“Tôi hôm qua đang đi công tác ở Canada, biết xảy ra chuyện liền vội vã quay về, trên đường lại nghe nói anh Hoài Cẩn…” Dương Ba không nói tiếp được, chống hai khuỷu tay lên đầu gối, chùi mạnh mặt một cái, thở hổn hển mấy hơi liền, “Xin lỗi, chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi hơi… tôi thật sự không biết nên làm thế nào…”

Viên cảnh sát hình sự ngồi đối diện dùng ánh mắt đánh giá nhìn quét Dương Ba một lần, mở sổ ra, cũng chẳng thèm vòng vèo, không hề khách sáo mở miệng hỏi thẳng: “Dương tiên sinh, để nắm rõ thêm về vụ án, tôi sẽ không vòng vo, có một số lời đồn nói anh và ông Chu là quan hệ cha con, xin hỏi đây có phải là sự thật hay không?”

Dương Ba lá mặt lá trái lâu rồi, nhất thời chưa thích ứng với sự thẳng đuột hơi vô lễ thế này, hai má phút chốc căng lên: “Anh nói cái gì!”

Ngay sau đó, hắn lại nói với tốc độ cực nhanh: “Đó đều là đồn đại vô căn cứ, là sự sỉ nhục với năng lực làm việc của cá nhân tôi, mẹ tôi và ông Chu ba người, tôi không biết những lời đồn nhảm nhí này anh nghe từ đâu. Các anh…”

Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn viên cảnh sát đối diện, cắn mạnh đầu lưỡi một cái, mới nuốt lại câu “Các anh toàn dựa vào bịa đặt để phá án”.

Chu Hoài Tín chẳng dễ gì chịu im lặng nghe câu này lập tức lại có khuynh hướng núi lửa phun trào, hắn dồn khí xuống đan điền, làm một cú phun từ xa: “Tao nhổ vào!”

Song nước bọt hắn phun ra còn chưa kịp rơi xuống đất, Lạc Văn Chu đã bình đẳng gọi một viên cảnh sát khác tới, chỉ vào Chu Hoài Tín đang trợn mắt há hốc miệng mà nói: “Tách họ ra thẩm vấn riêng, Chu Hoài Cẩn bị bắt cóc ở Yến Thành, những người có lợi lẫn có hại đều là người bị hiềm nghi, thân thuộc cũng thế.”

“Cái gì? Tôi là người bị hiềm nghi? Anh bị bệnh phải không? Anh bị mù phải không?” Chu Hoài Tín bị hai cảnh sát hình sự không giải thích gì “mời” dậy, giận dữ muốn lên phòng, quay đầu sang Phí Độ vẻ mặt lực bất tòng tâm, “Phí gia, tay cảnh sát này làm sao vậy? Hắn tên gì, anh phải kiện hắn! Đậu cả họ nhà anh, coi chừng tôi cho anh khỏi làm nữa, dám coi ông đây là người bị hiềm nghi, tôi… Các người đừng đụng vào tôi!”

Dương Ba bên kia hết sức kiềm chế và phẫn nộ nói: “Mẹ tôi với ông Chu quả thật là người quen cũ, tôi cũng nhờ mối quan hệ này mới may mắn được vào Chu Thị làm việc, nhưng có thể đi đến bước này hoàn toàn đều là dựa vào sự nỗ lực của cá nhân tôi, không hề có những việc bẩn thỉu mà các anh tưởng tượng.”

Chu Hoài Tín bên kia hoàn toàn bất chấp giáo dưỡng: “Còn mặt mũi mà nói, mày chính là thằng bẩn thỉu-“

Dương Ba không nhịn được nữa, chế giễu: “Tôi thật sự không biết tiêu chuẩn ‘bẩn thỉu’ của loại say rượu lái xe quan hệ bừa bãi hút chích ma túy như tiên sinh Tiểu Chu là gì.”

Hồ Chấn Vũ nhìn hai vị thiếu gia này trước mặt bao nhiêu cảnh sát cứ thế choảng nhau, ngăn kẻ này lại chạy ra kẻ kia, gân xanh trên thái dương quả thực sắp bục ra, chỉ hận không thể nhúng đầu cả hai vào chậu nước.

Phí Độ đứng ngoài xem ngon lành, đang định một lần nữa đi bưng ly hồng trà của hắn, thì bị Lạc Văn Chu đập văng tay.

Phí Độ: “…”

Lạc Văn Chu nói: “Cậu chuyên môn đến uống trà phải không? Dẹp đống thói xấu đó đi, đội hình sự không phải nhà các cậu, bất kể cậu là liên lạc viên ngoài biên chế hay cái thể loại gì, đã đến đây thì phải phục tùng điều phối, còn chơi bời lêu lổng không làm việc thì cuốn xéo.”

Phí Độ trăm phương ngàn kế chui vào Cục công an, dĩ nhiên có mục đích của hắn, song dù thân phận này có thể cho hắn danh chính ngôn thuận ra vào các loại hiện trường, hắn vẫn đương nhiên coi mình là “người ngoài”, đột nhiên bị đập một phát còn chưa kịp hoàn hồn.

Chủ tịch Phí từ thuở cha sinh mẹ đẻ còn chưa bao giờ bị người ta quát mắng như đàn em sai vặt, nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì đáp lại Lạc Văn Chu, hắn sững sờ tại chỗ một lúc lâu, mới hơi hoang mang hỏi: “À, thế tôi nên làm gì?”

Sau đó, Phí Độ bị tống vào một đám nhân viên kỹ thuật, Lạc Văn Chu bắt hắn đem đoạn phim của bọn bắt cóc ra phóng to từng cảnh, phân tích từng pixel.

So với Đào Nhiên tìm kiếm kiểu trải thảm ven sông Bạch Sa, Lang Kiều chạy khắp nơi, ngồi phân tích hình ảnh của đoạn phim là một công việc tương đối thoải mái, song Phí Độ vẫn chưa được mấy phút đã thấy chán – thoải mái hơn cũng là việc tốn sức, thông qua dấu vết để lại cho ra kết luận đẹp đẽ, đây là hoạt động trí lực tốt đẹp, nhưng tìm kiếm manh mối từ hàng loạt tin tức lặp lại và vô dụng, thì rất tẻ nhạt.

Phí Độ hôm qua mới ngao du cả đêm trong biển tiền tài ngập tràn tội ác, vừa chợp mắt chưa được mấy phút thì lại chạy đến nhà họ Chu xem kịch vui, người vốn đã buồn ngủ, không bao lâu hai mí mắt liền bắt đầu đánh nhau.

Phí Độ thử mấy lần, phát hiện mình thật sự chẳng có khiếu làm đàn em, đứng dậy đi lại tại chỗ vài bước cho tỉnh, nghe thấy Lạc Văn Chu bên cạnh đang xin chỉ thị từ cục trưởng Lục có cần xóa clip hay không.

Không xóa thì chẳng khác nào để phần tử phạm tội dắt mũi đi, ảnh hưởng thật sự rất xấu.

Nhưng mà trước mắt họ không có lấy một tẹo manh mối nào, xóa clip lỡ đâu bọn bắt cóc thật sự động dao, thế chẳng khác nào đẩy con tin vào một hoàn cảnh tương đối nguy hiểm, mạng người quan trọng, chắc chắn cũng không thể làm chuyện như vậy.

Ngay cả Lục Hữu Lương nhất thời cũng trù trừ.

Phí Độ quay người đi ngáp trộm một cái, uể oải nói với Lạc Văn Chu: “Nếu là tôi, tôi sẽ xóa.”

Lạc Văn Chu dùng khóe mắt liếc nhìn hắn, vội vàng nói hai câu với cục trưởng Lục rồi cúp điện thoại.

“Xem chỗ này.” Phí Độ vẫy tay gọi anh, mở clip kẻ bắt cóc đăng, nhảy đến đoạn hắn lấy máu viết chữ trên ngực Chu Hoài Cẩn. Phí Độ như thể không xương, uể oải dựa vào cánh tay mình chống lên bàn, bảo Lạc Văn Chu: “Kẻ bắt cóc cứa một nhát trước, sau đó lấy cọ chấm máu viết chữ, anh không cảm thấy đối với một tên tội phạm bắt cóc mà nói, động tác này quá chú trọng à? Nếu là tôi, tôi sẽ dùng dao rạch thẳng lên ngực Chu Hoài Cẩn.”

Lạc Văn Chu một tay chống lưng ghế, nghe hắn nói vậy, mặt không biểu cảm cúi đầu nhìn hắn.

Phí Độ dùng anh làm vũ khí giúp tỉnh táo, nhìn lại anh với vài phần hứng thú xấu xa: “Bình thường mỹ nhân nhìn tôi như thế, tôi sẽ mặc nhận là đối phương muốn tôi hôn.”

Lạc Văn Chu không tiếp lời, rất đỗi bình tĩnh hỏi tới: “Không sai, động tác này của kẻ bắt cóc quả thật hơi thừa, vậy thì sao?”

“Vì vậy tôi cho rằng kẻ bắt cóc này căn bản không muốn làm hại Chu Hoài Cẩn, hắn chỉ muốn dùng con tin để trao đổi thứ nào đó, chứ không hề muốn biến thành tội phạm giết người bị truy nã khắp nơi. Hơn nữa, xét từ thái độ bảo vệ con tin của hắn, rất có thể đối phương chỉ có một quân bài Chu Hoài Cẩn, dù các anh xóa đoạn phim này, có lẽ hắn cũng chưa chắc dám làm gì con tin, không bằng mọi người cùng lật át chủ bài thử xem.”

“À, ‘có lẽ’,” Lạc Văn Chu nhìn hắn, nhẹ nhàng nói, “Đến lúc đó tôi làm báo cáo, nói với mọi người, ‘Theo tôi phán đoán, kẻ bắt cóc có – lẽ – không định làm hại nạn nhân, cho nên tôi quyết định xóa đoạn phim thử, xem Chu Hoài Cẩn rốt cuộc có chết không’, ý cậu là vậy hả cậu Phí?”

Phí Độ chưa kịp trả lời, Lạc Văn Chu đã giơ tay ấn gáy hắn, cúi người ghé sát vào tai hắn nói: “Em học sinh này, chúng ta làm công việc này, không phải chỉ dựa vào suy nghĩ, làm chuyện gì cũng cần ‘có lý có cứ hợp pháp hợp quy’, tám chữ này chữ nào không hiểu, em có thể hỏi sư huynh bất cứ lúc nào – anh bảo em lọc ra tin tức từ đoạn phim, thử suy đoán vị trí của bọn bắt cóc, không bảo em đoán bài đấu địa chủ online với phần tử phạm tội!”

Phí Độ không xương không kịp đề phòng bị anh ấn xuống, suýt nữa đập cằm vào bàn.

Lạc Văn Chu từ bên trên nhìn xuống hắn, rút tay về, ngoài cười mà trong không cười, nói: “Cậu hiểu lầm rồi, tôi không định hôn cậu, ánh mắt tôi vừa rồi chỉ là hơi muốn đánh cậu, lần sau nhìn thấy nhớ tránh cho xa.”

Phí Độ còn chưa kịp phản đối hành vi dã man này, đã nghe thấy bên cạnh xôn xao lên.

“Sếp ơi, có một đoạn phim mới!”

Lạc Văn Chu tạm thời buông tha Phí Độ, nhận lấy tai nghe, trong cả ngôi biệt thự nhà họ Chu, bao gồm mấy người chưa thoát khỏi hiềm nghi, tất cả nín thở chăm chú chờ tin tức đến từ bọn bắt cóc.

Trong đoạn phim Chu Hoài Cẩn đã tỉnh lại, cho dù thảm hại hơn ban nãy nhiều, mái tóc xịt keo tạo kiểu đã hỏng, hình như đã giãy giụa và bị trấn áp, trên mặt và trên người có thêm vài vết bầm, vẻ mặt vừa tức giận vừa sợ hãi, dây thừng trói chặt hơn, máu ở vết thương trên cổ ngấm ướt sơ mi, ngực phập phồng không ngừng.

Bên ngoài màn ảnh có một âm thanh dùng máy thay đổi giọng nói: “Đọc.”

Chu Hoài Cẩn nhìn chăm chú, sau đó gân xanh giật giật trên cổ: “Các người…”

Anh ta vừa nói hai chữ này, liền bị đạp cả người lẫn ghế ngã lăn xuống đất. Tiếp đó, kẻ cầm máy quay bận đánh nạn nhân, ống kính lắc lư một trận, chỉ có thể nghe thấy tiếng đấm đá và tiếng người kêu rên, sau đó màn hình đột nhiên tối đi.

Bên phía cảnh sát mạng bầu không khí nặng nề, vẫn chưa có thu hoạch gì.

Chu Hoài Tín xem mà hai chân mềm nhũn, cũng chẳng buồn chửi nhau với Dương Ba nữa, nắm áo người bên cạnh: “Tôi chi tiền, tôi thuê mấy hacker được không? Bao nhiêu tiền đều được, chỉ cần có thể thuê được. Anh tôi… anh tôi…”

Trong đoạn phim quay sẵn, nền đen ngắn ngủi qua đi, lại lần nữa có hình ảnh, ống kính chĩa vào Chu Hoài Cẩn nằm dưới đất, giọng khàn khàn kia vẫn chỉ nói một chữ: “Đọc.”

Môi Chu Hoài Cẩn run run, người đàn ông ngậm thìa vàng sinh ra này rất biết tự bảo vệ mình, dễ dàng lựa chọn khuất phục, vất vả nhìn tấm bảng nhắc không biết dựng ở đâu, trầy trật đọc: “Câu hỏi của tôi, các người phải… trả, trả lời trong vòng mười phút, phải đăng lên trang chủ website Chu Thị, đáp, đáp án tôi đều đã biết, nếu… nếu dám nói dối, tôi sẽ…”

Chu Hoài Cẩn khó khăn thở hồng hộc vài hơi, trong cổ họng phát ra một tiếng nức nở: “Tôi sẽ… cắt một bộ phận trên người ông Chu. Chúng ta lột… lột da, lột da ai đó xem thử.”

“Câu hỏi thứ nhất, Chu… Chu Tuấn Mậu có phải một ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo hay không, có phải lão công nhiên đón con riêng về, còn bồi dưỡng thành người thừa kế hay không? Bản… bản báo cáo giám định quan hệ ruột thịt này có phải là thật hay không… Các người dám trộm của tôi… A!” Chu Hoài Cẩn đọc đến đây thì đột nhiên nhận ra, thần sắc kích động, bị kẻ bắt cóc đá trúng gáy, anh ta nghẹn ngào một tiếng, cả người co giật nhè nhẹ, lập tức bất động, chẳng biết có phải đã ngất đi rồi hay không.

Một bản báo cáo giám định quan hệ ruột thịt nhăn nhúm lướt qua trước màn hình.

Kẻ bắt cóc nói bằng giọng khàn khàn khó nghe: “Mười phút.”

Hắn vừa dứt lời, đoạn phim liền kết thúc, một cái đồng hồ đếm ngược mười phút nhảy ra.

Trong một chớp mắt, cả biệt thự lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn chằm chằm đồng hồ đếm ngược kia như nhìn quái vật, cùng lúc đó, trong thế giới mạng giả tưởng, một trái bom ném xuống, sóng biển cuộn dâng-

“Con riêng của Chu Tuấn Mậu!”

“Người thừa kế Chu Thị bị bắt cóc!”

“Phát sóng trực tiếp ân oán nhà giàu!”

Trong vòng một phút, di động của Lạc Văn Chu, mấy người nhà họ Chu và điện thoại bàn trong biệt thự đua nhau đổ chuông, cả tòa nhà trở thành một đường dây nóng bằng cơ thể sống, toàn thế giới đều đang tìm mọi cách để moi được tin tức sớm nhất.

Lạc Văn Chu cúi đầu xem, điện thoại đến từ cục trưởng Lục không thể không nghe, chữ “A lô” anh vẫn chưa nói ra, cục trưởng Lục bên kia đã sốt ruột: “Chuyện gì đang diễn ra, tên bắt cóc làm rùm beng như vậy mà cháu vẫn chưa tìm được sao? Không có manh mối sao? Không đủ người thì điều từ các khu! Đào ba thước đất cũng phải tìm ra tên khốn này, điện thoại văn phòng chú sắp nổ rồi!”

Lạc Văn Chu bên này còn chưa kịp báo báo tiến độ với lãnh đạo, Chu Hoài Tín đã bật dậy túm cổ áo Hồ Chấn Vũ: “Trả lời hắn trả lời hắn! Anh Hồ, lập tức đăng thông cáo trả lời hắn, phải! Chính thế! Bản giám định đó là thật, họ Dương chính là đứa con riêng không biết xấu hổ kia!”

Dương Ba như bị sét đánh, khuôn mặt trắng trẻo tái nhợt, cứng đờ trước mắt bao người.

Hồ Chấn Vũ: “Hoài Tín, bình tĩnh nào.”

“Bản giám định ADN là anh hai em bí mật tìm người làm, một thời gian trước còn cho em xem, không sai được. Bản báo cáo đó nhất định là chúng tìm được trong cặp anh hai em, chứng cứ xác thực, không thể giảo biện đâu anh Hồ ơi! Không phải bọn chúng đã nói rồi sao, trước khi hỏi đã biết đáp án rồi! Ba em đã mất, người chết không để ý chút danh dự này, có việc xấu gì trong nhà là không thể tuyên bố ra ngoài, sự an toàn của anh em mới là quan trọng nhất!”

Tai trái Lạc Văn Chu trút đầy tiếng gào thét của Chu Hoài Tín, tai phải là mệnh lệnh như đinh đóng cột của cục trưởng Lục: “Phải lập tức khống chế việc này, không thì cháu cứ chờ về viết kiểm điểm đi!”

Chu Hoài Tín đẩy một cảnh sát hình sự bên cạnh ra, giật lấy cái máy tính bảng mình đặt trên bàn: “Các người không đăng thì tôi đăng!”

“Hoài Tín!”

“Chu tiên sinh đừng kích động!”

Ở đây chỉ có một mình Phí Độ đứng ngoài cuộc, thờ ơ với sự sống chết của Chu Hoài Cẩn, cũng chẳng quan tâm vị lãnh đạo nào tạo áp lực. Hắn không có áp lực cũng không bị ảnh hưởng, hết sức trấn tĩnh ngẩng đầu nói với Chu Hoài Tín: “Anh Chu, tôi đề nghị anh không nên hỏi gì đáp nấy, nếu không kế tiếp chờ đợi anh sẽ không còn là vấn đề nhỏ nhặt không nhằm nhò gì kiểu này, anh có tin không?”

Chu Hoài Tín vẻ mặt hoang mang: “Vậy… vậy phải làm thế nào?”

Phí Độ không để ý đến hắn, nói khẽ với nhân viên kỹ thuật bên cạnh: “Tách riêng đoạn âm thanh lúc Chu Hoài Cẩn bị đá ngã ra, vừa rồi nghe tôi cảm thấy giống như ‘sàn nhà’ rỗng.”

Lạc Văn Chu nghe vậy sửng sốt, không nói tiếng nào cúp điện thoại của cục trưởng Lục luôn, đi tới trước màn hình: “Tua nhanh một lần từ đầu đến cuối cho tôi!”

Tất cả hình ảnh cấp tốc lướt qua màn hình một lần nữa.

Phí Độ: “Ngoại trừ đoạn nền đen kia, ống kính luôn rất gần nạn nhân, một hình ảnh toàn thân cũng không có, khả năng là không gian không đủ lớn, quay đến chỗ khác dễ tiết lộ nơi nạn nhân đang ở… Ừm, phạm vi hoạt động của ống kính này tương đối nhỏ.”

Lạc Văn Chu giơ tay, lại lần nữa cho hình ảnh dừng ở đoạn Chu Hoài Cẩn bị đá ngã, ngay cả hướng Chu Hoài Cẩn ngã cũng là ngửa mặt về phía sau! Lạc Văn Chu ấn vai kỹ thuật viên bên cạnh: “Có thể tính ra không gian hoạt động của ống kính rộng bao nhiêu không?”

“Khoảng một mét rưỡi… Tối đa không vượt qua một mét tám.”

“Đội trưởng Lạc, anh hãy nghe đoạn này!”

Chu Hoài Cẩn cả người lẫn ghế đập xuống đất, “Ầm” một tiếng, âm thanh rất kỳ lạ, trống rỗng, tựa hồ còn loáng thoáng có tiếng vọng.

“Nền” rỗng, chiều ngang chỉ hơn một mét…

Phí Độ nhún vai: “Liệu có khả năng là một chiếc xe tải có thùng hay không?”

Hắn chưa dứt lời, Lạc Văn Chu đã liên lạc với Đào Nhiên: “Bọn bắt cóc có thể đang ở trên một chiếc xe tải có thùng lúc đi lúc dừng, hãy tìm kiếm trong các camera quanh sông Bạch Sa, đặt chướng ngại vật ở tất cả giao lộ ra vào thành phố, lần lượt chặn hết các xe tải có thể chặn.”

Anh chưa bỏ điện thoại xuống, lại gọi cho Lang Kiều bên kia: “Bên phía em thế nào rồi?”

Lang Kiều mau chóng trả lời: “Đã khoanh vùng tập đoàn ‘Hanh Đạt’, ‘Hanh Đạt’ lĩnh vực khá gần Chu Thị, vốn là trùm ở bản địa, từ sau khi Chu Tuấn Mậu cường thế về nước nhập cảnh, hai bên xung đột rất nhiều, lần duy nhất thử hòa giải hợp tác hạng mục phát triển, còn bị Chu Tuấn Mậu nửa đường đá ra. Bên dưới ‘Hanh Đạt’ có một quỹ tài chính, đêm qua họ còn chưa có động tĩnh, giống như chưa kịp phản ứng, sáng sớm hôm nay đột nhiên bắt đầu ồ ạt bán ra trên thị trường ngoại cảnh, tiếp tục hạ giá mạnh Chu Thị…”

Lang Kiều bên kia còn chưa báo cáo xong, đã nghe Hồ Chấn Vũ lớn tiếng nói: “Em làm gì thế!”

Lạc Văn Chu vội nghiêng đầu, Chu Hoài Tín nhân lúc người ta chưa chuẩn bị giật lấy di động của Hồ Chấn Vũ, nhân anh ta vừa dùng vẫn chưa khóa màn hình, mau chóng dùng tài khoản của anh ta đăng nhập trang web Chu Thị.

Chờ hắn bị đè xuống, thì một chữ “phải” đã được đăng lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện