Đôi mắt u ám của Quân Cơ Lạc nghiền ngẫm, "Đường Đại tiểu thư, chỉ là ngồi như vậy không thú vị, nghe nói ngươi tài nghệ song tuyệt, không bằng cho bản đốc cùng Thái tử một điệu nhảy giúp vui đi?"
Quân Cơ Lạc thốt ra lời này, khiến cho sắc mặt Đường Vân Nhiễm trở nên trắng nhợt. Bắt nàng ta giống như vũ cơ uốn éo thân mình khiêu vũ cho hoạn quan Quân Cơ Lạc này xem, đây không phải nhục nhã nàng ta sao? Đường Vân Nhiễm siết chặt lòng bàn tay mình, "Thật có lỗi, Cửu Thiên Tuế... hôm nay thân mình Vân Nhiễm không thoải mái, không thể khiêu vũ giúp vui cho ngài..." Mặt nàng ta khó coi nói.
Quân Cơ Lạc nhướng cao đôi mày kiếm, nói một cách cương quyết sắc bén, "A, phải không, vậy thì thực mất hứng, bản đốc quả nhiên là người không có phúc được xem."
Nãy giờ Tiết thần y không nói gì không biết như thế nào từ phía sau đột nhiên ngẩng đầu, cười nhạo Quân Cơ Lạc, nói, "Quỷ thiếu đạo đức, làm gì có chuyện ngươi không có phúc được xem chứ, căn bản là con gái nhà người ta ghét bỏ ngươi là hoạn quan, cho nên mới không nguyện ý khiêu vũ cho ngươi xem. Bất quá ai nói Quỷ thiếu đạo đức nhà ngươi đáng ghét như vậy, người ta không muốn khiêu vũ cho ngươi xem, đó là ngươi xứng đáng!"
Nếu có thể, Đường Tứ Tứ thật sự muốn đối với Tiết thần y dựng thẳng ngón tay cái, lời này của hắn công khai là giúp Đường Vân Nhiễm, nhưng thực tế cũng là chụp mũ nàng ta.
Quả nhiên, Quân Cơ Lạc nheo lông mày sâu mấy phần, biến hoá kỳ ảo nhìn về phía Đường Vân Nhiễm, không vui nói, "Đường Đại tiểu thư, thì ra là do bản đốc là hoạn quan, nên không xứng xem vũ kĩ của ngươi."
Đường Vân Nhiễm dùng ánh mắt sắc bén, căm giận trừng mắt nhìn Tiết thần y, sau đó cười xấu hổ, "Làm sao lại thế. Nếu Cửu Thiên Tuế muốn xem vũ đạo của Vân Nhiễm, Vân Nhiễm nhảy là được." Ánh mắt nàng ta dạo qua một vòng, một chút ánh sáng bén nhọn hiện lên, "Chỉ là muội muội Tứ Tứ của Vân Nhiễm thực cũng biết khiêu vũ, không bằng cho tỷ muội chúng ta cùng nhau nhảy một điệu cho Cửu Thiên Tuế xem nhé."
Nếu phải xấu mặt, nàng ta cũng muốn lôi kéo Đường Tứ Tứ theo cùng.
"Nàng ấy à..." Quân Cơ Lạc chắc chắc lưỡi, thập phần bất công nói, "Vết thương phía sau lưng của nàng ấy vẫn chưa được khỏe hẳn, loại chuyện khiêu vũ này chỉ sợ không thích hợp với nàng ấy." Đây là kỳ thị, cực kì kỳ thị, kỳ thị trắng trợn mà!!!
Gân xanh trên thái dương của Đường Vân Nhiễm co giật như muốn nhảy ra ngoài, ở trong lòng nàng ta thề một ngày nào đó sẽ giết chết Quân Cơ Lạc.
Đường Tứ Tứ nói theo lời nói của Quân Cơ Lạc, "Đại tỷ, vết thương trên lưng Tứ Tứ đích thực vẫn chưa lành, không bằng muội muội đánh đàn cho tỷ, tỷ tới nhảy một điệu đi." Đánh đàn là tiểu thư khuê các phải học, nhưng khiêu vũ gì đó, bình thường gia thế như các nàng trong nhà đều sẽ có vũ cơ.
Đối với đề nghị của Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc rất ngoan ngoãn nghe lời. Về phần Thái tử điện hạ, mặc dù có nghĩ thầm muốn nói tốt cho Đường Vân Nhiễm, nhưng vết thương trên lưng Đường Tứ Tứ chính là bởi vì hắn. Hiện tại chính nàng cũng nói vết thương sau lưng nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hắn không thể nói thêm gì nữa.
Rất nhanh có thị vệ lấy đàn đến, Đường Tứ Tứ ngồi ngay ngắn, dùng ngón tay ở trên dây huyền cầm kích vài cái, thử mấy âm, mới ngẩng đầu nhìn Đường Vân Nhiễm.
"Đại tỷ, muội muội bắt đầu."
Đường Tứ Tứ nói xong, liền chính thức khảy đàn.
Mà Đường Vân Nhiễm dưới tình huống như vậy, không thể không lắc vòng eo mảnh khảnh khiêu vũ.
Đường Tứ Tứ là thật tâm thích đánh đàn, nàng ngồi ở viền huyền cầm, rất nhanh tiến vào trạng thái say mê, tiếng đàn róc rách như nước chảy, tiếng đàn chậm rãi, làm cho người ta vừa nghe liền vui vẻ thoải mái.
Nhưng Đường Vân Nhiễm, bởi vì mang tâm tình không vui khiêu vũ. Cho nên thân thể cứng ngắc, khiêu vũ thật ra không được thuần thục xinh đẹp cho lắm.
Xong một khúc, Quân Cơ Lạc nhếch khóe môi, vẻ mặt cợt nhã nói, "Tiếng đàn thực động lòng người, chỉ là điệu nhảy này... thật sự là không xứng nổi với tiếng đàn."
Lời này... Làm cho sắc mặt Đường Vân Nhiễm trắng nhợt, lại hận không thể giết chết Đường Tứ Tứ!
Quân Cơ Lạc thốt ra lời này, khiến cho sắc mặt Đường Vân Nhiễm trở nên trắng nhợt. Bắt nàng ta giống như vũ cơ uốn éo thân mình khiêu vũ cho hoạn quan Quân Cơ Lạc này xem, đây không phải nhục nhã nàng ta sao? Đường Vân Nhiễm siết chặt lòng bàn tay mình, "Thật có lỗi, Cửu Thiên Tuế... hôm nay thân mình Vân Nhiễm không thoải mái, không thể khiêu vũ giúp vui cho ngài..." Mặt nàng ta khó coi nói.
Quân Cơ Lạc nhướng cao đôi mày kiếm, nói một cách cương quyết sắc bén, "A, phải không, vậy thì thực mất hứng, bản đốc quả nhiên là người không có phúc được xem."
Nãy giờ Tiết thần y không nói gì không biết như thế nào từ phía sau đột nhiên ngẩng đầu, cười nhạo Quân Cơ Lạc, nói, "Quỷ thiếu đạo đức, làm gì có chuyện ngươi không có phúc được xem chứ, căn bản là con gái nhà người ta ghét bỏ ngươi là hoạn quan, cho nên mới không nguyện ý khiêu vũ cho ngươi xem. Bất quá ai nói Quỷ thiếu đạo đức nhà ngươi đáng ghét như vậy, người ta không muốn khiêu vũ cho ngươi xem, đó là ngươi xứng đáng!"
Nếu có thể, Đường Tứ Tứ thật sự muốn đối với Tiết thần y dựng thẳng ngón tay cái, lời này của hắn công khai là giúp Đường Vân Nhiễm, nhưng thực tế cũng là chụp mũ nàng ta.
Quả nhiên, Quân Cơ Lạc nheo lông mày sâu mấy phần, biến hoá kỳ ảo nhìn về phía Đường Vân Nhiễm, không vui nói, "Đường Đại tiểu thư, thì ra là do bản đốc là hoạn quan, nên không xứng xem vũ kĩ của ngươi."
Đường Vân Nhiễm dùng ánh mắt sắc bén, căm giận trừng mắt nhìn Tiết thần y, sau đó cười xấu hổ, "Làm sao lại thế. Nếu Cửu Thiên Tuế muốn xem vũ đạo của Vân Nhiễm, Vân Nhiễm nhảy là được." Ánh mắt nàng ta dạo qua một vòng, một chút ánh sáng bén nhọn hiện lên, "Chỉ là muội muội Tứ Tứ của Vân Nhiễm thực cũng biết khiêu vũ, không bằng cho tỷ muội chúng ta cùng nhau nhảy một điệu cho Cửu Thiên Tuế xem nhé."
Nếu phải xấu mặt, nàng ta cũng muốn lôi kéo Đường Tứ Tứ theo cùng.
"Nàng ấy à..." Quân Cơ Lạc chắc chắc lưỡi, thập phần bất công nói, "Vết thương phía sau lưng của nàng ấy vẫn chưa được khỏe hẳn, loại chuyện khiêu vũ này chỉ sợ không thích hợp với nàng ấy." Đây là kỳ thị, cực kì kỳ thị, kỳ thị trắng trợn mà!!!
Gân xanh trên thái dương của Đường Vân Nhiễm co giật như muốn nhảy ra ngoài, ở trong lòng nàng ta thề một ngày nào đó sẽ giết chết Quân Cơ Lạc.
Đường Tứ Tứ nói theo lời nói của Quân Cơ Lạc, "Đại tỷ, vết thương trên lưng Tứ Tứ đích thực vẫn chưa lành, không bằng muội muội đánh đàn cho tỷ, tỷ tới nhảy một điệu đi." Đánh đàn là tiểu thư khuê các phải học, nhưng khiêu vũ gì đó, bình thường gia thế như các nàng trong nhà đều sẽ có vũ cơ.
Đối với đề nghị của Đường Tứ Tứ, Quân Cơ Lạc rất ngoan ngoãn nghe lời. Về phần Thái tử điện hạ, mặc dù có nghĩ thầm muốn nói tốt cho Đường Vân Nhiễm, nhưng vết thương trên lưng Đường Tứ Tứ chính là bởi vì hắn. Hiện tại chính nàng cũng nói vết thương sau lưng nàng vẫn chưa khỏi hoàn toàn, hắn không thể nói thêm gì nữa.
Rất nhanh có thị vệ lấy đàn đến, Đường Tứ Tứ ngồi ngay ngắn, dùng ngón tay ở trên dây huyền cầm kích vài cái, thử mấy âm, mới ngẩng đầu nhìn Đường Vân Nhiễm.
"Đại tỷ, muội muội bắt đầu."
Đường Tứ Tứ nói xong, liền chính thức khảy đàn.
Mà Đường Vân Nhiễm dưới tình huống như vậy, không thể không lắc vòng eo mảnh khảnh khiêu vũ.
Đường Tứ Tứ là thật tâm thích đánh đàn, nàng ngồi ở viền huyền cầm, rất nhanh tiến vào trạng thái say mê, tiếng đàn róc rách như nước chảy, tiếng đàn chậm rãi, làm cho người ta vừa nghe liền vui vẻ thoải mái.
Nhưng Đường Vân Nhiễm, bởi vì mang tâm tình không vui khiêu vũ. Cho nên thân thể cứng ngắc, khiêu vũ thật ra không được thuần thục xinh đẹp cho lắm.
Xong một khúc, Quân Cơ Lạc nhếch khóe môi, vẻ mặt cợt nhã nói, "Tiếng đàn thực động lòng người, chỉ là điệu nhảy này... thật sự là không xứng nổi với tiếng đàn."
Lời này... Làm cho sắc mặt Đường Vân Nhiễm trắng nhợt, lại hận không thể giết chết Đường Tứ Tứ!
Danh sách chương