Chớp mắt ấy, cả người Tiêu Hải Dương như bị chém thành ba mảnh, mảnh thứ nhất trợn mắt há hốc miệng chất vấn tai mình: “Lão chết tiệt này đang nói cái gì vậy?”
Mảnh thứ hai thì điều khiển đôi tay cậu, muốn tháo vòng kim loại trên cổ Phí Độ. Đáng tiếc cảnh sát Tiêu mặc dù có bản lĩnh xem qua là nhớ, song đối với máy móc và thiết bị nhỏ cơ bản mít đặc, lại nghe cô gái vừa rồi nói “có bom” gì đó, cậu càng hết đường xoay xở, không biết phải tháo từ đâu, cuống hết cả lên.
Toàn bộ tâm thần còn lại đều ở trên lưng, chuẩn bị cản viên đạn sắp sửa đâm xuyên thân xác. Mặc dù chưa được sống ngày nào yên bình, nhưng cậu cũng chưa bao giờ bị người ta chỉ súng vào, như một tử tù nằm dưới dao chém, chưa hành hình đã tưởng tượng ra tử trạng của mình.
Do lưng đeo gông xiềng, tử tù nằm dưới dao chém không thể nhúc nhích.
Tiêu Hải Dương cũng không rõ mình đeo gì trên lưng, đầu óc mù tịt gánh nỗi sợ hãi khổng lồ, chính cậu cũng chẳng nghĩ thông tại sao mình không né đi.
Cậu cứ không né tránh.
Tiếng súng đột ngột vang lên sau lưng, Tiêu Hải Dương cứng đờ cả người, trong lòng lóe lên một suy nghĩ: “Sắp chết rồi.”
Cảm hoài “sắp chết” chỉ thoáng qua chừng một tích tắc, cậu không kịp nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, cũng chưa hề đau buồn nhớ lại như trong tác phẩm văn học miêu tả, lòng cậu rất rối, như một vùng biển rộng không biết phải nói từ đâu, vạn ngàn ý nghĩ nhấp nhô vùi chôn như thủy triều, cao vút lên là: “Cái vòng này rốt cuộc mở làm sao đây?”
Ngay sau đó, Tiêu Hải Dương bị đẩy ra, cậu giữ nguyên tư thế cứng ngắc hồn bay phách tán ngã nghiêng sang một bên, lúc này mới ý thức được đau nhức trong tưởng tượng lại không đến, chỉ có túi áo thủng một lỗ.
Chớp mắt Phạm Tư Viễn nổ súng bị Lạc Văn Chu lao tới đá trúng, viên đạn chếch đi, sượt chéo áo Tiêu Hải Dương, bắn vào chiếc điện thoại vỡ màn hình Lang Kiều để lại, chiếc điện thoại vốn chỉ vỡ màn hình lập tức hi sinh, hoàn toàn không sửa được nữa. Đồng thời bộ xương yếu ớt của bệnh nhân nan y không chịu nổi cú đá này, cánh tay Phạm Tư Viễn gãy cái “rắc”, bị Lang Kiều theo sát tới nhanh nhẹn còng lại.
Bắt đầu từ lúc nghe nói Phí Độ mất tích, cả người Lạc Văn Chu đã nằm trong trạng thái căng thẳng cao độ – anh thô bạo dỡ thất tình lục dục ra ném xuống đất, thân thể chạy mười vạn tám ngàn dặm, đá bay súng của Phạm Tư Viễn, lôi Tiêu Hải Dương ra, một loạt động tác liền mạch. Anh quỳ xuống đất, căn bản không nhìn Phí Độ, chặn hết những gì vừa nghe thấy, nhìn thấy ở bên ngoài ý thức, toàn bộ tinh lực co lại còn một đường bé tẹo, tức tốc nhìn quét qua cấu tạo của vòng kim loại, tìm đến sau cổ Phí Độ một cách rõ ràng trật tự.
Đồng thời, anh còn có thể mạch lạc phân công: “Gọi chuyên gia gỡ bom đến đây.”
“Tách” một tiếng, chiếc vòng kim loại mở ra.
Không khí cấp tốc ùa vào như cuồng phong quét qua cổ họng bị thương của Phí Độ, quấy nhiễu ý thức sắp sửa tan rã, cơn ho dữ dội khiến hắn co giật một trận, cái vòng nắm trí mạng rốt cuộc tuột tay. Lạc Văn Chu ôm lấy hắn, cho đến lúc này, ống quần bị máu nhuộm đỏ một nửa và vết thương trên người Phí Độ mới như một cây kim đâm nhói mắt anh, tất cả âm thanh, phẫn nộ, lo âu và sợ hãi khi nãy bị anh chặn hóa hết thành nước lũ vỡ đê, ầm ầm nhấn chìm anh.
Lạc Văn Chu mềm nhũn người, cơ hồ không ôm được Phí Độ.
Đồng nghiệp khi nãy rớt lại phía sau anh vội vàng chạy đến.
“Đội trưởng Lạc, thả cậu ấy xuống!”
“Đặt bằng! Đặt bằng để cậu ấy thở!”
“Chậm một chút… Qua đây hỗ trợ!”
Lạc Văn Chu trên tay dính máu Phí Độ, loáng thoáng ý thức được là nhân viên cấp cứu bất chấp hiện trường chưa dọn sạch đã lao tới, lơ mơ đi theo chỉ thị của nhân viên cấp cứu.
Phí Độ, giống như một chậu cảnh chưa từng bị gió sương quật gãy.
Hắn không khó nuôi, thường ngày chỉ có hai thứ không ăn – đây không ăn, kia cũng không ăn nốt. Lời ngon tiếng ngọt đẳng cấp quốc tế, có đủ tư cách truyền dạy môn “tìm hoan mua vui”.
Hắn như lưu ly, yếu ớt không tỳ vết.
“Siết cổ đối phương đến chết, là một cách giết người theo kiểu hưởng thụ, khe nhỏ sông dài.”
“Dì có thể… cho cháu cơ hội vờ như nhìn thấy mẹ mình một lần nữa hay không?”
“Thứ vây tôi không phải là nguyên nhân cái chết của mẹ.”
“Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn tòa nhà cao tầng, tại sao bà ta chỉ lựa chọn nơi này?”
“Tôi không có… vết thương.”
Tầng hầm lạnh lẽo ẩm ướt, cất giấu hồi ức bí mật vô biên, cơn ho mỗi khi nhắc tới là hắn sẽ không tự chủ được, bài hát vĩnh viễn phát đi phát lại…
Các loại dấu hiệu đều bị dăm ba câu của Phạm Tư Viễn xâu chuỗi lại, chân tướng tăm tối khó lòng tưởng tượng bất ngờ lao đến, chớp mắt khoét rỗng lồng ngực Lạc Văn Chu.
Anh nhớ tới cậu thiếu niên mùa hè năm ấy dựa lưng vào tòa biệt thự cô độc, dường như không cách nào hòa nhập với thế giới, nhớ tới đôi mắt thấu tỏ, cố chấp, tựa hồ ẩn giấu vô số bí mật kia.
Anh không thể xé thời không, sải bước xông vào bảy năm trước, bế cậu bé trầm mặc ấy lên, hai tay nâng vết sẹo cậu chưa từng để lộ, nói với cậu một câu rằng “Xin lỗi, anh đã đến muộn”.
“Anh đã đến muộn…”
Cho đến khi lên xe cấp cứu, Phí Độ mới hơi có ý thức, ánh mắt khó có thể tụ tiêu cự dừng lại hồi lâu trên mặt Lạc Văn Chu, đại khái đã nhận ra anh, lại mỉm cười.
Lạc Văn Chu khó khăn đọc hiểu khẩu hình hắn không nói thành tiếng.
Hắn nói: “Hết rồi… quái vật đều đã bị diệt sạch, tôi là con cuối cùng, anh có thể nhốt tôi ở nhà anh không?”
Ba thế hệ, do tiền tài và dục vọng dơ bẩn khởi đầu, thù hận kéo dài không ngừng lên men, bành trướng… Đến đây, cuối cùng đã kết thúc rồi.
Lạc Văn Chu rốt cuộc không nhịn được nữa.
Có thể họ Phí thật sự đều là những kẻ cuồng ngược đãi trời sinh, chỉ còn thoi thóp một hơi mà cũng có thể chắp vá ra một cực hình lớn nhất trong cuộc đời để tra tấn anh.
“Này, Bốn Mắt, không sao chứ?” Lang Kiều lau mồ hôi lạnh trên trán, giơ tay kéo Tiêu Hải Dương, áo khoác của cô đã không cánh mà bay từ lâu, áo len đan khá mốt chẳng biết đã trải qua biến cố gì, biến thành thời trang ăn mày càng “mốt” hơn, nếu rửa mặt sạch sẽ, tạo hình khác người này chắc có thể đến tuần lễ thời trang chụp vài tấm ảnh ngoài đường mới lạ.
Tiêu Hải Dương bấy giờ mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ mà bò dậy, nhìn thấy Lang Kiều cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, cho tay vào túi sờ: “Chị Tiểu Kiều, điện thoại của chị…”
Tiêu Hải Dương đang nói bỗng nhiên sửng sốt, sờ soạng hết người mình.
Lang Kiều: “Điện thoại không sao, chú tìm cái gì vậy?”
“Vừa rồi thẻ công tác bị rơi.” Tiêu Hải Dương lẩm bẩm một tiếng, ngón tay xuyên qua túi áo cháy đen thủng lỗ, cau mày tìm kiếm khắp nơi.
“Để lát bảo họ tìm giúp chú,” Lang Kiều túm tay cậu nhường đường cho chuyên gia tháo bom đi qua, “Nơi đây không an toàn, rút trước đã.”
“À… Ôi, em nhìn thấy rồi!” Thẻ công tác của Tiêu Hải Dương bay đi cùng súng, rơi cách đó không xa, ngay dưới chân Phạm Tư Viễn bị hai cảnh sát nhấc lên, khi ví da rơi xuống bị bung ra, trong thẻ công tác của Bốn Mắt còn kẹp một tấm ảnh Cố Chiêu.
Tiêu Hải Dương không thích tấm ảnh thờ đen trắng của Cố Chiêu, cậu mang theo tùy thân một tấm ảnh chụp chung, chụp ở công viên vào ngày nghỉ khi Cố Chiêu dẫn cậu đi chơi. Người đàn ông trên đó nhìn trẻ hơn, thả lỏng hơn, ấn đầu cậu bé, tay cầm cây kẹo bông giúp cậu, quay về ống kính mỉm cười có chút không tự nhiên, không giống trên di ảnh lắm.
Không biết tại sao mà Phạm Tư Viễn cứ nhìn chằm chằm tấm ảnh ấy, cảm thấy chàng trai trên ảnh vô cùng quen mắt, lúc bị cảnh sát kéo đi, ánh mắt vẫn dính chặt lên đó.
Tiêu Hải Dương đi tới một bước nhặt lại, khá đau lòng chặn đường nhìn của Phạm Tư Viễn, chùi bụi đất đi.
“Chú kẹp ảnh ai vậy?” Lang Kiều vừa giục cậu đi nhanh vừa thuận miệng hỏi.
Tiêu Hải Dương: “Chú Cố.”
“Hả,” Nữ cảnh sát trẻ tuổi giọng lanh lảnh nói, “Là cảnh sát Cố Chiêu à? Chú thật sự quen ông ấy? Này, cho chị xem với…”
Phạm Tư Viễn giật mình, như thể bị sét đánh, ông ta quay ngoắt đầu lại, giãy giụa muốn lao tới hướng Tiêu Hải Dương: “Chờ chút!”
Viên cảnh sát hình sự áp giải cho rằng ông ta lại muốn làm trò gì, đè chặt lại, lạnh giọng quát: “Làm gì đó! Yên xem nào!”
“Chờ chút… chờ chút! Cho tôi xem! Quay lại! Cho tôi xem cậu ấy một cái…”
Nhưng Tiêu Hải Dương chỉ lạnh lùng quay đầu lại nhìn ông ta một cái, chẳng hề dừng bước.
Phạm Tư Viễn hai chân không chạm đất bị cảnh sát áp giải đi, cổ xoay một góc khó tin, cứ ngoái đầu lại không chịu bỏ cuộc.
Mười bốn năm rồi, Cố Chiêu ở trong lòng ông ta đã sống thành dáng dấp trên tấm ảnh thờ kia, vĩnh viễn là một biểu cảm đó, có một chút khác biệt, thành thử ông ta không nhận ra.
Chàng thanh niên ngại ngùng và ôn hòa đạp xe dưới lá ngô đồng xào xạc rơi ở Đại học Công an Yến Thành… đã tan thành khói bụi, chẳng còn dấu vết gì, đến lúc này ông ta mới giật mình phát giác, hóa ra mình đã quên mất Cố Chiêu, quên mất dáng hình người ấy khi cười rồi.
Mười mấy năm qua, trong lòng ông ta vậy mà chỉ còn lại một Trương Xuân Linh và một Trương Xuân Cửu.
Tập đoàn Xuân Lai đã để lại trên người ông ta dấu ấn ăn sâu vào xương tủy, ăn liền với bản thân, bóp méo ông ta thành hình dáng hiện giờ.
Trương Xuân Linh trơ mắt nhìn Phí Độ bị khiêng đi, ngay sau đó, cảnh sát còng lão lục soát người lão, tìm được điện thoại di động trong túi, chớp mắt khi lấy ra, hiển thị có tin nhắn vừa vặn chiếu sáng màn hình, nội dung tin nhắn đã nhảy lên màn hình bị khóa: “Hết giờ, trò chơi kết thúc rồi [hình ảnh]”.
Trong trạng thái khóa màn hình không thể xem hình ảnh, Trương Xuân Linh sốt ruột, chủ động đọc mật khẩu: “Đây là mật khẩu khóa màn hình, cho tôi xem nó một cái, cho tôi xem nó!”
Viên cảnh sát bắt lão bỏ điện thoại vào túi đựng vật chứng, cách lớp túi trong suốt, anh ta rủ lòng từ bi mở khóa cho Trương Xuân Linh xem ảnh. Các số trên đồng hồ đếm ngược đã về không hết, Trương Đông Lai nhắm mắt ngã xuống, sơ mi trắng bị máu nhuộm đỏ tươi, chẳng hề nhúc nhích.
“Không! Không…”
“Không không không, đừng đổ nữa, dính ghê quá!” Lúc này, Trương Đông Lai đang ở bên kia đại dương đột nhiên nhảy bật dậy, người còn trói dây thừng, “Rượu vang cũng mất tiền mua đó! Hơn nữa các em không thể chỉ để một mình anh chơi được!”
Các cô nàng vây xung quanh cười hi hi ha ha, một cô gái trẻ mặt trái xoan huơ huơ di động của hắn: “Thua rồi thua rồi! Anh Trương à, người nhận được tin nhắn không thèm để ý đến anh, hoặc là anh làm người quá thất bại, hoặc là đã bị người ta nhìn thấu, dù sao anh cũng thua rồi, không thể ăn gian đâu!”
Trương Đông Lai cười hì hì để cô gái cởi dây thừng giúp hắn, lắc bay rượu trên đầu – hắn đang chơi trò “Lời thật lòng hay đại mạo hiểm” nhàm chán với mấy cô gái, khi đến lượt mình hắn chọn “đại mạo hiểm”, mọi người yêu cầu hắn giả vờ bị bắt cóc, gửi ảnh cho một người thân hoặc bạn bè rồi xem phản ứng của đối phương.
Trương Đông Lai bị một đám các cô nàng xinh đẹp líu ríu chuốc rượu chếnh choáng, chẳng mảy may suy nghĩ đến cách chơi này không ổn chỗ nào, thoải mái đồng ý, quả nhiên bị hành rất thảm: “Thôi đừng phá nữa, cho anh xem, rốt cuộc ai mà không quan….”
Hắn ngừng bặt, nhìn thấy rõ đối tượng tán phét liền lập tức nhảy bật dậy: “Ơ đệch! Bà chị giỏi lắm, có biết mình đã gửi tin nhắn cho ai không? Là ba tôi đó!”
Cô nàng cầm di động của hắn chụp ảnh nghiêng đầu đầy vô tội: “Anh ghi chú ba anh là ‘đại lão’?”
“Lão già ấy mà,” Trương Đông Lai ợ một cái, tùy ý kéo cổ áo ướt sũng rượu, “Ở nhà nghiêm túc lắm, anh chưa thấy ổng cười bao giờ, hồi anh còn nhỏ, ổng thỉnh thoảng về nhà một lần, khi nói chuyện bảo anh và con em gái cách ổng hai mét, cứ như báo cáo công tác ấy. Anh nhớ hồi nhỏ có một lần Trương Đình lén mặc váy hoa nhí dưới đồng phục học sinh, giáo viên ở trường cũng không nói gì, kết quả để ông già nhìn thấy, ôi trời, chỉ có việc bằng cái rắm này, mà nổi điên đến chú anh cũng không dám khuyên, khiến Trương Đình không dám làm điệu nữa, một cô bé mười mấy tuổi, cả ngày mặt mày xám xịt… Nhưng mà lớn lên bọn anh trái lại thân với ổng hơn không ít, có thể là do ông già cao tuổi rồi.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên ngớ ra, bởi vì phát hiện ánh mắt cô gái khi nãy chơi hăng quá còn lấy rượu hắt hắn rất kỳ lạ, trong đôi mắt bị che hai tầng bởi lớp trang điểm đậm và kính áp tròng màu lại lộ ra một chút thương xót không nói thành lời, nụ cười như hoa cũng trở nên miễn cưỡng. Trương Đông Lai hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao hết, em đang nhớ lại đồng phục học sinh bi kịch hồi nhỏ thôi,” Cô nàng chớp mắt đã thay đổi biểu cảm, “Còn chưa phạt xong đâu, anh đừng đánh trống lảng, mau đi mở rượu nào!”
Trương Đông Lai bị một đám con gái tra tấn ngọt ngào, không biết nên khóc hay nên cười: “Tha cho anh đi!”
Chu Hoài Cẩn đứng trên cao nhìn lướt qua nhóm nam nam nữ nữ vây quanh bể bơi, lặng lẽ đi ra ngoài.
Tà dương đã bắt đầu lặn xuống, anh ta nghe thấy Lục Gia ở cách không xa chẳng biết đang gọi điện thoại cho ai, sắc mặt Lục Gia vẫn rất căng thẳng, hỏi đầu dây bên kia hai lần liền “Anh xác định không sao rồi” mới hơi dịu đi, sau đó giọng nhẹ nhàng hơn, Chu Hoài Cẩn loáng thoáng nghe thấy hắn nói: “Hai hôm nữa chúng tôi sẽ trở về, yên tâm đi.”
Trở về – Chu Hoài Cẩn thất thần nghĩ, về đâu đây? Trong nước anh ta không quen thuộc, nhà cũ của nhà họ Chu cũng không phải là nhà anh ta, thân nhân vỏn vẹn đã ly tán giữa dòng Vong Xuyên mất rồi.
Còn có thể trở về đâu?
Một lúc lâu sau, Lục Gia thần không biết quỷ không hay đi tới bên cạnh, chẳng rõ kiếm đâu ra hai cây kem, đưa một cây cho Chu Hoài Cẩn – theo Lục Gia nói, vị giác bọn Tây không nhạy, kem làm ngọt hơn trong nước, rất hợp khẩu vị hắn, nhất định phải ăn cho đã mới về.
Chu Hoài Cẩn chưa từng nghiên cứu vấn đề trong lĩnh vực mùi vị kem, giữa cơn gió se lạnh nếm một miếng mà run lên. Hai người đàn ông tạm coi như đã bước vào trung niên ngồi sóng vai trên bậc đá lạnh ngắt ở sân sau khách sạn, Lục Gia nói: “Đã bắt được hết rồi.”
Chu Hoài Cẩn quay đầu sang.
“Người đứng đầu tập đoàn Xuân Lai – chính là đám người bữa trước truy sát anh – còn có đám thần kinh hại chết em trai anh, đều đã bắt được.” Lục Gia dừng một chút, sắp xếp lại đại khái đầu đuôi cho anh ta nghe.
Ân oán nhà giàu vớ vẩn, Trịnh Khải Phong âm hiểm, cha con nhà họ Đổng bị lợi dụng… Còn có Chu Hoài Tín vào nằm trong quan tài thay anh ta.
Ngọn nguồn hết sức phức tạp, dù sao cũng là thâm thù đại hận kéo dài suốt bốn năm mươi năm, anh em họ chỉ bị cơn bão thù hận quét vào một góc, chiếm một vai rất rất nhỏ chẳng đáng kể trong câu chuyện.
Diễn viên phụ cũng chẳng phải, chắc chỉ xứng gọi là “đạo cụ” thôi.
Chu Hoài Cẩn gật đầu, chậm rãi ăn một miếng kem Lục Gia cho, cảm thấy có thể là vị giác mình bị đóng băng rồi, chẳng hề nếm ra chua ngọt đắng cay. Anh ta ngồi đó ngẩn người với khóe miệng dính bơ, đột nhiên chầm chậm gục đầu xuống, vùi mặt thật sâu vào giữa hai đầu gối mà khóc.
Chiều tà nương tiếng khóc của anh ta chôn vùi mình của ngày hôm nay, ngày Trừ tịch ở Yến Thành hẳn là trời đã sáng rồi, tiếng pháo lác đác dần dần vang lên, các cảnh sát tăng ca vội vàng rửa mặt, mở một cuộc họp ngắn như chiến đấu, rồi đều bận rộn việc mình. Vệ Lan tự thú trong phòng thẩm vấn trên mặt còn sót lại lớp trang điểm cách đêm, hai tay ôm thái dương, giơ tay ra hỏi xin cảnh sát điếu thuốc.
“Tôi tên thật là Vệ Lan, tôi từng giết người, sau đó bỏ trốn, họ chứa chấp tôi, cho tôi một thân phận giả.”
“Ừm… có thể, tôi có thể làm chứng.”
“Hối hận?” Vệ Lan dừng lại, cúi đầu cười, búng tàn thuốc, gần đó không biết lại là ai dậy sớm đốt pháo, khiến ô tô ven đường đồng thanh inh ỏi, ngay cả trong phòng thẩm vấn cũng có thể loáng thoáng nghe thấy. Vệ Lan lắng tai nghe một lát, hơi thất thần, đoạn cô thì thào đáp một nẻo, “Sắp sang năm mới rồi à?”
Mảnh thứ hai thì điều khiển đôi tay cậu, muốn tháo vòng kim loại trên cổ Phí Độ. Đáng tiếc cảnh sát Tiêu mặc dù có bản lĩnh xem qua là nhớ, song đối với máy móc và thiết bị nhỏ cơ bản mít đặc, lại nghe cô gái vừa rồi nói “có bom” gì đó, cậu càng hết đường xoay xở, không biết phải tháo từ đâu, cuống hết cả lên.
Toàn bộ tâm thần còn lại đều ở trên lưng, chuẩn bị cản viên đạn sắp sửa đâm xuyên thân xác. Mặc dù chưa được sống ngày nào yên bình, nhưng cậu cũng chưa bao giờ bị người ta chỉ súng vào, như một tử tù nằm dưới dao chém, chưa hành hình đã tưởng tượng ra tử trạng của mình.
Do lưng đeo gông xiềng, tử tù nằm dưới dao chém không thể nhúc nhích.
Tiêu Hải Dương cũng không rõ mình đeo gì trên lưng, đầu óc mù tịt gánh nỗi sợ hãi khổng lồ, chính cậu cũng chẳng nghĩ thông tại sao mình không né đi.
Cậu cứ không né tránh.
Tiếng súng đột ngột vang lên sau lưng, Tiêu Hải Dương cứng đờ cả người, trong lòng lóe lên một suy nghĩ: “Sắp chết rồi.”
Cảm hoài “sắp chết” chỉ thoáng qua chừng một tích tắc, cậu không kịp nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, cũng chưa hề đau buồn nhớ lại như trong tác phẩm văn học miêu tả, lòng cậu rất rối, như một vùng biển rộng không biết phải nói từ đâu, vạn ngàn ý nghĩ nhấp nhô vùi chôn như thủy triều, cao vút lên là: “Cái vòng này rốt cuộc mở làm sao đây?”
Ngay sau đó, Tiêu Hải Dương bị đẩy ra, cậu giữ nguyên tư thế cứng ngắc hồn bay phách tán ngã nghiêng sang một bên, lúc này mới ý thức được đau nhức trong tưởng tượng lại không đến, chỉ có túi áo thủng một lỗ.
Chớp mắt Phạm Tư Viễn nổ súng bị Lạc Văn Chu lao tới đá trúng, viên đạn chếch đi, sượt chéo áo Tiêu Hải Dương, bắn vào chiếc điện thoại vỡ màn hình Lang Kiều để lại, chiếc điện thoại vốn chỉ vỡ màn hình lập tức hi sinh, hoàn toàn không sửa được nữa. Đồng thời bộ xương yếu ớt của bệnh nhân nan y không chịu nổi cú đá này, cánh tay Phạm Tư Viễn gãy cái “rắc”, bị Lang Kiều theo sát tới nhanh nhẹn còng lại.
Bắt đầu từ lúc nghe nói Phí Độ mất tích, cả người Lạc Văn Chu đã nằm trong trạng thái căng thẳng cao độ – anh thô bạo dỡ thất tình lục dục ra ném xuống đất, thân thể chạy mười vạn tám ngàn dặm, đá bay súng của Phạm Tư Viễn, lôi Tiêu Hải Dương ra, một loạt động tác liền mạch. Anh quỳ xuống đất, căn bản không nhìn Phí Độ, chặn hết những gì vừa nghe thấy, nhìn thấy ở bên ngoài ý thức, toàn bộ tinh lực co lại còn một đường bé tẹo, tức tốc nhìn quét qua cấu tạo của vòng kim loại, tìm đến sau cổ Phí Độ một cách rõ ràng trật tự.
Đồng thời, anh còn có thể mạch lạc phân công: “Gọi chuyên gia gỡ bom đến đây.”
“Tách” một tiếng, chiếc vòng kim loại mở ra.
Không khí cấp tốc ùa vào như cuồng phong quét qua cổ họng bị thương của Phí Độ, quấy nhiễu ý thức sắp sửa tan rã, cơn ho dữ dội khiến hắn co giật một trận, cái vòng nắm trí mạng rốt cuộc tuột tay. Lạc Văn Chu ôm lấy hắn, cho đến lúc này, ống quần bị máu nhuộm đỏ một nửa và vết thương trên người Phí Độ mới như một cây kim đâm nhói mắt anh, tất cả âm thanh, phẫn nộ, lo âu và sợ hãi khi nãy bị anh chặn hóa hết thành nước lũ vỡ đê, ầm ầm nhấn chìm anh.
Lạc Văn Chu mềm nhũn người, cơ hồ không ôm được Phí Độ.
Đồng nghiệp khi nãy rớt lại phía sau anh vội vàng chạy đến.
“Đội trưởng Lạc, thả cậu ấy xuống!”
“Đặt bằng! Đặt bằng để cậu ấy thở!”
“Chậm một chút… Qua đây hỗ trợ!”
Lạc Văn Chu trên tay dính máu Phí Độ, loáng thoáng ý thức được là nhân viên cấp cứu bất chấp hiện trường chưa dọn sạch đã lao tới, lơ mơ đi theo chỉ thị của nhân viên cấp cứu.
Phí Độ, giống như một chậu cảnh chưa từng bị gió sương quật gãy.
Hắn không khó nuôi, thường ngày chỉ có hai thứ không ăn – đây không ăn, kia cũng không ăn nốt. Lời ngon tiếng ngọt đẳng cấp quốc tế, có đủ tư cách truyền dạy môn “tìm hoan mua vui”.
Hắn như lưu ly, yếu ớt không tỳ vết.
“Siết cổ đối phương đến chết, là một cách giết người theo kiểu hưởng thụ, khe nhỏ sông dài.”
“Dì có thể… cho cháu cơ hội vờ như nhìn thấy mẹ mình một lần nữa hay không?”
“Thứ vây tôi không phải là nguyên nhân cái chết của mẹ.”
“Trên thế giới có hàng ngàn hàng vạn tòa nhà cao tầng, tại sao bà ta chỉ lựa chọn nơi này?”
“Tôi không có… vết thương.”
Tầng hầm lạnh lẽo ẩm ướt, cất giấu hồi ức bí mật vô biên, cơn ho mỗi khi nhắc tới là hắn sẽ không tự chủ được, bài hát vĩnh viễn phát đi phát lại…
Các loại dấu hiệu đều bị dăm ba câu của Phạm Tư Viễn xâu chuỗi lại, chân tướng tăm tối khó lòng tưởng tượng bất ngờ lao đến, chớp mắt khoét rỗng lồng ngực Lạc Văn Chu.
Anh nhớ tới cậu thiếu niên mùa hè năm ấy dựa lưng vào tòa biệt thự cô độc, dường như không cách nào hòa nhập với thế giới, nhớ tới đôi mắt thấu tỏ, cố chấp, tựa hồ ẩn giấu vô số bí mật kia.
Anh không thể xé thời không, sải bước xông vào bảy năm trước, bế cậu bé trầm mặc ấy lên, hai tay nâng vết sẹo cậu chưa từng để lộ, nói với cậu một câu rằng “Xin lỗi, anh đã đến muộn”.
“Anh đã đến muộn…”
Cho đến khi lên xe cấp cứu, Phí Độ mới hơi có ý thức, ánh mắt khó có thể tụ tiêu cự dừng lại hồi lâu trên mặt Lạc Văn Chu, đại khái đã nhận ra anh, lại mỉm cười.
Lạc Văn Chu khó khăn đọc hiểu khẩu hình hắn không nói thành tiếng.
Hắn nói: “Hết rồi… quái vật đều đã bị diệt sạch, tôi là con cuối cùng, anh có thể nhốt tôi ở nhà anh không?”
Ba thế hệ, do tiền tài và dục vọng dơ bẩn khởi đầu, thù hận kéo dài không ngừng lên men, bành trướng… Đến đây, cuối cùng đã kết thúc rồi.
Lạc Văn Chu rốt cuộc không nhịn được nữa.
Có thể họ Phí thật sự đều là những kẻ cuồng ngược đãi trời sinh, chỉ còn thoi thóp một hơi mà cũng có thể chắp vá ra một cực hình lớn nhất trong cuộc đời để tra tấn anh.
“Này, Bốn Mắt, không sao chứ?” Lang Kiều lau mồ hôi lạnh trên trán, giơ tay kéo Tiêu Hải Dương, áo khoác của cô đã không cánh mà bay từ lâu, áo len đan khá mốt chẳng biết đã trải qua biến cố gì, biến thành thời trang ăn mày càng “mốt” hơn, nếu rửa mặt sạch sẽ, tạo hình khác người này chắc có thể đến tuần lễ thời trang chụp vài tấm ảnh ngoài đường mới lạ.
Tiêu Hải Dương bấy giờ mới như vừa tỉnh khỏi giấc mơ mà bò dậy, nhìn thấy Lang Kiều cậu đột nhiên nhớ tới cái gì, cho tay vào túi sờ: “Chị Tiểu Kiều, điện thoại của chị…”
Tiêu Hải Dương đang nói bỗng nhiên sửng sốt, sờ soạng hết người mình.
Lang Kiều: “Điện thoại không sao, chú tìm cái gì vậy?”
“Vừa rồi thẻ công tác bị rơi.” Tiêu Hải Dương lẩm bẩm một tiếng, ngón tay xuyên qua túi áo cháy đen thủng lỗ, cau mày tìm kiếm khắp nơi.
“Để lát bảo họ tìm giúp chú,” Lang Kiều túm tay cậu nhường đường cho chuyên gia tháo bom đi qua, “Nơi đây không an toàn, rút trước đã.”
“À… Ôi, em nhìn thấy rồi!” Thẻ công tác của Tiêu Hải Dương bay đi cùng súng, rơi cách đó không xa, ngay dưới chân Phạm Tư Viễn bị hai cảnh sát nhấc lên, khi ví da rơi xuống bị bung ra, trong thẻ công tác của Bốn Mắt còn kẹp một tấm ảnh Cố Chiêu.
Tiêu Hải Dương không thích tấm ảnh thờ đen trắng của Cố Chiêu, cậu mang theo tùy thân một tấm ảnh chụp chung, chụp ở công viên vào ngày nghỉ khi Cố Chiêu dẫn cậu đi chơi. Người đàn ông trên đó nhìn trẻ hơn, thả lỏng hơn, ấn đầu cậu bé, tay cầm cây kẹo bông giúp cậu, quay về ống kính mỉm cười có chút không tự nhiên, không giống trên di ảnh lắm.
Không biết tại sao mà Phạm Tư Viễn cứ nhìn chằm chằm tấm ảnh ấy, cảm thấy chàng trai trên ảnh vô cùng quen mắt, lúc bị cảnh sát kéo đi, ánh mắt vẫn dính chặt lên đó.
Tiêu Hải Dương đi tới một bước nhặt lại, khá đau lòng chặn đường nhìn của Phạm Tư Viễn, chùi bụi đất đi.
“Chú kẹp ảnh ai vậy?” Lang Kiều vừa giục cậu đi nhanh vừa thuận miệng hỏi.
Tiêu Hải Dương: “Chú Cố.”
“Hả,” Nữ cảnh sát trẻ tuổi giọng lanh lảnh nói, “Là cảnh sát Cố Chiêu à? Chú thật sự quen ông ấy? Này, cho chị xem với…”
Phạm Tư Viễn giật mình, như thể bị sét đánh, ông ta quay ngoắt đầu lại, giãy giụa muốn lao tới hướng Tiêu Hải Dương: “Chờ chút!”
Viên cảnh sát hình sự áp giải cho rằng ông ta lại muốn làm trò gì, đè chặt lại, lạnh giọng quát: “Làm gì đó! Yên xem nào!”
“Chờ chút… chờ chút! Cho tôi xem! Quay lại! Cho tôi xem cậu ấy một cái…”
Nhưng Tiêu Hải Dương chỉ lạnh lùng quay đầu lại nhìn ông ta một cái, chẳng hề dừng bước.
Phạm Tư Viễn hai chân không chạm đất bị cảnh sát áp giải đi, cổ xoay một góc khó tin, cứ ngoái đầu lại không chịu bỏ cuộc.
Mười bốn năm rồi, Cố Chiêu ở trong lòng ông ta đã sống thành dáng dấp trên tấm ảnh thờ kia, vĩnh viễn là một biểu cảm đó, có một chút khác biệt, thành thử ông ta không nhận ra.
Chàng thanh niên ngại ngùng và ôn hòa đạp xe dưới lá ngô đồng xào xạc rơi ở Đại học Công an Yến Thành… đã tan thành khói bụi, chẳng còn dấu vết gì, đến lúc này ông ta mới giật mình phát giác, hóa ra mình đã quên mất Cố Chiêu, quên mất dáng hình người ấy khi cười rồi.
Mười mấy năm qua, trong lòng ông ta vậy mà chỉ còn lại một Trương Xuân Linh và một Trương Xuân Cửu.
Tập đoàn Xuân Lai đã để lại trên người ông ta dấu ấn ăn sâu vào xương tủy, ăn liền với bản thân, bóp méo ông ta thành hình dáng hiện giờ.
Trương Xuân Linh trơ mắt nhìn Phí Độ bị khiêng đi, ngay sau đó, cảnh sát còng lão lục soát người lão, tìm được điện thoại di động trong túi, chớp mắt khi lấy ra, hiển thị có tin nhắn vừa vặn chiếu sáng màn hình, nội dung tin nhắn đã nhảy lên màn hình bị khóa: “Hết giờ, trò chơi kết thúc rồi [hình ảnh]”.
Trong trạng thái khóa màn hình không thể xem hình ảnh, Trương Xuân Linh sốt ruột, chủ động đọc mật khẩu: “Đây là mật khẩu khóa màn hình, cho tôi xem nó một cái, cho tôi xem nó!”
Viên cảnh sát bắt lão bỏ điện thoại vào túi đựng vật chứng, cách lớp túi trong suốt, anh ta rủ lòng từ bi mở khóa cho Trương Xuân Linh xem ảnh. Các số trên đồng hồ đếm ngược đã về không hết, Trương Đông Lai nhắm mắt ngã xuống, sơ mi trắng bị máu nhuộm đỏ tươi, chẳng hề nhúc nhích.
“Không! Không…”
“Không không không, đừng đổ nữa, dính ghê quá!” Lúc này, Trương Đông Lai đang ở bên kia đại dương đột nhiên nhảy bật dậy, người còn trói dây thừng, “Rượu vang cũng mất tiền mua đó! Hơn nữa các em không thể chỉ để một mình anh chơi được!”
Các cô nàng vây xung quanh cười hi hi ha ha, một cô gái trẻ mặt trái xoan huơ huơ di động của hắn: “Thua rồi thua rồi! Anh Trương à, người nhận được tin nhắn không thèm để ý đến anh, hoặc là anh làm người quá thất bại, hoặc là đã bị người ta nhìn thấu, dù sao anh cũng thua rồi, không thể ăn gian đâu!”
Trương Đông Lai cười hì hì để cô gái cởi dây thừng giúp hắn, lắc bay rượu trên đầu – hắn đang chơi trò “Lời thật lòng hay đại mạo hiểm” nhàm chán với mấy cô gái, khi đến lượt mình hắn chọn “đại mạo hiểm”, mọi người yêu cầu hắn giả vờ bị bắt cóc, gửi ảnh cho một người thân hoặc bạn bè rồi xem phản ứng của đối phương.
Trương Đông Lai bị một đám các cô nàng xinh đẹp líu ríu chuốc rượu chếnh choáng, chẳng mảy may suy nghĩ đến cách chơi này không ổn chỗ nào, thoải mái đồng ý, quả nhiên bị hành rất thảm: “Thôi đừng phá nữa, cho anh xem, rốt cuộc ai mà không quan….”
Hắn ngừng bặt, nhìn thấy rõ đối tượng tán phét liền lập tức nhảy bật dậy: “Ơ đệch! Bà chị giỏi lắm, có biết mình đã gửi tin nhắn cho ai không? Là ba tôi đó!”
Cô nàng cầm di động của hắn chụp ảnh nghiêng đầu đầy vô tội: “Anh ghi chú ba anh là ‘đại lão’?”
“Lão già ấy mà,” Trương Đông Lai ợ một cái, tùy ý kéo cổ áo ướt sũng rượu, “Ở nhà nghiêm túc lắm, anh chưa thấy ổng cười bao giờ, hồi anh còn nhỏ, ổng thỉnh thoảng về nhà một lần, khi nói chuyện bảo anh và con em gái cách ổng hai mét, cứ như báo cáo công tác ấy. Anh nhớ hồi nhỏ có một lần Trương Đình lén mặc váy hoa nhí dưới đồng phục học sinh, giáo viên ở trường cũng không nói gì, kết quả để ông già nhìn thấy, ôi trời, chỉ có việc bằng cái rắm này, mà nổi điên đến chú anh cũng không dám khuyên, khiến Trương Đình không dám làm điệu nữa, một cô bé mười mấy tuổi, cả ngày mặt mày xám xịt… Nhưng mà lớn lên bọn anh trái lại thân với ổng hơn không ít, có thể là do ông già cao tuổi rồi.”
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên ngớ ra, bởi vì phát hiện ánh mắt cô gái khi nãy chơi hăng quá còn lấy rượu hắt hắn rất kỳ lạ, trong đôi mắt bị che hai tầng bởi lớp trang điểm đậm và kính áp tròng màu lại lộ ra một chút thương xót không nói thành lời, nụ cười như hoa cũng trở nên miễn cưỡng. Trương Đông Lai hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao hết, em đang nhớ lại đồng phục học sinh bi kịch hồi nhỏ thôi,” Cô nàng chớp mắt đã thay đổi biểu cảm, “Còn chưa phạt xong đâu, anh đừng đánh trống lảng, mau đi mở rượu nào!”
Trương Đông Lai bị một đám con gái tra tấn ngọt ngào, không biết nên khóc hay nên cười: “Tha cho anh đi!”
Chu Hoài Cẩn đứng trên cao nhìn lướt qua nhóm nam nam nữ nữ vây quanh bể bơi, lặng lẽ đi ra ngoài.
Tà dương đã bắt đầu lặn xuống, anh ta nghe thấy Lục Gia ở cách không xa chẳng biết đang gọi điện thoại cho ai, sắc mặt Lục Gia vẫn rất căng thẳng, hỏi đầu dây bên kia hai lần liền “Anh xác định không sao rồi” mới hơi dịu đi, sau đó giọng nhẹ nhàng hơn, Chu Hoài Cẩn loáng thoáng nghe thấy hắn nói: “Hai hôm nữa chúng tôi sẽ trở về, yên tâm đi.”
Trở về – Chu Hoài Cẩn thất thần nghĩ, về đâu đây? Trong nước anh ta không quen thuộc, nhà cũ của nhà họ Chu cũng không phải là nhà anh ta, thân nhân vỏn vẹn đã ly tán giữa dòng Vong Xuyên mất rồi.
Còn có thể trở về đâu?
Một lúc lâu sau, Lục Gia thần không biết quỷ không hay đi tới bên cạnh, chẳng rõ kiếm đâu ra hai cây kem, đưa một cây cho Chu Hoài Cẩn – theo Lục Gia nói, vị giác bọn Tây không nhạy, kem làm ngọt hơn trong nước, rất hợp khẩu vị hắn, nhất định phải ăn cho đã mới về.
Chu Hoài Cẩn chưa từng nghiên cứu vấn đề trong lĩnh vực mùi vị kem, giữa cơn gió se lạnh nếm một miếng mà run lên. Hai người đàn ông tạm coi như đã bước vào trung niên ngồi sóng vai trên bậc đá lạnh ngắt ở sân sau khách sạn, Lục Gia nói: “Đã bắt được hết rồi.”
Chu Hoài Cẩn quay đầu sang.
“Người đứng đầu tập đoàn Xuân Lai – chính là đám người bữa trước truy sát anh – còn có đám thần kinh hại chết em trai anh, đều đã bắt được.” Lục Gia dừng một chút, sắp xếp lại đại khái đầu đuôi cho anh ta nghe.
Ân oán nhà giàu vớ vẩn, Trịnh Khải Phong âm hiểm, cha con nhà họ Đổng bị lợi dụng… Còn có Chu Hoài Tín vào nằm trong quan tài thay anh ta.
Ngọn nguồn hết sức phức tạp, dù sao cũng là thâm thù đại hận kéo dài suốt bốn năm mươi năm, anh em họ chỉ bị cơn bão thù hận quét vào một góc, chiếm một vai rất rất nhỏ chẳng đáng kể trong câu chuyện.
Diễn viên phụ cũng chẳng phải, chắc chỉ xứng gọi là “đạo cụ” thôi.
Chu Hoài Cẩn gật đầu, chậm rãi ăn một miếng kem Lục Gia cho, cảm thấy có thể là vị giác mình bị đóng băng rồi, chẳng hề nếm ra chua ngọt đắng cay. Anh ta ngồi đó ngẩn người với khóe miệng dính bơ, đột nhiên chầm chậm gục đầu xuống, vùi mặt thật sâu vào giữa hai đầu gối mà khóc.
Chiều tà nương tiếng khóc của anh ta chôn vùi mình của ngày hôm nay, ngày Trừ tịch ở Yến Thành hẳn là trời đã sáng rồi, tiếng pháo lác đác dần dần vang lên, các cảnh sát tăng ca vội vàng rửa mặt, mở một cuộc họp ngắn như chiến đấu, rồi đều bận rộn việc mình. Vệ Lan tự thú trong phòng thẩm vấn trên mặt còn sót lại lớp trang điểm cách đêm, hai tay ôm thái dương, giơ tay ra hỏi xin cảnh sát điếu thuốc.
“Tôi tên thật là Vệ Lan, tôi từng giết người, sau đó bỏ trốn, họ chứa chấp tôi, cho tôi một thân phận giả.”
“Ừm… có thể, tôi có thể làm chứng.”
“Hối hận?” Vệ Lan dừng lại, cúi đầu cười, búng tàn thuốc, gần đó không biết lại là ai dậy sớm đốt pháo, khiến ô tô ven đường đồng thanh inh ỏi, ngay cả trong phòng thẩm vấn cũng có thể loáng thoáng nghe thấy. Vệ Lan lắng tai nghe một lát, hơi thất thần, đoạn cô thì thào đáp một nẻo, “Sắp sang năm mới rồi à?”
Danh sách chương