quán của hắn chữa trị ba tháng. Đem bệnh đậu mùa trên người chữa khỏi mới trở về.”
Nghe nữ nhi nói, thì ra là được Tiết thần y cứu, khuôn mặt buộc chặt kia của Đường Trọng Nguyên mới hoàn toàn thả lỏng. Về phần Trì Hằng Liễu mà Đường Tứ Tứ vừa nhắc tới, dù sao cũng không phải hài tử của ông ta, ông ta đương nhiên không có chút thương tâm nào.
Đường Tứ Tứ đem lời nên nói đều nói xong, lại thi lễ với Đường lão phu nhân, "Tổ mẫu, Tứ Tứ mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi trước.”
Đường lão phu nhân đã hoàn toàn tin lời nói của Đường Tứ Tứ. Bà gật đầu, ý bảo nàng mau đi xuống nghỉ ngơi. Mà sau khi thân ảnh Đường Tứ Tứ biến mất ở cửa, Đường Trọng Nguyên hỏi, "Nương, Tứ Tứ nó có thể nói dối hay không?" Đường Vân Nhiễm cũng tỏ vẻ mặt nghi hoặc cùng quan tâm, "Tổ mẫu, thế đạo hiểm ác. Tứ Tứ một thiếu nữ ở bên ngoài có lẽ đã bị chịu thiệt thòi.”
Có so sánh mới có thể hiểu chính xác. Trong ba tháng Đường Tứ Tứ biến mất, Đường Vân Nhiễm cũng không quan tâm chăm sóc hay lấy lòng Đường lão phu nhân giống như xưa. Hơn nữa khi thế Đường Vân Nhiễm trong cái nhà này mơ hồ đã vượt qua bà. Đây là chuyện Đường lão phu nhân không thể nào đồng ý. hiện tại Đường Tứ Tứ thật vất vả trở lại, Đường Vân Nhiễm lại vẫn bỏ đá xuống giếng, ở trong mắt Đường lão phu nhân, trong lòng thật ra càng thêm khinh thường.
"Đều là người của Đường phủ, Tứ Tứ nói cái gì chúng ta nghe cái đó. Tứ Tứ là ta nhìn lớn lên, ta tin tưởng nó sẽ không nói dối.”
Đường lão phu nhân lên tiếng, Đường Trọng Nguyên không dám tiếp tục phản bác. Về phần Đường Vân Nhiễm, đôi mắt nàng ta lóe lóe, tựa hồ còn có gì muốn nói. Mà bộ dáng này của nàng ta làm cho Đường lão phu nhân nhớ tới Liễu di nương, trong lòng lại càng không vui.
Giọng nói của bà lạnh như băng, nghiêm khắc khiển trách, "Vân Nhiễm, vừa rồi ngươi thật hơi quá đáng. Tứ Tứ là muội muội ngươi, ngươi không mong nó tốt, còn nói thủ cung sa của nó là giả. Ha ha, ngươi cho là Tứ Tứ sẽ giống Liễu di nương, tự cam thấp hèn vụng trộm nam nhân sao.”
Lời nói châm chọc này của Đường lão phu nhân làm cho sắc mặt Đường Vân Nhiễm cứng đờ, trong lòng thầm mắng Đường lão phu nhân là lão phù thủy.
Nếu không phải mấy ngày nay nàng ta có chút bận rộn, nàng ta đã sớm sai người giết lão phù thủy này rồi.
Thật sự là vướng chân vướng tay!
"Tổ mẫu, con biết sai rồi.” Tuy rằng trong lòng đối với Đường lão phu nhân cực độ không hài lòng, nhưng trên mặt Đường Vân Nhiễm vẫn là ngụy trang tươi cười khiêm tốn nhận giáo huấn.
Sau khi Đường Tứ Tứ trở lại hậu viện của mình, Thanh Nhi cùng nha hoàn Tiểu Tiêu đã sớm ở ngoài tiểu viện chờ nàng. Nhất là Thanh Nhi, nhìn thấy Đường Tứ Tứ bình an trở về, kinh hỉ vừa khóc vừa cười.
"Tiểu thư, bước qua chậu than này trước, về sau sẽ bình an, thuận thuận lợi lợi.” Thanh Nhi thêm chút củi, ngọn lửa nhỏ trong chậu than cháy rừng rực. Đường Tứ Tứ trước cái nhìn chăm chú của mọi người vượt qua cái chậu than kia, Thanh Nhi lại cầm một bó cây ngải huân quét nhanh trên người Đường Tứ Tứ, xem như trừ xui cho nàng. Làm tốt hết thảy, liền cho nha hoàn này đó trong viện ôm Đường Tứ Tứ vào phòng.
Giữa phòng, mọi người quan tâm nhất đương nhiên là hành tung ba tháng nay của Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ đem lời nói ứng phó Đường lão phu nhân bọn họ lặp lại một lần.
Bọn người tản đi, khi trong phòng chỉ còn lại Thanh Nhi cùng Đường Tứ Tứ, Thanh Nhi rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy tay áo Đường Tứ Tứ khóc không ngừng. Kiếp trước, vốn dĩ Thanh Nhi đã có người trong lòng. Chỉ là vì chiếu cố tiểu thư như nàng, liền nhịn đau cùng người trong lòng ly biệt, đến cuối cùng còn bị Mộ Dung Nhược Hồng chém đầu.
Kiếp này, một mực đứng sau giúp nàng làm việc vô điều kiện chỉ có Thanh Nhi.
Hiện giờ, hai chủ tớ các nàng sau khi trải qua một phen trắc trở lớn lại có thể ở cùng một chỗ, trong lòng Đường Tứ Tứ cũng ấm áp dễ chịu.
"Được rồi, đừng khóc. Không phải ta đã bình an trở lại sao. Không phải trước đây ta đã hứa với em, nhất định phải giúp em tìm người tốt gả cho sao. Hiện tại ta vẫn chưa làm xong việc, làm sao dám gặp chuyện không may.” Đường Tứ Tứ ngược lại lại đùa Thanh Nhi. Mà mặt Thanh Nhi mỏng, vừa nghe Đường Tứ Tứ giễu cợt nàng như vậy, đỏ mặt, khẽ gắt Đường Tứ Tứ một chút.
Đường Tứ Tứ thấy nàng ngừng khóc, thu ý cười khóe miệng, hỏi, "Thanh Nhi, mấy ngày nay khi ta không ở đây, trong phủ, còn có Đại tiểu thư có xảy ra chuyện gì lạ hay không?"
Thanh Nhi cũng thu tâm tư vui đùa, nghiêm túc đem chuyện gió thổi cỏ lay mấy tháng nay trong phủ đều kể lại cho Đường Tứ Tứ. Thì ra mấy tháng nay Đường Vân Nhiễm thường xuyên ra phủ, mà mâu thuẫn giữa nàng ta cùng Đường lão phu nhân tựa hồ cũng trở nên gay gắt.
Đường Tứ Tứ nghe đến đó, trong lòng cười lạnh. Có thể không trở nên gay gắt sao, Đường Vân Nhiễm là người mạnh mẽ như vậy, lúc trước bởi vì có nàng, nàng ta đương nhiên lấy lòng tổ mẫu, hy vọng có thể từ nơi tổ mẫu đạt được càng nhiều dựa dẫm, có thể chống lại mình. Nhưng sau khi nàng "chết", nàng ta không còn phiền phức gì ở nhà, đương nhiên sẽ không tiếp tục hạ thấp mình.
Đường Tứ Tứ lại đem tin tức lộn xộn nghe được nối lại, cuối cùng híp mắt nói với Thanh Nhi, "Thanh Nhi, ngày mai chúng ta phải ra phủ một chuyến, em trước chuẩn bị một ít thứ …" Đường Tứ Tứ cúi người xuống, nhỏ giọng ở bên tai Thanh Nhi dặn dò.
Ngày hôm sau.
Trời mới vừa tờ mờ sáng mà thôi. Đường Tứ Tứ cùng Thanh Nhi đã ngồi trong xe ngựa của phủ xuất môn. Hai người đi chính là Vân Phúc lâu. Sau khi ở lầu hai bao một gian phòng thanh nhã, Đường Tứ Tứ bắt đầu ngồi chờ con cá mắc câu.
Đại khái một lúc lâu sau, khách trong Vân Phúc lâu dần dần đông hơn. Từ chỗ ngồi của Đường Tứ Tứ vừa lúc có thể nhìn thấy những vị khách ra vào.
Sau khi ở đại sảnh thấy một nam nhân khí thế bất phàm đi vào, mắt Đường Tứ Tứ sáng ngời. Người nàng chờ rốt cục đã đến.
Ngày nghỉ hàng tháng Mộ Dung Ôn Trạch sẽ đến Vân Phúc lâu này thưởng thức điểm tâm trong lâu. Hôm nay cũng giống như thường ngày, hắn được tiểu nhị dẫn đi lên lầu hai. Lúc này lại bị một thanh âm gọi lại. "Xin dừng bước!"
Mộ Dung Ôn Trạch quay đầu lại nhìn, liền thấy được Đường Tứ Tứ mang theo Thanh Nhi từ trong nhã gian đi ra. Đôi mắt tinh xảo nguy hiểm của Mộ Dung Ôn Trạch híp lại, đoạn thời gian trước ám vệ hắn phái đi Đường phủ trở về bẩm báo nói Đường Tứ Tứ đã xảy ra chuyện, có thể đã bị người giết chết. Hiện tại thế nhưng nhìn thấy nàng như kỳ tích xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn kinh ngạc lại mang theo một chút nghi hoặc.
Tương phản với thái độ của Mộ Dung Ôn Trạch, Mộ Dung Nhược Hồng sau khi nhìn thấy Đường Tứ Tứ, gương mặt như thiên tiên kia lập tức trầm xuống, ánh mắt như con thoi lạnh, "vèo vèo" lướt qua Đường Tứ Tứ.
"Đường Tứ Tứ, ngươi muốn làm gì?" Kỳ thật Mộ Dung Nhược Hồng từ đêm qua đã thông qua người mà Đường Vân Nhiễm phái ra biết chuyện Đường Tứ Tứ còn sống. Hắn lúc ấy còn hung hăng phát tác một chút. hiện tại nhìn thấy nàng thanh tú đứng trước mặt Mộ Dung Ôn Trạch, trong lòng hắn sinh ra một loại dự cảm bất hảo.
"Ngũ hoàng tử, Tứ Tứ tới gặp Thái tử, tất nhiên là ngưỡng mộ Thái tử, muốn cùng Thái tử không hẹn mà gặp.” Ánh mắt Đường Tứ Tứ như chứa băng, nói chậm rãi từng câu từng chữ.
"Đường Tứ Tứ, Thái tử điện hạ ngày bận trăm việc, làm gì có thời gian để ý tới loại nữ tử nông cạn như ngươi.” Mộ Dung Nhược Hồng nhướng mày, chán ghét nói.
Nhưng Đường Tứ Tứ cười sang sảng. Lập tức ngửa đầu nhìn về phía Mộ Dung Ôn Trạch, "Thái tử điện hạ, người đúng là dưỡng một con chó biết sủa thật.”
"Điêu nữ lớn mật, thế nhưng đem bổn vương so sánh với chó.” Mộ Dung Nhược Hồng hai mắt trợn to, khuôn mặt dữ tợn, hận không thể đem Đường Tứ Tứ coi rẻ hắn một chưởng đánh chết.
Dù sao đã cùng Mộ Dung Nhược Hồng trở mặt, Đường Tứ Tứ cũng hoàn toàn không ngại đắc tội hắn càng triệt để.
"A nha nha, Ngũ hoàng tử, xin lỗi. Tứ Tứ vừa rồi chính là nói Thái tử điện hạ dưỡng một con chó biết sủa, lại cũng không nói gì người. Người kích động thừa nhận như vậy để làm chi.”
Đường Tứ Tứ thốt ra lời này, mấy thị vệ đi theo bên người Mộ Dung Ôn Trạch đều nhịn không được che miệng cười trộm. Mộ Dung Nhược Hồng nghe được tiếng cười của thị vệ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Trên trán hắn có gân xanh ẩn ẩn nổi lên, gắt cổ họng, thanh âm sắc nhọn quát, "Người đâu! Đem điêu nữ không biết phép tắc này kéo ra ngoài ném trên đường cái.”
Đáng tiếc, hôm nay Mộ Dung Nhược Hồng là theo Mộ Dung Ôn Trạch ra ngoài, hắn không mang theo thị vệ. Mà thị vệ bên người Mộ Dung Ôn Trạch thì đương nhiên không thể nào quan tâm tới Mộ Dung Nhược Hồng. Cho nên, hắn cứ việc ra lệnh, nhưng giữa sân cũng không có người đi tới chấp hành mệnh lệnh.
Khóe miệng Đường Tứ Tứ cong lên một chút châm biếm, vẻ mặt càng thêm khinh miệt.
Mộ Dung Nhược Hồng thấy bản thân lại bị Đường Tứ Tứ xem thường, trong lòng có cơn tức không thể phát tiết, trực tiếp cất bước đi lên chuẩn bị tự mình động thủ thu thập Đường Tứ Tứ.
"Như thế nào? Đường đường là một hoàng tử, đấu võ mồm không lại người khác, liền chuẩn bị tự mình động thủ. Như vậy vừa lúc a, vừa lúc làm cho những vị khách ở Vân Phúc lâu lãnh hội hình tượng chói lọi của Ngũ hoàng tử khi dễ phụ nữ và trẻ em.”
Đường Tứ Tứ một câu lại một câu, hoàn toàn đem Mộ Dung Nhược Hồng gắt gao áp chế, thế cho nên Mộ Dung Nhược Hồng vừa không dám đánh nàng, lại không cam lòng cứ như vậy thả nàng. Trong lúc nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mộ Dung Ôn Trạch vẫn đang âm thầm quan sát Đường Tứ Tứ, ba tháng không gặp, Đường Tứ Tứ này miệng lưỡi sắc bén hơn trước kia rất nhiều.
"Đường Nhị tiểu thư, nếu tiểu thư đã đặc biệt tới gặp bản Thái tử, thỉnh vào nhã gian kia.” Mộ Dung Ôn Trạch chậm rãi mở miệng, mặt mày ôn nhuận không hề có vẻ mất bình tĩnh giống như Mộ Dung Nhược Hồng.
Đường Tứ Tứ biết nghe lời phải, cười thản nhiên, "Vâng.”
Hai người một trước một sau vào nhã gian. Mộ Dung Nhược Hồng bước vào theo, hơn nữa chọn chỗ đối diện Đường Tứ Tứ ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh nhẹn pha trà, lại bưng tới mẻ điểm tâm mới ra, cuối cùng mới lui ra.
Mộ Dung Ôn Trạch tao nhã nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm nước trà xanh, không mở miệng nói gì thêm. Nhưng Mộ Dung Nhược Hồng, hắn nhìn Đường Tứ Tứ chỗ nào cũng thấy chán ghét, khuôn mặt Đường Tứ Tứ với hắn mà nói giống như mãnh thú hồng thủy.
Hắn luôn muốn tìm cách giễu cợt Đường Tứ Tứ. Thanh thanh cổ họng, hắn mang theo trêu tức mở miệng nói, "Đường Nhị tiểu thư, mấy tháng nay ngươi đã ở đâu thế? Có phải bị cường đạo gì đó bắt đi hay không? Ở bên ngoài chắc chắn hưởng đủ khổ sở rồi chứ? Nếu nói như vậy, sau khi trở về nên bồi bổ thật tốt.”
Đây là hướng trên người nàng hắt nước bẩn đây mà. Đường Tứ Tứ không giận chỉ cười, dáng vẻ đoan trang, "Ngũ hoàng tử biết cũng thật nhiều. Người không biết còn tưởng rằng Ngũ hoàng tử là người sau màn sai khiến cường đạo giết Tứ Tứ lúc trước đấy.”
Lời này đổ lại, Mộ Dung Nhược Hồng có chút chột dạ, oán hận phất tay áo, lạnh như băng nói, "Nói bậy, bổn vương mới khinh thường làm hạng người đạo chích đó.”
"Vậy Ngũ hoàng tử khí thế bức người, khắp nơi khó xử Tứ Tứ, chẳng lẽ đây là chuyện mà quân tử nên làm?"
"Cái này…" Mộ Dung Nhược Hồng cuối cùng phát hiện, nếu hắn không ngừng khẩu chiến cùng Đường Tứ Tứ, tổn hại chỉ có hắn.
Hai người một phen khẩu chiến, Mộ Dung Nhược Hồng thảm bại.
Đường Tứ Tứ lại mở miệng cười nói, "Thái tử điện hạ, nghe nói người đam mê chơi cờ, vậy Tứ Tứ liền bêu xấu một phen, cả gan tiếp người một ván cờ.”
Kì nghệ của Đường Tứ Tứ cũng không tính quá kém, mẫu thân đã mất của nàng tài nghệ nhất chính là chơi cờ. Nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng học trộm không ít.
Mà Mộ Dung Ôn Trạch cũng đồng ý chơi cờ cùng nàng, Mộ Dung Ôn Trạch chọn cờ đen, Đường Tứ Tứ cờ trắng, hai người chơi đại khái hai canh giờ. Kết quả cuối cùng là Đường Tứ Tứ thắng hiểm, thắng Mộ Dung Ôn Trạch một quân cờ.
Mộ Dung Ôn Trạch bởi vì bàn cờ này, một lần nữa xem kỹ Đường Tứ Tứ, người có thể ở trên bàn cờ thắng hắn, rất nhiều. Nhưng nàng lại cố tình chỉ thắng hắn một quân cờ, chuyện này thật làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Đường Nhị tiểu thư, kì nghệ của tiểu thư, bản Thái tử cam bái hạ phong.” Tay Mộ Dung Ôn Trạch ôm quyền, "Bất quá, hôm nay trà cũng đã uống, cờ cũng đã chơi xong, Đường Nhị tiểu thư có nên nói rõ mục đích hôm nay tiểu thư tìm đến bản Thái tử không?"
Đảo một vòng lớn như vậy, hắn cũng không tin Đường Tứ Tứ là ăn no không có chuyện gì làm.
Đường Tứ Tứ liếc Mộ Dung Nhược Hồng một cái, ánh mắt chán chường uể oải, "Trước đây Tứ Tứ bị người ta làm hại, đã đi dạo điện Diêm Vương một chuyến, hiện tại đã nghĩ thông suốt. Hôm nay tìm đến Thái tử điện hạ người, cũng chỉ là cầu được che chở. Ngày khác Thái tử điện hạ nếu là cần Tứ Tứ hỗ trợ, Thái tử điện hạ cứ việc mở miệng.”
Đây là đầu quân sang Mộ Dung Ôn Trạch? Đồng tử Mộ Dung Nhược Hồng mãnh liệt co rút lại.
Nếu Đường Tứ Tứ đầu quân dưới trướng của Thái tử, vậy Trì Lệ Dập kia thì sao? Dưới trướng của ông ta chính là mấy chục vạn đại quân đó?
Mộ Dung Nhược Hồng trong lòng không cam. Nếu để cho Mộ Dung Ôn Trạch chiếm được ủng hộ của Trì Lệ Dập, vậy đối với hắn ta như hổ thêm cánh. Sau này, hắn ta có thể thập phần thuận lợi đi lên ngôi cửu ngũ.
Mà hắn vĩnh viễn chỉ có thể từ dưới nhìn lên Mộ Dung Ôn Trạch.
Mộ Dung Nhược Hồng tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng biết Đường Tứ Tứ cùng Mộ Dung Ôn Trạch thông đồng, người tổn thất thảm trọng nhất là hắn.
Mộ Dung Ôn Trạch lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay."Đường Nhị tiểu thư khách sáo rồi, về sau có chuyện gì khó khăn cứ việc tìm đến bản Thái tử.”
Đường Tứ Tứ ở trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hôm nay bước đầu tiên cuối cùng đã ra. Chỉ có đánh trước nhập vào bên trong địch, mới có thể làm tan rã lực lượng địch. Đường Vân Nhiễm nếu không có Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng, vậy nàng ta chỉ còn lại một con đường tiến cung.
"Đồ con gái không biết liêm sỉ, trong ba tháng nay đi nơi nào?"
Tay Đường Tứ Tứ ôm gò má bị đánh của mình, ánh mắt ngạo nghễ ngẩng đầu nghênh hướng Đường Trọng Nguyên, "Phụ thân, xin hỏi Tứ Tứ có gì sai để người dùng sức đánh con như vậy?"
Đường Trọng Nguyên trên trán nổi gân xanh, chỉ vào Đường Tứ Tứ, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đồ vô liêm sỉ! Ba tháng nay ngươi đi nơi nào? Có phải bị người ta bắt đi hay không? Nếu ta là ngươi, còn không bằng chết ở bên ngoài đâu. Ngươi hiện tại không thanh không bạch trở về, vũ nhục cửa Đường gia chúng ta.”
Trong mắt Đường Tứ Tứ ánh lên tia nhìn mãnh liệt, nếu nàng không trở về, thực có chút làm thỏa mãn ý người khác. Chẳng qua, loại chuyện tiện nghi người khác này, không phải tác phong của nàng.
Đường Tứ Tứ đem ống tay áo mình nhẹ nhàng vén lên, lộ ra trên cổ tay dấu thủ cung sa lớn như viên đậu tương.
"Phụ thân, thủ cung sa của nữ nhi vẫn còn, sao lại nói không thanh không bạch?" Lạnh bạc như phụ thân Đường Trọng Nguyên này, vĩnh viễn quan tâm đều chỉ có chính ông ta. Đường Tứ Tứ âm thầm thề, chờ sau khi đệ đệ nàng Đường Tử An trở về, nàng nhất định phải dạy dỗ ông ta thật tốt, để tránh tai họa cho em dâu cùng cháu tương lai của nàng.
Đường Trọng Nguyên thoáng nhìn dấu thủ cung sa như máu đẹp đẽ trên cổ tay nàng kia, lông mày nhíu chặt mới hơi buông lỏng.
Nhưng Đường Vân Nhiễm đứng bên cạnh lại đảo mắt, chen vào nói, "Nhị muội, không nên trách phụ thân tức giận. Trước đó phụ thân biết ma ma cùng gia đinh hộ tống muội đi trang viên đều gặp phải độc thủ, phụ thân nghĩ rằng muội cũng bị kẻ xấu bắt đi. Hơn nữa, Nhị muội, hiện tại tuy rằng trên tay muội vẫn còn dấu thủ cung sa, nhưng nghe nói thủ cung sa cũng có thể làm giả. Tứ Tứ, thủ cung sa của muội sẽ không phải giả chứ?"
Đường Vân Nhiễm nhìn thấy Đường Tứ Tứ bình an trở về, trong lòng đã tức giận muốn nổi điên, hiện tại lại tìm đúng thời cơ, nghĩ muốn tận dụng mọi biện pháp bôi đen nàng.
Đường Tứ Tứ tiến lên phía trước vài bước, đứng trước mặt Đường Vân Nhiễm, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, "Vậy dựa theo Đại tỷ nói như vậy, Tứ Tứ cũng có lý do hoài nghi thủ cung sa trong tay đại tỷ là giả. Dù sao, còn hơn Tứ Tứ ngu muội, Đại tỷ thế nhưng còn biết thủ cung sa có thể làm giả. Xem ra là rất có kinh nghiệm.”
"Nhị muội, Đại tỷ là quan tâm muội. Muội cần gì phải dùng loại giọng điệu gây sự này nói chuyện cùng Đại tỷ? Dù sao muội rời khỏi nhà đã ba tháng, chúng ta ai cũng không biết muội ở bên ngoài rốt cuộc đã gặp chuyện gì.” Đường Vân Nhiễm trả đũa, ngược lại là răn dạy Đường Tứ Tứ không phải.
Đường Tứ Tứ cũng không cam yếu thế, "Nếu Đại tỷ còn hoài nghi thủ cung sa Tứ Tứ là giả, có thể tìm người đến nghiệm. Nhưng nếu kết quả cuối cùng chứng minh thủ cung sa của Tứ Tứ là thật, Đại tỷ có chịu xin lỗi ta trước mặt mọi người hay không?"
Đường Vân Nhiễm là loại người giảo hoạt như vậy, nàng ta làm sao đáp ứng Đường Tứ Tứ chứ. Nàng ta nhấp cánh môi, ánh mắt lại trở lại trên người Đường Trọng Nguyên đang đứng giữa nhà.
Đôi mắt Đường Tứ Tứ lộ ra khinh thường trừng mắt liếc nàng ta một cái, lại nói với Đường Trọng Nguyên, "Phụ thân, nếu các người còn không tin con, vậy người có thể phái người đi tìm Tiết thần y hỏi rõ ràng. Nữ nhi ngày đó gặp nạn, may mắn biểu ca lấy mệnh cứu giúp, sau lại có may mắn gặp được Tiết thần y. Nữ nhi ở y quán của hắn chữa trị ba tháng. Đem bệnh đậu mùa trên người chữa khỏi mới trở về.”
Nghe nữ nhi nói, thì ra là được Tiết thần y cứu, khuôn mặt buộc chặt kia của Đường Trọng Nguyên mới hoàn toàn thả lỏng. Về phần Trì Hằng Liễu mà Đường Tứ Tứ vừa nhắc tới, dù sao cũng không phải hài tử của ông ta, ông ta đương nhiên không có chút thương tâm nào.
Đường Tứ Tứ đem lời nên nói đều nói xong, lại thi lễ với Đường lão phu nhân, "Tổ mẫu, Tứ Tứ mệt mỏi, trở về nghỉ ngơi trước.”
Đường lão phu nhân đã hoàn toàn tin lời nói của Đường Tứ Tứ. Bà gật đầu, ý bảo nàng mau đi xuống nghỉ ngơi. Mà sau khi thân ảnh Đường Tứ Tứ biến mất ở cửa, Đường Trọng Nguyên hỏi, "Nương, Tứ Tứ nó có thể nói dối hay không?" Đường Vân Nhiễm cũng tỏ vẻ mặt nghi hoặc cùng quan tâm, "Tổ mẫu, thế đạo hiểm ác. Tứ Tứ một thiếu nữ ở bên ngoài có lẽ đã bị chịu thiệt thòi.”
Có so sánh mới có thể hiểu chính xác. Trong ba tháng Đường Tứ Tứ biến mất, Đường Vân Nhiễm cũng không quan tâm chăm sóc hay lấy lòng Đường lão phu nhân giống như xưa. Hơn nữa khi thế Đường Vân Nhiễm trong cái nhà này mơ hồ đã vượt qua bà. Đây là chuyện Đường lão phu nhân không thể nào đồng ý. hiện tại Đường Tứ Tứ thật vất vả trở lại, Đường Vân Nhiễm lại vẫn bỏ đá xuống giếng, ở trong mắt Đường lão phu nhân, trong lòng thật ra càng thêm khinh thường.
"Đều là người của Đường phủ, Tứ Tứ nói cái gì chúng ta nghe cái đó. Tứ Tứ là ta nhìn lớn lên, ta tin tưởng nó sẽ không nói dối.”
Đường lão phu nhân lên tiếng, Đường Trọng Nguyên không dám tiếp tục phản bác. Về phần Đường Vân Nhiễm, đôi mắt nàng ta lóe lóe, tựa hồ còn có gì muốn nói. Mà bộ dáng này của nàng ta làm cho Đường lão phu nhân nhớ tới Liễu di nương, trong lòng lại càng không vui.
Giọng nói của bà lạnh như băng, nghiêm khắc khiển trách, "Vân Nhiễm, vừa rồi ngươi thật hơi quá đáng. Tứ Tứ là muội muội ngươi, ngươi không mong nó tốt, còn nói thủ cung sa của nó là giả. Ha ha, ngươi cho là Tứ Tứ sẽ giống Liễu di nương, tự cam thấp hèn vụng trộm nam nhân sao.”
Lời nói châm chọc này của Đường lão phu nhân làm cho sắc mặt Đường Vân Nhiễm cứng đờ, trong lòng thầm mắng Đường lão phu nhân là lão phù thủy.
Nếu không phải mấy ngày nay nàng ta có chút bận rộn, nàng ta đã sớm sai người giết lão phù thủy này rồi.
Thật sự là vướng chân vướng tay!
"Tổ mẫu, con biết sai rồi.” Tuy rằng trong lòng đối với Đường lão phu nhân cực độ không hài lòng, nhưng trên mặt Đường Vân Nhiễm vẫn là ngụy trang tươi cười khiêm tốn nhận giáo huấn.
Sau khi Đường Tứ Tứ trở lại hậu viện của mình, Thanh Nhi cùng nha hoàn Tiểu Tiêu đã sớm ở ngoài tiểu viện chờ nàng. Nhất là Thanh Nhi, nhìn thấy Đường Tứ Tứ bình an trở về, kinh hỉ vừa khóc vừa cười.
"Tiểu thư, bước qua chậu than này trước, về sau sẽ bình an, thuận thuận lợi lợi.” Thanh Nhi thêm chút củi, ngọn lửa nhỏ trong chậu than cháy rừng rực. Đường Tứ Tứ trước cái nhìn chăm chú của mọi người vượt qua cái chậu than kia, Thanh Nhi lại cầm một bó cây ngải huân quét nhanh trên người Đường Tứ Tứ, xem như trừ xui cho nàng. Làm tốt hết thảy, liền cho nha hoàn này đó trong viện ôm Đường Tứ Tứ vào phòng.
Giữa phòng, mọi người quan tâm nhất đương nhiên là hành tung ba tháng nay của Đường Tứ Tứ, Đường Tứ Tứ đem lời nói ứng phó Đường lão phu nhân bọn họ lặp lại một lần.
Bọn người tản đi, khi trong phòng chỉ còn lại Thanh Nhi cùng Đường Tứ Tứ, Thanh Nhi rốt cuộc nhịn không được, ôm lấy tay áo Đường Tứ Tứ khóc không ngừng. Kiếp trước, vốn dĩ Thanh Nhi đã có người trong lòng. Chỉ là vì chiếu cố tiểu thư như nàng, liền nhịn đau cùng người trong lòng ly biệt, đến cuối cùng còn bị Mộ Dung Nhược Hồng chém đầu.
Kiếp này, một mực đứng sau giúp nàng làm việc vô điều kiện chỉ có Thanh Nhi.
Hiện giờ, hai chủ tớ các nàng sau khi trải qua một phen trắc trở lớn lại có thể ở cùng một chỗ, trong lòng Đường Tứ Tứ cũng ấm áp dễ chịu.
"Được rồi, đừng khóc. Không phải ta đã bình an trở lại sao. Không phải trước đây ta đã hứa với em, nhất định phải giúp em tìm người tốt gả cho sao. Hiện tại ta vẫn chưa làm xong việc, làm sao dám gặp chuyện không may.” Đường Tứ Tứ ngược lại lại đùa Thanh Nhi. Mà mặt Thanh Nhi mỏng, vừa nghe Đường Tứ Tứ giễu cợt nàng như vậy, đỏ mặt, khẽ gắt Đường Tứ Tứ một chút.
Đường Tứ Tứ thấy nàng ngừng khóc, thu ý cười khóe miệng, hỏi, "Thanh Nhi, mấy ngày nay khi ta không ở đây, trong phủ, còn có Đại tiểu thư có xảy ra chuyện gì lạ hay không?"
Thanh Nhi cũng thu tâm tư vui đùa, nghiêm túc đem chuyện gió thổi cỏ lay mấy tháng nay trong phủ đều kể lại cho Đường Tứ Tứ. Thì ra mấy tháng nay Đường Vân Nhiễm thường xuyên ra phủ, mà mâu thuẫn giữa nàng ta cùng Đường lão phu nhân tựa hồ cũng trở nên gay gắt.
Đường Tứ Tứ nghe đến đó, trong lòng cười lạnh. Có thể không trở nên gay gắt sao, Đường Vân Nhiễm là người mạnh mẽ như vậy, lúc trước bởi vì có nàng, nàng ta đương nhiên lấy lòng tổ mẫu, hy vọng có thể từ nơi tổ mẫu đạt được càng nhiều dựa dẫm, có thể chống lại mình. Nhưng sau khi nàng "chết", nàng ta không còn phiền phức gì ở nhà, đương nhiên sẽ không tiếp tục hạ thấp mình.
Đường Tứ Tứ lại đem tin tức lộn xộn nghe được nối lại, cuối cùng híp mắt nói với Thanh Nhi, "Thanh Nhi, ngày mai chúng ta phải ra phủ một chuyến, em trước chuẩn bị một ít thứ …" Đường Tứ Tứ cúi người xuống, nhỏ giọng ở bên tai Thanh Nhi dặn dò.
Ngày hôm sau.
Trời mới vừa tờ mờ sáng mà thôi. Đường Tứ Tứ cùng Thanh Nhi đã ngồi trong xe ngựa của phủ xuất môn. Hai người đi chính là Vân Phúc lâu. Sau khi ở lầu hai bao một gian phòng thanh nhã, Đường Tứ Tứ bắt đầu ngồi chờ con cá mắc câu.
Đại khái một lúc lâu sau, khách trong Vân Phúc lâu dần dần đông hơn. Từ chỗ ngồi của Đường Tứ Tứ vừa lúc có thể nhìn thấy những vị khách ra vào.
Sau khi ở đại sảnh thấy một nam nhân khí thế bất phàm đi vào, mắt Đường Tứ Tứ sáng ngời. Người nàng chờ rốt cục đã đến.
Ngày nghỉ hàng tháng Mộ Dung Ôn Trạch sẽ đến Vân Phúc lâu này thưởng thức điểm tâm trong lâu. Hôm nay cũng giống như thường ngày, hắn được tiểu nhị dẫn đi lên lầu hai. Lúc này lại bị một thanh âm gọi lại. "Xin dừng bước!"
Mộ Dung Ôn Trạch quay đầu lại nhìn, liền thấy được Đường Tứ Tứ mang theo Thanh Nhi từ trong nhã gian đi ra. Đôi mắt tinh xảo nguy hiểm của Mộ Dung Ôn Trạch híp lại, đoạn thời gian trước ám vệ hắn phái đi Đường phủ trở về bẩm báo nói Đường Tứ Tứ đã xảy ra chuyện, có thể đã bị người giết chết. Hiện tại thế nhưng nhìn thấy nàng như kỳ tích xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn kinh ngạc lại mang theo một chút nghi hoặc.
Tương phản với thái độ của Mộ Dung Ôn Trạch, Mộ Dung Nhược Hồng sau khi nhìn thấy Đường Tứ Tứ, gương mặt như thiên tiên kia lập tức trầm xuống, ánh mắt như con thoi lạnh, "vèo vèo" lướt qua Đường Tứ Tứ.
"Đường Tứ Tứ, ngươi muốn làm gì?" Kỳ thật Mộ Dung Nhược Hồng từ đêm qua đã thông qua người mà Đường Vân Nhiễm phái ra biết chuyện Đường Tứ Tứ còn sống. Hắn lúc ấy còn hung hăng phát tác một chút. hiện tại nhìn thấy nàng thanh tú đứng trước mặt Mộ Dung Ôn Trạch, trong lòng hắn sinh ra một loại dự cảm bất hảo.
"Ngũ hoàng tử, Tứ Tứ tới gặp Thái tử, tất nhiên là ngưỡng mộ Thái tử, muốn cùng Thái tử không hẹn mà gặp.” Ánh mắt Đường Tứ Tứ như chứa băng, nói chậm rãi từng câu từng chữ.
"Đường Tứ Tứ, Thái tử điện hạ ngày bận trăm việc, làm gì có thời gian để ý tới loại nữ tử nông cạn như ngươi.” Mộ Dung Nhược Hồng nhướng mày, chán ghét nói.
Nhưng Đường Tứ Tứ cười sang sảng. Lập tức ngửa đầu nhìn về phía Mộ Dung Ôn Trạch, "Thái tử điện hạ, người đúng là dưỡng một con chó biết sủa thật.”
"Điêu nữ lớn mật, thế nhưng đem bổn vương so sánh với chó.” Mộ Dung Nhược Hồng hai mắt trợn to, khuôn mặt dữ tợn, hận không thể đem Đường Tứ Tứ coi rẻ hắn một chưởng đánh chết.
Dù sao đã cùng Mộ Dung Nhược Hồng trở mặt, Đường Tứ Tứ cũng hoàn toàn không ngại đắc tội hắn càng triệt để.
"A nha nha, Ngũ hoàng tử, xin lỗi. Tứ Tứ vừa rồi chính là nói Thái tử điện hạ dưỡng một con chó biết sủa, lại cũng không nói gì người. Người kích động thừa nhận như vậy để làm chi.”
Đường Tứ Tứ thốt ra lời này, mấy thị vệ đi theo bên người Mộ Dung Ôn Trạch đều nhịn không được che miệng cười trộm. Mộ Dung Nhược Hồng nghe được tiếng cười của thị vệ, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Trên trán hắn có gân xanh ẩn ẩn nổi lên, gắt cổ họng, thanh âm sắc nhọn quát, "Người đâu! Đem điêu nữ không biết phép tắc này kéo ra ngoài ném trên đường cái.”
Đáng tiếc, hôm nay Mộ Dung Nhược Hồng là theo Mộ Dung Ôn Trạch ra ngoài, hắn không mang theo thị vệ. Mà thị vệ bên người Mộ Dung Ôn Trạch thì đương nhiên không thể nào quan tâm tới Mộ Dung Nhược Hồng. Cho nên, hắn cứ việc ra lệnh, nhưng giữa sân cũng không có người đi tới chấp hành mệnh lệnh.
Khóe miệng Đường Tứ Tứ cong lên một chút châm biếm, vẻ mặt càng thêm khinh miệt.
Mộ Dung Nhược Hồng thấy bản thân lại bị Đường Tứ Tứ xem thường, trong lòng có cơn tức không thể phát tiết, trực tiếp cất bước đi lên chuẩn bị tự mình động thủ thu thập Đường Tứ Tứ.
"Như thế nào? Đường đường là một hoàng tử, đấu võ mồm không lại người khác, liền chuẩn bị tự mình động thủ. Như vậy vừa lúc a, vừa lúc làm cho những vị khách ở Vân Phúc lâu lãnh hội hình tượng chói lọi của Ngũ hoàng tử khi dễ phụ nữ và trẻ em.”
Đường Tứ Tứ một câu lại một câu, hoàn toàn đem Mộ Dung Nhược Hồng gắt gao áp chế, thế cho nên Mộ Dung Nhược Hồng vừa không dám đánh nàng, lại không cam lòng cứ như vậy thả nàng. Trong lúc nhất thời lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Mộ Dung Ôn Trạch vẫn đang âm thầm quan sát Đường Tứ Tứ, ba tháng không gặp, Đường Tứ Tứ này miệng lưỡi sắc bén hơn trước kia rất nhiều.
"Đường Nhị tiểu thư, nếu tiểu thư đã đặc biệt tới gặp bản Thái tử, thỉnh vào nhã gian kia.” Mộ Dung Ôn Trạch chậm rãi mở miệng, mặt mày ôn nhuận không hề có vẻ mất bình tĩnh giống như Mộ Dung Nhược Hồng.
Đường Tứ Tứ biết nghe lời phải, cười thản nhiên, "Vâng.”
Hai người một trước một sau vào nhã gian. Mộ Dung Nhược Hồng bước vào theo, hơn nữa chọn chỗ đối diện Đường Tứ Tứ ngồi xuống.
Tiểu nhị nhanh nhẹn pha trà, lại bưng tới mẻ điểm tâm mới ra, cuối cùng mới lui ra.
Mộ Dung Ôn Trạch tao nhã nâng chung trà lên, nhẹ nhấp một ngụm nước trà xanh, không mở miệng nói gì thêm. Nhưng Mộ Dung Nhược Hồng, hắn nhìn Đường Tứ Tứ chỗ nào cũng thấy chán ghét, khuôn mặt Đường Tứ Tứ với hắn mà nói giống như mãnh thú hồng thủy.
Hắn luôn muốn tìm cách giễu cợt Đường Tứ Tứ. Thanh thanh cổ họng, hắn mang theo trêu tức mở miệng nói, "Đường Nhị tiểu thư, mấy tháng nay ngươi đã ở đâu thế? Có phải bị cường đạo gì đó bắt đi hay không? Ở bên ngoài chắc chắn hưởng đủ khổ sở rồi chứ? Nếu nói như vậy, sau khi trở về nên bồi bổ thật tốt.”
Đây là hướng trên người nàng hắt nước bẩn đây mà. Đường Tứ Tứ không giận chỉ cười, dáng vẻ đoan trang, "Ngũ hoàng tử biết cũng thật nhiều. Người không biết còn tưởng rằng Ngũ hoàng tử là người sau màn sai khiến cường đạo giết Tứ Tứ lúc trước đấy.”
Lời này đổ lại, Mộ Dung Nhược Hồng có chút chột dạ, oán hận phất tay áo, lạnh như băng nói, "Nói bậy, bổn vương mới khinh thường làm hạng người đạo chích đó.”
"Vậy Ngũ hoàng tử khí thế bức người, khắp nơi khó xử Tứ Tứ, chẳng lẽ đây là chuyện mà quân tử nên làm?"
"Cái này…" Mộ Dung Nhược Hồng cuối cùng phát hiện, nếu hắn không ngừng khẩu chiến cùng Đường Tứ Tứ, tổn hại chỉ có hắn.
Hai người một phen khẩu chiến, Mộ Dung Nhược Hồng thảm bại.
Đường Tứ Tứ lại mở miệng cười nói, "Thái tử điện hạ, nghe nói người đam mê chơi cờ, vậy Tứ Tứ liền bêu xấu một phen, cả gan tiếp người một ván cờ.”
Kì nghệ của Đường Tứ Tứ cũng không tính quá kém, mẫu thân đã mất của nàng tài nghệ nhất chính là chơi cờ. Nàng từ nhỏ mưa dầm thấm đất, cũng học trộm không ít.
Mà Mộ Dung Ôn Trạch cũng đồng ý chơi cờ cùng nàng, Mộ Dung Ôn Trạch chọn cờ đen, Đường Tứ Tứ cờ trắng, hai người chơi đại khái hai canh giờ. Kết quả cuối cùng là Đường Tứ Tứ thắng hiểm, thắng Mộ Dung Ôn Trạch một quân cờ.
Mộ Dung Ôn Trạch bởi vì bàn cờ này, một lần nữa xem kỹ Đường Tứ Tứ, người có thể ở trên bàn cờ thắng hắn, rất nhiều. Nhưng nàng lại cố tình chỉ thắng hắn một quân cờ, chuyện này thật làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
"Đường Nhị tiểu thư, kì nghệ của tiểu thư, bản Thái tử cam bái hạ phong.” Tay Mộ Dung Ôn Trạch ôm quyền, "Bất quá, hôm nay trà cũng đã uống, cờ cũng đã chơi xong, Đường Nhị tiểu thư có nên nói rõ mục đích hôm nay tiểu thư tìm đến bản Thái tử không?"
Đảo một vòng lớn như vậy, hắn cũng không tin Đường Tứ Tứ là ăn no không có chuyện gì làm.
Đường Tứ Tứ liếc Mộ Dung Nhược Hồng một cái, ánh mắt chán chường uể oải, "Trước đây Tứ Tứ bị người ta làm hại, đã đi dạo điện Diêm Vương một chuyến, hiện tại đã nghĩ thông suốt. Hôm nay tìm đến Thái tử điện hạ người, cũng chỉ là cầu được che chở. Ngày khác Thái tử điện hạ nếu là cần Tứ Tứ hỗ trợ, Thái tử điện hạ cứ việc mở miệng.”
Đây là đầu quân sang Mộ Dung Ôn Trạch? Đồng tử Mộ Dung Nhược Hồng mãnh liệt co rút lại.
Nếu Đường Tứ Tứ đầu quân dưới trướng của Thái tử, vậy Trì Lệ Dập kia thì sao? Dưới trướng của ông ta chính là mấy chục vạn đại quân đó?
Mộ Dung Nhược Hồng trong lòng không cam. Nếu để cho Mộ Dung Ôn Trạch chiếm được ủng hộ của Trì Lệ Dập, vậy đối với hắn ta như hổ thêm cánh. Sau này, hắn ta có thể thập phần thuận lợi đi lên ngôi cửu ngũ.
Mà hắn vĩnh viễn chỉ có thể từ dưới nhìn lên Mộ Dung Ôn Trạch.
Mộ Dung Nhược Hồng tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn cũng biết Đường Tứ Tứ cùng Mộ Dung Ôn Trạch thông đồng, người tổn thất thảm trọng nhất là hắn.
Mộ Dung Ôn Trạch lộ ra nụ cười đầu tiên của ngày hôm nay."Đường Nhị tiểu thư khách sáo rồi, về sau có chuyện gì khó khăn cứ việc tìm đến bản Thái tử.”
Đường Tứ Tứ ở trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, hôm nay bước đầu tiên cuối cùng đã ra. Chỉ có đánh trước nhập vào bên trong địch, mới có thể làm tan rã lực lượng địch. Đường Vân Nhiễm nếu không có Mộ Dung Ôn Trạch cùng Mộ Dung Nhược Hồng, vậy nàng ta chỉ còn lại một con đường tiến cung.
Danh sách chương