Lang Kiều xách cái ô đã gấp lại, rảo bước lao vào tòa nhà của Cục công an, để lại một loạt dấu chân ướt sũng.

Lúc lên lầu, sàn nhà trơn làm cô trượt, suýt nữa cắm đầu xuống đất, cô vội chật vật nắm tay vịn, ngẩng đầu lên vừa vặn trông thấy Lạc Văn Chu từ tầng văn phòng cục trưởng đi xuống.

Lạc Văn Chu nhìn cô một cái, vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy.

Lang Kiều giơ tay vê một ít tóc mái dán trên trán: “Sếp, rốt cuộc làm sao vậy? Anh nghiêm túc thế làm em hơi sợ.”

“Hôm nay Đào Nhiên với cậu nhóc bốn mắt của phân cục, lần theo manh mối do bạn cùng phòng của Hà Trung Nghĩa cung cấp, suy đoán ra trước khi chết có thể Hà Trung Nghĩa đã tiếp xúc với một nhân vật thần bí,” Lạc Văn Chu thấp giọng nói, “Nghe nói người đó do một vài nguyên nhân, từng xảy ra xung đột với Hà Trung Nghĩa trong lúc nạn nhân làm việc, sau đó đã tặng chiếc di động kia cho nạn nhân để xin lỗi.”

Lạc Văn Chu dáng cao chân dài, đi rất nhanh, Lang Kiều phải chạy chậm mới theo kịp. Nghe anh nói như thế, cô cảm thấy óc sắp bốc hơi lên theo mái tóc ướt nhẹp, ngơ ngác lặp lại: “Có chút xung đột? Liền… liền tặng di động? Thế em ngày ngày xảy ra xung đột với người ta trên tàu điện ngầm, sao đó giờ chẳng ai tặng em hết?”

Lạc Văn Chu hiếm khi không tiếp tục câu nói đùa của cô: “Nhóm Đào Nhiên lại lần nữa điều tra cửa hàng nạn nhân làm việc, đi thăm một vòng theo tuyến đường giao hàng, cuối cùng tìm được nhân chứng mục kích trước một quán cà phê – nhân chứng nói, vài ngày trước khi Hà Trung Nghĩa giao hàng xong chuẩn bị rời khỏi, quả thật xảy ra xung đột tay chân với người ta ở không xa cửa quán, camera trong quán vừa vặn quay được biển số xe của người đó.”

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến bên ngoài phòng thẩm vấn, cách tấm thủy tinh một mặt, nhìn thấy một thanh niên ngồi đối diện Đào Nhiên.

Người kia khoảng ngoài hai mươi, tóc nhuộm màu vàng nâu, mặc hàng hiệu lòe loẹt, trông có vẻ đang cố hết sức kiềm chế, lửa giận sắp phun ra khỏi thất khiếu.

“Đúng, tôi có đánh thằng nhãi này, thì sao? Tôi từng đánh rất nhiều người, nhưng việc này thật sự không liên quan đến tôi. Không tin anh hỏi Phí Độ xem, hôm đó có phải tôi đi chung với hắn ta không? Cảnh sát Đào tôi nói cho anh biết, nếu không phải nể mặt Phí gia, các anh bắt tôi thế này, mẹ kiếp… tôi đã…”

Lang Kiều mù mờ nhìn gã thanh niên ngông cuồng bên trong: “Đây là nghi phạm thứ hai? Tại sao lại đặc biệt dẫn hắn về cục?”

“Đêm nạn nhân gặp chuyện, cậu ta từng nói muốn đến một nơi tên là ‘khách sạn Thừa Quang’, người bên trong cùng ngày vừa vặn ở ngay đó.” Lạc Văn Chu thở dài, “Người này tên Trương Đông Lai, là con trai một doanh nhân rất có danh vọng ở bản địa.”

“À, phú nhị đại.” Lang Kiều chớp chớp mắt, “Vậy thì sao?”

Lạc Văn Chu: “Hắn còn là cháu cục trưởng Trương.”

Lang Kiều: “…”

Không chờ cô khởi động lại bộ não treo máy, một cảnh sát nhân dân trực ban chạy tới, nhỏ giọng nói với Lạc Văn Chu: “Đội trưởng Lạc, có một người họ Phí đến, nói muốn tìm đội phó Đào.”

Phí Độ lịch sự cảm ơn một nhân viên trực ban rót nước cho hắn, nhận lấy uống một hớp rồi bỏ qua một bên – cà phê họ rót cho hắn lại là loại hòa tan, có mùi dầu vừng quỷ dị.

Hắn đánh giá qua cách trang trí bên trong Cục công an, cảm thấy gu thẩm mỹ thật sự tệ quá, lại còn cẩu thả, giọt sơn trên góc bàn còn đó, chắc vừa mới sơn, ngửi kỹ hãy còn mùi.

Lạc Văn Chu từ bên ngoài đi vào, thấy Phí Độ đang nghiêm túc ngắm nghía hoa văn trên bàn, mày cau lại, ánh mắt vô cùng ưu sầu – Nếu không phải cái bàn đó rỗng ruột, đội trưởng Lạc cơ hồ cảm thấy dưới đó giấu xác chết.

Phí Độ nâng mí mắt lên thấy là anh, hình như cũng không bất ngờ lắm, đơn giản gật đầu một cái: “Ngồi đi.”

Lạc Văn Chu: “…”

Tên nhãi này coi nơi đây là nhà hắn! Phí Độ dùng thìa nhựa khuấy cà phê vị dầu vừng, hỏi: “Đào Nhiên đâu?”

“Đang bận.” Lạc Văn Chu rút một cây bút, mở quyển sổ ghi chép ra, không một câu chào hỏi dư thừa, đi thẳng vào vấn đề, “Buổi tối ngày hai mươi, cũng chính là hôm kia, cậu ở cùng Trương Đông Lai à? Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.”

Phí Độ dựa lên ghế, hơi ngửa đầu, đôi chân dài bắt chéo xiêu vẹo, tư thế ngồi tuy không đẹp mấy, nhưng tự dưng khiến người ta cảm thấy chỗ đó không đặt được hắn.

Hắn nhìn Lạc Văn Chu như cười như không, hỏi ngược: “Đội trưởng Lạc, tôi là nghi phạm à?”

Lạc Văn Chu lạnh lùng nhìn hắn một cái.

Phí Độ chẳng hề để ý mà nhún vai: “Vậy tốt nhất là anh hãy khách sáo một chút, tôi không phải nghi phạm, hình sự triệu đến cũng không có tính cưỡng chế, tôi mất vui là có thể đi bất cứ lúc nào.”

“Ồ,” Lạc Văn Chu bỏ bút xuống, “Còn phải dỗ dành cho cậu vui trước hả? Được rồi, cậu nói đi, dỗ như thế nào, bây giờ tôi nên hát một bài, hay ra ngoài mua cho cậu gói kẹo?”

Phí Độ tối hôm qua mới bị cảnh sát Đào cho kẹo: “…”

Bên ngoài mưa rào gió giật đập cửa sổ ầm ầm, bên trong hai người ngứa mắt lẫn nhau im lặng ngồi đối diện.

Một lát sau, có thể chính Lạc Văn Chu cũng cảm thấy mình hơi ấu trĩ, phì cười một tiếng, anh rút gói thuốc ra, gõ nhẹ góc bàn, đang định đốt.

“Coi chừng,” Phí Độ kế bên không ai hỏi cũng tự nói, “Gần đây tôi hơi viêm họng.”

Lạc Văn Chu ngoài cười mà trong không cười: “Nếu cậu bị câm, thì thế giới hòa bình sẽ không còn xa nữa.”

Thế nhưng anh vẫn bỏ bật lửa xuống, cầm điếu thuốc chưa đốt xoay qua kẽ tay vài vòng: “Trương Đông Lai nói tầm 8 giờ tối hôm kia, hắn ở cửa khách sạn Thừa Quang đón cậu, tận đến nửa đêm cậu mới đi, trong khoảng thời gian này cậu đều có thể làm chứng cho hắn.”

“Tôi đến từ trước 8 giờ, 0 giờ 10 phút rời khỏi. Hai thời điểm quả thật đều chào hắn,” Phí Độ nhàn nhạt nói, “Các hoạt động chủ nhà sắp xếp rất ‘phong phú’, nếu nói hắn ở suốt trong phạm vi tầm nhìn của tôi, đó là không hợp logic, có nói anh cũng chẳng tin.”

Lạc Văn Chu ngứa tay xé điếu thuốc: “Tại sao, không phải các cậu luôn ăn chơi với nhau à?”

Phí Độ chống khuỷu tay lên bàn, hơi nhô ra trước, mùi nước hoa bị mưa gột qua mang theo hơi ẩm nhè nhẹ thốc vào mặt: “Bởi vì tôi không thích dùng chung bồ với thằng khác – Đội trưởng Lạc, anh còn hỏi vấn đề nhàm chán và giả ngây thơ như vậy, thì tôi chỉ đành chào tạm biệt.”

“Thật không ngờ cậu còn rất chú trọng,” Lạc Văn Chu không nhướng mày lên, như giải quyết việc chung mà giễu cợt một câu rồi tiếp tục, “Nói cách khác, cậu không thể chứng minh ngày hôm ấy ở khách sạn Thừa Quang Trương Đông Lai không giết người.”

“Tôi không thể, nhưng có người có thể, nếu cần, tôi có thể kêu những người tối hôm đó từng tiếp xúc với hắn đến đây trong vòng hai tiếng, mỗi cô một cái túi xách chắc đủ tiền đi lại rồi.”

Lạc Văn Chu chọc ngòi bút lên bàn: “Cậu đang ám chỉ, các cậu định dùng giao dịch tài sắc để ngụy tạo nhân chứng?”

“Sao thế, mấy cô người mẫu làm chứng giả, các vị tinh anh còn lo lắng mình thẩm tra không ra à?” Phí Độ lắc đầu, “Không, tôi chỉ đang nói cho anh biết tại sao Trương Đông Lai không thể là hung thủ.”

Phí Độ lại dựa lên ghế, tạo khoảng cách với Lạc Văn Chu, kéo dài giọng điệu biếng nhác của riêng hắn, nói, “Nếu là Trương Đông Lai, tự mình ra tay hiển nhiên là không sáng suốt, hắn hoàn toàn có thể tìm người bắt nạn nhân về, giam cầm phi pháp cũng được, bí mật giết chết cũng thế, dù sao khu tây khắp nơi đều là dân cư lưu động, mỗi ngày đều có vô số người không từ mà biệt, một người từ đây biến mất, sẽ chẳng có ai phát hiện, cho dù báo cảnh sát cũng chẳng ai để ý.”

Lạc Văn Chu nghe ngôn luận không coi luật pháp ra gì, bàn tay không kiềm được ngứa ngáy, rất muốn xách tên khốn họ Phí lên đập cho một trận, khó khăn lắm mới nhịn được, ngòi bút chọc thủng giấy, “soạt” một phát, để lại một lỗ đầy giận dữ: “Kẻ sát nhân lúc ra tay giết người thường là không ‘sáng suốt’.”

“À, ý anh nói là kích động giết người.” Phí Độ dừng một thoáng, “Trên xác chết ngoại trừ một phát bị đánh ngất, còn vết thương đánh đập nào khác không?”

Lạc Văn Chu: “Là cậu hỏi tôi hay tôi hỏi cậu?”

“Xem ra đáp án là ‘không’,” Phí Độ nói bằng giọng điệu tương đối bình tĩnh, “Kích động giết người, cảm xúc của hung thủ theo kiểu bùng nổ, lửa giận chớp mắt tăng lên đỉnh điểm, sau đó thường cũng là trút ra hết như bùng nổ. Một nạn nhân té xỉu dưới đất không thể phản kháng, đầu nên bị đập nát bét như quả dưa hấu thối mới đúng – siết cổ chết?”

Hắn chống khuỷu tay lên thành ghế, đầu ngón tay chống cằm, nở nụ cười: “Siết chết đối phương, là một cách giết người theo kiểu hưởng thụ, khe nhỏ chảy dài, đôi khi thậm chí sẽ có một chút hứng thú ‘phương diện kia’. Một người khát khô cổ, sẽ chịu ngồi xuống thong thả ‘thưởng trà’ sao? Cá nhân tôi cảm thấy quá trình này không tự nhiên lắm.”

Lạc Văn Chu sầm mặt: “Cậu cho rằng giết người là ‘thưởng trà’.”

“Chỉ là một cách so sánh,” Phí Độ tránh nặng tìm nhẹ mà nhún vai, “Trương Đông Lai sẽ không giết người, cho dù giết người, hắn cũng sẽ không vứt xác, cho dù vứt xác, cũng sẽ không vứt đến ngõ hẻm khu tây bản thân hoàn toàn không quen thuộc, đây là phân tích theo góc độ lý tính. Xét trên khía cạnh trực giác – tên hèn nhát Trương Đông Lai bùn loãng không thể trát tường đó, nổi điên lên cùng lắm là chửi đổng, chứ không có gan giết người.”

Bắt đầu từ khi họ Phí ngồi đó, chỉ có câu cuối cùng nghe còn tương đối giống tiếng người.

Trương Đông Lai là con của anh trai cục trưởng Trương, cha mẹ lớn tuổi mới đẻ hắn, điều kiện gia đình lại không tệ, được chiều chuộng vô cùng, thành thử vừa yếu ớt vừa bỏ đi, Lạc Văn Chu từng gặp hắn vài lần, quả thật không cảm thấy hắn có lá gan và tố chất tâm lý này.

Về phần những chuyện khác, chỉ có thể dựa vào cảnh sát kiểm chứng, hỏi Phí Độ cũng chẳng được gì. Lạc Văn Chu đóng sổ, đứng dậy chuẩn bị đi.

“Này.” Phí Độ ở phía sau đột nhiên mở miệng gọi anh lại.

Lạc Văn Chu quay đầu lại, một vật be bé bay tới, anh chụp lấy theo bản năng, phát hiện Phí Độ ném cho một cái USB.

Phí Độ nói: “Trong một vụ án hình sự, có vài tình huống dễ bị công chúng chú ý. Thứ nhất, quy mô rất lớn, ví dụ như khủng bố tấn công, đây là tin thời sự; thứ hai, thủ đoạn đặc biệt quỷ dị tàn nhẫn, hoặc là sự kiện có chứa sắc thái truyền thuyết đô thị như sát thủ liên hoàn, đây là tìm kiếm cái lạ; thứ ba, nạn nhân thuộc về quần thể ít nguy hiểm, ví dụ như học sinh và dân đi làm sống theo quy luật, giai cấp trung sản an phận thủ thường, đây là nỗi sợ mang tính quần thể khi thay mình vào nạn nhân; thứ tư, đánh trúng mâu thuẫn xã hội chất chứa đã lâu, ví dụ như sự kiện liên quan đến tinh anh xã hội có công quyền, đặc quyền, thiếu đạo đức, đây là một đề tài nói chuyện – vụ án này của các anh chẳng dính tới cái nào, nhưng ngay từ đầu đã gặp sự chú ý không bình thường.”

Tiếng sấm rền sắp sửa hết loáng thoáng vang lên ở nơi cực kỳ xa xôi, thêm cho lời hắn nói một âm cuối kéo dài.

“Sự chú ý khác thường ngắn ngủi qua đi, theo lý thuyết mọi người sẽ mau chóng hết hứng thú, thế nhưng lúc này, Trương Đông Lai lại bị kéo vào.” Phí Độ đứng dậy, đi tới gần Lạc Văn Chu, lúc lướt qua anh, hắn nói khẽ, “Là trùng hợp hay có người đang chỉnh các anh?”

Ánh mắt Lạc Văn Chu tập trung lại.

“Không cần cảm ơn, tôi là vì Đào Nhiên thôi.” Phí Độ xách ô đi thẳng không nhìn anh nữa.

“Phí Độ.” Lạc Văn Chu đột nhiên nói, “Là tuần sau đúng không? Tròn bảy năm rồi, cậu cũng nên bắt đầu lại đi.”

Phí Độ không để ý, giữ nguyên bước chân đều đều, chẳng hề quay đầu lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện