"Simon!?" Tô Mộc Hy ngạc nhiên quay ra, trong lòng có chút hụt hẫng vì không phải là Lãnh Mạc Thiên. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của hắn, cô không nỡ để lộ ra sự thất vọng đó của mình. Simon bước nhanh về phía cô, hai cánh tay nắm lấy vai cô giữ lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn vào phần áo rách một mảng trước ngực.
Tô Mộc Hy vội đẩy tay hắn ra, cô kéo kéo phần áo lên cố để che đi, có chút lúng túng nói "Áo bị xé rách một chút thôi chứ em không làm sao cả! Anh đừng lo..." chưa nói xong thì một chiếc áo măng tô dài ấm áp đã được choàng lên người cô. Tô Mộc Hy ngẩn ra, tròn mắt nhìn Simon, chỉ thấy hắn mỉm cười "Em không sao là tốt rồi!" nói xong liền quay ra đám thuộc hạ "Các người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi! Còn cô ta..." khẽ chuyển mắt về phía Vũ Thi "Bắt lại!"
- Hiên ca, em còn chưa xử lí cô ta mà... - Tô Mộc Hy bĩu môi nhìn Vũ Thi bị hai người áo đen xách đi.
- Không phải bẩn tay như vậy! - Simon mỉm cười xoa đầu cô - Mà mấy tên kia là em xử hết sao?
- Vâng, cũng may em lấy lại được kí ức, không thì chắc giờ... - Cô cúi đầu
- Hy Hy, anh xin lỗi vì đã đến muộn! Không bảo vệ em được là lỗi của anh - Hắn dang tay ôm cô vào lòng.
- Không phải lỗi của anh mà - Cô có chút buồn cười xoa xoa lưng hắn - Chẳng phải giờ em đã không sao rồi sao...
- Hy Hy... - Hắn ôm chặt cô hơn
- Này, anh làm em khó thở quá! - Cô vỗ vỗ vai hắn để hắn buông ra rồi cười hỏi - Mà sao anh biết em ở đây vậy?
- Anh đã nói sẽ bảo vệ em, sẽ luôn dõi theo em, vì em cũng biết là anh yêu em mà... - Hắn mỉm cười
- Hiên ca, em... - Cô bỗng cảm thấy bao nhiêu lời muốn nói mất đi hết
- Anh đưa em về... - Hắn thất vọng xoay người ra khỏi căn nhà hoang.
Tô Mộc Hy thở dài đi theo, nhìn tấm lưng to lớn đầy vững chãi nhưng lại ẩn chứa sự cô đơn của Simon. Tim cô khẽ nhói lên từng hồi, nếu như có thể khiến hắn hạnh phúc thì thật hay biết mấy. Nhưng tình cảm đâu thể ép buộc, cô đã yêu Lãnh Mạc Thiên thì sẽ không thể yêu thêm một ai nữa.
"Rose!" đang tính bước lên xe Simon thì một giọng nói đầy tức giận gọi tên cô vang lên đã kéo cô lại. Tô Mộc Hy giật mình quay ra, nhìn thấy bóng hình quen thuộc, cô vội vàng chạy đến, xông vào vòng ôm của người đó "Thiên, anh đã đến...cuối cùng anh đã đến rồi!" Lãnh Mạc Thiên ôm chặt cô vào lòng, môi mỏng khẽ hôn lên trán cô nói "Xin lỗi vì đã để em đợi lâu" rồi anh ngẩng lên nhìn Simon "Tôi không nghĩ anh cũng ở đây!"
- Sao tôi không thể ở đây? - Simon lạnh lùng nói - Hy Hy gặp nguy hiểm, người tới cứu em ấy đương nhiên phải là tôi rồi!
- Tô thiếu gia hình như đang nói sai thì phải, người cứu cô ấy không đến lượt anh! - Lãnh Mạc Thiên hừ lạnh, nhìn sang Tô Mộc Hy, thấy chiếc áo măng tô dài màu xám liền nhíu mày hỏi - Áo của ai?
- Khụ khụ, là áo của...Hiên ca - Tô Mộc Hy khẽ rụt người lại
- Hiên ca? Em không được phép gọi hắn thân mật như vậy! Mà tại sao lại lấy áo của hắn choàng - Lãnh Mạc Thiên lớn tiếng nói
- Em... - Cô sợ hãi lùi về sau thì đụng phải lồng ngực rắn chắc của Simon, hắn đỡ cô rồi để cô đứng phía sau lưng mình, nhàn nhạt nói - Lãnh thiếu gia thật dễ tức giận, mà mỗi khi tức giận là lời nói lại mất tự chủ, thật đáng thất vọng!
- Anh nói gì hả? - Nhìn cô chịu nép sau lưng hắn, anh càng thêm tức giận
- Vũ Thi vì để trả thù mà tìm người làm nhục Hy Hy nhưng cũng may chỉ mới xé áo thôi thì em ấy đã thoát ra được và xử hắn rồi, nhiêu đó đã đủ để anh hiểu rồi chứ!?
- Tôi... - Lãnh Mạc Thiên mím môi, nghe đến từ "làm nhục" mà cơn giận trong lòng anh càng tăng thêm nhưng là tức đến muốn giết đám côn đồ kia còn đâu là thấy có lỗi với cô.
- Thiên... - Tô Mộc Hy vội chạy ra chỗ anh, hai tay ôm lấy anh mà nói - Hắn ta chưa làm gì em cả! Anh đừng ghét bỏ em...cũng đừng khinh thường em....
- Rose! - Lãnh Mạc Thiên ngẩn ra, nhìn đôi mắt có chút ướt át của cô mà tim càng thêm đau nhói, anh ôm cô vỗ về - Không bao giờ, anh yêu em còn chưa hết nói gì đến ghét bỏ, khinh thường em...
- Thật không? - Cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lóng lánh nhìn anh
- Ukm...mèo nhỏ! - Lãnh Mạc Thiên cười cười nhéo mũi cô, anh cởi chiếc áo măng tô xám của Simon ra ném về phía hắn rồi cởi chiếc áo vest của mình ra mặc cho cô.
Simon bắt lấy chiếc áo, gương mặt không biểu cảm nói "Tôi đi trước! Thả cô ta cho hắn xử lí" vừa dứt lời thì hai tên thuộc hạ từ chiếc xe khác bước xuống mang theo Vũ Thi đang bất tỉnh ném xuống đất. Mấy chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi, để lại trong không khí một làn khói bụi.
Tô Mộc Hy nhìn theo chiếc xe của Simon khuất dần, ánh mắt tràn đầy vẻ đượm buồn và thương xót. Simon, hãy quên em và yêu một người con gái xứng đáng với anh hơn em nhé! Được không?
Lãnh Mạc Thiên thấy cô cứ nhìn theo xe Simon, liền mím môi ôm vai cô kéo đi "Chúng ta về thôi!" hai người lên xe ra về còn Vũ Thi được hai tên thuộc hạ của anh mang về Ngục Đêm.
***************
Trong căn phòng rộng lớn, tối tăm đến lạnh lẽo. Ngoài ánh trăng lấp ló chiếu qua cửa kính thì tất cả mọi vật đều chìm trong bóng tối. Một dáng người đàn ông cao lớn, đứng trước cửa kính, hướng ra bên ngoài và hút thuốc. Từng làn khói trắng bay trong gió, càng tăng thêm sự tĩnh mịch, cô đơn của người đàn ông.
Bao nhiêu điếu thuốc dở ở trong gạt tàn đã đủ chứng minh điều đó. Simon trầm lặng nhìn ánh trăng sáng, trong lòng không khỏi thêm phiền muộn khi nghĩ đến Tô Mộc Hy. Cô biết hắn đau nhưng chẳng thể làm gì, cô biết hắn yêu cô nhưng chẳng thể đáp lại, cô biết hắn ghét Lãnh Mạc Thiên nhưng lại đi yêu anh ta.
Haha người cao ngạo như mình cũng có thể trở nên đáng thương như vậy sao? Simon khẽ cười tự giễu, hắn dúi điếu thuốc vào gạt tàn. Thân hình cao lớn ngồi sụp xuống mặt sàn, hai tay chống lấy đầu, cả người dựa vào tấm kính. Đêm nay, hắn lại một mình...
Người đến sau đôi khi chỉ là nhất thời theo cảm xúc
Mặc nỗi đau vỡ nát cả bầu trời
Cô ấy là tất cả thế giới đối với tôi
Cả bầu trời rơi nghiêng trôi theo màu nước mắt
Ngày giông bão đi qua vô tình mang hạt nắng phai mờ
Điều gì buồn hơn khi đánh mất người mình thương
-----------------------
Không ai nhắc đến Simon làm tui thấy ổng tội nghiệp quá😅😅
Đúng là do kiếp làm nam phụ thật, tui viết mà tim cx đau😋😋😗😗
Tô Mộc Hy vội đẩy tay hắn ra, cô kéo kéo phần áo lên cố để che đi, có chút lúng túng nói "Áo bị xé rách một chút thôi chứ em không làm sao cả! Anh đừng lo..." chưa nói xong thì một chiếc áo măng tô dài ấm áp đã được choàng lên người cô. Tô Mộc Hy ngẩn ra, tròn mắt nhìn Simon, chỉ thấy hắn mỉm cười "Em không sao là tốt rồi!" nói xong liền quay ra đám thuộc hạ "Các người dọn dẹp sạch sẽ chỗ này đi! Còn cô ta..." khẽ chuyển mắt về phía Vũ Thi "Bắt lại!"
- Hiên ca, em còn chưa xử lí cô ta mà... - Tô Mộc Hy bĩu môi nhìn Vũ Thi bị hai người áo đen xách đi.
- Không phải bẩn tay như vậy! - Simon mỉm cười xoa đầu cô - Mà mấy tên kia là em xử hết sao?
- Vâng, cũng may em lấy lại được kí ức, không thì chắc giờ... - Cô cúi đầu
- Hy Hy, anh xin lỗi vì đã đến muộn! Không bảo vệ em được là lỗi của anh - Hắn dang tay ôm cô vào lòng.
- Không phải lỗi của anh mà - Cô có chút buồn cười xoa xoa lưng hắn - Chẳng phải giờ em đã không sao rồi sao...
- Hy Hy... - Hắn ôm chặt cô hơn
- Này, anh làm em khó thở quá! - Cô vỗ vỗ vai hắn để hắn buông ra rồi cười hỏi - Mà sao anh biết em ở đây vậy?
- Anh đã nói sẽ bảo vệ em, sẽ luôn dõi theo em, vì em cũng biết là anh yêu em mà... - Hắn mỉm cười
- Hiên ca, em... - Cô bỗng cảm thấy bao nhiêu lời muốn nói mất đi hết
- Anh đưa em về... - Hắn thất vọng xoay người ra khỏi căn nhà hoang.
Tô Mộc Hy thở dài đi theo, nhìn tấm lưng to lớn đầy vững chãi nhưng lại ẩn chứa sự cô đơn của Simon. Tim cô khẽ nhói lên từng hồi, nếu như có thể khiến hắn hạnh phúc thì thật hay biết mấy. Nhưng tình cảm đâu thể ép buộc, cô đã yêu Lãnh Mạc Thiên thì sẽ không thể yêu thêm một ai nữa.
"Rose!" đang tính bước lên xe Simon thì một giọng nói đầy tức giận gọi tên cô vang lên đã kéo cô lại. Tô Mộc Hy giật mình quay ra, nhìn thấy bóng hình quen thuộc, cô vội vàng chạy đến, xông vào vòng ôm của người đó "Thiên, anh đã đến...cuối cùng anh đã đến rồi!" Lãnh Mạc Thiên ôm chặt cô vào lòng, môi mỏng khẽ hôn lên trán cô nói "Xin lỗi vì đã để em đợi lâu" rồi anh ngẩng lên nhìn Simon "Tôi không nghĩ anh cũng ở đây!"
- Sao tôi không thể ở đây? - Simon lạnh lùng nói - Hy Hy gặp nguy hiểm, người tới cứu em ấy đương nhiên phải là tôi rồi!
- Tô thiếu gia hình như đang nói sai thì phải, người cứu cô ấy không đến lượt anh! - Lãnh Mạc Thiên hừ lạnh, nhìn sang Tô Mộc Hy, thấy chiếc áo măng tô dài màu xám liền nhíu mày hỏi - Áo của ai?
- Khụ khụ, là áo của...Hiên ca - Tô Mộc Hy khẽ rụt người lại
- Hiên ca? Em không được phép gọi hắn thân mật như vậy! Mà tại sao lại lấy áo của hắn choàng - Lãnh Mạc Thiên lớn tiếng nói
- Em... - Cô sợ hãi lùi về sau thì đụng phải lồng ngực rắn chắc của Simon, hắn đỡ cô rồi để cô đứng phía sau lưng mình, nhàn nhạt nói - Lãnh thiếu gia thật dễ tức giận, mà mỗi khi tức giận là lời nói lại mất tự chủ, thật đáng thất vọng!
- Anh nói gì hả? - Nhìn cô chịu nép sau lưng hắn, anh càng thêm tức giận
- Vũ Thi vì để trả thù mà tìm người làm nhục Hy Hy nhưng cũng may chỉ mới xé áo thôi thì em ấy đã thoát ra được và xử hắn rồi, nhiêu đó đã đủ để anh hiểu rồi chứ!?
- Tôi... - Lãnh Mạc Thiên mím môi, nghe đến từ "làm nhục" mà cơn giận trong lòng anh càng tăng thêm nhưng là tức đến muốn giết đám côn đồ kia còn đâu là thấy có lỗi với cô.
- Thiên... - Tô Mộc Hy vội chạy ra chỗ anh, hai tay ôm lấy anh mà nói - Hắn ta chưa làm gì em cả! Anh đừng ghét bỏ em...cũng đừng khinh thường em....
- Rose! - Lãnh Mạc Thiên ngẩn ra, nhìn đôi mắt có chút ướt át của cô mà tim càng thêm đau nhói, anh ôm cô vỗ về - Không bao giờ, anh yêu em còn chưa hết nói gì đến ghét bỏ, khinh thường em...
- Thật không? - Cô ngẩng đầu, đôi mắt to tròn lóng lánh nhìn anh
- Ukm...mèo nhỏ! - Lãnh Mạc Thiên cười cười nhéo mũi cô, anh cởi chiếc áo măng tô xám của Simon ra ném về phía hắn rồi cởi chiếc áo vest của mình ra mặc cho cô.
Simon bắt lấy chiếc áo, gương mặt không biểu cảm nói "Tôi đi trước! Thả cô ta cho hắn xử lí" vừa dứt lời thì hai tên thuộc hạ từ chiếc xe khác bước xuống mang theo Vũ Thi đang bất tỉnh ném xuống đất. Mấy chiếc xe màu đen nhanh chóng rời đi, để lại trong không khí một làn khói bụi.
Tô Mộc Hy nhìn theo chiếc xe của Simon khuất dần, ánh mắt tràn đầy vẻ đượm buồn và thương xót. Simon, hãy quên em và yêu một người con gái xứng đáng với anh hơn em nhé! Được không?
Lãnh Mạc Thiên thấy cô cứ nhìn theo xe Simon, liền mím môi ôm vai cô kéo đi "Chúng ta về thôi!" hai người lên xe ra về còn Vũ Thi được hai tên thuộc hạ của anh mang về Ngục Đêm.
***************
Trong căn phòng rộng lớn, tối tăm đến lạnh lẽo. Ngoài ánh trăng lấp ló chiếu qua cửa kính thì tất cả mọi vật đều chìm trong bóng tối. Một dáng người đàn ông cao lớn, đứng trước cửa kính, hướng ra bên ngoài và hút thuốc. Từng làn khói trắng bay trong gió, càng tăng thêm sự tĩnh mịch, cô đơn của người đàn ông.
Bao nhiêu điếu thuốc dở ở trong gạt tàn đã đủ chứng minh điều đó. Simon trầm lặng nhìn ánh trăng sáng, trong lòng không khỏi thêm phiền muộn khi nghĩ đến Tô Mộc Hy. Cô biết hắn đau nhưng chẳng thể làm gì, cô biết hắn yêu cô nhưng chẳng thể đáp lại, cô biết hắn ghét Lãnh Mạc Thiên nhưng lại đi yêu anh ta.
Haha người cao ngạo như mình cũng có thể trở nên đáng thương như vậy sao? Simon khẽ cười tự giễu, hắn dúi điếu thuốc vào gạt tàn. Thân hình cao lớn ngồi sụp xuống mặt sàn, hai tay chống lấy đầu, cả người dựa vào tấm kính. Đêm nay, hắn lại một mình...
Người đến sau đôi khi chỉ là nhất thời theo cảm xúc
Mặc nỗi đau vỡ nát cả bầu trời
Cô ấy là tất cả thế giới đối với tôi
Cả bầu trời rơi nghiêng trôi theo màu nước mắt
Ngày giông bão đi qua vô tình mang hạt nắng phai mờ
Điều gì buồn hơn khi đánh mất người mình thương
-----------------------
Không ai nhắc đến Simon làm tui thấy ổng tội nghiệp quá😅😅
Đúng là do kiếp làm nam phụ thật, tui viết mà tim cx đau😋😋😗😗
Danh sách chương