Ả cắn răng cười khanh khách, đối với hai người đang hành hung Liễu di nương nói: "Tổ mẫu, phụ thân các người không cần đánh di nương. Di nương lần này căn bản không có mang thai, như thế nào có thể có nam nhân ở bên ngoài?"

Móng tay sắc bén của Đường Vân Nhiễm thẳng tắp đâm vào thịt trong lòng bàn tay ả, nhưng ả một chút cũng không có cảm giác đau. Ả có chút hối hận trước đó vì muốn cho chuyện Liễu di nương sanh non diễn rất thật, nàng dùng cả máu người làm đạo cụ.

Hiện tại Tiết thần y kết luận Đường Trọng Nguyên hai ba tháng trước bắt đầu suy thận, nhưng Liễu di nương được chuẩn có hài tử chỉ hơn nửa tháng. Thực rõ ràng nếu muốn chứng minh mình trong sạch, chỉ có thể đem tình hình thực tế Liễu di nương căn bản không có mang thai nói ra.

Liễu di nương hiện tại dù sao cũng luống cuống, đầu óc cũng thành một khối hồ đặc. Lúc này nữ nhi bà ta nói cái gì, bà ta cũng đi theo phụ họa. "Đúng vậy, lão gia, lão phu nhân. Thiếp lần này căn bản không có mang thai. Như thế nào có thể sau lưng lão gia tìm gian phu… Lão gia, người tin tưởng thiếp đi. Thiếp nào dám làm chuyện hãm hại người."

Trước đó Liễu di nương khi thấy Hương di nương bị đánh, còn vui sướng khi người gặp họa. Nhưng hiện tại bà ta phát hiện, nếu hôm nay bà ta không thể rửa sạch oan khuất của mình. Kết cục của bà ta so với Hương di nương còn thảm hơn.

Lời nói của Đường Vân Nhiễm cùng Liễu di nương, Đường Trọng Nguyên căn bản không tin. Đường Trọng Nguyên giống mãnh thú nổi cơn điên, lớn tiếng quát, "Liễu A Phù, ngươi cho ta là người ngốc sao? Vừa rồi không phải ngươi một mực kêu đau đớn sao? Đừng nói với ta máu trên váy ngươi đều là giả? Còn có Hương di nương nơi đó, ngươi không phải nói cho ta biết, ngươi đi một vòng lớn như vậy chính là muốn hại Hương di nương sao?"

Hắc đà la chính là ở chỗ Liễu A Phù tiện nhân này phát hiện được, Hương di nương vừa mới tiến phủ, còn chưa có con nối dòng. Nàng không có ngốc đến mức dùng loại thôi tình dược làm cho tinh thủy nam nhân biến loãng này hại hắn. Dù sao, nếu hắn không có khả năng sinh dục, Hương di nương cũng không có chỗ dựa vào.

Nhưng Liễu A Phù tiện nhân này lại không giống,ả đã có một nữ nhi. Nếu là ả liên kết cùng với gian phu kê đơn cho hắn, đến lúc đó ả cùng hài tử cùng gian phu sinh được có thể lừa gạt cuộc sống cẩm y ngọc thực, thậm chí kế thừa hết thảy gia sản Đường gia.

Trong đầu Đường Trọng Nguyên đem chân tướng sự tình suy luận một lần. Hắn hiện tại đã chắc chắn, Liễu di nương nhất định sau lưng hắn cùng nam nhân khác cấu kết.

Ánh sáng trong mắt Đường Vân Nhiễm chợt lóe, kế này, nàng cũng không thể ngồi không được nữa. Đường Tứ Tứ thiết kế nàng, Đường Vân Nhiễm nàng sẽ phá kế. Muốn hại nàng? không có cửa!

Đường Tứ Tứ vẫn ngồi ở bên ngoài luân phiên tiếp đón Tiết thần y cùng Đông đại phu. Tiết thần y trong lúc này vẫn âm thầm quan sát phản ứng của tiểu cô nương này. Thấy nàng không kiêu không nóng, phong thái vô cùng tốt.

Nếu không phải trước đó đã biết chân tướng sự tình, hắn tuyệt đối sẽ không tin tưởng, chính là tiểu cô nương này đem người trong phòng vây quanh thiết kế một trận.

Ha ha, bất quá tuy rằng kế hoạch của nàng tốt, nhưng nếu không có thần y hắn đến tọa trấn, sự tình có lẽ còn có thể có chút xấu, không có hoàn mỹ như vậy? Hắn tin tưởng, điểm ấy cũng là nguyên nhân khiến người nào đó phải làm cho hắn chạy đến. Có thần y đứng đầu Tiêu Quốc là hắn tọa trấn, cho dù Đường gia đem tất cả đại phu trong Hoàng Thành đều mời đến, bọn họ cũng không dám vượt qua thần y hắn.

Chẳng qua, để cho thần y đứng đầu Tiêu Quốc là hắn đến làm việc này cũng quá hôi hám đi, người nào đó thật đúng là không biết xấu hổ, khinh bỉ!

Thanh Nhi từ cửa phòng đi vào, nàng đến bên cạnh Đường Tứ Tứ, hướng nàng khoa tay múa chân một chút.

Đường Tứ Tứ mím môi cười, đến rồi! Trong tay nàng không chỉ có một quân cờ thôi đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện