Lũ trẻ trong xe rối lên, có đứa thét “thầy ơi mau lái xe”, còn có đứa khóc kêu “cô ơi”, tên cướp cầm dao đôi mắt ứ máu, đâm vào bụng Hồ Linh Linh. Cả đời Hồ Linh Linh sống đến bây giờ bình bình yên yên, không tai không bệnh, chưa bao giờ biết trên thế giới còn có đau đớn như vậy, tay chân thoát lực, cả người co tròn lại theo bản năng, cô chỉ nhìn chiếc xe đậu bên cạnh, hi vọng xe có thể nhân lúc này đóng cửa lại, trốn thoát an toàn.

Chìa khóa cắm trên xe không có gió tự lắc lư, tên cướp giống như quên giật nó ra, tài xế nắm cần điều khiển, chỉ cần ấn nút là có thể đóng cửa xe, hắn lái xe lâu năm, tay lái lụa, chỉ một giây đồng hồ là có thể lao vút khỏi con đường núi trống trải…

Nhưng hắn không làm thế.

Tài xế Hàn Cương vẻ mặt hoảng sợ, nhưng chỉ ngồi trong buồng lái không nhúc nhích, quát tên cướp: “Mau dừng tay!”

Lúc này Hồ Linh Linh đã không nói nên lời, cuống đến độ vành mắt đỏ lên, liều mạng lắc đầu ra hiệu cho Hàn Cương, muốn kêu hắn không cần lo cho mình, sau đó cô nghe thấy câu tiếp theo của tay đàn ông trung hậu hiền lành ấy: “Không phải đã nói chỉ cần tiền à, con mẹ nó mày giết chết người, đến lúc đó làm sao kết thúc!”

Hồ Linh Linh rốt cuộc ý thức được điều gì, cảm giác ớn lạnh thấu xương bò lên cột sống.

Chính vào lúc này, không ai chú ý tới, tấm màn trong góc xe lay nhẹ, cô bé mặc váy hoa nhí vừa rồi nhân lúc hỗn loạn chui vào bức màn, nhờ màn xe che khuất, trèo lên cửa sổ để mở, như chú mèo con tay chân khẳng khiu, im ắng chui qua cửa sổ nhảy xuống đất.

Tên cướp bị Hàn Cương cắt ngang ý đồ hành hung, khá bất mãn ném dao cho tay tài xế ấy, khom lưng túm tóc Hồ Linh Linh lên, đấm đá túi bụi cho hả giận.

Ánh mắt mọi người đều bị màn tàn nhẫn này thu hút, bước chân bé gái cũng bị mưa gió gào thét và tiếng kêu thảm thiết của cô giáo át đi, đêm tối không trăng không sao thành bạn của em, em tránh đèn xe, liều mạng chạy như điên.

Vùng núi đường gập ghềnh, không cột mốc chỉ đường, không ánh đèn, không sinh vật, núi đá lắc lư và cây cối xiêu vẹo đều như quái vật nấp trong bóng tối, em không nhận ra phương hướng, cũng không dám quay đầu lại, nghe tiếng bước chân mình cũng hãi hùng, luôn cảm thấy con quái vật cầm dao đang đuổi theo đằng sau.

Không ai dạy em gặp phải tình huống này ở vùng hoang vu thì nên làm thế nào, em chỉ có thể không ngừng chạy về phía trước-

Đột nhiên, trước mặt lóe lên ánh đèn xe, cô bé hoảng sợ vô cùng, giờ này phút này người và quỷ đều khiến em sợ hãi, trong lúc cắm đầu chạy bừa, em vấp phải một tảng đá ngã bay đi, rốt cuộc không cẩn thận kêu ra tiếng.

Tiếng thắng xe vang lên cạnh đó, tai ong ong, cơ thể em cứng ngắc.

Lúc này, em nghe thấy một giọng nói rất giòn giã và non nớt: “Ba, là động vật nhỏ à? Là dê ạ?”

Giọng nói non nớt này bừng tỉnh cơn ác mộng kỳ quái, trái tim hoảng sợ đến độ tê dại của cô bé trốn chạy chợt đập mạnh, em nghe thấy tiếng bước chân sột soạt, mở to mắt, nhìn thấy một người đàn ông che ô đi tới trước mặt.

Người này lịch sự mà sạch sẽ, nhất định không phải người xấu.

Cô bé nức nở nói: “Chú ơi cứu mạng!”

Chiếc váy chi chít hoa nhỏ dính bùn loang lổ, đầu gối trầy, móng chân be bé bị đá làm tróc lên, máu chảy ròng ròng, người đàn ông quan sát em một chút, rồi cực kỳ dịu dàng bế em lên.

Sự phòng bị kiên cố của cô bé trước mặt một đứa trẻ khác đã bị đập nát, trong tình huống sợ hãi tột độ, em không hề lý trí tin tưởng người xa lạ đột nhiên xuất hiện giữa vùng núi hoang vu này.

“Có kẻ xấu cướp xe chúng cháu, hắn có dao, còn đâm cô giáo cháu, ngay phía trước, chú…”

Người đàn ông bước chân cực nhẹ, như sợ kinh động cái gì, bàn tay cầm ô giơ một ngón trỏ lên.

“Suỵt-” Ông ta nói, “Ngoan nào, đừng sợ, để con gái chú làm bạn với cháu.”

Cô bé nhìn theo ánh mắt ông ta, bên trong cửa kính xe hạ xuống nửa chừng lộ ra khuôn mặt một thiếu nữ, độ mười hai mười ba tuổi, buộc tóc hai chùm, đôi má đẫy đà, đôi mắt giảo hoạt mà xinh xắn, môi là màu đỏ anh đào lóng lánh, giống như dùng trộm son của người lớn.

Cười tươi như hoa.

Trong câu lạc bộ xe việt dã đèn đóm sáng rực, đám con nhà giàu đều đang cầm di động, bắt đầu nghe ngóng tin tức.

“Tôi không quen khu quanh đây lắm,” Phí Độ đứng trước bản đồ khu Tây Lĩnh, quay đầu lại hỏi chủ “câu lạc bộ tìm chết”, “Quanh đây trừ nơi này ra, còn thôn tụ cư hoặc nơi hoạt động nào khác không?”

“Tây Lĩnh năm đó quy hoạch là vườn hoa đằng sau của Yến Thành, chủ yếu nhắm vào giải trí,” Chủ câu lạc bộ nói, “Toàn là các hạng mục chiếm diện tích, trừ chúng ta ra, gần đây còn có làng rượu kèm sân golf và câu lạc bộ cưỡi ngựa, mấy thôn ban đầu đều dời lên thị trấn để ‘lên lầu’ – có điều xem thời tiết hôm nay, thì khả năng hai chỗ đó đều chẳng có ai cả.”

“À,” Phí Độ gật đầu, “Lát nữa nếu cảnh sát gọi điện thoại, anh để tôi nghe cho.”

Trên đầu chủ câu lạc bộ đầy dấu chấm hỏi: “Gọi điện thoại? Cảnh sát tại sao gọi…”

Hắn ta còn chưa dứt lời thì điện thoại của lễ tân đã đổ chuông, cô gái vừa vặn chơi piano bên cạnh bớt ra một tay, nhấc điện thoại uể oải áp lên tai: “A lô, câu lạc bộ việt dã Tây Sơn… ông chủ, người này xưng là cảnh sát!”

Cảnh sát hành động cực nhanh, lúc này đã tới gần chỗ tên cướp.

Nhìn từ trên vệ tinh, chỗ tên cướp chọn rất nhỏ, bốn phía đều là đất trống, một khi đội đặc công tới gần sẽ rất dễ bị phát hiện, mà trên loại xe buýt cỡ trung này đều có màn, tên cướp nắm trong tay một đám trẻ con, hắn chỉ cần trốn trên xe kéo màn thì tay súng bắn tỉa cũng chẳng có cách gì.

Thời gian đang trôi qua từng phút từng giây, cảnh sát thử gọi số điện thoại ban nãy nhưng đã tắt máy, tên cướp này có ham muốn khống chế cực mạnh, nhất định cần hắn chủ động liên lạc.

Sau mười giờ đêm, mưa rốt cuộc nhỏ dần rồi tạnh hẳn, nhóm Đào Nhiên ngay đêm ấy chạy tới nhà tài xế Hàn Cương một trong những người hiềm nghi, lục soát hết lượt.

“Hàn Cương trước kia lái xe tải, kết quả dính vào thói ‘bài bạc’, một năm thua mười mấy vạn, còn vì đánh bài trễ nải công việc mà bị đội xe khai trừ, dẫn đến vợ con ly tán. Sau đó hắn đàng hoàng được một thời gian, nhờ người tìm công việc lái xe thuê, an phận vài năm, rồi không biết thế nào mà lại chơi mạt chược, bị đội lừa bạc để ý, thua táng gia bại sản chưa nói, còn nợ bọn cho vay nặng lãi hơn một trăm vạn.”

“Chẳng trách phải làm liều,” Lang Kiều ấn tai nghe, “Tên còn lại thì sao, có manh mối gì không anh? Ngoại trừ là ma bài bạc thì Hàn Cương hình như đến cả phòng tạm giam cũng chưa vào, dù muốn phạm tội, chưa chắc vừa bắt đầu đã dám mạnh tay như vậy, kẻ chủ mưu bày ra vụ này nhất định có tiền án.”

“Có một,” Đào Nhiên nói, “Anh đã gửi ảnh cho bọn em, kẻ này tên Hàn Thành Chính, nam, hai mươi chín tuổi, là bà con xa của Hàn Cương, từng hai lần vào tù vì tội dùng dao cướp của và cố ý gây thương tích, gần đây mới được thả, đến Yến Thành tìm việc, thường xuyên tới chỗ Hàn Cương ăn chực. Tên này nói là tìm việc, kỳ thực sau khi đến đây vẫn chơi bời lêu lổng, mấy lần xảy ra xung đột với người ta, thường vác dao phay đi khắp nơi, hàng xóm xung quanh đều tránh hắn – chập tối hôm qua Hàn Thành Chính đi thuê một chiếc xe con cà tàng, sáng sớm đã xuất phát, không biết đi đâu, quá nửa chính là tên cướp kia.”

“Mẹ kiếp không biết là ngưu tầm ngưu mã tầm mã hay vật họp theo loài đây,” Tiếng Lạc Văn Chu từ tai nghe truyền ra, “Hàn Cương từng kết hôn? Có con không? Con bao nhiêu tuổi, trai hay gái?”

“Con trai, chín tuổi, đã cùng vợ cũ dọn đi xứ khác, do Hàn Cương nghiện cờ bạc nên vợ cũ không cho con liên lạc với hắn. Công ty cho thuê xe có hợp đồng dài hạn với trung học Thập Lục, mỗi lần trường có hoạt động gì hắn đều đến, thành thử quen hết các thầy cô thường tổ chức hoạt động, giáo viên cũng coi hắn là nửa nhân viên nhà trường. Người này bình thường trung hậu thật thà, tính tình ôn hòa, cũng thích trẻ con, không ai ngờ tới hắn sẽ làm chuyện như vậy.”

“Biết rồi, tổ đàm phán chú ý,” Lạc Văn Chu dừng thoáng chốc, nhanh chóng sắp xếp ra một trật tự, “Khi tên cướp gọi điện lần đầu tiên, xem phản ứng của cô giáo lúc đó, hẳn là còn chưa biết Hàn Cương thông đồng với tên cướp, giữa cô giáo và tài xế tồn tại lòng tin nhất định, bởi vậy chưa đến tình huống đặc biệt, có thể Hàn Cương cũng không muốn bị lộ. Rất có thể là hắn bị bọn cho vay nặng lãi bức bách mới làm chuyện này, đối với các em học sinh cũng nên có sự thông cảm nhất định. Mà tên còn lại hẳn là kẻ chủ đạo trong vụ bắt cóc tống tiền lần này, có tiền án, là kẻ tái phạm hết thuốc chữa, chuyện gì cũng làm được, hai tên này hiện giờ lợi ích nhất trí, nhưng quan hệ không thể quá bền vững, có thể tách ra…”

“Sếp ơi,” Lang Kiều đột nhiên cắt ngang anh, “Điện thoại! Tên cướp gọi điện thoại tới!”

Lạc Văn Chu: “Các ngành chú ý.”

Một câu nói ra, tất cả bày trận sẵn sàng chờ đợi, mọi người lũ lượt đeo tai nghe, tổ đàm phán đã vào vị trí.

Thời gian cuộc điện thoại thứ hai và cuộc điện thoại trước vừa vặn cách nhau một tiếng, nhân viên đàm phán bắt máy, song nói chuyện không phải cô giáo khi nãy, mà là một giọng nam rất hung hãn: “Tiền đã chuẩn bị xong chưa?”

Lòng mọi người đều chùng xuống.

Đàm phán viên dừng một chút: “Cô giáo lúc nãy đâu?”

Trong điện thoại có thể nghe thấy tiếng đàn ông thở hồng hộc, đàm phán viên lại bổ sung một câu: “Mấy phụ huynh chúng tôi đã góp được hơn ba trăm vạn tiền mặt, vợ tôi đang cầm tiền chạy đến đây, số còn lại nhất định sẽ mau chóng gom đủ, thiếu thì chúng tôi còn có thể đi mượn, nhưng anh không thể lật lọng làm ai bị thương!”

Gã đàn ông đầu bên kia cười: “À, các người đã ngoan ngoãn đi chuẩn bị tiền rồi, không báo cảnh sát?”

Viên cảnh sát của tổ đàm phán ngẩng đầu lên, im lặng dùng ánh mắt xin chỉ thị, Lang Kiều bên cạnh ấn tai nghe, mau chóng viết mệnh lệnh của Lạc Văn Chu trên bảng vẽ: “Kẻ tái phạm, nói thật.”

“Báo… báo rồi,” Viên cảnh sát đàm phán nói bằng giọng hơi hoảng loạn, “Trước khi anh liên lạc chúng tôi đã… anh… anh không nói là không thể…”

“Ồ, thế cảnh sát đâu?”

“Công an huyện Tây Lĩnh nói phải xin chỉ thị trên Cục công an thành phố, Cục công an thành phố nói ít nhất phải một tiếng nữa họ mới đến được, chúng tôi thật sự không chờ nổi, chỉ có thể xoay tiền trước để có hai chuẩn bị, anh… anh nhất thiết đừng hại lũ trẻ.”

Tên cướp đầu bên kia nghe thế khá đắc ý: “Tôi đã sớm bảo các ông rồi, trông chờ đám bỏ đi đó là vô dụng.”

Chắc do nghe nói tiền đã sắp đến nơi, tên cướp nghĩ một chút, giọng hơi dịu hơn: “Được rồi, cho ông nói chuyện với thằng con ông, nó tên gì?”

Bên cạnh đưa tới một tờ giấy, đàm phán viên liếc nhanh một cái: “Trần Hạo, tôi là cha Trần Hạo, xin anh cho tôi nói với nó một câu.”

Bên kia cười khẩy một tiếng, chốc lát sau tiếng bé trai nức nở truyền tới: “Ba ơi, ba ơi!”

Mấy cảnh sát của tổ đàm phán bên cạnh dùng tay ra hiệu với nhau – cậu bé đã bị sợ hãi, nhưng nghe chừng tạm thời chưa bị tổn thương thân thể.

“Hạo Hạo, đừng sợ, con đang ở chung với các bạn khác à?” Đàm phán viên nối tuyến muốn xác định sự an toàn của các con tin khác, “Con phải dũng cảm, phải làm gương cho các bạn khác, đúng không?”

Cậu bé mơ hồ đáp một tiếng, nhưng không đợi trả lời, tên cướp đã giật điện thoại: “Đừng nhiều lời, nghe cũng nghe thấy rồi, mẹ kiếp đừng làm chuyện dư thừa, bọn tôi không cần đưa cơm, không cần đưa nước, đừng hy vọng để cảnh sát thừa cơ trà trộn vào, mau chuẩn bị tiền đi, có tiền thì con ông sẽ toàn mạng.”

Đàm phán viên nhíu mày, lắc đầu với đồng nghiệp xung quanh, Lang Kiều rút tờ kế hoạch “nghĩ cách phái người tới gần”, giơ tay ra hiệu làm “kế hoạch hai”.

“Khoan đã, có thể… có thể cho tôi nói một câu với giáo viên trên xe không, thằng bé sợ hãi quá – tùy tiện giáo viên nào cũng được!”

Nghe cách nói “tùy tiện giáo viên nào cũng được”, đầu bên kia cười khẩy một tiếng cổ quái.

Sau đó, một giọng nam trầm thấp mà hơi rụt rè truyền đến: “A lô.”

Là Hàn Cương! “Thầy, tôi… tôi là ba Trần Hạo,” Đàm phán viên hạ giọng, để tiếng mình nghe có vài phần khẩn cầu moi tim moi gan ra, “Tôi biết là rất ích kỷ, nhưng thầy… thầy có con không? Thầy có thể hiểu được không?”

Bên kia im lặng một lúc: “… Tôi có.”

“Thầy, xin thầy bất kể thế nào đều trông chừng lũ trẻ cho tốt, chuyện tiền bạc chúng tôi sẽ cố hết sức nghĩ cách, táng gia bại sản cũng không hề gì, chỉ cần lũ trẻ không sao. Đều là bậc cha mẹ, thầy nhất định biết tâm trạng của người làm phụ huynh chúng tôi, tôi biết hoàn cảnh của thầy cũng rất khó khăn… con thầy chắc cũng cỡ tuổi Hạo Hạo nhỉ? Thầy hãy nghĩ đến nó, chúng tôi không thể đến hiện trường, chỉ có thể cầu xin thầy trông chừng giúp, bị sợ hãi một chút cũng không sao, nhưng tuyệt đối đừng để bị thương, tôi cầu xin thầy đấy!”

Lần này, Hàn Cương im lặng một lúc lâu hơn, giọng nói bỗng trở nên mất ổn định: “Tôi… tôi sẽ cố hết sức…”

Hàn Cương chưa dứt lời, sườn núi đằng xa đột nhiên vọng đến một trận gầm rú, nhạc Heavy Metal như tiếng bom nổ trong bóng đêm yên tĩnh không gì che chắn, ánh đèn lóa mắt sáng lên, ngay sau đó là tiếng huýt sáo và tiếng gào thét.

Tên bắt cóc tống tiền lập tức nổi điên, cầm dao lên giật lấy điện thoại: “Là ai, cảnh sát sao? Các người giở trò! Không cần mạng bọn nhãi này nữa à!”

Đầu dây bên kia hoảng loạn giải thích: “Không, không…”

Cùng lúc đó, một giọng nữ ngọt phát ngán thông qua loa truyền đến: “Các baby đừng sợ, lên xe đi, ban nãy ‘đường đua tử thần’ cũng chạy được, chẳng lẽ các anh chàng đẹp trai này còn có thể để các cưng xảy ra chuyện sao?”

Tiếng huýt sáo xuyên qua loa tưởng chừng muốn lật tung mặt đất trong phạm vi mười dặm, tia laser rực rỡ rọi khắp núi, trong ánh đèn, mấy chiếc xe thể thao độ lại kiêu ngạo khoe dáng trên núi, cái bóng khổng lồ của cửa xe như muốn bay lên bị ánh đèn đầy kỹ xảo chiếu lên sườn núi không xa.

Hàn Cương túm tay cầm dao của tên bắt cóc: “Gần đây có một câu lạc bộ việt dã, trước khi đến không phải đã điều tra rồi à, mày bình tĩnh nào!”

Tên bắt cóc điên tiết: “Tránh ra! Làm sao bọn chúng vừa vặn đến đây trùng hợp thế được?”

Đàm phán viên la lên trong điện thoại: “Chúng tôi thật sự không biết, các anh có thể đổi chỗ, tiền lập tức đến ngay rồi, xin đừng làm hại lũ trẻ. Thầy ơi! Thầy ơi! Thầy ơi!”

Ba tiếng “thầy ơi” liền như một cây kim sắc lẻm, cắm vào thần kinh Hàn Cương.

Bọn trẻ con đôi lúc không phân biệt được nhân viên nhà trường và nhân viên thuê bên ngoài, nhất là những đứa còn nhỏ, gặp người lớn trong trường đều gọi thầy cô, những đứa trẻ đó bình thường cũng gọi hắn như vậy.

Hàn Cương dùng cả hai tay đè đồng lõa lại, gấp gáp nói vào tai hắn: “Nghe thấy chưa, tiền sắp đến rồi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, mày nhất định phải gây thêm rắc rối vào lúc này sao? Mày ngẩng đầu nhìn xem, đó có giống xe cảnh sát không, bọn nó chạy đường núi, căn bản không định tới đây, mấy cái bóng đã dọa mày vãi đái, thì còn làm ăn được gì!”

Tên bắt cóc nhìn theo ánh mắt hắn, tựa hồ bị thuyết phục, bàn tay cầm dao thoáng thả lỏng.

Hàn Cương: “Ban nãy chạy mất một đứa nhãi, nơi đây vốn đã không an toàn, để tao đi lái xe, đổi chỗ khác.”

Tiếng quần ma loạn vũ của đám phú nhị đại đua xe bám theo như bóng với hình, cảm giác tồn tại rất mạnh. Tiếng động cơ xe thể thao gầm rú vòng quanh đường núi ầm ầm không ngừng, mặc dù khoảng cách rất xa, và không hề có vẻ muốn tới gần, nhưng cơ hồ bao vây địa điểm dừng xe buýt, nhịp trống của khúc nhạc nhảy đập từng hồi vào ngực hai kẻ tống tiền, chúng không thể không rút khỏi bãi đất trống ban đầu, lái đến hướng duy nhất rời xa tạp âm.

Tiếng Lạc Văn Chu vang lên trong tai nghe của Lang Kiều: “Chiếc xe mục tiêu đã bị ép vào phạm vi ngắm bắn, hãy nghĩ cách để chúng dừng lại.”

Trên xe buýt, di động chưa kịp tắt máy trong tay tên bắt cóc tống tiền đột nhiên đổ chuông, vị phụ huynh vừa rồi lời nói lộn xộn: “Tiền tới rồi, tiền mặt, nhưng chỉ có hơn ba trăm vạn, số còn lại chúng tôi vẫn đang nghĩ cách xoay…”

Tiếng nhạc càng lúc càng xa, mà nhịp trống lại càng lúc càng nhanh, kích thích thần kinh, khiến người ta ngày càng hoảng sợ hơn.

Tên cướp cầm dao gầm lên: “Không được, một xu cũng không thể thiếu!”

Hàn Cương đạp thắng: “Vậy cũng được rồi, hai ta chia năm năm, mỗi người hơn một trăm vạn cũng không ít rồi, đừng kéo dài tới khi cảnh sát đến!”

“Tao muốn năm trăm vạn!”

Đàm phán viên đầu bên kia: “Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi, thầy ơi, thầy hãy nghĩ đến con mình, đó đều là trẻ con mà thầy, tôi cầu xin thầy!”

Gân xanh gồ lên thái dương Hàn Cương.

“Không có năm trăm vạn, tao sẽ giết sạch lũ nhãi con này, dù sao bố mày cũng từng ngồi tù rồi, vào thêm một chuyến cũng chẳng nhằm nhò gì.”

Hàn Cương vớ lấy con dao phay khi nãy tay đồng lõa ném cho: “Bố mày không muốn ngồi tù!”

Hai gã đàn ông thở hồng hộc như trâu chọi, một lúc lâu, tay bắt cóc trợn mắt, lạnh lẽo nhìn thẳng Hàn Cương: “Chú, chú hối hận rồi phải không?”

Hàn Cương mặt như khúc gỗ không lên tiếng, quả thật đã hối hận rồi.

Tên bắt cóc đột nhiên cười âm trầm, giơ tay đưa điện thoại cho hắn: “Được, nghe lời chú, chúng ta một vừa hai phải.”

Hàn Cương chần chừ giây lát, mặt không biểu cảm nhận điện thoại: “Vậy thì, các ông tìm một người mang đến, phải một người, tốt nhất là nữ, địa điểm là…”

Hắn còn chưa dứt lời, trước mắt đột nhiên lóe ánh sáng lạnh lẽo, tiếng lũ trẻ thét lên bên tai, Hàn Cương nghiêng người theo bản năng, song không thể hoàn toàn tránh được, lưỡi dao của đồng lõa đã đâm vào bụng hắn.

Hàn Cương hét lớn một tiếng, dưới cơn đau nhức hắn phản kháng theo bản năng, lao mạnh lên người đối phương. Tên cướp lui về sau một bước, lưng đập vào cửa xe, nổi điên vặn chuôi dao, đúng vào tích tắc này, hắn phơi ra trên cửa thủy tinh không có màn, bị cơ thể Hàn Cương đè chặt lên.

Một viên đạn xuyên qua cửa sổ, trúng ngay gáy hắn-

Tiếng còi cảnh sát và tiếng xe cấp cứu ẩn nấp vang vọng bầu trời đêm.

Nửa tiếng sau, Lạc Văn Chu thu dọn hiện trường, đi tới sườn núi khi nãy tiếng nhạc rung trời. Cách rất xa anh đã nhìn thấy Phí Độ dựa lên một chiếc xe, khuy áo sơ mi cởi ra, từ ngực đến bụng, hình xăm và thân thể đen trắng rõ ràng, đuôi tóc vuốt ra sau đầu còn đang nhỏ nước.

Khỏi cần đạo cụ và phông nền, chỉ bằng chính hắn đứng đó, tự dưng đã mang đến cảm giác tửu trì nhục lâm rồi.

Mục đích đến của Lạc Văn Chu vốn quang minh chính đại, kết quả là lúc này ánh mắt đảo qua lồng ngực bán lõa của hắn, anh đột nhiên vô cớ xấu hổ, họng hơi ngứa ngáy ho khan một tiếng: “Hôm nay cảm ơn các cậu.”

Phí Độ nhận nửa ly Champagne trên tay cô nàng bên cạnh, từ xa giơ ly lên: “Không cần khách sáo, biểu diễn theo bản sắc thôi.”

Lạc Văn Chu: “…”

Tự dưng nhìn hắn lại không vừa mắt rồi.

“Đội trưởng Lạc,” Lúc này, Lang Kiều gọi điện tới, cắt ngang bầu không khí cổ quái, cô thở không ra hơi mà nói, “Thiếu mất một em học sinh!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện