Bởi vì sấm sét đã hỏa thiêu phần mộ của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, nên theo quyết định cuối cùng của tát mãn, hủ tro cốt của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ sẽ được đặt tại phòng ở trước kia, ba năm sau mới thiên táng tại nơi khác.
Từ đó căn phòng mà Mạnh Cổ Tỷ Tỷ ở lúc còn sống đã bị niêm phong, tôi chuyển về căn phòng lớn ban đầu, dẫn theo cả Hoàng Thái Cực cùng trở về. Từ đó hai tỷ đệ tôi cùng ăn cùng ngủ. So với trước kia tôi càng chuyên tâm chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Hoàng Thái Cực, chỉ hy vọng hắn sớm ngày thoát khỏi đau buồn về sự ra đi của mẹ mình, tiếp tục đối mặt với cuộc sống mới.
Thỉnh thoảng Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ đến đây, nhưng tôi đều nói chuyện lạnh nhạt với hắn, hai người khó nói được hơn mười câu. Mãi cho đến cuối năm, số lần hắn đến tìm tôi ngày càng nhiều, tôi bắt đầu thấy kỳ lạ, mở miệng hỏi hắn, hắn nhìn tôi chừng ba phút, cuối cùng nói: "Ta đang chuẩn bị hôn lễ."
Tôi không rõ đầu đuôi.
"Ta muốn lấy nàng làm đại phúc tấn của ta!"
Tay phải đang cắm hoa mai vào bình không khỏi run lên, sau đó, tôi lạnh lùng cười: "Bối lặc gia vội vã muốn ta như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
Hắn đến gần, từ phía sau ôm lấy tôi, lấy nhánh mai ra khỏi tay tôi, năm ngón tay cùng tôi chặt chẽ dây dưa. Bàn tay hắn rất lớn, lòng bàn tay rất thô ráp, tôi muốn rút tay về, lại bị hắn chặt chẽ nắm lấy.
"Vội sao? Ta chờ nàng bao nhiêu năm rồi? Mười năm! Như vậy mà cũng gọi là vội sao?" Hắn cười nhạo.
"Nếu không có lời tiên đoán của tát mãn, có lẽ ngài sẽ nguyện ý mà chờ thêm mười năm nữa."
Hắn đột nhiên dùng sức kéo tôi về phía sau, lưng tôi va mạnh vào ngực hắn: "Lời tiên đoán của tát mãn? Lẽ nào nàng thật không nhớ rõ? Diệp Hách Na Lạp Bố Hỉ Á Mã Lạp từ khi sinh ra, đã được tát mãn pháp sư quyền uy tối cao trong tộc tiên đoán ra châm ngôn tám chữ đó!" Tay trái hắn lặng lẽ vuốt ve hai má tôi, cảm giác gai góc khiến tôi có chút đau, "Ta thừa nhận ngay từ đầu muốn nàng, là bởi vì danh tiếng của nàng, mỹ mạo của nàng, thậm chí là vì lời tiên đoán đó, ta không ngại nhẫn tâm mà dùng nàng như một quân cờ......thế nhưng......"
"Gia! Đã như vậy rồi, vì sao không tiếp tục giữ vững ý nghĩ đó giống như trước kia?" Tôi cắt ngang lời hắn, sợ phải tiếp tục nghe hắn chuẩn bị nói rõ lời thâm ý kia, "Bối lặc gia! Giang sơn......ông không muốn sao?"
Đột nhiên hắn xoay người tôi lại, trực tiếp đối mặt với hắn.
Sắc mặt hắn xanh mét, trong mắt như sắp phun ra lửa, qua rất lâu sau, khóe miệng hắn co rút lại, cổ quái xả ra một tia cười lạnh: "Đây là lựa chọn của nàng? Qua nhiều năm như thế, nàng vẫn cứ không chịu chấp nhận ta?" Hắn cắn răng, "Nàng còn đang chờ cái gì? Chờ Đại Thiện? Muội muội Tế Lan của nàng mang thai rồi, nàng vẫn chưa biết sao?"
Tôi nghiêng đầu, xem nhẹ sự chua xót đang lướt qua trong lòng, hờ hững nhìn mai đỏ trong bình, hoa nở vừa tươi vừa đẹp, hương thơm bốn phía, có ai từng nghĩ đến, khi lá hoa điêu linh, hồng nhan già đi, lại chính là loại quang cảnh thê lương không?
"Chuyện cũ không thể nhìn lại......" Tôi nhẹ nhàng thở dài, tách tay ra khỏi bàn tay đang gắt gao quấn chặt của hắn, "Đông Ca đã không còn trẻ nữa, tự nhiên không ngời sáng đầy sức sống như Tế Lan muội muội, chỉ mong bối lặc gia hãy giống như nhị a ca, sớm ngày buông bỏ chấp niệm thì mới tốt. Gia đã có phúc tấn A Ba Hợi, nếu A Ba Hợi không thỏa ý ông, ông cũng có thể lại hướng Diệp Hách mà xin thêm một vị phúc tấn."
Tay tách ra, buông xuống......hắn cứng ngắc đứng trước mặt tôi, trầm mặc một lát, cuối cùng xoay người.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, từ rất xa nghe thấy Cát Đái thấp giọng nói: "Cung tiễn gia!"
Giáp Thìn, năm Minh Vạn Lịch thứ ba mươi hai.
Tát Tế Phú Sát Cổn Đại bị giáng xuống, không chỉ giao ra vị trị đại phúc tấn, còn bị trục xuất đến phủ đệ của ngũ a ca Mãng Cổ Nhĩ Thái mà bảo dưỡng ở đấy, nữ chủ nhân đương gia của thành rào nội đã đổi thành Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi.
Năm nay, A Ba Hợi mười bốn tuổi.
Cả tộc khiếp sợ!
Sau tháng thứ hai A Ba Hợi vinh quang lên làm đại phúc tấn, Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại nạp cháu gái cùng tộc Y Nhĩ Căn Giác La thị làm tiểu phúc tấn, không khỏi hoan ái triền miên, đại phúc tấn mới lập liền trở nên hiu quạnh. Điều này không khỏi khiến những người ngoại cuộc càng lúc càng không hiểu được tâm tư của vị Thục lặc bối lặc gia này, rốt cuộc A Ba Hợi là đắc sủng hay thất sủng?
Nhưng đảo mắt, sự hoang mang của mọi người đều được loại bỏ.
Năm thứ hai, A Ba Hợi sinh ra lân nhi*——thập nhị a ca A Tế Cách.
*Có thể hiểu là trẻ con nhà quý tộc.
Bính Ngọ, năm Minh Vạn Lịch thứ ba mươi bốn, người dân bộ tộc Hỗ Luân Huy Phát bị Diệp Hách cướp của bắt người để chiêu dụ, dân số thất thoát nghiêm trọng. Bái Âm Đạt Lễ bối lặc của Huy Phát bộ đã đưa con trai đến Kiến Châu làm con tin, thỉnh cầu đổi lấy tín nhiệm của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, trợ binh đến tấn công Diệp Hách.
Hoàng Thái Cực căm hận Diệp Hách đến cực độ, điều này đã gãi đúng chỗ ngứa, chủ lực(1) phát binh, tuy nhiên vì hắn thấp cổ bé họng(2), không thể không phụ thuộc vào điện đường Đại nha môn, sao có thể bảo người khác tiếp thu kiến nghị của hắn. Vì thế đã gác lại giao cho kỳ chủ bốn kỳ, Thư Nhĩ Cáp Tề đa mưu túc trí, không có ý kiến gì, Chử Anh vẫn còn trẻ tuổi mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn xin được cầm trượng để đánh, cầu được công trạng, liền chủ lực phát binh.
(1) Chủ lực: gắng sức thực hiện ý định hay chủ trương của bản thân.
(2)Nguyên văn là Nhân vi ngôn khinh: tức chỉ những người nhỏ bé, hoặc có địa vị thấp nên không được người khác tin tưởng hay xem trọng.
Đại Thiện tựa hồ đối nghịch với Chử Anh, hễ là lựa chọn của Chử Anh, hắn đều sẽ chậm rãi phản bác đẩy sang một bên, điều này khiến Chử Anh vạn phần căm tức.
Nhất thời kiến nghị của bốn kỳ trong phòng lớn nha môn không có kết quả, tranh luận không ngớt......
Mà tôi mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt càng lúc âm trầm, biểu tình lạnh lùng, vẻ tươi cười hoàn toàn biến mất của Hoàng Thái Cực, lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác chẳng lành.
Cuối tháng chín, kết thúc kỳ hạn ba năm, Mạnh Cổ Tỷ Tỷ được thiên táng đến núi Ni Nhã Mãn, mộ viên do bao y nô tài Giác Nhĩ Sát thị trông coi. Bởi vì thật sự phiền chán khi cứ ở Hách Đồ A Lạp, nên tôi đã khẩn cầu được trông mộ ba tháng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích miễn cưỡng cho phép.
Vì thế, đầu tháng mười, tôi dẫn theo Cát Đái dưới sự hộ tống của Hoàng Thái Cực đi đến núi Ni Nhã Mãn.
Đêm đến, Cát Đái giúp tôi kỹ càng trải chăn đệm, tôi đang gỡ búi tóc, chuẩn bị nằm trên giường nghỉ ngơi, chợt nghe thấy bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, Cát Đái mở cửa nhìn, liền thấy Hoàng Thái Cực, không khỏi kinh ngạc nói: "Gia, ngài vẫn chưa ngủ......"
"Ngươi lui xuống đi!" Không để nàng nói hết lời, Hoàng Thái Cực đã trầm giọng phân phó.
Cát Đái khẽ sửng sốt, lập tức cúi đầu yên lặng quỳ gối an lễ, rồi lui ra.
"Sao vậy? Vẫn còn vì chuyện kia nên không thoải mái sao?" Tôi biết Diệp Hách là nỗi đau của hắn, nhưng cũng cảm thấy được năng lực của hắn hiện nay mà nói, không khỏi quá mức cấp tiến.
Thấy hắn nặng nề đầy sầu muộn đứng tại cửa không nói lời nào, lòng không khỏi mềm nhũn, đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: "Ngoan, đừng nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật tốt......ngươi ở đây theo bồi ta vài ngày, xem ngươi dạy ta cưỡi ngựa có thể sẽ có tiến bộ......"
Hoàng Thái Cực lúc này tuy rằng đã muốn cao hơn tôi nửa cái đầu, nhưng tôi trước sau vẫn không ngừng xem hắn là đứa bé năm đó mà thương tiếc, đặc biệt là sau cái chết của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, tôi phát hiện thấy thiếu niên vốn trầm lặng không nhiều lời nay càng thêm lạnh lùng, đã hoàn toàn trở thành một núi băng khổng lồ nghìn năm không tan chảy.
Hắn tùy ý để tôi ôm, qua rất lâu sau mới thở dài: "Đêm nay ta muốn ngủ ở đây."
Tôi chớp mắt nhìn, cười khẽ: "Được! Ta bảo Cát Đái trải đệm giường cho ngươi......"
"Không! Ta muốn ngủ chung giường với nàng."
"Ơ, thật là y như một đứa trẻ không lớn." Tôi vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của hắn, nét trẻ con năm xưa nay đã biến mất, hoàn toàn không tìm thấy chút dấu vết nào, "Nghe nói bối lặc gia đang định cho ngươi chuyển ra nội thành, ban cho phủ đệ, ngươi có chăng là cũng nên suy xét mà lấy một người vợ để yên bề gia thất?"
Ánh mắt hắn đông cứng lại, hất tay tôi ra, chán ghét nói: "Việc này không cần nàng phải quan tâm." Hắn xoay người tự mình cởi trường bào, lưu loát trèo lên giường, hắn cẩn thận đặt một chiếc gối thêu song song với chiếc gối của tôi, sau đó đưa tay vỗ lên ván giường, "Lại đây!"
Tôi hì hì cười, da mặt của đám thiếu niên đúng thật là mỏng, nói không được......lập tức cảm khái, dù sao tôi cũng không thể thay thế được vị trí của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, không thể can thiệp nhiều vào đời sống riêng tư của hắn.
Chầm chậm sải bước đến mép giường, chậm rãi buông màn, bỗng nhiên trên eo trở nên căng thẳng, rốt cuộc là bị cánh tay hắn ghìm chặt ngang hông, cơ thể bị lật xuống, lăn vào trong giường.
Tôi hô nhỏ một tiếng, đến khi cảm giác chóng mặt biến mất, mới phát hiện mình đang ngửa mặt nằm phía trong giường, Hoàng Thái Cực đang cầm lấy một loạn tóc tôi mà thưởng thức.
"Ta ngủ bên ngoài." Tôi trèo lên muốn vượt qua hắn, lại bị hắn ấn trở về.
"Nàng ngủ bên trong!"
Tôi trừng hắn: "Trẻ nhỏ ngủ bên trong......"
"Ta trưởng thành rồi!" Hắn cãi bướng với tôi.
"Trưởng thành rồi thì không nên ngủ cùng ta, đi xuống!" Tôi không khách khí giơ chân đá hắn, không ngờ lại bị hắn nhanh nhẹn dùng tay bắt lấy.
Tay hắn rất lớn, cuối cùng chặt chẽ bao bọc lấy một bàn chân tôi.
Lần này, khuôn mặt dày của tôi không thể nhịn được nữa, trên mặt liền bị thiêu đốt, ngay cả mang tai cũng nóng hừng hực: "Tiểu tử thối, không biết lớn nhỏ, mau buông ra!"
Hắn chậc lưỡi trách móc, tay buông chân tôi ra, tôi đưa tay gõ mạnh lên trán hắn, trèo ra phía ngoài giường: "Ngủ!"
Khẽ xoay người, cuối cùng lại bị hắn chèn lên eo ném xuống giường như bao tải.
"Ngươi......"
"Ta ngủ bên ngoài, sau này cũng sẽ ngủ như thế!" Giọng điệu không còn gì để nghi ngờ, con ngươi thâm trầm tĩnh mịch, trong một thoáng lại khiến tôi thấy ngẩn ngơ.
Sau đó hắn nằm xuống, kéo tay tôi khiến tôi cũng nằm theo. Bên tai truyền đến hơi thở lúc thì dồn dập, lúc thì im ắng của hắn.
"Sau này không thể như thế nữa!" Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, "Ngươi lớn rồi, sau này......"
Trên môi bỗng mềm mại ấm áp, tôi bất ngờ mở mắt, khuôn mặt tuấn mỹ kiệt xuất của Hoàng Thái Cực phóng đại trước mắt tôi. Đôi mắt hắn thâm sâu khó dò, không biết là đang vui hay đang giận, đột nhiên tôi phát hiện bản thân hoàn toàn không hiểu, không biết gì về hắn.
Hắn hôn môi tôi như chuồn chuồn lướt nước, tựa hồ không có thâm ý gì, sau đó hắn chống người dậy, kế tiếp mở chăn gấm được xếp ngay ngắn đặt ngay sát tường, che phủ lấy cả hai.
Trên chăn mang theo chút mát mẻ, tôi co vai lại, cánh tay hắn từ dưới chăn quấy nhiễu lên eo tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
"Hoàng......Hoàng Thái Cực......"
"Ngủ." Hắn nhẹ giọng lên tiếng, "Về sau cũng ngủ như thế này."
Trong chốc lát, vì lời nói của hắn, lòng tôi dâng lên một sự ấm áp, chua xót, tình cảm vào giờ khắc này đã hoàn toàn không thể khống chế được, nước mắt tràn mi.
"Xấu nữ! Càng khóc lại càng xấu!" Hắn bên cạnh tôi mà nói thế.
"Ta không phải......xấu nữ."
"Ta biết." Hắn đột nhiên nở nụ cười, vẻ tươi cười trĩu nặng, ba năm nay đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười, không khỏi ngây ngốc, cơ hồ đã quên mất mình đang rơi lệ trước mặt hắn, "Nhưng ta không quan tâm, nàng đẹp cũng được, xấu cũng được, đối với ta mà nói đều không có gì khác nhau." Hắn vỗ tay tôi, giọng khô khốc, "Ngủ đi, buồn ngủ quá."
Nói xong liền nhắm mắt, trở mình, lưng đưa về phía tôi, nặng nề ngủ.
Tôi lại trừng lớn mắt, nước mắt nước mũi chảy ra ào ạt, hình tượng lúc này thật sự đã không còn lấy nửa điểm đẹp đẽ đáng nói.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên sau khi đến cổ đại, có người nói với tôi rằng không để ý sự xấu đẹp của tôi, không để ý đến vẻ ngoài của tôi, không để ý đến cái danh "Đệ nhất mỹ nữ" bên ngoài của thân thể Đông Ca này......có lẽ Hoàng Thái Cực cũng không biết bản thân mình đã vô ý nói ra một câu, nhưng lại khiến cho linh hồn cô độc tịch mịch này của tôi cảm động gần chết.
"Hức......" Tôi kìm nén tiếng khóc, trở mình, mặt hướng vào trong giường tùy ý cho bản thân khóc thật thoải mái.
Cũng không biết rốt cuộc đã khóc được bao lâu, trong lúc mông lung đã vô tri vô giác ngủ thiếp đi, sau đó liền mơ thấy một giấc mơ cổ quái, trong mơ lờ mờ phảng phất nghe thấy có người dùng ngữ khí ôn nhu nói bên tai tôi: "......Đời này, nàng là của riêng ta......"
Từ đó căn phòng mà Mạnh Cổ Tỷ Tỷ ở lúc còn sống đã bị niêm phong, tôi chuyển về căn phòng lớn ban đầu, dẫn theo cả Hoàng Thái Cực cùng trở về. Từ đó hai tỷ đệ tôi cùng ăn cùng ngủ. So với trước kia tôi càng chuyên tâm chăm sóc cuộc sống hằng ngày của Hoàng Thái Cực, chỉ hy vọng hắn sớm ngày thoát khỏi đau buồn về sự ra đi của mẹ mình, tiếp tục đối mặt với cuộc sống mới.
Thỉnh thoảng Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ đến đây, nhưng tôi đều nói chuyện lạnh nhạt với hắn, hai người khó nói được hơn mười câu. Mãi cho đến cuối năm, số lần hắn đến tìm tôi ngày càng nhiều, tôi bắt đầu thấy kỳ lạ, mở miệng hỏi hắn, hắn nhìn tôi chừng ba phút, cuối cùng nói: "Ta đang chuẩn bị hôn lễ."
Tôi không rõ đầu đuôi.
"Ta muốn lấy nàng làm đại phúc tấn của ta!"
Tay phải đang cắm hoa mai vào bình không khỏi run lên, sau đó, tôi lạnh lùng cười: "Bối lặc gia vội vã muốn ta như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
Hắn đến gần, từ phía sau ôm lấy tôi, lấy nhánh mai ra khỏi tay tôi, năm ngón tay cùng tôi chặt chẽ dây dưa. Bàn tay hắn rất lớn, lòng bàn tay rất thô ráp, tôi muốn rút tay về, lại bị hắn chặt chẽ nắm lấy.
"Vội sao? Ta chờ nàng bao nhiêu năm rồi? Mười năm! Như vậy mà cũng gọi là vội sao?" Hắn cười nhạo.
"Nếu không có lời tiên đoán của tát mãn, có lẽ ngài sẽ nguyện ý mà chờ thêm mười năm nữa."
Hắn đột nhiên dùng sức kéo tôi về phía sau, lưng tôi va mạnh vào ngực hắn: "Lời tiên đoán của tát mãn? Lẽ nào nàng thật không nhớ rõ? Diệp Hách Na Lạp Bố Hỉ Á Mã Lạp từ khi sinh ra, đã được tát mãn pháp sư quyền uy tối cao trong tộc tiên đoán ra châm ngôn tám chữ đó!" Tay trái hắn lặng lẽ vuốt ve hai má tôi, cảm giác gai góc khiến tôi có chút đau, "Ta thừa nhận ngay từ đầu muốn nàng, là bởi vì danh tiếng của nàng, mỹ mạo của nàng, thậm chí là vì lời tiên đoán đó, ta không ngại nhẫn tâm mà dùng nàng như một quân cờ......thế nhưng......"
"Gia! Đã như vậy rồi, vì sao không tiếp tục giữ vững ý nghĩ đó giống như trước kia?" Tôi cắt ngang lời hắn, sợ phải tiếp tục nghe hắn chuẩn bị nói rõ lời thâm ý kia, "Bối lặc gia! Giang sơn......ông không muốn sao?"
Đột nhiên hắn xoay người tôi lại, trực tiếp đối mặt với hắn.
Sắc mặt hắn xanh mét, trong mắt như sắp phun ra lửa, qua rất lâu sau, khóe miệng hắn co rút lại, cổ quái xả ra một tia cười lạnh: "Đây là lựa chọn của nàng? Qua nhiều năm như thế, nàng vẫn cứ không chịu chấp nhận ta?" Hắn cắn răng, "Nàng còn đang chờ cái gì? Chờ Đại Thiện? Muội muội Tế Lan của nàng mang thai rồi, nàng vẫn chưa biết sao?"
Tôi nghiêng đầu, xem nhẹ sự chua xót đang lướt qua trong lòng, hờ hững nhìn mai đỏ trong bình, hoa nở vừa tươi vừa đẹp, hương thơm bốn phía, có ai từng nghĩ đến, khi lá hoa điêu linh, hồng nhan già đi, lại chính là loại quang cảnh thê lương không?
"Chuyện cũ không thể nhìn lại......" Tôi nhẹ nhàng thở dài, tách tay ra khỏi bàn tay đang gắt gao quấn chặt của hắn, "Đông Ca đã không còn trẻ nữa, tự nhiên không ngời sáng đầy sức sống như Tế Lan muội muội, chỉ mong bối lặc gia hãy giống như nhị a ca, sớm ngày buông bỏ chấp niệm thì mới tốt. Gia đã có phúc tấn A Ba Hợi, nếu A Ba Hợi không thỏa ý ông, ông cũng có thể lại hướng Diệp Hách mà xin thêm một vị phúc tấn."
Tay tách ra, buông xuống......hắn cứng ngắc đứng trước mặt tôi, trầm mặc một lát, cuối cùng xoay người.
Cửa nhẹ nhàng mở ra, từ rất xa nghe thấy Cát Đái thấp giọng nói: "Cung tiễn gia!"
Giáp Thìn, năm Minh Vạn Lịch thứ ba mươi hai.
Tát Tế Phú Sát Cổn Đại bị giáng xuống, không chỉ giao ra vị trị đại phúc tấn, còn bị trục xuất đến phủ đệ của ngũ a ca Mãng Cổ Nhĩ Thái mà bảo dưỡng ở đấy, nữ chủ nhân đương gia của thành rào nội đã đổi thành Ô Lạp Na Lạp A Ba Hợi.
Năm nay, A Ba Hợi mười bốn tuổi.
Cả tộc khiếp sợ!
Sau tháng thứ hai A Ba Hợi vinh quang lên làm đại phúc tấn, Nỗ Nhĩ Cáp Xích lại nạp cháu gái cùng tộc Y Nhĩ Căn Giác La thị làm tiểu phúc tấn, không khỏi hoan ái triền miên, đại phúc tấn mới lập liền trở nên hiu quạnh. Điều này không khỏi khiến những người ngoại cuộc càng lúc càng không hiểu được tâm tư của vị Thục lặc bối lặc gia này, rốt cuộc A Ba Hợi là đắc sủng hay thất sủng?
Nhưng đảo mắt, sự hoang mang của mọi người đều được loại bỏ.
Năm thứ hai, A Ba Hợi sinh ra lân nhi*——thập nhị a ca A Tế Cách.
*Có thể hiểu là trẻ con nhà quý tộc.
Bính Ngọ, năm Minh Vạn Lịch thứ ba mươi bốn, người dân bộ tộc Hỗ Luân Huy Phát bị Diệp Hách cướp của bắt người để chiêu dụ, dân số thất thoát nghiêm trọng. Bái Âm Đạt Lễ bối lặc của Huy Phát bộ đã đưa con trai đến Kiến Châu làm con tin, thỉnh cầu đổi lấy tín nhiệm của Nỗ Nhĩ Cáp Xích, trợ binh đến tấn công Diệp Hách.
Hoàng Thái Cực căm hận Diệp Hách đến cực độ, điều này đã gãi đúng chỗ ngứa, chủ lực(1) phát binh, tuy nhiên vì hắn thấp cổ bé họng(2), không thể không phụ thuộc vào điện đường Đại nha môn, sao có thể bảo người khác tiếp thu kiến nghị của hắn. Vì thế đã gác lại giao cho kỳ chủ bốn kỳ, Thư Nhĩ Cáp Tề đa mưu túc trí, không có ý kiến gì, Chử Anh vẫn còn trẻ tuổi mạnh mẽ, nhưng hắn vẫn xin được cầm trượng để đánh, cầu được công trạng, liền chủ lực phát binh.
(1) Chủ lực: gắng sức thực hiện ý định hay chủ trương của bản thân.
(2)Nguyên văn là Nhân vi ngôn khinh: tức chỉ những người nhỏ bé, hoặc có địa vị thấp nên không được người khác tin tưởng hay xem trọng.
Đại Thiện tựa hồ đối nghịch với Chử Anh, hễ là lựa chọn của Chử Anh, hắn đều sẽ chậm rãi phản bác đẩy sang một bên, điều này khiến Chử Anh vạn phần căm tức.
Nhất thời kiến nghị của bốn kỳ trong phòng lớn nha môn không có kết quả, tranh luận không ngớt......
Mà tôi mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt càng lúc âm trầm, biểu tình lạnh lùng, vẻ tươi cười hoàn toàn biến mất của Hoàng Thái Cực, lòng không khỏi sinh ra một loại cảm giác chẳng lành.
Cuối tháng chín, kết thúc kỳ hạn ba năm, Mạnh Cổ Tỷ Tỷ được thiên táng đến núi Ni Nhã Mãn, mộ viên do bao y nô tài Giác Nhĩ Sát thị trông coi. Bởi vì thật sự phiền chán khi cứ ở Hách Đồ A Lạp, nên tôi đã khẩn cầu được trông mộ ba tháng, Nỗ Nhĩ Cáp Xích miễn cưỡng cho phép.
Vì thế, đầu tháng mười, tôi dẫn theo Cát Đái dưới sự hộ tống của Hoàng Thái Cực đi đến núi Ni Nhã Mãn.
Đêm đến, Cát Đái giúp tôi kỹ càng trải chăn đệm, tôi đang gỡ búi tóc, chuẩn bị nằm trên giường nghỉ ngơi, chợt nghe thấy bên ngoài có người nhẹ nhàng gõ cửa, Cát Đái mở cửa nhìn, liền thấy Hoàng Thái Cực, không khỏi kinh ngạc nói: "Gia, ngài vẫn chưa ngủ......"
"Ngươi lui xuống đi!" Không để nàng nói hết lời, Hoàng Thái Cực đã trầm giọng phân phó.
Cát Đái khẽ sửng sốt, lập tức cúi đầu yên lặng quỳ gối an lễ, rồi lui ra.
"Sao vậy? Vẫn còn vì chuyện kia nên không thoải mái sao?" Tôi biết Diệp Hách là nỗi đau của hắn, nhưng cũng cảm thấy được năng lực của hắn hiện nay mà nói, không khỏi quá mức cấp tiến.
Thấy hắn nặng nề đầy sầu muộn đứng tại cửa không nói lời nào, lòng không khỏi mềm nhũn, đi qua, nhẹ nhàng ôm lấy hắn: "Ngoan, đừng nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật tốt......ngươi ở đây theo bồi ta vài ngày, xem ngươi dạy ta cưỡi ngựa có thể sẽ có tiến bộ......"
Hoàng Thái Cực lúc này tuy rằng đã muốn cao hơn tôi nửa cái đầu, nhưng tôi trước sau vẫn không ngừng xem hắn là đứa bé năm đó mà thương tiếc, đặc biệt là sau cái chết của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, tôi phát hiện thấy thiếu niên vốn trầm lặng không nhiều lời nay càng thêm lạnh lùng, đã hoàn toàn trở thành một núi băng khổng lồ nghìn năm không tan chảy.
Hắn tùy ý để tôi ôm, qua rất lâu sau mới thở dài: "Đêm nay ta muốn ngủ ở đây."
Tôi chớp mắt nhìn, cười khẽ: "Được! Ta bảo Cát Đái trải đệm giường cho ngươi......"
"Không! Ta muốn ngủ chung giường với nàng."
"Ơ, thật là y như một đứa trẻ không lớn." Tôi vuốt ve khuôn mặt góc cạnh của hắn, nét trẻ con năm xưa nay đã biến mất, hoàn toàn không tìm thấy chút dấu vết nào, "Nghe nói bối lặc gia đang định cho ngươi chuyển ra nội thành, ban cho phủ đệ, ngươi có chăng là cũng nên suy xét mà lấy một người vợ để yên bề gia thất?"
Ánh mắt hắn đông cứng lại, hất tay tôi ra, chán ghét nói: "Việc này không cần nàng phải quan tâm." Hắn xoay người tự mình cởi trường bào, lưu loát trèo lên giường, hắn cẩn thận đặt một chiếc gối thêu song song với chiếc gối của tôi, sau đó đưa tay vỗ lên ván giường, "Lại đây!"
Tôi hì hì cười, da mặt của đám thiếu niên đúng thật là mỏng, nói không được......lập tức cảm khái, dù sao tôi cũng không thể thay thế được vị trí của Mạnh Cổ Tỷ Tỷ, không thể can thiệp nhiều vào đời sống riêng tư của hắn.
Chầm chậm sải bước đến mép giường, chậm rãi buông màn, bỗng nhiên trên eo trở nên căng thẳng, rốt cuộc là bị cánh tay hắn ghìm chặt ngang hông, cơ thể bị lật xuống, lăn vào trong giường.
Tôi hô nhỏ một tiếng, đến khi cảm giác chóng mặt biến mất, mới phát hiện mình đang ngửa mặt nằm phía trong giường, Hoàng Thái Cực đang cầm lấy một loạn tóc tôi mà thưởng thức.
"Ta ngủ bên ngoài." Tôi trèo lên muốn vượt qua hắn, lại bị hắn ấn trở về.
"Nàng ngủ bên trong!"
Tôi trừng hắn: "Trẻ nhỏ ngủ bên trong......"
"Ta trưởng thành rồi!" Hắn cãi bướng với tôi.
"Trưởng thành rồi thì không nên ngủ cùng ta, đi xuống!" Tôi không khách khí giơ chân đá hắn, không ngờ lại bị hắn nhanh nhẹn dùng tay bắt lấy.
Tay hắn rất lớn, cuối cùng chặt chẽ bao bọc lấy một bàn chân tôi.
Lần này, khuôn mặt dày của tôi không thể nhịn được nữa, trên mặt liền bị thiêu đốt, ngay cả mang tai cũng nóng hừng hực: "Tiểu tử thối, không biết lớn nhỏ, mau buông ra!"
Hắn chậc lưỡi trách móc, tay buông chân tôi ra, tôi đưa tay gõ mạnh lên trán hắn, trèo ra phía ngoài giường: "Ngủ!"
Khẽ xoay người, cuối cùng lại bị hắn chèn lên eo ném xuống giường như bao tải.
"Ngươi......"
"Ta ngủ bên ngoài, sau này cũng sẽ ngủ như thế!" Giọng điệu không còn gì để nghi ngờ, con ngươi thâm trầm tĩnh mịch, trong một thoáng lại khiến tôi thấy ngẩn ngơ.
Sau đó hắn nằm xuống, kéo tay tôi khiến tôi cũng nằm theo. Bên tai truyền đến hơi thở lúc thì dồn dập, lúc thì im ắng của hắn.
"Sau này không thể như thế nữa!" Tôi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, "Ngươi lớn rồi, sau này......"
Trên môi bỗng mềm mại ấm áp, tôi bất ngờ mở mắt, khuôn mặt tuấn mỹ kiệt xuất của Hoàng Thái Cực phóng đại trước mắt tôi. Đôi mắt hắn thâm sâu khó dò, không biết là đang vui hay đang giận, đột nhiên tôi phát hiện bản thân hoàn toàn không hiểu, không biết gì về hắn.
Hắn hôn môi tôi như chuồn chuồn lướt nước, tựa hồ không có thâm ý gì, sau đó hắn chống người dậy, kế tiếp mở chăn gấm được xếp ngay ngắn đặt ngay sát tường, che phủ lấy cả hai.
Trên chăn mang theo chút mát mẻ, tôi co vai lại, cánh tay hắn từ dưới chăn quấy nhiễu lên eo tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.
"Hoàng......Hoàng Thái Cực......"
"Ngủ." Hắn nhẹ giọng lên tiếng, "Về sau cũng ngủ như thế này."
Trong chốc lát, vì lời nói của hắn, lòng tôi dâng lên một sự ấm áp, chua xót, tình cảm vào giờ khắc này đã hoàn toàn không thể khống chế được, nước mắt tràn mi.
"Xấu nữ! Càng khóc lại càng xấu!" Hắn bên cạnh tôi mà nói thế.
"Ta không phải......xấu nữ."
"Ta biết." Hắn đột nhiên nở nụ cười, vẻ tươi cười trĩu nặng, ba năm nay đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười, không khỏi ngây ngốc, cơ hồ đã quên mất mình đang rơi lệ trước mặt hắn, "Nhưng ta không quan tâm, nàng đẹp cũng được, xấu cũng được, đối với ta mà nói đều không có gì khác nhau." Hắn vỗ tay tôi, giọng khô khốc, "Ngủ đi, buồn ngủ quá."
Nói xong liền nhắm mắt, trở mình, lưng đưa về phía tôi, nặng nề ngủ.
Tôi lại trừng lớn mắt, nước mắt nước mũi chảy ra ào ạt, hình tượng lúc này thật sự đã không còn lấy nửa điểm đẹp đẽ đáng nói.
Đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên sau khi đến cổ đại, có người nói với tôi rằng không để ý sự xấu đẹp của tôi, không để ý đến vẻ ngoài của tôi, không để ý đến cái danh "Đệ nhất mỹ nữ" bên ngoài của thân thể Đông Ca này......có lẽ Hoàng Thái Cực cũng không biết bản thân mình đã vô ý nói ra một câu, nhưng lại khiến cho linh hồn cô độc tịch mịch này của tôi cảm động gần chết.
"Hức......" Tôi kìm nén tiếng khóc, trở mình, mặt hướng vào trong giường tùy ý cho bản thân khóc thật thoải mái.
Cũng không biết rốt cuộc đã khóc được bao lâu, trong lúc mông lung đã vô tri vô giác ngủ thiếp đi, sau đó liền mơ thấy một giấc mơ cổ quái, trong mơ lờ mờ phảng phất nghe thấy có người dùng ngữ khí ôn nhu nói bên tai tôi: "......Đời này, nàng là của riêng ta......"
Danh sách chương